• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chàng rể tỷ phú (1 Viewer)

  • Chương 129

Chương 129: Anh, đồ không lương tâm này


Triệu Hùng có thể dám nói năng không kiêng nể gì với cô út Lý Diệu Linh nhưng tuyệt đối không dám đùa với Lý Thanh Tịnh như thế. Trên người Lý Thanh Tịnh luôn có một loại cảm giác bẩm sinh, cho dù ở trong nhà cũng luôn cao cao tại thượng.


Đây không phải do Lý Thanh Tịnh muốn biểu hiện, mà là trên người cô tự nhiên có một thứ mà người ta gọi là “phong cách”.


Phụ nữ càng như vậy, đàn ông lại càng muốn chinh phục cô. Thậm chí Triệu Hùng nghĩ, đợi ngày nào đó anh xoay người làm chủ thì nhất định phải để Lý Thanh Tịnh cúi đầu với mình.


Lý Thanh Tịnh giống như cảm nhận được suy nghĩ của Triệu Hùng, liếc nhìn anh một cái.


Triệu Hùng làm như không có việc gì chia cơm thành hai phần cho Lý Thanh Tịnh và con gái.


Trong lúc ăn cơm, Lý Thanh Tịnh lo lắng nói: “Triệu Hùng, anh đụng phải người như Hán Vân Hiển, sau này nên cẩn thận hơn nhé. Em lo anh ta sẽ làm gì đó bất lợi với anh.”


Triệu Hùng giơ nắm đấm nói: “Thanh Tịnh, em không cần sợ, với cái thân thể đó của Hán Vân Hiển, cho dù là hai người cũng không đủ cho anh đánh. Nếu như anh ta dám chơi bẩn anh, cùng lắm thì anh tìm ông Trần giúp một chút.”


“Anh cũng không phải cái gì của ông Trần, việc nhỏ người ta có thể giúp, nhưng những việc liên quan đến lợi ích thì cũng chưa chắc được.”


Lý Diệu Linh vừa nghe xong thì sợ hãi hỏi Lý Thanh Tịnh: “Chị, chúng ta phải làm sao đây, Hán Vân Hiển đã để ý chúng ta rồi.


Hiện tại nhà họ Đào còn có quan hệ hợp tác liên quan đến lợi ích nữa. Em sợ nhà họ Đào sẽ làm ra chuyện bất lợi cho chị em mình.”


Không khí trong phòng trong một lúc thì ngưng trệ, đây chính là việc mà Lý Thanh Tịnh lo lắng nhất.


Triệu Hùng an ủi hai chị em nhà họ Lý: “Các em yên tâm đi, chỉ cần có anh ở đây anh ta sẽ không dám làm gì đâu. Nếu như anh ta dám động đến mọi người, anh sẽ tịch thu nhà anh ta.”


Giờ phút này, không có từ ngữ nào có thể khắc họa được hình tượng của Triệu Hùng. Dù sao chị em nhà họ Lý đã mê mẩn anh luôn rồi, đột nhiên cảm thấy người đàn ông Triệu Hùng này rất đẹp trai.


Qua một lúc sau, Lý Thanh Tịnh đột nhiên nói: “Chúng ta không thể để mẹ cứ tiếp tục lăn đi lăn lại như vậy. Bắt buộc phải vạch giới hạn với bà mới được. Nếu không càng không biết bà ấy sẽ làm ra chuyện hồ đồ gì nữa. “


“Chị! Ý của chị là……”


“Ngày mai chị có việc, ngày kia chúng ta mở hội nghị gia đình, đón mẹ từ nhà họ Đào về, ngả bài với bà.”


“Được! Em ủng hộ cách làm của chị. Bây giờ mẹ vì lợi ích của nhà họ Đào mà xem chị em chúng ta thành con cờ. Thật là càng ngày càng quá đáng mà. Đến lúc đó chúng ta sẽ tố cáo với bố.”


Đây là chuyện nội bộ nhà họ Lý, Triệu Hùng không tiện nói xen vào, chỉ cúi đầu ăn cơm, đồng thời gắp thức ăn cho con gái.


Triệu Hùng vốn nghĩ rằng, tối nay lại có cơ hội ngủ chung một giường với vợ. Thật không ngờ, Lý Thanh Tịnh với Lý Diệu Linh thêm con gái, ba người cùng chen chúc trên một cái giường. Hôm nay là cuối tuần! Sắp đến cuộc thi vũ đạo của con gái Dao Châu, Dao Châu đã có một chút nền tảng vũ đạo giờ thêm sự điều chỉnh và dạy dỗ của Phan Ngọc Anh, đã có tiến bộ rất nhanh.


