Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
Chương 178 : Hàn Thiên Thu!
"Mấy thằng ăn cháo đá bát, nhà họ Hàn nuôi các cậu lâu như vậy mà các cậu lại đối xử với nhà họ Hàn thế này sao!"
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Hàn Tiếu đỏ bừng tức giận, quát vệ sĩ của nhà họ Hàn.
Những vệ sĩ đó không nói lời nào.
Đùa à, nhà họ Hàn sắp sụp đổ rồi, lúc này người có đầu óc bình thường đều sẽ có lựa chọn sáng suốt.
"Lo cho bản thân mình trước đi!"
Lâm Hàn mở miệng rồi vung tay.
Bịch!
Hàn Tiếu bị Lâm Hàn ném xuống đất như chó chết.
"A! Đau chết tôi rồi!"
Ngã cú này, Hàn Tiếu đau đớn nghiến răng nghiến lợi, mặt mày tím tái.
Ông ta vốn có vết thương do súng bắn trên cánh tay, giờ lại bị ngã nên càng đau thêm.
"Cậu Lâm, tất cả các sản nghiệp của nhà họ Hàn căn bản đều đã sụp đổ. Hàn Tiếu này xử lý thế nào?"
Trần Vô Cực bước tới, liếc mắt nhìn Hàn Tiếu đang nằm trên đất.
"Giết".
Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, bình thãn nói.
Cái gì?
Nghe đến đây, Hàn Tiếu và các cấp lãnh đạo nhà họ Hàn đều sững sờ.
"Lâm Hàn, mày dựa vào gì mà dám giết tao!"
Hàn Tiếu sắc mặt biến đổi trầm trọng, lớn tiếng nói: "Giết người là phạm pháp, hơn nữa bố tao là thiếu tướng, nếu mày dám giết tao, bố tao sẽ không buông tha cho mày!"
Lâm Hàn im lặng nhìn Hàn Tiếu bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trần Vô Cực giơ súng chĩa vào trán Hàn Tiếu, tay ông ta vốn nhuốm đầy máu tươi, đối với Trần Vô Cực mà nói mạng người chỉ như cỏ rác.
Ông ta vừa chuẩn bị bắn, đột nhiên:
"Ai dám động vào con trai tôi!"
Một tiếng hét dữ dội truyền đến.
Ầm ầm...
Ngay sau đó, tiếng động cơ ầm ầm truyền đến.
Ba chiếc xe địa hình màu xanh lá của quân đội hùng dũng lao tới.
Những chiếc xe địa hình này dùng biển số quân sự.
Một lúc sau, chiếc xe địa hình dừng trước cổng hội trường.
Loạt xoạt!
Một đám lính mặc đồng phục chiến đấu màu xanh lá lao ra khỏi xe và bao vây toàn bộ hội trường.
Cạch!
Cạch!
Cạch!
Tiếng đạn lên nòng liên tục truyền đến.
Nhìn thoáng qua, có hơn 30 binh sĩ, tay cầm súng tiểu liên, họng súng chĩa vào đám người Lâm Hàn và Trần Vô Cực, ánh mắt lạnh băng, cả người đằng đằng sát khí.
Nghĩa vụ của người lính là phải tuân theo mệnh lệnh!
Chỉ cần ra lệnh một phát là bọn họ sẽ bắn!
"Người của quân đội?"
Trần Vô Cực cau mày, vậy thì phiền phức rồi.
Cạch!
Cánh cửa mở ra và một ông già bước ra từ ghế phụ.
Ông già tóc bạc, da nhăn nheo, mặc áo bào xám rất bình thường, nhưng ánh mắt lại sắc bén như kiếm sắc, lạnh lùng tàn nhẫn, trên người có một luồng sát khí kinh người khiến người khác không dám lại gần!
Đó là khí chất mà chỉ có giết rất nhiều người mới có được.
"Bố!"
Nhìn thấy ông già này, hai mắt Hàn Tiếu sáng lên, lập tức hét lên.
Ông già này là bố của Hàn Tiếu, Hàn Thiên Thu!
Người này là người sáng lập ra nhà họ Hàn, từng tham gia vào nhiều cuộc chiến tranh khác nhau, bao gồm chiến tranh chống Tịch, nội chiến, chiến tranh Triều và được phong thiếu tướng khi lập quốc.
Sau khi nghỉ hưu, ông ta không còn quan tâm đến chuyện gia đình và yên tâm dưỡng già.
Mặc dù vậy, mối quan hệ của Hàn Thiên Thu với quân đội vẫn còn, nhiều tướng lĩnh trong quân khu hiện tại đều là cấp dưới cũ của ông ta.
Khi hay tin nhà họ Hàn gặp nạn, Hàn Thiên Thu lập tức điều người từ chỗ cấp dưới cũ đến tổng bộ nhà họ Hàn để ứng cứu.
"Tiếu Nhi, qua đây".
Hàn Thiên Thu lên tiếng, giọng nói trầm thấp, sắc mặt không chút thay đổi.
Hàn Tiếu bò dậy, lảo đảo đi tới cạnh Hàn Thiên Thu, ông ta tuy là một người đàn ông to lớn nhưng khi nhìn thấy bố mình thì vẫn không kìm được mà rớt nước mắt:
"Bố, bố phải báo thù cho con! Hôm nay không chỉ mình con bị sỉ nhục, mà nhà họ Hàn cũng bị sỉ nhục vô cùng!"
Bốp!
Hàn Tiếu vừa dứt lời thì một tiếng tát giòn giã vang lên.
Dấu tay xuất hiện trên khuôn mặt của Hàn Tiếu.
"Bố, tại sao bố lại đánh con?", Hàn Tiếu che mặt không tin nổi.
"Từ nhỏ tôi đã dạy cậu, đàn ông không được dễ dàng rơi nước mắt, bây giờ vừa chịu nhục một chút đã khóc trước mặt tôi như con đàn bà! Thật là đáng xấu hổ!"
Hàn Thiên Thu cau mày, lạnh lùng nói:
"Nhà họ Hàn bị làm nhục thì đã sao? Chỉ cần Hàn Thiên Thu tôi còn đây thì người xúc phạm nhà họ Hàn, đều sẽ bị báo thù! Cậu sợ cái gì? Khóc cái gì?"
Nghe vậy, cả người Hàn Tiếu liền cảm thấy yên tâm.
Đúng, tôi sợ gì?
Tên Lâm Hàn vô dụng này dù cho có thế lực đi chăng nữa, cũng không thể nào vượt qua bố mình.
Phải biết rằng toàn bộ lãnh đạo chiến khu Hoa Đông Hàn Thiên Thu cơ bản đều quen biết.
"Bố dạy phải!", Hàn Tiếu lau nước mắt.
Hàn Thiên Thu gật đầu, liếc xéo Lâm Hàn rồi nhẹ nhàng nói: "Tiếu Nhi, kể lại từ đầu đến cuối sự việc đi. Tuy rằng nhà họ Hàn tôi không thể so với gia đình quý tộc, nhưng cũng không phải một tên nhóc con có thể tùy tiện chọc vào"
"Đúng!"
Hàn Tiếu kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối.
Hàn Thiên Thu nghe xong, sắc mặt hơi âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn:
"Tên nhóc này, đúng là đồ rác rưởi, có mẹ đẻ ra mà không được mẹ dạy bảo.
Đã có gia đình rồi mà còn dám dụ dỗ cháu gái tôi, chỉ vậy thôi thì không nói gì, quà đã tặng cho nhà họ Hàn còn dám lấy lại! Bố mẹ cậu dạy cậu cư xử như thế à? "
Lâm Hàn cười lạnh: “Californium, tôi tặng cho Hinh Nhi, không phải tặng nhà họ Hàn.
Cha con ông thật giống nhau, đều cho rằng món quà tôi tặng là của nhà họ Hàn”.
Anh lại lắc đầu: "Đánh xong người trẻ thì lại đến người già, nhưng lão già ông đến thì đã sao? Vẫn không thể thay đổi cái kết diệt vong của nhà họ Hàn".
"Cậu nhóc, ngạo mạn!"
Hàn Thiên Thu lập tức thét lên: "Dám nói ra câu đó, thật là không biết trời cao đất dày! Bây giờ các cậu ôm đầu quỳ xuống hết cho tôi! Nếu không, các ngươi sẽ bị giết ngay tại chỗ!"
Sau khi ông ta nói xong, những người lính cầm súng tiểu liên lạnh lùng hét lên:
"Mau ôm đầu!"
"Quỳ xuống!"
"Nhanh lên!"
Sắc mặt của những người mà Trần Vô Cực mang tới đều trở nên khó coi.
Dù họ đều mang súng nhưng dù sao họ cũng là người trên gian hồ, làm sao dám cương với quân lính?
"Quỳ cái con mẹ mày!"
Một đàn em hét lên , giương súng lên để bắn.
Đoàng, đoàng, đoàng!
Vừa dứt lời, tiếng đạn dày đặc của súng tiểu liên vang lên.
Các lỗ máu xuất hiện trên ngực của đàn em, máu chảy không ngừng.
Đàn em trợn mắt ngã xuống đất, bất động!
"Vậy là chết?"
"Không thèm nói gì, trực tiếp bắn luôn!"
"Đáng sợ, những người lính này chỉ tuân theo mệnh lệnh, không cần biết đúng sai!"
"Đúng là cỗ máy giết người!"
Mấy cậu đàn em tái mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, run lẩy bẩy.
Trần Vô Cực nhìn Lâm Phàm, sắc mặt có chút khó coi.
Quân đội đến rồi, vậy thì phiền phức rồi!
"Quỳ xuống hết đi".
Lâm Hàn khẽ nói, nhưng anh vẫn đứng.
"Tất cả quỳ xuống!"
Trần Vô Cực hét.
Mấy đàn em đó ôm đầu quỳ ngay ngắn xuống.
Đối đầu với binh lính chính là tìm đến cái chết, bọn họ đều hiểu rõ điều này.
Xoạt xoạt!
Trong nháy mắt, chỉ có Lâm Hàn và Trần Vô Cực còn đứng.
"Ừm hửm?"
Hàn Tiếu hai mắt lóe lên, nhìn về phía hai người:
"Hai đứa mày chán sống rồi à? Mọi người đều quỳ xuống, chỉ có hai người là không quỳ, chê mình sống lâu quá hả?"
"Mấy thằng ăn cháo đá bát, nhà họ Hàn nuôi các cậu lâu như vậy mà các cậu lại đối xử với nhà họ Hàn thế này sao!"
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Hàn Tiếu đỏ bừng tức giận, quát vệ sĩ của nhà họ Hàn.
Những vệ sĩ đó không nói lời nào.
Đùa à, nhà họ Hàn sắp sụp đổ rồi, lúc này người có đầu óc bình thường đều sẽ có lựa chọn sáng suốt.
"Lo cho bản thân mình trước đi!"
Lâm Hàn mở miệng rồi vung tay.
Bịch!
Hàn Tiếu bị Lâm Hàn ném xuống đất như chó chết.
"A! Đau chết tôi rồi!"
Ngã cú này, Hàn Tiếu đau đớn nghiến răng nghiến lợi, mặt mày tím tái.
Ông ta vốn có vết thương do súng bắn trên cánh tay, giờ lại bị ngã nên càng đau thêm.
"Cậu Lâm, tất cả các sản nghiệp của nhà họ Hàn căn bản đều đã sụp đổ. Hàn Tiếu này xử lý thế nào?"
Trần Vô Cực bước tới, liếc mắt nhìn Hàn Tiếu đang nằm trên đất.
"Giết".
Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, bình thãn nói.
Cái gì?
Nghe đến đây, Hàn Tiếu và các cấp lãnh đạo nhà họ Hàn đều sững sờ.
"Lâm Hàn, mày dựa vào gì mà dám giết tao!"
Hàn Tiếu sắc mặt biến đổi trầm trọng, lớn tiếng nói: "Giết người là phạm pháp, hơn nữa bố tao là thiếu tướng, nếu mày dám giết tao, bố tao sẽ không buông tha cho mày!"
Lâm Hàn im lặng nhìn Hàn Tiếu bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trần Vô Cực giơ súng chĩa vào trán Hàn Tiếu, tay ông ta vốn nhuốm đầy máu tươi, đối với Trần Vô Cực mà nói mạng người chỉ như cỏ rác.
Ông ta vừa chuẩn bị bắn, đột nhiên:
"Ai dám động vào con trai tôi!"
Một tiếng hét dữ dội truyền đến.
Ầm ầm...
Ngay sau đó, tiếng động cơ ầm ầm truyền đến.
Ba chiếc xe địa hình màu xanh lá của quân đội hùng dũng lao tới.
Những chiếc xe địa hình này dùng biển số quân sự.
Một lúc sau, chiếc xe địa hình dừng trước cổng hội trường.
Loạt xoạt!
Một đám lính mặc đồng phục chiến đấu màu xanh lá lao ra khỏi xe và bao vây toàn bộ hội trường.
Cạch!
Cạch!
Cạch!
Tiếng đạn lên nòng liên tục truyền đến.
Nhìn thoáng qua, có hơn 30 binh sĩ, tay cầm súng tiểu liên, họng súng chĩa vào đám người Lâm Hàn và Trần Vô Cực, ánh mắt lạnh băng, cả người đằng đằng sát khí.
Nghĩa vụ của người lính là phải tuân theo mệnh lệnh!
Chỉ cần ra lệnh một phát là bọn họ sẽ bắn!
"Người của quân đội?"
Trần Vô Cực cau mày, vậy thì phiền phức rồi.
Cạch!
Cánh cửa mở ra và một ông già bước ra từ ghế phụ.
Ông già tóc bạc, da nhăn nheo, mặc áo bào xám rất bình thường, nhưng ánh mắt lại sắc bén như kiếm sắc, lạnh lùng tàn nhẫn, trên người có một luồng sát khí kinh người khiến người khác không dám lại gần!
Đó là khí chất mà chỉ có giết rất nhiều người mới có được.
"Bố!"
Nhìn thấy ông già này, hai mắt Hàn Tiếu sáng lên, lập tức hét lên.
Ông già này là bố của Hàn Tiếu, Hàn Thiên Thu!
Người này là người sáng lập ra nhà họ Hàn, từng tham gia vào nhiều cuộc chiến tranh khác nhau, bao gồm chiến tranh chống Tịch, nội chiến, chiến tranh Triều và được phong thiếu tướng khi lập quốc.
Sau khi nghỉ hưu, ông ta không còn quan tâm đến chuyện gia đình và yên tâm dưỡng già.
Mặc dù vậy, mối quan hệ của Hàn Thiên Thu với quân đội vẫn còn, nhiều tướng lĩnh trong quân khu hiện tại đều là cấp dưới cũ của ông ta.
Khi hay tin nhà họ Hàn gặp nạn, Hàn Thiên Thu lập tức điều người từ chỗ cấp dưới cũ đến tổng bộ nhà họ Hàn để ứng cứu.
"Tiếu Nhi, qua đây".
Hàn Thiên Thu lên tiếng, giọng nói trầm thấp, sắc mặt không chút thay đổi.
Hàn Tiếu bò dậy, lảo đảo đi tới cạnh Hàn Thiên Thu, ông ta tuy là một người đàn ông to lớn nhưng khi nhìn thấy bố mình thì vẫn không kìm được mà rớt nước mắt:
"Bố, bố phải báo thù cho con! Hôm nay không chỉ mình con bị sỉ nhục, mà nhà họ Hàn cũng bị sỉ nhục vô cùng!"
Bốp!
Hàn Tiếu vừa dứt lời thì một tiếng tát giòn giã vang lên.
Dấu tay xuất hiện trên khuôn mặt của Hàn Tiếu.
"Bố, tại sao bố lại đánh con?", Hàn Tiếu che mặt không tin nổi.
"Từ nhỏ tôi đã dạy cậu, đàn ông không được dễ dàng rơi nước mắt, bây giờ vừa chịu nhục một chút đã khóc trước mặt tôi như con đàn bà! Thật là đáng xấu hổ!"
Hàn Thiên Thu cau mày, lạnh lùng nói:
"Nhà họ Hàn bị làm nhục thì đã sao? Chỉ cần Hàn Thiên Thu tôi còn đây thì người xúc phạm nhà họ Hàn, đều sẽ bị báo thù! Cậu sợ cái gì? Khóc cái gì?"
Nghe vậy, cả người Hàn Tiếu liền cảm thấy yên tâm.
Đúng, tôi sợ gì?
Tên Lâm Hàn vô dụng này dù cho có thế lực đi chăng nữa, cũng không thể nào vượt qua bố mình.
Phải biết rằng toàn bộ lãnh đạo chiến khu Hoa Đông Hàn Thiên Thu cơ bản đều quen biết.
"Bố dạy phải!", Hàn Tiếu lau nước mắt.
Hàn Thiên Thu gật đầu, liếc xéo Lâm Hàn rồi nhẹ nhàng nói: "Tiếu Nhi, kể lại từ đầu đến cuối sự việc đi. Tuy rằng nhà họ Hàn tôi không thể so với gia đình quý tộc, nhưng cũng không phải một tên nhóc con có thể tùy tiện chọc vào"
"Đúng!"
Hàn Tiếu kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối.
Hàn Thiên Thu nghe xong, sắc mặt hơi âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn:
"Tên nhóc này, đúng là đồ rác rưởi, có mẹ đẻ ra mà không được mẹ dạy bảo.
Đã có gia đình rồi mà còn dám dụ dỗ cháu gái tôi, chỉ vậy thôi thì không nói gì, quà đã tặng cho nhà họ Hàn còn dám lấy lại! Bố mẹ cậu dạy cậu cư xử như thế à? "
Lâm Hàn cười lạnh: “Californium, tôi tặng cho Hinh Nhi, không phải tặng nhà họ Hàn.
Cha con ông thật giống nhau, đều cho rằng món quà tôi tặng là của nhà họ Hàn”.
Anh lại lắc đầu: "Đánh xong người trẻ thì lại đến người già, nhưng lão già ông đến thì đã sao? Vẫn không thể thay đổi cái kết diệt vong của nhà họ Hàn".
"Cậu nhóc, ngạo mạn!"
Hàn Thiên Thu lập tức thét lên: "Dám nói ra câu đó, thật là không biết trời cao đất dày! Bây giờ các cậu ôm đầu quỳ xuống hết cho tôi! Nếu không, các ngươi sẽ bị giết ngay tại chỗ!"
Sau khi ông ta nói xong, những người lính cầm súng tiểu liên lạnh lùng hét lên:
"Mau ôm đầu!"
"Quỳ xuống!"
"Nhanh lên!"
Sắc mặt của những người mà Trần Vô Cực mang tới đều trở nên khó coi.
Dù họ đều mang súng nhưng dù sao họ cũng là người trên gian hồ, làm sao dám cương với quân lính?
"Quỳ cái con mẹ mày!"
Một đàn em hét lên , giương súng lên để bắn.
Đoàng, đoàng, đoàng!
Vừa dứt lời, tiếng đạn dày đặc của súng tiểu liên vang lên.
Các lỗ máu xuất hiện trên ngực của đàn em, máu chảy không ngừng.
Đàn em trợn mắt ngã xuống đất, bất động!
"Vậy là chết?"
"Không thèm nói gì, trực tiếp bắn luôn!"
"Đáng sợ, những người lính này chỉ tuân theo mệnh lệnh, không cần biết đúng sai!"
"Đúng là cỗ máy giết người!"
Mấy cậu đàn em tái mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, run lẩy bẩy.
Trần Vô Cực nhìn Lâm Phàm, sắc mặt có chút khó coi.
Quân đội đến rồi, vậy thì phiền phức rồi!
"Quỳ xuống hết đi".
Lâm Hàn khẽ nói, nhưng anh vẫn đứng.
"Tất cả quỳ xuống!"
Trần Vô Cực hét.
Mấy đàn em đó ôm đầu quỳ ngay ngắn xuống.
Đối đầu với binh lính chính là tìm đến cái chết, bọn họ đều hiểu rõ điều này.
Xoạt xoạt!
Trong nháy mắt, chỉ có Lâm Hàn và Trần Vô Cực còn đứng.
"Ừm hửm?"
Hàn Tiếu hai mắt lóe lên, nhìn về phía hai người:
"Hai đứa mày chán sống rồi à? Mọi người đều quỳ xuống, chỉ có hai người là không quỳ, chê mình sống lâu quá hả?"