Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chàng Rể Mạnh Nhất (full) - Chương 11
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 11: Đừng đi theo tôi, đi theo chẳng qua là thêm một người chết
“Anh đã hứa với Sư phụ rằng sẽ không để em bị tổn hại thêm nữa.” Thẩm Hạo nghiêm túc trả lời.
Lời nói của Thẩm Hạo thực sự làm Giang Hâm ấm lòng một cách khó hiểu.
“Đừng đi theo tôi, đi theo chẳng qua là thêm một người chết.”
Giang Hâm cười khổ, cho dù cô không biết tính xác thực của hôn thư. Tuy nhiên, cô không ghét người đàn ông có vẻ ngoài chất phác này.
Cho dù Giang Hâm có đuổi anh thế nào, Thẩm Hạo vẫn dính chặt vào Giang Hâm như cao da chó.
Một chiếc Maybach và hai chiếc Ivecos đậu trước nhà Giang gia.
Hai mươi thành viên gia tộc Giang gia, đứng đầu là Hạ Tri Thu, quỳ trên mặt đất chỉnh chỉnh tề tề.
Họ đã gọi hàng trăm cuộc cho Giang Hâm, nhưng đều không được. Họ biết rất rõ rằng Giang Hâm chắc hẳn đã bỏ trốn.
Trong mắt họ, lời gọi khiêu khích mà Giang Hâm dành cho Từ Hiếu Phi, chính là để trả đũa gia đình Giang gia.
Họ chỉ còn cách này, cố gắng để Từ gia cho họ một con đường sống.
Sau khi Từ Hiếu Phi ra khỏi xe, hai Ivecos theo sau Bentley đã bước xuống hơn 30 người đàn ông hung hăng.
Vừa thấy vậy, Giang Trị Quốc vội vàng như một con chó, quỳ xuống bên cạnh Từ Hiếu Phi, ôm lấy đùi anh nói: “Từ … Từ thiếu gia … chúng ta thật sự vô tội. Đều là con nhỏ khốn kiếp đó, chúng tôi cái gì cũng không biết, thật sự không biết… Xin hãy cho chúng tôi một con đường sống.”
Từ Hiếu Phi chế nhạo và vẫy tay, một số người đàn ông to lớn đỡ Chú Hình, người thần trí không rõ ràng bước tới.
“Các ngươi đều biết Chú Hình! Hắn là ân nhân cứu mạng của ba tôi, ân nhân của cả Từ gia chúng tôi Bây giờ biến thành như vậy, tất cả đều là nhờ có Giang Hâm của Giang gia của các người ban tặng. Mấy người nói xem, tôi làm sao có thể bỏ qua?”
Từ Hiếu Phi giọng nói không lớn … nhưng từng chữ đều như sét đánh bên tai.
Quỳ ở một bên, thân thể Hạ Tri Thu đang run rẩy bò đến dưới chân Từ Hiếu Phi: “Thiếu gia … thiếu gia … Thế này … Con nợ cha trả! Cậu tìm … cậu tìm cha của Giang Hâm. Hắn chịu trách nhiệm, hắn chịu trách nhiệm!”
Hạ Tri Thu chỉ vào con trai Giang Trị Công của mình van xin.
“Tiểu Từ! Con nhỏ khốn kiếp đó không liên quan gì đến Trị Công. Cô ta là cô ta, chúng tôi là chúng tôi… Chúng tôi không có quan hệ.” Vợ của Giang Trị Công là Ngô Văn Tú vội vàng quỳ đến bên cạnh Từ Hiếu Phi, ôm đùi
hắn ta cầu xin thương xót.
Từ Hiếu Phi khinh thường nhấc chân đá văng Ngô Văn Tú ra, nói “Mẹ kiếp, ai cho miệng chó các người kêu Tiểu Từ? Hôm nay tôi không thấy đôi nam tử kia, ngày mai sẽ không có Giang gia ở Thông thành!”
“Thật lớn giọng? Tôi kêu cả gia đình anh tới? Sao chỉ có một mình anh?”
Thẩm Hạo theo Giang Hâm từ một chiếc taxi bước xuống, liền nhìn thấy vẻ kiêu ngạo độc đoán của Từ Hiếu Phi.
