• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN (12 Viewers)

  • Chương 3

CHƯƠNG 3


Trình Kiêu lặng lẽ bước tới, tuy rằng không hiểu y thuật phàm nhân, nhưng Đại đế Thương Sinh là ai chứ? Mặc dù bây giờ tu vi Trình Kiêu mất hết, nhưng tầm nhìn và kiến thức của anh vẫn còn đó.


Vừa liếc mắt là có thể nhìn ra nguyên nhân căn bệnh!


Trình Kiêu đi tới bên cạnh đứa bé, liếc mắt nhìn đứa bé một cái, trong lòng bừng tỉnh.


“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Tôn Mạc lại chẩn đoán sai.”


Trong mắt người ngoài, triệu chứng của đứa trẻ giống như cảm lạnh thông thường, nhưng trong mắt Trình Kiêu, trên đầu đứa trẻ có một luồng khí đen.


Đó là sát khí, dân gian gọi là trúng tà.


Tôn Mạc phối thuốc xong, cầm một ống tiêm dùng một lần bước đến.


“Chờ đã!” Trình Kiêu đột nhiên ra tiếng ngăn lại.


Tôn Mạc nhìn anh, lông mày bằng phẳng nhíu lại, trong mắt đè nén vẻ chán ghét: “Sao vậy?”


Trình Kiêu nhẹ giọng nói: “Bệnh của đứa bé không phải cảm cúm thông thường.”


Trên mặt Tôn Mạc hiện lên một tia giễu cợt: “Trình Kiêu, anh biết y thuật khi nào chứ hả?”


Trình Kiêu trầm mặc không nói.


Tôn Mạc sắc mặt lạnh đi, vẻ chán ghét trên mặt càng thêm nặng, trịnh trọng nói: “Đây là phòng khám bệnh, không phải là nơi cho anh chơi đùa!”


Người phụ nữ cũng nhìn Trình Kiêu hỏi: “Cậu này, cậu là bác sĩ sao?”


Trình Kiêu lắc đầu: “Không phải.”


Vẻ mặt người phụ nữ có chút thất vọng: “Vậy thì cậu đừng thêm phiền nữa. Bác sĩ, mau tiêm cho con trai tôi!”


“Được rồi!” Tôn Mạc trừng mắt nhìn Trình Kiêu, trầm giọng nói: “Anh về trước đi!


Trình Kiêu không thèm để ý Tôn Mạc, nhìn người phụ nữ, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Trước khi con trai bà phát bệnh, có lẽ đã đến nghĩa trang đúng không!”


Tôn Mạc quay người đột ngột trừng mắt nhìn Trình Kiêu: “Trình Kiêu, nếu anh tiếp tục ảnh hưởng tôi trị bệnh, tôi liền đuổi anh ra ngoài!”


“Chờ đã!” Người phụ nữ đột nhiên kinh ngạc nhìn Trình Kiêu, hỏi: “Cậu này, làm sao cậu biết?


“Hôm kia chúng tôi dẫn thằng bé đi đốt giấy cho ông nội nó. Sau khi về, nó mới bắt đầu nói mê sảng.”


“Cậu biết con trai tôi đã xảy ra chuyện gì không?” Người phụ nữ nhìn Trình Kiêu đầy hy vọng.


“Con trai của chị đã chọc phải thứ không sạch sẽ, nếu không kịp thời loại bỏ, không sống được qua ngày mai!” Trình Kiêu vẻ mặt bình tĩnh nói.


“Cái gì! Cậu nói thật ư?”


Người phụ nữ bàng hoàng, thường ngày người phụ nữ khá tin vào những thứ này. Trình Kiêu một chốc đã đoán được con trai của chị ta đã từng đến nghĩa trang, nên đã tin lời Trình Kiêu nói đến bảy tám phần rồi.


Tôn Mạc từ nhỏ đã là một người theo chủ nghĩa vô thần, hơn nữa cô cũng học y, nên tự nhiên cô không tin vào ma quỷ thần thánh.


“Trình Kiêu, anh đang nói nhảm nhí gì vậy! Cút ra ngay cho tôi!” Tôn Mạc tức giận.


“Chị à, đừng nghe lời anh ta nói bậy. Khoa học từ lâu đã khẳng định chuyện quỷ thần chính là vô căn cứ, mau chữa trị cho đứa nhỏ, đừng để chậm trễ bệnh tình.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom