Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 800: Mềm lòng
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Sáng sớm tại Đông Hải.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi lên đường cả chiều lẫn đêm, cuối cùng đoàn xe của Lâm Hàn cũng về tới thành phố Đông Hải.
Vừa trở về, đám người Lâm Hàn đã tách ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Uông Nghĩa thì đi sơn trang Thúy Hồ gặp những cao thủ đến từ Bắc Đông để sắp xếp bước tiếp theo.
Người của Tôn Hàn Các thì về nhà nghỉ ngơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn Lâm Hàn, đương nhiên là trở về biệt thự núi Vân Mộng.
Lần này đến Bắc Đông, tuy không mất nhiều thời gian, mới khoảng 10 ngày thôi, nhưng lại trải qua rất nhiều chuyện. Đặc biệt là cái chết của Trương Thiên Sơn đã khiến cho Lâm Hàn cảm thấy hơi mệt mỏi, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cậu Lâm, vậy tôi đi trước đây. Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt chuyện hợp tác giữa Bắc Đông và Nhân Phàm", Uông Nghĩa nói.
Lâm Hàn gật đầu rồi nổ máy rời đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên trong biệt thự núi Vân Mộng, Lâm Hàn đỗ xe xong rồi đi tới trước cửa.
Đương nhiên anh có chìa khóa, nhưng Lâm Hàn lại không dùng mà gõ cửa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ đang ăn sáng trong nhà nghe thấy tiếng gõ cửa thì kinh ngạc, sao lại có người gõ cửa biệt thự được nhỉ? Cổng vẫn đóng mà? Nếu có người tới chơi thì chắc hẳn sẽ không vào sân được.
Dương Lệ nghi hoặc đi đến mắt mèo ngay cửa thì thấy bóng hình quen thuộc, tức thì kích động mở cửa ra, nhào vào trong lòng Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn thấy thế thì hơi kinh ngạc, không ngờ Dương Lệ lại kích động như vậy.
Có điều, nghĩ lại thì cũng đúng thôi. Dẫu sao lúc trước Lâm Hàn đi ra ngoài, Dương Lệ cũng không biết rõ anh đi làm gì, nên mới không lo lắng lắm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng lần này lại khác, Dương Lệ không biết cụ thể Lâm Hàn đi làm gì, lại biết nó có liên quan tới thế lực vùng xám ở Bắc Đông, một nơi đầy rẫy nguy hiểm, nên mới lo lắng như vậy.
"Được rồi, được rồi, chẳng phải anh vẫn lành lặn sao? Xem em kìa, y như con nít", Lâm Hàn vỗ vỗ tấm lưng của Dương Lệ nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, Dương Lệ mới lưu luyến thả Lâm Hàn ra, trợn mắt liếc anh một cái.
Gần đây, bên quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng chẳng có chuyện gì gấp nên cô vẫn nghỉ phép ở nhà, không cần đến công ty.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giờ Lâm Hàn về, Dương Lệ càng không muốn đến công ty, dứt khoát ở nhà với anh thêm mấy ngày.
Hai người ăn sáng xong rồi về phòng nghỉ ngơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mãi đến tối, cả hai mới ra khỏi phòng ngủ. Lâm Hàn thì tinh thần sáng láng, còn Dương Lệ lại mặt mày đỏ bừng.
"À đúng rồi, anh ra ngoài một chuyến giờ mới về, có cần gọi bố và anh chị đến ăn cơm không?", Dương Lệ nghi hoặc hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Theo lý thì sau khi trải qua chuyện vừa rồi, ngoài mối quan hệ máu mủ ra, Lâm Hàn và Dương Lệ không cần phải qua lại nhiều với mấy người họ. Nhưng Dương Lệ vẫn có chút để ý, mới hỏi anh.
Lâm Hàn không ngốc, cũng đoán được đại khái. Bọn họ có đáng ghét cỡ nào thì vẫn là người thân của Dương Lệ, với cái tính dễ mềm lòng của cô, chắc chắn sẽ không từ mặt bọn họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Có chuyện gì à?", Lâm Hàn hỏi thẳng.
Dương Lệ hơi kinh ngạc, không ngờ Lâm Hàn lại đoán được. Cô chần chờ một lát rồi gật đầu nói: "Thực ra cũng không có gì, chỉ là chuyện của Triệu Tứ Hải thôi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn gật đầu, không nói gì, kéo Dương Lệ ngồi xuống sô pha.
Bấy giờ, Dương Lệ lại nói tiếp: "Sau chuyện kia, Triệu Tứ Hải đã bị Nhân Phàm đuổi. Em vẫn giấu bố với chị cả chuyện đó nên họ không biết. Rồi Triệu Tứ Hải cũng thử đi chỗ khác tìm việc, nhưng bằng cấp của anh ta vốn không cao, còn không có năng lực, tuổi cũng lớn. Vì vậy, chẳng có công ty nào bằng lòng đào tạo, nên đến giờ vẫn thất nghiệp".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Từ đó, cuộc sống của họ cũng bị ảnh hưởng do không có nguồn thu nhập. Mà Dương Duyệt không biết chuyện kia, nên cho rằng đó là trách nhiệm của em. Chị ấy đến tìm em rất nhiều lần, muốn nói lý với em, nhưng đều bị Triệu Tứ Hải kịp thời chạy tới dẫn đi. Em nghĩ, chuyện kia đúng là do Triệu Tứ Hải sai, chỉ là chị em lại không làm gì sai, chị ấy hoàn toàn chẳng hay biết gì hết. Vì thế, em muốn... giúp Triệu Tứ Hải", Dương Lệ do dự nói.
Dương Lệ cũng biết chuyện lần trước Triệu Tứ Hải làm thật quá đáng, nếu cấp dưới của Lâm Hàn không phát hiện thì có lẽ cô và Lâm Hàn nhẹ thì bị đe dọa, nặng thì sẽ trực tiếp mất mạng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cô còn có mặt mũi gọi cho tôi à?", Dương Duyệt móc mỉa.
Dương Lệ cũng không giận và chẳng để ý, chỉ nói thẳng: "Lâm Hàn vừa về, tối nay chị với anh rể và bố đến ăn bữa cơm đi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ai muốn ăn cơm với cô!", Dương Duyệt nghe vậy, thẳng tay cúp máy, chẳng muốn nói gì nhiều với Dương Lệ. Nhớ đọc truyện *trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!
Dương Lệ thấy điện thoại bị cúp ngang thì có chút bất lực và tủi thân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu để Dương Duyệt biết Triệu Tứ Hải dám làm ra chuyện kia, có lẽ cuộc hôn nhân ấy sẽ đi đến hồi kết. Nhưng giờ không nói cho Dương Duyệt biết thì chị ấy lại ghét cay ghét đằng mình. Dương Lệ thật sự không biết nên làm như thế nào mới phải.
**********
Sáng sớm tại Đông Hải.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi lên đường cả chiều lẫn đêm, cuối cùng đoàn xe của Lâm Hàn cũng về tới thành phố Đông Hải.
Vừa trở về, đám người Lâm Hàn đã tách ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Uông Nghĩa thì đi sơn trang Thúy Hồ gặp những cao thủ đến từ Bắc Đông để sắp xếp bước tiếp theo.
Người của Tôn Hàn Các thì về nhà nghỉ ngơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn Lâm Hàn, đương nhiên là trở về biệt thự núi Vân Mộng.
Lần này đến Bắc Đông, tuy không mất nhiều thời gian, mới khoảng 10 ngày thôi, nhưng lại trải qua rất nhiều chuyện. Đặc biệt là cái chết của Trương Thiên Sơn đã khiến cho Lâm Hàn cảm thấy hơi mệt mỏi, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cậu Lâm, vậy tôi đi trước đây. Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt chuyện hợp tác giữa Bắc Đông và Nhân Phàm", Uông Nghĩa nói.
Lâm Hàn gật đầu rồi nổ máy rời đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên trong biệt thự núi Vân Mộng, Lâm Hàn đỗ xe xong rồi đi tới trước cửa.
Đương nhiên anh có chìa khóa, nhưng Lâm Hàn lại không dùng mà gõ cửa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ đang ăn sáng trong nhà nghe thấy tiếng gõ cửa thì kinh ngạc, sao lại có người gõ cửa biệt thự được nhỉ? Cổng vẫn đóng mà? Nếu có người tới chơi thì chắc hẳn sẽ không vào sân được.
Dương Lệ nghi hoặc đi đến mắt mèo ngay cửa thì thấy bóng hình quen thuộc, tức thì kích động mở cửa ra, nhào vào trong lòng Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn thấy thế thì hơi kinh ngạc, không ngờ Dương Lệ lại kích động như vậy.
Có điều, nghĩ lại thì cũng đúng thôi. Dẫu sao lúc trước Lâm Hàn đi ra ngoài, Dương Lệ cũng không biết rõ anh đi làm gì, nên mới không lo lắng lắm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng lần này lại khác, Dương Lệ không biết cụ thể Lâm Hàn đi làm gì, lại biết nó có liên quan tới thế lực vùng xám ở Bắc Đông, một nơi đầy rẫy nguy hiểm, nên mới lo lắng như vậy.
"Được rồi, được rồi, chẳng phải anh vẫn lành lặn sao? Xem em kìa, y như con nít", Lâm Hàn vỗ vỗ tấm lưng của Dương Lệ nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, Dương Lệ mới lưu luyến thả Lâm Hàn ra, trợn mắt liếc anh một cái.
Gần đây, bên quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng chẳng có chuyện gì gấp nên cô vẫn nghỉ phép ở nhà, không cần đến công ty.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giờ Lâm Hàn về, Dương Lệ càng không muốn đến công ty, dứt khoát ở nhà với anh thêm mấy ngày.
Hai người ăn sáng xong rồi về phòng nghỉ ngơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mãi đến tối, cả hai mới ra khỏi phòng ngủ. Lâm Hàn thì tinh thần sáng láng, còn Dương Lệ lại mặt mày đỏ bừng.
"À đúng rồi, anh ra ngoài một chuyến giờ mới về, có cần gọi bố và anh chị đến ăn cơm không?", Dương Lệ nghi hoặc hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Theo lý thì sau khi trải qua chuyện vừa rồi, ngoài mối quan hệ máu mủ ra, Lâm Hàn và Dương Lệ không cần phải qua lại nhiều với mấy người họ. Nhưng Dương Lệ vẫn có chút để ý, mới hỏi anh.
Lâm Hàn không ngốc, cũng đoán được đại khái. Bọn họ có đáng ghét cỡ nào thì vẫn là người thân của Dương Lệ, với cái tính dễ mềm lòng của cô, chắc chắn sẽ không từ mặt bọn họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Có chuyện gì à?", Lâm Hàn hỏi thẳng.
Dương Lệ hơi kinh ngạc, không ngờ Lâm Hàn lại đoán được. Cô chần chờ một lát rồi gật đầu nói: "Thực ra cũng không có gì, chỉ là chuyện của Triệu Tứ Hải thôi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn gật đầu, không nói gì, kéo Dương Lệ ngồi xuống sô pha.
Bấy giờ, Dương Lệ lại nói tiếp: "Sau chuyện kia, Triệu Tứ Hải đã bị Nhân Phàm đuổi. Em vẫn giấu bố với chị cả chuyện đó nên họ không biết. Rồi Triệu Tứ Hải cũng thử đi chỗ khác tìm việc, nhưng bằng cấp của anh ta vốn không cao, còn không có năng lực, tuổi cũng lớn. Vì vậy, chẳng có công ty nào bằng lòng đào tạo, nên đến giờ vẫn thất nghiệp".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Từ đó, cuộc sống của họ cũng bị ảnh hưởng do không có nguồn thu nhập. Mà Dương Duyệt không biết chuyện kia, nên cho rằng đó là trách nhiệm của em. Chị ấy đến tìm em rất nhiều lần, muốn nói lý với em, nhưng đều bị Triệu Tứ Hải kịp thời chạy tới dẫn đi. Em nghĩ, chuyện kia đúng là do Triệu Tứ Hải sai, chỉ là chị em lại không làm gì sai, chị ấy hoàn toàn chẳng hay biết gì hết. Vì thế, em muốn... giúp Triệu Tứ Hải", Dương Lệ do dự nói.
Dương Lệ cũng biết chuyện lần trước Triệu Tứ Hải làm thật quá đáng, nếu cấp dưới của Lâm Hàn không phát hiện thì có lẽ cô và Lâm Hàn nhẹ thì bị đe dọa, nặng thì sẽ trực tiếp mất mạng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cô còn có mặt mũi gọi cho tôi à?", Dương Duyệt móc mỉa.
Dương Lệ cũng không giận và chẳng để ý, chỉ nói thẳng: "Lâm Hàn vừa về, tối nay chị với anh rể và bố đến ăn bữa cơm đi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ai muốn ăn cơm với cô!", Dương Duyệt nghe vậy, thẳng tay cúp máy, chẳng muốn nói gì nhiều với Dương Lệ. Nhớ đọc truyện *trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!
Dương Lệ thấy điện thoại bị cúp ngang thì có chút bất lực và tủi thân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu để Dương Duyệt biết Triệu Tứ Hải dám làm ra chuyện kia, có lẽ cuộc hôn nhân ấy sẽ đi đến hồi kết. Nhưng giờ không nói cho Dương Duyệt biết thì chị ấy lại ghét cay ghét đằng mình. Dương Lệ thật sự không biết nên làm như thế nào mới phải.