Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
CHƯƠNG 140
Tân Gia Lạc đứng bên cạnh cười lạnh nói: “Trình Kiêu, mày có biết vị tiên sinh này là ai không? Ông ấy là chủ tịch tập đoàn Phúc Vương, lão tiên sinh Vương Khánh Sinh. Đồng thời Vương lão tiên sinh còn là một vị họa gia trứ danh, từng tổ chức ba buổi triển lãm tranh của riêng mình ở thủ đô.”
“Một kẻ ở rể vô dụng như mày cũng xứng nói chuyện nghệ thuật với chủ tịch Vương à? Không cảm thấy mất mặt sao?”
Tân Gia Lạc luôn muốn lấy lòng Vương Khánh Sinh nhưng không tìm được cơ hội, vừa hay Trình Kiêu chạy đến lập tức cho anh ta cơ hội nịnh bợ Vương Khánh Sinh, đồng thời còn làm nhục Trình Kiêu.
Trình Kiêu không thèm phản ứng với Tân Gia Lạc, chỉ nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Vương Khánh Sinh nhàn nhạt nói: “Phương thức biểu hiện nghệ thuật có rất nhiều loại. Các nhà âm nhạc thông qua âm nhạc để khiến thế nhân đắm chìm trong âm nhạc của thiên địa, cảm thụ sự tuyệt diệu mà âm thanh của tự nhiên mang lại.”
“Hoạ sĩ thông qua tác phẩm của bọn họ mang lại cho thế nhân một bức vẽ duyên dáng, thậm chí khắc sâu ngụ ý.”
“Bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là dùng tác phẩm lấy được sự tôn trọng của mọi người!”
“Còn những người thông qua việc buông thả cơ thể để đạt tới cao độ thăng hoa của nghệ thuật không bị điên thì chính là lưu manh.”
Ngữ điệu bình thản của Trình Kiêu công kích cái loại giả danh nghệ thuật gia như Vương Khánh Sinh á khẩu không trả lời được.
“Hừ, một thằng nhóc ngay cả nghệ thuật là gì cũng không hiểu chẳng đáng để tôi tranh luận!”
Vương Khánh Sinh nói không lại Trình Kiêu, quyết định phớt lờ anh, quay đầu nhìn về phía Hách Tuệ Tuệ tiếp tục đầu độc.
“Cô gái trẻ, trải qua sự quan sát của tôi đối với cô, tôi phát hiện cô có tạo nghệ rất cao trong nghiệp vẽ, cô có hứng thú xâm nhập giao lưu sâu hơn với tôi không?”
“Tôi bảo đảm sẽ có thể khiến cô nhất cử thành danh, sang năm có thể tổ chức triển lãm tranh của riêng mình ở thủ đô!”
Hách Tuệ Tuệ có chút động tâm, xem ra khi đứng trước hư vinh, phần lớn mỹ nữ đều sẽ biến thành kẻ ngốc, ngay cả lời nói dối đơn giản như vậy mà cũng tin tưởng.
Trình Kiêu có ấn tượng không tồi đối với Hách Tuệ Tuệ. Một cô gái tốt bụng không có đầu óc cho lắm, đối với người nào cũng đối xử lương thiện, kiếp trước Trình Kiêu còn từng ôm huyễn tưởng với cô ấy.
Cho nên Trình Kiêu không thể nhìn Hách Tuệ Tuệ nhảy vào cái hố lửa do ông già Vương Khánh Sinh này tạo ra.
Trình Kiêu đột nhiên hỏi: “Ông nói vì nghệ thuật có thể buông thả thân thể, bản thân ông đã làm được chưa?”
Vương Khánh Sinh tự nhiên sẽ không nói không làm được, nếu không chẳng phải là mâu thuẫn với lời mình vừa nói ra hay sao.
“Tất nhiên là tôi làm được, bằng không sao tôi có thể đạt tới ngưỡng cửa nghệ thuật bây giờ? Cậu cho là tổ chức triển lãm tranh ở thủ đô là chuyện ai cũng có thể làm được chắc? Cho dù cậu có tiền thì cũng không làm được, nhất định phải có thực lực thật sự.”
Vương Khánh Sinh dương dương đắc ý, nhưng không biết mình đã nhảy vào cái bẫy do Trình Kiêu giăng sẵn.
Trình Kiêu lộ ra một nụ cười lạnh: “Nói như vậy nếu vì nghệ thuật, để vợ và con gái ông buông lỏng thân thể đi tìm nhiều tình nhân, khẳng định là ông cũng có thể tiếp nhận chứ?”
Vương Khánh Sinh bỗng nhiên nổi cơn tam bành, giận dữ chỉ vào Trình Kiêu mắng chửi: “Thằng nhóc kia, mày đến để gây chuyện với tao à? Tao thấy mày chán sống rồi đó!”
Một đám sinh viên có chút khó hiểu đối với phản ứng kịch liệt của Vương Khánh Sinh, mới vừa rồi còn nói hay lắm mà, vì nghệ thuật tình nguyện hiến thân.
Tân Gia Lạc đứng bên cạnh cười lạnh nói: “Trình Kiêu, mày có biết vị tiên sinh này là ai không? Ông ấy là chủ tịch tập đoàn Phúc Vương, lão tiên sinh Vương Khánh Sinh. Đồng thời Vương lão tiên sinh còn là một vị họa gia trứ danh, từng tổ chức ba buổi triển lãm tranh của riêng mình ở thủ đô.”
“Một kẻ ở rể vô dụng như mày cũng xứng nói chuyện nghệ thuật với chủ tịch Vương à? Không cảm thấy mất mặt sao?”
Tân Gia Lạc luôn muốn lấy lòng Vương Khánh Sinh nhưng không tìm được cơ hội, vừa hay Trình Kiêu chạy đến lập tức cho anh ta cơ hội nịnh bợ Vương Khánh Sinh, đồng thời còn làm nhục Trình Kiêu.
Trình Kiêu không thèm phản ứng với Tân Gia Lạc, chỉ nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Vương Khánh Sinh nhàn nhạt nói: “Phương thức biểu hiện nghệ thuật có rất nhiều loại. Các nhà âm nhạc thông qua âm nhạc để khiến thế nhân đắm chìm trong âm nhạc của thiên địa, cảm thụ sự tuyệt diệu mà âm thanh của tự nhiên mang lại.”
“Hoạ sĩ thông qua tác phẩm của bọn họ mang lại cho thế nhân một bức vẽ duyên dáng, thậm chí khắc sâu ngụ ý.”
“Bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là dùng tác phẩm lấy được sự tôn trọng của mọi người!”
“Còn những người thông qua việc buông thả cơ thể để đạt tới cao độ thăng hoa của nghệ thuật không bị điên thì chính là lưu manh.”
Ngữ điệu bình thản của Trình Kiêu công kích cái loại giả danh nghệ thuật gia như Vương Khánh Sinh á khẩu không trả lời được.
“Hừ, một thằng nhóc ngay cả nghệ thuật là gì cũng không hiểu chẳng đáng để tôi tranh luận!”
Vương Khánh Sinh nói không lại Trình Kiêu, quyết định phớt lờ anh, quay đầu nhìn về phía Hách Tuệ Tuệ tiếp tục đầu độc.
“Cô gái trẻ, trải qua sự quan sát của tôi đối với cô, tôi phát hiện cô có tạo nghệ rất cao trong nghiệp vẽ, cô có hứng thú xâm nhập giao lưu sâu hơn với tôi không?”
“Tôi bảo đảm sẽ có thể khiến cô nhất cử thành danh, sang năm có thể tổ chức triển lãm tranh của riêng mình ở thủ đô!”
Hách Tuệ Tuệ có chút động tâm, xem ra khi đứng trước hư vinh, phần lớn mỹ nữ đều sẽ biến thành kẻ ngốc, ngay cả lời nói dối đơn giản như vậy mà cũng tin tưởng.
Trình Kiêu có ấn tượng không tồi đối với Hách Tuệ Tuệ. Một cô gái tốt bụng không có đầu óc cho lắm, đối với người nào cũng đối xử lương thiện, kiếp trước Trình Kiêu còn từng ôm huyễn tưởng với cô ấy.
Cho nên Trình Kiêu không thể nhìn Hách Tuệ Tuệ nhảy vào cái hố lửa do ông già Vương Khánh Sinh này tạo ra.
Trình Kiêu đột nhiên hỏi: “Ông nói vì nghệ thuật có thể buông thả thân thể, bản thân ông đã làm được chưa?”
Vương Khánh Sinh tự nhiên sẽ không nói không làm được, nếu không chẳng phải là mâu thuẫn với lời mình vừa nói ra hay sao.
“Tất nhiên là tôi làm được, bằng không sao tôi có thể đạt tới ngưỡng cửa nghệ thuật bây giờ? Cậu cho là tổ chức triển lãm tranh ở thủ đô là chuyện ai cũng có thể làm được chắc? Cho dù cậu có tiền thì cũng không làm được, nhất định phải có thực lực thật sự.”
Vương Khánh Sinh dương dương đắc ý, nhưng không biết mình đã nhảy vào cái bẫy do Trình Kiêu giăng sẵn.
Trình Kiêu lộ ra một nụ cười lạnh: “Nói như vậy nếu vì nghệ thuật, để vợ và con gái ông buông lỏng thân thể đi tìm nhiều tình nhân, khẳng định là ông cũng có thể tiếp nhận chứ?”
Vương Khánh Sinh bỗng nhiên nổi cơn tam bành, giận dữ chỉ vào Trình Kiêu mắng chửi: “Thằng nhóc kia, mày đến để gây chuyện với tao à? Tao thấy mày chán sống rồi đó!”
Một đám sinh viên có chút khó hiểu đối với phản ứng kịch liệt của Vương Khánh Sinh, mới vừa rồi còn nói hay lắm mà, vì nghệ thuật tình nguyện hiến thân.
Bình luận facebook