Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Chương 110: Camera giám sát
"A a a a!"
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng trên ngã tư đường.
"Người thanh niên này sao lại tàn nhẫn như vậy! Sao lại đánh người ta ra nông nỗi này chứ!"
"Đúng rồi, cậu ta lái xe đụng người ta đã đành, giờ còn đánh người ta nữa!"
"Còng đầu cậu ta đi!"
Đám người xung quanh vừa tức giận vừa sợ hãi chỉ chỏ Lâm Hàn.
"Anh rể hai... Anh có hơi quá tay rồi!"
Dương Khiết che miệng trợn to mắt nhìn cảnh tượng này.
Ấn tượng ban đầu của cô ấy với Lâm Hàn là một người trí thức, tao nhã lịch sự, tay trói gà không chặt.
Nhưng cô ấy không ngờ dáng vẻ đó chỉ là bên ngoài mà thôi, còn Lâm Hàn bây giờ hoàn toàn là một người cuồng bạo lực.
"Anh kia, dừng tay!"
Cảnh sát giao thông giận dữ kêu lên, giữ chặt lấy gậy bóng chày, trừng mắt nhìn anh nói:
"Anh đã đụng người ta rồi, giờ còn đánh người ta nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh!"
Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
"Ôi trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy anh Lâm, sao lại đánh người ta giữa đường thế này?"
Lúc này, một giọng nói nịnh nọt vang lên.
Quản lý đại sảnh chi nhánh ngân hàng Thiên Thuỵ nghe được ồn ào bên đây liền chạy qua.
Cô ta đứng trước mặt Lâm Hàn với vẻ mặt đầy xu nịnh.
Khi nãy, thẻ mà Lâm Hàn dùng để rút tiền là loại thẻ cao cấp mà ngân hàng bọn họ phát hành riêng cho khách hàng, chỉ khi số tiền gửi trong ngân hàng Thiên Thuỵ đạt tới mức 10 tỷ thì mới có được loại thẻ này.
Hiện tại, Lâm Hàn đánh người giữa phố như thế, ắt hẳn là đang gặp phải phiền phức gì đó, khi quản lý đại sảnh vừa nhìn thấy đã tức tốc chạy qua hỗ trợ.
Cô ta hiểu rõ, xây dựng mối quan hệ tốt với kiểu khách hàng lớn như Lâm Hàn thì luôn luôn đúng.
"Chuyện nhỏ ấy mà, gặp phải kẻ dàn cảnh đụng xe lừa tiền".
Lâm Hàn bình thản nói rồi ném gậy bóng chày vào lại cốp sau.
"Gặp ăn vạ sao?"
Quản lý đại sảnh có chút sửng sốt.
"Ăn vạ cái rắm đấy!"
Cảnh sát giao thông căm tức nhìn Lâm Hàn: "Anh kia, rõ ràng là anh đụng người ta trước, sau đó còn cố ý gây thương tích! Cậy vào xe anh không có camera hành trình và cả camera giám sát con phố này bị hư, thì anh che mắt người khác muốn nói gì nói à? Anh xem anh đánh người ta thành cái gì rồi!"
"Đúng đó! Người thanh niên này ngang ngược quá!"
"Đã đụng người ta còn đánh người ta!"
"Thế cũng thôi đi, giờ lại còn buộc tội người ta ăn vạ nữa!"
"Thứ người này phải nên bắt bỏ tù đi!"
Mọi người xung quanh ồn ào chỉ trích Lâm Hàn.
"Đồng chí cảnh sát giao thông có hiểu lầm gì không".
Quản lý đại sảnh cười xòa nói: "Anh Lâm này là khách hàng V.I.P của ngân hàng chúng tôi, những khách hàng này sẽ không cư xử tệ vậy đâu. Nếu anh ấy thật sự đụng người ta, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ bồi thường! Sao lại có thể ra tay đánh người ta vô lý được chứ!"
"Camera giám sát con phố này hư rồi, ai biết được anh ta rốt cuộc có đụng trúng người ta hay không?", cảnh sát giao thông thấy người này là nhân viên ngân hàng, giọng nói có chút hòa hoãn.
"Camera giám sát sao? Ngân hàng chúng tôi có đấy!"
Quản lý đại sảnh nói: "Ngân hàng chúng tôi lắp đặt rất nhiều camera giám sát chất lượng cao ở xung quanh con phố, để phòng ngừa xảy ra tình huống ngoài ý muốn. Vậy đi, chúng ta vào ngân hàng xem lại camera giám sát, chẳng phải có thể biết anh Lâm có đụng trúng người ta hay không sao?"
"Anh kia, anh có dám đi xem lại ghi hình từ camera giám sát không?", cảnh sát giao thông nhìn về phía Lâm Hàn.
"Tôi sao cũng được".
Lâm Hàn bình thản đáp, dù sao thì anh cũng không đụng người ta.
"Vậy đi thôi! Rốt cuộc anh có đụng người ta hay không thì camera giám sát đều ghi hình lại hết!"
Cảnh sát giao thông lạnh giọng: "Nếu anh đụng trúng người ta mà còn ra tay đánh người, tội này đủ anh ngồi tù rồi đấy!"
Mọi người cùng đi vào phòng giám sát của chi nhánh ngân hàng Thiên Thuỵ.
Quản lý đại sảnh lập tức điều động nhân viên mang đoạn ghi hình trên phố ban nãy ra.
"Nhìn đi, anh ta đang lái xe chuẩn bị quẹo phải rồi".
Cảnh sát giao thông nhìn chăm chú màn hình máy tính, lát sau, anh ta nheo mắt lại, nhìn thấy gã trung niên đột nhiên vọt ra giữa đường, té gục xuống đất, ôm chân với vẻ mặt đau đớn.
Mà xe BMW, vốn chẳng đụng trúng gã trung niên đó một tí nào!
"Thật là ăn vạ!"
Cảnh sát giao thông tự trách mình vu oan cho người tốt.
"À thì, anh trai, tôi nghĩ oan cho anh rồi", cảnh sát giao thông cúi người xin lỗi Lâm Hàn, mặt đầy áy náy.
Nếu đã biết lỗi thì phải nhận lỗi thôi.
"Không sao đâu".
Lâm Hàn xua tay, dù sao thì anh cũng không bị tổn hại gì: "Nhưng mà, lần sau khi anh xử lý tai nạn giao thông, tôi cảm thấy anh không nên lơ là như vậy nữa".
"Đúng thế, đúng thế, tôi sẽ tiếp nhận góp ý! Lát nữa tôi cũng sẽ giải bày rõ ràng với đám người vây xem là ba người kia dàn cảnh bị đụng xe", cảnh sát giao thông gật đầu liên tục, lại nói:
"Ba người kia dàn cảnh bị đụng xe đã vị phạm pháp luật, có thể giao cho cảnh sát xử lý. Tuy rằng, cách anh đáp trả có chút bạo lực, nhưng mà 300 ngàn kia vẫn trả lại cho anh".
"Ừ, cô giúp tôi bỏ số tiền kia vào lại ngân hàng đi. Tôi còn có việc, đi trước đây", Lâm Hàn nói với quản lý đại sảnh.
"Anh Lâm yên tâm, đương nhiên tôi sẽ giúp anh hoàn thành chuyện nhỏ này!"
Quản lý đại sảnh mặt mày hớn hở, có khách hàng gửi tiền, đương nhiên là cô ta vui rồi.
Lâm Hàn và Dương Khiết lên xe rồi nổ máy rời đi.
"Anh rể hai, sao em cảm thấy anh chẳng bất tài giống như lời mẹ em kể vậy!"
Trên đường, vẻ mặt Dương Khiết tò mò nhìn Lâm Hàn.
"Mẹ em nói anh là một thằng vô dụng, mỗi ngày ở nhà, chỉ biết ăn no chờ chết, lại không có đồng nào. Nhưng biểu hiện vừa rồi của anh không giống một người vô dụng gì cả".
"Vậy thì giống cái gì?"
Lâm Hàn mỉm cười.
"Giống như nam thần lý tưởng trong lòng hàng ngàn thiếu niên vậy!", hai mắt Dương Khiết phát sáng.
"Làm việc có nguyên tắc, hơn nữa đánh nhau cũng rất mạnh mẽ, lại còn giàu có, vung tay một cái liền lấy ra 300 ngàn, vô dụng chỗ nào cơ chứ! Quả thật vô cùng ngầu luôn đó!"
Lâm Hàn lắc đầu bất lực.
"Nếu như anh không lấy chị hai của em, nhất định em sẽ lấy anh!", Dương Khiết bổ sung một câu.
"Đừng có nghĩ linh tinh, không phải em muốn gả cho anh, thì anh sẽ lấy em đâu, người anh muốn lấy vẫn là chị hai em thôi, nếu không phải là chị hai em, anh nhất quyết không lập gia đình!", Lâm Hàn bật cười.
"Wow, câu nói này thật đáng mặt đàn ông! Đích xác là dáng vẻ của một người chồng yêu gia đình, yêu vợ!", ánh mắt Dương Khiết lại lấp lánh hơn.
Lâm Hàn càng không biết nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, xe chạy vào biệt thự núi Vân Mộng.
Trả xe lại cho Cổ Hà, Lâm Hàn và Dương Khiết kề vai bước vào biệt thự.
"Wow, biệt thự này thật lớn, đẹp quá đi mất! Còn có hồ bơi ngoài trời nữa!"
Tiến vào biệt thự, Dương Khiết vô cùng hưng phấn, như một cô bé đang hiếu kỳ mà quan sát và đánh giá xung quanh.
"Trang trí này cũng rất lãng mạn nữa! Em thích quá! Anh rể hai, không ngờ biệt thự của anh vừa đẹp vừa cao cấp như vậy!"
"Ồn ào cái gì thế, không để người khác ngủ à!"
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Dương Cảnh Đào mặc đồ ngủ đi ra, mặt đầy giận dữ, nhưng khi ông ta vừa nhìn thấy Dương Khiết thì đột nhiên ngớ ra.
"Con... Con là Tiểu Khiết?"
"Ông là ai?"
Dương Khiết quan sát Dương Cảnh Đào từ trên xuống dưới.
"Bố là bố của con, Dương Cảnh Đào đây!"
Dương Cảnh Đào xúc động đến suýt rơi nước mắt, bước nhanh xuống lầu chạy đến trước mặt Dương Khiết.
Ông ta vươn tay muốn ôm lấy con gái của mình, nhưng rồi lại nhận ra mình không có can đảm ấy.
Bởi vì đã hơn 10 năm không gặp, ánh mắt Dương Khiết nhìn ông ta giống như đang nhìn một người xa lạ.
Tiếng "bố" này vô cùng lạ lẫm với Dương Khiết.
Nhưng Dương Cảnh Đào vẫn rất yêu thương đứa con gái ruột thịt này của mình.
Kế tiếp, ông ta dời ánh mắt tức giận về phía Lâm Hàn:
"Lâm Hàn, tại sao cậu đi đón Tiểu Khiết mà không đưa tôi theo! Con gái tôi về nước không phải người làm bố là tôi nên ra sân bay đón sao? Khi nào đến lượt cậu chứ?"
"A a a a!"
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng trên ngã tư đường.
"Người thanh niên này sao lại tàn nhẫn như vậy! Sao lại đánh người ta ra nông nỗi này chứ!"
"Đúng rồi, cậu ta lái xe đụng người ta đã đành, giờ còn đánh người ta nữa!"
"Còng đầu cậu ta đi!"
Đám người xung quanh vừa tức giận vừa sợ hãi chỉ chỏ Lâm Hàn.
"Anh rể hai... Anh có hơi quá tay rồi!"
Dương Khiết che miệng trợn to mắt nhìn cảnh tượng này.
Ấn tượng ban đầu của cô ấy với Lâm Hàn là một người trí thức, tao nhã lịch sự, tay trói gà không chặt.
Nhưng cô ấy không ngờ dáng vẻ đó chỉ là bên ngoài mà thôi, còn Lâm Hàn bây giờ hoàn toàn là một người cuồng bạo lực.
"Anh kia, dừng tay!"
Cảnh sát giao thông giận dữ kêu lên, giữ chặt lấy gậy bóng chày, trừng mắt nhìn anh nói:
"Anh đã đụng người ta rồi, giờ còn đánh người ta nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh!"
Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
"Ôi trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy anh Lâm, sao lại đánh người ta giữa đường thế này?"
Lúc này, một giọng nói nịnh nọt vang lên.
Quản lý đại sảnh chi nhánh ngân hàng Thiên Thuỵ nghe được ồn ào bên đây liền chạy qua.
Cô ta đứng trước mặt Lâm Hàn với vẻ mặt đầy xu nịnh.
Khi nãy, thẻ mà Lâm Hàn dùng để rút tiền là loại thẻ cao cấp mà ngân hàng bọn họ phát hành riêng cho khách hàng, chỉ khi số tiền gửi trong ngân hàng Thiên Thuỵ đạt tới mức 10 tỷ thì mới có được loại thẻ này.
Hiện tại, Lâm Hàn đánh người giữa phố như thế, ắt hẳn là đang gặp phải phiền phức gì đó, khi quản lý đại sảnh vừa nhìn thấy đã tức tốc chạy qua hỗ trợ.
Cô ta hiểu rõ, xây dựng mối quan hệ tốt với kiểu khách hàng lớn như Lâm Hàn thì luôn luôn đúng.
"Chuyện nhỏ ấy mà, gặp phải kẻ dàn cảnh đụng xe lừa tiền".
Lâm Hàn bình thản nói rồi ném gậy bóng chày vào lại cốp sau.
"Gặp ăn vạ sao?"
Quản lý đại sảnh có chút sửng sốt.
"Ăn vạ cái rắm đấy!"
Cảnh sát giao thông căm tức nhìn Lâm Hàn: "Anh kia, rõ ràng là anh đụng người ta trước, sau đó còn cố ý gây thương tích! Cậy vào xe anh không có camera hành trình và cả camera giám sát con phố này bị hư, thì anh che mắt người khác muốn nói gì nói à? Anh xem anh đánh người ta thành cái gì rồi!"
"Đúng đó! Người thanh niên này ngang ngược quá!"
"Đã đụng người ta còn đánh người ta!"
"Thế cũng thôi đi, giờ lại còn buộc tội người ta ăn vạ nữa!"
"Thứ người này phải nên bắt bỏ tù đi!"
Mọi người xung quanh ồn ào chỉ trích Lâm Hàn.
"Đồng chí cảnh sát giao thông có hiểu lầm gì không".
Quản lý đại sảnh cười xòa nói: "Anh Lâm này là khách hàng V.I.P của ngân hàng chúng tôi, những khách hàng này sẽ không cư xử tệ vậy đâu. Nếu anh ấy thật sự đụng người ta, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ bồi thường! Sao lại có thể ra tay đánh người ta vô lý được chứ!"
"Camera giám sát con phố này hư rồi, ai biết được anh ta rốt cuộc có đụng trúng người ta hay không?", cảnh sát giao thông thấy người này là nhân viên ngân hàng, giọng nói có chút hòa hoãn.
"Camera giám sát sao? Ngân hàng chúng tôi có đấy!"
Quản lý đại sảnh nói: "Ngân hàng chúng tôi lắp đặt rất nhiều camera giám sát chất lượng cao ở xung quanh con phố, để phòng ngừa xảy ra tình huống ngoài ý muốn. Vậy đi, chúng ta vào ngân hàng xem lại camera giám sát, chẳng phải có thể biết anh Lâm có đụng trúng người ta hay không sao?"
"Anh kia, anh có dám đi xem lại ghi hình từ camera giám sát không?", cảnh sát giao thông nhìn về phía Lâm Hàn.
"Tôi sao cũng được".
Lâm Hàn bình thản đáp, dù sao thì anh cũng không đụng người ta.
"Vậy đi thôi! Rốt cuộc anh có đụng người ta hay không thì camera giám sát đều ghi hình lại hết!"
Cảnh sát giao thông lạnh giọng: "Nếu anh đụng trúng người ta mà còn ra tay đánh người, tội này đủ anh ngồi tù rồi đấy!"
Mọi người cùng đi vào phòng giám sát của chi nhánh ngân hàng Thiên Thuỵ.
Quản lý đại sảnh lập tức điều động nhân viên mang đoạn ghi hình trên phố ban nãy ra.
"Nhìn đi, anh ta đang lái xe chuẩn bị quẹo phải rồi".
Cảnh sát giao thông nhìn chăm chú màn hình máy tính, lát sau, anh ta nheo mắt lại, nhìn thấy gã trung niên đột nhiên vọt ra giữa đường, té gục xuống đất, ôm chân với vẻ mặt đau đớn.
Mà xe BMW, vốn chẳng đụng trúng gã trung niên đó một tí nào!
"Thật là ăn vạ!"
Cảnh sát giao thông tự trách mình vu oan cho người tốt.
"À thì, anh trai, tôi nghĩ oan cho anh rồi", cảnh sát giao thông cúi người xin lỗi Lâm Hàn, mặt đầy áy náy.
Nếu đã biết lỗi thì phải nhận lỗi thôi.
"Không sao đâu".
Lâm Hàn xua tay, dù sao thì anh cũng không bị tổn hại gì: "Nhưng mà, lần sau khi anh xử lý tai nạn giao thông, tôi cảm thấy anh không nên lơ là như vậy nữa".
"Đúng thế, đúng thế, tôi sẽ tiếp nhận góp ý! Lát nữa tôi cũng sẽ giải bày rõ ràng với đám người vây xem là ba người kia dàn cảnh bị đụng xe", cảnh sát giao thông gật đầu liên tục, lại nói:
"Ba người kia dàn cảnh bị đụng xe đã vị phạm pháp luật, có thể giao cho cảnh sát xử lý. Tuy rằng, cách anh đáp trả có chút bạo lực, nhưng mà 300 ngàn kia vẫn trả lại cho anh".
"Ừ, cô giúp tôi bỏ số tiền kia vào lại ngân hàng đi. Tôi còn có việc, đi trước đây", Lâm Hàn nói với quản lý đại sảnh.
"Anh Lâm yên tâm, đương nhiên tôi sẽ giúp anh hoàn thành chuyện nhỏ này!"
Quản lý đại sảnh mặt mày hớn hở, có khách hàng gửi tiền, đương nhiên là cô ta vui rồi.
Lâm Hàn và Dương Khiết lên xe rồi nổ máy rời đi.
"Anh rể hai, sao em cảm thấy anh chẳng bất tài giống như lời mẹ em kể vậy!"
Trên đường, vẻ mặt Dương Khiết tò mò nhìn Lâm Hàn.
"Mẹ em nói anh là một thằng vô dụng, mỗi ngày ở nhà, chỉ biết ăn no chờ chết, lại không có đồng nào. Nhưng biểu hiện vừa rồi của anh không giống một người vô dụng gì cả".
"Vậy thì giống cái gì?"
Lâm Hàn mỉm cười.
"Giống như nam thần lý tưởng trong lòng hàng ngàn thiếu niên vậy!", hai mắt Dương Khiết phát sáng.
"Làm việc có nguyên tắc, hơn nữa đánh nhau cũng rất mạnh mẽ, lại còn giàu có, vung tay một cái liền lấy ra 300 ngàn, vô dụng chỗ nào cơ chứ! Quả thật vô cùng ngầu luôn đó!"
Lâm Hàn lắc đầu bất lực.
"Nếu như anh không lấy chị hai của em, nhất định em sẽ lấy anh!", Dương Khiết bổ sung một câu.
"Đừng có nghĩ linh tinh, không phải em muốn gả cho anh, thì anh sẽ lấy em đâu, người anh muốn lấy vẫn là chị hai em thôi, nếu không phải là chị hai em, anh nhất quyết không lập gia đình!", Lâm Hàn bật cười.
"Wow, câu nói này thật đáng mặt đàn ông! Đích xác là dáng vẻ của một người chồng yêu gia đình, yêu vợ!", ánh mắt Dương Khiết lại lấp lánh hơn.
Lâm Hàn càng không biết nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, xe chạy vào biệt thự núi Vân Mộng.
Trả xe lại cho Cổ Hà, Lâm Hàn và Dương Khiết kề vai bước vào biệt thự.
"Wow, biệt thự này thật lớn, đẹp quá đi mất! Còn có hồ bơi ngoài trời nữa!"
Tiến vào biệt thự, Dương Khiết vô cùng hưng phấn, như một cô bé đang hiếu kỳ mà quan sát và đánh giá xung quanh.
"Trang trí này cũng rất lãng mạn nữa! Em thích quá! Anh rể hai, không ngờ biệt thự của anh vừa đẹp vừa cao cấp như vậy!"
"Ồn ào cái gì thế, không để người khác ngủ à!"
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Dương Cảnh Đào mặc đồ ngủ đi ra, mặt đầy giận dữ, nhưng khi ông ta vừa nhìn thấy Dương Khiết thì đột nhiên ngớ ra.
"Con... Con là Tiểu Khiết?"
"Ông là ai?"
Dương Khiết quan sát Dương Cảnh Đào từ trên xuống dưới.
"Bố là bố của con, Dương Cảnh Đào đây!"
Dương Cảnh Đào xúc động đến suýt rơi nước mắt, bước nhanh xuống lầu chạy đến trước mặt Dương Khiết.
Ông ta vươn tay muốn ôm lấy con gái của mình, nhưng rồi lại nhận ra mình không có can đảm ấy.
Bởi vì đã hơn 10 năm không gặp, ánh mắt Dương Khiết nhìn ông ta giống như đang nhìn một người xa lạ.
Tiếng "bố" này vô cùng lạ lẫm với Dương Khiết.
Nhưng Dương Cảnh Đào vẫn rất yêu thương đứa con gái ruột thịt này của mình.
Kế tiếp, ông ta dời ánh mắt tức giận về phía Lâm Hàn:
"Lâm Hàn, tại sao cậu đi đón Tiểu Khiết mà không đưa tôi theo! Con gái tôi về nước không phải người làm bố là tôi nên ra sân bay đón sao? Khi nào đến lượt cậu chứ?"