• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN (1 Viewer)

  • Chương 24

CHƯƠNG 24


“Thảo nào tên nhóc đó chọn một con ngựa phế mà trông vẫn rất tự tin. Không ngờ cậu ta lại làm được chuyện này!” Người đàn ông nhìn Trình Kiêu đầy thích thú.


Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Hừ, đây là ăn gian!”


“Ngôn ngữ thú cũng là một phần của khả năng, là thực lực!” Người đàn ông cười nói.


Tân Gia Lạc nhìn Trình Kiêu đuổi kịp hắn, sau đó chậm rãi đi qua trước mặt hắn, sau đó đến đích.


“Yeah!” Khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng của Điểm Hương đỏ bừng.


Sau khi Trình Kiêu về đích, con ngựa của Tân Gia Lạc đột nhiên nghe lời trở lại, Tân Gia Lạc tức giận đến mức suýt nôn ra máu.


Trình Kiêu trở về chỗ Điểm Hương, Điểm Hương hưng phấn nói: “Anh Trình Kiêu, anh giỏi thật!”


Điểm Hương nói xong thì thào nói: “Làm thế nào anh làm được như vậy?”


Trình Kiêu thì thào: “Anh có học giao tiếp với ngựa, con ngựa đó nghe lời anh.”


“Thì ra là như vậy!” Điểm Hương nhìn Trình Kiêu đầy sùng bái, trong mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.


“Mày thua rồi!” Trình Kiêu nói nhẹ khi nhìn thấy Tân Gia Lạc trở lại bên ngoài đấu trường.


Tân Gia Lạc sắc mặt khó coi, hừ lạnh một tiếng: “Mày ăn gian, ván này không tính!”


“Tại sao không!” Điểm Hương tức giận hỏi.


“Bởi vì hắn ăn gian!” Tân Gia Lạc vẻ mặt phẫn nộ.


“Có chơi có chịu, Tân Gia Lạc, cậu thua không nổi?” Khuôn mặt Điểm Hương lộ ra châm chọc.


“Ai thua không nổi, là hắn ăn gian trước! Trận này không tính, chúng ta so lần nữa!” Tân Gia Lạc cắn chặt điểm này không buông.


Trận đấu giữa hai người đã thu hút rất nhiều người xung quanh đến xem, thậm chí Ninh Nghi Nghi cũng đi qua và không ngừng im lặng quan sát Trình Kiêu.


Mặc dù cô ta muốn xem trò cười của Trình Kiêu, nhưng cô ta đã không như ý.


Sắc mặt Trình Kiêu dần trở nên lạnh lùng, tuy rằng không muốn gây chuyện nhưng không có nghĩa là sợ phiền phức, nếu Tân Gia Lạc tiếp tục gây chuyện một cách vô lý, anh sẽ không ngại cho anh ta một bài học.


Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên.


“Để tôi tới nói một câu công bằng đi!”


Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, thắt nơ ở cổ áo, trông lịch sự bước tới, phía sau là hai vệ sĩ đi theo.


“Là ai?”


Trình Kiêu đã từng gặp người này, đó là quản gia của Lôi Chấn Vũ, gọi là Lôi Ngang.


Tuy là quản gia nhưng thực tế lại phụ trách rất nhiều sản nghiệp của Lôi Chấn Vũ, mọi người đều gọi là ông hai Lôi.


Tân Gia Lạc thấy quản gia nhà họ Lôi xuất hiện chợt đắc ý cười lên,


anh ta thường đến đây chơi, có nói chuyện qua vài câu với ông hai Lôi, nhìn thấy ông hai Lôi lại tự thân ra mặt, cho là mặt mũi mình lớn, đến ông hai Lôi cũng ra mặt nói chuyện vì anh ta.


“Ông hai Lôi, việc nhỏ thế này nào dám nhọc lòng ngài tự mình ra mặt!” Tân Gia Lạc đắc ý cúi người hành lễ, mặt nịnh nọt nói.


Quản gia Lôi lạnh lùng liếc anh ta một cái, ngẩng đầu cao ngạo nói: “Cậu là ai? Cũng xứng nói chuyện cùng tôi ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom