Dịch: melbournje
*
Chỉ một lát sau, Tần Hành trở về thì nhìn thấy Khuất Thần ngồi tại chỗ bên cạnh Lâm Vu, hai người không biết đang chuyên chú thảo luận cái gì.
Khuất Thần cúi đầu, "Ầy, cái này là phần mềm âm nhạc, cậu thử nhớ xem. Mà cậu thật chưa có nghe qua nhạc của Châu Kiệt Luân bao giờ sao?"
Lâm Vu cười, "Nghe rồi nhưng chỉ qua qua thôi."
Khuất Thần: "Tớ cho cậu thêm tên mấy bài về tìm mà nghe nhé."
Lâm Vu híp mắt, thành khẩn nói một tiếng cám ơn.
Tần Hành hô một tiếng, "Khuất Thần, có đi hay không?"
Khuất Thần phất phất tay, "Đi ngay. Lâm Vu, nếu có thời gian thì nghe «Bong Bóng Tỏ Tình», rất nhiều nữ sinh đều thích bài này đấy. Điện thoại di động của cậu nếu không có đủ lưu lượng, ngày mai tớ giúp cậu download."
Tần Hành cầm balo, "Đi."
Khuất Thần nhìn hắn một cái, "Cậu nhìn cái người này mà xem, bình thường đi với người ta thì lề mà lề mề, hôm nay vội vã như vậy chứ. Sao lão sư không giữ cậu ta thêm một lúc nữa đi!"
Lâm Vu: "Cậu mau về đi thôi. Chính tớ về tìm nghe một chút."
Trong lòng Khuất Thần có cảm giác thành tựu, giống như dạy được Lâm Vu hiểu ra vấn đề nan giải gì.
"Được, nếu cậu không hiểu lại tìm tớ."
"Được."
Ôi trời, tiểu bằng hữu đầu dưa hấu lớn lên thật đáng yêu nha. Cô quay đầu lại đã không thấy Tần Hành đâu.
Khuất Thần đuổi kịp Tần Hành, "Tối nay nhà cậu có việc gì à?"
Tần Hành đẩy xe đạp, "Không có."
Khuất Thần: "Vậy cậu vội vã như vậy làm cái gì?"
Hắn đưa túi đựng điện thoại di động treo ở tay lái bên trên, không lớn cũng không nhỏ, thật thích hợp.
Tần Hành nhìn lướt qua, âm thanh lạnh lùng nói: "Vừa lái xe vừa nghe nhạc, cậu có thể hay không có ý thức an toàn một chút?"
Khuất Thần vỗ vỗ đệm xe, giống như không nghe thấy hắn nói gì.
"Tớ xin bố tớ để ông ấy mua cho tớ cái tai nghe. Ngày mai tớ mang tới."
Tần Hành lắc đầu. Làm cách nào mà sao một chút cũng không có biến gì chứ.
"Hách chủ nhiệm mỗi ngày đều ở cổng trường học."
Khuất Thần một mặt tự tin, "Yên tâm đi, tớ có biện pháp."
Ngày thứ hai, lỗ tai Khuất Thần đeo một tai nghe to màu đen, lúc đi vào cổng trường ai cũng nhìn. Khuất Thần cũng không thèm để ý, dường như đĩnh đạc đi vào cửa trường.
Một vị học tỷ năm hai đang đi trực nhật nhìn thấy hắn bèn gọi lại.
"Đồng học, trường học không cho phép mang tai nghe kiểu này đâu."
Khuất Thần gỡ bỏ tai nghe, "Học tỷ, em đang nghe Anh ngữ mà, không tin thì chị nghe thử đi."
Vị học tỷ một mặt im lặng, cứ như vậy để cho hắn đi.
Lâm Vu hôm nay sắc mặt đã tốt hơn nhiều, hôm qua đau như chết đi sống lại. Buổi sáng Khương Hiểu mang cho cô một túi lớn đường đỏ, "Lần sau nếu lại đau thì uống cái này nhé."
"Cảm ơn nha."
"Thi thoảng đau mà uống dần thì cũng sẽ đỡ hơn một chút."
Khương Hiểu nháy mắt mấy cái, "Cô tớ nói chờ chúng ta về sau kết hôn rồi sinh con, liền hết đau."
Lâm Vu một mặt mộng, "Sinh con còn có công hiệu này sao?"
"Cô tớ nói cho tớ biết, mà mẹ của Tiêu Vi cũng nói như thế. Tiêu Vi, có phải hay không?"
Tiêu Vi quay đầu nghiêm trang gật gật.
Lâm Vu: "..."
Tần Hành đằng sau thật muốn giả vờ như không nghe thấy gì, thế nhưng không thể. Hắn thuận tay mò vào cặp sách sờ tai nghe, dư quang vừa mới bắt gặp cái túi trên bàn của Tôn Dương.
Ánh mắt Tần Hành dừng lại, lấy tới xem xét. Cái túi này cùng cái hôm qua mà hắn nhận được giống nhau như đúc. Tôn Dương lấy tai nghe rồi nghe bài đọc Tiếng Anh.
Tần Hành đụng hắn một chút, "Cái túi ở đâu ra vậy?"
Tôn Dương gỡ tai nghe ra, "Lâm Vu tặng cho tớ đấy, không phải cậu cũng có một cái hay sao?"
Sắc mặt Tần Hành đen lại, "Hôm qua làm sao không nói cho tớ một tiếng."
"Cậu bị lão sư gọi đi."
Tôn Dương thấy biểu lộ của hắn có chút xoắn xuýt, cẩn thận từng li từng tí vươn tay ra, một giây đoạt lại cái túi của mình.
Tần Hành lại xem xét, trên ghế Khương Hiểu cũng treo một cái túi.
A! Quà tặng học kỳ mới sao. Tất cả mọi người đều có!
Hắn đưa tay vuốt vuốt mặt mày, chậm rãi tỉnh táo lại, lập tức đứng dậy đi tìm Khuất Thần.
Khuất Thần hiện đang khoe khoang tai nghe của hắn, hơn 3000 ngàn một cái, vừa mới đeo vào cổng trường đã thấy đắc ý rồi.
"Làm gì vậy chứ?"
Khuất Thần gần đây say mê ca hát, rảnh ra là nghe nhạc, vừa vặn Nhất Trung cách hai năm đều tổ chức thi hát một lần, hắn đã sớm nghe được, năm nay chuẩn bị báo danh rồi.
"Cái túi hôm qua tớ đưa cho cậu đâu, trả đây." Hắn lạnh lùng nói.
"Cái gì?"
"Có việc cần dùng."
"CM! Cậu có ý tốt xong cho tớ rồi còn gì!"
"Sau khi tan học, cậu đi trong cửa hàng tùy ý mà chọn, tớ tính tiền."
Vầng trán của hắn ở giữa mơ hồ lộ ra một tia bực bội tức giận.
"Tớ chỉ muốn cái này! Không phải chỉ là một cái túi sao? Đáng giá sao?"
Khuất Thần nói nhỏ, nghĩ thầm ai lại tới trêu chọc hắn. Tần Hành cũng là ọe chết rồi, cô làm sao lại không nói với hắn một tiếng. Sớm biết là cô tặng thì hắn sẽ không...
Khuất Thần gặp hắn trầm mặt, "Sáng ngày tớ đi gấp không mang theo. Mà làm sao đột nhiên muốn cái túi rồi?"
Tần Hành: "Ngày mai nhớ mang tới."
Khuất Thần: "Ai tặng đấy?"
Tần Hành: "Hỏi nhiều như vậy làm cái gì."
Rất nhanh đã lên khóa, Đào Mạn đã tiến vào lớp. Mọi người cũng lục tục đi vào.
Lâm Vu bị Đào lão sư gọi lên kiểm tra bài. Trải qua một học kỳ cố gắng cách đọc của cô đã tiến bộ vượt bậc, lưu loát thông thuận, phát âm cũng chuẩn hơn rất nhiều.
Khóe miệng Đào lão sư mang theo ý cười yếu ớt, đáy mắt hiện rõ sự hài lòng trên mặt.
"Ngồi xuống đi."
Những lời khác cũng không có nhiều lời.
"Tiếp theo, Tôn Dương, tiếp tục —— "
Tôn Dương vẻ mặt đau khổ, "..."
Hắn lắp bắp, rõ ràng không có nhớ kỹ.
Đào Mạn lắc đầu, "Ngày nghỉ đã kết thúc, các em cũng nên kiềm chế lại. Học kỳ sau văn lý phân khoa, bất luận các em tuyển như thế nào, tiếng Anh là môn bắt buộc phải học. Bài sẽ không đơn giản, từ đơn cũng nhiều không kể, thời điểm kiểm tra chả lẽ các em tính khoanh bừa? Thôi tôi cũng không nhiều lời nữa. Học tập là việc của các em, là vì chính các em. Qua hết năm, các em đều lên mười sáu tuổi. Chính mình phải có trách nghiệm với mình."
Bầu không khí lớp học hơi nặng nề. Đào lão sư nói xác thực đã đánh một chút vào cái tâm lỏng lẻo của bọn họ, bất quá cũng chỉ nói một hồi.
Sau khi tan học, mọi người rất nhanh liền khôi phục tâm trạng. Tiêu Vi đem ca từ bản cầm từ đằng sau tới. Mấy nữ hài tử đứng xem, không khỏi kinh hô, "Đều là cậu chép sao?"
Tiêu Vi gật đầu, "Nghỉ đông ở nhà chép."
"Thật tuyệt!"
Lâm Vu lật vài tờ, hỏi: "Các cậu đều thích Châu Kiệt Luân sao?"
Mấy nữ hài tử một mặt chấn kinh: "Lâm Vu, cậu biết Châu Kiệt Luân?"
Bầu không khí ngưng trệ mấy phần.
Khương Hiểu phốc một tiếng, cười, "Ha ha ha —— "
"Không có gì đâu, Lâm Vu à, tớ không có ý tứ gì khác đâu."
Lâm Vu vẫn như cũ cười yếu ớt, "Tối qua tớ nghe «Ở Ngoài Ngàn Dặm», thật là dễ nghe, ca từ rất đẹp."
"Đúng đúng, anh ấy còn có rất nhiều bài hát êm tai."
"Lâm Vu, tớ giúp cậu giới thiệu vài bài hát. Bất quá điện thoại tớ có ít dung lượng quá."
Lâm Vu cười yếu ớt, "Không cần làm phiền, tớ cũng chỉ là thỉnh thoảng nghe nghe chút thôi."
Khương Hiểu nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại hỏi nói: "Tần Hành, cậu còn có lưu lượng hay không?"
Tần Hành ngước mắt, "Có."
Khương Hiểu đem điện thoại Lâm Vu đưa cho hắn, "Giúp Lâm Vu tải mấy bài hát đi."
Lâm Vu: "Không cần, tớ cũng không vội mà nghe đâu."
Cô đưa tay ra muốn cầm lại điện thoại. Tần Hành cũng đưa tay ra. Hai cánh tay cứ như vậy, đầu ngón tay chạm nhau. Tay của hắn ấm áp như ánh nắng ngày hè, tay của cô lại lạnh như băng. Hai người đều là sững sờ, Lâm Vu nhanh một bước cầm lại điện thoại. Tần Hành rút tay về, bất động thanh sắc, lấy điện thoại di động. Tay con gái tinh tế tỉ mỉ tinh tế, rất xinh đẹp. Lâm Vu nắm thật chặt tay.
Hắn mở miệng nói: "Đợi tớ, mật mã là tên của tớ viết tắt với sinh nhật là qh1123."
Lâm Vu cúi thấp mặt, mở điện thoại ra, lúc điền mật mã vào ngón tay có chút dừng lại, ở trong lòng yên lặng mà nhớ kỹ cái số này. Vào internet xong cô không dám tải quá nhiều, chỉ tải xuống hai bài.
Đến giờ học, mọi người trở lại chỗ ngồi. Tần Hành duỗi chân đụng đụng cái ghế của cô.
Lâm Vu quay đầu, nhìn qua hắn.
"Lâm Vu, cậu tải bài « năm tháng vàng son »."
Lâm Vu: "Lần sau tớ lại xuống chở đi."
Tần Hành khóe miệng nhẹ cười, "Không cần tiếc thay tớ đâu, lưu lượng của tớ còn rất nhiều. Tớ đều mở, cậu hãy nhớ kỹ mật mã. Lâm Vu, cậu sẽ thích bài hát này."
Lâm Vu một lần nữa lấy điện thoại di động ra, lục ra được ca khúc.
"BEYOND?"
"Đúng thế."
Hắn cảm thấy Lâm Vu sẽ thích bài hát này.
Tan học lúc, Tần Hành hỏi cô: "Cậu nghe sao?"
Lâm Vu quay người, nửa tựa tại trước bàn của mình, hơi vểnh mặt lên nhìn hắn, "Tớ nghe không hiểu nhiều tiếng Quảng Đông, nhìn ca từ thì rất cảm động."
Còn có một loại lực lượng vô hình, cảm giác rất kì quái. Tần Hành khoan thai đứng tại chỗ, thoáng cúi đầu, yên lặng đón ánh mắt của cô. Là hắn biết cô sẽ thích bài hát này, cười cười lại hỏi: "Tay của cậu làm sao lại lạnh thế?"
Con ngươi đen như mực của cô có chút chuyển động. Trong lòng Lâm Vu nhất thời không kịp phản ứng, sao hắn lại chuyển đề tài nhanh như vậy.
Cô nắm tay, "Mùa đông thì như vậy."
Tần Hành lại nói ra: "Là cậu vận động quá ít."
Hắn nói không sai, trước kia trong núi vừa đi vừa về nhiều, đến Tấn thành về sau, lượng vận động giảm bớt rất nhiều. Bất quá cái này giống như cùng việc tay cô có lạnh hay không thì không có quan hệ nhiều lắm, cô vừa đến mùa đông thì liền lạnh như vậy.
"Cậu có thể dùng táo đỏ cẩu kỷ ngâm nước uống."
Lâm Vu kỳ quái mà nhìn hắn. Hai người nhìn nhau, bầu không khí trầm mặc. Trên mặt Tần Hành hiện lên vẻ lúng túng, "Ông tớ là thầy thuốc Trung y, trước kia tớ nghe ông đề cập tới, con gái tay chân phát lạnh thì uống cái này là tốt nhất."
Lâm Vu khẽ giật mình, á một tiếng."Cậu không về nhà sao?"
Tần Hành: "Chờ Thẩm Nghi Đình. Trương lão sư tìm cậu ấy nói chuyện."
Thẩm Nghi Đình tụt hạng rất nhiều, Trương lão sư cũng là gấp. Lâm Vu nắm thật chặt mi.
"Cậu đừng lo lắng cô ấy. Thẩm gia đã sớm sắp xếp xong xuôi, về sau có thể xuất ngoại."
Tần Hành nói thẳng.
Lâm Vu ngẫm lại cũng thế, xuất ngoại đối bọn họ là chuyện thường tình, so với cô đi một chuyến Bắc Kinh cũng dễ dàng.
"Cậu có thể giúp cậu ấy ôn tập?"
Tần Hành nhíu mày, hỏi ngược lại: "Tại sao tớ lại phải giúp cậu ấy?"
Lâm Vu dở khóc dở cười, các người không phải thanh mai trúc mã sao? Trương Cần cùng Thẩm Nghi Đình nói chuyện hai mươi phút, Thẩm Nghi Đình thần sắc mệt mỏi trở về. Gặp Tần Hành cùng Lâm Vu đang nói chuyện, ánh nắng ít ỏi cùng ánh đèn đan vào một chỗ, trên người của hai người giống như dát lên một tầng quang mang. Tần Hành thần sắc là sinh động, hình tượng giống như dừng lại.
Cô ở ngoài cửa chờ đợi mấy giây, về sau tỉnh táo lại mới đi vào, "Tần Hành —— "
Hai người đều nhìn qua cô. Thẩm Nghi Đình cười khổ, "Cao trung làm sao mệt mỏi như vậy chứ!"
Tần Hành: "Cậu tạo cho mình áp lực quá lớn."
Thẩm Nghi Đình: "Thật hâm mộ các cậu."
Cô cầm cặp sách, "Tớ cảm giác chính mình quá ngu ngốc."
Lâm Vu mấp máy khóe môi, "Cậu sẽ không đâu, tớ có thể giúp cậu."
Thẩm Nghi Đình sửng sốt một chút, "Có thể hay không chậm trễ thời gian của cậu?"
Lâm Vu lắc đầu.
Thẩm Nghi Đình giơ khóe miệng, "Lâm Vu, cám ơn."
"Không có gì."
Tần Hành nhìn Lâm Vu một chút, nói ra: "Chúng tớ đi về trước đây."
Trên đường trở về, Thẩm Nghi Đình vẫn như cũ rầu rĩ không vui.
"Tần Hành, Trương lão sư nói khoa học tự nhiên của tớ so với văn thì yếu, đề nghị tớ lên năm hai thì chuyển vào khối văn."
Tần Hành: "Trương lão sư nói không sai."
Thẩm Nghi Đình: "Thế nhưng chúng ta liền không thể ở chung một lớp."
Tần Hành: "Không thể thì đừng miễn cưỡng quá, năm hai năm ba nội dung sẽ chỉ càng khó hơn thôi."
Thẩm Nghi Đình thở dài, "Được rồi, còn có một cái học kỳ, tớ sẽ cố gắng."
Hai người lái xe đạp song song nhau, đồng hành mà về. Nếu như có thể, vì sao thời gian không thể dừng lại ở hồi nhỏ?
Sáng ngày thứ hai, Khuất Thần đem cái túi đưa cho Tần Hành, "Đây!"
Tần Hành cầm ở trong tay, trước sau nhìn một lần.
Khuất Thần mặt đều tái rồi, "Tớ không có làm bẩn."
Tần Hành cười, "Chính cậu đi chọn túi đi."
Khuất Thần: "A, không phải là Lâm Vu tặng chứ? Nhìn cậu khẩn trương như thế."
Ánh mắt Tần Hành thật sâu. Khuất Thần dựng lấy đầu vai của hắn, "Cậu thật sự thích cậu ấy sao? Chỗ anh em tớ khuyên thật, Lâm Vu làm bằng hữu thì có thể, nhưng là làm bạn gái thì Tần thiếu gia à, cậu đừng nghĩ sớm làm gì."
Tần Hành nhàn nhạt câu một chút khóe miệng, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy."
"Trong mắt Lâm Vu chỉ có học tập, Tần Hành à, là học tập, học tập ở trên trời. Còn cậu chỉ ở chỗ này thôi." Hắn khua khua tay ở dưới.
"Tớ đã nói hết cao trung sẽ không yêu đương."
"Cậu liền lừa gạt người khác đi."
Hắn quen biết Tần Hành nhiều năm như vậy, so với ai khác đều hiểu hơn hết.
Tần Hành trở lại trên chỗ ngồi, đem cái túi đặt tại mặt bàn, vị trí dễ thấy.
Lâm Vu quay đầu thu bài tập, ánh mắt của cô dừng lại. Tần Hành đem bài tập đưa cho cô, khóe miệng trồi lên một nụ cười cao ngạo, "Cái túi này rất tốt."
Lông mi Lâm Vu nhu hòa, ý cười cực mỏng, "Cậu làm sao cùng Khuất Thần lấy trở về rồi?"
Tần Hành xấu hổ tới cực điểm, im lặng, "... Sao hôm qua cậu không nói cùng tớ nói một tiếng?"
Hắn đè ép thanh âm, thân thể không tự giác hướng về phía trước, không khí ấm áp vây quanh cô.
Bình luận facebook