Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 520: Dị biến
“Bà vừa làm gì tôi?”
Tên thủ lĩnh nhìn chằm chằm Mộc Ca, vội vàng hỏi.
Mộc Ca mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là tặng ông một món quà rồi”.
Nói rồi, bà vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lại.
Nhất thời, tên thủ lĩnh chỉ thấy một cơn nóng bừng lên, từ trong trái tim nóng ra. Trong nháy mắt, nó đã lan ra khắp người, nóng đến mức hắn ta phải gào lên thảm thiết, lăn lộn dưới đất.
Ngay sau đó, làn da của hắn trở nên ngăm đen, rồi một vài nốt đỏ hiện lên trên da hắn. Trước con mắt sững sờ của đám người, tên thủ lĩnh tự phát cháy, biến thành một ngọn lửa rừng rực, cùng với đó là những tiếng gào thét đến xé lòng.
Những tên Thập Điện Diêm La còn lại thấy cảnh này cũng dần dần sợ hãi, bỏ chạy thẳng cẳng.
Không thể trách bọn hắn nhát gan, mà vì là thủ đoạn của Mộc Ca quá kỳ dị.
Thấy nguy cơ đã được giải trừ, những tên hộ vệ nhà họ Tiêu còn sống sót cũng hoan hô không ngừng.
Mộc Ca không để ý những tiếng hoan hô đó, mà đi đến trước mặt Sở Phàm rồi khen: “Sở Phàm, thực lực của cậu khiến tôi bất ngờ đó. Hiện giờ tuy cậu chỉ mới ở cảnh giới Tiên Thiên, nhưng thực lực còn mạnh hơn cả cảnh giới Tôn Sư nữa”.
Nghe vậy, Sở Phàm chỉ mỉm cười, không tỏ ra kiêu ngạo hay khiêm tốn quá mức.
Vì thực lực của anh bây giờ phần lớn là nhờ có Thuật Thổ Nạp. Cuốn công pháp có lai lịch không rõ ràng này là bí mật lớn nhất của anh bây giờ, anh không dám để người khác biết, sợ anh hoặc người thân của anh sẽ rơi vào họa sát thân!
Cũng may Mộc Ca chưa từng tò mò về chuyện này. Nói xong, bà cũng đi vào trong nhà họ Tiêu.
Tại phòng họp của nnhà họ Tiêu, nhóm người đứng đầu nhà họ Tiêu còn chưa biết nguy cơ đã được giải quyết, nên đang bàn luận ầm ĩ nên xử lý thế nào cho phải.
Dù sao thì không một dòng họ nào có thể đơn độc chống lại thực lực và địa vị của Thập Điện Diêm La tại Cổ Võ Giới!
Chỉ có cách là tất cả các dòng họ liên kết lại thì mới có thể khiến Thập Điện Diêm La hủy diệt.
Nhưng đang yên đang lành, ai sẽ chịu liên kết với nhà họ Tiêu, tự đẩy bản thân vào cảnh khốn khó chứ?
Ai cũng hiểu, lần này Thập Điện Diêm La chỉ đối đầu với nhà họ Tiêu, cho nên đừng nói là liên kết, một vài dòng họ bình thường có mâu thuẫn với nhà họ Tiêu còn muốn thêm dầu vào lửa nữa kìa.
Khi mọi người đang lo lắng khôn nguôi thì Mộc Ca đã dẫn Sở Phàm từ bên ngoài đi vào.
“Mộc Ca, sao rồi?”
Tiêu Vô Đạo ngồi trên ghế chủ tọa, đứng bật dậy hỏi.
Mộc Ca nhìn qua đám người một lượt rồi nói: “Tạm thời đã giải quyết được rồi”.
“Tốt quá đi!”
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt nhìn Mộc Ca lại thêm vài phần tôn kính.
Từ trước bọn họ đã biết người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần này có lai lịch không đơn giản, nhưng đã nhiều năm không thấy bà ra tay, nên đã không còn tôn trọng bà từ lâu.
Mà bây giờ, nguy cơ đáng sợ khiến bọn họ khủng hoảng đã bị Mộc Ca giải quyết nhẹ nhàng, nên sự tôn kính ngày xưa đã quay trở lại.
Nhưng chính vào lúc này, một thanh âm bất hòa lại đột ngột vang lên.
“Mọi người, nguy cơ hôm nay mới chỉ là lần thứ nhất. Thập Điện Diêm La còn chưa bị diệt ngày nào thì nguy cơ vẫn còn tồn tại ngày đó!”
Giọng nói này vừa vang lên thì đám người lập tức nhìn qua đó.
Người nói chuyện là một trưởng lão nhà họ Tiêu, tuy tuổi đã cao, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo, ánh mắt lanh lợi.
Ông ta nhìn Mộc Ca đang đứng trước cửa, lạnh lùng nói: “Mọi người đừng quên, tối nay mới chỉ là đội quân tiên phong đầu tiên mà Thập Điện Diêm La phái tới thôi. Từ nay về sau, sẽ càng ngày càng nhiều kẻ mạnh hơn đến. Vậy tôi hỏi mọi người, khi đó mọi người định làm gì, hay là cứ dựa vào người phụ nữ này mãi?”
“Tam trưởng lão, ông có ý gì đây?”
Tiêu Vô Đạo sầm mặt hỏi.
“Vô Đạo, tôi có ý gì, cậu không hiểu sao? Từ lần đầu người phụ nữ này bước vào nhà họ Tiêu là tôi đã phản đối rồi, nhưng khi đó cậu lập kế hoạch to lớn, tôi không thể ngăn cản. Mà hiện giờ, Tiêu Tiêu đã trưởng thành rồi, vậy tại sao còn giữ lại cô ta và dã chủng kia, để lôi kéo nguy cơ cho nhà họ Tiêu chúng ta chứ?”
Tam trưởng lão lạnh nhạt nói.
“Kế hoạch to lớn” mà ông ta nhắc đến là việc Tiêu Vô Đạo để Mộc Ca nuôi dưỡng một con cháu nhà họ Tiêu có dòng máu Phượng Hoàng.
Những người ở nhà họ Tiêu từ lâu sẽ đều biết chuyện này, nên khi Tam trưởng lão nói đến thì tất cả đều chìm vào im lặng.
Tiêu Vô Đạo chau mày, không vui nói: “Tam trưởng lão, sao ông lại nói vậy được chứ, ông muốn tôi trở thành loại người qua cầu rút ván hay sao?”
“Thế nào là qua cầu rút ván?”
Tam trưởng lão lạnh lùng hừ một tiếng rồi xua tay: “Cô ta nuôi con gái có dòng máu Phượng Hoàng cho chúng ta, chúng ta cho cô ta chỗ ăn chỗ ở. Nếu không có chúng ta, thì giờ cô ta còn đang bơ bất ngoài đường, ngày ngày trốn tránh kẻ thù kia kìa, chứ đừng nói là tìm được con gái. Đây chỉ là giao dịch công bằng mà thôi, nhưng bây giờ thì nên kết thúc giao dịch rồi!”
Ông ta nói xong, đám người nhất thời bàn luận ầm ầm.
Tiêu Vô Đạo đang định bảo đám người câm miệng, thì Mộc Ca bình thản lên tiếng: “Tiêu Vô Đạo, đừng nói nữa, Tam trưởng lão nói không sai đâu. Con gái tôi đã quay về, tôi cũng đã hoàn thành tâm nguyện, không cần phải ở lại nhà họ Tiêu nữa”,
“Muộn nhất là ngày mai, tôi sẽ dẫn con gái tôi rời đi, sẽ không gây nguy hiểm cho nhà họ Tiêu các người nữa, yên tâm đi”.
Nói rồi, Mộc Ca quay người bước đi.
Tiêu Vô Đạo mở miệng định nói, nhưng lại không nói ra được lời muốn nói.
Sau khi trở về khu nhà nhỏ, Mộc Ca kể lại đại khái mọi chuyện cho Tiêu Tiêu Tiêu và Trần Mộng Dao, Tiêu Tiêu Tiêu dĩ nhiên là không nỡ, nhưng cô biết, đây là cách tốt nhất để bảo vệ an toàn cho nhà họ Tiêu.
Tới đêm, Sở Phàm được xếp ở căn phòng nhỏ trong khu nhà.
Khi anh đang chuẩn bị ngủ thì trong lòng đột nhiên run lên, như có chuyện gì đó không hay đang xảy ra.
Anh ấn ngực mình, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
“Có chuyện gì vậy, tại sao lại thế này chứ?”
Anh ngồi trên giường, vẻ mặt sợ hãi và khó tin: “Chẳng lẽ bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Một đêm qua đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phàm và Mộc Ca cùng Trần Mộng Dao rời khỏi nhà họ Tiêu.
“Sở Phàm, tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây?”
Đang quen sống ở nhà họ Tiêu mười mấy năm thì phải đột ngột rời đi khiến Mộc Ca cảm thấy hơi mơ hồ.
Sở Phàm nghĩ rồi nói: “Dì Mộc, nếu dì không chê thì hãy cùng cháu và Dao Dao về thế giới bên ngoài sinh sống đi. Nghiêm túc mà nói, dì không tính là người của Cổ Võ Giới, sẽ không phải tuân theo quy tắc nào của cCổ Võ Giới như là không thể tùy ý ra khỏi nơi này. Ngược lại, người của Thập Điện Diêm La nếu muốn đi ra thì sẽ phiền phức hơn nhiều”,
“Cho nên thế giới bên ngoài sẽ hợp lý hơn đấy ạ”.
“Hình như cũng đúng nhỉ, vậy chúng ta xuất phát đi!”
Mộc Ca nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Sau đó ba người nhanh chóng xuất phát, hết một buổi sáng thì mới đến được biên giới của Cổ Võ Giới.
Người canh gác ở đây là Tiêu Chiếm Hải, anh ta đã nhận được thông báo của nhà họ Tiêu nên không hề làm khó ba người mà trực tiếp đưa ba người đi.
Thế nhưng, khi Sở Phàm đi ra khỏi Cổ Võ Giới thì điện thoại anh rung lên liên hồi, nào là tin nhắn, cuộc gọi nhỡ.
Thấy vậy, Sở Phàm bỗng cảm thấy bất an vô cùng.
Anh đọc tin nhắn mà bác Đinh gửi, nhưng nội dung tin nhắn lại khiến anh không thể tin nổi.
“Cậu chủ, đừng trở về thành phố Vân Hải nữa. Ở đây đã bị quái vật đóng chiếm rồi, đừng về nữa!!”
Tên thủ lĩnh nhìn chằm chằm Mộc Ca, vội vàng hỏi.
Mộc Ca mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là tặng ông một món quà rồi”.
Nói rồi, bà vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lại.
Nhất thời, tên thủ lĩnh chỉ thấy một cơn nóng bừng lên, từ trong trái tim nóng ra. Trong nháy mắt, nó đã lan ra khắp người, nóng đến mức hắn ta phải gào lên thảm thiết, lăn lộn dưới đất.
Ngay sau đó, làn da của hắn trở nên ngăm đen, rồi một vài nốt đỏ hiện lên trên da hắn. Trước con mắt sững sờ của đám người, tên thủ lĩnh tự phát cháy, biến thành một ngọn lửa rừng rực, cùng với đó là những tiếng gào thét đến xé lòng.
Những tên Thập Điện Diêm La còn lại thấy cảnh này cũng dần dần sợ hãi, bỏ chạy thẳng cẳng.
Không thể trách bọn hắn nhát gan, mà vì là thủ đoạn của Mộc Ca quá kỳ dị.
Thấy nguy cơ đã được giải trừ, những tên hộ vệ nhà họ Tiêu còn sống sót cũng hoan hô không ngừng.
Mộc Ca không để ý những tiếng hoan hô đó, mà đi đến trước mặt Sở Phàm rồi khen: “Sở Phàm, thực lực của cậu khiến tôi bất ngờ đó. Hiện giờ tuy cậu chỉ mới ở cảnh giới Tiên Thiên, nhưng thực lực còn mạnh hơn cả cảnh giới Tôn Sư nữa”.
Nghe vậy, Sở Phàm chỉ mỉm cười, không tỏ ra kiêu ngạo hay khiêm tốn quá mức.
Vì thực lực của anh bây giờ phần lớn là nhờ có Thuật Thổ Nạp. Cuốn công pháp có lai lịch không rõ ràng này là bí mật lớn nhất của anh bây giờ, anh không dám để người khác biết, sợ anh hoặc người thân của anh sẽ rơi vào họa sát thân!
Cũng may Mộc Ca chưa từng tò mò về chuyện này. Nói xong, bà cũng đi vào trong nhà họ Tiêu.
Tại phòng họp của nnhà họ Tiêu, nhóm người đứng đầu nhà họ Tiêu còn chưa biết nguy cơ đã được giải quyết, nên đang bàn luận ầm ĩ nên xử lý thế nào cho phải.
Dù sao thì không một dòng họ nào có thể đơn độc chống lại thực lực và địa vị của Thập Điện Diêm La tại Cổ Võ Giới!
Chỉ có cách là tất cả các dòng họ liên kết lại thì mới có thể khiến Thập Điện Diêm La hủy diệt.
Nhưng đang yên đang lành, ai sẽ chịu liên kết với nhà họ Tiêu, tự đẩy bản thân vào cảnh khốn khó chứ?
Ai cũng hiểu, lần này Thập Điện Diêm La chỉ đối đầu với nhà họ Tiêu, cho nên đừng nói là liên kết, một vài dòng họ bình thường có mâu thuẫn với nhà họ Tiêu còn muốn thêm dầu vào lửa nữa kìa.
Khi mọi người đang lo lắng khôn nguôi thì Mộc Ca đã dẫn Sở Phàm từ bên ngoài đi vào.
“Mộc Ca, sao rồi?”
Tiêu Vô Đạo ngồi trên ghế chủ tọa, đứng bật dậy hỏi.
Mộc Ca nhìn qua đám người một lượt rồi nói: “Tạm thời đã giải quyết được rồi”.
“Tốt quá đi!”
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt nhìn Mộc Ca lại thêm vài phần tôn kính.
Từ trước bọn họ đã biết người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần này có lai lịch không đơn giản, nhưng đã nhiều năm không thấy bà ra tay, nên đã không còn tôn trọng bà từ lâu.
Mà bây giờ, nguy cơ đáng sợ khiến bọn họ khủng hoảng đã bị Mộc Ca giải quyết nhẹ nhàng, nên sự tôn kính ngày xưa đã quay trở lại.
Nhưng chính vào lúc này, một thanh âm bất hòa lại đột ngột vang lên.
“Mọi người, nguy cơ hôm nay mới chỉ là lần thứ nhất. Thập Điện Diêm La còn chưa bị diệt ngày nào thì nguy cơ vẫn còn tồn tại ngày đó!”
Giọng nói này vừa vang lên thì đám người lập tức nhìn qua đó.
Người nói chuyện là một trưởng lão nhà họ Tiêu, tuy tuổi đã cao, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo, ánh mắt lanh lợi.
Ông ta nhìn Mộc Ca đang đứng trước cửa, lạnh lùng nói: “Mọi người đừng quên, tối nay mới chỉ là đội quân tiên phong đầu tiên mà Thập Điện Diêm La phái tới thôi. Từ nay về sau, sẽ càng ngày càng nhiều kẻ mạnh hơn đến. Vậy tôi hỏi mọi người, khi đó mọi người định làm gì, hay là cứ dựa vào người phụ nữ này mãi?”
“Tam trưởng lão, ông có ý gì đây?”
Tiêu Vô Đạo sầm mặt hỏi.
“Vô Đạo, tôi có ý gì, cậu không hiểu sao? Từ lần đầu người phụ nữ này bước vào nhà họ Tiêu là tôi đã phản đối rồi, nhưng khi đó cậu lập kế hoạch to lớn, tôi không thể ngăn cản. Mà hiện giờ, Tiêu Tiêu đã trưởng thành rồi, vậy tại sao còn giữ lại cô ta và dã chủng kia, để lôi kéo nguy cơ cho nhà họ Tiêu chúng ta chứ?”
Tam trưởng lão lạnh nhạt nói.
“Kế hoạch to lớn” mà ông ta nhắc đến là việc Tiêu Vô Đạo để Mộc Ca nuôi dưỡng một con cháu nhà họ Tiêu có dòng máu Phượng Hoàng.
Những người ở nhà họ Tiêu từ lâu sẽ đều biết chuyện này, nên khi Tam trưởng lão nói đến thì tất cả đều chìm vào im lặng.
Tiêu Vô Đạo chau mày, không vui nói: “Tam trưởng lão, sao ông lại nói vậy được chứ, ông muốn tôi trở thành loại người qua cầu rút ván hay sao?”
“Thế nào là qua cầu rút ván?”
Tam trưởng lão lạnh lùng hừ một tiếng rồi xua tay: “Cô ta nuôi con gái có dòng máu Phượng Hoàng cho chúng ta, chúng ta cho cô ta chỗ ăn chỗ ở. Nếu không có chúng ta, thì giờ cô ta còn đang bơ bất ngoài đường, ngày ngày trốn tránh kẻ thù kia kìa, chứ đừng nói là tìm được con gái. Đây chỉ là giao dịch công bằng mà thôi, nhưng bây giờ thì nên kết thúc giao dịch rồi!”
Ông ta nói xong, đám người nhất thời bàn luận ầm ầm.
Tiêu Vô Đạo đang định bảo đám người câm miệng, thì Mộc Ca bình thản lên tiếng: “Tiêu Vô Đạo, đừng nói nữa, Tam trưởng lão nói không sai đâu. Con gái tôi đã quay về, tôi cũng đã hoàn thành tâm nguyện, không cần phải ở lại nhà họ Tiêu nữa”,
“Muộn nhất là ngày mai, tôi sẽ dẫn con gái tôi rời đi, sẽ không gây nguy hiểm cho nhà họ Tiêu các người nữa, yên tâm đi”.
Nói rồi, Mộc Ca quay người bước đi.
Tiêu Vô Đạo mở miệng định nói, nhưng lại không nói ra được lời muốn nói.
Sau khi trở về khu nhà nhỏ, Mộc Ca kể lại đại khái mọi chuyện cho Tiêu Tiêu Tiêu và Trần Mộng Dao, Tiêu Tiêu Tiêu dĩ nhiên là không nỡ, nhưng cô biết, đây là cách tốt nhất để bảo vệ an toàn cho nhà họ Tiêu.
Tới đêm, Sở Phàm được xếp ở căn phòng nhỏ trong khu nhà.
Khi anh đang chuẩn bị ngủ thì trong lòng đột nhiên run lên, như có chuyện gì đó không hay đang xảy ra.
Anh ấn ngực mình, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
“Có chuyện gì vậy, tại sao lại thế này chứ?”
Anh ngồi trên giường, vẻ mặt sợ hãi và khó tin: “Chẳng lẽ bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Một đêm qua đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phàm và Mộc Ca cùng Trần Mộng Dao rời khỏi nhà họ Tiêu.
“Sở Phàm, tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây?”
Đang quen sống ở nhà họ Tiêu mười mấy năm thì phải đột ngột rời đi khiến Mộc Ca cảm thấy hơi mơ hồ.
Sở Phàm nghĩ rồi nói: “Dì Mộc, nếu dì không chê thì hãy cùng cháu và Dao Dao về thế giới bên ngoài sinh sống đi. Nghiêm túc mà nói, dì không tính là người của Cổ Võ Giới, sẽ không phải tuân theo quy tắc nào của cCổ Võ Giới như là không thể tùy ý ra khỏi nơi này. Ngược lại, người của Thập Điện Diêm La nếu muốn đi ra thì sẽ phiền phức hơn nhiều”,
“Cho nên thế giới bên ngoài sẽ hợp lý hơn đấy ạ”.
“Hình như cũng đúng nhỉ, vậy chúng ta xuất phát đi!”
Mộc Ca nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Sau đó ba người nhanh chóng xuất phát, hết một buổi sáng thì mới đến được biên giới của Cổ Võ Giới.
Người canh gác ở đây là Tiêu Chiếm Hải, anh ta đã nhận được thông báo của nhà họ Tiêu nên không hề làm khó ba người mà trực tiếp đưa ba người đi.
Thế nhưng, khi Sở Phàm đi ra khỏi Cổ Võ Giới thì điện thoại anh rung lên liên hồi, nào là tin nhắn, cuộc gọi nhỡ.
Thấy vậy, Sở Phàm bỗng cảm thấy bất an vô cùng.
Anh đọc tin nhắn mà bác Đinh gửi, nhưng nội dung tin nhắn lại khiến anh không thể tin nổi.
“Cậu chủ, đừng trở về thành phố Vân Hải nữa. Ở đây đã bị quái vật đóng chiếm rồi, đừng về nữa!!”
Bình luận facebook