Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
Chương 8: Dừng lại, đừng khóc nữa.
Chương 8: Dừng lại, đừng khóc nữa.
“Ninh Hoan, em nghe anh giải thích đi. Lúc trước anh thực sự không phải cố ý lừa em, anh là có nỗi khổ, em...”
Kỷ Tử Hành luống cuống, duỗi tay nắm lấy bả vai của Cố Ninh Hoan để giải thích nhưng cô lại lùi lại một bước, mở rộng khoảng cách giữa hai người bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị sương lạnh che phủ, “Giờ anh có nói nhiều tới mấy cũng vô dụng, tôi sẽ bảo ông nội đuổi anh khỏi nhà họ Cố. Còn về khoản tiền mà anh có được trong bốn năm nay nhờ ơn cứu mạng tôi thì tốt nhất anh nên nhổ ngay ra cho tôi, một đồng cũng không được thiếu. Nếu không thì anh tự nghĩ hậu quả đi.”
“Cố Ninh Hoan, em thực sự muốn nhẫn tâm như vậy sao? Nói thế nào thì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau mà!” Mặt Kỷ Tử Hành sa sầm lại.
Mấy năm nay, anh ta tiêu nhiều tiền của Cố Ninh Hoan như vậy, bây giờ bảo anh ta trả lại thì sao anh ta làm được?
“Tôi chỉ đòi lại thứ tôi nên có thôi, sao có thể nói là nhẫn tâm chứ? Chờ đến khi anh không trả tiền bị tôi cho người đánh gãy chân thì hãy nói tôi nhẫn tâm cũng không muộn đâu.”
Cố Ninh Hoan nói xong liền xoay người phân phó người giúp việc, “Đuổi người này ra ngoài cho tôi, từ nay về sau dù có ai đưa anh ta vào thì cũng không được phép cho anh ta vào đây.”
Lúc Kỷ Tử Hành bị quản gia của nhà họ Phó đuổi đi thì sắc mặt của anh ta còn đen hơn cả đáy nồi.
Cố Thi thấy Kỷ Tử Hành bị kéo ra ngoài thì không nhịn được co rụt người lại, nhỏ giọng nức nở, “Thực sự xin lỗi em, Ninh Hoan. Chị thực sự không ngờ Kỷ Tử Hành lại là loại người như vậy. Chị còn nghĩ là việc quan hệ của hai người tan vỡ là do hiểu nhầm nên mới tự tiện làm chủ đưa anh ta vào đây, chị không ngờ sẽ chọc nhiều phiền toái cho em thế này.”
“Cố Thi, chị… cô kỳ quái thật đấy. Tôi là người bị người ta lừa dối bốn năm mà tôi còn chưa khóc, cô khóc cái gì? Hơn nữa, bốn năm nay, chính cô là người không ngừng nói với tôi là dù sao thì Kỷ Tử Hành cũng đã cứu tôi một mạng nên dù anh ta có đối với tôi như thế nào thì tôi cũng không nên oán hận. Tôi nghe cô khuyên nên trả ơn suốt bốn năm, cũng bị anh ta đạp tự tôn dưới lòng bàn chân suốt bốn năm, tôi làm bao nhiêu việc mất mặt như thế mà còn không thấy uất ức, cô uất ức cái gì?” Đối mặt với màn diễn khổ sở này của Cố Thi, Cố Ninh Hoan nói như kiểu đang nhìn trò hệ vậy.
Nghe Cố Ninh Hoan nói vậy, nước mắt trong hốc mắt của Cố Thi rơi như mưa, cứ như thể cô ta không ngờ lại bị cô trách như vậy.
Cô ta chỉ cảm thấy mọi việc không nên thế này. Trước kia, rõ ràng dù cô ta có nói gì sai thì chỉ cần cô ta rơi vài giọt nước mắt trước mặt Cố Ninh Hoan thì cô sẽ mềm lòng tha thứ cô ta. Nhưng sao bây giờ cô lại thay đổi?
Trước kia, Cố Ninh Hoan sẽ không dùng giọng điệu sắc bén như thế này nói chuyện với cô ta.
“Ninh Hoan, chị biết em đang giận nhưng em có thể đừng giận chó đánh mèo lên người chị không? Chị sợ em thế này lắm…” Nước mắt của Cố Thi càng rơi nhiều hơn, cô ta còn dùng cặp mắt ngập nước nhìn cô, trông càng yếu đuối đáng thương.
“Dừng lại. Đừng khóc nữa.” Giọng điệu của Cố Ninh Hoan lộ rõ không kiên nhẫn, “Tôi bảo cô đừng khóc, đừng ra vẻ thảm thương nữa được không? Cô khóc cái gì? Kỷ Tử Hành thực sự chẳng ra gì, nhưng cô có dám nói là cô chưa bao giờ dùng thẻ mà tôi cho anh ta để mua đồ cho mình không? Cái váy Chanel mới ra trên người cô đang mặc này chắc là do anh ta dùng tiền của tôi để mua, đúng không?”
Chương 8: Dừng lại, đừng khóc nữa.
“Ninh Hoan, em nghe anh giải thích đi. Lúc trước anh thực sự không phải cố ý lừa em, anh là có nỗi khổ, em...”
Kỷ Tử Hành luống cuống, duỗi tay nắm lấy bả vai của Cố Ninh Hoan để giải thích nhưng cô lại lùi lại một bước, mở rộng khoảng cách giữa hai người bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị sương lạnh che phủ, “Giờ anh có nói nhiều tới mấy cũng vô dụng, tôi sẽ bảo ông nội đuổi anh khỏi nhà họ Cố. Còn về khoản tiền mà anh có được trong bốn năm nay nhờ ơn cứu mạng tôi thì tốt nhất anh nên nhổ ngay ra cho tôi, một đồng cũng không được thiếu. Nếu không thì anh tự nghĩ hậu quả đi.”
“Cố Ninh Hoan, em thực sự muốn nhẫn tâm như vậy sao? Nói thế nào thì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau mà!” Mặt Kỷ Tử Hành sa sầm lại.
Mấy năm nay, anh ta tiêu nhiều tiền của Cố Ninh Hoan như vậy, bây giờ bảo anh ta trả lại thì sao anh ta làm được?
“Tôi chỉ đòi lại thứ tôi nên có thôi, sao có thể nói là nhẫn tâm chứ? Chờ đến khi anh không trả tiền bị tôi cho người đánh gãy chân thì hãy nói tôi nhẫn tâm cũng không muộn đâu.”
Cố Ninh Hoan nói xong liền xoay người phân phó người giúp việc, “Đuổi người này ra ngoài cho tôi, từ nay về sau dù có ai đưa anh ta vào thì cũng không được phép cho anh ta vào đây.”
Lúc Kỷ Tử Hành bị quản gia của nhà họ Phó đuổi đi thì sắc mặt của anh ta còn đen hơn cả đáy nồi.
Cố Thi thấy Kỷ Tử Hành bị kéo ra ngoài thì không nhịn được co rụt người lại, nhỏ giọng nức nở, “Thực sự xin lỗi em, Ninh Hoan. Chị thực sự không ngờ Kỷ Tử Hành lại là loại người như vậy. Chị còn nghĩ là việc quan hệ của hai người tan vỡ là do hiểu nhầm nên mới tự tiện làm chủ đưa anh ta vào đây, chị không ngờ sẽ chọc nhiều phiền toái cho em thế này.”
“Cố Thi, chị… cô kỳ quái thật đấy. Tôi là người bị người ta lừa dối bốn năm mà tôi còn chưa khóc, cô khóc cái gì? Hơn nữa, bốn năm nay, chính cô là người không ngừng nói với tôi là dù sao thì Kỷ Tử Hành cũng đã cứu tôi một mạng nên dù anh ta có đối với tôi như thế nào thì tôi cũng không nên oán hận. Tôi nghe cô khuyên nên trả ơn suốt bốn năm, cũng bị anh ta đạp tự tôn dưới lòng bàn chân suốt bốn năm, tôi làm bao nhiêu việc mất mặt như thế mà còn không thấy uất ức, cô uất ức cái gì?” Đối mặt với màn diễn khổ sở này của Cố Thi, Cố Ninh Hoan nói như kiểu đang nhìn trò hệ vậy.
Nghe Cố Ninh Hoan nói vậy, nước mắt trong hốc mắt của Cố Thi rơi như mưa, cứ như thể cô ta không ngờ lại bị cô trách như vậy.
Cô ta chỉ cảm thấy mọi việc không nên thế này. Trước kia, rõ ràng dù cô ta có nói gì sai thì chỉ cần cô ta rơi vài giọt nước mắt trước mặt Cố Ninh Hoan thì cô sẽ mềm lòng tha thứ cô ta. Nhưng sao bây giờ cô lại thay đổi?
Trước kia, Cố Ninh Hoan sẽ không dùng giọng điệu sắc bén như thế này nói chuyện với cô ta.
“Ninh Hoan, chị biết em đang giận nhưng em có thể đừng giận chó đánh mèo lên người chị không? Chị sợ em thế này lắm…” Nước mắt của Cố Thi càng rơi nhiều hơn, cô ta còn dùng cặp mắt ngập nước nhìn cô, trông càng yếu đuối đáng thương.
“Dừng lại. Đừng khóc nữa.” Giọng điệu của Cố Ninh Hoan lộ rõ không kiên nhẫn, “Tôi bảo cô đừng khóc, đừng ra vẻ thảm thương nữa được không? Cô khóc cái gì? Kỷ Tử Hành thực sự chẳng ra gì, nhưng cô có dám nói là cô chưa bao giờ dùng thẻ mà tôi cho anh ta để mua đồ cho mình không? Cái váy Chanel mới ra trên người cô đang mặc này chắc là do anh ta dùng tiền của tôi để mua, đúng không?”
Bình luận facebook