Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195
Chương 195: Anh sẽ phải quỳ xuống và cầu xin tôi
Khi Hán Vân Hiển trở về, kể lại tình huống ở chỗ Triệu Hùng cho Hà Quý Nam, Hà Quý Nam nghe vậy lập tức đứng lên: “Con mẹ nó! Hóa ra là cái thằng Triệu Hùng. Anh ta thật sự cho rằng Hà Quý Nam tôi là một kẻ dễ ức hiếp à? Các anh em, đi theo tôi!”
Hà Quý Nam vung tay lên, có khoảng tám người chính người đi theo anh ta, cùng nhau đi về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng đã sớm để cho Nông Tuyền thả Kiều Tuấn Anh ra. Kiều Tuấn Anh gần như tê liệt nửa khuôn mặt, đang thành thật quy củ đứng ở một bên.
Thấy Hà Quý Nam tới, Kiều Tuấn Anh lập tức kêu lên: “Cậu Nam! Cậu phải làm chủ cho tôi đấy!”
Hà Quý Nam dẫn theo Hà Thanh Vân, hung dữ đến gần đám người Triệu Hùng.
Hà Quý Nam liếc nhìn Vân Nhã, Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt rồi nói một cách lạnh lùng: “Ô hay! Hôm nay rất đông đủ nhỉ!”
Sau đó anh ta vỗ mạnh xuống bàn “Ầm! Xoảng!” Toàn bộ rượu và ly trên bàn đều ngã vỡ trên mặt đất.
Nông Tuyền nắm lấy cổ tay Hà Quý Nam rồi hất ra sau, Hà Quý Nam thất thế, trực tiếp bị Nông Tuyền đẩy ngã ra ngoài.
“Anh!” Hà Thanh Vân chạy lại, đỡ Hà Quý Nam từ dưới đất đứng lên.
“Anh! Anh không sao chứ?” Hà Thanh Vân rối rít hỏi han.
Hà Quý Nam bị ngã choáng váng đầu óc, anh ta nhắm mắt nói: “Anh không sao hết!”
Phan Thiên Phúc nhìn thấy Hà Quý Nam bị đánh, vội vàng giơ tay nắm lấy bả vai Nông Tuyền, ngăn cản cậu ấy lại, sợ cậu ấy còn tiếp tục đánh người.
Nông Tuyền đập mạnh lên tay hắn ta, Phan Thiên Phúc cảm thấy một sức mạnh rất lớn như sắp bóp vỡ cổ tay mình, vội vàng dùng một chân đá về phía Nông Tuyền, Nông Tuyền ngửa ra sau tránh né, cánh tay càng tăng thêm sức mạnh, thân thể của Phan Thiên Phúc bị Nông Tuyền kéo mạnh, ngã ngào về phía trước rồi trực tiếp nện lên bàn.
Một chuỗi âm thanh loảng xoảng vang lên. tất cả bình rượu trên bàn đều đổ vỡ đầy đất, kính cường lực cũng rạn nứt như mạng nhện vì bị va đập mạnh.
Triệu Hùng nhanh tay lẹ mắt, ôm Vân Nhã nhảy ra phía sau, khó khăn tránh thoát những mảnh vỡ văng tung tóe.
Vân Nhã dựa trên thân Triệu Hùng, một đôi mắt quyến rũ ngập nước tràn đầy tình ý ngọt ngào, cô ta nói với Triệu Hùng: “Anh vẫn rất quan tâm đến tôi nhỉ!”
Lúc này, Triệu Hùng làm gì có thời gian rảnh rỗi để tán gẫu với Vân Nhã, anh kéo tay cô ta, hai người dời qua phía bên cạnh một chút.
Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt cũng lui qua một bên.
Bên này vừa đánh nhau, cả quán bar đều trở nên hỗn loạn.
Vừa nhìn thấy Triệu Hùng xảy ra chuyện, Hoàng Nguyệt Ánh lập tức an ủi khách khứa trong quán bar: “Mọi người không cần phải hốt hoảng. Tôi sẽ lập tức xử lý chuyện này!”
Một vài người thường xuyên ra vào quán bar đều biết Hoàng Nguyệt Ánh là một người phụ nữ mạnh mẽ và cứng rắn như thép. Nhưng cũng có người nhận ra kẻ gây chuyện là nhóm người Hà Quý Nam, Hán Vân Hiển, mọi người rối rít nhìn sang bên này.
Chỉ có khách ở hai bàn hơi nhát gan nên hoảng sợ chạy ra ngoài, những người khác đều ở lại xem trò náo nhiệt.
Phan Thiên Ân đang chuẩn bị ra tay với Nông Tuyền, đột nhiên hắn ta nghe thấy Hoàng Nguyệt Ánh quát to một tiếng: “Tất cả đều dừng tay lại cho tôi!”
Hoàng Nguyệt Ánh dẫn theo Long Thất và mười mấy nhân viên an ninh của quán bar chạy ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Nguyệt Ánh lạnh lẽo như băng, cô ta tức giận nói: “Các cậu đúng là to gan thật đấy, vậy mà dám gây chuyện ở địa bàn của tôi!”
Phan Thiên Ân đến trước mặt Hoàng Nguyệt Ánh, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo hống hách: “Chị là chị Ánh đúng không? Tôi là Phan Thiên Ân, vừa mới bước vào phạm vi Thành phố Hải Phòng. Hôm nay, tôi hy vọng chị đừng nhúng tay vào chuyện này. Nếu không chị có thể đi hỏi thăm danh tiếng anh em nhà họ Phiền chúng tôi thử xem, tôi có thể đảm bảo là sau này quán bar của chị không cần thiết mở ra ở Thành phố Hải Phòng nữa.”
Hoàng Nguyệt Ánh nhìn thấy cái người tự xưng là Phan Thiên Ân này kiêu căng, khinh người, ánh mắt tối tăm, mũi diều hâu, điển hình của những kẻ hung ác. Cô ta không nhịn được nở một nụ cười lạnh: “Phan Thiên Ân! Cậu đang đe dọa tôi à?”
“Không sai!” Vốn dĩ Phan Thiên Ân cũng không coi Hoàng Nguyệt Ánh ra gì.
Không đợi Hoàng Nguyệt Ánh mở miệng, Long Thất đứng bên cạnh Hoàng Nguyệt Ánh, im lặng dùng nắm đấm chào hỏi Phan Thiên Ân.
Phan Thiên Ân lắc mình tránh thoát, nắm đấm của Long Thất rơi vào khoảng không. Sau đó Long Thất liên tục đá xoáy mấy cước nhưng cũng không đá trúng Phan Thiên Ân.
Phan Thiên Ân lợi dụng cơ hội này, nắm lấy mắt cá chân Long Thất, sau đó dùng một cước đá Long Thất bay ra ngoài.
Hoàng Nguyệt Ánh cực kỳ hoảng sợ, cô ta không ngời Phan Thiên Ân lại mạnh mẽ như vậy.
Tiếp đó, Phan Thiên Ân dùng cánh tay siết lấy cổ Hoàng Nguyệt Ánh rồi vòng ra sau lưng cô ta và nói với giọng lạnh lùng: “Chị Ánh! Tôi đã nói là chị đừng nên xúc động mà. Chị còn trông cậy vào mấy nhân viên an ninh này, muốn họ đấu với tôi sao? Dù bên chị có nhiều người hơn nữa, tôi cũng không sợ đâu. Tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, sẽ có mấy chục người bao vây quán bar của chị ngay!”
“Thả chị Ánh ra!” Triệu Hùng ngận một điếu thuốc đi ra.
Anh vừa nhìn thấy Trần Văn Sơn đang ngồi bên một người khác và uống rượu ở đằng kia. Không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn là Trần Thiên Trung để Trần Văn Sơn đến đây, ông ta lo lắng, sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì.
Cái tên Trần Văn Sơn này cũng bình tĩnh thật, cũng không thèm đến chào hỏi anh, một mình ngồi đó uống bia, cũng không ngẩng đầu lên.
Trần Văn Sơn cầm chai bia đổ vào miệng và uống từng hớp lớn, bọt bia nổi váng xanh.
Phan Thiên Ân nhìn thằng vào Triệu Hùng và nói: “Cậu nói thả ra thì tôi phải thả ra à? Như vậy thì tôi mất mặt quá! Triệu Hùng! Cậu đúng là ghê gớm nhỉ!”
“Tôi có ghê gớm hay không thì cũng phải xem đó là đối với người nào, ai muốn giả vờ giả vịt, lên mặt ra vẻ ta đây với tôi thì chắc chắn tôi sẽ để kẻ đó biết cách viết hai chữ ghê gớm!”
“Tôi nghe nói cậu và chị Ánh có quan hệ không tệ, tốt nhất cậu nên quỳ xuống cầu xin tôi. Nếu không tôi vuốt vuốt má chị Ánh là có thể làm rách da mặt chị ta, tạo thành vài vết sẹo đấy. Một người phụ nữ xinh đẹp nhưng cả đời phải sống một cuộc sống thấp hèn!”
Triệu Hùng lạnh lùng nói: “Phan Thiên Ân! Vốn dĩ anh không đến trêu chọc tôi, tôi cũng không muốn ra tay đối phó với anh. Nếu anh dám trêu chọc tôi, tôi sẽ cho anh biết tay. Mặc kệ anh là ai, tôi cũng không quan tâm anh có quan hệ với người nào, dám lên mặt với ông đây thì ông phải đánh một trận để cả đời anh không thể xoay mình!”
Phan Thiên Ân có thể nhận ra là Triệu Hùng từng luyện võ, nhưng anh cũng không mạnh như Nông Tuyền, thậm chí còn không phải là đối thủ của mình. Hắn ta kiêng kỵ nhất là Nông Tuyền, sức lực của tên này quá lớn. Dù em trai mình vô tình đối đầu với Nông Tuyền, nhưng chỉ với những biểu hiện lúc đó cũng đủ để thể hiện thực lực của Nông Tuyền rồi.
Phan Thiên Ân nhìn Triệu Hùng và nở một nụ cười lạnh: “Triệu Hùng! Cậu lấy can đảm ở đâu ra vậy? Lương Tĩnh Như cho cậu à? Tôi thật sự bội phục cậu rồi đấy!”
“Phan Thiên Ân, tôi chỉ cho một cơ hội, anh có năm giây suy nghĩ và hành động. Sau năm giây, tôi sẽ để anh phải quỳ xuống cầu xin tôi!”
Ánh mắt tất cả mọi người ở hiện trường đều tập trung trên người Triệu Hùng.
Vào giờ phút này, Triệu Hùng giống như một vị vua, đang nhìn cả thiên hạ bằng nửa con mắt, ánh mắt đầy ngang ngược và kiêu ngạo.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Nhã nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, trong ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn, cô ta lẩm bẩm một mình: “Đây mới là người đàn ông mà tôi thích! Triệu Hùng! Anh đẹp trai quá!”
Triệu Hùng quay đầu nói với Vân Nhã một câu: “Đừng có si mê choáng váng đầu óc!”
“Triệu Hùng thối tha! Anh mới si mê đấy!”
Một câu nói của Vân Nhã làm bầu không khí cứng ngắc trở nên hòa hoãn hơn nhiều.
Nông Tuyền cũng nhìn thấy Trần Văn Sơn đang uống rượu ở gần đó. Có Trần Văn Sơn ở đây, cái tên Phan Thiên Ân này gặp xui xẻo rồi.
Triệu Hùng rít một hơi thuốc, trong miệng hô lên: “Năm!”
“Bốn!”
“Ba!”
Tất cả mọi người đang ngẩng đầu mong đợi Triệu Hùng biểu diễn bản lĩnh của mình.
“Hai!”
Ngay khi Triệu Hùng đếm đến “Một!”, một cái chai từ trong tay Trần Văn Sơn bay ra, trực tiếp nện trên gáy Phan Thiên Ân.
Phan Thiên Ân không kiểm soát được trọng tâm, thân thể lung lay đứng không vững, lảo đảo bước về phía trước mấy bước.
Triệu Hùng đá về phía Phan Thiên Ân.
Anh và Trần Văn Sơn phối hợp với nhau rất ăn ý, không thể chê vào đâu được. Cú đá cũng anh vừa vặn đá Phan Thiên Ân về phía Trần Văn Sơn.
Một bàn tay của Trần Văn Sơn chém lên cổ Phan Thiên Ân, sau đó anh ta kéo Hoàng Nguyệt Ánh về phía lồng ngực của mình.
Sau khi được cứu, Hoàng Nguyệt Ánh nhìn thấy là Trần Văn Sơn ra tay, cô ta bình tỉnh cười một tiếng và nói với anh ta: “Văn Sơn! Cảm ơn cậu!”
“Chị Ánh không cần khách khí như vậy đâu!”
Trần Văn Sơn tiến lên, đạp một chân lên lưng Phan Thiên Ân. Triệu Hùng lại bước đến, trực tiếp cho Phan Thiên Ân thêm một cước rồi nói: “Đại ca Ân! Tôi đã nói là anh sẽ phải quỳ xuống cầu xin tôi mà!”
Phan Thiên Ân cho là Triệu Hùng đã để cao thủ bí mật mai phục, nào ngờ Trần Văn Sơn tự lặng lẽ tới đây.
Phan Thiên Ân vẫn không phục: “Hừ! Các người đánh lén mới tổn thương người khác, như vậy thì có bản lĩnh gì đâu?”
Triệu Hùng trực tiếp bạt tai lên mặt Phan Thiên Ân và nói một cách lạnh lùng: “Không phải Tập đoàn Thiên Vương rất lợi hại à? Anh về nói cho ông chủ của anh, khi các người đến chỗ khác, các người muốn phách lối thế nào tôi cũng mặc kệ. Nhưng Thành phố Hải Phòng là địa bàn của Triệu Hùng tôi. Đừng nói là tập đoàn Thiên Vương, cho dù Ngọc Hoàng Đại Đế đến đây, tôi cũng chẳng coi ông ta ra gì đấy!”
“Chết tiệt! Cậu có giỏi thì giết tôi xem! Nếu không tôi sẽ bắt cậu trả giá đắt vì hành động ngày hôm nay!”
“Giết anh sao?” Triệu Hùng nở một nụ cười lạnh: “Tôi sợ làm dơ tay mình. Văn Sơn, phá hủy võ công của anh ta đi.”
Trần Văn Sơn liên tục điểm lên mấy huyệt vị trên cơ thể Phan Thiên Ân, từ huyệt đại chùy, đến huyệt thần đạo, huyệt linh đài, huyệt mệnh môn. Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết lập tức truyền ra từ Phan Thiên Ân, toàn thân hắn ta như bị tê liệt, ngã xuống đất.
Phan Thiên Phúc thấy vậy, vội vàng chạy về phía Vân Nhã. Hắn ta biết là Triệu Hùng sẽ không tha cho mình, cho nên hắn ta giành trước, vội vàng ra tay với Vân Nhã.
“Triệu Hùng! Cứu Tôi với!…” Vân Nhã nhìn về phía Triệu Hùng và kêu lên.
Khi Hán Vân Hiển trở về, kể lại tình huống ở chỗ Triệu Hùng cho Hà Quý Nam, Hà Quý Nam nghe vậy lập tức đứng lên: “Con mẹ nó! Hóa ra là cái thằng Triệu Hùng. Anh ta thật sự cho rằng Hà Quý Nam tôi là một kẻ dễ ức hiếp à? Các anh em, đi theo tôi!”
Hà Quý Nam vung tay lên, có khoảng tám người chính người đi theo anh ta, cùng nhau đi về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng đã sớm để cho Nông Tuyền thả Kiều Tuấn Anh ra. Kiều Tuấn Anh gần như tê liệt nửa khuôn mặt, đang thành thật quy củ đứng ở một bên.
Thấy Hà Quý Nam tới, Kiều Tuấn Anh lập tức kêu lên: “Cậu Nam! Cậu phải làm chủ cho tôi đấy!”
Hà Quý Nam dẫn theo Hà Thanh Vân, hung dữ đến gần đám người Triệu Hùng.
Hà Quý Nam liếc nhìn Vân Nhã, Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt rồi nói một cách lạnh lùng: “Ô hay! Hôm nay rất đông đủ nhỉ!”
Sau đó anh ta vỗ mạnh xuống bàn “Ầm! Xoảng!” Toàn bộ rượu và ly trên bàn đều ngã vỡ trên mặt đất.
Nông Tuyền nắm lấy cổ tay Hà Quý Nam rồi hất ra sau, Hà Quý Nam thất thế, trực tiếp bị Nông Tuyền đẩy ngã ra ngoài.
“Anh!” Hà Thanh Vân chạy lại, đỡ Hà Quý Nam từ dưới đất đứng lên.
“Anh! Anh không sao chứ?” Hà Thanh Vân rối rít hỏi han.
Hà Quý Nam bị ngã choáng váng đầu óc, anh ta nhắm mắt nói: “Anh không sao hết!”
Phan Thiên Phúc nhìn thấy Hà Quý Nam bị đánh, vội vàng giơ tay nắm lấy bả vai Nông Tuyền, ngăn cản cậu ấy lại, sợ cậu ấy còn tiếp tục đánh người.
Nông Tuyền đập mạnh lên tay hắn ta, Phan Thiên Phúc cảm thấy một sức mạnh rất lớn như sắp bóp vỡ cổ tay mình, vội vàng dùng một chân đá về phía Nông Tuyền, Nông Tuyền ngửa ra sau tránh né, cánh tay càng tăng thêm sức mạnh, thân thể của Phan Thiên Phúc bị Nông Tuyền kéo mạnh, ngã ngào về phía trước rồi trực tiếp nện lên bàn.
Một chuỗi âm thanh loảng xoảng vang lên. tất cả bình rượu trên bàn đều đổ vỡ đầy đất, kính cường lực cũng rạn nứt như mạng nhện vì bị va đập mạnh.
Triệu Hùng nhanh tay lẹ mắt, ôm Vân Nhã nhảy ra phía sau, khó khăn tránh thoát những mảnh vỡ văng tung tóe.
Vân Nhã dựa trên thân Triệu Hùng, một đôi mắt quyến rũ ngập nước tràn đầy tình ý ngọt ngào, cô ta nói với Triệu Hùng: “Anh vẫn rất quan tâm đến tôi nhỉ!”
Lúc này, Triệu Hùng làm gì có thời gian rảnh rỗi để tán gẫu với Vân Nhã, anh kéo tay cô ta, hai người dời qua phía bên cạnh một chút.
Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt cũng lui qua một bên.
Bên này vừa đánh nhau, cả quán bar đều trở nên hỗn loạn.
Vừa nhìn thấy Triệu Hùng xảy ra chuyện, Hoàng Nguyệt Ánh lập tức an ủi khách khứa trong quán bar: “Mọi người không cần phải hốt hoảng. Tôi sẽ lập tức xử lý chuyện này!”
Một vài người thường xuyên ra vào quán bar đều biết Hoàng Nguyệt Ánh là một người phụ nữ mạnh mẽ và cứng rắn như thép. Nhưng cũng có người nhận ra kẻ gây chuyện là nhóm người Hà Quý Nam, Hán Vân Hiển, mọi người rối rít nhìn sang bên này.
Chỉ có khách ở hai bàn hơi nhát gan nên hoảng sợ chạy ra ngoài, những người khác đều ở lại xem trò náo nhiệt.
Phan Thiên Ân đang chuẩn bị ra tay với Nông Tuyền, đột nhiên hắn ta nghe thấy Hoàng Nguyệt Ánh quát to một tiếng: “Tất cả đều dừng tay lại cho tôi!”
Hoàng Nguyệt Ánh dẫn theo Long Thất và mười mấy nhân viên an ninh của quán bar chạy ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Nguyệt Ánh lạnh lẽo như băng, cô ta tức giận nói: “Các cậu đúng là to gan thật đấy, vậy mà dám gây chuyện ở địa bàn của tôi!”
Phan Thiên Ân đến trước mặt Hoàng Nguyệt Ánh, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo hống hách: “Chị là chị Ánh đúng không? Tôi là Phan Thiên Ân, vừa mới bước vào phạm vi Thành phố Hải Phòng. Hôm nay, tôi hy vọng chị đừng nhúng tay vào chuyện này. Nếu không chị có thể đi hỏi thăm danh tiếng anh em nhà họ Phiền chúng tôi thử xem, tôi có thể đảm bảo là sau này quán bar của chị không cần thiết mở ra ở Thành phố Hải Phòng nữa.”
Hoàng Nguyệt Ánh nhìn thấy cái người tự xưng là Phan Thiên Ân này kiêu căng, khinh người, ánh mắt tối tăm, mũi diều hâu, điển hình của những kẻ hung ác. Cô ta không nhịn được nở một nụ cười lạnh: “Phan Thiên Ân! Cậu đang đe dọa tôi à?”
“Không sai!” Vốn dĩ Phan Thiên Ân cũng không coi Hoàng Nguyệt Ánh ra gì.
Không đợi Hoàng Nguyệt Ánh mở miệng, Long Thất đứng bên cạnh Hoàng Nguyệt Ánh, im lặng dùng nắm đấm chào hỏi Phan Thiên Ân.
Phan Thiên Ân lắc mình tránh thoát, nắm đấm của Long Thất rơi vào khoảng không. Sau đó Long Thất liên tục đá xoáy mấy cước nhưng cũng không đá trúng Phan Thiên Ân.
Phan Thiên Ân lợi dụng cơ hội này, nắm lấy mắt cá chân Long Thất, sau đó dùng một cước đá Long Thất bay ra ngoài.
Hoàng Nguyệt Ánh cực kỳ hoảng sợ, cô ta không ngời Phan Thiên Ân lại mạnh mẽ như vậy.
Tiếp đó, Phan Thiên Ân dùng cánh tay siết lấy cổ Hoàng Nguyệt Ánh rồi vòng ra sau lưng cô ta và nói với giọng lạnh lùng: “Chị Ánh! Tôi đã nói là chị đừng nên xúc động mà. Chị còn trông cậy vào mấy nhân viên an ninh này, muốn họ đấu với tôi sao? Dù bên chị có nhiều người hơn nữa, tôi cũng không sợ đâu. Tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, sẽ có mấy chục người bao vây quán bar của chị ngay!”
“Thả chị Ánh ra!” Triệu Hùng ngận một điếu thuốc đi ra.
Anh vừa nhìn thấy Trần Văn Sơn đang ngồi bên một người khác và uống rượu ở đằng kia. Không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn là Trần Thiên Trung để Trần Văn Sơn đến đây, ông ta lo lắng, sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì.
Cái tên Trần Văn Sơn này cũng bình tĩnh thật, cũng không thèm đến chào hỏi anh, một mình ngồi đó uống bia, cũng không ngẩng đầu lên.
Trần Văn Sơn cầm chai bia đổ vào miệng và uống từng hớp lớn, bọt bia nổi váng xanh.
Phan Thiên Ân nhìn thằng vào Triệu Hùng và nói: “Cậu nói thả ra thì tôi phải thả ra à? Như vậy thì tôi mất mặt quá! Triệu Hùng! Cậu đúng là ghê gớm nhỉ!”
“Tôi có ghê gớm hay không thì cũng phải xem đó là đối với người nào, ai muốn giả vờ giả vịt, lên mặt ra vẻ ta đây với tôi thì chắc chắn tôi sẽ để kẻ đó biết cách viết hai chữ ghê gớm!”
“Tôi nghe nói cậu và chị Ánh có quan hệ không tệ, tốt nhất cậu nên quỳ xuống cầu xin tôi. Nếu không tôi vuốt vuốt má chị Ánh là có thể làm rách da mặt chị ta, tạo thành vài vết sẹo đấy. Một người phụ nữ xinh đẹp nhưng cả đời phải sống một cuộc sống thấp hèn!”
Triệu Hùng lạnh lùng nói: “Phan Thiên Ân! Vốn dĩ anh không đến trêu chọc tôi, tôi cũng không muốn ra tay đối phó với anh. Nếu anh dám trêu chọc tôi, tôi sẽ cho anh biết tay. Mặc kệ anh là ai, tôi cũng không quan tâm anh có quan hệ với người nào, dám lên mặt với ông đây thì ông phải đánh một trận để cả đời anh không thể xoay mình!”
Phan Thiên Ân có thể nhận ra là Triệu Hùng từng luyện võ, nhưng anh cũng không mạnh như Nông Tuyền, thậm chí còn không phải là đối thủ của mình. Hắn ta kiêng kỵ nhất là Nông Tuyền, sức lực của tên này quá lớn. Dù em trai mình vô tình đối đầu với Nông Tuyền, nhưng chỉ với những biểu hiện lúc đó cũng đủ để thể hiện thực lực của Nông Tuyền rồi.
Phan Thiên Ân nhìn Triệu Hùng và nở một nụ cười lạnh: “Triệu Hùng! Cậu lấy can đảm ở đâu ra vậy? Lương Tĩnh Như cho cậu à? Tôi thật sự bội phục cậu rồi đấy!”
“Phan Thiên Ân, tôi chỉ cho một cơ hội, anh có năm giây suy nghĩ và hành động. Sau năm giây, tôi sẽ để anh phải quỳ xuống cầu xin tôi!”
Ánh mắt tất cả mọi người ở hiện trường đều tập trung trên người Triệu Hùng.
Vào giờ phút này, Triệu Hùng giống như một vị vua, đang nhìn cả thiên hạ bằng nửa con mắt, ánh mắt đầy ngang ngược và kiêu ngạo.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Nhã nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, trong ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn, cô ta lẩm bẩm một mình: “Đây mới là người đàn ông mà tôi thích! Triệu Hùng! Anh đẹp trai quá!”
Triệu Hùng quay đầu nói với Vân Nhã một câu: “Đừng có si mê choáng váng đầu óc!”
“Triệu Hùng thối tha! Anh mới si mê đấy!”
Một câu nói của Vân Nhã làm bầu không khí cứng ngắc trở nên hòa hoãn hơn nhiều.
Nông Tuyền cũng nhìn thấy Trần Văn Sơn đang uống rượu ở gần đó. Có Trần Văn Sơn ở đây, cái tên Phan Thiên Ân này gặp xui xẻo rồi.
Triệu Hùng rít một hơi thuốc, trong miệng hô lên: “Năm!”
“Bốn!”
“Ba!”
Tất cả mọi người đang ngẩng đầu mong đợi Triệu Hùng biểu diễn bản lĩnh của mình.
“Hai!”
Ngay khi Triệu Hùng đếm đến “Một!”, một cái chai từ trong tay Trần Văn Sơn bay ra, trực tiếp nện trên gáy Phan Thiên Ân.
Phan Thiên Ân không kiểm soát được trọng tâm, thân thể lung lay đứng không vững, lảo đảo bước về phía trước mấy bước.
Triệu Hùng đá về phía Phan Thiên Ân.
Anh và Trần Văn Sơn phối hợp với nhau rất ăn ý, không thể chê vào đâu được. Cú đá cũng anh vừa vặn đá Phan Thiên Ân về phía Trần Văn Sơn.
Một bàn tay của Trần Văn Sơn chém lên cổ Phan Thiên Ân, sau đó anh ta kéo Hoàng Nguyệt Ánh về phía lồng ngực của mình.
Sau khi được cứu, Hoàng Nguyệt Ánh nhìn thấy là Trần Văn Sơn ra tay, cô ta bình tỉnh cười một tiếng và nói với anh ta: “Văn Sơn! Cảm ơn cậu!”
“Chị Ánh không cần khách khí như vậy đâu!”
Trần Văn Sơn tiến lên, đạp một chân lên lưng Phan Thiên Ân. Triệu Hùng lại bước đến, trực tiếp cho Phan Thiên Ân thêm một cước rồi nói: “Đại ca Ân! Tôi đã nói là anh sẽ phải quỳ xuống cầu xin tôi mà!”
Phan Thiên Ân cho là Triệu Hùng đã để cao thủ bí mật mai phục, nào ngờ Trần Văn Sơn tự lặng lẽ tới đây.
Phan Thiên Ân vẫn không phục: “Hừ! Các người đánh lén mới tổn thương người khác, như vậy thì có bản lĩnh gì đâu?”
Triệu Hùng trực tiếp bạt tai lên mặt Phan Thiên Ân và nói một cách lạnh lùng: “Không phải Tập đoàn Thiên Vương rất lợi hại à? Anh về nói cho ông chủ của anh, khi các người đến chỗ khác, các người muốn phách lối thế nào tôi cũng mặc kệ. Nhưng Thành phố Hải Phòng là địa bàn của Triệu Hùng tôi. Đừng nói là tập đoàn Thiên Vương, cho dù Ngọc Hoàng Đại Đế đến đây, tôi cũng chẳng coi ông ta ra gì đấy!”
“Chết tiệt! Cậu có giỏi thì giết tôi xem! Nếu không tôi sẽ bắt cậu trả giá đắt vì hành động ngày hôm nay!”
“Giết anh sao?” Triệu Hùng nở một nụ cười lạnh: “Tôi sợ làm dơ tay mình. Văn Sơn, phá hủy võ công của anh ta đi.”
Trần Văn Sơn liên tục điểm lên mấy huyệt vị trên cơ thể Phan Thiên Ân, từ huyệt đại chùy, đến huyệt thần đạo, huyệt linh đài, huyệt mệnh môn. Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết lập tức truyền ra từ Phan Thiên Ân, toàn thân hắn ta như bị tê liệt, ngã xuống đất.
Phan Thiên Phúc thấy vậy, vội vàng chạy về phía Vân Nhã. Hắn ta biết là Triệu Hùng sẽ không tha cho mình, cho nên hắn ta giành trước, vội vàng ra tay với Vân Nhã.
“Triệu Hùng! Cứu Tôi với!…” Vân Nhã nhìn về phía Triệu Hùng và kêu lên.
Bình luận facebook