Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
Chương 176: Không xong rồi ông chủ ơi!
"Lâm Hàn à, cậu có thể bớt khoe mẽ được không hả?!", Hàn Tiếu ông bụng cười sặc sụa.
"Nhà họ Hàn tôi đã gây dựng gia tộc từ thế kỷ trước, quân hàm của bố tôi là Thiếu tướng đấy, quan hệ trong quân đội cực kỳ lớn mạnh. Tài sản nhà họ Hàn tôi phân bố khắp Đông Hải, thậm chí còn hợp tác hàng loạt với quân đội. Lâm Hàn cậu có tư cách gì mà làm cho nhà họ Hàn tôi tan thành mây khói trong chớp mắt hả?"
"Người này quả thật không biết trời cao đất rộng mà!"
Hồng Nhai ở bên cạnh không khỏi lắc đầu:
"Thế lực nhà họ Hàn to lớn đến nhường nào, cho dù là đồn trưởng đồn Hoa Đông - Thẩm Hoài Xuân cũng chưa chắc có thể xóa sổ nhà họ Hàn chỉ trong chớp, tên nhãi ranh này lấy đâu ra can đảm mà nói ra những lời này? Chẳng lẽ cậu ta nghĩ có Trần Vô Cực chống lưng thì muốn làm gì làm sao?"
"Trần Vô Cực này cũng chỉ là một đại ca giang hồ, bàn về sản nghiệp thì làm quái gì mà so sánh được với nhà họ Hàn cơ chứ, đương nhiên cũng không đủ khả năng làm ra chuyện đó! Nói điên nói khùng mà thôi!"
Đối diện với ánh mắt xem thường của Hàn Tiếu và Hồng Nhai, Lâm Hàn cũng chẳng thèm đếm xỉa tới mà tiếp tục uống nước.
"Lâm Hàn, nếu cậu muốn đợi thêm 10 phút nữa tôi vẫn sẽ cho cậu ngồi đây chờ! Mười phút sau để tôi xem xem bộ mặt khoác lác của cậu bị vạch trần như thế nào!", Hàn Tiếu lại mở miệng với vẻ mặt đầy mỉa mai:
"Mong là đến lúc đó cậu cút xéo khỏi tầm mắt tôi ngay và luôn, nhìn bản mặt cậu là tôi cảm thấy buồn nôn rồi, gớm chết đi được!"
Tích tắc, tích tắc...
Mười phút trôi qua chỉ trong chớp mắt.
"Lâm Hàn, đã qua 10 phút rồi, hình như không có gì xảy ra nhỉ!"
Hàn Tiếu nhìn đồng hồ, nhếch mép cười nói: "Cậu xem trời thì vẫn xanh, tôi thì vẫn là ông chủ nhà họ Hàn, còn cậu vẫn chỉ là một thằng ất ơ, chẳng có chút gì thay đổi!"
"Đúng là ranh con, học gì không học đi học người ta khoác lác, lại còn dám chém gió trước mặt tôi nữa chứ, đúng là làm trò cười mà!"
Hàn Tiếu bật cười ha hả: "Chả khác nào một con chó chết chủ cả, biến ra khỏi nhà họ Hàn tôi nhanh ngay! Lần sau cậu còn động vào tôi, dù cho là Trần Vô Cực thì cũng không cứu nổi cậu đâu".
Lâm Hàn khẽ lắc đầu: "Hàn Tiếu, tầm mắt của ông quá hạn hẹp, ông chỉ có thể nhìn thấy được những gì trước mắt. Ông không nhìn thấy thời tiết thành phố Đông Hải đã thay đổi rồi sao".
Vừa dứt lời.
Lộc cộc, lộc cộc!
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên.
"Không xong rồi ông chủ ơi!"
Một người đàn ông trung niên đeo kính vội vã chạy vào từ căn phòng cách vách với vẻ mặt hoảng hốt và sốt ruột.
"Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy, thật là vô lễ, không thấy tôi và ông chủ Hồng đang bàn chuyện làm ăn sao? Ông xông vào như vậy khác nào làm trò cười cho ông chủ Hồng hả?!"
Hàn Tiếu đanh mặt nhìn người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này họ Vương, là quản lý tài vụ của nhà họ Hàn, công việc hằng ngày là thống kê và tính toán thu chi sản nghiệp của nhà họ Hàn, người này có địa vị rất cao ở nhà họ Hàn.
"Không ổn rồi ông chủ!"
Sắc mặt quản lý Vương trắng bệch: "Nếu không có chuyện gấp tôi cũng không dám đến quấy rầy ông đâu!"
"Có chuyện gì, nói nhanh đi!", trong lòng Hàn Tiếu chợt âm ỷ có chút bất an.
"Vừa rồi, toàn bộ tiền gửi ngân hàng của nhà họ Hàn chúng ta ở ngân hàng Hoa Hạ, ngân hàng Thụy Sĩ và ngân hàng Hoa Thụy đều bị đóng băng!", giọng nói quản lý Vương run rẩy, lúc ông ta vừa nhận được tin này suýt nữa đã ngất tại chỗ:
"Tổng số tài sản bị đóng băng là 57 tỷ tệ!"
"Cái gì, 57 tỷ tệ!"
Hàn Tiếu ngây ngẩn cả người, 57 tỷ này là toàn bộ vốn lưu động nhà họ Hàn gửi trong ngân hàng.
"Sao lại như thế được, ai cả gan dám động vào tiền trong ngân hàng của nhà họ Hàn tôi hả? Có điều ra ra nguyên nhân chưa?", vẻ mặt Hàn Tiếu tràn đầy kinh ngạc.
"Vẫn chưa, tôi đã gọi điện thoại cho bên ngân hàng rồi, bên đó không nói rõ nguyên nhân cho tôi biết!", quản lý Vương lắc đầu đáp.
"Không thể nào, không thể có chuyện đó được, nhà họ Hàn tôi cũng không đắc tội với ông lớn nào, sao tiền trong ngân hàng lại bị đóng băng được chứ?", Hàn Tiếu hoảng loạn.
Sau đó ông ta quay sang nhìn nhìn về phía Lâm Hàn, một ý nghĩ bỗng lóe lên nhưng ông ta lại lắc đầu, không thể nào! Hoàn toàn không thể nào! Phía sau tên Lâm Hàn chính là Trần Vô Cực, cậu ta không đủ thực lực đóng băng tiền của nhà họ Hàn!
Lúc này, Lâm Hàn vẫn dửng dưng ngồi đấy.
"Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!"
Lại có tiếng người vang lên.
Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi trong bộ trang phục chuyên nghiệp màu đen chạy đến.
"Lại có chuyện gì nữa?", Hàn Tiếu dần mất kiên nhẫn, lúc này ông ta đang cực kỳ xoắn xuýt, ai là người đóng băng tiền trong ngân hàng của nhà họ Hàn chứ.
Người phụ nữ này họ Nhậm, đảm đương quản lý việc đều động tất cả nhân sự của nhà họ Hàn.
"Thưa ông chủ, mới vừa rồi giám đốc Hà, giám đốc Trương đồng thời đưa đơn cho tôi xin từ chức, bảo là muốn rút khỏi công ty của nhà họ Hàn", quản lý Nhậm nói.
"Sao hả? Tại sao hai người đó lại từ chức?"
Sắc Hàn Tiếu cực kỳ khó coi, hai người này lại là trợ thủ đắc lực, khôn khéo tài giỏi của ông ta. Địa vị mà nhà họ Hàn có được như hôm nay, công lao của hai người này còn trên cả Hàn Tiếu một bậc.
Sau khi nhà họ Hàn trở thành gia tộc bậc nhất ở Đông Hải, Hàn Tiếu cũng chưa từng bạc đãi hai người họ.
Mỗi năm đều chia cho hai người họ 10% tổng lợi nhuận thu vào của nhà họ Hàn.
Hàn Tiếu vô cùng xem trọng hai vị cấp dưới này.
Cho dù ngân hàng có đóng băng tiền đi chăng nữa, Hàn Tiếu cũng không sợ, chỉ cần hai người họ vẫn ở lại, không đến 10 năm, ông ta lại có thể dốc sức quật khởi trở lại.
Nhưng hiện giờ Hàn Tiếu vẫn không tài nào hiểu nổi, vì sao hai người họ lại từ chức chứ? Từ trước tới giờ mình có bao giờ bạc đãi bọn họ đâu!
"Không được, tôi phải gọi điện hỏi cho ra lẽ!"
Hàn Tiếu lấy điện thoại ra: "Nguyên nhân vì sao ngân hàng đóng băng tiền tạm thời có thể để đó, nhưng nguyên nhân hai cánh tay đắc lực của tôi từ chức, tôi phải biết cho bằng được!"
Hàn Tiếu gọi điện thoại cho giám đốc Hà.
"Alo, giám đốc Hà", đầu bên kia vừa bắt máy, Hàn Tiếu liền lên tiếng.
"Hàn Tiếu, tôi đã từ chức rồi, tôi sẽ không giúp nhà họ Hàn quản lý sản nghiệp nữa, thế nên ông gọi tôi Hà Mộc là được rồi, đừng gọi giám đốc Hà nữa. Từ nay về sau, tôi cũng sẽ không gọi ông là ông chủ nữa", giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ đầu dây bên kia.
Trong lòng Hàn Tiếu căng thẳng, ông ta hỏi: "Hà Mộc, tại sao ông lại từ chức? Chẳng lẽ ông cảm thấy đãi ngộ nhà họ Hàn dành cho ông vẫn chưa đủ tốt sao? Nếu ông thấy không đủ, ông có thể nói với tôi mà, dù cho mỗi năm chia hẳn cho ông 20% lợi nhuận cũng được! Nhà họ Hàn tôi không thể thiếu ông đâu!"
"Xin lỗi ông nhé Hàn Tiếu, tôi đã chọn được gia tộc khác rồi, thế nên tôi mới từ chức", Hà Mộc nhàn nhạt nói.
"Gia tộc khác?"
Hàn Tiếu nói: "Nhìn đi nhìn lại cả cái Đông Hải này, còn gia tộc nào cho ông đãi ngộ vượt qua nhà họ Hàn tôi chứ? Chỉ cần ông đồng ý quay về thì chuyện gì cũng có thể từ từ bàn bạc được mà!"
"Đừng nói nữa Hàn Tiếu, tôi còn phải đến bên đó phỏng vấn nữa. Gia tộc kia cho tôi đãi ngộ gấp mười gấp trăm lần nhà họ Hàn, tôi không thể nào quay về nhà họ Hàn đâu", dứt lời, Hà Mộc thẳng thừng cúp máy.
Hàn Tiếu trợn tròn mắt đứng ngây ra tại chỗ.
Hà Mộc, cấp dưới mà ông ta xem trọng nhất, đã cùng ông ta dốc sức phấn đấu hơn 34 năm trời, bây giờ lại vứt bỏ ông ta?
Gia tộc mà Hà Mộc chọn rốt cuộc là của ai, sao lại có thể làm ông ta quyết đoán từ chức như vậy?
Hàn Tiếu không hiểu nổi, sau đó ông ta liền gọi cho giám đốc Trương.
"Alo, giám đốc Trương, tôi là Hàn Tiếu đây".
"Tôi biết là ông".
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói hơi trầm: "Hàn Tiếu, tôi là người nói chuyện thẳng thắn, một khi tôi đã từ chức ở nhà họ Hàn thì sẽ không quay trở về nữa, ông có gọi điện thoại cho tôi cũng vô ích thôi".
"Lâm Hàn à, cậu có thể bớt khoe mẽ được không hả?!", Hàn Tiếu ông bụng cười sặc sụa.
"Nhà họ Hàn tôi đã gây dựng gia tộc từ thế kỷ trước, quân hàm của bố tôi là Thiếu tướng đấy, quan hệ trong quân đội cực kỳ lớn mạnh. Tài sản nhà họ Hàn tôi phân bố khắp Đông Hải, thậm chí còn hợp tác hàng loạt với quân đội. Lâm Hàn cậu có tư cách gì mà làm cho nhà họ Hàn tôi tan thành mây khói trong chớp mắt hả?"
"Người này quả thật không biết trời cao đất rộng mà!"
Hồng Nhai ở bên cạnh không khỏi lắc đầu:
"Thế lực nhà họ Hàn to lớn đến nhường nào, cho dù là đồn trưởng đồn Hoa Đông - Thẩm Hoài Xuân cũng chưa chắc có thể xóa sổ nhà họ Hàn chỉ trong chớp, tên nhãi ranh này lấy đâu ra can đảm mà nói ra những lời này? Chẳng lẽ cậu ta nghĩ có Trần Vô Cực chống lưng thì muốn làm gì làm sao?"
"Trần Vô Cực này cũng chỉ là một đại ca giang hồ, bàn về sản nghiệp thì làm quái gì mà so sánh được với nhà họ Hàn cơ chứ, đương nhiên cũng không đủ khả năng làm ra chuyện đó! Nói điên nói khùng mà thôi!"
Đối diện với ánh mắt xem thường của Hàn Tiếu và Hồng Nhai, Lâm Hàn cũng chẳng thèm đếm xỉa tới mà tiếp tục uống nước.
"Lâm Hàn, nếu cậu muốn đợi thêm 10 phút nữa tôi vẫn sẽ cho cậu ngồi đây chờ! Mười phút sau để tôi xem xem bộ mặt khoác lác của cậu bị vạch trần như thế nào!", Hàn Tiếu lại mở miệng với vẻ mặt đầy mỉa mai:
"Mong là đến lúc đó cậu cút xéo khỏi tầm mắt tôi ngay và luôn, nhìn bản mặt cậu là tôi cảm thấy buồn nôn rồi, gớm chết đi được!"
Tích tắc, tích tắc...
Mười phút trôi qua chỉ trong chớp mắt.
"Lâm Hàn, đã qua 10 phút rồi, hình như không có gì xảy ra nhỉ!"
Hàn Tiếu nhìn đồng hồ, nhếch mép cười nói: "Cậu xem trời thì vẫn xanh, tôi thì vẫn là ông chủ nhà họ Hàn, còn cậu vẫn chỉ là một thằng ất ơ, chẳng có chút gì thay đổi!"
"Đúng là ranh con, học gì không học đi học người ta khoác lác, lại còn dám chém gió trước mặt tôi nữa chứ, đúng là làm trò cười mà!"
Hàn Tiếu bật cười ha hả: "Chả khác nào một con chó chết chủ cả, biến ra khỏi nhà họ Hàn tôi nhanh ngay! Lần sau cậu còn động vào tôi, dù cho là Trần Vô Cực thì cũng không cứu nổi cậu đâu".
Lâm Hàn khẽ lắc đầu: "Hàn Tiếu, tầm mắt của ông quá hạn hẹp, ông chỉ có thể nhìn thấy được những gì trước mắt. Ông không nhìn thấy thời tiết thành phố Đông Hải đã thay đổi rồi sao".
Vừa dứt lời.
Lộc cộc, lộc cộc!
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên.
"Không xong rồi ông chủ ơi!"
Một người đàn ông trung niên đeo kính vội vã chạy vào từ căn phòng cách vách với vẻ mặt hoảng hốt và sốt ruột.
"Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy, thật là vô lễ, không thấy tôi và ông chủ Hồng đang bàn chuyện làm ăn sao? Ông xông vào như vậy khác nào làm trò cười cho ông chủ Hồng hả?!"
Hàn Tiếu đanh mặt nhìn người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này họ Vương, là quản lý tài vụ của nhà họ Hàn, công việc hằng ngày là thống kê và tính toán thu chi sản nghiệp của nhà họ Hàn, người này có địa vị rất cao ở nhà họ Hàn.
"Không ổn rồi ông chủ!"
Sắc mặt quản lý Vương trắng bệch: "Nếu không có chuyện gấp tôi cũng không dám đến quấy rầy ông đâu!"
"Có chuyện gì, nói nhanh đi!", trong lòng Hàn Tiếu chợt âm ỷ có chút bất an.
"Vừa rồi, toàn bộ tiền gửi ngân hàng của nhà họ Hàn chúng ta ở ngân hàng Hoa Hạ, ngân hàng Thụy Sĩ và ngân hàng Hoa Thụy đều bị đóng băng!", giọng nói quản lý Vương run rẩy, lúc ông ta vừa nhận được tin này suýt nữa đã ngất tại chỗ:
"Tổng số tài sản bị đóng băng là 57 tỷ tệ!"
"Cái gì, 57 tỷ tệ!"
Hàn Tiếu ngây ngẩn cả người, 57 tỷ này là toàn bộ vốn lưu động nhà họ Hàn gửi trong ngân hàng.
"Sao lại như thế được, ai cả gan dám động vào tiền trong ngân hàng của nhà họ Hàn tôi hả? Có điều ra ra nguyên nhân chưa?", vẻ mặt Hàn Tiếu tràn đầy kinh ngạc.
"Vẫn chưa, tôi đã gọi điện thoại cho bên ngân hàng rồi, bên đó không nói rõ nguyên nhân cho tôi biết!", quản lý Vương lắc đầu đáp.
"Không thể nào, không thể có chuyện đó được, nhà họ Hàn tôi cũng không đắc tội với ông lớn nào, sao tiền trong ngân hàng lại bị đóng băng được chứ?", Hàn Tiếu hoảng loạn.
Sau đó ông ta quay sang nhìn nhìn về phía Lâm Hàn, một ý nghĩ bỗng lóe lên nhưng ông ta lại lắc đầu, không thể nào! Hoàn toàn không thể nào! Phía sau tên Lâm Hàn chính là Trần Vô Cực, cậu ta không đủ thực lực đóng băng tiền của nhà họ Hàn!
Lúc này, Lâm Hàn vẫn dửng dưng ngồi đấy.
"Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!"
Lại có tiếng người vang lên.
Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi trong bộ trang phục chuyên nghiệp màu đen chạy đến.
"Lại có chuyện gì nữa?", Hàn Tiếu dần mất kiên nhẫn, lúc này ông ta đang cực kỳ xoắn xuýt, ai là người đóng băng tiền trong ngân hàng của nhà họ Hàn chứ.
Người phụ nữ này họ Nhậm, đảm đương quản lý việc đều động tất cả nhân sự của nhà họ Hàn.
"Thưa ông chủ, mới vừa rồi giám đốc Hà, giám đốc Trương đồng thời đưa đơn cho tôi xin từ chức, bảo là muốn rút khỏi công ty của nhà họ Hàn", quản lý Nhậm nói.
"Sao hả? Tại sao hai người đó lại từ chức?"
Sắc Hàn Tiếu cực kỳ khó coi, hai người này lại là trợ thủ đắc lực, khôn khéo tài giỏi của ông ta. Địa vị mà nhà họ Hàn có được như hôm nay, công lao của hai người này còn trên cả Hàn Tiếu một bậc.
Sau khi nhà họ Hàn trở thành gia tộc bậc nhất ở Đông Hải, Hàn Tiếu cũng chưa từng bạc đãi hai người họ.
