Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Dứt lời, Thiết Vô Cực liền lật tấm lụa đỏ trên sân khấu, để lộ vật phẩm.
Vô hình chung, một luồng khí tức cổ theo tấm lụa đỏ bay ra khiến người ta được trấn tĩnh lại tinh thần.
Đến cả phòng họp náo nhiệt như vậy mà lúc này cũng im ắng hẳn lại.
Tất cả mọi người đều chú ý đến vật phẩm cổ màu vàng được trưng bày trên trên sân khấu.
Vốn dĩ Đinh Dũng chẳng có mấy hứng thú với buổi bán đấu giá này, thế nhưng lúc này anh lại tò mò nheo mắt nhìn.
Vật phẩm này trông giống như được làm bằng gỗ khô, toả ra mùi hương kì lạ, khó có thể nói ra nó có mùi gì nhưng có thể khiến cho bất cứ ai ngửi vào đều cảm thấy nhẹ nhàng hẳn.
“Đây là thứ gì mà lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy?”, Kim Tư Kỳ nhìn vật phẩm chăm chú rồi lên tiếng tự nhủ.
Thiết Vô Cực nhắm mắt say sưa rồi hít một hơi thật sâu, được một lúc ông ta mới mở mắt ra rồi lên tiếng nói với giọng điềm tĩnh: “Có lẽ các vị đã cảm nhận được hiệu quả của vật này trong việc khiến người ta tập trung hơn? Nó là một bảo vật vô cùng hiếm có”.
“Đoạn gỗ này được vớt lên từ biển sâu, đã được nhiều chuyên gia phân tích nhưng vẫn không thể xác định được nó làm từ gỗ gì nhưng hiệu quả lại vô cùng to lớn.
Giá khởi điểm của nó là….
Mười triệu nhân dân tệ”, thấy bầu không khí cũng đã chín muồi, Thiết Vô Cực mới bật cười rồi nói.
“Tôi trả mười triệu một trăm”, không đợi Thiết Vô Cực nói xong, đã có người giơ bảng trả giá.
Nghe có người trả giá, mọi người đều xôn xao.
Quả thực hiệu quả của món đồ này vô cùng hiếm, Kim Tư Kỳ đang định giơ bảng lên thì bị Đinh Dũng ngăn lại.
“Đợi đã, giá cả nhất thời chưa lên tới đỉnh được”, Đinh Dũng lắc đầu nói.
Món đồ này cũng không tồi nên người tranh nhau mua đương nhiên không hề ít.
Bây giờ trả giá cũng mất công.
Kim Tư Kỳ lặng người một lát rồi kinh ngạc nhìn Đinh Dũng, nói: “Anh Đinh cũng thích món đồ này sao?”
“Hoá ra là đại tiểu thư của nhà họ Kim ở Giang Nam, chẳng trách mà hào phóng như vậy.
Vật này có lẽ thuộc về cô Kim này rồi”, có người nhìn và nhận ra Kim Tư Kỳ thì liền mất đi động lực.
Ai mà không biết nhà họ Kim có tài sản kếch xù thế nào, đọ tiền với Kim Tư Kỳ rõ ràng là tự tìm trái đắng.
“Haiz, xem ra tôi phải thất vọng rồi”, ở phía xa có người lắc đầu không trả giá nữa.
Cảm nhận được ánh mắt xung quanh, Đinh Dũng không khỏi cau mày.
Lúc này bọn họ đã thực sự để lộ thân phận.
Trong lúc bất lực, Đinh Dũng chỉ còn cách nâng cao cảnh giác.
“Cô Kim ra giá ba mươi triệu nhân dân tệ, xin hỏi, còn ai ra giá nữa không?”, Thiết Vô Cực nhìn Kim Tư Kỳ cười tươi rói, sau đó ông ta nhìn quanh một lượt rồi bắt đầu đếm: “Ba mươi triệu lần thứ nhất, ba mươi triệu lần thứ hai…”
“Tôi ra giá bốn mươi triệu nhân dân tệ”, một người đàn ông đứng dậy nhìn vào khúc xương tay trên sân khấu rồi nói.
Giọng nói của người này ông quá lớn nhưng lại rõ ràng dõng dạng đủ cho mọi người nghe thấy.
Người này tướng mạo bình thường, là một người đàn ông trung tuổi, trên khuôn mặt còn có vết sẹo, trông vô cùng dữ dằn.
“Người này là ai mà lại dám đấu giá với cô Kim?”, có người nhìn người này rồi không khỏi lắc đầu.
Đọ tiền và độ giàu có với nhà họ Kim thì e rằng cả thành phố Kim Châu này không ai dám làm vậy cả.
Người này không biết từ đâu ra mà lại dám đọ với Kim Tư Kỳ..
Vô hình chung, một luồng khí tức cổ theo tấm lụa đỏ bay ra khiến người ta được trấn tĩnh lại tinh thần.
Đến cả phòng họp náo nhiệt như vậy mà lúc này cũng im ắng hẳn lại.
Tất cả mọi người đều chú ý đến vật phẩm cổ màu vàng được trưng bày trên trên sân khấu.
Vốn dĩ Đinh Dũng chẳng có mấy hứng thú với buổi bán đấu giá này, thế nhưng lúc này anh lại tò mò nheo mắt nhìn.
Vật phẩm này trông giống như được làm bằng gỗ khô, toả ra mùi hương kì lạ, khó có thể nói ra nó có mùi gì nhưng có thể khiến cho bất cứ ai ngửi vào đều cảm thấy nhẹ nhàng hẳn.
“Đây là thứ gì mà lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy?”, Kim Tư Kỳ nhìn vật phẩm chăm chú rồi lên tiếng tự nhủ.
Thiết Vô Cực nhắm mắt say sưa rồi hít một hơi thật sâu, được một lúc ông ta mới mở mắt ra rồi lên tiếng nói với giọng điềm tĩnh: “Có lẽ các vị đã cảm nhận được hiệu quả của vật này trong việc khiến người ta tập trung hơn? Nó là một bảo vật vô cùng hiếm có”.
“Đoạn gỗ này được vớt lên từ biển sâu, đã được nhiều chuyên gia phân tích nhưng vẫn không thể xác định được nó làm từ gỗ gì nhưng hiệu quả lại vô cùng to lớn.
Giá khởi điểm của nó là….
Mười triệu nhân dân tệ”, thấy bầu không khí cũng đã chín muồi, Thiết Vô Cực mới bật cười rồi nói.
“Tôi trả mười triệu một trăm”, không đợi Thiết Vô Cực nói xong, đã có người giơ bảng trả giá.
Nghe có người trả giá, mọi người đều xôn xao.
Quả thực hiệu quả của món đồ này vô cùng hiếm, Kim Tư Kỳ đang định giơ bảng lên thì bị Đinh Dũng ngăn lại.
“Đợi đã, giá cả nhất thời chưa lên tới đỉnh được”, Đinh Dũng lắc đầu nói.
Món đồ này cũng không tồi nên người tranh nhau mua đương nhiên không hề ít.
Bây giờ trả giá cũng mất công.
Kim Tư Kỳ lặng người một lát rồi kinh ngạc nhìn Đinh Dũng, nói: “Anh Đinh cũng thích món đồ này sao?”
“Hoá ra là đại tiểu thư của nhà họ Kim ở Giang Nam, chẳng trách mà hào phóng như vậy.
Vật này có lẽ thuộc về cô Kim này rồi”, có người nhìn và nhận ra Kim Tư Kỳ thì liền mất đi động lực.
Ai mà không biết nhà họ Kim có tài sản kếch xù thế nào, đọ tiền với Kim Tư Kỳ rõ ràng là tự tìm trái đắng.
“Haiz, xem ra tôi phải thất vọng rồi”, ở phía xa có người lắc đầu không trả giá nữa.
Cảm nhận được ánh mắt xung quanh, Đinh Dũng không khỏi cau mày.
Lúc này bọn họ đã thực sự để lộ thân phận.
Trong lúc bất lực, Đinh Dũng chỉ còn cách nâng cao cảnh giác.
“Cô Kim ra giá ba mươi triệu nhân dân tệ, xin hỏi, còn ai ra giá nữa không?”, Thiết Vô Cực nhìn Kim Tư Kỳ cười tươi rói, sau đó ông ta nhìn quanh một lượt rồi bắt đầu đếm: “Ba mươi triệu lần thứ nhất, ba mươi triệu lần thứ hai…”
“Tôi ra giá bốn mươi triệu nhân dân tệ”, một người đàn ông đứng dậy nhìn vào khúc xương tay trên sân khấu rồi nói.
Giọng nói của người này ông quá lớn nhưng lại rõ ràng dõng dạng đủ cho mọi người nghe thấy.
Người này tướng mạo bình thường, là một người đàn ông trung tuổi, trên khuôn mặt còn có vết sẹo, trông vô cùng dữ dằn.
“Người này là ai mà lại dám đấu giá với cô Kim?”, có người nhìn người này rồi không khỏi lắc đầu.
Đọ tiền và độ giàu có với nhà họ Kim thì e rằng cả thành phố Kim Châu này không ai dám làm vậy cả.
Người này không biết từ đâu ra mà lại dám đọ với Kim Tư Kỳ..
Bình luận facebook