Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Tranh tài kết thúc, vô luận là thắng hay thua, trên mặt bọn họ đều tươi cười giống nhau.
Con đường thanh xuân vốn là như thế, thắng cũng tốt, thua cũng tốt, đều là một sự trải nghiệm.
Đội chiến thắng của trường đại học B đi lên bục, bọn họ vây quanh Lâm Vu, mỗi người đều ôm cô một cái nhiệt liệt. Tuy quen biết chưa lâu, thế nhưng tình nghĩa thâm hậu, đại khái đây chính là cách mạng tình bạn.
Hàn Dịch Tâm uốn khóe miệng,
"Lâm Vu, chúc mừng em." Ngữ khí chân thành tha thiết mà động dung.
Lâm Vu nhìn qua cô,
"Chị, đây là kết quả bởi sự cố gắng của mọi người. Không phải mình em."
Một khắc này, Hàn Dịch Tâm rốt cục bình thường trở lại. Cô mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm Lâm Vu một cái. Cô cứ nghĩ Lâm Vu tham gia
« sinh sôi không ngừng » là để lấy lòng mẹ của Tần Hành. Thì ra là do cô suy từ bụng ta ra bụng người.
Cô sinh ra ở trong một gia đình giàu có, từ tổ tông, trong nhà người nhà không thân thiết nhau lắm. Mà cô từ nhỏ cái gì đều không lo, hưởng thụ lấy sự giáo dục tốt nhất.
Đúng là ông trời không phụ với những người cố gắng.
Tần Hành cầm trong tay một bó hoa hồng, anh từng bước một đi lên.
"A Vu —— "
Lâm Vu đang cùng một bạn học na, trao đổi nick Wechat, nghe thấy thanh âm, cô quay đầu, mi sắc động lòng người.
Khung cảnh như ngưng lại.
Tần Hành đi đến trước mặt cô,
"Chúc mừng!"
Lâm Vu kinh ngạc nhìn hoa hồng, thật xinh đẹp, mùi hương tràn ngập bốn phía. Cô hôm nay cố ý đeo đôi bông tai mà anh tặng, có màu giống bó hồng kia. Nhiều năm như vậy, cô là lần đầu tiên đeo nó, tai cũng hồng hồng.
Tần Hành so với ai khác đều vui vẻ, anh rất muốn ôm ôm cô, hôn cô, thế nhưng bây giờ không được.
Anh hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói ra:
"Em xem ai tới?"
Trên mặt Lâm Vu lộ ra mấy phần kinh ngạc, ánh mắt xuyên qua phía sau của anh, cô nhìn thấy...
Thầy Trương, cô Đào, cô Âu Dương, thầy Tôn, Hách chủ nhiệm, chị Tuyền cũng tới, còn có ba mẹ Tần Hành...
Lâm Vu vô thức bịt miệng lại, trong hai tròng mắt đầy nước mắt, yết hầu vừa chua lại chát, gần như không thể nói gì.
Bọn họ đều tới.
Cô cắn cắn môi, khống chế không cho nước mắt rơi xuống tới. Một nháy mắt, cô ôm lấy Tần Hành, nhón chân lên, ghé vào lỗ tai anh nói ra:
"Tần Hành, em yêu anh!"
Chưa kịp phản ứng, cô đã buông anh ra, hướng tới chỗ mọi người.
Mà anh đứng ở đằng kia, hai tay nắm thật chặt, mới khắc chế được tâm tình hỗn loạn của mình.
Các thầy cô cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ cùng học sinh gặp lại nhau như này. Mấy cái này người trung niên lúc kích động cũng không biết mói gì cho phải.
Cô Âu Dương chậm rãi lắng đọng xuống,
"Lâm Vu em so với hồ đó không có gì thay đổi, cô vừa mới tại dưới khán đài xem em, cô còn cùng mọi người nói, tựa như tại hôm qua."
Thầy Tôn cảm khái,
"Lúc trước em từ bỏ hóa học, cái này trong lòng tôi vẫn cảm thấy đáng tiếc, luôn cảm thấy đã mất đi một cái nhà hóa học. Bất quá em hôm nay lại thắng đề hoa học, tôi cảm giác được an ủi."
Lâm Vu bật cười, lúc cấp ba cô đã học nội dung hoá ở đại học rồi.
Hôm nay thắng lợi là trùng hợp.
Đào Mạn ôm con gái
"Cùng chúc mừng chị nhé con, tương lai con phải học tập chị đó."
Bạn nhỏ nhìn chằm chằm Lâm Vu,
"Chúc mừng chị ạ!"
Tất cả mọi người cười.
Trương Cần cũng có chút cảm khái, học sinh của ông giỏi và xuất sắc như vậy. Lúc trước trường học không chuẩn bị để ông tiếp tục chỉ huy trực ban, liền là đám con nít này viết đơn, khiến cho trường học thay đổi chủ ý.
"Lâm Vu, tôi là giáo viên toán học, không có quá nhiều từ ngữ hoa lệ trau chuốt, chỉ nói một câu, thật rất lợi hại! Chúc mừng em!"
"Cám ơn ngài, thầy Trương!"
Hách chủ nhiệm nhẹ nhàng cuống họng,
"Hôm nay tranh tài thật phi thường đặc sắc. Lâm Vu cùng Lý Duy Tịch không hổ là học sinh Nhất Trung của chúng ta. Tôi quyết định chờ tiết mục phát sóng, tháng chín khai giảng, tôi muốn cùng Dư hiệu trưởng xin, tổ chức cho thầy trò toàn trường xem."
Đám người: "..."
"Ba ba, ba có thể hay không nói cái khác? Mất mặt quá đi!" Hách Điềm đều không muốn cùng cha đứng chung một chỗ. Bất quá cô bé thật thật là sùng bái Lâm Vu,
"Chị Lâm Vu, em thường nghe ba ba nhắc đến chị, chúc mừng chị! Chị hôm nay thật quá tuyệt vời! Chờ qua mấy năm, em đọc sách nhiều, em cũng muốn tới tham gia
« sinh sôi không ngừng »
."
Hách chủ nhiệm gật gật đầu, con bé nói không sai.
Lâm Vu hướng phía cô bé cười cười,
"Cố lên nha!"
Tần Hành cười,
"Để con giúp mọi người chụp chung một tấm ảnh nhé."
Nhân sinh không hoàn mỹ, có lẽ thật còn có một loại hình thức khác để đền bù.
Ngày đó, đối với Lâm Vu mà nói, thật là khó mà quên. Thẳng đến khi cô tốt nghiệp tiến sĩ, cùng Tần Hành trở lại trường học cũ chụp ảnh cưới, cô rúc vào vai Tần Hành, vẫn còn nhớ một màn này.
Mười lăm tuổi gặp nhau, mọi sự việc của cô đều có anh xuất hiện.
Ông Tần lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Vu, kỳ thật cũng không tính lần thứ nhất. Năm đó, ông ở dưới sân khấu nhìn bọn họ diễn
« khổng tước đông nam phi », bất quá ông làm sao cũng tưởng tượng không nổi, trong vở kịch ấy lại có con dâu tương lai của mình.
"Đây là lần đầu tiên chú xem một tiết mục đặc sắc như thế." Trên mặt của ông tràn đầy vẻ tán thành.
"Lâm Vu à, về sau có thời gian, cùng Tần Hành về nhà chú chơi một chút."
Lâm Vu nhìn qua ông,
"Dạ vâng ạ."
Ông Tần trên mặt tươi cười, cũng khó trách vợ mình luôn luôn khen Lâm Vu. Nhìn trận đấu này, ông ít nhiều đều bị chấn động. Không nói đến, đứa nhỏ này tri thức phong phú, nhìn cô trên khán đài thái độ lạnh nhạt, thật để ông lau mắt mà nhìn. Đối phương thua, cô đều sẽ cười một tiếng, dáng vẻ tươi cười chân thành, là cho đối thủ khẳng định.
Ngẫm lại Tần Hành, từ nhỏ con mắt đã để lên đỉnh đầu, rắm thúi thượng thiên. Những năm nay thay đổi hẳn là vì Lâm Vu.
Thật sự là ứng với câu nói kia, gần mực thì đen gần đèn thì sáng.
Không sai không sai!
Bà Tần cũng là một mặt ôn hòa,
"Các cháu buổi tối có liên hoan, cô và chú nghĩ mọi người nên cùng nhau ăn một bữa cơm, vừa vặn Tuyền Tuyền cũng ở đây."
Tần Hành nói:
"Lâm Vu, ngày mai thế nào?"
Ngay trước mặt trưởng bối cô có thể nói không được sao? Cô gật gật đầu.
Bà Tần cười nói:
"Vậy hôm nay cô đi đặt phòng. Tối ngày mai đi. Tuyền Tuyền, tối mai cháu có thời gian không?"
Triệu Ngọc Tuyền nội tâm cảm động không thôi, nhà họ Tần đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
"Dì, cháu còn có việc bận. Mọi người là người một nhà khó có được không gian riêng tư, lần sau cháu sẽ tới ạ."
Bà Tần thật sự là thích cô,
"Vậy lần sau vậy." Lâm Vu lúc ôn thi cấp ba, liền ở nhà Triệu Ngọc Tuyền, Triệu Ngọc Tuyền lại là một người tính tình thật thà. Núi Đông Lăng thật là một nơi tốt, khó trách cổ đại vương hầu sẽ đem mộ địa tuyển ở nơi đó.
Ông bà Tần thức thời sớm rời đi, trên đường trở về, ông Tần cùng khen Lâm Vu với vợ. Khen xong, ông Tần hỏi:
"Tôi nhớ hồi trước bà rất thích con gái của nhà họ Thẩm? Một mực ngóng trông nó về làm con dâu."
Bà Tần bật cười:
"A! Bọn nó hồi mới vào cấp ba, con của ông diễn bà mối."
Ông Tần gật gật đầu, ông còn có ấn tượng.
Bà Tần:
"Ai cũng không dám vẽ nốt ruồi cho bà mối"
Ông Tần:
"Vậy cuối cùng ai vẽ?"
Bà Tần:
"Còn có thể là ai? Lâm Vu chứ sao! Tính cách Tần Hành ông cũng biết, nó bướng bỉnh trâu, lời của chúng ta nó đều không nghe, hết lần này tới lần khác lại nghe lời Lâm Vu."
Ông Tần:
"Thật tâm mà nói, Lâm Vu so với Đình Đình càng thích hợp với Tần Hành."
Bà Tần cười một tiếng,
"Trước đó vài ngày, Dương Hi còn hỏi tôi đài truyền hình tuyển người, Đình Đình học biên đạo chuyên nghiệp, đoán chừng sẽ đến tỉnh đài tới."
Ông Tần:
"Lâm Vu cùng nhà họ Thẩm, Đình Đình đối với Tần Hành... Mau để cho hai đứa nhỏ kết hôn được rồi đó, tùy bọn chúng ở thành phố B mà sống."
Bà Tần:
"Thông gia còn chưa từng gặp qua, ông nghĩ thật xa."
Lâm Vu trở về phòng tháo trang sức thay quần áo, lúc thay quần áo, cô do dự một chút, lấy ra cái váy dài, váy liền áo bên ngoài là một tầng lưới sa, điểm xuyết lấy đốm nhỏ. Lúc trước Tử Uyển nói với cô, mặc cái này tiên khí mười phần.
Vốn là chuẩn bị trận chung kết mặc, bất quá trận chung kết tổ tiết mục cung cấp quần áo, cô nghĩ nghĩ hôm nay mặc đi.
Tần Hành dắt Tiểu Dã, ở sảnh khách sạn chờ.
Hai mươi phút, anh liền nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện tại trong tầm mắt của anh. Anh không tự giác đứng dậy, theo bản năng nuốt yết hầu.
Lâm Vu bước chân giương nhẹ, sắc mặt bên trên mang theo vài phần ngượng ngùng. Cô vẫn là không quen.
Tần Hành lờ mờ thấy được dáng vẻ cô mặc áo cưới, anh hào phóng giơ lên dáng bẻ tươi cười,
"Đẹp lắm."
Lâm Vu liếc anh một chút, ánh mắt rất nhanh bị Tiểu Dã hấp dẫn. Cô ngồi xổm người xuống,
"Anh làm sao lại dắt nó theo?"
Tiểu Dã đã chín tuổi, tiến vào thời kì trung niên, hiện tại đặc biệt dính người.
Lâm Vu sờ nó một cái, nó liền hừ hừ.
Tần Hành nói:
"Nó nhớ em đó, em cũng không nhìn tới nó!"
Lâm Vu:
"..."
Tần Hành lái xe, hai người trực tiếp đến Nhất Trung.
Nhất Trung đang được nghỉ hè, ông bảo vệ đã thay đổi. Nghe nói bọn họ muốn vào trường học, ông nghi vấn rất lâu.
Tần Hành kiên nhẫn giải thích, lại lôi ra Hách chủ nhiệm.
Bảo vệ mới gật đầu, cho bọn họ vào xem.
"Trời nóng như vậy, các cháu sao không chọn lúc khác mà đến."
Lâm Vu cũng cảm thấy thế, bất quá Tần Hành đề nghị đến trường học, cô cũng không có suy nghĩ nhiều.
Trở lại chốn cũ, hai người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Mùa hè, hồ hoa sen bên trong nở rộ. Trường học một mảnh an bình, chỉ có ve kêu gào rít.
Hai người tay nắm tay, Tiểu Dã theo sau lưng.
Tần Hành:
"Trường học thật sự là một chút cũng không thay đổi."
Lâm Vu gật gật đầu,
"Lần đầu tiên tới trường, em đã cảm thấy Nhất Trung thật xinh đẹp."
Tần Hành nghiêng đầu,
"Lớp chúng ta người đầu tiên em nhìn thấy cũng là anh."
Lâm Vu giật một vòng cười, anh đến văn phòng đưa bài tập, ngày đầu tiên hai người liền đụng phải. Cô giật giật tay, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Người này cũng không thấy nóng sao. Rõ ràng lúc trước có bệnh thích sạch sẽ.
Tần Hành:
"Anh trước kia đã muốn nắm tay của em."
Lâm Vu cúi đầu xuống,
"Tần Hành, nếu như anh không có gặp phải em, nhân sinh của anh sẽ như thế nào?"
Tần Hành:
"Không có."
Lâm Vu:
"Em nghĩ thử rồi. Anh sẽ thành nhà số học, khả năng còn có thể cầm thưởng."
Tần Hành:
"Nghĩ anh cầm được giải thưởng? Vậy anh phải cố gắng tranh thủ cầm cái giải thưởng y học."
Lâm Vu cười,
"Vậy em chờ xem."
Hai người đi qua dãy nhà của học sinh lớp 10, lại đến phòng học của học sinh năm na. Đoạn thời gian trước, trường học vừa mới đem tường quét vôi, nơi này không còn có dấu vết bọn họ lưu lại.
Lâm Vu chỉ vào chỗ ngồi của bọn họ,
"Anh khi đó luôn đem chân ngả vào phía dưới ghế của em, có phải là cố ý hay không?"
Tần Hành nhíu mày,
"Vậy sao em xưa nay không nói anh?" Anh phiền muộn, Tôn Dương cũng sẽ thường xuyên đem chân để vào duới ghế Khương Hiểu, Khương Hiểu thường xuyên quay đầu trừng Tôn Dương. Kết quả anh đem chiêu này dùng trên người Lâm Vu, hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Lâm Vu cười, liền biết anh là cố ý.
Sau đó, bọn họ lại đếm thao trường, tìm một bóng râm nghỉ ngơi. Lâm Vu tựa ở trên lan can, váy theo gió mùa hạ bay lên, một mặt nhẹ nhõm tự tại.
Tần Hành nhìn đồng hồ,
"Anh mang tiểu Dã đi tiểu một chút."
Lâm Vu gật đầu.
Tần Hành dắt Tiểu Dã ra thao trường, tại cách đó không xa dừng lại. Anh nhìn thoáng qua Lâm Vu, cô đang xem trời xanh. Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, sau đó dùng dây thừng màu đen đã chuẩn bị xong bọc ở trên cổ Tiểu Dã. Anh vỗ vỗ Tiểu Dã,
"Biểu hiện tốt một chút!"
Tiểu Dã vẫn như cũ là một mặt mỉm cười,
"Ngao ngao ——" hai tiếng, thân mật muốn được Tần Hành ôm một cái.
Tần Hành trấn an ôm một cái,
"Đi thôi."
Tiểu Dã nghe lời bước nhanh, so với thường ngày liều mạng chạy.
Lâm Vu nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, Tần Hành đứng tại cách đố trăm mét, Tiểu Dã hướng phía cô xông lại.
Anh nhìn qua cô, khoảng cách không gần không xa, hai người ánh mắt giao hội, Lâm Vu có chút sửng sốt một chút.
Tiểu Dã quấn lấy cô, hừ hừ kêu.
Lâm Vu muốn ngồi xuống, Tiểu Dã một thân tuyết trắng, lúc này trên cổ đột nhiên xuất hiện một dây thừng màu đen quá để người khác chú ý. Cô nhẹ nhàng lau lau, lòng bàn tay chạm đến một cái gì đó lạnh lạnh, tâm bịch bịch nhảy lên.
Hết thảy không cần nói cũng biết.
Cô gỡ xuống chiếc nhẫn, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh đang chạy tới.
Tần Hành khóe miệng ngậm lấy ý cười, nũnquan rực rỡ loá mắt, anh đưa tay cầm chiếc nhẫn từ tay của cô.
"A Vu, từ hồi cấp ba đến bây giờ, chúng ta đã quen biết tám năm."
Lâm Vu yên lặng nhìn qua anh, đôi mắt bên trong tất cả đều là hình bóng anh.
"Chúng ta mới hai mươi hai tuổi, quãng đời còn lại còn rất dài chúng ta sẽ cùng nhau đi." Thần sắc anh trịnh trọng mà kiên định.
Lâm Vu nhớ tới đã từng anh nói với cô:
Tần Hành, đối với tình cảm kiên trì bền bỉ.
Ánh nắng xuyên qua cây lá rậm rạp, dưới bóng cây lưu lại chút ánh sáng, thì ra giữa ngày hè lại có khung cảnh đẹp như vậy.
Cô chậm rãi đưa tay, năm ngón tay mảnh khảnh ngừng ở trước mặt của anh.
Con đường thanh xuân vốn là như thế, thắng cũng tốt, thua cũng tốt, đều là một sự trải nghiệm.
Đội chiến thắng của trường đại học B đi lên bục, bọn họ vây quanh Lâm Vu, mỗi người đều ôm cô một cái nhiệt liệt. Tuy quen biết chưa lâu, thế nhưng tình nghĩa thâm hậu, đại khái đây chính là cách mạng tình bạn.
Hàn Dịch Tâm uốn khóe miệng,
"Lâm Vu, chúc mừng em." Ngữ khí chân thành tha thiết mà động dung.
Lâm Vu nhìn qua cô,
"Chị, đây là kết quả bởi sự cố gắng của mọi người. Không phải mình em."
Một khắc này, Hàn Dịch Tâm rốt cục bình thường trở lại. Cô mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm Lâm Vu một cái. Cô cứ nghĩ Lâm Vu tham gia
« sinh sôi không ngừng » là để lấy lòng mẹ của Tần Hành. Thì ra là do cô suy từ bụng ta ra bụng người.
Cô sinh ra ở trong một gia đình giàu có, từ tổ tông, trong nhà người nhà không thân thiết nhau lắm. Mà cô từ nhỏ cái gì đều không lo, hưởng thụ lấy sự giáo dục tốt nhất.
Đúng là ông trời không phụ với những người cố gắng.
Tần Hành cầm trong tay một bó hoa hồng, anh từng bước một đi lên.
"A Vu —— "
Lâm Vu đang cùng một bạn học na, trao đổi nick Wechat, nghe thấy thanh âm, cô quay đầu, mi sắc động lòng người.
Khung cảnh như ngưng lại.
Tần Hành đi đến trước mặt cô,
"Chúc mừng!"
Lâm Vu kinh ngạc nhìn hoa hồng, thật xinh đẹp, mùi hương tràn ngập bốn phía. Cô hôm nay cố ý đeo đôi bông tai mà anh tặng, có màu giống bó hồng kia. Nhiều năm như vậy, cô là lần đầu tiên đeo nó, tai cũng hồng hồng.
Tần Hành so với ai khác đều vui vẻ, anh rất muốn ôm ôm cô, hôn cô, thế nhưng bây giờ không được.
Anh hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói ra:
"Em xem ai tới?"
Trên mặt Lâm Vu lộ ra mấy phần kinh ngạc, ánh mắt xuyên qua phía sau của anh, cô nhìn thấy...
Thầy Trương, cô Đào, cô Âu Dương, thầy Tôn, Hách chủ nhiệm, chị Tuyền cũng tới, còn có ba mẹ Tần Hành...
Lâm Vu vô thức bịt miệng lại, trong hai tròng mắt đầy nước mắt, yết hầu vừa chua lại chát, gần như không thể nói gì.
Bọn họ đều tới.
Cô cắn cắn môi, khống chế không cho nước mắt rơi xuống tới. Một nháy mắt, cô ôm lấy Tần Hành, nhón chân lên, ghé vào lỗ tai anh nói ra:
"Tần Hành, em yêu anh!"
Chưa kịp phản ứng, cô đã buông anh ra, hướng tới chỗ mọi người.
Mà anh đứng ở đằng kia, hai tay nắm thật chặt, mới khắc chế được tâm tình hỗn loạn của mình.
Các thầy cô cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ cùng học sinh gặp lại nhau như này. Mấy cái này người trung niên lúc kích động cũng không biết mói gì cho phải.
Cô Âu Dương chậm rãi lắng đọng xuống,
"Lâm Vu em so với hồ đó không có gì thay đổi, cô vừa mới tại dưới khán đài xem em, cô còn cùng mọi người nói, tựa như tại hôm qua."
Thầy Tôn cảm khái,
"Lúc trước em từ bỏ hóa học, cái này trong lòng tôi vẫn cảm thấy đáng tiếc, luôn cảm thấy đã mất đi một cái nhà hóa học. Bất quá em hôm nay lại thắng đề hoa học, tôi cảm giác được an ủi."
Lâm Vu bật cười, lúc cấp ba cô đã học nội dung hoá ở đại học rồi.
Hôm nay thắng lợi là trùng hợp.
Đào Mạn ôm con gái
"Cùng chúc mừng chị nhé con, tương lai con phải học tập chị đó."
Bạn nhỏ nhìn chằm chằm Lâm Vu,
"Chúc mừng chị ạ!"
Tất cả mọi người cười.
Trương Cần cũng có chút cảm khái, học sinh của ông giỏi và xuất sắc như vậy. Lúc trước trường học không chuẩn bị để ông tiếp tục chỉ huy trực ban, liền là đám con nít này viết đơn, khiến cho trường học thay đổi chủ ý.
"Lâm Vu, tôi là giáo viên toán học, không có quá nhiều từ ngữ hoa lệ trau chuốt, chỉ nói một câu, thật rất lợi hại! Chúc mừng em!"
"Cám ơn ngài, thầy Trương!"
Hách chủ nhiệm nhẹ nhàng cuống họng,
"Hôm nay tranh tài thật phi thường đặc sắc. Lâm Vu cùng Lý Duy Tịch không hổ là học sinh Nhất Trung của chúng ta. Tôi quyết định chờ tiết mục phát sóng, tháng chín khai giảng, tôi muốn cùng Dư hiệu trưởng xin, tổ chức cho thầy trò toàn trường xem."
Đám người: "..."
"Ba ba, ba có thể hay không nói cái khác? Mất mặt quá đi!" Hách Điềm đều không muốn cùng cha đứng chung một chỗ. Bất quá cô bé thật thật là sùng bái Lâm Vu,
"Chị Lâm Vu, em thường nghe ba ba nhắc đến chị, chúc mừng chị! Chị hôm nay thật quá tuyệt vời! Chờ qua mấy năm, em đọc sách nhiều, em cũng muốn tới tham gia
« sinh sôi không ngừng »
."
Hách chủ nhiệm gật gật đầu, con bé nói không sai.
Lâm Vu hướng phía cô bé cười cười,
"Cố lên nha!"
Tần Hành cười,
"Để con giúp mọi người chụp chung một tấm ảnh nhé."
Nhân sinh không hoàn mỹ, có lẽ thật còn có một loại hình thức khác để đền bù.
Ngày đó, đối với Lâm Vu mà nói, thật là khó mà quên. Thẳng đến khi cô tốt nghiệp tiến sĩ, cùng Tần Hành trở lại trường học cũ chụp ảnh cưới, cô rúc vào vai Tần Hành, vẫn còn nhớ một màn này.
Mười lăm tuổi gặp nhau, mọi sự việc của cô đều có anh xuất hiện.
Ông Tần lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Vu, kỳ thật cũng không tính lần thứ nhất. Năm đó, ông ở dưới sân khấu nhìn bọn họ diễn
« khổng tước đông nam phi », bất quá ông làm sao cũng tưởng tượng không nổi, trong vở kịch ấy lại có con dâu tương lai của mình.
"Đây là lần đầu tiên chú xem một tiết mục đặc sắc như thế." Trên mặt của ông tràn đầy vẻ tán thành.
"Lâm Vu à, về sau có thời gian, cùng Tần Hành về nhà chú chơi một chút."
Lâm Vu nhìn qua ông,
"Dạ vâng ạ."
Ông Tần trên mặt tươi cười, cũng khó trách vợ mình luôn luôn khen Lâm Vu. Nhìn trận đấu này, ông ít nhiều đều bị chấn động. Không nói đến, đứa nhỏ này tri thức phong phú, nhìn cô trên khán đài thái độ lạnh nhạt, thật để ông lau mắt mà nhìn. Đối phương thua, cô đều sẽ cười một tiếng, dáng vẻ tươi cười chân thành, là cho đối thủ khẳng định.
Ngẫm lại Tần Hành, từ nhỏ con mắt đã để lên đỉnh đầu, rắm thúi thượng thiên. Những năm nay thay đổi hẳn là vì Lâm Vu.
Thật sự là ứng với câu nói kia, gần mực thì đen gần đèn thì sáng.
Không sai không sai!
Bà Tần cũng là một mặt ôn hòa,
"Các cháu buổi tối có liên hoan, cô và chú nghĩ mọi người nên cùng nhau ăn một bữa cơm, vừa vặn Tuyền Tuyền cũng ở đây."
Tần Hành nói:
"Lâm Vu, ngày mai thế nào?"
Ngay trước mặt trưởng bối cô có thể nói không được sao? Cô gật gật đầu.
Bà Tần cười nói:
"Vậy hôm nay cô đi đặt phòng. Tối ngày mai đi. Tuyền Tuyền, tối mai cháu có thời gian không?"
Triệu Ngọc Tuyền nội tâm cảm động không thôi, nhà họ Tần đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
"Dì, cháu còn có việc bận. Mọi người là người một nhà khó có được không gian riêng tư, lần sau cháu sẽ tới ạ."
Bà Tần thật sự là thích cô,
"Vậy lần sau vậy." Lâm Vu lúc ôn thi cấp ba, liền ở nhà Triệu Ngọc Tuyền, Triệu Ngọc Tuyền lại là một người tính tình thật thà. Núi Đông Lăng thật là một nơi tốt, khó trách cổ đại vương hầu sẽ đem mộ địa tuyển ở nơi đó.
Ông bà Tần thức thời sớm rời đi, trên đường trở về, ông Tần cùng khen Lâm Vu với vợ. Khen xong, ông Tần hỏi:
"Tôi nhớ hồi trước bà rất thích con gái của nhà họ Thẩm? Một mực ngóng trông nó về làm con dâu."
Bà Tần bật cười:
"A! Bọn nó hồi mới vào cấp ba, con của ông diễn bà mối."
Ông Tần gật gật đầu, ông còn có ấn tượng.
Bà Tần:
"Ai cũng không dám vẽ nốt ruồi cho bà mối"
Ông Tần:
"Vậy cuối cùng ai vẽ?"
Bà Tần:
"Còn có thể là ai? Lâm Vu chứ sao! Tính cách Tần Hành ông cũng biết, nó bướng bỉnh trâu, lời của chúng ta nó đều không nghe, hết lần này tới lần khác lại nghe lời Lâm Vu."
Ông Tần:
"Thật tâm mà nói, Lâm Vu so với Đình Đình càng thích hợp với Tần Hành."
Bà Tần cười một tiếng,
"Trước đó vài ngày, Dương Hi còn hỏi tôi đài truyền hình tuyển người, Đình Đình học biên đạo chuyên nghiệp, đoán chừng sẽ đến tỉnh đài tới."
Ông Tần:
"Lâm Vu cùng nhà họ Thẩm, Đình Đình đối với Tần Hành... Mau để cho hai đứa nhỏ kết hôn được rồi đó, tùy bọn chúng ở thành phố B mà sống."
Bà Tần:
"Thông gia còn chưa từng gặp qua, ông nghĩ thật xa."
Lâm Vu trở về phòng tháo trang sức thay quần áo, lúc thay quần áo, cô do dự một chút, lấy ra cái váy dài, váy liền áo bên ngoài là một tầng lưới sa, điểm xuyết lấy đốm nhỏ. Lúc trước Tử Uyển nói với cô, mặc cái này tiên khí mười phần.
Vốn là chuẩn bị trận chung kết mặc, bất quá trận chung kết tổ tiết mục cung cấp quần áo, cô nghĩ nghĩ hôm nay mặc đi.
Tần Hành dắt Tiểu Dã, ở sảnh khách sạn chờ.
Hai mươi phút, anh liền nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện tại trong tầm mắt của anh. Anh không tự giác đứng dậy, theo bản năng nuốt yết hầu.
Lâm Vu bước chân giương nhẹ, sắc mặt bên trên mang theo vài phần ngượng ngùng. Cô vẫn là không quen.
Tần Hành lờ mờ thấy được dáng vẻ cô mặc áo cưới, anh hào phóng giơ lên dáng bẻ tươi cười,
"Đẹp lắm."
Lâm Vu liếc anh một chút, ánh mắt rất nhanh bị Tiểu Dã hấp dẫn. Cô ngồi xổm người xuống,
"Anh làm sao lại dắt nó theo?"
Tiểu Dã đã chín tuổi, tiến vào thời kì trung niên, hiện tại đặc biệt dính người.
Lâm Vu sờ nó một cái, nó liền hừ hừ.
Tần Hành nói:
"Nó nhớ em đó, em cũng không nhìn tới nó!"
Lâm Vu:
"..."
Tần Hành lái xe, hai người trực tiếp đến Nhất Trung.
Nhất Trung đang được nghỉ hè, ông bảo vệ đã thay đổi. Nghe nói bọn họ muốn vào trường học, ông nghi vấn rất lâu.
Tần Hành kiên nhẫn giải thích, lại lôi ra Hách chủ nhiệm.
Bảo vệ mới gật đầu, cho bọn họ vào xem.
"Trời nóng như vậy, các cháu sao không chọn lúc khác mà đến."
Lâm Vu cũng cảm thấy thế, bất quá Tần Hành đề nghị đến trường học, cô cũng không có suy nghĩ nhiều.
Trở lại chốn cũ, hai người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Mùa hè, hồ hoa sen bên trong nở rộ. Trường học một mảnh an bình, chỉ có ve kêu gào rít.
Hai người tay nắm tay, Tiểu Dã theo sau lưng.
Tần Hành:
"Trường học thật sự là một chút cũng không thay đổi."
Lâm Vu gật gật đầu,
"Lần đầu tiên tới trường, em đã cảm thấy Nhất Trung thật xinh đẹp."
Tần Hành nghiêng đầu,
"Lớp chúng ta người đầu tiên em nhìn thấy cũng là anh."
Lâm Vu giật một vòng cười, anh đến văn phòng đưa bài tập, ngày đầu tiên hai người liền đụng phải. Cô giật giật tay, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Người này cũng không thấy nóng sao. Rõ ràng lúc trước có bệnh thích sạch sẽ.
Tần Hành:
"Anh trước kia đã muốn nắm tay của em."
Lâm Vu cúi đầu xuống,
"Tần Hành, nếu như anh không có gặp phải em, nhân sinh của anh sẽ như thế nào?"
Tần Hành:
"Không có."
Lâm Vu:
"Em nghĩ thử rồi. Anh sẽ thành nhà số học, khả năng còn có thể cầm thưởng."
Tần Hành:
"Nghĩ anh cầm được giải thưởng? Vậy anh phải cố gắng tranh thủ cầm cái giải thưởng y học."
Lâm Vu cười,
"Vậy em chờ xem."
Hai người đi qua dãy nhà của học sinh lớp 10, lại đến phòng học của học sinh năm na. Đoạn thời gian trước, trường học vừa mới đem tường quét vôi, nơi này không còn có dấu vết bọn họ lưu lại.
Lâm Vu chỉ vào chỗ ngồi của bọn họ,
"Anh khi đó luôn đem chân ngả vào phía dưới ghế của em, có phải là cố ý hay không?"
Tần Hành nhíu mày,
"Vậy sao em xưa nay không nói anh?" Anh phiền muộn, Tôn Dương cũng sẽ thường xuyên đem chân để vào duới ghế Khương Hiểu, Khương Hiểu thường xuyên quay đầu trừng Tôn Dương. Kết quả anh đem chiêu này dùng trên người Lâm Vu, hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Lâm Vu cười, liền biết anh là cố ý.
Sau đó, bọn họ lại đếm thao trường, tìm một bóng râm nghỉ ngơi. Lâm Vu tựa ở trên lan can, váy theo gió mùa hạ bay lên, một mặt nhẹ nhõm tự tại.
Tần Hành nhìn đồng hồ,
"Anh mang tiểu Dã đi tiểu một chút."
Lâm Vu gật đầu.
Tần Hành dắt Tiểu Dã ra thao trường, tại cách đó không xa dừng lại. Anh nhìn thoáng qua Lâm Vu, cô đang xem trời xanh. Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, sau đó dùng dây thừng màu đen đã chuẩn bị xong bọc ở trên cổ Tiểu Dã. Anh vỗ vỗ Tiểu Dã,
"Biểu hiện tốt một chút!"
Tiểu Dã vẫn như cũ là một mặt mỉm cười,
"Ngao ngao ——" hai tiếng, thân mật muốn được Tần Hành ôm một cái.
Tần Hành trấn an ôm một cái,
"Đi thôi."
Tiểu Dã nghe lời bước nhanh, so với thường ngày liều mạng chạy.
Lâm Vu nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, Tần Hành đứng tại cách đố trăm mét, Tiểu Dã hướng phía cô xông lại.
Anh nhìn qua cô, khoảng cách không gần không xa, hai người ánh mắt giao hội, Lâm Vu có chút sửng sốt một chút.
Tiểu Dã quấn lấy cô, hừ hừ kêu.
Lâm Vu muốn ngồi xuống, Tiểu Dã một thân tuyết trắng, lúc này trên cổ đột nhiên xuất hiện một dây thừng màu đen quá để người khác chú ý. Cô nhẹ nhàng lau lau, lòng bàn tay chạm đến một cái gì đó lạnh lạnh, tâm bịch bịch nhảy lên.
Hết thảy không cần nói cũng biết.
Cô gỡ xuống chiếc nhẫn, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh đang chạy tới.
Tần Hành khóe miệng ngậm lấy ý cười, nũnquan rực rỡ loá mắt, anh đưa tay cầm chiếc nhẫn từ tay của cô.
"A Vu, từ hồi cấp ba đến bây giờ, chúng ta đã quen biết tám năm."
Lâm Vu yên lặng nhìn qua anh, đôi mắt bên trong tất cả đều là hình bóng anh.
"Chúng ta mới hai mươi hai tuổi, quãng đời còn lại còn rất dài chúng ta sẽ cùng nhau đi." Thần sắc anh trịnh trọng mà kiên định.
Lâm Vu nhớ tới đã từng anh nói với cô:
Tần Hành, đối với tình cảm kiên trì bền bỉ.
Ánh nắng xuyên qua cây lá rậm rạp, dưới bóng cây lưu lại chút ánh sáng, thì ra giữa ngày hè lại có khung cảnh đẹp như vậy.
Cô chậm rãi đưa tay, năm ngón tay mảnh khảnh ngừng ở trước mặt của anh.
Bình luận facebook