Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Chương 111: Thêm tên
"Bố, con đã nói với bố là mượn xe để đi sân bay, nhưng bố chẳng thèm cho con cơ hội để nói", Lâm Hàn trợn trắng mắt.
"Hừ, tôi không cho cậu cơ hội thì cậu không biết nói lại à? Không biết tôi thương đứa con gái thứ ba của mình nhất hả?"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh: "Thôi bỏ đi, tôi thấy cậu là lại bực, Tiểu Khiết, chúng ta lên lầu nào, bố sẽ tìm cho con một căn phòng tốt để ở".
Dương Cảnh Đào kéo Dương Khiết lên lầu.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Hàn, ông bố vợ này thế mà không nói anh là thằng vô tích sự, có chút lạ nha!
Bình thường nói chuyện với anh thì mở miệng cái là thằng vô dụng này thằng vô tích sự nọ, giờ là sao đây?
Lâm Hàn trầm ngâm, sau đó đi về phía bàn trà trong phòng khách, kéo ngăn bàn ra, phát hiện giấy tờ nhà đất bị xê dịch.
Anh nhếch môi nở nụ cười, trong lòng hiểu được đại khái.
...
Buổi tối, Dương Lệ tan làm về nhà.
"Tiểu Lệ, em gái con - Tiểu Khiết đã trở lại rồi đó", Dương Cảnh Đào thấy Dương Lệ lập tức nói.
"Em gái con đã về rồi ư? Em ấy đâu ạ?"
Mắt Dương Lệ sáng lên, tuy cô và đứa em gái này hoàn toàn không sống cùng nhau, nhưng vẫn có tình cảm máu mủ ruột rà.
"Con bé đang trên lầu, đúng rồi, con đi theo bố một chút".
Dương Cảnh Đào lên lầu, trông cứ thần thần bí bí.
Dương Lệ khó hiểu, đi đến phòng Dương Cảnh Đào.
"Thằng Lâm Hàn vô dụng kia đi đâu rồi đúng không!"
Dương Cảnh Đào nhìn bên ngoài, sau đó đóng cửa lại, trông rất nghiêm túc.
"Tiểu Lệ, hôm nay bố nhìn thấy giấy tờ nhà đất trong ngăn kéo bàn, người đứng tên lại là Lâm Hàn! Không phải căn biệt thự này là do nó mua đó chứ?"
"Bố, con cũng nói từ trước rồi mà, căn biệt thự này là của Lâm Hàn mà bố cứ không tin!", Dương Lệ nói:
"Ha ha, con nói xem bố phải tin thế nào! Lâm Hàn kia chính là một thằng vô tích sự, sao có thể mua được biệt thự sang trọng chứ! Giấy tờ nhà đất kia chắc là do Lâm Hàn làm giả đúng không?", Dương Cảnh Đào nghi ngờ nói.
"Bố cảm thấy anh ấy có cần thiết phải làm giả giấy tờ không?", Dương Lệ hỏi ngược lại.
"Cũng đúng, quả thật không cần thiết phải thế", Dương Cảnh Đào gật đầu: "Nhưng mà thằng vô tích sự kia lấy đâu ra tiền mua căn biệt thự này?"
"Con cũng không biết", Dương Lệ lắc đầu: "Ông xã không nói với con".
Dương Cảnh Đào im lặng một lúc mới nói:
"Trước tiên, cứ mặc kệ thằng vô dụng Lâm Hàn kia lấy đâu ra tiền mua biệt thự đi. Cho dù nó thật sự là người có tiền, nhưng bố đoán mua xong căn biệt thự này, cộng với tiền trang trí thì cũng mất khoảng một trăm triệu rồi. Chắc chắn đã vét sạch hết tiền trên người nó!"
"Nếu căn biệt thự này là của thằng Lâm Hàn vô tích sự kia thì con đừng vội ly hôn với nó".
"Bố, từ trước tới nay con chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với Lâm Hàn, bố có thể đừng bàn chuyện này nữa không?", sắc mặt Dương Lệ lập tức lạnh đi.
"Được được được, bố không nhắc đến nữa".
Dương Cảnh Đào xua tay: "Bây giờ, điều con phải làm là khiến cho Lâm Hàn thêm tên của mình vào giấy tờ nhà đất biết không? Đây là chuyện quan trọng đó!"
"Không muốn!"
Dương Lệ lắc đầu: "Căn biệt thự này là anh ấy mua, con chẳng bỏ ra đồng nào hết thì có tư cách gì mà bảo anh ấy thêm tên con vào giấy tờ?"
"Tư cách? Con đương nhiên có tư cách rồi! Con và thằng vô dụng kia là quan hệ vợ chồng, bảo nó thêm tên con vào giấy tờ nhà đất là chuyện đương nhiên!", Dương Cảnh Đào nghiêm túc nói:
"Tiểu Lệ, con lớn rồi phải hiểu! Lỡ một ngày nào đó Lâm Hàn ly hôn với con thì căn biệt thự này sẽ thuộc về ai? Con thành tiền mất tật mang rồi còn gì! Cho nên thêm tên con vào giấy tờ nhà đất là việc hết sức cấp bách hiện nay!"
"Lâm Hàn sẽ không ly hôn với con".
Dương Lệ nói: "Hơn nữa, con không mặt dày đến nỗi bảo anh ấy thêm tên mình vào giấy tờ nhà đất. Căn biệt thự này trị giá một trăm triệu tệ đó! Thôi bỏ đi, về sau bố đừng nhắc lại chuyện này nữa, không có khả năng đâu".
Dương Lệ không muốn nói thêm gì nữa bèn mở cửa rời đi.
"Trời đất ơi, sao tôi lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như vậy chứ! Nếu thêm tên vào giấy tờ rồi thì con có ly hôn với Lâm Hàn, ít nhiều cũng được chia mấy chục triệu!"
Dương Cảnh Đào tức tới mức giậm chân, phùng mang trợn mắt.
Dương Lệ vừa ra khỏi cửa đã thấy Dương Khiết mặc áo ngủ xem tivi ở dưới lầu, hai cái đùi trắng nõn nà bắt chéo trông rất quyến rũ.
"Tiểu Khiết, em tỉnh rồi à?", Dương Lệ xuống lầu nói.
Dương Khiết nhìn Dương Lệ một lượt, cười hì hì:
"Chị là chị hai của em ạ? Quả nhiên xinh hơn em, trách không được anh rể hai thích chị như vậy, còn nói không phải chị sẽ không cưới".
Dương Lệ đau đầu, Lâm Hàn nói cái gì với Tiểu Khiết vậy không biết?
Tuy đã không gặp rất nhiều năm, nhưng khi Dương Lệ nhìn thấy Dương Khiết, cô vẫn có cảm giác thân thiết, dù sao cũng có máu mủ ruột rà.
"Chị hai, em đói bụng quá, muốn ăn cơm", Dương Khiết xoa xoa bụng nói.
"Để chị đi làm cho, em đợi một lát nhé", Dương Lệ dịu dàng cười rồi đi vào phòng bếp.
"Chị hai, chị đi làm cả ngày mệt rồi thôi đừng nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi!", Dương Khiết đề nghị: "Kêu cả ông già với anh rể hai luôn".
Dương Khiết không có cảm giác gì nhiều với Dương Cảnh Đào nên cái chữ "Bố" nó rất xa lạ, khó có thể mở miệng được với cô ấy.
"Được rồi! Vậy kêu cả hai người họ luôn", Dương Lệ gật đầu.
Dương Khiết muốn đi ra ngoài ăn cơm, Dương Cảnh Đào đương nhiên sẽ không từ chối, ông ta đang lo chẳng có cơ hội bồi đắp tình cảm với con gái.
Sửa soạn một chút rồi bốn người cùng ra khỏi nhà.
Lâm Hàn lái xe chở ba người xuống núi Vân Mộng đến một quán ăn gia đình.
Ở nước ngoài, Dương Khiết đều ăn cơm Tây nên rất nhớ hương vị đồ ăn quê nhà, vì vậy mới đến quán ăn này.
"Hử?"
Lâm Hàn đỗ xe xong thì phát hiện một chiếc Audi A4 có biển số quen mắt đậu trước quán.
Ngô Xuyên tiếp nhận công tác sắp xếp bồi thường khu Bành Hộ, vì sĩ diện nên mua một chiếc Audi A4. Mua xong, anh ta còn gửi ảnh chụp có cả biển số xe cho Lâm Hàn.
Mà chiếc Audi A4 kia, đúng là của Ngô Xuyên.
"Xem ra cái tên này đang ăn cơm trong đây".
Lâm Hàn lạnh lùng nhìn chiếc A4 một hồi, không có thông báo mà tự mình bước vào.
Quán ăn kín hết chỗ, làm ăn có vẻ vô cùng phát đạt.
Dương Lệ và Dương Khiết vừa bước vào đã thu hút rất nhiều ánh nhìn.
"Người đẹp kìa!"
"Đúng vậy, vả lại còn là hai người có khí chất hoàn toàn khác nhau!"
"Một người tao nhã có cảm giác nền nã, người kia thì lại dễ thương năng động. Hơn nữa, hai người có vẻ ngoài khá giống nhau, không phải là chị em sinh đôi đó chứ!"
"Chị em sinh đôi... Ui ui ui! Vậy nếu hai người cùng nhau ở trên giường... Thế thì phải sướng tới mức nào đây..."
Những người đó toàn là mặc áo ba lỗ hoặc để trần nửa người, cơ thể săn chắc, trên bàn xếp một đống chai bia rỗng.
Bọn họ xì xào bàn tán, nhìn Dương Lệ và Dương Khiết bằng ánh mắt thèm thuồng trắng trợn.
Tai Lâm Hàn rất tốt nên nghe được hết những tiếng bàn tán kia, điều đó làm anh cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Bốn người tìm một cái bàn ngồi xuống, Dương Khiết gọi một số món ăn gia đình như ớt xanh xào trứng gà, thịt heo băm, lẩu huyết, chả giò...
Chỉ một lát sau, đồ ăn đã được bưng lên.
"Ăn nào!"
Dương Khiết hăng hái cầm lấy đôi đũa: "Đã rất nhiều năm em chưa ăn mấy món ăn gia đình này rồi, mấy quán ăn do người Hoa mở ở nước ngoài chẳng chính thống gì hết, nên đó giờ em chưa từng đi ăn".
"Vậy thì con ăn nhiều một chút", Dương Cảnh Đào cười nói.
"Nước ngoài, người đẹp là du học sinh à?", một giọng nói truyền tới.
"Bố, con đã nói với bố là mượn xe để đi sân bay, nhưng bố chẳng thèm cho con cơ hội để nói", Lâm Hàn trợn trắng mắt.
"Hừ, tôi không cho cậu cơ hội thì cậu không biết nói lại à? Không biết tôi thương đứa con gái thứ ba của mình nhất hả?"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh: "Thôi bỏ đi, tôi thấy cậu là lại bực, Tiểu Khiết, chúng ta lên lầu nào, bố sẽ tìm cho con một căn phòng tốt để ở".
Dương Cảnh Đào kéo Dương Khiết lên lầu.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Hàn, ông bố vợ này thế mà không nói anh là thằng vô tích sự, có chút lạ nha!
Bình thường nói chuyện với anh thì mở miệng cái là thằng vô dụng này thằng vô tích sự nọ, giờ là sao đây?
Lâm Hàn trầm ngâm, sau đó đi về phía bàn trà trong phòng khách, kéo ngăn bàn ra, phát hiện giấy tờ nhà đất bị xê dịch.
Anh nhếch môi nở nụ cười, trong lòng hiểu được đại khái.
...
Buổi tối, Dương Lệ tan làm về nhà.
"Tiểu Lệ, em gái con - Tiểu Khiết đã trở lại rồi đó", Dương Cảnh Đào thấy Dương Lệ lập tức nói.
"Em gái con đã về rồi ư? Em ấy đâu ạ?"
Mắt Dương Lệ sáng lên, tuy cô và đứa em gái này hoàn toàn không sống cùng nhau, nhưng vẫn có tình cảm máu mủ ruột rà.
"Con bé đang trên lầu, đúng rồi, con đi theo bố một chút".
Dương Cảnh Đào lên lầu, trông cứ thần thần bí bí.
Dương Lệ khó hiểu, đi đến phòng Dương Cảnh Đào.
"Thằng Lâm Hàn vô dụng kia đi đâu rồi đúng không!"
Dương Cảnh Đào nhìn bên ngoài, sau đó đóng cửa lại, trông rất nghiêm túc.
