• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chào Em, Bảo Bối! (3 Viewers)

  • Chương 73: Hôn

Editor: Boomtini



Câu hỏi của nữ sinh vừa rồi khiến không khí trong hội trường cao trào đến đỉnh điểm.



Theo lý mà nói, những buổi lễ quan trọng như lễ tốt nghiệp có sự tham dự của thầy hiệu trưởng và chủ nhiệm các lớp, những vấn đề như vậy vốn không nên trực tiếp nói ra không kiêng nể gì.



Tuy nhiên, cũng chính là buổi lẽ tốt nghiệp, hơn nữa thi đại học cũng đã kết thúc, lại là tiệc mừng tốt nghiệp mới có nhiều can đảm như vậy.



Rốt cuộc, cho dù trước đây bạn có sợ thầy hiệu trưởng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không cần phải sự trong buổi lễ tốt nghiệp ——



Mẹ nó đều đã tốt nghiệp cả rồi, về sau có gặp lại thầy hiệu trưởng hay không cũng không phải là một vấn đề lớn, vậy thì cần gì phải sợ nữa?



Lại nói, lần thổ lộ này trở nên đặc biệt hơn có lẽ là vì đối tượng được nhắc đến là Từ Lâm Thanh.



Vậy nên, nếu muốn tỏ tình với người khác, miễn cưỡng có thể chờ đến lúc này.



Nếu đối tượng là Từ Lâm Thanh, tiệc tối tốt nghiệp chắc chắn tỷ lệ tỏ tình sẽ rất cao, sau đó tỷ lệ yêu đương cũng theo đó mà tăng cao, chưa kể, người như Từ Lâm Thanh không phải muốn là có thể gặp.



Lần này đến đây với tư cách là học sinh tốt nghiệp ưu tú vốn đã là một chuyện hiếm thấy.



Hơn nữa …..



Nữ sinh này lúc tỏ tình tuy có vẻ nhút nhát, rụt rè, thật ra trong lòng cũng có suy tính riêng.



Từ Lâm Thanh luôn được coi là cao lãnh chi hoa, người theo đuổi đông đảo, căn bản một chút cũng không dễ dàng tiếp cận, nhưng Từ lâm Thanh có một điểm đặc biệt.



Anh ấy là người có giáo dưỡng, lịch sự và lễ phép, hơn nữa còn rất tôn trọng các cô gái.



Mọi người có mặt ở đây đều cho rằng Từ Lâm Thanh thường không để người khác mất mặt trước người khác, đây là giáo dưỡng vốn có của anh ấy.



Mà trong trường hợp như vậy, lại còn có nhiều người như hôm nay, ngay cả khi Từ Lâm Thanh không đồng ý với lời tỏ tình của mình, để không khiến cho bản mình quá xấu hổ, anh ấy vẫn sẽ lưu lại một chút tình cảm.



Có thể anh ấy sẽ nói “Tôi sẽ suy nghĩ về nó” hoặc là nói “Trong tình huống này không tốt lắm, bạn có thể nói chuyện riêng với tôi”, nhưng chuyện trực tiếp từ chối lời tỏ tình của cô gái kia thì có khả năng cực kì thấp.



Nghĩ đến đây, cô gái kia không khỏi cắn môi.



Đây là cơ hội lớn nhất, cũng là cơ hội cuối cùng của cô, đơn giản là cô đã dùng hết can đảm vốn có của mình, cũng vì không muốn để cho bản thân mình phải hối hận, nên lúc nãy mới chọn lúc này mà thổ lộ với Từ Lâm Thanh.



Cũng hy vọng …..



Cô gái nghĩ đến đây, ngẩng đầu, trực tiếp nhìn thẳng vào nam sinh thanh nhã xa cách đang đứng trên sân khấu, ánh mắt tràn đầy hi vọng.



…..



Giang Niên mới đầu còn cố gắng thoát khỏi bàn tay của Lục Trạch, sau vài lần giằng co không thành công, cô cũng liền ….. từ bỏ.



Câu nói kia nói như nào nhỉ?



Nỗ lực có thể không thành công, nhưng bỏ cuộc nhất định phải thoải mái.



Bạn học Giang Niên thoải mái nghiêng đầu, có chút không hiểu, thấp giọng hỏi Lục Trạch: “Trạch ca, vì sao học tỷ lại chọn thổ lộ vào lúc này vậy?”



Nếu như là cô, đây không phải là thời điểm tốt cũng không phải là một cơ hội tốt để nói về vấn đề này.



Lục Trạch …..



Lại nhìn thấy đến rõ ràng.



Hắn cười nhạo một tiếng, lại quay sang nhìn Giang Niên, giữa mày tức khắc hiện lên một mạt ôn nhu.



“Đương nhiên cô ấy đã có cân nhắc riêng rồi, chỉ là …..” Lục Trạch lắc đầu, liếc nhìn Từ Lâm Thanh đứng trên khán đài, tiếp tục nói, “Xem ra lần này cân nhắc hụt rồi.”



Giang Niên vẻ mặt ngây ngây ngô ngô, không hiểu Lục Trạch đang nói về điều gì.



Nhưng trước mắt thì xem ra hắn hiểu rất rõ sự tình.



Quả nhiên, như lời Lục Trạch đã nói.



Khi người chủ trì đang thầm cảm thấy xấu hổ và bất an, cảm thấy chính mình không còn mặt mũi nào sau khi chương trình này kết thúc, thân là đương sự nhưng Từ Lâm Thanh vẫn bình tĩnh như cũ.



Một chút cảm giác xấu hổ cũng không có, vẫn là bộ dáng cao lãnh chi hoa.



Ngay cả Giang Niên cũng không khỏi ngưỡng mộ.



Nếu bị một người xa lạ thổ lộ ở nơi đông người như vậy, thậm chí không cần phỏng đoán, cô nhất định sẽ không bình tĩnh được như Từ Lâm Thanh.



Nhưng Giang Niên lại nghĩ —–



Có khi, người như Từ Lâm Thanh có khi cũng đã quen với chuyện được thổ lộ như vậy rồi.



Đúng vậy, rất có đạo lý.



Mọi người trong hội trường như đang xem cuộc vui, nhưng một vài nữ sinh khác lại có tâm tư thầm kín.



Họ cảm thấy tâm tình của mình thực rối rắm.



Một mặt, họ không hy vọng Từ Lâm Thanh đồng ý lời tỏ tình của nữ sinh kia, dù sao, một huyền thoại khác của Minh Lễ là Lục Trạch đã có người trong lòng rồi thì thôi đi, nam thần như Từ Lâm Thanh, có ai mong anh nói chuyện yêu đương đâu?



Nhưng mặt khác, họ lại hy vọng Từ Lâm Thanh đồng ý. Nói như vậy, ít ra cũng chứng tỏ được Từ Lâm Thanh cũng có tồn tại một chút tâm tư yêu đương, mà không phải là một cao lãnh chi hoa thật sự không nhiễm khói bụi nhân gian, ai cũng không thể đến gần.



Loại tâm tư mâu thuẫn như này, càng khiến cho mọi người để ý nhất cử nhất động cũng như biểu tình của Từ Lâm Thanh.



Tuy nhiên, Từ Lâm Thanh một chút cũng không mất tự nhiên, vẫn bình tĩnh như vậy.



Anh nhẹ nhàng cử động tay, tùy ý chỉnh tóc một chút.



Sau đó, anh khẽ gật đầu với cô gái đã thổ lộ với mình, lịch sự tỏ ý mình đã nghe rõ lời của cô ấy.



Giây tiếp theo, giọng nói có phần lạnh lùng vang lên trong khán phòng qua chiếc micro.



“Cảm ơn đã thích tôi.” Từ Lâm Thanh vẫn như cũ, dù gió thổi có lay, anh vẫn lạnh nhạt, lãnh đạm, “Chỉ là, thật ngại quá, tôi đã có người mình thích rồi.”



Sau khi trả lời cô gái kia, Từ Lâm Thanh liền quay đầu nhìn về phía người chủ trì.



Trong ánh mắt treo trẻo mạng theo nụ cười lễ phép.



Người chủ trì vốn đang nỗ lực đốc thúc chính mình bình tĩnh, lúc này bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cũng không khỏi có chút mất bình tĩnh.



Cô không khỏi nghĩ trong lòng —–



Nếu sau này ai cùng Từ Lâm Thanh yêu đương, bị ánh mắt dịu dàng cưng chiều như vậy nhìn chằm chằm thì làm sao mà kiềm chế được đây?



Bất quá, dù sao cô cũng cảm thấy mình thiếu chút nữa đã không thể kiềm lòng được rồi.



Cô vội vàng véo chân mình, lúc này mới miễn cưỡng khôi phục lại tinh thần.



Sau khi nhận được ánh mắt của Từ Lâm Thanh, người chủ trì nhanh chóng đáp lại: “Vâng, xin cảm ơn vị học tỷ này đã tích tích cực tham gia, vấn đề này có thể thảo luận riêng. Học trưởng Từ Lâm Thanh đã giao lưu cùng chúng ta lâu rồi, cũng đã rất mệt, vậy nên xin mọi người dành một tràng pháo tay để cảm ơn học trưởng nhé, mời anh đến hậu trường nghỉ ngơi.”



Nhìn thấy phản ứng nhanh lẹ của nữ MC, ánh mắt Từ Lâm Thanh hiện lên vài phần vừa lòng, lại có vẻ như là vài phần đắc ý.



Anh lịch sự gật đầu, sau đó cúi chào khán giả và chậm rãi đi vào sau hội trường.



Tâm trí của người chủ trì bây giờ đều là đôi mắt lấp lánh vừa rồi của Từ Lâm Thanh.



Cô cắn chặt môi dưới, không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn Từ Lâm Thanh đã xuống sân khấu, nếu không, lại cùng anh ở trên sân khấu, còn ở cự ly gần như vậy, cô cũng không biết chính mình giây tiếp theo có thể bình tĩnh mà không làm ra chuyện gì nháo loạn hay không.



Thật là đáng sợ.



Nữ MC lắc đầu, lại nhìn thoáng qua đàn chị vì bị Từ Lâm Thanh cự tuyệt mà thất hồn lạc phách, chậc một tiếng cảm khái.



Lục Trạch nhún vai, trên môi không khỏi nở nụ cười, rồi lại quay sang bắt đầu nghịch bàn tay mềm mềm mịn mịn của cô gái nhỏ trong tay.



Vẫn là Niên Niên nhà hắn tốt.



Nữ sinh vừa thổ lộ kia thật ra tính toán cũng rất khá, Từ Lâm Thanh và hắn không giống nhau, hắn từ trước đến nay đều không phải là một người quá để ý đến ánh nhìn của người khác.



—– không, nói đúng ra, Từ Lâm Thanh cũng không tính là để ý.



Chỉ là giáo dưỡng từ trong xương cốt của Từ Lâm Thanh đã như vậy rồi, anh ấy sẽ không để cho người khác mất mặt ở nơi đông người.



Tuy nhiên, giáo dưỡng thì là giáo dưỡng, Từ Lâm Thanh làm sao có thể phạm phải những sai lầm cơ bản như vậy?



Không nói đến hiện tại Từ Lâm Thanh đã có người mình thích, cho dù không có đi chăng nữa, hôm nay Từ Lâm Thanh nhất định cũng sẽ thẳng thừng từ chối vị học tỷ kia.



Không thích chính là không thích, không có cảm giác chính là không có cảm giác, tuyệt đối không bao giờ cho người khác hi vọng.



Từ Lâm Thanh bước đi cũng nhanh, nhưng không khí trong hội trường thì lại không tan nhanh như vậy.



Người chủ trì trên sân khấu đã bắt đầu giới thiệu tiết mục biểu diễn đầu tiên lên sân khấu, âm nhạc cũng đã vang lên, nhưng mọi người hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong câu nói kia của Từ Lâm Thanh —–



Phản ánh trực quan nhất về trạng thái này chính là diễn đàn của Minh Lễ.



Các bài đăng về Từ Lâm Thanh đã lấp đầy toàn bộ trang đầu của diễn đàn.



[ Vãi đạn! Vừa rồi TLT thực sự đã nói anh ấy đã có người mình thích rồi sao???]



[ Bí mật cực lớn, TLT chỉ nói rằng anh ấy có người mình thích, nhưng không có nói chính mình đang yêu đương!]



[Có người trong cuộc không? Có ai quan hệ tốt với TLT không, có biết người anh ấy nói đến là ai không vậy?]



[Người mà Từ Lâm Thanh thích hẳn là lên đại học mới quen biết nhỉ? AAAA tôi tò mò quá đi mất, tôi cảm thấy kiếp trước mình chính là paparazi! Có ai biết tin tức gì không, lộ ra một chút thôi cũng được mà!]



…..



Tay phải Giang Niên ngoan ngoãn bị Lục Trạch nắm lấy, tay trái lướt điện thoại, nhìn thấy bài đăng về Từ Lâm Thanh thì bấm vào xem.



Chỉ là đáng tiếc, trang đầu có nhiều bài đăng về Từ Lâm Thanh như vậy, nhưng tất cả đều là suy đoán lung tung, một cái đáng tin cậy cũng không có.



Giang Niên cũng cảm thấy rất tò mò, nhưng lúc này cô lại không có cách nào thõa mãn sự tò mò của mình.



Cô không khỏi thở dài, sau đó chán nản tắt điện thoại.



Không thể trách cô nhiều chuyện đâu mà!



Thử hỏi tin tức Từ Lâm Thanh có người mình thích kinh thiên động địa như vậy, ai mà không tò mò kia chứ?



Xem bài đăng loạn hết lên ở trang đầu diễn đàn là biết.



….. Ô, cũng không thể nói như vậy.



Thật ra cũng có người không tò mò.



Tỷ như…..



Chính là cái người đang chơi đùa bàn tay của cô rất vui vẻ, Lục đại lưu manh, à không, Lục đại thiếu gia.



Sau khi nắm tay cô gái nhỏ lâu như vậy, tâm trạng Lục Trạch dĩ nhiên rất tốt.



Cảm nhận được ánh mắt của Giang Niên, Lục Trạch cong khóe môi: “Tò mò như vậy?”



Bạn học Giang Niên ngoan ngoãn gật đầu một cách thành khẩn.



Thật sự rất tò mò luôn đó!



Lục Trạch cười cười.



“Được rồi, Lâm Thanh có nói qua với anh rồi, chuyện này cũng không có gì quá là bí mật.”



Giang Niên hai mắt lập tức sáng lên: “Thật sao?!”



Lục Trạch đáp lại, sau đó lại vô cùng thuần thục mà phô trương.



Bạn học Giang Niên cũng rất biết điều: “Vậy thì ….. điều kiện gì thì anh mới có thể thỏa mãn sự tò mò của em?”



Aiya, cô gái nhỏ nhà hắn sao lại dễ thương như vậy chứ!



Đôi mắt hạnh nhân này, cái mũi nhỏ này, môi hồng phấn phấn nộn nộn…..



Mẹ nó tất cả đều dễ thương chết đi được!



Càng nhìn càng không kìm được vui vẻ trong lòng, nhưng Lục đại thiếu gia vẫn không biểu hiện gì trên mặt, vẫn là như cũ không chút để ý.



“Vậy thì ….. hôn anh một chút đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom