Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
CHƯƠNG 17
Trình Kiêu không hiểu tại sao mẹ con Tuần Châu lại kinh ngạc khi nhìn thấy tấm thẻ này, không phải là 15 tỷ thôi sao? Trình Kiêu tùy tiện vứt vào túi như vứt rác.
Lôi Chấn Vũ thấy Trình Kiêu tùy ý cầm thẻ tử kim của mình, không khỏi nhắc nhở: “Trình thần y, tôi chỉ có ba thẻ như thế, một thẻ cho thị trưởng Hà Tây, một thẻ cho đại lão Mã Tài, thẻ còn lại là đưa cho ngài! ”
“Hi vọng ngài thận trọng cất giữ!”
“Hiểu rồi.” Trình Kiêu nhàn nhạt nói, hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Lôi Chấn Vũ.
“Trình thần y, căn nhà này của tôi sau này còn có thể ở được không?” Lôi Chấn Vũ có chút lo lắng.
“Có thể ở.” Trình Kiêu thản nhiên đáp.
“Tốt quá.” Lôi Chấn Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng thầm quyết định sẽ bán nhà ngay lập tức.
“Tôi về đây!” Trình Kiêu nói.
“Tôi phái xe đưa ngài về!” Lôi Chấn Vũ nói.
“Ừa.” Trình Kiêu gật đầu, vẻ mặt như đương nhiên.
Lôi Chấn Vũ càng tin rằng Trình Kiêu là cao nhân chân chính, cao nhân đều có bệnh chung, đó chính là rất tự tin.
Lôi Chấn Vũ âm thầm quyết định sau này đối xử với Trình Kiêu phải tôn trọng hơn.
Trình Kiêu trở lại Phòng khám Tôn thị.
Ngoài Tôn Mạc, Ninh Lan cũng có mặt ở đó.
Ngoài ra còn có một cô gái 17, 18 tuổi mặc váy đỏ, mặc dù không trưởng thành xinh đẹp như Tôn Mạc, nhưng cũng là một mỹ nhân phôi.
Cô gái này tên là Ninh Nghi Nghi, là con cậu cả của Tôn Mạc, nhỏ hơn Tôn Mạc vài tuổi và là một người yêu thích cưỡi ngựa.
Ở đời trước, ngoại trừ Ninh Lan, tất cả bạn bè thân thích của Tôn Mạc căn bản đều coi thường Trình Kiêu.
Một đứa trẻ mồ côi được nhà họ Tôn nhận nuôi, đến ở rể, trong mắt người thân nhà họ Tôn đương nhiên thân phận có chút thấp bé.
Ngoài ra, Trình Kiêu đã có tính cách quái gở từ khi còn nhỏ, cả người lớn tuổi và bạn bè cùng trang lứa đều không thích anh.
Vì vậy, trong lòng Trình Kiêu, ngoại trừ Ninh Lan, anh không có thiện cảm với tất cả người thân và bạn bè của nhà họ Tôn.
“Yo, anh rể đã về!” Nụ cười của Ninh Nghi Nghi còn ngọt ngào hơn ai, nhưng vẻ mặt khi nhìn Trình Kiêu thì hơi kiêu ngạo.
“Ờ.” Trình Kiêu đáp nhẹ một tiếng, sau đó tươi cười chào hỏi Ninh Lan: “dì Lan!”
Ninh Lan trợn mắt nhìn anh một cái cười nói: “Đứa nhỏ này, nói với con bao nhiêu lần rồi, vẫn không đổi cách gọi.”
Trình Kiêu lúng túng cười, đời trước thì không sao, nhưng đời này đã biết chuyện Tôn Mạc làm, Trình Kiêu đã không còn coi Cô ta là vợ của mình, cho nên đương nhiên không thể đổi gọi Ninh Lan là mẹ nữa.
Ninh Lan thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: “Kiêu, cậu út của con đãi khách ở nhà hàng Biển Lam lúc sáu giờ tối. Gia đình chúng ta đều đi, khi đó đến đúng giờ nhé!”
Trình Kiêu gật đầu cười đáp: “Được!”
Trình Kiêu không hiểu tại sao mẹ con Tuần Châu lại kinh ngạc khi nhìn thấy tấm thẻ này, không phải là 15 tỷ thôi sao? Trình Kiêu tùy tiện vứt vào túi như vứt rác.
Lôi Chấn Vũ thấy Trình Kiêu tùy ý cầm thẻ tử kim của mình, không khỏi nhắc nhở: “Trình thần y, tôi chỉ có ba thẻ như thế, một thẻ cho thị trưởng Hà Tây, một thẻ cho đại lão Mã Tài, thẻ còn lại là đưa cho ngài! ”
“Hi vọng ngài thận trọng cất giữ!”
“Hiểu rồi.” Trình Kiêu nhàn nhạt nói, hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Lôi Chấn Vũ.
“Trình thần y, căn nhà này của tôi sau này còn có thể ở được không?” Lôi Chấn Vũ có chút lo lắng.
“Có thể ở.” Trình Kiêu thản nhiên đáp.
“Tốt quá.” Lôi Chấn Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng thầm quyết định sẽ bán nhà ngay lập tức.
“Tôi về đây!” Trình Kiêu nói.
“Tôi phái xe đưa ngài về!” Lôi Chấn Vũ nói.
“Ừa.” Trình Kiêu gật đầu, vẻ mặt như đương nhiên.
Lôi Chấn Vũ càng tin rằng Trình Kiêu là cao nhân chân chính, cao nhân đều có bệnh chung, đó chính là rất tự tin.
Lôi Chấn Vũ âm thầm quyết định sau này đối xử với Trình Kiêu phải tôn trọng hơn.
Trình Kiêu trở lại Phòng khám Tôn thị.
Ngoài Tôn Mạc, Ninh Lan cũng có mặt ở đó.
Ngoài ra còn có một cô gái 17, 18 tuổi mặc váy đỏ, mặc dù không trưởng thành xinh đẹp như Tôn Mạc, nhưng cũng là một mỹ nhân phôi.
Cô gái này tên là Ninh Nghi Nghi, là con cậu cả của Tôn Mạc, nhỏ hơn Tôn Mạc vài tuổi và là một người yêu thích cưỡi ngựa.
Ở đời trước, ngoại trừ Ninh Lan, tất cả bạn bè thân thích của Tôn Mạc căn bản đều coi thường Trình Kiêu.
Một đứa trẻ mồ côi được nhà họ Tôn nhận nuôi, đến ở rể, trong mắt người thân nhà họ Tôn đương nhiên thân phận có chút thấp bé.
Ngoài ra, Trình Kiêu đã có tính cách quái gở từ khi còn nhỏ, cả người lớn tuổi và bạn bè cùng trang lứa đều không thích anh.
Vì vậy, trong lòng Trình Kiêu, ngoại trừ Ninh Lan, anh không có thiện cảm với tất cả người thân và bạn bè của nhà họ Tôn.
“Yo, anh rể đã về!” Nụ cười của Ninh Nghi Nghi còn ngọt ngào hơn ai, nhưng vẻ mặt khi nhìn Trình Kiêu thì hơi kiêu ngạo.
“Ờ.” Trình Kiêu đáp nhẹ một tiếng, sau đó tươi cười chào hỏi Ninh Lan: “dì Lan!”
Ninh Lan trợn mắt nhìn anh một cái cười nói: “Đứa nhỏ này, nói với con bao nhiêu lần rồi, vẫn không đổi cách gọi.”
Trình Kiêu lúng túng cười, đời trước thì không sao, nhưng đời này đã biết chuyện Tôn Mạc làm, Trình Kiêu đã không còn coi Cô ta là vợ của mình, cho nên đương nhiên không thể đổi gọi Ninh Lan là mẹ nữa.
Ninh Lan thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: “Kiêu, cậu út của con đãi khách ở nhà hàng Biển Lam lúc sáu giờ tối. Gia đình chúng ta đều đi, khi đó đến đúng giờ nhé!”
Trình Kiêu gật đầu cười đáp: “Được!”
Bình luận facebook