Lúc này, Lập Hạ và Lưu Minh Nghĩa đang ngồi trong xe của Kỷ Vân Chi. Ánh đèn neon vụt qua bên ngoài cửa sổ khiến Lập Hạ chói mắt, giống như tâm trạng của cô lúc này, vô cùng rối bời.
Vì sao lại rối bời? Vì Chu Gia Ngôn trở về, vì anh hạnh phúc bên một người con gái khác, không cam tâm ư?
Chuyến đi Anh năm đó đã khiến cô từ bỏ ý nghĩ đối với Chu Gia Ngôn. Nhưng sao anh lại trở về làm nhiễu loạn lòng cô?
Lập Hạ đang trầm tư suy nghĩ thì xe phanh gấp, trán cô đụng vào lưng ghế phía trước. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Kỷ Vân Chi đang nhìn mình qua gương chiếu hậu. Ánh mắt thấp thoáng nụ cười.
Rõ ràng là anh ta cố ý.
“Anh làm gì thế?”
Kỷ Vân Chi dừng xe bên lề đường, hờ hững đáp: “Anh muốn chết, em tin không?”.
Lập Hạ líu lưỡi không nói được câu gì.
Anh ta muốn chết? Nhưng cô không điên mà chết cùng anh ta!
Lập Hạ bèn mở cửa xe, nhưng Kỷ Vân Chi đã nhanh tay hơn khóa chốt cửa lại. Chưa bao giờ cô thấy hoảng loạn như hiện giờ, không biết người đàn ông này có ý đồ gì.
Đột nhiên, Kỷ Vân Chi lấy ở đâu ra một vật nhỏ bằng kim loại sáng bóng. Lập Hạ nhìn kỹ, nhận ra đó là một khẩu súng. Đáng sợ hơn, anh ta chĩa súng về phía cô.
Lập Hạ vô thức hét toáng lên: “Đừng!”.
Một giây sau đó, tiếng “tách” vang ra từ họng súng, ngọn lửa xanh lét bập bùng xuất hiện. Kỷ Vân Chi lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Lập Hạ vẫn chưa hoàn hồn.
Người đàn ông này đúng là một kẻ điên.
Kỷ Vân Chi hút vài hơi rồi đột nhiên cười: “Yên tâm, anh không nghĩ quẩn đến thế đâu!”.
Lập Hạ sợ đến nỗi thở không ra hơi. Thật sự không hiểu nổi vì sao đối phương lại đùa giỡn mình, cô tức giận nhoài người lên cướp lấy điếu thuốc, ném xuống thảm xe rồi giẫm nát. Hành động nhanh chóng và liền mạch của cô khiến Kỷ Vân Chi cũng phải sững sờ.
Xong xuôi tất cả, Lập Hạ mới ý thức được bản thân vừa làm một chuyện điên rồ.
Có lẽ sự trở lại của Chu Gia Ngôn đã tác động đến tâm trạng của cô. Cả buổi tối cô đắm chìm trong những hồi ức lộn xộn, thậm chí đôi lúc còn không phân định rõ thực tại.
“Xin lỗi, em... em không thích mùi khói thuốc nên đã quá kích động.”
Kỷ Vân Chi bỗng im lặng nhìn cô.
“Nhưng anh không có thói quen nói “không sao”. Anh là người tương đối thực tế, em làm hỏng tấm lót sàn xe của anh thì đền tiền là được rồi.”
Lập Hạ cúi đầu nhìn tỉ mỉ, đúng là có một vết cháy nhỏ. Cô ngước lên nói: “Mấy số 0?”.
Kỷ Vân Chi không nghĩ Lập Hạ sẽ hỏi như vậy, ngẩn ra một lát mới đáp: “Để anh đếm!”.
Thấy Kỷ Vân Chi trầm tư ngẫm nghĩ hồi lâu, Lập Hạ vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Thôi thôi, anh không cần đếm nữa đâu. Em không có tiền, muốn chém muốn giết thì tùy anh đấy!”.
Kỷ Vân Chi cảm thấy Lập Hạ rất thú vị, bèn đùa tiếp: “OK. Vậy đền kiểu khác!”.
“Kiểu gì?”
“Lên ghế trước ngồi nói chuyện với anh, kẻo anh ngủ gật khi lái xe. Mạng của anh đáng giá lắm đấy!”
…
Tô Mạch về tới nhà được khoảng một giờ đồng hồ mới thấy Lập Hạ về.
“Tớ tưởng cậu bị đem bán rồi chứ!”
“Là ai lớn giọng bảo đảm với tớ về nhân cách tên lập dị kia? Giả dụ tớ có bị bán thật thì giai nhà cậu cũng không tránh được có liên quan!”
Ngừng một lúc, Lập Hạ lại hỏi: “Thế tóm lại gã đó làm gì?”.
Tô Mạch thành khẩn khai báo: “Xã hội đen!”.
Lập Hạ không hề tỏ ra ngạc nhiên, trái lại còn gật gù nói: “Chẳng trách...”.
“Chẳng trách cái gì?”
“Anh ta cầm súng chĩa vào tớ!...”
“Hả???”
“Nhưng thực ra nó là một cái bật lửa!”
Tô Mạch nhảy dựng lên đấm bôm bốp vào người Lập Hạ: “Nói thì không nói luôn một lèo đi cho xong”, sau đó cô hậm hực đi vào phòng ngủ.
Lập Hạ cười khúc khích phía sau: “Tớ muốn nói nhưng cậu không để tớ nói hết đấy chứ!”.
Buổi đêm, Tô Mạch trở mình liên tục trên giường. Lập Hạ nằm bên khẽ đạp cô một cái: “Làm cái trò gì thế?”.
Tô Mạch ngồi dậy bật đèn, kéo Lập Hạ quay lại: “Này, cậu không có gì muốn nói với tớ à?”.
Lập Hạ nhíu mày: “Nói gì?”.
“Thì nói ra suy nghĩ của cậu khi thấy người nào đó đột nhiên quay về. Chẳng lẽ cậu không muốn nói gì à?”
Lập Hạ cũng ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ: “Có”.
“Ừ, nói đi!”
“Cậu ấy đẹp trai hơn xưa rồi!”
Nói xong, Lập Hạ lại nằm xuống, kéo cả Tô Mạch: “Thôi ngủ đi, đừng có trở mình nữa. Mai là ngày thử việc đầu tiên của tớ đấy, cậu mà đạp đổ bát cơm của tớ thì tớ ném bom vào công ty của Tần Sở!”.
Tô Mạch phụng phịu: “Cậu thích thì cứ ném, chẳng liên quan tới tớ!”.
“Thật? Thế cậu xác định hạnh phúc nửa đời sau của cậu cũng bị hủy hoại theo đi!”
Hai má Tô Mạch chợt nóng ran: “Lập Hạ! Cậu đúng là đồ háo sắc, thiếu nội tâm!”.
Mỗi khi cãi không lại Lập Hạ, Tô Mạch luôn dùng cụm từ “thiếu nội tâm” để mắng cô bạn.
Lập Hạ trùm chăn cười trộm. Nhưng hiện tại, chỉ cô mới biết, lồng ngực mình đau đớn đến mức nào.
Trong cuộc sống, có ai là không phải dùng đến mặt nạ để che giấu cảm xúc thật? Cho dù ở bên cạnh người thân thuộc nhất, chúng ta cũng không muốn tháo chiếc mặt nạ ấy xuống, bởi vì sợ để lộ ra sự yếu đuối của mình.
Hôm nay trước khi ra về, Chu Gia Ngôn có nói với các cô “giữ liên lạc”, Tô Mạch biết đó chỉ là một lời khách sáo mà thôi. Nếu thật sự muốn giữ liên lạc thì vì sao số điện thoại cũng không để lại? Giây phút ấy, cô chỉ cảm thấy bi thương tột cùng.
Thế nhưng, cuộc sống đúng là nhiều bất ngờ. Sáng hôm sau trên đường từ siêu thị về, Tô Mạch bắt gặp Chu Gia Ngôn đi ra từ cửa lớn một khách sạn. Ngẫm nghĩ một lát, cô bèn đánh tiếng chào hỏi.
“Chu Gia Ngôn !”
Chu Gia Ngôn ngoảnh lại, trông thấy Tô Mạch tay xách nách mang toàn nguyên liệu nấu ăn, rất ra dáng một bà nội trợ. Anh chợt nhớ tới một ngày nọ khi còn học cấp ba, bốn người đang ngồi trong quán ăn vặt thì Tô Mạch đằng đằng sát khí gắt gỏng với Cố An Sênh: “Giờ đã là mùa xuân rồi đấy, chẳng lẽ bây giờ “khúc gỗ” mới bắt đầu hồi xuân?”.
Bộ dạng của Tô Mạch lúc này cũng y như vậy. Chu Gia Ngôn vừa thấy đã chột dạ, bèn đứng lại hét lớn: “Tô Mạch, tớ phải đến bệnh viện ngay, hôm nào gặp nói chuyện sau nhé”.
Không ngờ, Tô Mạch lại vội vã chạy theo: “Xảy ra chuyện gì à?”.
“Nhịp tim của ông tớ đột nhiên thất thường.”
Nói xong, Chu Gia Ngôn mở cửa xe định ngồi vào ghế lái. Tô Mạch gần như không do dự lên tiếng: “Tớ đi cùng cậu!”.
Chu Gia Ngôn cảm thấy kỳ lạ nhưng không nói gì thêm.
Hai người đến bệnh viện thì người nhà Chu Gia Ngôn đã có mặt đầy đủ. Sắc mặt mọi người hiện rõ vẻ lo âu và căng thẳng. Tô Mạch đi theo cũng cảm thấy nóng ruột.
Chu Gia Ngôn vừa đến, lập tức kéo Hoa Hội sang một bên hỏi thăm tình hình: “Ông sao rồi mẹ?”.
Hoa Hội nói: “Vừa cấp cứu xong, chuẩn bị đưa vào phòng phẫu thuật. Nhưng ông nội con nhất định đợi con đến rồi mới chịu vào, còn đuổi tất cả mọi người ra ngoài. Con mau vào xem xem”.
Nghe vậy, Chu Gia Ngôn lập tức đẩy cửa vào phòng.
Ông cụ nằm trên giường bệnh vẫn rất minh mẫn, xung quanh có vài người đàn ông trung niên đang cầm giấy bút ghi ghi chép chép gì đó. Có lẽ họ là luật sư do ông Chu mời đến.
Bố mẹ Chu Gia Ngôn làm ăn ở thành phố C, nhưng ông nội anh cả đời dốc sức chăm lo cho tập đoàn Chính Nhân. Ở thành phố B này, Chính Nhân và Tần Thị là hai tập đoàn lớn nhất, đương nhiên việc lập di chúc không thể qua loa sơ sài.
Tô Mạch đứng ngoài hành lang, tò mò ngó vào xem xét tình hình bên trong. Ông Chu tuổi đã cao, bệnh tình nguy kịch, nhưng mỗi lời ông nói ra vẫn rõ ràng và đầy uy lực. Tô Mạch cảm thấy kính nể vô cùng.
Sự xuất hiện của Chu Gia Ngôn khiến quá trình soạn di chúc bị cắt ngang. Anh nhíu mày, nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông nội.
Tô Mạch chưa bao giờ thấy dáng vẻ ưu phiền này của Chu Gia Ngôn. Trong ấn tượng của cô, anh là một người vui vẻ, cợt nhả, hay nói đùa. Nhìn anh như hiện giờ, đột nhiên cô cảm thấy tâm trí rối bời.
“Ông nội, việc này đợi sau khi phẫu thuật xong làm cũng không muộn! Ông đồng ý với cháu, làm phẫu thuật trước đã, được không?”
Ông Chu không có phản ứng gì với lời khuyên của Chu Gia Ngôn, tiếp tục nói với những vị luật sư kia: “Ba phần bất động sản trong đó...”
Chu Gia Ngôn cắt ngang: “Ông!”.
Bấy giờ ông Chu mới chịu ngừng lại, giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Ngôn Ngôn, bảo bố mẹ cháu ra ngoài cả đi. Ông quyết định rồi, sẽ không tiến hành phẫu thuật. Ông chỉ muốn trước khi nhắm mắt được gặp cháu”.
Hai hàng lông mày của Chu Gia Ngôn càng nhíu chặt: “Có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của ông chứ!”.
Ánh mắt ông Chu chợt sáng lên.
“Sức khỏe ông thế nào, ông rõ nhất. Dù lần này phẫu thuật thành công nhưng chưa chắc lần sau đã may mắn được như thế. Đã vậy hà tất phải tự làm khổ mình? Họa phúc đời này, ông đã nếm đủ rồi. Tiếc nuối duy nhất của ông là năm xưa đã quá nghiêm khắc với chú hai của cháu, đoạn tuyệt quan hệ với nó, khiến nó phải một mình lăn lộn bên ngoài, qua đời khi còn quá trẻ. Giờ hối hận đã không còn tác dụng gì nữa rồi. Bây giờ ông mới biết cảm giác nằm trên giường bệnh chờ chết là như thế nào, vậy mà khi xưa, chú hai của cháu phải một mình đối mặt... Ông muốn sớm ra đi một chút, sớm được gặp chú hai cháu một chút. Ngôn Ngôn, bảo bố mẹ cháu đừng cố thuyết phục ông làm gì. Cuộc phẫu thuật này không có ông đồng ý thì sẽ không tiến hành được đâu.”
Những người đứng ngoài cửa nghe thấy vậy bèn xông vào, nhưng ông Chu đã lớn tiếng gọi: “A Quang!”.
Ngay sau đó, quản gia tên A Quang dẫn theo bảo vệ ngăn những người kia lại.
Chu Gia Ngôn đang định mở miệng nói thì ai đó đã lên tiếng trước.
“Chu Phóng?!”
Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một. Ai nấy cũng nhìn về phía phát ra câu nói kia bằng ánh mắt kinh ngạc, bởi vì cả gia tộc nhà họ Chu xưa nay chưa từng có người dám gọi thẳng tên họ của ông Chu.
Sau khi thốt ra hai chữ kia, Tô Mạch dứt khoát xông vào phòng bệnh. Đám bảo vệ ngẩn ra giây lát rồi lập tức cản cô lại. Chu Gia Ngôn nhìn chằm chằm Tô Mạch, không biết cô định làm gì. Lúc này, Hoa Hội cũng tiến lên mấy bước, lệnh cho bảo vệ kéo Tô Mạch ra khỏi bệnh viện.
Tô Mạch vội vàng thốt ra câu thứ hai.
“Chu Lỗi!”
Lần này, ngay cả ông Chu cũng phải mở to mắt kinh ngạc. Như cảm nhận được điều gì, ông giơ tay lên ra hiệu với bảo vệ để cho Tô Mạch vào.
Đã không còn bị ai ngăn cản nhưng Tô Mạch lại đứng im không nhúc nhích, dường như ý thức được hành động vừa rồi của mình quá luống cuống.
Ông Chu chợt cất giọng uy nghiêm: “Cháu, vào đây!”.
Bấy giờ Tô Mạch mới run rẩy bước vào. Cô dừng lại bên giường bệnh, cúi đầu, mím chặt môi. Hồi lâu, cô chậm chạp ngẩng đầu lên, quan sát gương mặt người đàn ông nằm trên giường bệnh như muốn xác định rõ điều gì, sau đó chậm rãi nói: “Thật không thể tin được!”.
...
“Cháu biết, ông tên là Chu Phóng, cháu đã từng thấy tên ông được nhắc đến trong cuốn nhật ký của mẹ cháu. Cháu biết, ông là một nhân vật làm mưa làm gió ở thành phố B, báo chí vẫn hay nói về ông và sản nghiệp nhà họ Chu. Cháu còn biết, ông có hai người con trai, Chu Dịch và Chu Lỗi, một người nổi tiếng trong giới thương nhân thành phố C, còn một người bị đuổi khỏi nhà vì mắc tội ngỗ nghịch, bất hiếu.”
Trực giác mách bảo có bí mật nào đó đang dần hé mở, ông Chu chăm chú lắng nghe không bỏ sót một chữ.
Tô Mạch hít sâu một hơi, khẽ cười rồi nói tiếp: “Nếu đã tàn nhẫn đưa ra quyết định thì giờ này cần gì phải tự dằn vặt bản thân? Vậy nên, ông hãy làm phẫu thuật đi! Bởi vì, ông có chết cũng vô dụng! Ông chết rồi, mỗi câu sám hối của ông sẽ chỉ khiến người đó không yên giấc, ngăn cản người đó luân hồi đầu thai!”.
Những lời của Tô Mạch chẳng khác nào sấm giữa trời quang.
Chu Dịch nãy giờ đứng bên ngoài, lúc này đã xông vào trong phòng, kích động tóm lấy cổ tay Tô Mạch: “Chu Lỗi... Chu Lỗi là gì với cháu? Là gì với cháu?”.
Nếu ở tình huống khác, chắc chắn Tô Mạch sẽ đá cho đối phương một cái rồi mắng: “Đồ thần kinh!”. Nhưng cô không làm thế. Bởi vì cô biết, ngay từ khoảnh khắc cô lên tiếng, tất cả mọi thứ đã thay đổi. Có lẽ, cuộc đời của cô sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
“Chu Lỗi với cháu có quan hệ thế nào?” Chu Dịch lại hỏi.
Tô Mạch bật cười, để lộ ra hàm răng đều và trắng muốt.
“Đó là bố cháu!”
Bầu không khí xung quanh một lần nữa đóng băng.
Bình luận facebook