Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Cô gái trên giường bệnh trông rất xinh đẹp, mái tóc dài đen bóng để xoã, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ, bộ dạng cau mày đau đớn thật khiến người ta không khỏi xót xa.
Nhưng Đinh Dũng nhìn cô gái xong thì bất giác cau mày.
Trong lòng anh đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ, bệnh tình của cô gái này có biểu hiện giống với bệnh hiểm nghèo trong truyền thuyết.
“Cậu làm gì, cậu…”, vị bác sĩ bị Đinh Dũng đẩy ra cứ thế chỉ thẳng mặt Đinh Dũng mà nạt.
Có điều ông ta còn chưa nói xong thì Đinh Dũng đã quay đầu lại nhìn ông ta một cái, ánh mắt đằng đằng sát khí, rồi lạnh lùng nói: “Ồn ào”.
Vị bác sĩ kia lặng thinh tại chỗ.
Giây phút vừa rồi ông ta như cảm nhận được mình vừa rơi vào hầm băng, xung quanh đều lạnh toát khiến ông ta không khỏi rùng mình.
Rốt cục là ánh mắt gì thế chứ? Ông ta tự giác im bặt.
Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân lo lắng nhìn về phía Đinh Dũng.
Bọn họ đã không còn tâm trạng mà để ý tới những việc khác.
Hiện giờ Tĩnh Nhi còn đang phải chịu những đau đớn dày vò trên giường bệnh, điều này đối với bọn họ mà nói là nỗi đau đớn khôn tả.
“Đừng nói thêm gì nữa”, Đinh Dũng đi đến bên giường bệnh, giơ tay ra đặt vào cổ tay Nguỵ Tiêu Tĩnh.
Cổ tay cô gái rất lạnh, da mặt trắng bệch như sương tuyết, toát ra cái lạnh thấu tận xương tuỷ.
Tay Đinh Dũng đặt vào cổ tay cô gái khiến anh không khỏi cau mày.
“Quả nhiên…lẽ nào thật sự là bệnh đó?”, Đinh Dũng than thở.
Rất lâu trước đó, từng có một căn bệnh trong truyền thuyết, căn bệnh này không biết nguyên nhân khởi phát từ đâu, khí huyết chảy ngược, tụ huyết phần trên, hôn mê bất tỉnh, mặt mày tái nhợt, môi tím tái, mạch như ngừng đập, cơ thể không khác gì người chết.
Trong ấn tượng của Đinh Dũng, loại bệnh này gọi là bệnh mất máu.
Mặc dù có cách chữa trị nhưng bệnh này vì không biết nguyên nhân, chỉ biết khí huyết bên trong cơ thể bệnh nhân chảy ngược lên trên nên dẫn đến các cơ quan bên trong cơ thể bất cứ lúc nào cũng phải chịu những tổn hại nghiêm trọng không giống nhau.
Cho tới khi các cơ quan trong cơ thể suy kiệt, tim mạch ngừng đập, dẫn tới tử vong.
“Mấy ngày trước, cô bé này bị trúng độc rắn cắn, nguy hiểm đến tính mạng, là cậu Đinh cứu chữa cho cô bé bằng phương pháp châm cứu đấy”, Lương Bính Thu chỉ vào cô bé bên cạnh nói.
Cô bé nghe thấy thì rụt rè, ôm lấy chân Lý Hải Dân, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý Hải Dân xoa xoa đầu bé, gật đầu, nói: “Quả thực là nếu không phải cậu Đinh ra tay thì con gái tôi có thể đã không còn nữa rồi”.
“Đưa châm bạc cho tôi”, Đinh Dũng ngẩng đầu nhìn Lương Bính Thu, điềm tĩnh nói.
“Được”, Lương Bính Thu nghe vậy thì vội rút châm bạc trong hộp ra đưa cho Đinh Dũng.
Đinh Dũng nhận lấy, sau đó lật chăn ra, rút ra một cây châm bạc, nhẹ nhàng châm vào ngực Nguỵ Tiêu Tĩnh.
Tiếp theo, Đinh Dũng lại dùng cách tương tự, nhanh chóng rút các cây châm bạc khác ra rồi châm vào các huyệt vị khác trên người Nguỵ Tiêu Tĩnh.
Vì máu chảy ngược là do khí huyết bốc lên, cho nên muốn tạm thời dứt bệnh thì cách duy nhất là phải chấn hết các huyệt lớn trên cơ thể bệnh nhân, để khí huyết không thể chảy tiếp, như vậy mới không tồn tại dòng chảy ngược nữa, mà chuyển sang chảy xuôi.
Thủ pháp của Đinh Dũng rất nhanh, hai ngón tay di chuyển thoăn thoát, những người có mặt ngoài Lương Bính Thu ra thì không ai có thể nhìn ra Đinh Dũng dùng cách gì.
Chỉ có Lương Bính Thu là mặt mày kích động, cứ nhìn chằm chằm vào tay Đinh Dũng, không dám để sót một chi tiết nào..
Nhưng Đinh Dũng nhìn cô gái xong thì bất giác cau mày.
Trong lòng anh đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ, bệnh tình của cô gái này có biểu hiện giống với bệnh hiểm nghèo trong truyền thuyết.
“Cậu làm gì, cậu…”, vị bác sĩ bị Đinh Dũng đẩy ra cứ thế chỉ thẳng mặt Đinh Dũng mà nạt.
Có điều ông ta còn chưa nói xong thì Đinh Dũng đã quay đầu lại nhìn ông ta một cái, ánh mắt đằng đằng sát khí, rồi lạnh lùng nói: “Ồn ào”.
Vị bác sĩ kia lặng thinh tại chỗ.
Giây phút vừa rồi ông ta như cảm nhận được mình vừa rơi vào hầm băng, xung quanh đều lạnh toát khiến ông ta không khỏi rùng mình.
Rốt cục là ánh mắt gì thế chứ? Ông ta tự giác im bặt.
Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân lo lắng nhìn về phía Đinh Dũng.
Bọn họ đã không còn tâm trạng mà để ý tới những việc khác.
Hiện giờ Tĩnh Nhi còn đang phải chịu những đau đớn dày vò trên giường bệnh, điều này đối với bọn họ mà nói là nỗi đau đớn khôn tả.
“Đừng nói thêm gì nữa”, Đinh Dũng đi đến bên giường bệnh, giơ tay ra đặt vào cổ tay Nguỵ Tiêu Tĩnh.
Cổ tay cô gái rất lạnh, da mặt trắng bệch như sương tuyết, toát ra cái lạnh thấu tận xương tuỷ.
Tay Đinh Dũng đặt vào cổ tay cô gái khiến anh không khỏi cau mày.
“Quả nhiên…lẽ nào thật sự là bệnh đó?”, Đinh Dũng than thở.
Rất lâu trước đó, từng có một căn bệnh trong truyền thuyết, căn bệnh này không biết nguyên nhân khởi phát từ đâu, khí huyết chảy ngược, tụ huyết phần trên, hôn mê bất tỉnh, mặt mày tái nhợt, môi tím tái, mạch như ngừng đập, cơ thể không khác gì người chết.
Trong ấn tượng của Đinh Dũng, loại bệnh này gọi là bệnh mất máu.
Mặc dù có cách chữa trị nhưng bệnh này vì không biết nguyên nhân, chỉ biết khí huyết bên trong cơ thể bệnh nhân chảy ngược lên trên nên dẫn đến các cơ quan bên trong cơ thể bất cứ lúc nào cũng phải chịu những tổn hại nghiêm trọng không giống nhau.
Cho tới khi các cơ quan trong cơ thể suy kiệt, tim mạch ngừng đập, dẫn tới tử vong.
“Mấy ngày trước, cô bé này bị trúng độc rắn cắn, nguy hiểm đến tính mạng, là cậu Đinh cứu chữa cho cô bé bằng phương pháp châm cứu đấy”, Lương Bính Thu chỉ vào cô bé bên cạnh nói.
Cô bé nghe thấy thì rụt rè, ôm lấy chân Lý Hải Dân, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý Hải Dân xoa xoa đầu bé, gật đầu, nói: “Quả thực là nếu không phải cậu Đinh ra tay thì con gái tôi có thể đã không còn nữa rồi”.
“Đưa châm bạc cho tôi”, Đinh Dũng ngẩng đầu nhìn Lương Bính Thu, điềm tĩnh nói.
“Được”, Lương Bính Thu nghe vậy thì vội rút châm bạc trong hộp ra đưa cho Đinh Dũng.
Đinh Dũng nhận lấy, sau đó lật chăn ra, rút ra một cây châm bạc, nhẹ nhàng châm vào ngực Nguỵ Tiêu Tĩnh.
Tiếp theo, Đinh Dũng lại dùng cách tương tự, nhanh chóng rút các cây châm bạc khác ra rồi châm vào các huyệt vị khác trên người Nguỵ Tiêu Tĩnh.
Vì máu chảy ngược là do khí huyết bốc lên, cho nên muốn tạm thời dứt bệnh thì cách duy nhất là phải chấn hết các huyệt lớn trên cơ thể bệnh nhân, để khí huyết không thể chảy tiếp, như vậy mới không tồn tại dòng chảy ngược nữa, mà chuyển sang chảy xuôi.
Thủ pháp của Đinh Dũng rất nhanh, hai ngón tay di chuyển thoăn thoát, những người có mặt ngoài Lương Bính Thu ra thì không ai có thể nhìn ra Đinh Dũng dùng cách gì.
Chỉ có Lương Bính Thu là mặt mày kích động, cứ nhìn chằm chằm vào tay Đinh Dũng, không dám để sót một chi tiết nào..
Bình luận facebook