Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
Chương 184: Đây chính là bí mật của em và anh rể
Vợ của Vân Đức Trung, mẹ của Vân Nhã, đã qua đời vì băng huyết khi sinh ra Vân Nhã.
Đã nhiều năm rồi, Vân Đức Trung vẫn chưa từng tái hôn, ông đã tự mình nuôi dạy Vân Nhã khôn lớn. Vì vậy, ông rất cưng chiều con và cực kỳ buông thả cho mọi hành động của con gái.
Ông ta tính toán tìm cho con gái một người chồng môn đăng hộ đối, vì khi ấy công việc kinh doanh của nhà họ Vân càng ngày càng giảm sút. Hơn nữa lúc đó gia thế nhà họ Hán như mặt trời ban trưa, Hán Vân Hiển tuổi trẻ nhiều hứa hẹn, đẹp trai nhiều tiền. Vốn tưởng rằng đôi Kim Đồng Ngọc Nữ sẽ nên duyên vợ chồng, thế mà sản nghiệp của nhà họ Hán là tập đoàn Vân Yên lại sụp đổ sau một đêm.
Sau khi sắp xếp một cuộc hôn nhân sai lầm cho con gái, Vân Đức Trung đã tự ngẫm lại bản thân. Ông ta muốn con gái mình tự do yêu đương, ông ta không muốn can thiệp vào cuộc hôn nhân của con gái nữa. Không ngờ cô lại thích Triệu Hùng, một người đàn ông đã có gia đình.
Đây có phải là sự trừng phạt của ông Trời dành cho ông ta sao?
Vân Đức Trung thở dài, ông ta muốn làm gì đó cho con gái mình, nhưng lại không biết phải làm thế nào?
Sau khi Triệu Hùng rời đi, vốn định đến tập đoàn Nhật Hạ. Nhưng hôm nay có rất nhiều việc nên đã gọi cho Cố Minh Tuyết, nói với cô ấy rằng hôm nay anh sẽ không qua nữa. Anh đến văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn, kể cho anh ta nghe về hai tên trộm đến nhà anh, và nhờ anh ta điều tra giúp.
Trần Văn Sơn sẵn sàng đồng ý, nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ! Cậu phải cẩn thận với tập đoàn Thiên Vương. Lai lịch của công ty này rất bí ẩn. Ngoài việc biết rằng đó là một tập đoàn đa quốc gia thì không thể tìm thấy gì khác.”
“Không sao, tôi đã có cách xử lý rồi. Anh cứ làm theo lời tôi nói.”
“Ừ! Chuyện nhỏ này cứ để tôi giải quyết. Tôi muốn xem tên trộm táo tợn nào dám lấy trộm đồ của nhà anh. Tuy nhiên, anh thực sự chắc chắn rằng tên trộm đã ăn trộm hai lần nhưng chỉ lấy đi một số tiền mặt và không có gì bị mất ngoại trừ một đôi hoa tai? ”
“Hẳn là chỉ có vậy thôi!” Triệu Hùng lơ mơ trả lời. “Được rồi! Giao cho anh. Tôi có chuyện phải đi rồi.”
Triệu Hùng có chút buồn ngủ vậy nên trực tiếp lái xe đến gần khu nhà trẻ, sau khi ngả ghế lái xuống, anh định đánh một giấc thật ngon rồi mới đón con gái tan học trở về.
Hôm qua anh đã uống rất nhiều rượu với Thẩm Minh, sau đó nửa đêm lại đến công viên để luyện tập võ thuật. Anh không phải là mình đồng da sắt, sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh thực sự rất buồn ngủ.
Vừa định đi ngủ, Lý Thanh Tịnh gọi điện thoại cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng có thể không trả lời cuộc gọi của người khác, nhưng anh không ngần ngại trả lời cuộc gọi từ vợ mình.
“Triệu Hùng, anh đang làm gì vậy?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
“Anh đang ở trước cửa nhà trẻ, hôm nay không có việc gì nên đến sớm, trong lúc chờ đón con anh định chợp mắt một lát.”
“Vậy sau khi đón con, anh trực tiếp đi thẳng đến khách sạn của bố nhé. Đã lâu rồi chúng ta không cùng bố ăn cơm, hôm nay chúng ta sẽ đi thăm bố.”
“Được rồi, có cần gọi Diệu Linh hay không?”
“Tan làm em sẽ đi đón em ấy. Anh chỉ cần đưa Dao Châu đến là được.”
“Biết rồi! Vậy nếu không có chuyện gì nữa, anh ngủ trước.”
“Ừ! Anh ngủ đi.”
Lý Thanh Tịnh biết rằng Triệu Hùng thức dậy vào nửa đêm để luyện võ trong công viên, còn nói đã gặp một ông lão rất lợi hại. Triệu Hùng hẳn đã kiên trì chống lại cơn buồn ngủ như vậy mỗi ngày, cho nên cô cũng không muốn quấy rầy anh.
Ngay lúc Triệu Hùng đang ngủ say, chuông điện thoại lại vang lên. Anh dụi dụi đôi mắt kèm nhèm, may mắn thay anh đã đặt báo thức nếu không thì đã ngủ đến đêm rồi.
Triệu Hùng xuống xe hút một điếu thuốc là tỉnh táo lại. Sau đó mới chậm rãi đi về phía cổng trường mẫu giáo.
Sau khi đón con, Triệu Hùng trực tiếp lái xe đến khách sạn Xuân Nghĩa.
Thấy không phải là đường về nhà, Dao Châu hỏi Triệu Hùng, “Bố, chúng ta không về nhà sao?”
“Ừ! Tối nay đi ăn tối với ông nội.”
“Bà và ông ngoại đã làm lành với nhau chưa ạ?”
“Vẫn chưa! Vì vậy ông ngoại chỉ có một mình. Chúng ta phải đến thăm ông để ông của con không cảm thấy cô đơn.”
“Vậy thì mẹ cũng đến sao?”
“Mẹ và dì của con một lát nữa cũng sẽ đến.”
“Hay quá! Dì lại có thể chơi với con rồi.” Dao Châu kích động kêu lên.
Triệu Hùng hỏi con gái trong lúc anh lái xe, “Dao Châu, hôm nay con có bỏ bài tập về nhà không?”
“Con làm xong rồi, con đã viết xong từ lúc ở trường rồi. Cô giáo cũng khen con viết rất đẹp nữa.”
“Rất tốt! Con phải tạo thói quen làm bài sớm đấy nhé. Chỉ cần sau này con hoàn thành xong sớm, bố sẽ cho dì thường xuyên đến chơi với con.”
Sau khi đến Xuân Nghĩa, Triệu Hùng đưa con gái đi tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Trong khách sạn Xuân Nghĩa, có những chỗ ngồi rải rác ở tầng một, phòng riêng ở tầng hai và tầng ba, và các phòng dành cho khách từ tầng bốn đến tầng chín. Dù sao đây cũng là khách sạn của riêng anh, Triệu Hùng quyết định tối nay sẽ ở lại khách sạn Xuân Nghĩa thay vì về nhà.
Triệu Hùng gọi cho Lý Quốc Lâm nói rằng anh và Dao Châu đang ở tầng 1, Thanh Tịnh và Diệu Linh cũng sẽ đến khách sạn để cùng nhau ăn cơm.
Chẳng mấy chốc, Lý Quốc Lâm đã vội vã đi xuống.
Khi Dao Châu nhìn thấy Lý Quốc Lâm, cô bé vui vẻ chạy ra đón. Kêu lên: “Ông ngoại ơi!”
Lý Quốc Lâm vui vẻ đáp lại, ôm Dao Châu lên sau đó bước tới phía Triệu Hùng.
“Dao Châu, có nhớ ông ngoại không?”
“Có ạ!”
“Nơi nào nhớ?”
“Nơi này……”
Dao Châu chỉ vào ngực mình.
“Thơm ông ngoại một cái nào!”
“Moa!” Dao Châu thơm một cái thật kêu lên mặt Lý Quốc Lâm.
Lý Quốc Lâm ngồi xuống đối diện với Triệu Hùng.
Lý Quốc Lâm luôn giữ thái độ ôn hòa với con rể là Triệu Hùng. Ở trong nhà chẳng nói anh làm tốt cũng sẽ không bảo anh làm gì sai. Bây giờ, Triệu Hùng đã tốt hơn trước đây rất nhiều. Vì vậy, ấn tượng của Lý Quốc Lâm về Triệu Hùng cũng đã thay đổi rất nhiều.
“Triệu Hùng! Nghe nói con và Thanh Tịnh đã tới bệnh viện thăm bà chủ?”
Triệu Hùng đáp: “Vâng!” một tiếng, gật đầu nói: “Đã đi ạ!”
“Nhà họ Đào không làm khó các con đúng không?”
“Không ạ!”
Triệu Hùng lắc đầu nói: “Bà chủ sau lần ốm nặng này dường như đã thay đổi. Thái độ đối với Thanh Tịnh và con đặc biệt tốt!”
“Thế là tốt rồi!” Lý Quốc Lâm thở dài nói: “Bà chủ quá kiên cường! Vẫn luôn muốn một mình chống đỡ nhà họ Đào. Như mọi người đều biết, con của bà cũng như ta, đều không có khả năng kinh doanh. Bố nghe nói rằng họ đã hợp tác với một tập đoàn Thiên Vương nào đó, bố lo lắng họ lại bị lừa.”
“Lo lắng cũng vô ích thôi, đó là con đường mà họ chọn..”
“Con nói đúng, thôi không nói về nhà họ Đào nữa. Nghe nói con và Thanh Tịnh sắp mua nhà mới?”
“Vâng! Chuẩn bị mua ạ.”
“Tiền có đủ không? Bố cũng tiết kiệm được hơn ba trăm triệu rồi.”
“Không đâu ạ! Thanh Tịnh và con vẫn có thể kiếm tiền mà.”
Trong khi hai người nói chuyện, Lý Thanh Tịnh và em gái từ cửa bước vào.
“Bố, Dao Châu.” Lý Diệu Linh vội vàng đi tới với một nụ cười trên môi, cô ngồi ngay bên cạnh Dao Châu.
Lý Thanh Tịnh ngồi xuống bên cạnh Triệu Hùng.
Triệu Hùng cố ý trêu chọc cô em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, em vào nhà mà không thèm chào hỏi anh, trong mắt em còn có anh rể này không đó?”
“Dừng đi! Em không coi anh là người ngoài đâu, OK.” Lý Diệu Linh cười, lộ ra hai chiếc răng nanh xinh xắn.
Lý Thanh Tịnh hỏi Lý Quốc Lâm: “Gần đây bố đi bệnh viện thăm mẹ sao?”
“Đi rồi!”
“Mẹ vẫn chưa về nhà sao?”
“Bố không định để mẹ về, để mẹ ở lại nhà họ Đào một thời gian!”
Lý Quốc Long bây giờ đã là Tổng giám đốc của khách sạn Xuân Nghĩa, nhà họ Đào đã nhìn ông khác trước, không còn kiêu ngạo như trước nữa.
Lý Quốc Lâm lại nói tiếp một câu, “Mẹ của con đấy mà! Chỉ là cứng miệng nhưng mềm lòng, thật ra đã muốn trở về lâu rồi nhưng bà ấy không còn mặt mũi nào.”
Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh nhìn nhau mỉm cười, cảm thấy cha mẹ mình là cặp vợ chồng già khá thú vị.
Lý Thanh Tịnh gọi người phục vụ gọi món, Triệu Hùng nói: “Thanh Tịnh, bố có quyền gọi món miễn phí ở khách sạn Xuân Nghĩa. Tối nay chúng ta hãy ở khách sạn đi?”