Mỗi năm đều chia cho hai người họ 10% tổng lợi nhuận thu vào của nhà họ Hàn.
Hàn Tiếu vô cùng xem trọng hai vị cấp dưới này.
Cho dù ngân hàng có đóng băng tiền đi chăng nữa, Hàn Tiếu cũng không sợ, chỉ cần hai người họ vẫn ở lại, không đến 10 năm, ông ta lại có thể dốc sức quật khởi trở lại.
Nhưng hiện giờ Hàn Tiếu vẫn không tài nào hiểu nổi, vì sao hai người họ lại từ chức chứ? Từ trước tới giờ mình có bao giờ bạc đãi bọn họ đâu!
"Không được, tôi phải gọi điện hỏi cho ra lẽ!"
Hàn Tiếu lấy điện thoại ra: "Nguyên nhân vì sao ngân hàng đóng băng tiền tạm thời có thể để đó, nhưng nguyên nhân hai cánh tay đắc lực của tôi từ chức, tôi phải biết cho bằng được!"
Hàn Tiếu gọi điện thoại cho giám đốc Hà.
"Alo, giám đốc Hà", đầu bên kia vừa bắt máy, Hàn Tiếu liền lên tiếng.
"Hàn Tiếu, tôi đã từ chức rồi, tôi sẽ không giúp nhà họ Hàn quản lý sản nghiệp nữa, thế nên ông gọi tôi Hà Mộc là được rồi, đừng gọi giám đốc Hà nữa. Từ nay về sau, tôi cũng sẽ không gọi ông là ông chủ nữa", giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ đầu dây bên kia.
Trong lòng Hàn Tiếu căng thẳng, ông ta hỏi: "Hà Mộc, tại sao ông lại từ chức? Chẳng lẽ ông cảm thấy đãi ngộ nhà họ Hàn dành cho ông vẫn chưa đủ tốt sao? Nếu ông thấy không đủ, ông có thể nói với tôi mà, dù cho mỗi năm chia hẳn cho ông 20% lợi nhuận cũng được! Nhà họ Hàn tôi không thể thiếu ông đâu!"
"Xin lỗi ông nhé Hàn Tiếu, tôi đã chọn được gia tộc khác rồi, thế nên tôi mới từ chức", Hà Mộc nhàn nhạt nói.
"Gia tộc khác?"
Hàn Tiếu nói: "Nhìn đi nhìn lại cả cái Đông Hải này, còn gia tộc nào cho ông đãi ngộ vượt qua nhà họ Hàn tôi chứ? Chỉ cần ông đồng ý quay về thì chuyện gì cũng có thể từ từ bàn bạc được mà!"
"Đừng nói nữa Hàn Tiếu, tôi còn phải đến bên đó phỏng vấn nữa. Gia tộc kia cho tôi đãi ngộ gấp mười gấp trăm lần nhà họ Hàn, tôi không thể nào quay về nhà họ Hàn đâu", dứt lời, Hà Mộc thẳng thừng cúp máy.
Hàn Tiếu trợn tròn mắt đứng ngây ra tại chỗ.
Hà Mộc, cấp dưới mà ông ta xem trọng nhất, đã cùng ông ta dốc sức phấn đấu hơn 34 năm trời, bây giờ lại vứt bỏ ông ta?
Gia tộc mà Hà Mộc chọn rốt cuộc là của ai, sao lại có thể làm ông ta quyết đoán từ chức như vậy?
Hàn Tiếu không hiểu nổi, sau đó ông ta liền gọi cho giám đốc Trương.
"Alo, giám đốc Trương, tôi là Hàn Tiếu đây".
"Tôi biết là ông".
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói hơi trầm: "Hàn Tiếu, tôi là người nói chuyện thẳng thắn, một khi tôi đã từ chức ở nhà họ Hàn thì sẽ không quay trở về nữa, ông có gọi điện thoại cho tôi cũng vô ích thôi".