Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Tinh Thần đang nghĩ không biết lúc Trì Vị Ương biết ba của đứa bé là tổng thống Bạch thì còn hào khí như vậy nữa không.
Trì Vị Ương chuyển đề tài: “Nghe nói đêm nay dạ tiệc có biểu diễn, tổng thống sẽ đến.”
“Sao cơ? Sao mình không nghe nói gì?”
“Kế hoạch vừa sắp xếp, đến cùng là nghe thư kí trưởng nói.”
“À…” nói ra thì mấy ngày rồi cô chưa gặp Bạch Dạ Kình.
“Sao cậu lại phản ứng lạnh nhạt như vậy?” Trì Vị Ương ngược lại rất kích động: “Mình chỉ nghĩ đến được gặp tổng thống là khẩn trương lắm rồi. Trước kia nhìn anh ấy ở trên tivi đã thấy đẹp trai rồi, không biết nhìn người thật sẽ như thế nào nhỉ. Có lẽ còn đẹp trai hơn trên tivi.”
“Đẹp trai thì có ích gì, lạnh như băng, giống như cọc gỗ.” Hạ Tinh Thần lẩm bẩm.
“Cậu nói cái gì? Ai giống như cọc gỗ?”
“Không có gì, cậu gặp là biết ngay mà.”
Hạ Tinh Thần sợ cô nói lộ ra hết nên không dám nói tiếp.
Ngày đó cô không gặp Hứa Nham, anh bận nhiều việc, lại là phiên dịch cho thủ tướng đương nhiên luôn phải từng giây từng phút đi theo bên cạnh.
Buổi tối quả nhiên tổng thống Bạch đến, phô trương như cũ. Bộ trưởng Bộ Ngoại giao tiếp mọi người vào cửa. Ngăn cách bởi đám người, Hạ Tinh Thần nhìn người đàn ông cao cao tại thượng làm cho người ta không cách nào lại gần, trong lúc hoảng hốt cảm thấy anh như ánh mặt trời chói mặt giữa không trung, mà cô chính là bụi dưới mặt đất.
Khoảng cách xa như vậy, khác lớn như vậy lại có thể có con đúng là thế sự khó lường. Nhưng mà may cho cô không yêu người này, nếu không nhất định khổ không thể tả.
Hạ Tinh Thần thầm nghĩ, Trì Vị Ương lặng lẽ nắm tay cô, cô quay mặt đi, chỉ thấy một cô gái si mê hưng phấn cả khuôn mặt đỏ lên nhìn chằm chằm vào tổng thống chỉ thiếu chưa moi tim ra.
Trời ạ!
Có chút rụt rè hay không vậy?
Nhưng mà vừa quay đầu liền thấy tất cả các cô gái dù đã kết hôn hay đính hôn đều có phản ứng không khác cô gái đó bao nhiêu. Cô đứng trong đám người càng không ăn khớp.
Người đàn ông này đúng là tai họa.
Bạch Dạ Kình như trăng được vây đầy sao, toàn bộ hành trình đều không liếc nhìn Hạ Tinh Thần một cái. Vẻ mặt Trì Vị Ương mất mác: “Tổng thống chẳng thèm liếc chúng ta một cái.”
“Nhiều người như vậy anh ta muốn nhìn cũng nhìn không đến. Đi thôi, đừng lề mề nữa, đi thay quần áo đi vào dạ tiệc.
Mấy phút sau, dạ tiệc bắt đầu. Pháo hoa điện tỏa sáng cực kì náo nhiệt. Hạ Tinh Thần trang điểm, thay một bộ lễ phục mà xanh ngọc rồi mới đi ra ngoài.
Đang muốn đi đến chỗ dạ tiệc thì một bóng dáng quen thuộc làm cho cô dừng bước.
Chỉ liếc mắt một cái, trái tim đã đập loạn nhịp.
Là Hứa Nham.
Ánh mắt anh thâm thúy nhìn qua Hạ Tinh Thần. Hạ Tinh Thần cầm túi, xách làn váy, ánh mắt anh đảo qua làm cho cô khẩn trương không nói nên lời.
“Đã lâu không gặp.” cuối cùng người mở miệng lại là Hứa Nham.
Hạ Tinh Thần nhếch môi: “Đúng vậy, em không nghĩ sẽ gặp anh ở chỗ này.”
Hứa Nham nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, không nhịn được khen ngợi: “Rất xinh đẹp, bộ lễ phục này cực kì hợp với em.”
“Cảm ơn.”
Sau đó hai người im lặng không nói chuyện. Trong lòng xoay chuyển ngàn lần, nhưng mà không biết mở miệng bắt đầu từ đâu. Cục diện này hơi xấu hổ.
“Anh Hứa Nham.”
Lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.
Hạ Tinh Thần ngẩn ra, thân thể Hứa Nham cứng đờ, sau đó một bóng dáng nhỏ xinh chạy đến, khoác cánh tay Hứa Nham: “Anh Hứa Nham, em đã nói chúng ta sẽ gặp mặt ở đây mà đúng không?”
Thì ra là Hạ Tinh Không…
Lúc nà Hạ Tinh Thần mới nhớ đến buổi biểu diễn đêm nay, quả thật Hạ Tinh Không ở đoàn múa quốc tế nhưng mà cô không nghĩ đến chính là… cô ta lại ở cùng một chỗ với Hứa Nham…
Hạ Tinh Thần nhìn vào chỗ Hạ Tinh Không khoác tay Hứa Nham. Hình như Hứa Nham không được tự nhiên rút cánh tay Hạ Tinh Không ra, cứng ngắc nói: “Được rồi, Tinh Không, đây là Bộ Ngoại giao, đừng như vậy.”
“Có quan hệ gì chứ, chúng ta là người yêu, lại nói dù sao ở đây không có người ngoài.” Hạ Tinh Không cười hạnh phúc.
Hạ Tinh Thần cảm thấy trong đầu phiền muộn.
“Chị? Thì ra là chị.” dường như lúc này Hạ Tinh Không mới chú ý đến sự tồn tại của Hạ Tinh Thần, buông Hứa Nham ra, đi đến kéo tay Hạ Tinh Thần: “Chị, thật trùng hợp. Không nghĩ đến chúng ta lại gặp nhau ở đây. Em vừa về nước, muốn đi thăm chị nhưng nghe nói chị đã chuyển đi.”
“Hai người trò chuyện đi, tôi cò có việc không tiếp hai người được.” Hạ Tinh Thần không thể giả vờ thân thiện nghe lời như Hạ Tinh Không cho nên đẩy cánh tay Hạ Tinh Không ra chuẩn bị đi.
Hạ Tinh Không kéo tay cô: “Chị, đừng vội mà, chúng ta nói chuyện một lúc đi.” Cô ta quay đầu nhìn Hứa Nham: “Anh Hứa Nham, em muốn uống café, có thể lấy một cốc cho em được không?”
Hứa Nham nhìn Hạ Tinh Không, lại lặng yên nhìn Hạ Tinh Thần, không nói gì mà xoay người rời đi.
Hứa Nham vừa đi, Hạ Tinh Không liền buông tay Hạ Tinh Thần, thu lại nụ cười vừa nãy, thay vào đó là sự lạnh lùng.
“Hiện tại anh ấy là bạn trai tôi, cách xa anh ấy một chút.” Là cảnh cáo.
Hạ Tinh Thần đã quen kiểu bộ mặt trước sau thay đổi của Hạ Tinh Không cười nhạo cô ta: “Đã qua năm năm mà bộ mặt dối trá này của cô không thay đổi chút nào!”
“Cũng hơn cái người giả vờ thanh khiết như cô, kết quả lại vụng trộm làm loạn với đàn ông, làm ra loại chuyện không cho ai biết. Hạ Tinh Thần, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đừng xuất hiện trước mặt Hứa Nham mà tự rước lấy nhục, căn bản cô không xứng với anh ấy.”
Hạ Tinh Thần không tức giận mà chỉ lạnh lùng nhìn cô ta: “Nếu cảm thấy tôi không chịu nổi như vậy thì sao cô giống như gặp đại địch? Hạ Tinh Không, ở bên ngoài năm năm sao một chút tiến bộ cũng không có vậy?”
“Cô!” Hạ Tinh Không tức giận, vừa lúc Hứa Nham cầm café đến, Hạ Tinh Không thu liễm lệ khí lúc nãy ở nụ cười như hoa.
Hứa Nham lo lắng nhìn hai người: “Hiện tại anh phải vào hội trường, hai em…”
“Vậy anh vào trước đi, em và chị vẫn muốn trò chuyện. Dù sao em lên sâu khấu vẫn còn một đoạn thời gian.
“Cũng được.” Hứa Nham không nghĩ nhiều, thật sự nhanh chóng rời đi, công việc quá gấp.
Hứa Nham vừa đi, sắc mặt Hạ Tinh Không thay đổi, café trong tay hắt lên người Hạ Tinh Thần.
Không hề dự liệu, Hạ Tinh Thần hít vào một ngụm, café nóng bỏng công thêm lễ phục cúp ngực trên người cô, café theo cổ áo chảy xuống, trong lòng biết đã bị bỏng đỏ.
Đáng chết!
Hạ Tinh Thần trừng mắt.
Hạ Tinh Không cười đầy vô tội: “Xin lỗi nhé, tay tôi cầm không chắc, nhưng mà chị à, đứng trước mặt bạn trai người khác thì nhớ rõ không cần ăn mặc gợi cảm như vậy, người ta sẽ ghen.”
Cô ta vừa dứt lời không đợi Hạ Tinh Thần phản ứng lại liền xoay người rời đi.
Hạ Tinh Thần đang nghĩ không biết lúc Trì Vị Ương biết ba của đứa bé là tổng thống Bạch thì còn hào khí như vậy nữa không.
Trì Vị Ương chuyển đề tài: “Nghe nói đêm nay dạ tiệc có biểu diễn, tổng thống sẽ đến.”
“Sao cơ? Sao mình không nghe nói gì?”
“Kế hoạch vừa sắp xếp, đến cùng là nghe thư kí trưởng nói.”
“À…” nói ra thì mấy ngày rồi cô chưa gặp Bạch Dạ Kình.
“Sao cậu lại phản ứng lạnh nhạt như vậy?” Trì Vị Ương ngược lại rất kích động: “Mình chỉ nghĩ đến được gặp tổng thống là khẩn trương lắm rồi. Trước kia nhìn anh ấy ở trên tivi đã thấy đẹp trai rồi, không biết nhìn người thật sẽ như thế nào nhỉ. Có lẽ còn đẹp trai hơn trên tivi.”
“Đẹp trai thì có ích gì, lạnh như băng, giống như cọc gỗ.” Hạ Tinh Thần lẩm bẩm.
“Cậu nói cái gì? Ai giống như cọc gỗ?”
“Không có gì, cậu gặp là biết ngay mà.”
Hạ Tinh Thần sợ cô nói lộ ra hết nên không dám nói tiếp.
Ngày đó cô không gặp Hứa Nham, anh bận nhiều việc, lại là phiên dịch cho thủ tướng đương nhiên luôn phải từng giây từng phút đi theo bên cạnh.
Buổi tối quả nhiên tổng thống Bạch đến, phô trương như cũ. Bộ trưởng Bộ Ngoại giao tiếp mọi người vào cửa. Ngăn cách bởi đám người, Hạ Tinh Thần nhìn người đàn ông cao cao tại thượng làm cho người ta không cách nào lại gần, trong lúc hoảng hốt cảm thấy anh như ánh mặt trời chói mặt giữa không trung, mà cô chính là bụi dưới mặt đất.
Khoảng cách xa như vậy, khác lớn như vậy lại có thể có con đúng là thế sự khó lường. Nhưng mà may cho cô không yêu người này, nếu không nhất định khổ không thể tả.
Hạ Tinh Thần thầm nghĩ, Trì Vị Ương lặng lẽ nắm tay cô, cô quay mặt đi, chỉ thấy một cô gái si mê hưng phấn cả khuôn mặt đỏ lên nhìn chằm chằm vào tổng thống chỉ thiếu chưa moi tim ra.
Trời ạ!
Có chút rụt rè hay không vậy?
Nhưng mà vừa quay đầu liền thấy tất cả các cô gái dù đã kết hôn hay đính hôn đều có phản ứng không khác cô gái đó bao nhiêu. Cô đứng trong đám người càng không ăn khớp.
Người đàn ông này đúng là tai họa.
Bạch Dạ Kình như trăng được vây đầy sao, toàn bộ hành trình đều không liếc nhìn Hạ Tinh Thần một cái. Vẻ mặt Trì Vị Ương mất mác: “Tổng thống chẳng thèm liếc chúng ta một cái.”
“Nhiều người như vậy anh ta muốn nhìn cũng nhìn không đến. Đi thôi, đừng lề mề nữa, đi thay quần áo đi vào dạ tiệc.
Mấy phút sau, dạ tiệc bắt đầu. Pháo hoa điện tỏa sáng cực kì náo nhiệt. Hạ Tinh Thần trang điểm, thay một bộ lễ phục mà xanh ngọc rồi mới đi ra ngoài.
Đang muốn đi đến chỗ dạ tiệc thì một bóng dáng quen thuộc làm cho cô dừng bước.
Chỉ liếc mắt một cái, trái tim đã đập loạn nhịp.
Là Hứa Nham.
Ánh mắt anh thâm thúy nhìn qua Hạ Tinh Thần. Hạ Tinh Thần cầm túi, xách làn váy, ánh mắt anh đảo qua làm cho cô khẩn trương không nói nên lời.
“Đã lâu không gặp.” cuối cùng người mở miệng lại là Hứa Nham.
Hạ Tinh Thần nhếch môi: “Đúng vậy, em không nghĩ sẽ gặp anh ở chỗ này.”
Hứa Nham nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, không nhịn được khen ngợi: “Rất xinh đẹp, bộ lễ phục này cực kì hợp với em.”
“Cảm ơn.”
Sau đó hai người im lặng không nói chuyện. Trong lòng xoay chuyển ngàn lần, nhưng mà không biết mở miệng bắt đầu từ đâu. Cục diện này hơi xấu hổ.
“Anh Hứa Nham.”
Lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.
Hạ Tinh Thần ngẩn ra, thân thể Hứa Nham cứng đờ, sau đó một bóng dáng nhỏ xinh chạy đến, khoác cánh tay Hứa Nham: “Anh Hứa Nham, em đã nói chúng ta sẽ gặp mặt ở đây mà đúng không?”
Thì ra là Hạ Tinh Không…
Lúc nà Hạ Tinh Thần mới nhớ đến buổi biểu diễn đêm nay, quả thật Hạ Tinh Không ở đoàn múa quốc tế nhưng mà cô không nghĩ đến chính là… cô ta lại ở cùng một chỗ với Hứa Nham…
Hạ Tinh Thần nhìn vào chỗ Hạ Tinh Không khoác tay Hứa Nham. Hình như Hứa Nham không được tự nhiên rút cánh tay Hạ Tinh Không ra, cứng ngắc nói: “Được rồi, Tinh Không, đây là Bộ Ngoại giao, đừng như vậy.”
“Có quan hệ gì chứ, chúng ta là người yêu, lại nói dù sao ở đây không có người ngoài.” Hạ Tinh Không cười hạnh phúc.
Hạ Tinh Thần cảm thấy trong đầu phiền muộn.
“Chị? Thì ra là chị.” dường như lúc này Hạ Tinh Không mới chú ý đến sự tồn tại của Hạ Tinh Thần, buông Hứa Nham ra, đi đến kéo tay Hạ Tinh Thần: “Chị, thật trùng hợp. Không nghĩ đến chúng ta lại gặp nhau ở đây. Em vừa về nước, muốn đi thăm chị nhưng nghe nói chị đã chuyển đi.”
“Hai người trò chuyện đi, tôi cò có việc không tiếp hai người được.” Hạ Tinh Thần không thể giả vờ thân thiện nghe lời như Hạ Tinh Không cho nên đẩy cánh tay Hạ Tinh Không ra chuẩn bị đi.
Hạ Tinh Không kéo tay cô: “Chị, đừng vội mà, chúng ta nói chuyện một lúc đi.” Cô ta quay đầu nhìn Hứa Nham: “Anh Hứa Nham, em muốn uống café, có thể lấy một cốc cho em được không?”
Hứa Nham nhìn Hạ Tinh Không, lại lặng yên nhìn Hạ Tinh Thần, không nói gì mà xoay người rời đi.
Hứa Nham vừa đi, Hạ Tinh Không liền buông tay Hạ Tinh Thần, thu lại nụ cười vừa nãy, thay vào đó là sự lạnh lùng.
“Hiện tại anh ấy là bạn trai tôi, cách xa anh ấy một chút.” Là cảnh cáo.
Hạ Tinh Thần đã quen kiểu bộ mặt trước sau thay đổi của Hạ Tinh Không cười nhạo cô ta: “Đã qua năm năm mà bộ mặt dối trá này của cô không thay đổi chút nào!”
“Cũng hơn cái người giả vờ thanh khiết như cô, kết quả lại vụng trộm làm loạn với đàn ông, làm ra loại chuyện không cho ai biết. Hạ Tinh Thần, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đừng xuất hiện trước mặt Hứa Nham mà tự rước lấy nhục, căn bản cô không xứng với anh ấy.”
Hạ Tinh Thần không tức giận mà chỉ lạnh lùng nhìn cô ta: “Nếu cảm thấy tôi không chịu nổi như vậy thì sao cô giống như gặp đại địch? Hạ Tinh Không, ở bên ngoài năm năm sao một chút tiến bộ cũng không có vậy?”
“Cô!” Hạ Tinh Không tức giận, vừa lúc Hứa Nham cầm café đến, Hạ Tinh Không thu liễm lệ khí lúc nãy ở nụ cười như hoa.
Hứa Nham lo lắng nhìn hai người: “Hiện tại anh phải vào hội trường, hai em…”
“Vậy anh vào trước đi, em và chị vẫn muốn trò chuyện. Dù sao em lên sâu khấu vẫn còn một đoạn thời gian.
“Cũng được.” Hứa Nham không nghĩ nhiều, thật sự nhanh chóng rời đi, công việc quá gấp.
Hứa Nham vừa đi, sắc mặt Hạ Tinh Không thay đổi, café trong tay hắt lên người Hạ Tinh Thần.
Không hề dự liệu, Hạ Tinh Thần hít vào một ngụm, café nóng bỏng công thêm lễ phục cúp ngực trên người cô, café theo cổ áo chảy xuống, trong lòng biết đã bị bỏng đỏ.
Đáng chết!
Hạ Tinh Thần trừng mắt.
Hạ Tinh Không cười đầy vô tội: “Xin lỗi nhé, tay tôi cầm không chắc, nhưng mà chị à, đứng trước mặt bạn trai người khác thì nhớ rõ không cần ăn mặc gợi cảm như vậy, người ta sẽ ghen.”
Cô ta vừa dứt lời không đợi Hạ Tinh Thần phản ứng lại liền xoay người rời đi.
Bình luận facebook