Cố An Sênh không thể hiểu nổi vì sao mình lại thốt ra câu nói kia. Anh chỉ biết bản thân vô cùng khó chịu khi thấy một tên con trai lạ hoắc ôm lấy Tô Mạch. Rõ ràng anh không phải một người ưa bạo lực, nhưng giây phút ấy, anh lại không thể kiềm chế được nỗi kích động.
Hà Huân mím chặt môi, mắt đỏ hoe ngấn nước, dường như nỗi tức giận đã tích tụ rất lâu, bây giờ mới được bộc phát.
“Cậu ấy là bạn gái cậu, vậy tớ là cái gì?”
Câu hỏi của Hà Huân thu hút cái ngoái nhìn của những người qua đường.
Im lặng.
Một lúc sau, không nhận được lời giải thích, Hà Huân chăm chăm nhìn Cố An Sênh và Tô Mạch, như muốn dùng ánh mắt để kết tội hai người họ. Cảm giác lúc này hệt như những tình tiết quen thuộc trong phim truyền hình, nữ chính ấm ức bỏ đi.
Cố An Sênh chưa dồn hết sức lực nên thương tích của Lưu Minh Nghĩa không quá nặng. Thấy tình hình không ổn, cậu ta quay sang hỏi Tô Mạch: “Bạn không sao chứ?”.
Tô Mạch vốn phản cảm với anh chàng không biết từ đâu chui ra này, nhưng sau khi thấy sự xuất hiện của cậu ta đã giúp mình đánh bại Hà Huân không cần tốn sức thì tâm trạng cô vui hẳn lên.
Cố An Sênh quay đầu lại, Tô Mạch bèn hỏi Lưu Minh Nghĩa: “Bạn là ai?”
Bấy giờ đối phương mới chịu giải thích rõ ngọn ngành.
“Mình tên Lưu Minh Nghĩa, là bạn cùng lớp với Lập Hạ, đồng thời là “bạn trai tương lai” của cậu ấy.”
Cố An Sênh vừa mới bình tĩnh trở lại, nghe vậy không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Hả?”.
Tô Mạch cũng nửa tin nửa ngờ quan sát Lưu Minh Nghĩa. Lát sau cô nói: “Đầu óc bạn có vấn đề à?” rồi vội vàng kéo Cố An Sênh chạy đi, giống như sợ đối phương sẽ nổi điên lên.
Tối hôm ấy, Lập Hạ không đi làm thêm nhưng về nhà rất muộn. Thấy Lập Hạ có vẻ mệt mỏi, Tô Mạch tắt ti vi, quay sang hỏi thăm.
“Sao trông cậu như gà chọi thua trận thế? Gọi điện thì không được.”
Lập Hạ móc chiếc di động Nokia đời cũ trong túi xách ra, màn hình tối thui.
“Hết pin.”
“Thế làm gì mà về muộn thế? Phí cả món canh cá nấu dưa người ta làm cho cậu”.
Lập Hạ uể oải nói: “Chăm sóc người ốm. À đúng rồi, hôm nay có một tên con trai đến trường tìm cậu phải không?”.
Tô Mạch ngẩn ra: “Ừ, đang định hỏi cậu đấy”.
“Ngày trước tớ từng kể với cậu là có một người đang theo đuổi tớ rồi còn gì. Chính là cậu ta đấy.”
“Chẳng trách! Thế cậu ta tới tìm tớ làm gì?”
Lập Hạ đã thay đồ ngủ xong, phì cười đáp: “Đang định nói với cậu chuyện này đây, buồn cười chết mất. Có phải lúc chiều cậu mắng người ta là đầu óc có vấn đề phải không? Hiện giờ đầu cậu ta đúng là có vấn đề thật!”.
Hóa ra Lưu Minh Nghĩa đi gặp Tô Mạch để lôi kéo nhưng không thành, trên đường về không ngừng tự mắng bản thân, vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng: “Mày đúng là đồ vô dụng!”. Đúng lúc ấy, có một người hành khất đi đến, tưởng Lưu Minh Nghĩa châm chọc mình, bèn xông vào đánh anh ta một trận tơi bời. Người đi đường thấy nhưng không dám can ngăn, sợ gặp phải kẻ tâm thần lại bị vạ lây. Người hành kia cứ nhằm vào đầu Lưu Minh Nghĩa mà đánh, đến nỗi anh ta phải nhập viện. Hôm nay Lập Hạ vào viện chính là để chăm sóc anh ta.
“Lưu Minh Nghĩa nằm trên giường vừa kêu đau vừa than thở với tớ, người chị em tốt của cậu thật là độc miệng”.
Tô Mạch bật cười khanh khách. Về sau mỗi lần gặp Lưu Minh Nghĩa, cô đều cảm thấy có phần áy náy, cho dù đó chẳng phải là lỗi của mình.
Tối hôm ấy, Cố An Sênh nhận được điện thoại từ Chu Gia Ngôn. Hai người trò chuyện rất lâu, Cố An Sênh mới thử dò hỏi về Lập Hạ, nào ngờ Chu Gia Ngôn gạt phăng đi.
“Anh em mình nói chuyện, lôi người khác vào làm gì?”
“Cậu thật sự chấm dứt như vậy hả?”
“Vậy cũng tốt chứ sao. An Sênh, chuyện quá khứ tớ không muốn nhắc tới nữa, với cả tình cảm của bọn tớ chưa quá sâu sắc. Hai năm qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ trước kia chưa từng gặp cô gái nào chủ động như Lập Hạ nên tớ nảy sinh tò mò. Nhưng tò mò không phải yêu.” Chu Gia Ngôn ngừng một lát: “Hơn nữa, tớ có bạn gái rồi”.
Tới đây, Cố An Sênh nghe thấy đầu bên kia có giọng nữ vọng vào: “Merle, ăn cơm thôi”.
Hai người không nói gì nữa, Cố An Sênh nhìn chằm chằm vào bức ảnh bốn người chụp chung đặt trên tủ. Tô Mạch có phần e dè, trong khi đó vẻ mặt của Lập Hạ và Chu Gia Ngôn vô cùng sinh động. Tỉ mỉ quan sát một lúc, Cố An Sênh mới phát hiện ra Lập Hạ đang giẫm chên lên đôi giày sáng bóng của Chu Gia Ngôn.
Thấy Cố An Sênh im lặng, Chu Gia Ngôn lên tiếng gọi. Hai người nói qua loa vài câu rồi gác máy.
Có vẻ như Chu Gia Ngôn và cô bạn gái kia đang sống chung. Cố An Sênh rất khó xử, không biết có nên kể chuyện này với Lập Hạ hay không.
Đã ba tuần trôi qua từ cái ngày lắm sóng gió ấy. Hà Huân chưa hề xuất hiện lại ở trường đại học Q. Tô Mạch có thể cảm nhận rõ sự thiếu tập trung của Cố An Sênh. Mặc dù từng muốn lén lút cướp Cố An Sênh về với mình, nhưng cô cũng hiểu, câu nói ngày hôm ấy của anh là do tình thế ép buộc. Anh muốn bảo vệ cô nên mới không kịp suy nghĩ mà nói như vậy. Sau đó, thái độ của anh đối với cô vẫn như bình thường, không có gì thay đổi.
Tô Mạch thừa nhận, khoảnh khắc nghe được câu nói kia thốt ra từ miệng Cố An Sênh, cô vô cùng hạnh phúc. Nhưng lúc này, thấy hàng lông mày của anh nhíu lại, cô mới biết, niềm hạnh phúc ấy chẳng còn quan trọng nữa. Hai người họ giận dỗi, cô còn đau lòng hơn cả anh. Rốt cuộc thì cô vẫn không có bản lĩnh làm cái trò tranh đoạt kia.
Thứ Sáu, Lập Hạ được nhận lương. Đã cơm rau cả tháng nên cô muốn nhân dịp này rủ Tô Mạch ra ngoài ăn. Nhà hàng nằm giữa con phố ăn vặt là nơi mà hai người thích nhất, nhưng rất lâu mới có dịp đến ăn một lần.
Quả nhiên, thứ không chiếm được luôn là thứ quý nhất.
Lập Hạ hí hửng về tới nhà thì Tô Mạch đã đi vắng. Nằm trên giường xem ti vi cả buổi, cuối cùng sốt ruột quá, cô phải gọi điện cho Tô Mạch.
Gọi đến cuộc thứ mười ba vẫn không liên lạc được, Lập Hạ vô cùng tức giận: “Về đây rồi chị xé xác”.
Đột nhiên Lập Hạ nhớ lại đêm qua, hình như Tô Mạch nói gì đó với mình. Lúc ấy vừa mệt vừa buồn ngủ, cô chỉ ậm ừ cho qua. Nếu cô nhớ không nhầm, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy được một câu, đại loại là: “Tớ muốn đi tìm Hà Huân giải thích, cậu thấy sao…”.
Lúc này Hà Huân hẳn là đang coi Tô Mạch là kẻ thù, Tô Mạch đi tìm cô ta khác nào tự đi tìm cái chết?
Lập Hạ vội vàng gọi điện thoại báo cho Cố An Sênh.
Nghe xong, Cố An Sênh vô thức nhíu mày: “Sao cậu không ngăn Tô Mạch lại?”.
Nếu lúc này trông thấy vẻ mặt Cố An Sênh, chắc chắn Lập Hạ sẽ không tránh khỏi hoài nghi anh có tình cảm đặc biệt đối với Tô Mạch.
“Thì tớ tưởng cậu ấy nhất thời nảy ra ý nghĩ đó thôi, ai biết sẽ làm thật! Cậu mau qua xem Tô Mạch có ở đó không đi, từ nhà tớ đến đó xa hơn từ chỗ cậu. Có gì thì gọi điện bảo tớ ngay nhé, chỉ sợ hai đứa nó đánh nhau thôi”.
Thực lòng, Lập Hạ không sợ hai người họ đánh nhau, mà chỉ lo Tô Mạch bị bắt nạt. Làm bạn với nhau ba năm, Lập Hạ hiểu rõ điểm mạnh của Tô Mạch chỉ là giỏi võ mồm, chứ thật ra rất hiền lành.
Tô Mạch đến ký túc xá nữ của đại học B từ lúc ba giờ chiều, nhưng Hà Huân không có trong phòng. Cô bèn ngồi chờ dưới hàng cây nhỏ trước sân ký túc. Cái nắng ba mươi tư độ xuyên qua tán cây như thiêu đốt cơ thể cô. Nhưng Tô Mạch không quan tâm, cô chỉ muốn giúp Cố An Sênh giải thích sự việc, cho dù người gây ra rắc rối chẳng phải cô.
Trời mỗi lúc một tối, Cố An Sênh vừa vào cổng đại học B thì trông thấy ngay Tô Mạch đang ngồi xổm dưới đất. Cô cầm một viên gạch nhỏ, hì hụi viết gì đó. Cố An Sênh đi tới, cúi đầu gọi: “Tô Mạch!”.
Tô Mạch giật mình, vội vàng xóa chữ mình vừa viết đi. Cố An Sênh nhìn thoáng qua, hình như là một chữ “Cố”. Anh im lặng một lát mới hỏi: “Đợi ở đây bao lâu rồi?”.
Tô Mạch đứng dậy: “Ừm…tớ vừa đến thôi”.
Cố An Sênh không nói gì thêm, nhìn chằm chằm Tô Mạch hồi lâu rồi cầm tay cô, định kéo cô về.
Hành động đơn giản ấy của anh khiến cô rất cảm động. Có thể nhận thấy anh thật sự quan tấm tới mình. Nhưng càng như vậy, cảm giác áy náy trong lòng càng nhiều thêm. Cô nghĩ chính mình là người phá hỏng tình cảm giữa anh và Hà Huân, vì thế, cô ngoan cố nói: “Tớ nhất định phải gặp được cậu ấy thì mới yên tâm.”
Cố An Sênh lập tức lớn tiếng phản bác: “Không phải lỗi của cậu.”
“Nhưng đằng nào đã đến đây rồi, chuyện của hai người ra sao cũng phải có một cái kết rõ ràng chứ?”
Nhìn vẻ mặt kiên định của cô, Cố An Sênh thật sự không biết phải làm sao.
“Lát nữa tớ sẽ giải thích với Hà Huân, cậu về trước đi, được không?”
Cố An Sênh vừa dứt lời thì trông thấy một chiếc Ferrari 550 màu tro lao thẳng tới, anh vội vàng kéo Tô Mạch sang một bên. Không biết ai to gan đến thế, dám lái xe vào khu vực ký túc xá nữ.
Xe dừng trước lôi đi lên hành lang. Cửa mở ra, Hà Huân bước xuống trong bộ dạng khác hẳn thường ngày. Cô nàng trang điểm tỉ mỉ và ăn mặc rất sang trọng.
Ba người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Cố An Sênh vốn đang nghĩ cách kéo Tô Mạch rời khỏi đây, trông thấy cảnh tượng trước mắt, anh khựng người lại trong giây lát. Sau đó, anh quay đầu lại phía cô, nhưng bờ mi đã cụp xuống, Tô Mạch không thấy được tâm trạng anh lúc này. Những ngón tay của anh bám vào vai cô, giọng nói lạnh băng: “Đi thôi”.
Tô Mạch vẫn không chịu nhúc nhích. Cô muốn nói gì đó để phá tan cục diện gượng gạo này, bèn chủ động bắt chuyện với Hà Huân: “Hi!”.
Nào ngờ vừa dứt lời, cơ thể cô đã mềm nhũn ngã khuỵu xuống. Cố An Sênh nhanh tay đỡ lấy cô, bấy giờ mới phát hiện người cô cực kỳ nóng. Anh không chần chừ thêm, lập tức bế cô rời đi.
Đi được vài bước, anh nghe thấy Hà Huân gọi giật giọng: “Cố An Sênh! Cậu mà đi thì chúng ta kết thúc hoàn toàn”.
Cố An Sênh dừng chân, hơi nghiêng đầu lại, lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ bây giờ còn chưa kết thúc hoàn toàn sao?”
Dứt lời, anh nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Hà Huân.
Ngồi ở ghế lái, Tần Sở đã quan sát toàn bộ sự việc. Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ được gặp lại Nguyễn Tô Mạch.
Lần trước có công việc cần xử lý ở thành phố C, vừa vặn đúng vào dịp sinh nhật Chu Gia Ngôn nên tới tham dự. Gặp phải Tô Mạch ở đó là một sự tình cờ, nhưng đồng thời cũng là nỗi sỉ nhục đối với anh. Một người cao ngạo như anh làm sao có thể chấp nhận được chuyện bị một cô gái đùa giỡn? Lần trước giải quyết xong việc, anh phải lập tức trở về thành phố B, nên mới không thèm chấp cô. Còn bây giờ…
Tần Sở nhìn bóng dáng người khuất khỏi tầm nhìn, nụ cười thấp thoáng trong đáy mắt.
Bình luận facebook