Phan Ngọc Anh chuẩn bị riêng cho Dao Châu một đoạn vũ đạo, để bé luyện tập nhiều hơn. Đoạn vũ đạo này là bài tham gia cuộc thi của cô bé.


Phan Ngọc Anh vừa làm mẫu, vừa chỉ bảo.


Với khuôn mặt xinh đẹp của Phan Ngọc Anh cùng với thân hình nóng bỏng xinh đẹp của cô, là nữ thần trong mộng cầu mà không được của rất nhiều người đàn ông. Mỗi một động tác cô diễn ra đều đẹp đến trình độ cao cấp, thăng hoa của nghệ thuật.


Sau khi dạy xong, Phan Ngọc Anh mồ hôi chảy dòng dòng đi đến hướng Triệu Hùng.


Triệu Hùng đi lên đón, đưa cho cô cái khăn và một chai nước lọc. Nhận khăn, Phan Ngọc Anh lau qua những giọt mồ hôi vương trên cái cổ trắng nõn, nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, tôi dựa theo tình hình thực tế của Dao Châu mà luyện cho bé. Tin tưởng rằng nếu bé phát huy bình thường, đạt giải ba trở lên thì không vấn đề gì.”


Đôi mắt Triệu Hùng sáng lên, đáp lại: “Cô giáo Ngọc Anh, nếu Dao Châu có thể đạt giải ba trở lên, chúng tôi sẽ tổ chức một bữa thịnh soạn.”


“Không cần! Mọi người đã giúp tôi rất nhiều. Vụ án của em trai tôi luật sư đã giải quyết xong. Nếu mời thì nên là tôi mời hai người mới đúng.”


“Chuyện nào ra chuyện đấy. Giải quyết xong thì tốt rồi. Nhưng mà nếu Dao Châu có thể đạt giải, nhất định phải mời cô bữa ngon.”


“Được rồi! Vậy cảm ơn anh Hùng trước nhé!”. Phan Ngọc Anh dễ thương cười một cái, khoe luôn cái dáng vẻ quyến rũ của mình.


Triệu Hùng không kiềm chế được mà nhìn cô đến ngớ ngẩn. Phan Ngọc Anh thấy Triệu Hùng ngây ngô nhìn chằm chằm mình như thế, nhẹ giọng gọi: “Anh Hùng? Anh Hùng?”


Lúc này Triệu Hùng mới hoàn hồn, không kiềm lòng được mở miệng: “Cô giáo Ngọc Anh thật xinh đẹp.”


Phan Ngọc Anh nghe xong, khuôn mặt thoáng ửng hồng, cong môi: “Vợ của anh Hùng mới gọi là đẹp, cô ấy là người đẹp nhất Hải Phòng đó.”


Câu nói này như một chậu nước lạnh tát xuống đầu anh, lúc này đầu óc anh mới thanh tỉnh lại.


Lúc này, điện thoại trong túi reo, nhìn thấy người gọi là cô cả Vân Nhã, vừa nghĩ đến cô ta thì đầu anh liền đau một trận.


Khi điện thoại đã được kết nối, anh lập tức nghe thấy tiếng oán trách ở đầu kia: “Triệu Hùng, anh đồ vô lương tâm này, sao mấy ngày hôm qua lại không gọi điện thoại cho em hả?”


Triệu Hùng cấp tốc cầm điện thoại ra khỏi phòng vũ đạo.


“Cô Vân, tôi không có việc thì gọi cô làm gì?”


“Hừ! Anh còn nói. Từ lần trước sau khi anh đưa tôi từ nhà nghỉ Danh Tước trở về thì thường xuyên nôn mửa, có phải anh làm gì có lỗi với tôi không?”


Triệu Hùng vừa nghe thì đần cả mặt, nếu chuyện này bị Vân Nhã truyền ra ngoài, cho dù là anh nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Càng huống hồ lúc đưa Vân Nhã vào nhà nghỉ còn bị Thẩm Minh gặp phải. “Cô Vân, trời đất chứng giám, tôi dám thề với trời hôm đó tôi tuyệt đối không đụng vào cô. Hôm đó thôi thấy cô uống say, sợ cô bị người khác khinh rẻ, lại không biết nhà cô ở đâu, chỉ đành đưa cô vào khách sạn thôi.”


“Thật sự không chạm vào tôi?”


