Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Chương 100: Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo
Lâm Thảo nghe thấy của tiếng khóc Dao Châu nhỏ, liền nhìn sang bên này. Khi cô ta nhìn thấy cảnh sát muốn dẫn Triệu Hùng đi, liền vội vàng xông lên phía trước, nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, anh Hùng là phụ huynh của học sinh tôi, xin hỏi anh ấy phạm phải tội gì?”
“Gây chuyện đánh nhau!” Cảnh sát đưa lệnh bắt giữ cho Lâm Thảo xem.
Lâm Thảo vội vàng ôm Dao Châu nhỏ vào trong lòng mình, nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, có cần tôi báo cho vợ anh không?”
“Không cần! Cô Thảo, cô giúp tôi gọi điện thoại. Số điện thoại là 1888888 ***8, cô cứ gọi ông ấy là bác Trần là được, nói tôi bị cảnh sát dẫn đi! Ông ấy sẽ đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh tôi.”
Triệu Hùng nói xong, liền bị cảnh sát đưa đi.
Lâm Thảo vội vàng bấm số điện thoại mà Triệu Hùng cho cô ta, sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ta gấp gáp hỏi: “Xin hỏi là bác Trần sao?”
“Đúng, là tôi! Cô là ai vậy?”
Trần Thiên Trung thấy đây là một số điện thoại lạ hoắc, còn là giọng của một cô gái trẻ tuổi, nghi ngờ hỏi thăm. Bởi vì có rất ít người xa lạ biết số điện thoại của ông.
Lâm Thảo giải thích: “Bác có quen anh Triệu Hùng không? Cháu là giáo viên mầm non của con anh ấy. Cháu tên là Lâm Thảo!”
“Chào cô, cô giáo Thảo! Xin hỏi cô gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?” Trần Thiên Trung hỏi.
“Là thế này! Bởi vì anh Triệu Hùng gây chuyện đánh nhau, đã bị cảnh sát dẫn đi rồi! Lúc anh ấy sắp đi, có bảo cháu gọi điện cho bác, nói bác sẽ đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh anh ấy. Bác Trần, anh Hùng là người tốt. Nhất định bác phải nhanh chóng cứu anh ấy.”
“Cái gì? Bị cảnh sát đưa đi?” Trần Thiên Trung nghe Lâm Thảo nói vậy, kích động kêu lên.”Cô giáo Thảo, đây là chuyện xảy ra lúc nào?”
“Chuyện vừa mới xảy ra thôi!”
“Được, cảm ơn cô. Tôi sẽ đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cậu ấy!”
Sau khi Trần Thiên Trung cúp điện thoại, lập tức gọi lái xe kiêm vệ sĩ của ông – A Phong đến.
“A Phong, gọi điện thoại cho cục trưởng Quách, hỏi xem Triệu Hùng bị giam ở phân cục nào.”
“Vâng, bác Trung!”
Sau khi A Phong gọi điện thoại, nói với Trần Thiên Trung: “Bác Trung, cậu chủ bị đưa đến phân cục Giang Trung.”
“Chuẩn bị xe, lập tức đến phân cục Giang Trung.” Bình thường Trần Thiên Trung đi đường rất chậm, nghe được Triệu Hùng xảy ra chuyện, tốc độ đi trên đường nhanh hơn bình thường ít nhất phải gấp đôi.
Sau khi đến phân cục Giang Trung, Trần Thiên Trung gặp được một người quen. Người này chính là bố của Hà Quý Nam – Hà Kha Vấn.
Hà Kha Vấn không nghĩ rằng Trần Thiên Trung sẽ đến, ông ta đã nghe nói tên Triệu Hùng này là lái xe của Trần Thiên Trung.
Hà Kha Vấn đi đến gần Trần Thiên Trung, chào hỏi ông: “Ông Trung, đã lâu không gặp!”
Trần Thiên Trung cười nói với Hà Kha Vấn: “Tổng giám đốc Vấn, bình thường một ngày ông có trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?”
“Đương nhiên là vì chuyện của con trai tôi rồi.” Hà Kha Vấn đi thẳng vào chủ đề, nói với Trần Thiên Trung: “Ông Trung, nghe nói tên Triệu Hùng kia là tài xế của ông?”
“Đúng đúng đúng! Là lái xe tôi mới thuê.”
“Không phải người tên A Phong đứng bên cạnh ông mới là lái xe của ông sao?” Ánh mắt Hà Kha Vấn nghi ngờ, hỏi Trần Thiên Trung.
Trần Thiên Trung và Triệu Hùng đã sớm bàn xong cách giải thích, nói: “Trước kia Triệu Hùng từng cứu mạng tôi. Tôi thấy điều kiện kinh tế của gia đình cậu ấy không dư dả, liền để cậu ấy làm tài xế đặc biệt củ tôi. Có chuyện gì thì tới lái xe giúp tôi, không có chuyện gì thì tôi nuôi cậu ấy, coi như trả ơn cậu ấy.”
“Nhưng tài xế này của ông lại đánh con trai tôi. Con trai tôi còn đang nằm trong bệnh viện kia. Ông Trung, tôi đã báo cảnh sát.
Nếu bởi vì việc này mà đắc tội ông, hôm nào tôi sẽ mở tiệc bồi tội.”
Sau khi Trần Thiên Trung nghe xong thì nhíu mày, nói với Hà Kha Vấn: “Tổng giám đốc Vấn, chuyện này ông làm bừa rồi. Theo tôi biết, là con trai ông bảo vệ sĩ ra tay với Triệu Hùng trước. Triệu Hùng hoàn toàn không còn cách nào mới phải tự vệ, đánh con ông bị thương. Người trẻ tuổi mà! Đều nóng tính cả, một lời không hợp liền ra tay là chuyện rất bình thường. Ông là người lớn, không cần xen vào chuyện của đám trẻ bọn họ chứ?”
“Ông Trung, cho đến bây giờ con trai tôi ở trong thành phố Hải Phòng còn chưa bao giờ bị người ta đánh. Bây giờ tên Triệu Hùng này lại đánh nó phải nằm viện. Nếu Hà Kha Vấn không trừng trị cậu ta, về sau nhà họ Hà chúng tôi còn ở trong thành phố Hải Phòng này thế nào?”
“Vậy liền xin lỗi! Mặc dù Triệu Hùng là tài xế của tôi, nhưng chuyện này chỉ là đánh nhau ẩu đả bình thường. Ông muốn trị tội cậu ấy, Trần Thiên Trung tôi là người đầu tiên không đồng ý.”
“Trần Thiên Trung, ông…”
Hà Kha Vấn vô cùng tức giận! Ông ta không ngờ rằng Trần Thiên Trung sẽ vì một tên tài xế không liên quan gì mà trở mặt với mình.
“Ông Trung, ông đừng quên, tập đoàn Hùng Quang của ông còn phải qua lại với nhà họ Hà chúng tôi trên việc làm ăn đấy.” “Ồ! Thật sao? Vậy cứ gián đoạn đi.” Trần Thiên Trung trực tiếp lấy điện thoại ra cho Hồ Dân, hỏi: “Hồ Dân, công ty có mối làm ăn nào với nhà họ Hà không?”
“Ông Trung, có chút quan hệ làm ăn.”
“Dọn hết vụ làm ăn với nhà họ Hà đi, về sau không được phép hợp tác với nhà họ Hà nữa.”
“Vâng, ông Trung! Tôi sẽ lập tức đi sắp xếp ngay.”
Sau khi Trần Thiên Trung cúp điện thoại, thì nói với Hà Kha Vấn: “Tổng giám đốc Vấn, về sau ông cũng không cần lo lắng về phương diện này nữa. Chúng ta đã không còn quan hệ trên phương diện làm ăn rồi.”
Hà Kha Vấn đã sắp tức điên! Mặc dù nhà họ Hà bọn họ không có nhiều vụ hợp tác với “tập đoàn Hùng Quang” lắm, nhưng ít nhất hàng năm cũng thu vào được mấy chục nghìn tỷ. Bây giờ Trần Thiên Trung lại một câu cắt đứt việc làm ăn.
“Ông Trần, ông dám! Nếu đã như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí với tên Triệu Hùng này. Cậu ta đánh con trai tôi bị thương, nhất định tôi phải trị tội cậu ta.”
Tiếng nói của Hà Kha Vấn vừa dứt, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi đến. Người này tên là Quách Hướng Bình, là cảnh sát trưởng cục cảnh sát thành phố Hải Phòng.
Quách Hướng Bình nói với Hà Kha Vấn: “Tổng giám đốc Hà, một người có bị trị tội hay không, cũng không phải do ông muốn trị tội là có thể trị. Phải trải qua xét xử của luật pháp đã!”
Hà Kha Vấn không ngờ Quách Hướng Bình sẽ đến phân cục, khách khí chào hỏi: “Cục trưởng Bình, sao ông lại tới đây?”
Quách Hướng Bình nhìn liếc qua Trần Thiên Trung, cuối cùng ánh mắt rơi lên trên người Hà Kha Vấn. Nói: “Đương nhiên tôi đến để chủ trì chính nghĩa!”
Cục trưởng Cao Vĩ của phân cục Giang Trung vội vàng báo cáo tình huống công tác với Quách Hướng Bình. Nói ông ta đã thẩm vấn Triệu Hùng, còn có hai tên vệ sĩ của Hà Quý Nam, đồng thời tra xét camera ở hiện trường lúc ấy. Đúng là vệ sĩ của Hà Quý Nam ra tay trước.
Quách Hướng Bình nói với Hà Kha Vấn: “Tổng giám đốc Vấn, tôi nhận bản án khiếu nại con trai ông đã không chỉ là một lần hai lần. Trước kia cậu ta chưa làm một chuyện gì quá mức. Tôi cũng không truy đến cùng, lần này lại dẫn vệ sĩ ra tay đánh người, lại bị đánh ngược lại! Chuyện này, tôi cho rằng Triệu Hùng phòng vệ chính đáng.”
“Cục trưởng Bình, con trai tôi bị đánh đến mức phải nằm viện, tên Triệu Hùng lại không có chuyện gì, sao có thể gọi phòng vệ chính đáng được?”
“Chẳng lẽ người nằm trong bệnh viện là Triệu Hùng, mới gọi là phòng vệ chính đáng?”
Quách Hướng Bình trừng Hà Kha Vấn một cái, rồi nói với Trần Thiên Trung: “Ông Trung, ông có thể giao tiền nộp tiền bảo lãnh Triệu Hùng. Nhưng mà cần phải cảnh cáo tên nhóc Triệu Hùng này. Trong vòng ba tháng, không cho phép cậu ấy lại đánh người. Nếu không, tôi cần phải nhốt cậu ấy mấy ngày.”
“Được rồi! Tôi sẽ nói cho cậu ấy biết, cảm ơn cục trưởng Bình chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng.” Trần Thiên Trung cười ha hả, bảo A Phong đi nộp tiền bảo lãnh cho Triệu Hùng.
Hà Kha Vấn còn chuẩn bị đưa Triệu Hùng vào chỗ chết, không phán mấy năm thì ông ta sẽ không hết giận! Không ngờ rằng Trần Thiên Trung lại ra mặt nộp tiền bảo lãnh, ông ta tức giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi tại chỗ.
Lần này Hà Kha Vấn không chỉ không khiến Triệu Hùng bị bắt giam mấy năm, ngược lại đã mất đi chuyện hợp tác với “tập đoàn Hùng Quang”. Có thể nói là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Sau khi Triệu Hùng bị cảnh sát dẫn ra ngoài, Trần Thiên Trung bảo anh cảm ơn Quách Hướng Bình. Sau đó, nói lời cảnh cáo không cho phép đánh nhau của Quách Hướng Bình ra cho Triệu Hùng nghe.
Triệu Hùng nghe vậy thì cười nói: “Cục trưởng Bình, tôi cũng không muốn đánh nhau. Chỉ là người ta muốn đánh hội đồng tôi, tôi cũng không thể đứng đấy không đánh trả chứ?”
“Cậu đánh trả cũng được, nhưng mà cậu đánh Hà Quý Nam quá thảm rồi!”
“Tôi ra tay cũng không nặng như vậy, là hắn ta quá yếu thôi!” Triệu Hùng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, một chiếc xe đỗ ở trước cửa cục cảnh sát. Một bóng người cao gầy, yểu điệu vội vàng chạy vào trong cục cảnh sát!
Triệu Hùng nhìn thấy là vợ mình Lý Thanh Tịnh, phất tay gọi: “Thanh Tịnh, anh ở chỗ này!”
Lý Thanh Tịnh nghe Lâm Thảo nói Triệu Hùng bị cảnh sát đưa đi, cô đi đến mấy nơi liền, lúc này mới tìm đến phân cục Giang Trung. Thấy Trần Thiên Trung ở đây, liền biết là được Trần Thiên Trung nộp tiền bảo lãnh ra.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng không đeo còng tay, hỏi anh: “Mọi chuyện giải quyết thế nào rồi?”
Trần Thiên Trung nói: “Tôi đã nộp tiền bảo lãnh rồi! Thanh Tịnh, cô đến đúng lúc lắm. Về sau nói cho tên nhóc Triệu Hùng này, trong vòng ba tháng không được ra tay đánh nhau. Nếu lại đánh nhau, cục trưởng Bình cần phải nhốt cậu ta lại!”
Lý Thanh Tịnh cho rằng Triệu Hùng ra tay đánh Hà Quý Nam là bởi vì muốn xả giận cho cô. Cô liền tiến lên ôm lấy Triệu Hùng, buồn bã khóc òa nói: “Triệu Hùng! Chúng ta không đấu với bọn họ nữa! Bọn họ có tiền có thế, chúng ta không thể trêu vào, còn không trốn thoát được sao?”
Lâm Thảo nghe thấy của tiếng khóc Dao Châu nhỏ, liền nhìn sang bên này. Khi cô ta nhìn thấy cảnh sát muốn dẫn Triệu Hùng đi, liền vội vàng xông lên phía trước, nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, anh Hùng là phụ huynh của học sinh tôi, xin hỏi anh ấy phạm phải tội gì?”
“Gây chuyện đánh nhau!” Cảnh sát đưa lệnh bắt giữ cho Lâm Thảo xem.
Lâm Thảo vội vàng ôm Dao Châu nhỏ vào trong lòng mình, nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, có cần tôi báo cho vợ anh không?”
“Không cần! Cô Thảo, cô giúp tôi gọi điện thoại. Số điện thoại là 1888888 ***8, cô cứ gọi ông ấy là bác Trần là được, nói tôi bị cảnh sát dẫn đi! Ông ấy sẽ đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh tôi.”
Triệu Hùng nói xong, liền bị cảnh sát đưa đi.
Lâm Thảo vội vàng bấm số điện thoại mà Triệu Hùng cho cô ta, sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ta gấp gáp hỏi: “Xin hỏi là bác Trần sao?”
“Đúng, là tôi! Cô là ai vậy?”
Trần Thiên Trung thấy đây là một số điện thoại lạ hoắc, còn là giọng của một cô gái trẻ tuổi, nghi ngờ hỏi thăm. Bởi vì có rất ít người xa lạ biết số điện thoại của ông.
Lâm Thảo giải thích: “Bác có quen anh Triệu Hùng không? Cháu là giáo viên mầm non của con anh ấy. Cháu tên là Lâm Thảo!”
“Chào cô, cô giáo Thảo! Xin hỏi cô gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?” Trần Thiên Trung hỏi.
“Là thế này! Bởi vì anh Triệu Hùng gây chuyện đánh nhau, đã bị cảnh sát dẫn đi rồi! Lúc anh ấy sắp đi, có bảo cháu gọi điện cho bác, nói bác sẽ đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh anh ấy. Bác Trần, anh Hùng là người tốt. Nhất định bác phải nhanh chóng cứu anh ấy.”
“Cái gì? Bị cảnh sát đưa đi?” Trần Thiên Trung nghe Lâm Thảo nói vậy, kích động kêu lên.”Cô giáo Thảo, đây là chuyện xảy ra lúc nào?”
“Chuyện vừa mới xảy ra thôi!”
“Được, cảm ơn cô. Tôi sẽ đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cậu ấy!”
Sau khi Trần Thiên Trung cúp điện thoại, lập tức gọi lái xe kiêm vệ sĩ của ông – A Phong đến.
“A Phong, gọi điện thoại cho cục trưởng Quách, hỏi xem Triệu Hùng bị giam ở phân cục nào.”
“Vâng, bác Trung!”
Sau khi A Phong gọi điện thoại, nói với Trần Thiên Trung: “Bác Trung, cậu chủ bị đưa đến phân cục Giang Trung.”
“Chuẩn bị xe, lập tức đến phân cục Giang Trung.” Bình thường Trần Thiên Trung đi đường rất chậm, nghe được Triệu Hùng xảy ra chuyện, tốc độ đi trên đường nhanh hơn bình thường ít nhất phải gấp đôi.
Sau khi đến phân cục Giang Trung, Trần Thiên Trung gặp được một người quen. Người này chính là bố của Hà Quý Nam – Hà Kha Vấn.
Hà Kha Vấn không nghĩ rằng Trần Thiên Trung sẽ đến, ông ta đã nghe nói tên Triệu Hùng này là lái xe của Trần Thiên Trung.
Hà Kha Vấn đi đến gần Trần Thiên Trung, chào hỏi ông: “Ông Trung, đã lâu không gặp!”
Trần Thiên Trung cười nói với Hà Kha Vấn: “Tổng giám đốc Vấn, bình thường một ngày ông có trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?”
“Đương nhiên là vì chuyện của con trai tôi rồi.” Hà Kha Vấn đi thẳng vào chủ đề, nói với Trần Thiên Trung: “Ông Trung, nghe nói tên Triệu Hùng kia là tài xế của ông?”
“Đúng đúng đúng! Là lái xe tôi mới thuê.”
“Không phải người tên A Phong đứng bên cạnh ông mới là lái xe của ông sao?” Ánh mắt Hà Kha Vấn nghi ngờ, hỏi Trần Thiên Trung.
Trần Thiên Trung và Triệu Hùng đã sớm bàn xong cách giải thích, nói: “Trước kia Triệu Hùng từng cứu mạng tôi. Tôi thấy điều kiện kinh tế của gia đình cậu ấy không dư dả, liền để cậu ấy làm tài xế đặc biệt củ tôi. Có chuyện gì thì tới lái xe giúp tôi, không có chuyện gì thì tôi nuôi cậu ấy, coi như trả ơn cậu ấy.”
“Nhưng tài xế này của ông lại đánh con trai tôi. Con trai tôi còn đang nằm trong bệnh viện kia. Ông Trung, tôi đã báo cảnh sát.
Nếu bởi vì việc này mà đắc tội ông, hôm nào tôi sẽ mở tiệc bồi tội.”
Sau khi Trần Thiên Trung nghe xong thì nhíu mày, nói với Hà Kha Vấn: “Tổng giám đốc Vấn, chuyện này ông làm bừa rồi. Theo tôi biết, là con trai ông bảo vệ sĩ ra tay với Triệu Hùng trước. Triệu Hùng hoàn toàn không còn cách nào mới phải tự vệ, đánh con ông bị thương. Người trẻ tuổi mà! Đều nóng tính cả, một lời không hợp liền ra tay là chuyện rất bình thường. Ông là người lớn, không cần xen vào chuyện của đám trẻ bọn họ chứ?”
“Ông Trung, cho đến bây giờ con trai tôi ở trong thành phố Hải Phòng còn chưa bao giờ bị người ta đánh. Bây giờ tên Triệu Hùng này lại đánh nó phải nằm viện. Nếu Hà Kha Vấn không trừng trị cậu ta, về sau nhà họ Hà chúng tôi còn ở trong thành phố Hải Phòng này thế nào?”
“Vậy liền xin lỗi! Mặc dù Triệu Hùng là tài xế của tôi, nhưng chuyện này chỉ là đánh nhau ẩu đả bình thường. Ông muốn trị tội cậu ấy, Trần Thiên Trung tôi là người đầu tiên không đồng ý.”
“Trần Thiên Trung, ông…”
Hà Kha Vấn vô cùng tức giận! Ông ta không ngờ rằng Trần Thiên Trung sẽ vì một tên tài xế không liên quan gì mà trở mặt với mình.
“Ông Trung, ông đừng quên, tập đoàn Hùng Quang của ông còn phải qua lại với nhà họ Hà chúng tôi trên việc làm ăn đấy.” “Ồ! Thật sao? Vậy cứ gián đoạn đi.” Trần Thiên Trung trực tiếp lấy điện thoại ra cho Hồ Dân, hỏi: “Hồ Dân, công ty có mối làm ăn nào với nhà họ Hà không?”
“Ông Trung, có chút quan hệ làm ăn.”
“Dọn hết vụ làm ăn với nhà họ Hà đi, về sau không được phép hợp tác với nhà họ Hà nữa.”
“Vâng, ông Trung! Tôi sẽ lập tức đi sắp xếp ngay.”
Sau khi Trần Thiên Trung cúp điện thoại, thì nói với Hà Kha Vấn: “Tổng giám đốc Vấn, về sau ông cũng không cần lo lắng về phương diện này nữa. Chúng ta đã không còn quan hệ trên phương diện làm ăn rồi.”
Hà Kha Vấn đã sắp tức điên! Mặc dù nhà họ Hà bọn họ không có nhiều vụ hợp tác với “tập đoàn Hùng Quang” lắm, nhưng ít nhất hàng năm cũng thu vào được mấy chục nghìn tỷ. Bây giờ Trần Thiên Trung lại một câu cắt đứt việc làm ăn.
“Ông Trần, ông dám! Nếu đã như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí với tên Triệu Hùng này. Cậu ta đánh con trai tôi bị thương, nhất định tôi phải trị tội cậu ta.”
Tiếng nói của Hà Kha Vấn vừa dứt, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi đến. Người này tên là Quách Hướng Bình, là cảnh sát trưởng cục cảnh sát thành phố Hải Phòng.
Quách Hướng Bình nói với Hà Kha Vấn: “Tổng giám đốc Hà, một người có bị trị tội hay không, cũng không phải do ông muốn trị tội là có thể trị. Phải trải qua xét xử của luật pháp đã!”
Hà Kha Vấn không ngờ Quách Hướng Bình sẽ đến phân cục, khách khí chào hỏi: “Cục trưởng Bình, sao ông lại tới đây?”
Quách Hướng Bình nhìn liếc qua Trần Thiên Trung, cuối cùng ánh mắt rơi lên trên người Hà Kha Vấn. Nói: “Đương nhiên tôi đến để chủ trì chính nghĩa!”
Cục trưởng Cao Vĩ của phân cục Giang Trung vội vàng báo cáo tình huống công tác với Quách Hướng Bình. Nói ông ta đã thẩm vấn Triệu Hùng, còn có hai tên vệ sĩ của Hà Quý Nam, đồng thời tra xét camera ở hiện trường lúc ấy. Đúng là vệ sĩ của Hà Quý Nam ra tay trước.
Quách Hướng Bình nói với Hà Kha Vấn: “Tổng giám đốc Vấn, tôi nhận bản án khiếu nại con trai ông đã không chỉ là một lần hai lần. Trước kia cậu ta chưa làm một chuyện gì quá mức. Tôi cũng không truy đến cùng, lần này lại dẫn vệ sĩ ra tay đánh người, lại bị đánh ngược lại! Chuyện này, tôi cho rằng Triệu Hùng phòng vệ chính đáng.”
“Cục trưởng Bình, con trai tôi bị đánh đến mức phải nằm viện, tên Triệu Hùng lại không có chuyện gì, sao có thể gọi phòng vệ chính đáng được?”
“Chẳng lẽ người nằm trong bệnh viện là Triệu Hùng, mới gọi là phòng vệ chính đáng?”
Quách Hướng Bình trừng Hà Kha Vấn một cái, rồi nói với Trần Thiên Trung: “Ông Trung, ông có thể giao tiền nộp tiền bảo lãnh Triệu Hùng. Nhưng mà cần phải cảnh cáo tên nhóc Triệu Hùng này. Trong vòng ba tháng, không cho phép cậu ấy lại đánh người. Nếu không, tôi cần phải nhốt cậu ấy mấy ngày.”
“Được rồi! Tôi sẽ nói cho cậu ấy biết, cảm ơn cục trưởng Bình chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng.” Trần Thiên Trung cười ha hả, bảo A Phong đi nộp tiền bảo lãnh cho Triệu Hùng.
Hà Kha Vấn còn chuẩn bị đưa Triệu Hùng vào chỗ chết, không phán mấy năm thì ông ta sẽ không hết giận! Không ngờ rằng Trần Thiên Trung lại ra mặt nộp tiền bảo lãnh, ông ta tức giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi tại chỗ.
Lần này Hà Kha Vấn không chỉ không khiến Triệu Hùng bị bắt giam mấy năm, ngược lại đã mất đi chuyện hợp tác với “tập đoàn Hùng Quang”. Có thể nói là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Sau khi Triệu Hùng bị cảnh sát dẫn ra ngoài, Trần Thiên Trung bảo anh cảm ơn Quách Hướng Bình. Sau đó, nói lời cảnh cáo không cho phép đánh nhau của Quách Hướng Bình ra cho Triệu Hùng nghe.
Triệu Hùng nghe vậy thì cười nói: “Cục trưởng Bình, tôi cũng không muốn đánh nhau. Chỉ là người ta muốn đánh hội đồng tôi, tôi cũng không thể đứng đấy không đánh trả chứ?”
“Cậu đánh trả cũng được, nhưng mà cậu đánh Hà Quý Nam quá thảm rồi!”
“Tôi ra tay cũng không nặng như vậy, là hắn ta quá yếu thôi!” Triệu Hùng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, một chiếc xe đỗ ở trước cửa cục cảnh sát. Một bóng người cao gầy, yểu điệu vội vàng chạy vào trong cục cảnh sát!
Triệu Hùng nhìn thấy là vợ mình Lý Thanh Tịnh, phất tay gọi: “Thanh Tịnh, anh ở chỗ này!”
Lý Thanh Tịnh nghe Lâm Thảo nói Triệu Hùng bị cảnh sát đưa đi, cô đi đến mấy nơi liền, lúc này mới tìm đến phân cục Giang Trung. Thấy Trần Thiên Trung ở đây, liền biết là được Trần Thiên Trung nộp tiền bảo lãnh ra.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng không đeo còng tay, hỏi anh: “Mọi chuyện giải quyết thế nào rồi?”
Trần Thiên Trung nói: “Tôi đã nộp tiền bảo lãnh rồi! Thanh Tịnh, cô đến đúng lúc lắm. Về sau nói cho tên nhóc Triệu Hùng này, trong vòng ba tháng không được ra tay đánh nhau. Nếu lại đánh nhau, cục trưởng Bình cần phải nhốt cậu ta lại!”
Lý Thanh Tịnh cho rằng Triệu Hùng ra tay đánh Hà Quý Nam là bởi vì muốn xả giận cho cô. Cô liền tiến lên ôm lấy Triệu Hùng, buồn bã khóc òa nói: “Triệu Hùng! Chúng ta không đấu với bọn họ nữa! Bọn họ có tiền có thế, chúng ta không thể trêu vào, còn không trốn thoát được sao?”
Bình luận facebook