Lý Thanh Tịnh chưa kịp mở miệng, Lý Diệu Linh đã vội vàng nói: “Được thôi! Em cũng muốn ở khách sạn, so với căn nhà nhỏ bé kia của hai người thì tốt hơn nhiều.”
Lý Quốc Lâm trừng mắt nhìn con gái nhỏ Lý Diệu Linh, nói: “Trong nhà có phòng rộng con không ở, ai bắt con đến căn nhà chật hẹp của anh chị làm gì?”
“Bố, bố không hiểu! Con đi giúp chị gái và anh rể hòa giải mối quan hệ đấy thôi.”
“Hòa giải thế nào?”
“Chuyện này không thể nói cho bố biết được, đây là bí mật của con và anh rể.”
Lý Thanh Tịnh nghe vậy lập tức nhíu mày hỏi Triệu Hùng: “Anh và Diệu Linh, hai người đang giấu em chuyện gì?”
“Không, em đừng nghe Diệu Linh nói bậy.”
Triệu Hùng bí mật nháy mắt với Diệu Linh ý bảo cô đừng nói linh tinh.
Sau khi các món ăn được dọn ra, cả nhà vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện.
Triệu Hùng thích không khí gia đình ấm áp này, anh nghĩ rằng một gia đình nhất định phải như thế này mới phải.
Lý Thanh Tịnh đồng ý ở khách sạn. Vì không cần lái xe về nên Triệu Hùng đã uống vài ly với bố vợ Lý Quốc Long. Lý Diệu Linh hôm nay cũng rất vui vẻ, cũng theo hai người uống rượu. Nhưng tửu lượng của cô không tốt nên chỉ sau vài ly đã bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Triệu Hùng sợ cô nói bậy nên ngăn Lý Diệu Linh lại không cho cô tiếp tục uống.
Đúng lúc này, một vị khách vỗ mạnh xuống bàn, một người đàn ông cao to vạm vỡ đứng dậy quát người phục vụ: “Phục vụ, gọi quản lý của anh ra đây cho tôi!”
Vợ của Vân Đức Trung, mẹ của Vân Nhã, đã qua đời vì băng huyết khi sinh ra Vân Nhã.
Đã nhiều năm rồi, Vân Đức Trung vẫn chưa từng tái hôn, ông đã tự mình nuôi dạy Vân Nhã khôn lớn. Vì vậy, ông rất cưng chiều con và cực kỳ buông thả cho mọi hành động của con gái.
Ông ta tính toán tìm cho con gái một người chồng môn đăng hộ đối, vì khi ấy công việc kinh doanh của nhà họ Vân càng ngày càng giảm sút. Hơn nữa lúc đó gia thế nhà họ Hán như mặt trời ban trưa, Hán Vân Hiển tuổi trẻ nhiều hứa hẹn, đẹp trai nhiều tiền. Vốn tưởng rằng đôi Kim Đồng Ngọc Nữ sẽ nên duyên vợ chồng, thế mà sản nghiệp của nhà họ Hán là tập đoàn Vân Yên lại sụp đổ sau một đêm.
Sau khi sắp xếp một cuộc hôn nhân sai lầm cho con gái, Vân Đức Trung đã tự ngẫm lại bản thân. Ông ta muốn con gái mình tự do yêu đương, ông ta không muốn can thiệp vào cuộc hôn nhân của con gái nữa. Không ngờ cô lại thích Triệu Hùng, một người đàn ông đã có gia đình.
Đây có phải là sự trừng phạt của ông Trời dành cho ông ta sao?
Vân Đức Trung thở dài, ông ta muốn làm gì đó cho con gái mình, nhưng lại không biết phải làm thế nào?
Sau khi Triệu Hùng rời đi, vốn định đến tập đoàn Nhật Hạ. Nhưng hôm nay có rất nhiều việc nên đã gọi cho Cố Minh Tuyết, nói với cô ấy rằng hôm nay anh sẽ không qua nữa. Anh đến văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn, kể cho anh ta nghe về hai tên trộm đến nhà anh, và nhờ anh ta điều tra giúp.
Trần Văn Sơn sẵn sàng đồng ý, nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ! Cậu phải cẩn thận với tập đoàn Thiên Vương. Lai lịch của công ty này rất bí ẩn. Ngoài việc biết rằng đó là một tập đoàn đa quốc gia thì không thể tìm thấy gì khác.”
“Không sao, tôi đã có cách xử lý rồi. Anh cứ làm theo lời tôi nói.”
“Ừ! Chuyện nhỏ này cứ để tôi giải quyết. Tôi muốn xem tên trộm táo tợn nào dám lấy trộm đồ của nhà anh. Tuy nhiên, anh thực sự chắc chắn rằng tên trộm đã ăn trộm hai lần nhưng chỉ lấy đi một số tiền mặt và không có gì bị mất ngoại trừ một đôi hoa tai? ”
“Hẳn là chỉ có vậy thôi!” Triệu Hùng lơ mơ trả lời. “Được rồi! Giao cho anh. Tôi có chuyện phải đi rồi.”
Triệu Hùng có chút buồn ngủ vậy nên trực tiếp lái xe đến gần khu nhà trẻ, sau khi ngả ghế lái xuống, anh định đánh một giấc thật ngon rồi mới đón con gái tan học trở về.
Hôm qua anh đã uống rất nhiều rượu với Thẩm Minh, sau đó nửa đêm lại đến công viên để luyện tập võ thuật. Anh không phải là mình đồng da sắt, sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh thực sự rất buồn ngủ.
Vừa định đi ngủ, Lý Thanh Tịnh gọi điện thoại cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng có thể không trả lời cuộc gọi của người khác, nhưng anh không ngần ngại trả lời cuộc gọi từ vợ mình.
“Triệu Hùng, anh đang làm gì vậy?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
“Anh đang ở trước cửa nhà trẻ, hôm nay không có việc gì nên đến sớm, trong lúc chờ đón con anh định chợp mắt một lát.”
“Vậy sau khi đón con, anh trực tiếp đi thẳng đến khách sạn của bố nhé. Đã lâu rồi chúng ta không cùng bố ăn cơm, hôm nay chúng ta sẽ đi thăm bố.”
“Được rồi, có cần gọi Diệu Linh hay không?”
“Tan làm em sẽ đi đón em ấy. Anh chỉ cần đưa Dao Châu đến là được.”
“Biết rồi! Vậy nếu không có chuyện gì nữa, anh ngủ trước.”
“Ừ! Anh ngủ đi.”
Lý Thanh Tịnh biết rằng Triệu Hùng thức dậy vào nửa đêm để luyện võ trong công viên, còn nói đã gặp một ông lão rất lợi hại. Triệu Hùng hẳn đã kiên trì chống lại cơn buồn ngủ như vậy mỗi ngày, cho nên cô cũng không muốn quấy rầy anh.
Ngay lúc Triệu Hùng đang ngủ say, chuông điện thoại lại vang lên. Anh dụi dụi đôi mắt kèm nhèm, may mắn thay anh đã đặt báo thức nếu không thì đã ngủ đến đêm rồi.
Triệu Hùng xuống xe hút một điếu thuốc là tỉnh táo lại. Sau đó mới chậm rãi đi về phía cổng trường mẫu giáo.
Sau khi đón con, Triệu Hùng trực tiếp lái xe đến khách sạn Xuân Nghĩa.
Thấy không phải là đường về nhà, Dao Châu hỏi Triệu Hùng, “Bố, chúng ta không về nhà sao?”
“Ừ! Tối nay đi ăn tối với ông nội.”
“Bà và ông ngoại đã làm lành với nhau chưa ạ?”
“Vẫn chưa! Vì vậy ông ngoại chỉ có một mình. Chúng ta phải đến thăm ông để ông của con không cảm thấy cô đơn.”
“Vậy thì mẹ cũng đến sao?”
“Mẹ và dì của con một lát nữa cũng sẽ đến.”
“Hay quá! Dì lại có thể chơi với con rồi.” Dao Châu kích động kêu lên.
Triệu Hùng hỏi con gái trong lúc anh lái xe, “Dao Châu, hôm nay con có bỏ bài tập về nhà không?”
“Con làm xong rồi, con đã viết xong từ lúc ở trường rồi. Cô giáo cũng khen con viết rất đẹp nữa.”
“Rất tốt! Con phải tạo thói quen làm bài sớm đấy nhé. Chỉ cần sau này con hoàn thành xong sớm, bố sẽ cho dì thường xuyên đến chơi với con.”
Sau khi đến Xuân Nghĩa, Triệu Hùng đưa con gái đi tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Trong khách sạn Xuân Nghĩa, có những chỗ ngồi rải rác ở tầng một, phòng riêng ở tầng hai và tầng ba, và các phòng dành cho khách từ tầng bốn đến tầng chín. Dù sao đây cũng là khách sạn của riêng anh, Triệu Hùng quyết định tối nay sẽ ở lại khách sạn Xuân Nghĩa thay vì về nhà.
Triệu Hùng gọi cho Lý Quốc Lâm nói rằng anh và Dao Châu đang ở tầng 1, Thanh Tịnh và Diệu Linh cũng sẽ đến khách sạn để cùng nhau ăn cơm.
Chẳng mấy chốc, Lý Quốc Lâm đã vội vã đi xuống.
Khi Dao Châu nhìn thấy Lý Quốc Lâm, cô bé vui vẻ chạy ra đón. Kêu lên: “Ông ngoại ơi!”
Lý Quốc Lâm vui vẻ đáp lại, ôm Dao Châu lên sau đó bước tới phía Triệu Hùng.
“Dao Châu, có nhớ ông ngoại không?”
“Có ạ!”
“Nơi nào nhớ?”
“Nơi này……”
Dao Châu chỉ vào ngực mình.
“Thơm ông ngoại một cái nào!”
“Moa!” Dao Châu thơm một cái thật kêu lên mặt Lý Quốc Lâm.
Lý Quốc Lâm ngồi xuống đối diện với Triệu Hùng.
Lý Quốc Lâm luôn giữ thái độ ôn hòa với con rể là Triệu Hùng. Ở trong nhà chẳng nói anh làm tốt cũng sẽ không bảo anh làm gì sai. Bây giờ, Triệu Hùng đã tốt hơn trước đây rất nhiều. Vì vậy, ấn tượng của Lý Quốc Lâm về Triệu Hùng cũng đã thay đổi rất nhiều.
“Triệu Hùng! Nghe nói con và Thanh Tịnh đã tới bệnh viện thăm bà chủ?”
Triệu Hùng đáp: “Vâng!” một tiếng, gật đầu nói: “Đã đi ạ!”
“Nhà họ Đào không làm khó các con đúng không?”
“Không ạ!”
Triệu Hùng lắc đầu nói: “Bà chủ sau lần ốm nặng này dường như đã thay đổi. Thái độ đối với Thanh Tịnh và con đặc biệt tốt!”
“Thế là tốt rồi!” Lý Quốc Lâm thở dài nói: “Bà chủ quá kiên cường! Vẫn luôn muốn một mình chống đỡ nhà họ Đào. Như mọi người đều biết, con của bà cũng như ta, đều không có khả năng kinh doanh. Bố nghe nói rằng họ đã hợp tác với một tập đoàn Thiên Vương nào đó, bố lo lắng họ lại bị lừa.”
“Lo lắng cũng vô ích thôi, đó là con đường mà họ chọn..”
“Con nói đúng, thôi không nói về nhà họ Đào nữa. Nghe nói con và Thanh Tịnh sắp mua nhà mới?”
“Vâng! Chuẩn bị mua ạ.”
“Tiền có đủ không? Bố cũng tiết kiệm được hơn ba trăm triệu rồi.”
“Không đâu ạ! Thanh Tịnh và con vẫn có thể kiếm tiền mà.”
Trong khi hai người nói chuyện, Lý Thanh Tịnh và em gái từ cửa bước vào.
“Bố, Dao Châu.” Lý Diệu Linh vội vàng đi tới với một nụ cười trên môi, cô ngồi ngay bên cạnh Dao Châu.
Lý Thanh Tịnh ngồi xuống bên cạnh Triệu Hùng.
Triệu Hùng cố ý trêu chọc cô em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, em vào nhà mà không thèm chào hỏi anh, trong mắt em còn có anh rể này không đó?”
“Dừng đi! Em không coi anh là người ngoài đâu, OK.” Lý Diệu Linh cười, lộ ra hai chiếc răng nanh xinh xắn.
Lý Thanh Tịnh hỏi Lý Quốc Lâm: “Gần đây bố đi bệnh viện thăm mẹ sao?”
“Đi rồi!”
“Mẹ vẫn chưa về nhà sao?”
“Bố không định để mẹ về, để mẹ ở lại nhà họ Đào một thời gian!”
Lý Quốc Long bây giờ đã là Tổng giám đốc của khách sạn Xuân Nghĩa, nhà họ Đào đã nhìn ông khác trước, không còn kiêu ngạo như trước nữa.
Lý Quốc Lâm lại nói tiếp một câu, “Mẹ của con đấy mà! Chỉ là cứng miệng nhưng mềm lòng, thật ra đã muốn trở về lâu rồi nhưng bà ấy không còn mặt mũi nào.”
Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh nhìn nhau mỉm cười, cảm thấy cha mẹ mình là cặp vợ chồng già khá thú vị.
Lý Thanh Tịnh gọi người phục vụ gọi món, Triệu Hùng nói: “Thanh Tịnh, bố có quyền gọi món miễn phí ở khách sạn Xuân Nghĩa. Tối nay chúng ta hãy ở khách sạn đi?”
Lý Thanh Tịnh chưa kịp mở miệng, Lý Diệu Linh đã vội vàng nói: “Được thôi! Em cũng muốn ở khách sạn, so với căn nhà nhỏ bé kia của hai người thì tốt hơn nhiều.”
Lý Quốc Lâm trừng mắt nhìn con gái nhỏ Lý Diệu Linh, nói: “Trong nhà có phòng rộng con không ở, ai bắt con đến căn nhà chật hẹp của anh chị làm gì?”
“Bố, bố không hiểu! Con đi giúp chị gái và anh rể hòa giải mối quan hệ đấy thôi.”
“Hòa giải thế nào?”
“Chuyện này không thể nói cho bố biết được, đây là bí mật của con và anh rể.”
Lý Thanh Tịnh nghe vậy lập tức nhíu mày hỏi Triệu Hùng: “Anh và Diệu Linh, hai người đang giấu em chuyện gì?”
“Không, em đừng nghe Diệu Linh nói bậy.”
Triệu Hùng bí mật nháy mắt với Diệu Linh ý bảo cô đừng nói linh tinh.
Sau khi các món ăn được dọn ra, cả nhà vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện.
Triệu Hùng thích không khí gia đình ấm áp này, anh nghĩ rằng một gia đình nhất định phải như thế này mới phải.
Lý Thanh Tịnh đồng ý ở khách sạn. Vì không cần lái xe về nên Triệu Hùng đã uống vài ly với bố vợ Lý Quốc Long. Lý Diệu Linh hôm nay cũng rất vui vẻ, cũng theo hai người uống rượu. Nhưng tửu lượng của cô không tốt nên chỉ sau vài ly đã bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Triệu Hùng sợ cô nói bậy nên ngăn Lý Diệu Linh lại không cho cô tiếp tục uống.
Đúng lúc này, một vị khách vỗ mạnh xuống bàn, một người đàn ông cao to vạm vỡ đứng dậy quát người phục vụ: “Phục vụ, gọi quản lý của anh ra đây cho tôi!”
Bình luận facebook