“Thật. Tôi xin thề” Triệu Hùng lại nhấn mạnh thêm lần nữa Đột nhiên Vân Nhã lại nói một câu: “Một người… giàu có xinh đẹp như tôi, sau khi uống say cả anh cũng không chạm vào! Có phải thân thể anh có vấn đề gì không?” Không ngờ bị Vân Nhã chế giễu, Triệu Hùng tức giận nói: “Anh đây là người đã có con rồi nhé, nếu như thân thể tôi có vấn đề thì làm sao khiến vợ mang thai?”


Vân Nhã không muốn tranh cãi tiếp chuyện này với Triệu Hùng nói: “Anh đang ở đâu, tôi có việc tìm anh”


Triệu Hùng muốn gặp mặt rồi nói rõ ràng chuyện này cũng tốt, “Câu lạc bộ thể thao Hàn Mai.”


“Vậy anh ở đó đợi tôi, tôi lập tức đến, đợi nhé”. Nói xong ,Vân Nhã lập tức tắt điện thoại.


Sau khi nghe xong điện thoại, Triệu Hùng vào phòng tập thì Dao Châu đã luyện tập xong, đợi họ tắm rửa xong ,Triệu Hùng định đưa Phan Ngọc Anh về.


Triệu Hùng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái cùng Phan Ngọc Anh đi ra ngoài.


Đột nhiên lúc này, có tầm tám chín người bao vây Triệu Hùng lại.


Triệu Hùng mặt không đổi sắc, thật không ngờ ở địa bàn Hải Phòng này còn có người dám động đến anh.


Triệu Hùng giao con gái cho Phan Ngọc Anh, lúc này lời cảnh cáo ba tháng không được ra tay của cục trưởng Quách đã sớm bị anh vứt ra sau đầu, anh tuyệt đối không để người khác làm hại đến một cọng tóc của con gái.


Người đứng chính giữa chính là Trâu Nước, chân tay thuộc hạ của Đại Kim. Hắn bước lên phía trước chỉ vào Triệu Hùng hỏi: “Cậu chính là Triệu Hùng, lái xe của Trần Thiên Trung?”


“Không sai.Tôi là lái xe của ông Trần, Triệu Hùng.”


“Triệu Hùng, Kim Gia của chúng tôi có lời mời.”


Vừa nghe thấy hai chữ “Kim Gia”, Triệu Hùng biết ngay là Đại kim.


Cửu Gia, Văn Báo, Đại Kim là ba cái tên nổi tiếng ngang nhau.


Cửu gia và Văn Báo anh đã từng gặp. Nhưng Đại Kim thì anh chưa bao giờ gặp, hơn nữa Đại Kim này và nhà họ Hán là người cùng thuyền, đương nhiên không phải người đi chung đường với anh rồi.


Có thể được “Kim Gia” mời, chắc chắn không thể không có sự ”dẫn dắt” của nhà họ Hán rồi. Triệu Hùng nói với Trâu Nước: “Tôi có thể đi với mọi người nhưng đừng động vào bọn họ.”


Trâu Nước nhếch mép, đáp: “Anh Kim chỉ mời một mình cậu đi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn phối hợp chúng ta sẽ không làm khó người khác.”


“Được”


Triệu Hùng gật gật đầu, bảo Phan Ngọc Anh chăm sóc con trước, nói mình đi một lúc rồi về.


“Đừng.”


Dao Châu không hiểu chuyện, ngây thơ hỏi: “Bố, những người này là ai ạ?”


“Dao Châu, họ mời bố đi uống trà thôi. Con ở cùng cô Ngọc Anh, phải nghe lời nhé!”


“Bố người yên tâm đi, con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”


Triệu Hùng theo chân bọn họ lên xe. Đúng lúc họ vừa lái xe đi Vân Nhã đã lái xe đến, trùng hợp gặp phải cảnh này.


Cô lái bám theo xe bọn Trâu Nước đến một câu lạc bộ bi-a.


Đây chính là phạm vi địa bàn của Đại Kim.


Vân Nhã nhất thời không biết bây giờ làm thế nào mới tốt, đột nhiên nhớ ra Triệu Hùng là lái xe của Trần Thiên Trung, lập tức gọi điện thoại cho Trần Thiên Trung: “Bác Trần, con là Vân Nhã. Bác có một người lái xe tên Triệu Hùng, bị người của Đại Kim đưa đến câu lạc bộ bi-a của anh Kim rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đệ Nhất

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom