Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2
Chương 2: Thật dơ, thật ghê tởm
Chương 2: Thật dơ, thật ghê tởm
Có lẽ trong mắt mọi người, cô bị như vậy là đáng đời.
Nhưng cô vốn không phải là Diệp An Kỳ ban đầu.
Diệp An Kỳ cắn chặt môi, run rẩy đứng lên, giơ tay tát xuống_____
Cổ tay cô liền bị bắt lấy.
“Muốn đánh tôi?”
“Anh đáng chết!” Diệp An Kỳ trong mắt đầy căm hận. “Chết một vạn lần cũng không đủ!”
Dạ Thích Thiên vẫn giữ nguyên nụ cười tao nhã lạnh lùng: “Đây chẳng phải là điều cô mong muốn sao?”
“Tôi mong muốn?”
“Cố ý dẫn tôi đến nơi này, trong phòng còn bày cái thứ kia. Tôi cứ tưởng rằng mục đích của cô là em gái cô, hóa ra là cô muốn tự mình làm.”
Diệp An Kỳ vô cùng khinh bỉ nguyên chủ.
Cho dù có căm ghét nữ chính đến mấy thì cũng đừng có dùng cái phương pháp này để hủy hoại cô ấy chứ!
Lần này thì tốt rồi, người xảy ra chuyện lại là bản thân cô ấy.
Hơn nữa mưu kế lại rõ ràng như thế, rất dễ bị vạch trần đó!
Nói tóm lại, nguyên chủ chính là một kẻ ngốc.
“Không còn lời nào để nói?” Dạ Thích Thiên bỏ cánh tay cô ra.
Kết quả là vì sức lực quá lớn, hơn nữa Diệp An Kỳ lại vô cùng yếu ớt nên cô ngã nhào xuống giường.
“Có biết kết cục của việc tính kế với tôi là gì không?” Dạ Thích Thiên cúi đầu nhìn cô, lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Diệp An Kỳ khẽ rùng mình một cái.
Cô đương nhiên biết.
Hai hôm sau, anh sẽ vì cứu nữ chính mà mang cô ra làm bia đỡ đạn.
Cho dù anh không cứu nữ chính thì chắc chắn cũng sẽ đòi mạng của cô.
Bởi vì không có ai được phép tính kế với anh.
Nhưng Diệp An Kỳ không muốn cầu xin: “Đúng, là tôi làm. Tôi đã tính kế với anh, nhưng anh cũng chiếm không ít lợi lộc rồi, chúng ta huề nhau.”
“Sao?” Dạ Thích Thiên cười lạnh: “Muốn huề nhau dễ dàng như vậy sao?”
“Vậy anh còn muốn thế nào nữa?”
Dạ Thích Thiên nắm lấy cằm của cô: “Nói đi, mục đích cô tính kế với tôi là gì?”
“Tôi chỉ muốn cho Diệp Như Mộng một bài học.”
“Nói thật!”
“Điều tôi nói là sự thật, chỉ là tôi không ngờ rằng thuốc lại có tác dụng mãnh liệt như thế, cho nên mới xông vào cứu cô ấy, tôi chỉ muốn cho cô ấy một bài học mà thôi!” Diệp An Kỳ cố gắng hết sức để giảm bớt ân oán giữa cô và nữ chính.
Dạ Thích Thiên nheo mắt, anh không thể nhìn thấu được lớp ngụy trang của cô.
“Bất kể mục đích của cô là gì, đã dám tính kế với tôi thì phải nhận lấy cái chết.”
Diệp An Kỳ nhướng mày: “Được thôi, anh muốn giết thì cứ giết đi.”
“Cô không sợ chết?” Dạ Thích Thiên nghiền ngẫm cong môi.
“Tất nhiên là sợ chứ! Nhưng mà anh muốn giết tôi thì tôi cũng chẳng còn cách nào.”
Dạ Thích Thiên nhìn vào khuôn mặt quyến rũ của cô, mỉm cười tà ác: “Giết cô thì quá đơn giản rồi, để cô lại có lẽ còn có tác dụng khác.”
“....”
“Cậu chủ Dạ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, Diệp Văn Sơn, ba của Diệp An Kỳ và Diệp Như Mộng đột nhiên xuất hiện.
Ông ta kinh ngạc nhìn mọi thứ trong phòng, tỏ vẻ không dám tin.
Dạ Thích Thiên chỉ yên lặng đứng đó, không trả lời, ánh mắt quanh quẩn giữa Diệp An Kỳ và Diệp Như Mộng.
Rồi anh nhếch môi cười: “Diệp Văn Sơn, hai cô con gái của ông đều không tệ, tôi muốn cả hai.”
Diệp Văn Sơn vẻ mặt khó xử:
“Muốn cả hai?”
“Yên tâm, sẽ không đối xử tệ với ông.” Dạ Thích Thiên giọng điệu lạnh nhạt, sắc mặt khiến người khác không thể từ chối.
Diệp Văn Sơn cười đầy vẻ nịnh bợ: “Cậu chủ Dạ nhìn trúng chúng nó, là phúc của chúng nó, cậu yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.”
Dạ Thích Thiên lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Anh nhếch mép cười, nhìn Diệp An Kỳ một cách hứng thú rồi sải bước rời đi.
Anh vừa đi, Diệp Văn Sơn lập tức sai người hầu đến đưa Diệp An Kỳ đi, cứu Diệp Như Mộng.
**********
Trong phòng tắm xa hoa, Diệp An Kỳ dốc sức chà xát thân thể ba lần.
Cô vẫn cảm thấy thật bẩn, thật ghê tởm.
“Đại tiểu thư, cô đã tắm xong chưa? Ông chủ muốn gặp cô.” Bên ngoài vang lên giọng nói của người giúp việc.
Chương 2: Thật dơ, thật ghê tởm
Có lẽ trong mắt mọi người, cô bị như vậy là đáng đời.
Nhưng cô vốn không phải là Diệp An Kỳ ban đầu.
Diệp An Kỳ cắn chặt môi, run rẩy đứng lên, giơ tay tát xuống_____
Cổ tay cô liền bị bắt lấy.
“Muốn đánh tôi?”
“Anh đáng chết!” Diệp An Kỳ trong mắt đầy căm hận. “Chết một vạn lần cũng không đủ!”
Dạ Thích Thiên vẫn giữ nguyên nụ cười tao nhã lạnh lùng: “Đây chẳng phải là điều cô mong muốn sao?”
“Tôi mong muốn?”
“Cố ý dẫn tôi đến nơi này, trong phòng còn bày cái thứ kia. Tôi cứ tưởng rằng mục đích của cô là em gái cô, hóa ra là cô muốn tự mình làm.”
Diệp An Kỳ vô cùng khinh bỉ nguyên chủ.
Cho dù có căm ghét nữ chính đến mấy thì cũng đừng có dùng cái phương pháp này để hủy hoại cô ấy chứ!
Lần này thì tốt rồi, người xảy ra chuyện lại là bản thân cô ấy.
Hơn nữa mưu kế lại rõ ràng như thế, rất dễ bị vạch trần đó!
Nói tóm lại, nguyên chủ chính là một kẻ ngốc.
“Không còn lời nào để nói?” Dạ Thích Thiên bỏ cánh tay cô ra.
Kết quả là vì sức lực quá lớn, hơn nữa Diệp An Kỳ lại vô cùng yếu ớt nên cô ngã nhào xuống giường.
“Có biết kết cục của việc tính kế với tôi là gì không?” Dạ Thích Thiên cúi đầu nhìn cô, lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Diệp An Kỳ khẽ rùng mình một cái.
Cô đương nhiên biết.
Hai hôm sau, anh sẽ vì cứu nữ chính mà mang cô ra làm bia đỡ đạn.
Cho dù anh không cứu nữ chính thì chắc chắn cũng sẽ đòi mạng của cô.
Bởi vì không có ai được phép tính kế với anh.
Nhưng Diệp An Kỳ không muốn cầu xin: “Đúng, là tôi làm. Tôi đã tính kế với anh, nhưng anh cũng chiếm không ít lợi lộc rồi, chúng ta huề nhau.”
“Sao?” Dạ Thích Thiên cười lạnh: “Muốn huề nhau dễ dàng như vậy sao?”
“Vậy anh còn muốn thế nào nữa?”
Dạ Thích Thiên nắm lấy cằm của cô: “Nói đi, mục đích cô tính kế với tôi là gì?”
“Tôi chỉ muốn cho Diệp Như Mộng một bài học.”
“Nói thật!”
“Điều tôi nói là sự thật, chỉ là tôi không ngờ rằng thuốc lại có tác dụng mãnh liệt như thế, cho nên mới xông vào cứu cô ấy, tôi chỉ muốn cho cô ấy một bài học mà thôi!” Diệp An Kỳ cố gắng hết sức để giảm bớt ân oán giữa cô và nữ chính.
Dạ Thích Thiên nheo mắt, anh không thể nhìn thấu được lớp ngụy trang của cô.
“Bất kể mục đích của cô là gì, đã dám tính kế với tôi thì phải nhận lấy cái chết.”
Diệp An Kỳ nhướng mày: “Được thôi, anh muốn giết thì cứ giết đi.”
“Cô không sợ chết?” Dạ Thích Thiên nghiền ngẫm cong môi.
“Tất nhiên là sợ chứ! Nhưng mà anh muốn giết tôi thì tôi cũng chẳng còn cách nào.”
Dạ Thích Thiên nhìn vào khuôn mặt quyến rũ của cô, mỉm cười tà ác: “Giết cô thì quá đơn giản rồi, để cô lại có lẽ còn có tác dụng khác.”
“....”
“Cậu chủ Dạ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, Diệp Văn Sơn, ba của Diệp An Kỳ và Diệp Như Mộng đột nhiên xuất hiện.
Ông ta kinh ngạc nhìn mọi thứ trong phòng, tỏ vẻ không dám tin.
Dạ Thích Thiên chỉ yên lặng đứng đó, không trả lời, ánh mắt quanh quẩn giữa Diệp An Kỳ và Diệp Như Mộng.
Rồi anh nhếch môi cười: “Diệp Văn Sơn, hai cô con gái của ông đều không tệ, tôi muốn cả hai.”
Diệp Văn Sơn vẻ mặt khó xử:
“Muốn cả hai?”
“Yên tâm, sẽ không đối xử tệ với ông.” Dạ Thích Thiên giọng điệu lạnh nhạt, sắc mặt khiến người khác không thể từ chối.
Diệp Văn Sơn cười đầy vẻ nịnh bợ: “Cậu chủ Dạ nhìn trúng chúng nó, là phúc của chúng nó, cậu yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.”
Dạ Thích Thiên lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Anh nhếch mép cười, nhìn Diệp An Kỳ một cách hứng thú rồi sải bước rời đi.
Anh vừa đi, Diệp Văn Sơn lập tức sai người hầu đến đưa Diệp An Kỳ đi, cứu Diệp Như Mộng.
**********
Trong phòng tắm xa hoa, Diệp An Kỳ dốc sức chà xát thân thể ba lần.
Cô vẫn cảm thấy thật bẩn, thật ghê tởm.
“Đại tiểu thư, cô đã tắm xong chưa? Ông chủ muốn gặp cô.” Bên ngoài vang lên giọng nói của người giúp việc.
Bình luận facebook