Mọi người nhanh chóng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thầm Hạo.
Tất cả đều choáng váng.
Một mực nhìn Giang Hâm, mới hồi phục tinh thần.
Hạ Tri Thu trực tiếp đứng từ dưới đất đứng dậy, không biết là kích động hay lo lắng, như nắm được ngọn cỏ cứu mạng, sắc mặt đỏ bừng chỉ vào Giang Hâm gầm lên: “Bắt lấy người phụ nữ không biết xấu hổ này cho ta! Bắt lại! Giao cho Từ thiếu gia xử lý!”
Các thành viên tiểu bối của Giang
gia nghe lệnh, như sói đói săn mồi, lao về phía Giang Hâm.
“Tôi xem các người, hôm nay ai dám động cô ấy!” Thẩm Hạo không lùi mà tiến lên, bảo vệ phía trước Giang Hâm, thấp giọng quát đám người tiểu bối Giang gia.
Tiếng quát này, thực sự dọa được đám người đó.
Bọn họ đứng tại chỗ nhìn nhau, không dám tiến lên một bước.
Từ Hiếu Phi hừ lạnh một tiếng, lắc đầu nói: “Quả nhiên, sau khi
Giang Thuận Bình chết, Giang gia các người chỉ còn lại một đám phế vật vô dụng.”
Vừa nói hắn vừa phất tay, ba mươi tẽn đàn ông vạm vỡ phía sau, lập tức vây lấy Thẩm Hạo và Giang Hâm.
sắc mặt Giang Hâm vô cùng khó coi, giọng nói run run giúp Thẩm Hạo giải vây: “Từ … Từ Hiếu Phi, có chuyện gì thì nhắm vào tôi.”
Từ Hiếu Phi cười thành tiếng, không để ý tới Giang Hâm, trong mắt hắn, Giang Hâm mọc cách cũng khó thoát.
Bước tới trước, đánh giá nhìn Thẩm Hạo vài lần: “Hôm qua, là mày gọi điện à?”
Thẩm Hạo ngăn lại những gì Giang Hâm muốn nói.
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 11: Đừng đi theo tôi, đi theo chẳng qua là thêm một người chết
“Anh đã hứa với Sư phụ rằng sẽ không để em bị tổn hại thêm nữa.” Thẩm Hạo nghiêm túc trả lời.
Lời nói của Thẩm Hạo thực sự làm Giang Hâm ấm lòng một cách khó hiểu.
“Đừng đi theo tôi, đi theo chẳng qua là thêm một người chết.”
Giang Hâm cười khổ, cho dù cô không biết tính xác thực của hôn thư. Tuy nhiên, cô không ghét người đàn ông có vẻ ngoài chất phác này.
Cho dù Giang Hâm có đuổi anh thế nào, Thẩm Hạo vẫn dính chặt vào Giang Hâm như cao da chó.
Một chiếc Maybach và hai chiếc Ivecos đậu trước nhà Giang gia.
Hai mươi thành viên gia tộc Giang gia, đứng đầu là Hạ Tri Thu, quỳ trên mặt đất chỉnh chỉnh tề tề.
Họ đã gọi hàng trăm cuộc cho Giang Hâm, nhưng đều không được. Họ biết rất rõ rằng Giang Hâm chắc hẳn đã bỏ trốn.
Trong mắt họ, lời gọi khiêu khích mà Giang Hâm dành cho Từ Hiếu Phi, chính là để trả đũa gia đình Giang gia.
Họ chỉ còn cách này, cố gắng để Từ gia cho họ một con đường sống.
Sau khi Từ Hiếu Phi ra khỏi xe, hai Ivecos theo sau Bentley đã bước xuống hơn 30 người đàn ông hung hăng.
Vừa thấy vậy, Giang Trị Quốc vội vàng như một con chó, quỳ xuống bên cạnh Từ Hiếu Phi, ôm lấy đùi anh nói: “Từ … Từ thiếu gia … chúng ta thật sự vô tội. Đều là con nhỏ khốn kiếp đó, chúng tôi cái gì cũng không biết, thật sự không biết… Xin hãy cho chúng tôi một con đường sống.”
Từ Hiếu Phi chế nhạo và vẫy tay, một số người đàn ông to lớn đỡ Chú Hình, người thần trí không rõ ràng bước tới.
“Các ngươi đều biết Chú Hình! Hắn là ân nhân cứu mạng của ba tôi, ân nhân của cả Từ gia chúng tôi Bây giờ biến thành như vậy, tất cả đều là nhờ có Giang Hâm của Giang gia của các người ban tặng. Mấy người nói xem, tôi làm sao có thể bỏ qua?”
Từ Hiếu Phi giọng nói không lớn … nhưng từng chữ đều như sét đánh bên tai.
Quỳ ở một bên, thân thể Hạ Tri Thu đang run rẩy bò đến dưới chân Từ Hiếu Phi: “Thiếu gia … thiếu gia … Thế này … Con nợ cha trả! Cậu tìm … cậu tìm cha của Giang Hâm. Hắn chịu trách nhiệm, hắn chịu trách nhiệm!”
Hạ Tri Thu chỉ vào con trai Giang Trị Công của mình van xin.
“Tiểu Từ! Con nhỏ khốn kiếp đó không liên quan gì đến Trị Công. Cô ta là cô ta, chúng tôi là chúng tôi… Chúng tôi không có quan hệ.” Vợ của Giang Trị Công là Ngô Văn Tú vội vàng quỳ đến bên cạnh Từ Hiếu Phi, ôm đùi
hắn ta cầu xin thương xót.
Từ Hiếu Phi khinh thường nhấc chân đá văng Ngô Văn Tú ra, nói “Mẹ kiếp, ai cho miệng chó các người kêu Tiểu Từ? Hôm nay tôi không thấy đôi nam tử kia, ngày mai sẽ không có Giang gia ở Thông thành!”
“Thật lớn giọng? Tôi kêu cả gia đình anh tới? Sao chỉ có một mình anh?”
Thẩm Hạo theo Giang Hâm từ một chiếc taxi bước xuống, liền nhìn thấy vẻ kiêu ngạo độc đoán của Từ Hiếu Phi.
Mọi người nhanh chóng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thầm Hạo.
Tất cả đều choáng váng.
Một mực nhìn Giang Hâm, mới hồi phục tinh thần.
Hạ Tri Thu trực tiếp đứng từ dưới đất đứng dậy, không biết là kích động hay lo lắng, như nắm được ngọn cỏ cứu mạng, sắc mặt đỏ bừng chỉ vào Giang Hâm gầm lên: “Bắt lấy người phụ nữ không biết xấu hổ này cho ta! Bắt lại! Giao cho Từ thiếu gia xử lý!”
Các thành viên tiểu bối của Giang
gia nghe lệnh, như sói đói săn mồi, lao về phía Giang Hâm.
“Tôi xem các người, hôm nay ai dám động cô ấy!” Thẩm Hạo không lùi mà tiến lên, bảo vệ phía trước Giang Hâm, thấp giọng quát đám người tiểu bối Giang gia.
Tiếng quát này, thực sự dọa được đám người đó.
Bọn họ đứng tại chỗ nhìn nhau, không dám tiến lên một bước.
Từ Hiếu Phi hừ lạnh một tiếng, lắc đầu nói: “Quả nhiên, sau khi
Giang Thuận Bình chết, Giang gia các người chỉ còn lại một đám phế vật vô dụng.”
Vừa nói hắn vừa phất tay, ba mươi tẽn đàn ông vạm vỡ phía sau, lập tức vây lấy Thẩm Hạo và Giang Hâm.
sắc mặt Giang Hâm vô cùng khó coi, giọng nói run run giúp Thẩm Hạo giải vây: “Từ … Từ Hiếu Phi, có chuyện gì thì nhắm vào tôi.”
Từ Hiếu Phi cười thành tiếng, không để ý tới Giang Hâm, trong mắt hắn, Giang Hâm mọc cách cũng khó thoát.
Bước tới trước, đánh giá nhìn Thẩm Hạo vài lần: “Hôm qua, là mày gọi điện à?”
Thẩm Hạo ngăn lại những gì Giang Hâm muốn nói.
Bình luận facebook