"Tiểu Lệ, hôm nay bố nhìn thấy giấy tờ nhà đất trong ngăn kéo bàn, người đứng tên lại là Lâm Hàn! Không phải căn biệt thự này là do nó mua đó chứ?"
"Bố, con cũng nói từ trước rồi mà, căn biệt thự này là của Lâm Hàn mà bố cứ không tin!", Dương Lệ nói:
"Ha ha, con nói xem bố phải tin thế nào! Lâm Hàn kia chính là một thằng vô tích sự, sao có thể mua được biệt thự sang trọng chứ! Giấy tờ nhà đất kia chắc là do Lâm Hàn làm giả đúng không?", Dương Cảnh Đào nghi ngờ nói.
"Bố cảm thấy anh ấy có cần thiết phải làm giả giấy tờ không?", Dương Lệ hỏi ngược lại.
"Cũng đúng, quả thật không cần thiết phải thế", Dương Cảnh Đào gật đầu: "Nhưng mà thằng vô tích sự kia lấy đâu ra tiền mua căn biệt thự này?"
"Con cũng không biết", Dương Lệ lắc đầu: "Ông xã không nói với con".
Dương Cảnh Đào im lặng một lúc mới nói:
"Trước tiên, cứ mặc kệ thằng vô dụng Lâm Hàn kia lấy đâu ra tiền mua biệt thự đi. Cho dù nó thật sự là người có tiền, nhưng bố đoán mua xong căn biệt thự này, cộng với tiền trang trí thì cũng mất khoảng một trăm triệu rồi. Chắc chắn đã vét sạch hết tiền trên người nó!"
"Nếu căn biệt thự này là của thằng Lâm Hàn vô tích sự kia thì con đừng vội ly hôn với nó".
"Bố, từ trước tới nay con chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với Lâm Hàn, bố có thể đừng bàn chuyện này nữa không?", sắc mặt Dương Lệ lập tức lạnh đi.
"Được được được, bố không nhắc đến nữa".
Dương Cảnh Đào xua tay: "Bây giờ, điều con phải làm là khiến cho Lâm Hàn thêm tên của mình vào giấy tờ nhà đất biết không? Đây là chuyện quan trọng đó!"
"Không muốn!"
Dương Lệ lắc đầu: "Căn biệt thự này là anh ấy mua, con chẳng bỏ ra đồng nào hết thì có tư cách gì mà bảo anh ấy thêm tên con vào giấy tờ?"
"Tư cách? Con đương nhiên có tư cách rồi! Con và thằng vô dụng kia là quan hệ vợ chồng, bảo nó thêm tên con vào giấy tờ nhà đất là chuyện đương nhiên!", Dương Cảnh Đào nghiêm túc nói:
"Tiểu Lệ, con lớn rồi phải hiểu! Lỡ một ngày nào đó Lâm Hàn ly hôn với con thì căn biệt thự này sẽ thuộc về ai? Con thành tiền mất tật mang rồi còn gì! Cho nên thêm tên con vào giấy tờ nhà đất là việc hết sức cấp bách hiện nay!"
"Lâm Hàn sẽ không ly hôn với con".
Dương Lệ nói: "Hơn nữa, con không mặt dày đến nỗi bảo anh ấy thêm tên mình vào giấy tờ nhà đất. Căn biệt thự này trị giá một trăm triệu tệ đó! Thôi bỏ đi, về sau bố đừng nhắc lại chuyện này nữa, không có khả năng đâu".
Dương Lệ không muốn nói thêm gì nữa bèn mở cửa rời đi.
"Trời đất ơi, sao tôi lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như vậy chứ! Nếu thêm tên vào giấy tờ rồi thì con có ly hôn với Lâm Hàn, ít nhiều cũng được chia mấy chục triệu!"
Dương Cảnh Đào tức tới mức giậm chân, phùng mang trợn mắt.
Dương Lệ vừa ra khỏi cửa đã thấy Dương Khiết mặc áo ngủ xem tivi ở dưới lầu, hai cái đùi trắng nõn nà bắt chéo trông rất quyến rũ.
"Tiểu Khiết, em tỉnh rồi à?", Dương Lệ xuống lầu nói.
Dương Khiết nhìn Dương Lệ một lượt, cười hì hì:
"Chị là chị hai của em ạ? Quả nhiên xinh hơn em, trách không được anh rể hai thích chị như vậy, còn nói không phải chị sẽ không cưới".
Dương Lệ đau đầu, Lâm Hàn nói cái gì với Tiểu Khiết vậy không biết?
Tuy đã không gặp rất nhiều năm, nhưng khi Dương Lệ nhìn thấy Dương Khiết, cô vẫn có cảm giác thân thiết, dù sao cũng có máu mủ ruột rà.
"Chị hai, em đói bụng quá, muốn ăn cơm", Dương Khiết xoa xoa bụng nói.
"Để chị đi làm cho, em đợi một lát nhé", Dương Lệ dịu dàng cười rồi đi vào phòng bếp.
"Chị hai, chị đi làm cả ngày mệt rồi thôi đừng nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi!", Dương Khiết đề nghị: "Kêu cả ông già với anh rể hai luôn".
Dương Khiết không có cảm giác gì nhiều với Dương Cảnh Đào nên cái chữ "Bố" nó rất xa lạ, khó có thể mở miệng được với cô ấy.
"Được rồi! Vậy kêu cả hai người họ luôn", Dương Lệ gật đầu.
Dương Khiết muốn đi ra ngoài ăn cơm, Dương Cảnh Đào đương nhiên sẽ không từ chối, ông ta đang lo chẳng có cơ hội bồi đắp tình cảm với con gái.
Sửa soạn một chút rồi bốn người cùng ra khỏi nhà.
Lâm Hàn lái xe chở ba người xuống núi Vân Mộng đến một quán ăn gia đình.
Ở nước ngoài, Dương Khiết đều ăn cơm Tây nên rất nhớ hương vị đồ ăn quê nhà, vì vậy mới đến quán ăn này.
"Hử?"
Lâm Hàn đỗ xe xong thì phát hiện một chiếc Audi A4 có biển số quen mắt đậu trước quán.
Ngô Xuyên tiếp nhận công tác sắp xếp bồi thường khu Bành Hộ, vì sĩ diện nên mua một chiếc Audi A4. Mua xong, anh ta còn gửi ảnh chụp có cả biển số xe cho Lâm Hàn.
Mà chiếc Audi A4 kia, đúng là của Ngô Xuyên.
"Xem ra cái tên này đang ăn cơm trong đây".
Lâm Hàn lạnh lùng nhìn chiếc A4 một hồi, không có thông báo mà tự mình bước vào.
Quán ăn kín hết chỗ, làm ăn có vẻ vô cùng phát đạt.
Dương Lệ và Dương Khiết vừa bước vào đã thu hút rất nhiều ánh nhìn.
"Người đẹp kìa!"
"Đúng vậy, vả lại còn là hai người có khí chất hoàn toàn khác nhau!"
"Một người tao nhã có cảm giác nền nã, người kia thì lại dễ thương năng động. Hơn nữa, hai người có vẻ ngoài khá giống nhau, không phải là chị em sinh đôi đó chứ!"
"Chị em sinh đôi... Ui ui ui! Vậy nếu hai người cùng nhau ở trên giường... Thế thì phải sướng tới mức nào đây..."
Những người đó toàn là mặc áo ba lỗ hoặc để trần nửa người, cơ thể săn chắc, trên bàn xếp một đống chai bia rỗng.
Bọn họ xì xào bàn tán, nhìn Dương Lệ và Dương Khiết bằng ánh mắt thèm thuồng trắng trợn.
Tai Lâm Hàn rất tốt nên nghe được hết những tiếng bàn tán kia, điều đó làm anh cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Bốn người tìm một cái bàn ngồi xuống, Dương Khiết gọi một số món ăn gia đình như ớt xanh xào trứng gà, thịt heo băm, lẩu huyết, chả giò...
Chỉ một lát sau, đồ ăn đã được bưng lên.
"Ăn nào!"
Dương Khiết hăng hái cầm lấy đôi đũa: "Đã rất nhiều năm em chưa ăn mấy món ăn gia đình này rồi, mấy quán ăn do người Hoa mở ở nước ngoài chẳng chính thống gì hết, nên đó giờ em chưa từng đi ăn".
"Vậy thì con ăn nhiều một chút", Dương Cảnh Đào cười nói.
"Nước ngoài, người đẹp là du học sinh à?", một giọng nói truyền tới.