Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Lâm Vu có biệt hiệu là A Vu.
Những đứa trẻ ở trong thôn bọn họ hầu như đều xưng hô như vậy. Lâm Vu chưa từng cảm thấy biệt danh của mình kì quái chỗ nào.
Thẳng đến học kì hai của năm đầu, Khương Hiểu vô tình hỏi biệt danh của cô là gì
Cô nói A Vu.
Khương Hiểu sửng sốt một chút,
"A Ô?"
Cô gật gật đầu.
Tôn Dương đằng sau đang ăn mì tôm, giáo viên Khang ngửi trong phòng học đều là mùi mì. Có bạn học bị mùi hưong này dẫn dụ, liên tiếp quay đầu, vừa tức vừa buồn bực.
Tần Hành khẽ cười một tiếng,
"A Ô, ăn một miếng đi."
Tôn Dương giương mắt, yên lặng ôm chặt thùng mì của mình.
"Tần Hành, cậu muốn ăn, thì tự xuống siêu thị dưới lầu mà mua đi."
A Vu, A Ô.
Lâm Vu lúng túng không thôi, mặt nóng lợi hại.
"Cho nên anh khi đó liền là nghĩ như vậy?"
Nụ cười trên mặt Tần Hành ngừng lại, nhìn Lâm Vu chững chạc đàng hoàng,
"Anh khi đó có thể có ý kiến gì? Em đối với anh lãnh đạm như vậy, đổi xử với Tôn Dương còn tốt hơn với anh!"
Lâm Vu biến đổi, cô phát hiện cô giống như không hiểu rõ Tần Hành lắm. Anh sao có thể đem những này nói tự nhiên như thế, một điểm ngượng ngùng đều không có.
Tần Hành lòng vòng mắt,
"Lâm Vu, anh cũng là nam sinh bình thường, đối với người con gái mình yêu bao lâu nay mà biểu lộ tâm ý, cái này rất bình thường. Hôn, ôm, đều là thuận theo tự nhiên. Hôm nay là sinh nhật của anh, anh vốn là muốn một nụ hôn làm quà sinh nhật. Không nghĩ tới em còn chuẩn bị cho anh quà." Kỳ thật, khi đó, nội tâm anh còn lâu mới được bình tĩnh như vậy. Anh cũng sợ hãi, sợ Lâm Vu cự tuyệt mình. Cô có lý do của cô, lại không ngại phản bác.
Mẹ cô, bà, tương lai của cô, còn có kinh tế của cô bị áp lực.
Lâm Vu nhìn anh, cô rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là
được tiện nghi bán chạy ngoan (thật ra đoạn này mình cũng không hiểu lắm hic). Tần Hành ở trước mặt cô căn bản chính là biến thành người khác vậy. Là ai nói, bác sĩ nam đều chững chạc đàng hoàng, không "Đùa nghịch lưu manh".
"Cha của em trước kia học ngành nào vậy?"
"Điện tử."
Tần Hành liễm liễm thần sắc,
"Hôm nào chúng ta cùng đi xem một chút."
Lâm Vu muốn nói, cô đã đi qua, cô còn chụp mấy bức ảnh. Chờ nghỉ đông về nhà, cho mẹ nhìn. Nhưng cô vẫn gật đầu.
Không biết cha có thể hay không cảm giác được rằng cô đã tới.
Lâm Vu trở về, Trình Trình ngồi xếp bằng trên giường,
"Bạn học Lâm Vu, cậu có cái gì muốn nói sao?"
Lâm Vu chỉ chỉ sát vách,
"Đi đưa quà sinh nhật."
"Tốt!" Trình Trình một mặt ý cười,
"Muộn như vậy ờ —— "
Lâm Vu đi lấy quần áo, "
Tớ đi tắm rửa."
Trình Trình vừa nằm xuống,
"Lâm Vu, thật hâm mộ cậu đấy. Cậu và anh Tần là bạn cấp 3, bạn đại học, về sau là đồng nghiệp... Ngẫm lại đều cảm thấy hay."
Lâm Vu chưa từng có nghĩ tới xa chuyện xa như thế, bất quá cô đã quyết định sự việc đương nhiên sẽ không tuỳ tiện thay đổi.
"Tớ đi tắm rửa."
"Mau đi đi. Tớ đặt đồng hồ báo thức lúc 7h nhé." Trình Trình ngáp một cái,
"Tớ ngủ trước nha."
Lâm Vu tắm rửa, rón rén lên giường, tắt đèn.
Trong đêm tối, điện thoại di động của cô sáng lên một cái. Cô cầm lên xem xét, là Tần Hành gửi Wechat.
Tần Hành:
Đi ngủ sớm một chút.
Lâm Vu:
Ngủ ngon.
Hết thảy cũng không giống nhau. Tựa như là ở trong nước cô độc lại có con thuyền nhỏ gần bờ.
Sáng ngày thứ hai, chỉ có một bộ phận người đi ra tản bộ.
Tần Hành sớm chờ tại đại sảnh. Hàn Dịch Tâm đi tới, cô mặc một bộ quần áo thoải mái.
"Tần Hành, sớm vậy."
Tần Hành gật gật đầu,
"Đại khái không có bao nhiêu người sẽ đi."
Hàn Dịch Tâm hiểu rõ,
"Đoán chừng đều đang ngủ thẳng cẳng rồi."
Tần Hành nhìn qua cô, lễ phép nói:
"Hôm qua cám ơn bánh sinh nhật của cậu."
Hàn Dịch Tâm cười,
"Vừa vặn trúng sinh nhật của cậu thôi. Cái sinh nhật này vui vẻ sao?"
Ánh mắt Tần Hành khẽ nhúc nhích,
"Rất đặc biệt." Anh sẽ nhớ kỹ cả đời, đây là sinh nhật lần đầu tiên có Lâm Vu.
Hàn Dịch Tâm quen biết anh hơn một năm, hai người bởi vì cùng ở một cái câu lạc bộ, lại cùng cùng chung một cái giáo viên ở phòng thí nghiệm, cho nên quan hệ của hai người muốn so lớp học bình thường đồng học thân cận một chút. Cô trước kia biết Lâm Vu tồn tại, Tần Hành nói qua, cô vẫn nghĩ Lâm Vu chỉ là bạn học của anh mà thôi.
Nhưng bây giờ nhìn xem cũng không phải là thế.
Hàn Dịch Tâm thông minh xinh đẹp, vào đại học, cô đối với Tần Hành có ấn tượng tốt, có thể cô lại là kiêu ngạo, điểm này chưa hề biểu lộ quá.
70, mọi người vừa đi vừa bò tập trung ở sảnh, bất quá chỉ có tám người.
Lâm Vu cũng không đến, bà dì của Trình Trình đột nhiên đến thăm, đau bụng quá không làm gì được. Cô nhắn tin cho cho Tần Hành, nói cho anh biết cô phải chăm sóc Trình Trình, không thể tới.
Hàn Dịch Tâm nhìn thời gian, hỏi Tần Hành:
"Lâm Vu không đi sao?"
Tần Hành:
"Cô phải chăm bạn học của mình."
Hàn Dịch Tâm gật đầu,
"Vậy chúng ta lên đường đi."
Thời tiết này, trên núi lá cây rơi xuống, cảnh sắc cũng không phải là đẹp như thế, chỉ có vài cái lá phong điểm màu.
Ngọn núi này không cao, độ cao so với mặt biển là 610, đường núi cũng không gập ghềnh.
Tần Hành cùng Hàn Dịch Tâm một đường, hai người đi ở giữa đội ngũ.
Hàn Dịch Tâm bình thường là ít rèn luyện, đi một nửa đường cũng hơi phí sức.
Tần Hành quay đầu:
"Cậu thế nào?"
Hàn Dịch Tâm hít sâu một hơi,
"Cậu đi trước đi, tớ ngừng lại nghỉ xíu."
Tần Hành cũng dừng bước.
Người phía sau cũng nổi lên.
"Chị, thế nào?"
Hàn Dịch Tâm khoát khoát tay,
"Không có chuyện gì. Mọi người tiếp tục đi, không cần phải để ý đến tôi."
Mọi người nhìn Tần Hành, thức thời rời đi.
"Chị, vậy chúng em đi trước."
Mấy người đi một đoạn đường, quay đầu nhìn hai người, mọi người trao đổi ánh mắt.
"Các người có hay không cảm thấy anh Tần cùng chị Hàn có gì đó?"
"Không biết nha. Bất quá ngày hôm qua bánh ngọt là chị Hàn chuẩn bị."
"Hai người bọn họ rất xứng đôi. Trai tài gái sắc, mà lại anh Tần lại là phú nhị đại, gia thế chị Hàn cũng rất không tệ, ông nội của chị là chuyên gia nghiên cứu về ung thư."
...
Hàn Dịch Tâm nhìn về phía Tần Hành,
"Cậu cũng đi thôi."
Tần Hành nhìn sắc mặt Hàn Dịch Tâm trắng bệch, thái dương còn toát ra mồ hôi.
"Có phải cậu bị bệnh không?"
Hàn Dịch Tâm ngẩng đầu,
"Hôm qua cảm giác có chút cảm, có thể là tối hôm qua bị lạnh lấy."
Tần Hành vặn mi,
"Có uống thuốc chưa?"
Hàn Dịch Tâm lắc đầu,
"Đi vội vàng nên không mang, cứ nghĩ là hai ngày không có chuyện gì."
Tần Hành:
"Chúng ta xuống núi thôi. Tình huống này của cậu không thích hợp leo núi."
Hàn Dịch Tâm:
"Cậu đi leo đi. Tớ một người không có chuyện gì."
Tần Hành không nói hai lời,
"Tớ vừa vặn cũng chuẩn bị xuống núi."
Hàn Dịch Tâm nghi hoặc,
"Bởi vì Lâm Vu sao?" Cô dừng một chút,
"Tần Hành, cậu là bởi vì Lâm Vu mà học y sao."
Tần Hành đảo mắt ngắm nhìn phương xa, sương mù lượn lờ đỉnh núi.
"Đúng thế." Anh thản nhiên trả lời.
Hàn Dịch Tâm trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm thôi đã khiến cô khó chịu. Cô liễm liễm thần sắc, khóe miệng vẽ lên một vòng ý cười. Đúng vậy, từ xưa cho đến giờ anh đều không cho ai một chút hi vọng.
Lâm Vu cùng Trình Trình ở lại đại sảnh, đại sảnh thanh nhã, ông chủ còn cố ý pha cà phê cho bọn họ, đáng tiếc Trình Trình không thể uống.
Lâm Vu đảo sách trong tay, một con mèo Garfield uốn tại bên chân của cô, khéo léo ngủ.
Trình Trình uống nước đường đỏ, cả người lười nhác.
"Nhất định tối hôm qua, uống hai chén bia, nên bà đi tới sớm."
Lâm Vu mắt cúi xuống, "
Không liên quan tới bia đâu. Dạo gần đây cậu hay thức khuya chơi game."
Trình Trình im lặng.
Không bao lâu, Tần Hành cùng Hàn Dịch Tâm trở về, vừa vặn đụng phải Lâm Vu cùng Trình Trình.
Tần Hành nói ra:
"Cô ấy có chút cảm, hai người có thuốc không?"
Lâm Vu lắc đầu, cô không có thói quen như vậy.
Trình Trình yếu ớt nhấc tay,
"Em mang theo thuốc pha." Cô từ cặp sách lấy ra hai túi,
"Chị—— "
Hàn Dịch Tâm nhận,
"Cám ơn." Cô nhìn mọi người,
"Tớ trở về phòng nghỉ ngơi."
"Chị, chị ngủ một giấc đi." Lâm Vu nhìn quầng thâm dưới mắt cô, đoán chừng cô cũng không có nghỉ ngơi tốt.
Hàn Dịch Tâm mắt nhìn Tần Hành,
"Làm phiền cậu rồi."
Tần Hành gật gật đầu,
"Buổi chiều trở về trước, chúng tớ lại đến bảo cậu."
Hàn Dịch Tâm nhẹ cười,
"Cám ơn." Nói xong, cô một mình trở về phòng.
Ba người ở lại đại sảnh, đều mang tâm tư.
Trình Trình cũng không hoạt bát như bình thường.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Tần Hành mở miệng nói:
"Anh trở về phòng trước đây."
Anh vừa đi, Trình Trình thở ra một hơi, "
Tớ cảm giác tớ là một cái bóng đèn. Lâm Vu, cậu không nhanh đi về chăm sóc Tần sao?"
Lâm Vu mặt có chút phát nhiệt,
"Chờ một lát đi."
Tần Hành trở về phòng đem đồ vật cất kỹ, không bao lâu một lần nữa trở về.
Lâm Vu chuyên chú sách quyển trong tay, anh ngồi bên cạnh Lâm Vui, ghế sô pha có chút lõm xuống.
Lâm Vu quay mặt lại, đối với anh mỉm cười.
Tần Hành nhìn thoáng qua quyển sách trên tay, mị lực của sách so với anh đều lớn hơn.
"Bạn cùng phòng em đâu?"
"Vừa mới bị Tùy Vũ gọi đi, Tùy Vũ chính là nam sinh lớp bên cạnh." Lâm Vu nghĩ có phải cậu ta muốn theo đuổi Trình Trình hay không.
Tần Hành lười biếng tựa ở trên ghế sa lon,
"Lần sau chúng ta ra ngoài một mình đi, quá nhiều người, chơi hết hứng."
Lâm Vu trong lòng lại nghĩ, bọn họ hiện tại làm sao có thời giờ.
"Được."
Tần Hành đưa tay vuốt vuốt sợi tóc của cô,
"Em hình như rất thích mèo?" Trước kia chỉ thấy cô rất thích con mèo ở Thẩm gia.
"Về sau chúng ta cũng nuôi một con."
Lâm Vu á một tiếng. Về sau, còn hơn mấy năm đi.
Buổi chiều hai giờ, mọi người ngồi xe buýt về, lần này hoạt động cũng coi như viên mãn hoàn thành.
Nhất là đối với Tần Hành mà nói, đây hết thảy đều nằm trong dự tính của anh.
Trở về trường, sinh hoạt của Tần Hành cùng Lâm Vu cũng không có phát sinh biến hoá quá lớn, hai người chỉ cần có thời gian, vẫn là cùng tự học buổi tối. Lâm Vu cũng chầm chậm tiếp nhận nụ hôn của Tần Hành, bất quá hết thảy đều là chạm đến rồi thôi.
Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau thảo luận luận văn.
Thứ nhất học kỳ thi giữa kỳ, Lâm Vu thành tích đều ổn, mọi người trong lớp cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Cố gắng cuối cùng rồi sẽ có hồi đáp.
Lúc này, đơn xin học bổng cũng phê xuống.
Lâm Vu thở dài một hơi. Kinh tế của cô áp lực xác thực rất lớn.
Chỉ chớp mắt, tết nguyên đán sau đó, lại nghênh đón kỳ thi cuối.
Thành phố B mùa đông so Tấn thành lạnh hơn nhiều, cùng phương Nam không đồng dạng, không khí rất khô. Tại bên ngoài, gió thổi vào mặt rất rát.
Mẹ Lâm thường xuyên chú ý dự báo thời tiết, sợ Lâm Vu lạnh, liền gọi điện thoại tới.
"A Vu, âm mười mấy độ, con cẩn thận kẻo lạnh nhé."
"Vâng ạ, Chị Tuyền lúc trước mua cho con hai cái áo lông, con có mặc. Huống chi ký túc xá đều có máy sưởi, trong phòng rất ấm áp." So trong nhà ấm áp nhiều. Bà lớn tuổi, vừa đến mùa đông, trên tay đều bị nứt da.
"Con nhớ đừng để bị lạnh đó."
"Mẹ cùng bà cũng nên chú ý thân thể. Con nghỉ ngơi đây." Bất quá cô còn muốn giúp Tiểu Hàn học bù, đại khái muốn trễ một chút mới có thể trở về.
Rất nhanh thi cuối kỳ kết thúc, mọi người lục tục về nhà.
Ký túc xá chỉ còn lại Lâm Vu.
Mẹ của Tiểu Hàn mời cô chăm tiểu Hàn một tuần, Lâm Vu mỗi ngày giúp Tiểu Hàn lên lớp, chạng vạng tối trở về trường.
Mẹ Tiểu Hàn cuối năm bận bịu túi bụi. Song ông bà đều ở quê, Tiểu Hàn cũng không nhỏ, liền không có để người già tới chăm.
Mẹ Tiểu Hàtự mình cùng Lâm Vu nói qua, Tiểu Hàn giống như rất thích cô, ba nói cái gì cậu đều không nghe, thế nhưng rất nghe lời cô nói, hi vọng cô có thể chăm sóc Tiểu Hàn một chút.
Lâm Vu cảm thấy khả năng giữa bọn họ không kém nhiều tuổi quá đi.
Ngày cuối cùng, Tiểu Hàn viết xong bài tập, Lâm Vu kiểm tra xong,
"Đều đúng rồi!"
Tiểu Hàn nhíu mày,
"Không khó lắm."
Lâm Vu nghĩ thầm, vậy tại sao trước kia điểm thi của em luôn từ dưới đếm lên.
Tiểu Hàn nhìn cô,
"Ngày mai chị về nhà rồi?"
Lâm Vu gật gật đầu,
"Đúng vậy a. Năm sau chúng ta gặp lại."
Tiểu Hàn nhấp một chút khóe miệng,
"Hôm nay em mời chị ăn cơm nhé."
Lâm Vu cười:
"Không cần nha. Một hồi chị có việc rồi."
Tiểu Hàn mặt lộ vẻ thất vọng.
Lâm Vu nhìn cậu,
"Chị cùng bạn đã hẹn cùng nhau ăn cơm, em có muốn đi cùng không?"
Tiểu Hàn ánh mắt vui mừng,
"Không quấy rầy ạ."
Lâm Vu dở khóc dở cười,
"Đương nhiên không quấy rầy." Cô tranh thủ thời gian nhắn cho Tần Hành một tin, nói cho anh biết một hồi cô muốn dẫn Tiểu Hàn cùng đi.
Tần Hành từ phòng thí nghiệm ra, gió lạnh đánh tới. Anh vô ý thức rùng mình một cái.
Hàn Dịch Tâm từ phía sau đi lên, "Cậu muốn đi ra ngoài?"
"Đi đón Lâm Vu."
"Em ấy còn chưa có về nhà?" Đã nghỉ một tuần rồi.
"Em ấy có dạy thêm."
Hàn Dịch Tâm gật gật đầu,
"Vậy làm sao ngày mai hai người về nhà? Có muốn tớ lái xe đưa hai người không?"
"Không cần làm phiền. Đi đường sắt cao tốc rất thuận tiện." Cách ngày ăn tết bất quá có sáu bảy ngày, lúc này mặc kệ nhà ga vẫn hay là đường sắt cao tốc đều là người.
"Năm sau gặp, chúc mừng năm mới."
"
Chúc mừng năm mới." Tần Hành nhìn đồng hồ,
"Tớ còn có việc, đi trước."
"Gặp lại sau." Hàn Dịch Tâm nhìn anh dần đi xa, mắt rốt cục lộ ra sự thất lạc. Có người sau lưng ra, vỗ vỗ vai của cô,
"Thích thì chủ động một chút!"
Cô quay đầu,
"Chị, không phải như vậy."
Đàn chị cười cười,
"Đi thôi. Nếu như không có chuyện gì, thì giúp cái người chị cô đơn này đi ăn cơm."
Hàn Dịch Tâm mỉm cười,
"Tốt."
Tần Hành đón xe trực tiếp đi thương trường, thương trường bên trong tràn đầy người. Anh đi năm phút, rốt cục đã tìm được Lâm Vu, còn có một cậu bé nữa.
Anh đánh giá một chút tiểu tử này,
"Xin chào, Tần Hành."
Tiểu Hàn nhàn nhạt nhìn anh,
"Anh chính là bạn học của chị Tiểu Lâm sao. Không có ý tứ, hôm nay quấy rầy các người rồi."
Không có ý tứ? Anh thật sự là một điểm không nhìn ra.
Hắn hỏi:
"Cơm tối muốn ăn cái gì?"
Lâm Vu có chút áy náy, thừa dịp tiểu Hàn đang nghịch. Cô cùng Tần Hành nói,
"Cha mẹ cậu bé ra khỏi nhà, một tuần cũng chưa trở lại."
"Không có việc gì, chỉ là một bạn nhỏ thôi." Anh nhíu mày,
"Sau khi trở về, anh đưa em về Đông Lăng. Không được cự tuyệt anh, anh nghĩ bạn trai đưa bạn gái về nhà hẳn là rất bình thường."
Lâm Vu nhẹ gật đầu. Người này thật đúng là sẽ chọn thời cơ.
Tần Hành vừa đến, Tiểu Hàn cũng không tâm tư chơi nữa.
Ba người đi vào một cửa hàng cá nướng.
Vốn là Lâm Vu muốn mời khách, kết quả Tần Hành cùng Tiểu Hàn đều muốn trả tiền.
Tần Hành nhìn thoáng qua Lâm Vu:
"Chờ trở lại Tấn thành, em lại mời anh."
Lâm Vu
: "Tốt thôi."
Tần Hành đi trả tiền.
Tiểu Hàn đột nhiên hỏi
, "Chị Tiểu Lâm, anh ấy có phải bạn trai chị không?"
Những đứa trẻ ở trong thôn bọn họ hầu như đều xưng hô như vậy. Lâm Vu chưa từng cảm thấy biệt danh của mình kì quái chỗ nào.
Thẳng đến học kì hai của năm đầu, Khương Hiểu vô tình hỏi biệt danh của cô là gì
Cô nói A Vu.
Khương Hiểu sửng sốt một chút,
"A Ô?"
Cô gật gật đầu.
Tôn Dương đằng sau đang ăn mì tôm, giáo viên Khang ngửi trong phòng học đều là mùi mì. Có bạn học bị mùi hưong này dẫn dụ, liên tiếp quay đầu, vừa tức vừa buồn bực.
Tần Hành khẽ cười một tiếng,
"A Ô, ăn một miếng đi."
Tôn Dương giương mắt, yên lặng ôm chặt thùng mì của mình.
"Tần Hành, cậu muốn ăn, thì tự xuống siêu thị dưới lầu mà mua đi."
A Vu, A Ô.
Lâm Vu lúng túng không thôi, mặt nóng lợi hại.
"Cho nên anh khi đó liền là nghĩ như vậy?"
Nụ cười trên mặt Tần Hành ngừng lại, nhìn Lâm Vu chững chạc đàng hoàng,
"Anh khi đó có thể có ý kiến gì? Em đối với anh lãnh đạm như vậy, đổi xử với Tôn Dương còn tốt hơn với anh!"
Lâm Vu biến đổi, cô phát hiện cô giống như không hiểu rõ Tần Hành lắm. Anh sao có thể đem những này nói tự nhiên như thế, một điểm ngượng ngùng đều không có.
Tần Hành lòng vòng mắt,
"Lâm Vu, anh cũng là nam sinh bình thường, đối với người con gái mình yêu bao lâu nay mà biểu lộ tâm ý, cái này rất bình thường. Hôn, ôm, đều là thuận theo tự nhiên. Hôm nay là sinh nhật của anh, anh vốn là muốn một nụ hôn làm quà sinh nhật. Không nghĩ tới em còn chuẩn bị cho anh quà." Kỳ thật, khi đó, nội tâm anh còn lâu mới được bình tĩnh như vậy. Anh cũng sợ hãi, sợ Lâm Vu cự tuyệt mình. Cô có lý do của cô, lại không ngại phản bác.
Mẹ cô, bà, tương lai của cô, còn có kinh tế của cô bị áp lực.
Lâm Vu nhìn anh, cô rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là
được tiện nghi bán chạy ngoan (thật ra đoạn này mình cũng không hiểu lắm hic). Tần Hành ở trước mặt cô căn bản chính là biến thành người khác vậy. Là ai nói, bác sĩ nam đều chững chạc đàng hoàng, không "Đùa nghịch lưu manh".
"Cha của em trước kia học ngành nào vậy?"
"Điện tử."
Tần Hành liễm liễm thần sắc,
"Hôm nào chúng ta cùng đi xem một chút."
Lâm Vu muốn nói, cô đã đi qua, cô còn chụp mấy bức ảnh. Chờ nghỉ đông về nhà, cho mẹ nhìn. Nhưng cô vẫn gật đầu.
Không biết cha có thể hay không cảm giác được rằng cô đã tới.
Lâm Vu trở về, Trình Trình ngồi xếp bằng trên giường,
"Bạn học Lâm Vu, cậu có cái gì muốn nói sao?"
Lâm Vu chỉ chỉ sát vách,
"Đi đưa quà sinh nhật."
"Tốt!" Trình Trình một mặt ý cười,
"Muộn như vậy ờ —— "
Lâm Vu đi lấy quần áo, "
Tớ đi tắm rửa."
Trình Trình vừa nằm xuống,
"Lâm Vu, thật hâm mộ cậu đấy. Cậu và anh Tần là bạn cấp 3, bạn đại học, về sau là đồng nghiệp... Ngẫm lại đều cảm thấy hay."
Lâm Vu chưa từng có nghĩ tới xa chuyện xa như thế, bất quá cô đã quyết định sự việc đương nhiên sẽ không tuỳ tiện thay đổi.
"Tớ đi tắm rửa."
"Mau đi đi. Tớ đặt đồng hồ báo thức lúc 7h nhé." Trình Trình ngáp một cái,
"Tớ ngủ trước nha."
Lâm Vu tắm rửa, rón rén lên giường, tắt đèn.
Trong đêm tối, điện thoại di động của cô sáng lên một cái. Cô cầm lên xem xét, là Tần Hành gửi Wechat.
Tần Hành:
Đi ngủ sớm một chút.
Lâm Vu:
Ngủ ngon.
Hết thảy cũng không giống nhau. Tựa như là ở trong nước cô độc lại có con thuyền nhỏ gần bờ.
Sáng ngày thứ hai, chỉ có một bộ phận người đi ra tản bộ.
Tần Hành sớm chờ tại đại sảnh. Hàn Dịch Tâm đi tới, cô mặc một bộ quần áo thoải mái.
"Tần Hành, sớm vậy."
Tần Hành gật gật đầu,
"Đại khái không có bao nhiêu người sẽ đi."
Hàn Dịch Tâm hiểu rõ,
"Đoán chừng đều đang ngủ thẳng cẳng rồi."
Tần Hành nhìn qua cô, lễ phép nói:
"Hôm qua cám ơn bánh sinh nhật của cậu."
Hàn Dịch Tâm cười,
"Vừa vặn trúng sinh nhật của cậu thôi. Cái sinh nhật này vui vẻ sao?"
Ánh mắt Tần Hành khẽ nhúc nhích,
"Rất đặc biệt." Anh sẽ nhớ kỹ cả đời, đây là sinh nhật lần đầu tiên có Lâm Vu.
Hàn Dịch Tâm quen biết anh hơn một năm, hai người bởi vì cùng ở một cái câu lạc bộ, lại cùng cùng chung một cái giáo viên ở phòng thí nghiệm, cho nên quan hệ của hai người muốn so lớp học bình thường đồng học thân cận một chút. Cô trước kia biết Lâm Vu tồn tại, Tần Hành nói qua, cô vẫn nghĩ Lâm Vu chỉ là bạn học của anh mà thôi.
Nhưng bây giờ nhìn xem cũng không phải là thế.
Hàn Dịch Tâm thông minh xinh đẹp, vào đại học, cô đối với Tần Hành có ấn tượng tốt, có thể cô lại là kiêu ngạo, điểm này chưa hề biểu lộ quá.
70, mọi người vừa đi vừa bò tập trung ở sảnh, bất quá chỉ có tám người.
Lâm Vu cũng không đến, bà dì của Trình Trình đột nhiên đến thăm, đau bụng quá không làm gì được. Cô nhắn tin cho cho Tần Hành, nói cho anh biết cô phải chăm sóc Trình Trình, không thể tới.
Hàn Dịch Tâm nhìn thời gian, hỏi Tần Hành:
"Lâm Vu không đi sao?"
Tần Hành:
"Cô phải chăm bạn học của mình."
Hàn Dịch Tâm gật đầu,
"Vậy chúng ta lên đường đi."
Thời tiết này, trên núi lá cây rơi xuống, cảnh sắc cũng không phải là đẹp như thế, chỉ có vài cái lá phong điểm màu.
Ngọn núi này không cao, độ cao so với mặt biển là 610, đường núi cũng không gập ghềnh.
Tần Hành cùng Hàn Dịch Tâm một đường, hai người đi ở giữa đội ngũ.
Hàn Dịch Tâm bình thường là ít rèn luyện, đi một nửa đường cũng hơi phí sức.
Tần Hành quay đầu:
"Cậu thế nào?"
Hàn Dịch Tâm hít sâu một hơi,
"Cậu đi trước đi, tớ ngừng lại nghỉ xíu."
Tần Hành cũng dừng bước.
Người phía sau cũng nổi lên.
"Chị, thế nào?"
Hàn Dịch Tâm khoát khoát tay,
"Không có chuyện gì. Mọi người tiếp tục đi, không cần phải để ý đến tôi."
Mọi người nhìn Tần Hành, thức thời rời đi.
"Chị, vậy chúng em đi trước."
Mấy người đi một đoạn đường, quay đầu nhìn hai người, mọi người trao đổi ánh mắt.
"Các người có hay không cảm thấy anh Tần cùng chị Hàn có gì đó?"
"Không biết nha. Bất quá ngày hôm qua bánh ngọt là chị Hàn chuẩn bị."
"Hai người bọn họ rất xứng đôi. Trai tài gái sắc, mà lại anh Tần lại là phú nhị đại, gia thế chị Hàn cũng rất không tệ, ông nội của chị là chuyên gia nghiên cứu về ung thư."
...
Hàn Dịch Tâm nhìn về phía Tần Hành,
"Cậu cũng đi thôi."
Tần Hành nhìn sắc mặt Hàn Dịch Tâm trắng bệch, thái dương còn toát ra mồ hôi.
"Có phải cậu bị bệnh không?"
Hàn Dịch Tâm ngẩng đầu,
"Hôm qua cảm giác có chút cảm, có thể là tối hôm qua bị lạnh lấy."
Tần Hành vặn mi,
"Có uống thuốc chưa?"
Hàn Dịch Tâm lắc đầu,
"Đi vội vàng nên không mang, cứ nghĩ là hai ngày không có chuyện gì."
Tần Hành:
"Chúng ta xuống núi thôi. Tình huống này của cậu không thích hợp leo núi."
Hàn Dịch Tâm:
"Cậu đi leo đi. Tớ một người không có chuyện gì."
Tần Hành không nói hai lời,
"Tớ vừa vặn cũng chuẩn bị xuống núi."
Hàn Dịch Tâm nghi hoặc,
"Bởi vì Lâm Vu sao?" Cô dừng một chút,
"Tần Hành, cậu là bởi vì Lâm Vu mà học y sao."
Tần Hành đảo mắt ngắm nhìn phương xa, sương mù lượn lờ đỉnh núi.
"Đúng thế." Anh thản nhiên trả lời.
Hàn Dịch Tâm trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm thôi đã khiến cô khó chịu. Cô liễm liễm thần sắc, khóe miệng vẽ lên một vòng ý cười. Đúng vậy, từ xưa cho đến giờ anh đều không cho ai một chút hi vọng.
Lâm Vu cùng Trình Trình ở lại đại sảnh, đại sảnh thanh nhã, ông chủ còn cố ý pha cà phê cho bọn họ, đáng tiếc Trình Trình không thể uống.
Lâm Vu đảo sách trong tay, một con mèo Garfield uốn tại bên chân của cô, khéo léo ngủ.
Trình Trình uống nước đường đỏ, cả người lười nhác.
"Nhất định tối hôm qua, uống hai chén bia, nên bà đi tới sớm."
Lâm Vu mắt cúi xuống, "
Không liên quan tới bia đâu. Dạo gần đây cậu hay thức khuya chơi game."
Trình Trình im lặng.
Không bao lâu, Tần Hành cùng Hàn Dịch Tâm trở về, vừa vặn đụng phải Lâm Vu cùng Trình Trình.
Tần Hành nói ra:
"Cô ấy có chút cảm, hai người có thuốc không?"
Lâm Vu lắc đầu, cô không có thói quen như vậy.
Trình Trình yếu ớt nhấc tay,
"Em mang theo thuốc pha." Cô từ cặp sách lấy ra hai túi,
"Chị—— "
Hàn Dịch Tâm nhận,
"Cám ơn." Cô nhìn mọi người,
"Tớ trở về phòng nghỉ ngơi."
"Chị, chị ngủ một giấc đi." Lâm Vu nhìn quầng thâm dưới mắt cô, đoán chừng cô cũng không có nghỉ ngơi tốt.
Hàn Dịch Tâm mắt nhìn Tần Hành,
"Làm phiền cậu rồi."
Tần Hành gật gật đầu,
"Buổi chiều trở về trước, chúng tớ lại đến bảo cậu."
Hàn Dịch Tâm nhẹ cười,
"Cám ơn." Nói xong, cô một mình trở về phòng.
Ba người ở lại đại sảnh, đều mang tâm tư.
Trình Trình cũng không hoạt bát như bình thường.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Tần Hành mở miệng nói:
"Anh trở về phòng trước đây."
Anh vừa đi, Trình Trình thở ra một hơi, "
Tớ cảm giác tớ là một cái bóng đèn. Lâm Vu, cậu không nhanh đi về chăm sóc Tần sao?"
Lâm Vu mặt có chút phát nhiệt,
"Chờ một lát đi."
Tần Hành trở về phòng đem đồ vật cất kỹ, không bao lâu một lần nữa trở về.
Lâm Vu chuyên chú sách quyển trong tay, anh ngồi bên cạnh Lâm Vui, ghế sô pha có chút lõm xuống.
Lâm Vu quay mặt lại, đối với anh mỉm cười.
Tần Hành nhìn thoáng qua quyển sách trên tay, mị lực của sách so với anh đều lớn hơn.
"Bạn cùng phòng em đâu?"
"Vừa mới bị Tùy Vũ gọi đi, Tùy Vũ chính là nam sinh lớp bên cạnh." Lâm Vu nghĩ có phải cậu ta muốn theo đuổi Trình Trình hay không.
Tần Hành lười biếng tựa ở trên ghế sa lon,
"Lần sau chúng ta ra ngoài một mình đi, quá nhiều người, chơi hết hứng."
Lâm Vu trong lòng lại nghĩ, bọn họ hiện tại làm sao có thời giờ.
"Được."
Tần Hành đưa tay vuốt vuốt sợi tóc của cô,
"Em hình như rất thích mèo?" Trước kia chỉ thấy cô rất thích con mèo ở Thẩm gia.
"Về sau chúng ta cũng nuôi một con."
Lâm Vu á một tiếng. Về sau, còn hơn mấy năm đi.
Buổi chiều hai giờ, mọi người ngồi xe buýt về, lần này hoạt động cũng coi như viên mãn hoàn thành.
Nhất là đối với Tần Hành mà nói, đây hết thảy đều nằm trong dự tính của anh.
Trở về trường, sinh hoạt của Tần Hành cùng Lâm Vu cũng không có phát sinh biến hoá quá lớn, hai người chỉ cần có thời gian, vẫn là cùng tự học buổi tối. Lâm Vu cũng chầm chậm tiếp nhận nụ hôn của Tần Hành, bất quá hết thảy đều là chạm đến rồi thôi.
Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau thảo luận luận văn.
Thứ nhất học kỳ thi giữa kỳ, Lâm Vu thành tích đều ổn, mọi người trong lớp cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Cố gắng cuối cùng rồi sẽ có hồi đáp.
Lúc này, đơn xin học bổng cũng phê xuống.
Lâm Vu thở dài một hơi. Kinh tế của cô áp lực xác thực rất lớn.
Chỉ chớp mắt, tết nguyên đán sau đó, lại nghênh đón kỳ thi cuối.
Thành phố B mùa đông so Tấn thành lạnh hơn nhiều, cùng phương Nam không đồng dạng, không khí rất khô. Tại bên ngoài, gió thổi vào mặt rất rát.
Mẹ Lâm thường xuyên chú ý dự báo thời tiết, sợ Lâm Vu lạnh, liền gọi điện thoại tới.
"A Vu, âm mười mấy độ, con cẩn thận kẻo lạnh nhé."
"Vâng ạ, Chị Tuyền lúc trước mua cho con hai cái áo lông, con có mặc. Huống chi ký túc xá đều có máy sưởi, trong phòng rất ấm áp." So trong nhà ấm áp nhiều. Bà lớn tuổi, vừa đến mùa đông, trên tay đều bị nứt da.
"Con nhớ đừng để bị lạnh đó."
"Mẹ cùng bà cũng nên chú ý thân thể. Con nghỉ ngơi đây." Bất quá cô còn muốn giúp Tiểu Hàn học bù, đại khái muốn trễ một chút mới có thể trở về.
Rất nhanh thi cuối kỳ kết thúc, mọi người lục tục về nhà.
Ký túc xá chỉ còn lại Lâm Vu.
Mẹ của Tiểu Hàn mời cô chăm tiểu Hàn một tuần, Lâm Vu mỗi ngày giúp Tiểu Hàn lên lớp, chạng vạng tối trở về trường.
Mẹ Tiểu Hàn cuối năm bận bịu túi bụi. Song ông bà đều ở quê, Tiểu Hàn cũng không nhỏ, liền không có để người già tới chăm.
Mẹ Tiểu Hàtự mình cùng Lâm Vu nói qua, Tiểu Hàn giống như rất thích cô, ba nói cái gì cậu đều không nghe, thế nhưng rất nghe lời cô nói, hi vọng cô có thể chăm sóc Tiểu Hàn một chút.
Lâm Vu cảm thấy khả năng giữa bọn họ không kém nhiều tuổi quá đi.
Ngày cuối cùng, Tiểu Hàn viết xong bài tập, Lâm Vu kiểm tra xong,
"Đều đúng rồi!"
Tiểu Hàn nhíu mày,
"Không khó lắm."
Lâm Vu nghĩ thầm, vậy tại sao trước kia điểm thi của em luôn từ dưới đếm lên.
Tiểu Hàn nhìn cô,
"Ngày mai chị về nhà rồi?"
Lâm Vu gật gật đầu,
"Đúng vậy a. Năm sau chúng ta gặp lại."
Tiểu Hàn nhấp một chút khóe miệng,
"Hôm nay em mời chị ăn cơm nhé."
Lâm Vu cười:
"Không cần nha. Một hồi chị có việc rồi."
Tiểu Hàn mặt lộ vẻ thất vọng.
Lâm Vu nhìn cậu,
"Chị cùng bạn đã hẹn cùng nhau ăn cơm, em có muốn đi cùng không?"
Tiểu Hàn ánh mắt vui mừng,
"Không quấy rầy ạ."
Lâm Vu dở khóc dở cười,
"Đương nhiên không quấy rầy." Cô tranh thủ thời gian nhắn cho Tần Hành một tin, nói cho anh biết một hồi cô muốn dẫn Tiểu Hàn cùng đi.
Tần Hành từ phòng thí nghiệm ra, gió lạnh đánh tới. Anh vô ý thức rùng mình một cái.
Hàn Dịch Tâm từ phía sau đi lên, "Cậu muốn đi ra ngoài?"
"Đi đón Lâm Vu."
"Em ấy còn chưa có về nhà?" Đã nghỉ một tuần rồi.
"Em ấy có dạy thêm."
Hàn Dịch Tâm gật gật đầu,
"Vậy làm sao ngày mai hai người về nhà? Có muốn tớ lái xe đưa hai người không?"
"Không cần làm phiền. Đi đường sắt cao tốc rất thuận tiện." Cách ngày ăn tết bất quá có sáu bảy ngày, lúc này mặc kệ nhà ga vẫn hay là đường sắt cao tốc đều là người.
"Năm sau gặp, chúc mừng năm mới."
"
Chúc mừng năm mới." Tần Hành nhìn đồng hồ,
"Tớ còn có việc, đi trước."
"Gặp lại sau." Hàn Dịch Tâm nhìn anh dần đi xa, mắt rốt cục lộ ra sự thất lạc. Có người sau lưng ra, vỗ vỗ vai của cô,
"Thích thì chủ động một chút!"
Cô quay đầu,
"Chị, không phải như vậy."
Đàn chị cười cười,
"Đi thôi. Nếu như không có chuyện gì, thì giúp cái người chị cô đơn này đi ăn cơm."
Hàn Dịch Tâm mỉm cười,
"Tốt."
Tần Hành đón xe trực tiếp đi thương trường, thương trường bên trong tràn đầy người. Anh đi năm phút, rốt cục đã tìm được Lâm Vu, còn có một cậu bé nữa.
Anh đánh giá một chút tiểu tử này,
"Xin chào, Tần Hành."
Tiểu Hàn nhàn nhạt nhìn anh,
"Anh chính là bạn học của chị Tiểu Lâm sao. Không có ý tứ, hôm nay quấy rầy các người rồi."
Không có ý tứ? Anh thật sự là một điểm không nhìn ra.
Hắn hỏi:
"Cơm tối muốn ăn cái gì?"
Lâm Vu có chút áy náy, thừa dịp tiểu Hàn đang nghịch. Cô cùng Tần Hành nói,
"Cha mẹ cậu bé ra khỏi nhà, một tuần cũng chưa trở lại."
"Không có việc gì, chỉ là một bạn nhỏ thôi." Anh nhíu mày,
"Sau khi trở về, anh đưa em về Đông Lăng. Không được cự tuyệt anh, anh nghĩ bạn trai đưa bạn gái về nhà hẳn là rất bình thường."
Lâm Vu nhẹ gật đầu. Người này thật đúng là sẽ chọn thời cơ.
Tần Hành vừa đến, Tiểu Hàn cũng không tâm tư chơi nữa.
Ba người đi vào một cửa hàng cá nướng.
Vốn là Lâm Vu muốn mời khách, kết quả Tần Hành cùng Tiểu Hàn đều muốn trả tiền.
Tần Hành nhìn thoáng qua Lâm Vu:
"Chờ trở lại Tấn thành, em lại mời anh."
Lâm Vu
: "Tốt thôi."
Tần Hành đi trả tiền.
Tiểu Hàn đột nhiên hỏi
, "Chị Tiểu Lâm, anh ấy có phải bạn trai chị không?"
Bình luận facebook