Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chàng Rể Mạnh Nhất (full) - Chương 19
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 19: Mẹ không nhầm lẫn chứ
Từ Văn Sơn nhìn thi thể Từ Hiếu
Phi với đôi mắt đỏ hoe, trên tay cầm điện thoại di động, bấm số ..
“Tiểu Lý, tôi muốn toàn bộ Giang gia chôn cùng Hiếu Phi!”
“Lão … lão gia … tôi sợ, sợ không được.”
Nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, Từ Văn Sơn mặc dù rất tức giận nhưng trong lòng luôn có dự cảm không tốt, lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Người vệ sĩ chưa kịp nói thì giọng một người đàn ông lạ qua điện thoại: “Xin chào, tôi là Hứa Trọng Ung.”
Hứa Trọng Ung là ai?
Từ Văn Sơn chắc chắn biết.
Chủ tịch tập đoàn Kình Thiên, là người thừa kế gia tộc Hứa gia.
“Hứa … Hứa tổng … ông … sao có thể…”
“Những người của Giang gia, ông không thể động.” Hứa Trọng Ung không cho Từ Văn Sơn cơ hội nói hết.
“Cái gì?” Từ Văn Sơn tự nhận bản thân cũng đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng chuyện trước mắt cũng làm đầu hắn có chút chập mạch.
Hứa Trọng Ung có chút không vui
nói: “Tôi nói không rõ sao?
Giang gia được Hứa gia bảo vệ. Không ai trong các người có thề động tới.”
“Nhưng… họ vừa hại chết con trai tôi.” Từ Văn Sơn gần như tuyệt vọng nói.
“Tôi cũng không quan tâm đến việc ông vừa làm hại Giang gia, mau cho người của ông rời đi. Nếu ông từ chối, ông cũng có thể phản kháng …” Hứa Trọng Ung dùng giọng không thể nghi ngờ nói chuyện, nói xong thì cúp điện thoại.
Một lúc sau, vệ sĩ gọi lại.
“Lão gia … bây giờ … phải làm gì? Mã Uy, đội trưởng Mã chỉ huy đội có hàng chục người đang ở đây … chúng ta phải làm gì bây giờ?”.
Từ Văn Sơn thật lâu không lên tiếng, một lúc sau mới thở dài nói: “Còn gì nữa? Trở về trước đi. Bọn họ vừa rồi nói không thể động Giang gia, tên gian phu đó mới là kẻ hạ độc con trai ta!” Các ngươi, bây giờ cho dù có phải lật ngược Tông Thành, cũng phải bắt được tên gian phu đó cho ta!
Sau khi tất cả vệ sĩ của Từ gia rời đi.
Mọi người trong Giang gia bị treo đã được giải cứu.
Thấy vậy, Hạ Tri Thu cũng thờ ra một hơi dài ngột ngạt, run rẩy chống quải trượng đến bên cạnh Mã Uy.
“Mã đội trưởng, lần này tôi thật sự cảm tạ cậu rất nhiều. Nếu không có cậu, chúng ta thật sự sợ là lành ít dữ nhiều.”
Mặc dù Hạ Tri Thu đã nghe đến tên Hứa Trọng Ung, nhưng bà chưa bao giờ nhìn thấy hắn, tự nhiên cho rằng Mã Uy là người đứng đầu ở đây.
“Lão phu nhân khách khí, chúng ta chỉ là giữ gìn pháp luật, nếu thật sự muốn cảm ơn, có thể cảm tạ ông ấy.” Mã Uy chỉ vào Hứa Trọng Ung cách đó không xa.
“Ông ấy …” Hạ Tri Thu liếc nhìn Hứa Trọng Ung, không quen mặt.
“Bà không biết ông ấy? Hứa Trọng Ung, chủ tịch tập đoàn Kình Thiên.”
“Hứa Trọng Ung! Có phải Hứa Trọng Ung là người thừa kế của Hứa gia ở Vân Đỉnh sơn trang không?” Hạ Tri Thu chỉ cảm thấy huyết áp của mình tăng cao.
Mã Uy gật đầu, không nói thêm
gì-
Hạ Tri Thu sẽ dựa vào quải trượng, một đường bước tới
Hứa Trọng Ung đi theo bác sĩ đi cùng xe cấp cứu để hỏi thăm tình trạng của Giang Hâm, cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Giang Hâm chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hướng đến tính mạng,
mới buông lỏng tâm trạng.
“Hứa tổng… Cám ơn ngài rất nhiều. Lần này trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đến cứu chúng tôi một mạng.” vẻ mặt Hạ Tri Thu ân cần, nói với Hứa Trọng Ung.
Hứa Trọng Ung đánh giá Hạ Tri Thu, dò hỏi: “Bà là…”
“Tôi là người đứng đầu Giang gia, Hạ Tri Thu. Chồng tôi là Giang Thuận Bình …” Hạ Tri Thu nóng lòng giới thiệu danh tính của mình.
Hứa Trọng Ung qua loa gật đầu,
không kiên nhẫn muốn nghe, trực tiếp ngắt lời: “Tôi có việc phải đi trước. Giang tiểu thư Giang Hâm, tôi sẽ thu xếp ở bệnh viện số 354. Còn những người khác, bà tự thu xếp.”
Sau khi Hứa Trọng Ung nói xong, hắn bước lên một chiếc ô tô cờ đỏ có biển số A ■ 0001, trực tiếp theo ngay phía sau xe cứu thương.
“Giang Trị Quốc, Giang Trị Quốc … thấy không, mẹ đã thắng cược … đã cược thắng …” Hạ Tri Thu kích động chống nạng xoay người nói với con trai mình.
Khuôn mặt một bên sưng lên, Giang Trị Quốc ngơ ngác hỏi Hạ Tri Thu: “Mẹ, mẹ thắng cược cái gì? Tại sao chủ tịch Hứa lại tới giúp chúng ta?”
“Bạn trai của Giang Hâm, nó là một nhân vật không thể lường. Chủ tịch Hứa gia chắc cũng là do được cậu ấy mời đến. Giang gia của chúng ta sắp bay lên, bay lên!” Hạ Tri Thu chống gậy, vừa đi vừa hào hứng lẩm bẩm.
“Mẹ, cái đồ nhà quê đó? Mẹ không nhầm lẫn chứ.”
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 19: Mẹ không nhầm lẫn chứ
Từ Văn Sơn nhìn thi thể Từ Hiếu
Phi với đôi mắt đỏ hoe, trên tay cầm điện thoại di động, bấm số ..
“Tiểu Lý, tôi muốn toàn bộ Giang gia chôn cùng Hiếu Phi!”
“Lão … lão gia … tôi sợ, sợ không được.”
Nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, Từ Văn Sơn mặc dù rất tức giận nhưng trong lòng luôn có dự cảm không tốt, lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Người vệ sĩ chưa kịp nói thì giọng một người đàn ông lạ qua điện thoại: “Xin chào, tôi là Hứa Trọng Ung.”
Hứa Trọng Ung là ai?
Từ Văn Sơn chắc chắn biết.
Chủ tịch tập đoàn Kình Thiên, là người thừa kế gia tộc Hứa gia.
“Hứa … Hứa tổng … ông … sao có thể…”
“Những người của Giang gia, ông không thể động.” Hứa Trọng Ung không cho Từ Văn Sơn cơ hội nói hết.
“Cái gì?” Từ Văn Sơn tự nhận bản thân cũng đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng chuyện trước mắt cũng làm đầu hắn có chút chập mạch.
Hứa Trọng Ung có chút không vui
nói: “Tôi nói không rõ sao?
Giang gia được Hứa gia bảo vệ. Không ai trong các người có thề động tới.”
“Nhưng… họ vừa hại chết con trai tôi.” Từ Văn Sơn gần như tuyệt vọng nói.
“Tôi cũng không quan tâm đến việc ông vừa làm hại Giang gia, mau cho người của ông rời đi. Nếu ông từ chối, ông cũng có thể phản kháng …” Hứa Trọng Ung dùng giọng không thể nghi ngờ nói chuyện, nói xong thì cúp điện thoại.
Một lúc sau, vệ sĩ gọi lại.
“Lão gia … bây giờ … phải làm gì? Mã Uy, đội trưởng Mã chỉ huy đội có hàng chục người đang ở đây … chúng ta phải làm gì bây giờ?”.
Từ Văn Sơn thật lâu không lên tiếng, một lúc sau mới thở dài nói: “Còn gì nữa? Trở về trước đi. Bọn họ vừa rồi nói không thể động Giang gia, tên gian phu đó mới là kẻ hạ độc con trai ta!” Các ngươi, bây giờ cho dù có phải lật ngược Tông Thành, cũng phải bắt được tên gian phu đó cho ta!
Sau khi tất cả vệ sĩ của Từ gia rời đi.
Mọi người trong Giang gia bị treo đã được giải cứu.
Thấy vậy, Hạ Tri Thu cũng thờ ra một hơi dài ngột ngạt, run rẩy chống quải trượng đến bên cạnh Mã Uy.
“Mã đội trưởng, lần này tôi thật sự cảm tạ cậu rất nhiều. Nếu không có cậu, chúng ta thật sự sợ là lành ít dữ nhiều.”
Mặc dù Hạ Tri Thu đã nghe đến tên Hứa Trọng Ung, nhưng bà chưa bao giờ nhìn thấy hắn, tự nhiên cho rằng Mã Uy là người đứng đầu ở đây.
“Lão phu nhân khách khí, chúng ta chỉ là giữ gìn pháp luật, nếu thật sự muốn cảm ơn, có thể cảm tạ ông ấy.” Mã Uy chỉ vào Hứa Trọng Ung cách đó không xa.
“Ông ấy …” Hạ Tri Thu liếc nhìn Hứa Trọng Ung, không quen mặt.
“Bà không biết ông ấy? Hứa Trọng Ung, chủ tịch tập đoàn Kình Thiên.”
“Hứa Trọng Ung! Có phải Hứa Trọng Ung là người thừa kế của Hứa gia ở Vân Đỉnh sơn trang không?” Hạ Tri Thu chỉ cảm thấy huyết áp của mình tăng cao.
Mã Uy gật đầu, không nói thêm
gì-
Hạ Tri Thu sẽ dựa vào quải trượng, một đường bước tới
Hứa Trọng Ung đi theo bác sĩ đi cùng xe cấp cứu để hỏi thăm tình trạng của Giang Hâm, cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Giang Hâm chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hướng đến tính mạng,
mới buông lỏng tâm trạng.
“Hứa tổng… Cám ơn ngài rất nhiều. Lần này trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đến cứu chúng tôi một mạng.” vẻ mặt Hạ Tri Thu ân cần, nói với Hứa Trọng Ung.
Hứa Trọng Ung đánh giá Hạ Tri Thu, dò hỏi: “Bà là…”
“Tôi là người đứng đầu Giang gia, Hạ Tri Thu. Chồng tôi là Giang Thuận Bình …” Hạ Tri Thu nóng lòng giới thiệu danh tính của mình.
Hứa Trọng Ung qua loa gật đầu,
không kiên nhẫn muốn nghe, trực tiếp ngắt lời: “Tôi có việc phải đi trước. Giang tiểu thư Giang Hâm, tôi sẽ thu xếp ở bệnh viện số 354. Còn những người khác, bà tự thu xếp.”
Sau khi Hứa Trọng Ung nói xong, hắn bước lên một chiếc ô tô cờ đỏ có biển số A ■ 0001, trực tiếp theo ngay phía sau xe cứu thương.
“Giang Trị Quốc, Giang Trị Quốc … thấy không, mẹ đã thắng cược … đã cược thắng …” Hạ Tri Thu kích động chống nạng xoay người nói với con trai mình.
Khuôn mặt một bên sưng lên, Giang Trị Quốc ngơ ngác hỏi Hạ Tri Thu: “Mẹ, mẹ thắng cược cái gì? Tại sao chủ tịch Hứa lại tới giúp chúng ta?”
“Bạn trai của Giang Hâm, nó là một nhân vật không thể lường. Chủ tịch Hứa gia chắc cũng là do được cậu ấy mời đến. Giang gia của chúng ta sắp bay lên, bay lên!” Hạ Tri Thu chống gậy, vừa đi vừa hào hứng lẩm bẩm.
“Mẹ, cái đồ nhà quê đó? Mẹ không nhầm lẫn chứ.”
Bình luận facebook