Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
“Mang lại đây cho tôi xem”, Đinh Dũng cau mày.
Tấm thẻ này trước đó do Hàn Thành Sơn đưa cho anh, bên trong có lẽ cũng phải có tầm năm triệu nhân dân tệ mới phải.
Số tiền này trước đó Hàn Thành Sơn dùng để mua tranh chữ, vì Đinh Dũng giúp ông ta giải vây nên lấy được bút tích thật của Vương đại gia cho nên ông ta đem số tiền này tặng cho Đinh Dũng.
Mặc dù trước đó Đinh Dũng cũng nghi ngờ số tiền này của Hàn Thành Sơn không biết từ đâu ra nhưng sau đó anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Thế mà bây giờ số dư trong tài khoản lại không đủ.
“Kỳ lạ, cái xe này có hơn hai triệu nhân dân tệ, sao có thể như thế được.”, Đinh Dũng liếc nhìn số cần chi chỉ hơn hai triệu nhân dân tệ.
Tiền trong thẻ hơn năm triệu tệ, không thể nào như vậy được.
Trừ phi…bên trong thẻ này căn bản không có tiền, hoặc có thể nói là từng có tiền nhưng bị người ta chuyển đi rồi.
Tấm thẻ này vẫn luôn trong tay anh, ngoài Hàn Thành Sơn ra thì không thể có người nào khác có thể chuyển tiền đi được.
Nghĩ vậy, Đinh Dũng bất lực thở dài.
Cả nhà họ đối xử với mình thật là “tốt”.
“Ha ha ha, tôi nói mà, tiểu tử này cũng chỉ là ra oai vậy thôi.
Hắn ta căn bản không có nổi một xu đi mua xe”, Thiết Như Long thấy cảnh này thì bật cười ha hả.
Hắn ta nhếch miệng châm chọc rồi nói với Đinh Dũng: “Được rồi, đừng giả bộ nữa.
Trông cái ngữ như cậu mà mua được xe thì mẹ kiếp, tôi không chỉ bò quanh cái showroom này hai vòng mà còn ăn phân của cậu luôn trước mặt mọi người đấy”.
“Cắt, hoá ra là giả bộ.
Tôi còn cho rằng là một người có tiền cơ”, nghe Thiết Như Long nói vậy, cô nhân viên trước đó còn chủ động giúp tiểu Hách lấy máy quẹt thẻ lập tức trở mặt.
Cô ta mỉa mai: “Nghèo hèn còn giả bộ, cút đi”.
Thấy tình hình này, ông giám độc kia cũng lật mặt.
Trước đó ông ta còn cho rằng Đinh Dũng là con nhà nào giàu có, chỉ là thích phong cách đơn giản một tí.
Bây giờ xem ra là ông ta nghĩ nhiều rồi.
Ông ta tối sầm mặt lại, nói với giọng xa lạ: “Cậu diễn đủ chưa? Diễn đủ rồi thì mau cút đi”.
“Cắt, cầm cái thẻ ngân hàng rồi giả bộ, thật không biết da mặt anh dày thế nào nữa”, Lâm Lâm cũng hùa theo.
Thế nhưng, suy nghĩ của ông ta không thành rồi.
Tiểu Hách mặt mày căng thẳng bấm phím xác nhận.
Mặc dù cậu ta đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giây phút này tim cậu ta không khỏi hồi hộp mà đập nhanh hơn.
Tạch tạch tạch…
Máy quẹt thẻ vang lên âm thanh in phiếu…
“Nếu như giờ cậu quỳ xuống dập đầu hai cái với tôi thì tôi sẽ suy nghĩ…” Thiết Như Long còn chưa nói xong thì đột nhiên nghe thấy âm thanh phiếu in.
Hắn ta ngây người, nụ cười dần khựng lại.
Khuôn mặt hắn ta biến sắc.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào tờ phiếu chạy dài ra khỏi máy quẹt thẻ.
Đinh Dũng thật sự đã quẹt thẻ được rồi.
“Đây…Không thể nào”, Lâm Lâm nhìn máy quẹt thẻ trong tay tiểu Hách, vẻ mỉa mai trên khuôn mặt cô ta dần mất đi.
Còn tiểu Hách, người cầm máy quẹt thẻ, sau khi thấy bốn chữ ‘giao dịch thành công’ thì lặng người.
Hồi lâu, cậu ta mới phản ứng lại kịp rồi tự véo lấy má mình một cái.
Khi thấy đau cậu ta mới thét lên..
Tấm thẻ này trước đó do Hàn Thành Sơn đưa cho anh, bên trong có lẽ cũng phải có tầm năm triệu nhân dân tệ mới phải.
Số tiền này trước đó Hàn Thành Sơn dùng để mua tranh chữ, vì Đinh Dũng giúp ông ta giải vây nên lấy được bút tích thật của Vương đại gia cho nên ông ta đem số tiền này tặng cho Đinh Dũng.
Mặc dù trước đó Đinh Dũng cũng nghi ngờ số tiền này của Hàn Thành Sơn không biết từ đâu ra nhưng sau đó anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Thế mà bây giờ số dư trong tài khoản lại không đủ.
“Kỳ lạ, cái xe này có hơn hai triệu nhân dân tệ, sao có thể như thế được.”, Đinh Dũng liếc nhìn số cần chi chỉ hơn hai triệu nhân dân tệ.
Tiền trong thẻ hơn năm triệu tệ, không thể nào như vậy được.
Trừ phi…bên trong thẻ này căn bản không có tiền, hoặc có thể nói là từng có tiền nhưng bị người ta chuyển đi rồi.
Tấm thẻ này vẫn luôn trong tay anh, ngoài Hàn Thành Sơn ra thì không thể có người nào khác có thể chuyển tiền đi được.
Nghĩ vậy, Đinh Dũng bất lực thở dài.
Cả nhà họ đối xử với mình thật là “tốt”.
“Ha ha ha, tôi nói mà, tiểu tử này cũng chỉ là ra oai vậy thôi.
Hắn ta căn bản không có nổi một xu đi mua xe”, Thiết Như Long thấy cảnh này thì bật cười ha hả.
Hắn ta nhếch miệng châm chọc rồi nói với Đinh Dũng: “Được rồi, đừng giả bộ nữa.
Trông cái ngữ như cậu mà mua được xe thì mẹ kiếp, tôi không chỉ bò quanh cái showroom này hai vòng mà còn ăn phân của cậu luôn trước mặt mọi người đấy”.
“Cắt, hoá ra là giả bộ.
Tôi còn cho rằng là một người có tiền cơ”, nghe Thiết Như Long nói vậy, cô nhân viên trước đó còn chủ động giúp tiểu Hách lấy máy quẹt thẻ lập tức trở mặt.
Cô ta mỉa mai: “Nghèo hèn còn giả bộ, cút đi”.
Thấy tình hình này, ông giám độc kia cũng lật mặt.
Trước đó ông ta còn cho rằng Đinh Dũng là con nhà nào giàu có, chỉ là thích phong cách đơn giản một tí.
Bây giờ xem ra là ông ta nghĩ nhiều rồi.
Ông ta tối sầm mặt lại, nói với giọng xa lạ: “Cậu diễn đủ chưa? Diễn đủ rồi thì mau cút đi”.
“Cắt, cầm cái thẻ ngân hàng rồi giả bộ, thật không biết da mặt anh dày thế nào nữa”, Lâm Lâm cũng hùa theo.
Thế nhưng, suy nghĩ của ông ta không thành rồi.
Tiểu Hách mặt mày căng thẳng bấm phím xác nhận.
Mặc dù cậu ta đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giây phút này tim cậu ta không khỏi hồi hộp mà đập nhanh hơn.
Tạch tạch tạch…
Máy quẹt thẻ vang lên âm thanh in phiếu…
“Nếu như giờ cậu quỳ xuống dập đầu hai cái với tôi thì tôi sẽ suy nghĩ…” Thiết Như Long còn chưa nói xong thì đột nhiên nghe thấy âm thanh phiếu in.
Hắn ta ngây người, nụ cười dần khựng lại.
Khuôn mặt hắn ta biến sắc.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào tờ phiếu chạy dài ra khỏi máy quẹt thẻ.
Đinh Dũng thật sự đã quẹt thẻ được rồi.
“Đây…Không thể nào”, Lâm Lâm nhìn máy quẹt thẻ trong tay tiểu Hách, vẻ mỉa mai trên khuôn mặt cô ta dần mất đi.
Còn tiểu Hách, người cầm máy quẹt thẻ, sau khi thấy bốn chữ ‘giao dịch thành công’ thì lặng người.
Hồi lâu, cậu ta mới phản ứng lại kịp rồi tự véo lấy má mình một cái.
Khi thấy đau cậu ta mới thét lên..
Bình luận facebook