Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Hôn
Ninh Thư và Tần Nguyệt Hương dẫn theo ủy viên thể thao tương ứng của lớp đi theo chủ nhiệm Đào tới phòng giám sát.
“Cô giáo Ninh, chờ đã.”
Phía sau truyền đến giọng của một học sinh nam, Ninh Thư quay đầu liền thấy Trịnh Nam: “Sao em lại đi theo tới đây?”
Trịnh Nam: “Đừng kiểm tra nữa, là em là ạ.”
Ninh Thư cảm thấy không thể tin được, cô có thể nhìn ra thái độ của Trịnh Nam, mặc dù trung tâm của cuộc chiến là cậu, nhưng cậu chẳng mấy quan tâm tới cuộc thi. Đúng vậy, đối với Trịnh Nam mà nói thì lớp nào thắng lớp nào thua đều không thành vấn đề.
Trịnh Nam lặp lại: “Là em làm ạ.”
Ninh Thư nhìn Trịnh Nam, nghiêm túc nói: “Chuyện này liên quan đến tư cách đạo đức của học sinh, không phải trò đùa.”
Ngay cả khi một số học sinh trong trường thường xuyên đánh nhau, nghỉ học, sa sút thành tích học tập, miễn là có phẩm chất tốt, hòa đồng thì vẫn có thể được các bạn trong lớp yêu quý. Ngược lại, khi một người có tư tưởng đạo đức xấu xa thì dù nhà có nhiều tiền đến mấy, điểm cao tới đâu cũng sẽ bị mọi người gạt sang một bên. Không ai muốn kết bạn với một người như vậy và người đó sẽ bị cả lớp, cả trường cô lập.
Tạ Thành Thành đi tới, kéo cánh tay Trịnh Nam: “Trịnh Nam, cậu đang nói cái gì thế?”
“Không phải thời điểm cô Ninh thi ném bóng sắt, cậu cũng có mặt sao?”
Ninh Thư cau mày, nghiêm nghị nhìn Trịnh Nam: “Em nói thật với cô, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trịnh Nam hẩy tay Tạ Thành Thành ra, vì có chút mất kiên nhẫn nên giọng nói càng lớn hơn: “Đã nói là em làm rồi mà, còn phải kiểm tra cái gì nữa.”
Tần Nguyệt Hương vẫn đứng một bên, im lặng không lên tiếng, nếu như bình thường bị người khác ức hiếp thì cô ta chắc chắn đã nhảy dựng lên rồi. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhận ra rằng Trịnh Nam đang thay người khác nhận tội. Suy nghĩ của Ninh Thư và Tần Nguyệt Hương đều giống nhau, hai người đang nghĩ xem người mà Trịnh Nam muốn bảo vệ là ai. Mọi ngày cậu thường chơi thân mới tất cả các bạn trong lớp, nhưng thân nhất vẫn là Ân Bành Hải. Ninh Thư cau mày, nghĩ đến cảnh Ân Bành Hải hy sinh giờ ăn trưa để đến sân vận động giúp cả lớp dọn rác, đây là một cậu bé trung thực và tốt bụng, ai cũng có thể làm ra việc đó, nhưng tuyệt đối không bao giờ là Ân Bành Hải.
Ninh Thư kéo Trịnh Nam sang một bên nói nhỏ: “Có phải em hiểu nhầm gì rồi không?” Hiểu lầm là do Ân Bành Hải làm, nên mới nhận tội thay cho cậu ấy.
Trịnh Nam không lên tiếng, cậu trầm mặc một hồi mới nói: “Cô Ninh, là do em làm ạ, em sẵn sàng chấp nhận bất cứ hình phạt nào.”
Cậu biết rất rõ, khi hai lớp đổ xô ra phía hố cát, suốt quãng thời gian đó không thấy Ân Bành Hải đâu cả.
Chủ nhiệm Đào bước tới: “Trịnh Nam, việc này không phải chỉ của riêng mình em, mà còn là việc của cả lớp A6, cũng liên quan tới các lớp khác nữa, nhất định phải công bằng, chính trực.”
Trịnh Nam cau mày đi phía sau nhóm người, khi đến phòng giám sát, cậu bước lên phía trước, ngăn mọi người lại: “Thực ra đối với lớp A1, việc này do làm làm cũng chẳng quan trọng gì, chỉ cần là người của lớp A6 là được, em là học sinh của lớp A6, tại sao không thể là em?”
Ninh Thư chưa bao giờ tin rằng, việc này là do học sinh lớp A6 làm, vì vậy cô kiên quyết phải xem bằng được camera giám sát để chứng minh học sinh của mình trong sạch: “Không nhất định là do người của lớp A6 làm.”
Tần Nguyệt Hương có chút tức giận: “Ninh Thư, cô có ý gì đây? Cô muốn ám chỉ việc này là do học sinh lớp tôi làm hay sao? Cô muốn hãm hại lớp tôi vậy à?”
Ninh Thư: “Tôi không có nói vậy.”
Tần Nguyệt Hương xắn xắn ống tay áo: “Cô nói không phải là lớp A6 làm, chẳng phải muốn ám chỉ là do lớp A1 chúng tôi làm hay sao?”
Ninh Thư thấp hơn Tần Nguyệt Hương mười phân, đương nhiên khí thế kém hơn vài phần, chỉ đành nâng cằm, cao giọng nói: “Thường ngày lớp A1 các cô không vừa mắt cái này, không thuận mắt cái kia, đắc tội bao nhiêu người? Không chừng là lớp nào đó từng bị xúc phạm nên ra tay thay trời hành đạo thì sao?”
Tần Nguyệt Hương: “Bà già Ninh!”
Ninh Thư: “Tần khổng tước!”
Cả hai đều nằng nặc bảo vệ người của mình, tranh cãi tới mức sắp lao vào đánh nhau. Thấy tình hình không ổn, hai ủy viên thể thao một người kéo Ninh Thư, một người ôm Tần Nguyệt Hương.
Chủ nhiệm Đào phê bình hai người họ: “Nhìn xem, nhìn xem, trước mặt học sinh mà còn vậy, có còn đủ tư cách làm giáo viên nữa không?”
Ninh Thư bị Tạ Thành Thành giữ chặt, hai má đỏ bừng bừng vì tức giận, cô hét lớn: “Giỏi thì lại đây!”
Tần Nguyệt Hương cũng đang bị ủy viên thể thao giữ, lập tức gào lên với Ninh Thư: “Có ngon thì đến đây!”
Khiến cả hành lang sát khí mù mịt.
Hai người đã khó chịu nhau từ lâu, cộng thêm trong lòng đang vô cùng bực tức, nên hoàn toàn không để lời nói của chủ nhiệm Đào lọt vào tai, hôm nay không đánh nhau một trận thì đúng là không thể xong.
Trịnh Nam lập tức hét lên: “Đủ rồi!”
“Ai thắng ai thua có quan trọng đến vậy không?”
Tạ Thành Thành nhìn Trịnh Nam: “Tất nhiên là quan trọng rồi, nếu vậy Đàm Duyệt Nhiên mới chịu xin lỗi cậu.” Trước khi đại hội thể thao diễn ra, trong suốt quá trình luyện tập bọn họ đều đồng lòng lao đến mục tiêu này để phần đấu.
Trịnh Nam liếc xéo Tạ Thành Thành, hai mắt phủ một tầng sương mù, lộ ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt: “Đừng có nói dễ nghe như vậy, mấy cậu tự nguyện chơi với tôi không phải vì tôi thường xuyên mời các cậu đi ăn đi uống sao?”
“Cậu đó, Tạ Thành Thành, lần đó cả đám bu vào bảo tôi mời đi ăn, chẳng phải cậu là người hăng hái nhất sao?”
Ánh sáng trong mắt Tạ Thành Thành chợt vụt tắt, từ từ tối sầm lại, cậu không ngờ Trịnh Nam lại luôn nghĩ về bọn cậu như vậy, vậy mà trước giờ cậu vẫn không hề hay biết.
Chàng thiếu niên có đôi mắt quật cường, cho dù bị tổn thương nhưng lại không muốn tin, cậu vẫn ôm một tia hy vọng, nhưng giọng điệu đã trở nên cứng rắn hơn: “Vậy thì Ân Bành Hải thì sao? Cậu ấy chạy theo cậu cả ngày, lẽ nào cũng chỉ vì ham hố mấy đồng tiền hôi thối đó của cậu?”
Giọng nói của Trịnh Nam cũng trở nên lạnh lùng: “Với cái bộ dạng của cậu ta, ngoài tôi ra còn có ai muốn chơi với cậu ta nữa không?”
“Con mẹ nó.” Tạ Thành Thành xông tới chỗ Trịnh Nam, đấm mạnh vào vai cậu: “Lãng phí lòng tốt của người khác!”
Trịnh Nam bị đánh đến phát run, suýt chút nữa đụng phải bức tường phía sau, đến khi đứng vững lại, cậu cũng không có ý định đánh trả. Ninh Thư dùng hết sức lực cố gắng giữ Tạ Thành Thành lại nhưng không được, ủy viên thể thao của lớp A1 cũng chạy tới phụ giúp, ôm chặt eo Tạ Thành Thành không cho cậu đánh người. Ninh Thư nhíu mày nhìn Trịnh Nam, hai lớp còn chưa chiến đấu với nhau vậy mà cuộc nội chiến đã xảy ra, lại còn cần đối thủ chạy đến can ngăn.
Đúng lúc này, có một người đi ngang qua cửa hành lang, Ninh Thư quay đầy liền nhìn thấy một bóng người mập mạp chạy qua. Là Ân Bành Hải, tại sao em ấy lại tới đây và đã ở đây bao lâu rồi? Liệu đã nghe thấy tất cả chưa?
Ninh Thư chạy đuổi theo xuống lầu: “Ân Bành Hải.”
Ân Bành Hải hơi khựng lại, sau đó tiếp tục chạy về phía trước, nhưng cậu ấy có chút mập mạp nên không thể chạy nhanh, thoáng cái đã bị Ninh Thư ngăn lại: “Ân Bành Hải, đứng lại.”
Ân Bành Hải chỉ đành dừng lại, cúi thấp đầu không để người khác nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình: “Cô…Cô Ninh.”
Ninh Thư điều chỉnh lại hô hấp, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại ở cạnh phòng giám sát? Vừa rồi đã nghe thấy những gì?”
Ân Bành Hải vén tay áo đồng phục len lau nước mắt: “Không…Không nghe thấy gì ạ.”
Nhìn dáng vẻ cậu ấy, Ninh Thư đại khái cũng có thể đoán ra, chắc hẳn cậu ấy đã nghe thấy những lời cuối cùng mà Trịnh Nam nói.
Ninh Thư vỗ vỗ lên vai Ân Bành Hải, không biết phải an ủi cậu nhóc thế nào: “Thực ra Trịnh Nam không nghĩ vậy đâu, bạn ấy là miệng xà tâm phật, thật đó.”
Ân Bành Hải dường như không thể khống chế được nữa, cậu ấy ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt: “Em…Em biết bản thân mình thế nào, từ…Từ nhỏ đã không có ai muốn…Muốn chơi với em.”
“Em…Trông không …không đẹp đẽ gì, nhà lại…Lại nghèo, lại là một người nói…Nói lắp, nên không ai muốn…Chơi với em, ngoại trừ…Trịnh Nam.” Ân Bành Hải lau lau nước mắt: “Cậu ấy là người bạn duy nhất của em.”
Ân Bành Hải bị bệnh nói lắp, rất hiếm khi nói hết một câu mà không phải lặp lại. Chỉ trừ câu ‘Cậu ấy là người bạn duy nhất của em’.
Con trai ở tuổi này rất ít khi khóc trước mặt người khác, Ninh Thư cảm thấy lòng mình quặn thắt, cô cũng đã từng trải qua cảm giác cô độc không có bạn bè bên cạnh.
Ninh Thư vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Ân Bành Hải: “Đừng khóc.”
Ân Bành Hải lại càng khóc dữ dội hơn.
Sau khi Ân Bành Hải khóc xong, Ninh Thư nắm lấy tay cậu ấy: “Đi, cô đưa em tới tìm Trịnh Nam, bảo bạn ấy xin lỗi em.”
Ân Bành Hải thu lại cánh tay, nói nhỏ: “Không…không cần đâu ạ. “
Nói xong liền quay lưng bỏ đi.
Chủ nhiệm Đào đứng trên lầu gọi to Ninh Thư: “Cô giáo Ninh, lên đây xem camera giám sát.”
Ninh Thư chạy lên, nhìn thấy Trịnh Nam đang đứng ngoài cửa, cô rất thất vọng về cậu, nhưng lại không nỡ mắng mỏ, nghiến răng nghiến lợi cũng không biết nên mắng cậu cái gì.
Trịnh Nam thấp giọng gọi Ninh Thư: “Cô Ninh, Ân Bành Hải, cậu ấy…”
Ninh Thư đang bực sẵn trong người, thấy cậu gọi liền quát to: “Không cần em phải lo.”
Ninh Thư cùng những người khác tiến vào phòng giám sát, Trịnh Nam đứng bên ngoài, dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cửa phòng giám sát đột nhiên bị đẩy ra, Ninh Thư cả giận nói: “Đứng cũng không nên hồn, đứng ngay ngắn lên cho cô, úp mặt vào tường!” Cánh cửa lại được đóng lại kèm theo một tiếng “Rầm”.
Chủ nhiệm Đào đã yêu cầu nhân viên an ninh mở đến đoạn trước và sau khi môn thi ném bóng sắt của đội giáo viên diễn ra. Nhân viên an ninh điều chỉnh camera từ mọi góc độ trên sân vận động, màn hình máy tính được bao phủ bởi rất nhiều các ô vuông nhỏ, mỗi ô là một góc quay khác nhau. Vì là đại hội thể thao nên không tránh khỏi những người xuất hiện trong màn hình đều đang chạy ngược chạy xuôi, khiến người nhìn không khỏi hoa mắt. Chỉ có duy nhất một khung hình là tĩnh lặng từ đầu tới cuối, khiến nó trở nên vô cùng bắt mắt trước vô vàn những hình ảnh chuyển động. Bảo an còn tưởng đó là do camera bị lỗi, nên di di con chuột, bấm vào màn hình vài lần sau đó nhìn vào bộ đếm thời gian bên trên, mới biết rằng chẳng hề có lỗi nào cả, nhưng người trong màn hình vẫn không di chuyển.
Bảo an sờ sờ cằm: “Người này có chút thú vị, nửa ngày cũng chẳng cử động, đang nhìn cái gì mà mê mẩn thế không biết?”
Bảo an nhìn về phía nơi tầm mắt của người đàn ông hướng tới: “Đang nhìn mọi người thi ném bóng sắt, sao có thể nhìn đến ngây người ra như vậy?”
Chủ nhiệm Đào rõ ràng là đã nhớ ra việc Nghiêm Kiều cướp mất giải thưởng bông hoa hồng của hiệu trưởng, nên trợn mắt nói: “Cái gì mà nhảy xa với ném bóng, cậu ấy đang nhìn cô giáo Ninh.”
Bảo an: “Từ xa vậy cũng có thể nhìn rõ à? sao không tới gần một chút?”
Ninh Thư: “Anh ấy không dám.”
Bảo an: “Tại sao?”
Ninh Thư: “Bởi vì như vậy tôi sẽ ném thẳng trái bóng sắt kia vào đầu anh ấy, cho dù có phải ngồi tù, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Tần Nguyệt Hương chỉ vào màn hình giám sát: “Phóng to khu vực vị trí ngồi của lớp A1 lên xem rốt cuộc người nào của lớp A6 đã ném rác sang lớp chúng tôi.”
Ninh Thư liếc nhìn Tần Nguyệt Hương: “Đừng cố chấp cho rằng là học sinh của lớp A6 làm, lát nữa cô sẽ thấy chỗ rác đó là do chính học sinh lớp A1 ném đó, đợi mà tự vả mặt mình đi.”
Ủy viên thể thao của lớp A1 vẫn hướng Phật như cũ, cậu ấy đứng bên ngoài và không hề nhìn vào màn hình giám sát.
Còn một bên, Tạ Thành Thành căng thẳng cuộn chặt nắm đấm, chỉ còn thiếu mỗi nước dán thẳng đầu vào màn hình máy tính mà nhìn, liền bị chủ nhiệm Đào tóm gáy lôi ra: “Chắn tầm nhìn rồi.”
Trong màn hình giám sát, cuộc thi ném bóng sắt đã bắt đầu, học sinh hai lớp đều chạy đến địa điểm thi đấu, trên khán đài hầu như chẳng còn một bóng người.
Ninh Thư lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần áo, quay đầu nói với Tạ Thành Thành: “Đừng căng thẳng, nhất định không phải là học sinh của lớp mình làm.”
Giọng cô còn chưa ngừng hẳn thì màn hình giám sát xuất hiện một bóng người mập mạp. Ân Bành Hải một tay cầm hót rác, một tay cầm chổi đang quét dọn ở vị trí ngồi của lớp A6. Cậu ấy dọn dẹp xong xuôi, liền đứng thẳng người nhìn về địa điểm thi đấu, do góc quay nên không thể nhìn rõ biểu hiện lúc đó của cậu ấy. Một lúc sau, cậu ấy cầm theo dụng cụ dọn dẹp, đi về phía thùng rác, sau đó đi tới khán đài của lớp A1. Thùng rác bị hẩy hẩy vài lần, toàn bộ rác bên trong bị đổ ra ngoài. Cậu ấy quay đầu nhìn ngó xung quanh, sau đó cầm chổi và chiếc thùng rác rỗng, cúi đầu nhanh chóng bước đi.
Từ phòng giám sát đi ra, Ninh Thư nhìn Trịnh Nam đang đứng úp mặt vào tường bên ngoài cửa: “Em đã sớm biết là Ân Bành Hải phải không?”
Trịnh Nam còn chưa lên tiếng, Tạ Thành Thành đã nói thay cậu: “Lúc đó, lớp A1 đang dẫn trước lớp A6 một điểm, cậu ấy sợ lớp mình thua, chắc chắn là vì Trịnh Nam, không muốn nhìn thấy Trịnh Nam cúi đầu hạ giọng xin lỗi Đàm Duyệt Nhiên.”
Chân tướng sự việc đã trở nên rõ ràng, chủ nhiệm Đào hỏi Tần Nguyệt Hương: “Cô giáo Tần, cô định xử lý thế nào?”
Ninh Thư nghĩ rằng Tần Nguyệt Hương nhất định không từ bỏ, sẽ công khai những gì Ân Bành Hải đã làm, buộc nhà trường phải hủy kết quả của lớp A6 và bắt lớp phải xin lỗi.
Tần Nguyệt Hương trước nay vẫn luôn hung hăng, hiếu thắng, rất hiếm khi thấy cô ta trầm mặc như vậy, một lát sau mới nói: “Bỏ đi.”
Ninh Thư không dám tin vào tai mình. Nhưng chủ nhiệm Đào lại có thể hiểu, lớp A1 và A6 ở cùng một tầng với nhau, mỗi sáng Ân Bành Hải đều đến rất sớm, cậu ấy không chỉ quét dọn hành lang của lớp A6 mà còn giúp các lớp khác dọn dẹp khi thấy cửa lớp đó có rác. Ông ấy đã vài lần chứng kiến, Ân Bành Hải dọn sạch sẽ rác ở cửa lớp A1, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của lớp A1, Tần Nguyệt Hương không thể không biết việc này.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Trịnh Nam: “Cái miệng thối của em!”
Rõ ràng biết Ân Bành Hải là người đã gây ra tội, vậy mà còn khiến người ta tức đến bỏ chạy.
Ninh Thư quay lại nhìn chủ nhiệm Đào, khẩn cầu: “Việc này có thể không thông báo được không? Lát nữa tôi sẽ nói chuyện cẩn thận với Ân Bành Hải.”
Nếu như thông báo ra ngoài, sau này Ân Bành Hải sẽ càng gặp khó khăn hơn ở trường học, điều này chắc chắn cũng đã được Trịnh Nam cân nhắc tới.
Chủ nhiệm Đào nhìn Tần Nguyệt Hương: “Cô giáo Tần, cô nói đi.”
Tần Nguyệt Hương thở dài một tiếng: “Sao cũng được.” Chỉ cần không phải là Ân Bành Hải cô ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp.
“Đổi lại, tôi sẽ không xin lỗi Lớp A6.”
Chủ nhiệm Đào: “Hai ủy viên thể thao có đồng ý không?”
Ủy viên thể thao lớp A1 vui vẻ gật đầu, đổi với cậu thiếu niên Phật tử này mà nói, thì đây chính là kết quả tốt nhất.
Tạ Thành Thành chỉ có thể gật đầu: “Cô Ninh, em xuống dưới trước đây ạ, các bạn còn đang chờ em.”
Khi đi qua Trịnh Nam, Tạ Thành Thành quay đầu sang nhìn cậu một cái, nhưng không nói lời nào.
Chủ nhiệm Đào nhìn vết bầm vẫn chưa biến mất trên mặt Trịnh Nam do lần trước bị người ta chùm bao tải đánh: “Nếu có thời gian thì lập Sanda (Tán thủ) đi, không phải là để đánh người, mà trước tiên hãy bảo vệ bản thân mình cái đã.”
Sau khi chủ nhiệm Đào và Tần Nguyệt Hương rời đi, Ninh Thư đưa Trịnh Nam xuống lầu: “Tạ Thành Thành không phải là người mồm mép, em ấy sẽ không loan tin chuyện vừa rồi ra ngoài đâu. Tuy nhiên, nếu em không giải thích hoặc xin lỗi, thì rất có thể bạn ấy sẽ không chơi với em nữa.”
Không nói đến sức trẻ hay nhiệt huyết, ngay cả Ninh thư, một người trưởng thành và bảo thủ, cũng cảm thấy lời nói của Trịnh Nam là quá máu lạnh, khiến người khác đau lòng.
Trịnh Nam mím chặt môi, cúi đầu đi theo Ninh Thư: “Em không xin lỗi, em đâu có nói sai.”
Ninh Thư: “Có phải em muốn làm cô tức chết luôn không?”
Trịnh Nam nhặt một chiếc lá bạch quả trên mặt đất đưa cho Ninh Thư: “Cô Ninh, cô từng giận.”
Ninh Thư không trả lời: “Mau quay lại lớp đi, đừng có lượn lờ trước mắt cô nữa.” Nhìn là lại muốn bực.
Trên sân vận động, đại hội thể thao đã kết thúc, rất nhiều học sinh đang chuyển ghế ngồi trở lại lớp. Ninh Thư thấy Tạ Thành Thành đang dẫn các bạn về lớp A6. Không biết cậu đã nói gì với những học sinh khác mà dường như cả lớp đã chấp nhận kết quả đó.
Ninh Thư đi theo họ về lớp, hầu hết tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, chỉ thiếu mỗi Ân Bành Hải. Cô đứng trên bục giảng khích lệ cả lớp: “Đại hội thể thao thì có là gì chứ, nếu thành tích có thể vượt qua lớp A1 mới đáng để nói, các em thấy có đúng không?”
Câu nói dõng dạc hùng hồn, chỉ tiếc là chẳng nhận lại được phải hồi, thậm chí học sinh cả lớp lại càng chán nản hơn.
“Một lớp luôn xếp đầu về điểm số bình quân năm, một lớp thì đứng đầu từ dưới lên, bắt kịp thế nào được chứ?”
“Đúng vậy, rõ ràng là không thể.”
Một vào học sinh nằm bò trên mặt bàn, cảm thấy mất hết sức lực: “Cứ tưởng lần này có thể dạy cho lớp A1 một bài học, vậy mà cuối cùng kết quả lại bằng nhau.”
Ninh Thư vỗ vỗ tay: “Hôm nay không có tiết tự học buổi tối, ngày mai là chủ nhật, có thể tan học rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Nạp năng lượng, sang tuần tiếp tục chiến đấu.”
Một vài nam sinh ở hàng ghế sau cùng Trịnh Nam đi ra ngoài, có người quay lại gọi Tạ Thành Thành: “Anh Nam nói sẽ đãi tụi mình bữa tối, đi không?”
Tạ Thanh Thành thu dọn cặp sách mà không ngẩng đầu lên, giọng điệu ảm đạm: “Không đi.”
Mấy nam sinh liền chạy đến bên cạnh Tạ Thành Thành: “Sao thế anh Thành, bình thường chẳng phải cậu luôn là người hăng hái nhất sao? Thất tình à?”
Tạ Thành Thành hất tay cậu bạn đang đặt trên vai mình xuống: “Nói không đi là không đi, sau này những lần tụ tập kiểu vậy đừng có gọi tôi nữa.”
Các nam sinh thấy tâm trạng Tạ Thành Thành không tốt, nên không rủ cậu nữa mà rời đi cùng với Trịnh Nam.
Tạ Thành Thành quay đầu nhìn Nghiêm Lễ.
Nghiêm Lễ: “Thần kinh à? Nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Tạ Thành Thành: “Cậu có tiền không?”
Cậu không muốn làm bạn với những người giàu có nữa, đỡ phiền người ta nghĩ cậu nhòm ngó tiền của họ.
“Tôi là tiểu thiếu gia của nhà chúng tôi, cái không thiếu nhất chính là tiền.” Nghiêm Lễ thấy tâm trạng Tạ Thành Thành không ổn, không biết cậu ấy đã nhận phải đả kích gì, nên muốn an ủi một chút: “Mời cậu đi ăn buffet thịt nướng, đi không?”
Tạ Thành Thành suy sụp: “Không đi!”
Nghiêm Lễ: “Không đi thì thôi, ai oán cái gì?”
Cậu thu dọn cặp sách rồi đi tới bục giảng: “Cô Ninh, cùng về nhà đi.”
Ninh Thư nhìn xuống sổ địa chỉ, muốn đi tìm Ân Bành Hải nói chuyện: “Em về trước đi, cô còn có chút việc.”
Thấy Nghiêm Lễ vẫn đứng tại chỗ không chịu rời đi, Ninh Thư mỉm cười: “Yên tâm, ngày mai là sinh nhật em, cô sẽ không quên đâu.”
Cô đã đặc biệt chuẩn bị một cuốn sách tập viết chữ làm quà sinh nhật cho cậu.
Ninh Thư gọi cho Ân Bành Hải, nhưng không có ai trả lời. Nhà của Ân Bành Hải cách trường học không xa, Ninh Thư dự định đến thẳng đó để tìm cậu ấy nói chuyện. Trước khi tới đó, còn mua một túi lớn trái cây mang theo. Gia đình Ân Bành Hải sống trong một khu tập thể cũ, khu này khá phức tạp, chẳng khá hơn các làng trong thành phố là mấy. Vì giá thuê khá rẻ nên nhiều người có trình độ dân trí thấp tụ tập lại đây.
Tại ngã tư lúc này, có hai, ba thanh niên vô công rỗi nghề đang tụ tập, trên tay cầm điếu thuốc, ăn nói tục tĩu, “xin” tiền các em học sinh cấp một, lại còn huýt sáo với những người phụ nữ qua đường. Ninh Thư một tay xách túi trái cây, một tay xỏ vào túi quần, cúi thấp đầu đi qua đám người đó. Trong túi cô có giấu một con dao gấp sắc bén. Từ nhỏ tới giờ, cô sợ nhất chính là đám côn đồ kiểu này, hễ trông thấy chúng là vết sẹo trên đầu gối lại bắt đầu đau nhức. Vốn tưởng rằng bản thân mình đã trốn thoát, cô liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên lại nghe thấy một tiếng huýt sáo ngả ngớn phía sau: “Người đẹp.”
Ninh Thư sợ tới mức toàn thân run rẩy, không dám quay đầu lại nhìn, cô chuyển từ bước nhanh sang chạy. Túi trái cây bị đứt, mấy quả táo lăn trên mặt đất, cô cũng chẳng buồn dừng lại nhặt, chỉ ôm chặt những trái nho, chuối, lê còn lại trên tay tiếp tục chạy.
“Em gái xinh đẹp, chạy cái gì chứ? Đi chơi cùng bọn anh nhé.”
Ninh Thư nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng lúc càng nhanh, cô nắm chặt con dao, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Nhưng tiếng bước chân lại đột nhiên biến mất, dường như những người đó đã dừng lại, Ninh Thư vẫn không dám ngoái đầu lại nhìn, chỉ muốn tận dụng thời gian chạy thật nhanh. Cuối cùng cũng tới tòa nhà của Ân Bành Hải, Ninh Thư dừng lại một chút, nhìn trước ngó sau, một bóng người cũng không thấy. Cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, điều chỉnh lại nhịp thở rồi đẩy cửa dưới lầu đi vào. Trong lối hành lang quanh năm không có ánh sáng, xung quanh cầu thang rêu mọc từng đám, không biết ai đã hắt nước xuống đất, khiến khi đi lại phải rất cẩn thận kẻo bị trượt chân. Chỉ có mình ba Ân Hành Hải ở nhà, ông ấy đang nằm liệt trên giường và không thể mở cửa, nên chỉ đành nói chuyện bằng một chiếc loa nhỏ đặt cạnh cửa.
Ninh Thư biết được sau khi tan học Ân Bành Hải có về qua nhà, cậu ấy uống một ngụm nước sau đó lại đi giúp mẹ làm việc. Ninh Thư để trái cây ở cửa, chỉ đành lần sau quay lại. Con đường duy nhất về nhà là đi qua lối vào ban nãy, Ninh Thư rất muốn gọi điện cho ai đó tới đón mình. Cô đặt ngón tay ở số liên lạc của Nghiêm Kiều, nhưng lại khựng lại một chút rồi lướt qua. Cô đội mũ của áo thể thao lên, nắm chặt con dao trong túi, đi tới chỗ khi nãy đám côn đồ trêu ghẹo cô, nhưng lại không thấy chúng ở đó nữa.
Lúc này trên mặt đất vương vãi đầy mảnh vỡ của chai bia, kèm theo vết máu loang lổ. Bên cạnh tường có một chiếc bật lửa đen đã hỏng, Ninh Thư nhận ra đó là của một trong những kẻ vừa rồi trêu chọc cô. Vết máu trên mặt đất vẫn chưa khô, chắc hẳn vài phút trước đó ở đây đã xảy ra ẩu đả, có lẽ mấy tên côn đồ đó bị đánh rất nặng. Ninh Thư không hề thông cảm chút nào với bọn chúng, cô chắp tay cảm ơn người nào đó đã ra tay thay trời hành đạo. Những anh hùng đường phố.
Sau đó, cô chạy một mạch an toàn về đến cổng trường. Chúc cho vị anh hùng đường phố kia sẽ được ông trời phù hộ, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.
Ninh Thư đi về phía khu Vĩnh Ninh Lý, từ xa đã thấy Triệu Vũ Kiệt và La Minh đang ngồi xổm trước cửa tiệm, một người đang “Tuyển thiếp” cho mình như mọi ngày, còn một người vẫn mặc trên người bộ âu phục cười ngây ngô bên cạnh.
Triệu Vũ Kiệt nhướng mày: “Cô gái kia không tệ, chân dài gớm.”
La Minh hít một hơi thuốc: “Đừng chỉ có chăm chăm nhìn xuống chân, cậu ngẩng lên mà nhìn mặt người ta đi kìa.”
Triệu Vũ Kiệt ngước mắt lên sau đó quay sang cảnh cáo La Minh: “Nếu cậu dám nói với anh Kiều những gì tôi vừa nói, thì tình bạn của đôi ta chấm dứt tại đây.”
Nói xong, anh ta từ dưới đất đứng lên, chào hỏi Ninh Thư: “Cô giáo Ninh.”
Ninh Thư gật đầu: “Chào ông chủ Triệu, chào thầy La.”
Triệu Vũ Kiệt mỉm cười: “Mời vào trong ngồi, để tôi bảo tiểu Chu pha trà nhé, hay là ép nước trái cây?”
Ninh Thư: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Cô nói xong liền rời đi.
Triệu Vũ Kiệt huých huých cánh tay La Minh: “Cô giáo Ninh sao thế nhỉ? Tại sao lại lạnh lùng như vậy? Đã mấy ngày không tới Thanh Nịnh rồi.”
La Minh: “Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?”
Triệu Vũ Kiệt: “Được, chắc chắn là anh Kiều lại chọc giận người ta rồi.”
La Minh: “Nếu là tôi, tôi sẽ chiến thẳng luôn.”
Triệu Vũ Kiệt: “Cậu nói chiến là chiến this hay chiến that?”
La Minh: “Chính là cái ‘chiến’ cậu đang nghĩ đó.”
Triệu Vũ Kiệt: “Suy nghĩ của cậu thật bẩn thỉu, tránh xa tôi ra, đừng làm ô uế sự trong sáng của tôi.” =)))
“Mà này, anh Kiều đâu, hôm nay thứ bảy không có tiết tự học buổi tối, cũng không nghe anh ấy nói có việc gì, người đâu rồi?”
Đột nhiên La Minh vươn tay kéo Triệu Vũ Kiệt lại, động tác rất nhanh nhẹn: “Đừng nhúc nhích, có người đang theo dõi cô giáo Ninh.”
Trước đây, khi bọn họ còn lăn lộn bên ngoài, La Minh là người đầu tiên phản ứng mỗi khi gặp nguy hiểm, anh ta mồ côi từ nhỏ, trước khi gặp Triệu Vũ Kiệt và Nghiêm Kiều, Nghiêm Lễ, cuộc sống của anh ta chẳng khác gì con chó hoang, nên đã sớm tập thành phản xạ.
Triệu Vũ Kiệt nhìn La Minh cau mày, biết rằng tình hình thực sự nghiêm trọng. Mấy ngày nay, báo chí thường xuyên đưa tin có những thiếu nữ bị biến thái rình tập, tìm cách giở trò. Triệu Vũ Kiệt không nhìn rõ mặt người đàn ông đó, chỉ thấy một bóng trắng xẹt qua, trong lòng thầm nghĩ người này cũng thật can đảm, theo dõi người khác lại còn mặc đồ trắng lộ liễu như vậy.
La Minh kéo Triệu Vũ Kiệt ra sau cây cột bên cạnh, nhặt một cây gậy gỗ, nắm chặt trong tay, cơ thể áp sát vào thành cột, cảm nhận được người đó đi tới liền lập tức lao ra đánh. Cũng may là Nghiêm Kiều phản ứng nhanh, anh một tay tóm lấy cây gậy, dùng lực kéo nó lại.
La Minh thấy rõ người đối diện: “Anh…Anh Kiều. “
Vẻ mặt Triệu Vũ Kiệt vô cùng kinh ngạc: “Tổ cha, sao lại là cậu.”
“Mặt mũi làm sao thế kia, bị ai đánh hay là đi đánh nhau với ai rồi?”
La Minh vô cùng khó chịu: “Đánh nhau sao lại không gọi tôi.”
Nghiêm Kiều trầm mặc không lên tiếng, anh ném cây gậy sang một bên, quay đầu nhìn Ninh Thư đang đi tới đầu phố Thiên Đường, sau đó rẽ vào khu Vĩnh Ninh Lý.
Trong nháy mắt Triệu Vũ Kiệt đã hiểu ra: “Gần đây hai người nhập vai trong vở kịch cái gì mà thâm tình ngược luyến à?”
La Minh: “Sao tôi lại thấy là sủng ngọt nhỉ? Kiểu âm thầm bảo vệ em vậy đó.”
Ba người cùng lên phòng bao trên lầu hai, Triệu Vũ Kiệt đưa Nghiêm Kiều một lon bia: “Lần này cậu lại chọc giận cô giáo Ninh thế nào vậy?”
Nghiêm Kiều dựa lưng vào ghế, nhìn lên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, giọng điệu chua xót: “Cô ấy từng viết thư tình cho người khác.”
Triệu Vũ Kiệt ngồi xổm lên ghế, ngửa đầu uống mấy ngụm bia, sau đó lau miệng: “Cô giáo Ninh năm nay cũng hơn hai mươi tuổi rồi, có chút lịch sử tình trường là việc hết sức bình thường, anh bá đạo quá đó thầy Nghiêm, có mỗi việc ghen tuông cũng chẳng biết đường mà ghen.”
La Minh châm điếu thuốc: “Không phải chỉ là một bức thư tình thôi sao? Có gì ghê gớm chứ?”
Triệu Vũ Kiệt nhìn chằm chằm Nghiêm Kiều: “Không đúng, sao cậu lại biết cô giáo Ninh viết thư tình cho ai đó, cô ấy tự nói à hay là tên tình địch của cậu nói?”
Thấy Nghiêm Kiều không nói lời nào, Triệu Vũ Kiệt liền có linh cảm không tốt: “Cậu tự điều tra, sau đó còn tìm cô giáo Ninh để đối chất?”
“Cậu điều tra có được sự đồng ý của người ta không? Lần này tôi đứng về phía cô giáo Ninh, lập tức mua bó hoa rồi tìm người ta xin lỗi đi.”
Nghiêm Kiều: “Không viết cho tôi.”
Triệu Vũ Kiệt lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho tiệm hoa, đặt một bó hồng: “Bảo cậu đi xin lỗi, cậu lại nói cái mẹ gì thế?”
Giọng điệu Nghiêm Kiều càng trở nên chua chát hơn: “Cô ấy chưa từng viết thư tình cho tôi.”
Triệu Vũ Kiệt và La Minh đã không thèm để ý tới Nghiêm Kiều nữa, hai người quay sang ngồi nói chuyện riêng với nhau, cậu một câu tôi một câu.
Triệu Vũ Kiệt: “Anh Kiều của tôi, thường ngày trưởng thành, nghiêm túc là thế.”
La Minh: “Tại sao vừa mới yêu đương vào cái lại biến thành tên ngốc rồi thế kia?”
Triệu Vũ Kiệt: “Ôi tình yêu!”
La Minh: “Ôi tình yêu!”
Triệu Vũ Kiệt: “Sao cậu lại lặp lại lời của tôi?”
La Minh: “Tôi không tìm ra từ nào hay, cậu nghĩ một câu đi.”
Triệu Vũ Kiệt: “Ôi tình yêu…” Anh ta cũng chẳng nghĩ ra.
Nghiêm Kiều đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, dán băng cứu thương lên bàn tay bị mảnh thủy tinh làm xước trong khi đánh nhau với đám côn đồ.
Tiệm hoa rất nhanh đã gửi tới một bó hồng được gói rất đẹp mắt, Triệu Vũ Kiệt nhận lấy rồi nhét vào tay Nghiêm Kiều.
“Ngày mai, sinh nhật Lễ Lễ, party sẽ được tổ chức tại khu Vĩnh Ninh Lý, tốt nhất là cậu nên mau chóng dỗ dành cô giáo Ninh đi, nếu không đến mai người ta không cho vào nhà, lúc đó tôi xem cậu sẽ làm thế nào.”
“Mẹ, mẹ đi …Đi nghỉ một chút đi ạ, con đem nước…Nước ấm tới cho mẹ này, mẹ…Uống một chút đi.” Ân Bành Hải nắm lấy cây chổi trong tay mẹ mình: “Còn…Còn phải quét một chút nữa…Nữa thôi, để con.”
Mẹ Ân ngồi bên bồn hoa nhỏ ven đường, cầm cốc nước nóng do con trai mang tới, uống vài hớp: “Cẩn thận đó, coi chừng xe. Ba con cũng là do trong lúc quét rác không để ý nên mới bị tô tô đâm.”
Mẹ Ân năm nay ngoài bốn mươi, nhưng trông còn già hơn nhiều người ở độ tuổi ngoài năm mươi, tóc đã bạc trắng. Lão đạo nói mái tóc bạc trắng của bà làm ảnh hưởng xấu đến hình ảnh đường phố và bảo bà phải nhuộm đen. Dù vậy, nhưng trông vẫn già hơn so với tuổi thật rất nhiều.
Ân Bành Hải quét xong khoảng đất cuối cùng, liền thu dọn dụng cụ vệ sinh và cho và xe rác.
Mẹ Ân lấy từ trong túi vải mà bà mang theo ra một đôi giày thể thao, đưa cho Ân Bành Hải, như thể đang nâng niu bảo vật: “Hôm nay mẹ nhặt được, vừa hay đúng với cỡ giày của con, bên trên có dấu móc, là hàng hiệu đó, con thử xem có đẹp không?”
Nói chung, trẻ ở tuổi vị thành niên có quan niệm về hư vinh rất rõ rệt, đừng nói là giày nhặt, thông thường nếu không phải là những nhãn hiệu nổi tiếng sẽ không đi. Ân Bành Hải vô cùng vui mừng nhận lấy, cứ thế ngồi ở bên đường xỏ thử: “Cảm…Cảm ơn mẹ. “
Mẹ Ân thấy con trai vui vẻ, bà cũng vui theo, nhưng quay đầu đi lại không kìm được đau lòng.
Ân Bành Hải mỉm cười: “Về…Về nhà chỉ cần giặt sạch rồi phơi khô là…Là có thể đi được rồi.”
Mẹ Ân: “Sao hôm nay con về sớm vậy? Trước giờ không phải sau khi tan học con hay ra ngoài chơi với Trịnh Nam một lúc rồi mới về nhà sao?”
Ân Bành Hải cúi đầu không lên tiếng.
Mẹ Ân lại bắt đầu lo lắng: “Sao thế, con xảy ra mâu thuẫn gì với bạn học à?”
“Tìm được một người bạn tốt không dễ, hôm sau mau chóng đến xin lỗi người ta đi, nghe không?”
Ân Bành Hải nén nỗi buồn và thất vọng trong lòng, mỉm cười nói: “Không…Không có bạn bè cùng rất…Rất tốt, có thể…Về sớm …Sớm một chút, giúp mẹ…Giúp mẹ làm…Làm việc. “
Trời đã tối hẳn, đèn đường bật sáng, đêm thu lạnh lẽo vô cùng, thi thoảng có cơn gió thổi qua lạnh đến thấu xương.
Ở góc phố cách họ không xa, ba cô gái xinh đẹp, sành điệu nhìn họ rồi gật đầu: “Chính là nó, tên nói lắp ở lớp A6 đã đổ rác sang lớp chúng ta.”
Một nữ sinh tóc ngắn đến tay nói: “Đàm Duyệt Nhiên, cậu có chắc không? Chẳng phải ủy viên thể thao đã nói rằng chỗ rác đó là do bị gió thổi bay tới sao?”
Đàm Duyệt Nhiên xem ảnh và video trên điện thoại vừa quay lại Ân Bành Hải cùng mẹ quét rác, sau đó trả lời: “Trước khi tan học tớ đã đến gặp cô giáo Tần, là cô Tần nói do Ân Bành Hải ném vào lớp mình nên không thể sai được.”
“Lát nữa đem những bức ảnh này đăng tải lên diễn đàn của trường, để mọi người có cái nhìn rõ hơn về việc con cháu của lao công lại đi vứt rác sang lớp người khác là thế nào.”
Một nữ sinh khác luôn theo đuôi Đàm Duyệt Nhiên cũng lập tức đồng tình: “Đúng vậy, là con của một lao công, lại không kế thừa biết kế thừa và phát huy tinh thần bảo vệ môi trường của mẹ mình, nhân phẩm đồi bại.”
“Còn nhặt lại giày của người khác để đi, không sợ bị bệnh truyền nhiễm hay sao, sau này đến trường tớ không dám đặt chân sang cửa lớp A6 nữa, ngộ nhỡ bị lây bệnh thì làm thế nào?”
Đàm Duyệt Nhiên nhìn bóng lưng của Ân Bành Hải, ác ý trong lòng có chút phóng đại, như muốn nuốt chửng cả người cô gái: “Đi, dạy cho cậu ta một bài học.”
Trong đại hội thể thao hôm nay, lớp A1 đã thua, bản thân cô ta đã bị người của lớp A6 đè đầu cưỡi cổ, khiến cô ta vô cùng xấu hổ trước đám đông, cơn tức trong lòng chưa tìm được chỗ phát tác. Đàm Duyệt Nhiên đến cửa hàng tiện lợi gần đó, mua một túi lớn hạt hướng dương và bỏng ngô, cả ba người chia nhau một người một ít.
Nữ sinh tóc ngắn vẫn có chút do dự: “Chúng ta làm vậy có phải không tốt không, nếu như bị thầy cô phát hiện, sẽ bị phê bình đó.”
Đàm Duyệt Nhiên mỉm cười: “Yên tâm, cô Tần sẽ không chỉ trích chúng ta đâu, cô ấy vốn dĩ rất yêu quý học sinh của lớp mình.”
Cô gái nịnh nọt: “Đúng vậy, nếu không cô Tần sẽ không nói với Đàm Duyệt Nhiên rằng người ném rác sang lớp chúng ta là Ân Bành Hải.”
Đàm Duyệt Nhiên mở một gói bỏng ngô ra ném xuống đất, trên mặt nở nụ cười ranh mãnh: “Có nhiều chuyện cô Tần không tiện làm, nên chúng ta hãy giúp cô ấy xả giận.”
Ba cô gái vừa đi vừa ném đồ, con đường vốn dĩ đã được quét dọn sạch sẽ gọn gàng, lúc này lại trở nên ngập rác. Trong mắt cha mẹ, thầy cô và bạn bè, chúng đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, hoặc có chút khuyết điểm về nhân cách nhưng sẽ không bao giờ làm những việc xả rác bừa bãi và bắt nạt công nhân vệ sinh như lúc này. Một khi tà ác trong lòng bị kích thích, chúng sẽ giống như bước vào một thế giới chưa từng được đặt chân tới, nhưng một khi đã bước vào đó, thì sẽ không ngừng rơi xuống sâu thẳm và cảm thấy mê đắm, mới lạ, kích thích.
Mẹ Ân nhìn thấy một ít bỏng ngô rơi trên đất, liền vội vàng ngồi xổm xuống nhắt, nhưng càng nhặt càng thấy nhiều hơn, bà bắt đầu cầm chổi lên quét. Hôm nay gió lớn, mùa thu lá rơi rất nhiều, quét sạch được mặt đất chẳng dễ dàng gì. Bỏng ngô nhẹ bay lập lờ, vừa gặp phải cơn gió lập tức vương vãi khắp nơi. Nếu bị lãnh đạo bắt gặp việc dọn dẹp không tốt sẽ bị trừ lương.
Mẹ Ân nói với Ân Bành Hải: “Con về nhà trước làm bài tập đi, đừng đợi mẹ, chỗ này phải quét thêm một lúc lâu nữa mới xong.”
Ân Bành Hải thấy Đàm Duyệt Nhiên và những người khác đi qua, vừa đi vừa liên tục ném rác xuống đất, nên tức giận đi tới: “Các cậu…Tại sao các cậu lại vứt…Vứt rác bừa bãi?”
Đàm Duyệt Nhiên hất nửa túi bỏng ngô còn lại trên tay lên trời: “Tôi…Tôi thích ném…Ném rác bừa bãi đó, thì làm…Làm sao?”
Hai cô gái còn lại tỏ ra rất thích thú trước giọng điệu của Đàm Duyệt Nhiên: “Đừng có nói lắp theo người khác, nếu không…Sẽ sửa không…Không lại được…Được đâu.”
Ân Bành Hải tức giận tới mức mặt mũi đỏ gay, cứ hễ gấp gáp là nói không ra câu: “Cậu…Các cậu…”
Đàm Duyệt Nhiên dẫm nát đống bỏng ngô dưới chân: “Bọn tôi ném rác bừa bãi chẳng phải là học từ cậu cả sao?”
Ân Bành Hải nghĩ tới việc bản thân ném rác sang lớp A1, cảm thấy mình đã sai, nên quay đầu không thèm để ý tới bọn họ nữa, mà qua giúp mẹ quét dọn.
Mẹ Ân đem chỗ rác đã quét gọn đến bên xe rác, đang định đổ vào thì lại bị Đàm Duyệt Nhiên hất đổ, nên phải quét lại lần nữa.
Ân Bành Hải thấy vậy, tức giận xông tới: “Cậu…Rốt cuộc mấy người…Muốn làm…”
Câu ấy tức giận tới mức không nói được một câu hoàn chỉnh, mấy người này bắt nạt cậu ấy thì không thành vấn đề, vì dù sao cậu ấy cũng bị ức hiếp quen rồi, nhưng nếu động tới mẹ cậu ấy thì không được.
Mẹ Ân thấy con trai mình đang nắm tay thành quyền, vội vàng kéo cậu sang một bên, nói nhỏ: “Quần áo bọn họ mặc trên người đều là đồ tốt, gia đình rất có điều kiện, không chọc vào được đâu.”
Cả đời bà rong ruổi trên khắp các con phố, đã gặp nhiều người còn quá đàng hơn bọn họ, không phải vì bà không có tự trọng, mà là vì nghèo nên đành khuất phục. Thấy Đàm Duyệt Nhiên định cầm túi hạt dưa đổ ra, Ân Bành Hải vội vàng chộp lấy, không cho cô ta ném lung tung. Cậu ấy cứ lo lắng, là không làm chủ được sức lực, nên vô tình đẩy ngã Đàm Duyệt Nhiên xuống đất.
Đàm Duyệt Nhiên được hai bạn đi cùng nâng dậy, thấy lòng bàn tay hơi xước, liền kêu lên: “Tay của tôi để chơi đàn đó, cậu đền cho tôi đi!”
Hai cô bạn chỉ vào Ân Bành Hải: “Sao cậu lại ra tay đánh người cơ chứ?”
Đàm Duyệt Nhiên lấy điện thoại ra gọi cho một cậu bạn cùng lớp có tình cảm với mình, nói rằng bản thân bị một người lớp A6 đánh và người đó chính là người ném rác sang lớp A1.
Ngay sau đó, cậu nam sinh đã lao ngay tới cùng với vài người bạn khác, Đàm Duyệt Nhiên biến trắng thành đen, thêm dầu vào lửa, khiến nam sinh kia không hề nghe Ân Bành Hải giải thích mà định xông lên đánh người.
Trịnh Nam cùng mấy người trong lớp đã ăn xong bữa tối ngon lành, đang đi dạo gần đó, từ xa nhìn thấy một nhóm người lớp A1 đang vây quanh người nào đó.
“Mẹ kiếp.”
Cậu nhìn rõ đó là Ân Bành Hải, nên dẫn theo mấy bạn lớp A6 chạy tới “Cả đám túm tụm lại bắt nạt một người, có đẹp mặt không?”
Lớp A1 quay đầu lại nhìn phát hiện người của lớp A6 tới, được, nợ cũ nợ mới tính sổ luôn thể.
Họ không ngu tới mức đánh nhau ngoài đường, nếu bị cảnh sát hoặc giáo viên bắt được thì chẳng hay ho chút nào, nên đã đổi địa điểm chiến đấu thành ngõ 3, đường Hữu Nghị ở cổng sau trường học. Cũng ăn ý thống nhất rằng không báo cảnh sát, không được nói với giáo viên, không được mang theo vũ khí, hãy dùng nắm đấm để phân định thắng thua. Tuổi trẻ chính là như vậy, những thiếu niên cấp ba rất dễ bị máu dồn lên não, cho dù trời có sập xuống cũng không thể đánh mất lòng tự trọng. Học sinh của hai lớp chia thành hai nhóm, người bên nào đứng ở bên đó, động tác rất chỉnh tề, nghiêm túc, sau đó lấy điện thoại ra, lớp nào gọi người lớp ấy. Tuy rằng đại hội thể thao đã kết thúc, nhưng mâu thuẫn giữa hai bên vẫn chưa thể giải quyết. Bất luận là Đàm Duyệt Nhiên có bị đẩy ngã hay không, hay Ân Bành Hải bị ai bắt nạt, thì trận này nhất định vẫn phải đánh. Đây là sự kiện đương nhiên phải xuất hiện trong lịch sử.
“Ông đây đã sớm không vừa mắt bọn lớp A1 chúng mày rồi.” Phương Hãn Vũ lôi điện thoại ra gọi: “Bạch Việt, đến đây mau lên, mười phút nữa có mặt ở cổng sau trường học, gọi hội lão Trương tới luôn nhé.”
Trịnh Nam theo phản xạ gọi luôn cho “Phần tử hoạt động” tích cực nhất lớp là Tạ Thành Thành, vừa kịp phản ứng trở lại liền dập máy mà không đợi đối phương nhận cuộc gọi, sau đó tiếp tục gọi cho người khác.
Trịnh Nam gọi điện xong, liền nhìn Ân Bành Hải một cái: “Cậu đừng có tới, đưa dì về nhà trước đi.”
Ân Bành Hải không biết phải nói chuyện với Trịnh Nam thế nào, cậu vốn dĩ tưởng rằng mình đã đánh mất người bạn duy nhất này.
Trịnh Nam chỉ huy nhóm người của lớp A6: “Trước tiên hãy quét dọn cho sạch chỗ rác này đã.”
Học sinh lớp A6 không thể không nghe, họ vừa đưa mẹ Ân đến bên vệ đường ngồi nghỉ ngơi, vừa cầm dụng cụ quét dọn lên bắt tay vào việc. Cả đám thi nhau quét dọn, không có dụng cụ thì dùng tay nhặt, mà không hề chê bẩn chút nào, dù sao thì lát nữa cũng đánh nhau, đem đống đất bụi này trên tay vả thẳng vào mặt đám người bên lớp A1 là được.
Ân Bành Hải đi đến bên cạnh Phương Hãn Vũ, đặt tay lên cán chổi: “Để…Để tôi làm cho.”
Phương Hãn Vũ vươn cánh tay dài, dùng sức quét dọn mặt đất: “Việc vệ sinh trong lớp đều có mình cậu lo, bây giờ chúng tôi giúp dì một chút cũng là việc nên làm, không cần phải cảm động quá đâu.”
Ân Bành Hải hơi khựng lại một chút: “Không…Không phải, cậu…Cậu quét…Quét hết rác đã gom thành đống ra…Ra ngoài rồi.”
Phương Hãn Vũ. “…”
“Quét lại chẳng phải là xong rồi sao, chuyện nhỏ, cậu đừng có cản đường.”
Các cậu thanh niên ở nhà đều được sống như tiểu thiếu gia, cơ bản là không phải làm việc nhà, nhưng cũng rất nhanh tìm được bí quyết, càng làm càng quen tay. Ân Bành Hải không thể xen vào, đành quay lại bên vệ đường cùng mẹ.
“Mẹ, mẹ …Sao mẹ lại…Khóc? “
Mẹ Ân lau lau nước mắt: “Là mẹ vui quá, con trai mẹ ở lớp được nhiều bạn bè quý mến như vậy.”
Các ban sinh lớp A1 sau một hồi bốc hỏa lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, có người hỏi Đàm Duyệt Nhiên: “Rác là do cậu vứt à?”
Đàm Duyệt Nhiên chột dạ và bắt đầu kiếm cớ đổ lỗi cho Ân Bành Hải: “Là cậu ta hãm hại lớp mình trước, chính cậu ta là người ném rác sang lớp mình.”
“Cậu ta còn đánh tớ, đến ba mẹ tớ cũng chưa bao giờ đánh tớ, cậu ta dựa vào cái gì cơ chứ?”
Nam sinh lớp A1 thích Đàm Duyệt Nhiên: “Tùy thôi, dù sao thì trận này nhất định phải đánh.”
Nói xong liền chỉ đạo bạn cùng lớp: “Lớp A1, nhặt rác, mau lên.”
Học sinh lớp A6 vừa nhặt rác vừa chế giễu: “Ngụy quân tử, chính lớp mình ném rác ra đường, rồi lại giả vờ lau chùi quét dọn.”
Học sinh lớp A1: “Lảm nhảm cái gì thế? Lát nữa đánh cho tụi mày phải kêu ra tiếng Mán.”
Học sinh lớp A6: “Dừng, còn chưa biết là ai khóc ra tiếng Mán đâu!”
Một nhóm thiếu niên, vừa nhặt rác vừa đấu võ mồm.
Tạ Thành Thành ở nhà, sau khi ăn cơm không có việc gì làm nên muốn gọi bạn học ra ngoài chơi. Vốn dĩ muốn tìm Phương Hãn Vũ, nhưng Phương Hãn Vũ và Trịnh Nam lại đang đi cùng nhau. Mà cậu lại không muốn nhìn thấy Trịnh Nam vào lúc này. Sau đó, cậu lại muốn tìm Nghiêm Lễ. Nhưng Nghiêm Lễ đang ở Vĩnh Ninh Lý cũng cô giáo Ninh, nếu cậu đến đó chắc chắn cô Ninh sẽ bắt cậu làm bài tập Ngữ văn, như vậy chẳng khác nào đi học thêm.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Tạ Thành Thành cúi đầu nhìn, là Trịnh Nam gọi tới, cậu đang do dự không biết có nên nhấc máy hay không. Cậu không thù dai, nhưng hôm nay thực sự đã bị tổn thương bởi những lời nói của Trịnh Nam. Nếu Trịnh Nam gọi thêm hai lần nữa, đồng thời xin lỗi cậu, cầu xin cậu tha thứ sau đó mời cậu đi ăn Pizza Hut hoặc KFC thì cậu sẽ cân nhắc thêm.
Nhưng chuông reo được hai ba giây, bên kia đã dập máy, Tạ Thành Thành bực mình ném điện thoại lên giường, muốn đến đâu thì đến, dù sao thì sau này cậu cũng coi như không quen biết cái tên Trịnh Nam này nữa. Tạ Thành Thành muốn gọi cho bạn khác, rủ ai đó đi chơi game, nhưng đầu dây bên kia lại đang bận. Cậu lại gọi cho một bạn khác, kết quả vẫn là máy bận. Mấy số liên tiếp đều đang bận. Tạ Thành Thành suy ngẫm một chút, liền phát hiện có gì không đúng, có phải bọn họ giấu cậu đi chơi cái gì đó hay ho với nhau rồi không? Đúng là chẳng nghĩ khí chút nào.
Cuối cùng cậu cũng gọi được cho bạn cùng bàn, giọng nói của cậu bạn cùng bàn có chút gấp gáp: “Anh Thành Thành, nhanh lên, cổng sau trường học, lớp A1 bắt nạt người lớp mình.”
Tạ Thành Thành vừa nghe dứt câu, lại dám ức hiếp người lớp A6, điều này có nghĩa là bọn họ chẳng coi ủy viên thể thao là cậu ra gì rồi, vậy thì không được, Tạ Thành Thành lập tức khoác áo sau đó chuồn ra khỏi nhà. Cậu bắt taxi tới tận cổng sau trường học, đường thông ngõ thuộc tìm đến địa điểm chiến đấu, hẻm số ba, đường Hữu Nghị. Vừa mới bước vào, đã thấy ai đó bị đánh bay ra ngoài, cậu liền giữ chặt lấy đối phương, là Phương Hãn Vũ, khuôn mặt cậu ấy bị đánh đến thâm tím, quần áo rách tả tơi. Trên mặt đất có hai hàng cặp sách được đặt rất ngay ngắn ở cạnh nhau, một hàng là của lớp A1, còn một hàng là của lớp A6. Đánh giá qua tình hình, lớp A1 hiện đang chiếm ưu thế.
Phương Hãn Vũ nắm lấy tay Tạ Thành Thành: “Bên kia có mấy thằng túm lại đánh Trịnh Nam, cậu đến đó xem thế nào đi.”
Tạ Thành Thành tay nắm chặt thành quyền: “Con mẹ thằng nào nhân lúc ông không có mặt lại ức hiếp người lớp ông thế?”
Ba thiếu niên to cao vốn dĩ vẫn đang vây lại đánh Trịnh Nam lúc này tất cả đều quay đầu lại nhìn.
Tạ Thành Thành: “Đm!”
Bây giờ chuồn có còn kịp nữa không?!
……
Ninh Thư suýt chút nữa ngất lịm khi nhận được cuộc gọi của chủ nhiệm Đào, đến mức cô phải thở hắt một hơi như thể sắp lìa đời, rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
Chủ nhiệm Đào nói qua điện thoại: “Cô ở gần chỗ với thầy Nghiêm đúng không? Trên đường đến thì gọi luôn cả cậu ấy, có giáo viên Thể dục sẽ ổn hơn nhiều.”
Ninh Thư vội vàng chạy đến cổng sau trường học, lúc đi ngang qua Thanh Ninh, có hơi do dự, nhưng không dám lãng phí thời gian nên vội vàng gọi to: “Ông chủ Triệu!”
Triệu Vũ Kiệt thò đầu ra khỏi phòng bao trên lầu hai: “Cô giáo Ninh, sao vậy?”
Ninh Thư: “Học sinh đang đánh nhau ở cổng sau trường học, anh mau đến đó đi.” Nói xong liền chạy đi.
Triệu Vũ Kiệt quay đầu lại nói với Nghiêm Kiều: “Nghe thấy chưa, cô giáo Ninh gọi cậu đó.”
La Minh: “Sao tôi lại nghe thấy là gọi cậu nhỉ?”
Triệu Vũ Kiệt: “Sao lại là gọi tôi? Tôi đâu phải là giáo viên trong trường, quản trời quản đất thì được chứ sao dám quản đám học sinh đánh nhau?”
Rõ ràng là đang giận dỗi với Nghiêm Kiều, lại không muốn chủ động bắt chuyện với anh, nên lấy anh ta làm micro, phụ nữ đúng là một loài sinh vật thông minh và hóm hỉnh.
Nghiêm Kiều mặc áo khoác vào, dứt khoát nhảy từ trên cửa sổ tầng hai sau đó bám lấy một cành cây bên ngoài tiếp đất.
Triệu Vũ Kiệt: “Thần tốc.”
Ninh Thư vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, rất nhanh đã thấy Nghiêm Kiều ở ngay phía sau cô, tự nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, không còn lo lắng sợ hãi như vừa rồi nữa.
Nghiêm Kiều có đôi chân dài, sải bước lớn, anh đi phía sau Ninh Thư nhưng luôn giữ khoảng cách nửa mét với cô, giống như cái bóng dưới mặt đất của cô vậy. Ninh Thư không lên tiếng, Nghiêm Kiều cũng chẳng nói chuyện.
Phía trước có đèn giao thông, Ninh Thư nhìn đèn xanh còn hai giây đếm ngược, cô muốn lao thẳng sang đường, nhưng lại bị Nghiêm Kiều túm gáy lại: “Muốn chết à?”
Đèn xanh lập tức chuyển sang đỏ, Ninh Thư đành phải đứng tại chỗ chờ đợi, bởi vì lo lắng, nên cả người không ngừng chuyển động, giống như kiến bò trên chảo nóng, hoàn toàn không thể dừng lại. Chủ nhiệm Đào nói qua điện thoại rằng, gần như nửa số nam sinh của lớp A6 và A1 đều có mặt tại hiện trường, đang đánh đấm túi bụi, một vài học sinh nữ cũng tới, nghe nói là đứng ngoài cổ vũ. Đám nhóc này đúng là điên thật rồi, cô giao bài tập về nhà cho chúng quá ít hay sao?
Nghiêm Kiều đè lên vai Ninh Thư, để cố định cô lại: “Không sao đâu, đều còn là con nít, lại chẳng phải đánh nhau với người ngoài trường, mấy đứa nó sẽ tự biết chừng mực.”
Hai người nhanh chóng chạy ra cổng sau trường học, từ xa đã nghe thấy tiếng quát của chủ nhiệm Đào: “Dừng lại ngay!”
Ninh Thư chạy tới, thấy cảnh tượng hoàn toàn không thể kiểm soát, liền xắn tay áo chuẩn bị lao vào tách chúng ra.
Nghiêm Kiều thấy vậy liền gạt cô qua một bên: “Đứng yên đó đi, để tôi.”
Nói xong liền bước vào giữa đám học sinh, mỗi tay túm một tên, lớp A1 hẩy qua một bên, lớp A6 hẩy qua một bên, tạo thành một lối đi ở giữa. Cuối cùng anh kéo Tạ Thành Thành đang nằm dưới đất không thể đứng dậy nổi, rồi ném tới trước mặt Ninh Thư.
Ninh Thư lấy khăn giấy ra: “Lau nước mũi trên mặt đi.”
“Nói, tại sao lại đánh nhau?”
Tạ Thành Thành cúi đầu: “Em không biết, chỉ biết các bạn lớp A1 bắt nạt mấy bạn lớp mình.”
Có học sinh của lớp A6 đứng lên giải thích một lượt nguyên nhân và hậu quả của vụ việc.
Ninh Thư quay đầu đi tới phía sau nhóm nam sinh lớp A1, nắm lấy Đàm Duyệt Nhiên dẫn tới phía trước: “Là em cầm đầu việc ném rác ra đường và bắt nạt Ân Bành Hải cùng mẹ bạn ấy sao?”
Đàm Duyệt Nhiên cắn môi, không muốn thừa nhận sai lầm của mình: “Lao công làm việc quét dọn là chuyện đương nhiên, sao có thể là em bắt nạt họ được?”
“Hơn nữa, em là học sinh lớp A1, vì vậy không đến lượt cô quản đúng không ạ, cô Ninh?”
Chủ nhiệm Đào lấy cuốn sổ nhỏ mang theo ra ghi tên tất cả các học sinh có mặt, sau đó đi tới chỗ Đàm Duyệt Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Cô giáo Tần không dạy các em sao? Tôn sự trọng đạo, bất luận đây có phải là giáo viên lớp em hay không thì em vẫn phải tôn trọng.”
Tần Nguyệt Hương ra khỏi taxi, thấy Ninh Thư và chủ nhiệm Đào đang nhìn chằm chằm vào học sinh của lớp mình để giáo huấn, lập tức cảm thấy không thoải mái, gà mái mẹ bắt đầu bảo vệ đàn con, cô ta kéo Đàm Duyệt Nhiên ra phía sau mình.
“Hai lớp đánh nhau, lỗi là từ hai phía, tại sao lại chỉ mắng học sinh lớp tôi, chủ nhiệm Đào, tôi biết ông có phần nể nang cô giáo Ninh, nhưng không nên quá thiên vị như vậy chứ?”
Ninh Thư bước tới, tức giận nói: “Cô tự đi mà hỏi, xem cô gái xinh đẹp kiêu ngạo này đã làm những gì.”
Đàm Duyệt Nhiên lại bắt đầu khóc lóc, cắn môi lắc đầu: “Mấy người bắt nạt em, tất cả đều bắt nạt em.”
Lúc này, từ tận đáy lòng cô nhóc đã cảm thấy sợ hãi, cô đang chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật, nếu xảy ra chuyện lớn, để lại dấu vết trong hồ sơ thì chắc chắn sẽ ảnh thưởng tới kỳ thi.
Chủ nhiệm Đào nghe cãi vã đến to cả đầu, nên tìm một người bạn làm ở bộ giao thông đến lấy đoạn video giám sát ở camera gần đó. Học sinh đứng thành hai hàng trước cửa văn phòng, còn giáo viên thì ở bên trong xem video giám sát. Tần Nguyệt Hương nhìn vào ba cô gái vừa rắc bỏng ngô và hạt dưa vừa cười nói chế nhạo Ân Bành Hải trên màn hình, rất lâu cũng không lên tiếng.
Ninh Thư cũng không nói gì, việc bọn họ làm là quá tệ hại.
Chủ nhiệm Đào nhìn Tần Nguyệt Hương: “Những học sinh đánh nhau có thể kỷ luật nhẹ, nhưng ba người này, dẫn đầu là Đàm Duyệt Nhiên nhất định phải phạt thật nặng.”
“Còn nữa, ai là người tiết lộ việc Ân Bành Hải ném rác sang lớp A1?”
Tần Nguyệt Hương nhìn chằm chằm vào video giám sát, nhíu mày thật chặt. Cô ta còn nhớ khi bản thân mới tiếp nhận lớp A1, lúc đó bạn cùng bàn của Đàm Duyệt Nhiên là một cô gái có hoàn cảnh gia đình nghèo khó, mỗi lần đến nhà ăn, Đàm Duyệt Nhiên đều gọi thêm một phần thịt, nói mình ăn không hết nên nhờ bạn cùng bàn ăn đỡ, nếu không bỏ đi sẽ rất lãng phí.
Nhưng chỉ trong vòng hơn một năm, đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy đã biến thành “Ác bá” chuyên bắt nạt làm chế giễu những người yếu đuối như trong video giám sát kia. Tần Nguyệt Hương luôn nghĩ một người kiêu căng, tự đại một chút cũng chẳng sao. Nhưng tác động thị giác và chấn động tâm lý từ màn hình giám sát đem lại là quá lớn, nó phô bày ra những ác ý trần trụi của đứa trẻ. Khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải lạnh sống lưng. Cô ta vô tình nói ra việc Ân Bành Hải là người ném rác sang lớp A1, nhưng Đàm Duyệt Nhiên lại ngầm hiểu rằng đây là ẩn ý sâu xa nào đó. Đàm Duyệt Nhiên có thể làm như vậy là do nhận ảnh hưởng từ phía cô ta. Với tư cách là một giáo viên, không dốc lòng truyền tải những giá trị quan đúng đắn cho học sinh là sơ suất của cô ta.
Tần Nguyệt Hương nhíu mày: “Là tôi, tôi cố ý tiết lộ cho Đàm Duyệt Nhiên, em ấy nhận chỉ thị từ tôi mới làm như vậy, tôi sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt của nhà trường.”
Ninh Thư biết con người Tần Nguyệt Hương thường ngày kiêu ngạo, nhiều lúc cũng rất đáng ghét, nhưng cô ta không phải là người xấu, nếu không ngay từ đầu đã không buông tha cho Ân Bành Hải.
Chủ nhiệm Đào nói: “Cô giáo Tần, suy nghĩ cho kỹ càng, đây là vấn đề đạo đức, trường cấp ba số 1 đã thành lập được năm mươi năm nay và điều quan trọng nhất được đặt ra chính là đạo đức nhà giáo.”
“Cô làm như vậy, chắc chắn sẽ bị nhà trường kỷ luật, nếu phụ huynh học sinh truy cứu thì việc có còn tiếp tục được làm giáo viên trong trường hay không đều không thể nói trước.”
Ninh Thư cau mày, cô và Tần Nguyệt Hương vào làm cùng đợt với nhau, lần đầu tiên trong buổi họp giáo viên, hiệu trưởng bảo hai người họ giới thiệu qua về bản thân, Tần Nguyệt Hương nói lý tưởng lớn nhất của bản thân mình là được làm giáo viên, muốn gắn bó với nghề này suốt đời.
Một lát sau, chủ nhiệm Đào đẩy cửa văn phòng ra: “Việc xử lý cô giáo Tần sẽ được thông báo sau khi nhà trường mở cuộc họp và bàn bạc kỹ lưỡng.”
“Còn mấy đứa đánh nhau này, thứ hai đến văn phòng thầy, tên đã ghi lại đầy đủ rồi, đừng có hy vọng trốn thoát.”
Đàm Duyệt Nhiên chất vấn: “Chủ nhiệm Đào, dựa vào cái gì mà trừng phạt cô Tần?”
Tần Nguyệt Hương bước tới, lau nước mắt trên mặt Đàm Duyệt Nhiên: “Sau này đừng nói chuyện với thầy cô giáo bằng giọng điệu này nữa.”
Cô ta vỗ vỗ vai cô nhóc: “Chuẩn bị kỳ thi nghệ thuật cho tốt vào.”
Tần Nguyệt Hương bước tới trước mặt Ân Bành Hải: “Xin lỗi em.”
Ân Bành Hải có chút bối rối: “Không…Không phải lỗi…Lỗi của cô ạ. “
Tần Nguyệt Hương một lần nữa xin lỗi Ân Bành Hải trước mặt học sinh lớp A1: “Là cô ám chỉ và xúi giục Đàm Duyệt Nhiên, vì vậy thực sự xin lỗi em.”
Đàm Duyệt Nhiên đứng yên tại chỗ, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, muốn nói ra nhưng không được, một lúc sau mới khóc òa lên: “Không phải, không phải do cô Tần, mà là tôi.”
Cuối cùng, Ninh Thư dẫn theo học sinh lớp A6, còn Tần Nguyệt Hương dẫn theo học sinh lớp A1 cùng nhau bước ra cổng trường.
Tần Nguyệt Hương dừng lại nói với học sinh lớp mình: “Cô mời các em ăn tối, địa điểm tùy ý chọn, ăn xong thì đi hát, gọi những bạn khác không có mặt cùng tới luôn nhé.”
Không khí trong lớp A1 bắt đầu sôi nổi trở lại: “Cô Tần, ngày mai chúng em sẽ viết thư cho hiệu trưởng, chắc chắn không có vấn đề gì đâu ạ.”
“Cô Tần, sau này chúng em không đánh nhau nữa, cô vẫn chủ nhiệm lớp mình có được không ạ?”
……
Một nữ sinh đi sau cùng trong nhóm học sinh lớp A1, nãy giờ không ngừng quay đầu nhìn về phía lớp A6, cuối cùng chạy tới chỗ Ninh Thư, vừa khóc vừa xin lỗi: “Cô Ninh, em xin lỗi.”
Rồi lại nói với Ân Bành Hải: “Xin lỗi cậu.”
Có người của lớp A1 gọi to: “Mau đi cùng Đàm Duyệt Nhiên đi, ngày nào cũng gây rắc rối, lát nữa phạt cậu hát.”
Lớp A1 đang thảo luận về việc ăn gì, lẩu, đồ nướng… ánh mắt không ngừng trôi dạt về phía lớp A6.
Học sinh lớp A6 đồng loạt nhìn Ninh Thư, trong mắt ánh lên sự mong đợi.
Bị hơn hai mươi cặp mắt cùng lúc nhìn chằm chằm, Ninh Thư: “Đã gần mười giờ rồi, mà còn dám ở bên ngoài ăn chơi, về nhà sớm đi, về làm bài tập Ngữ văn cho đầu óc thêm phong phú, rồi ngủ một giấc thật ngon, giúp cơ thể phát triển…”
“Đi, đến Thanh Nịnh, ăn buffet thịt nướng, thầy Nghiêm đãi.”
Ninh Thư còn đang thao thao bất tuyệt, lại bị Nghiêm Kiều cắt ngang. Người đàn ông nãy giờ luôn đứng sau lưng cô và không nói lời nào, nhưng vừa lên tiếng đã cướp luôn sân khấu của cô.
Học sinh: “Yeah yeah!”
“Vừa rồi đánh nhau bây giờ đói chết đi được, nhanh lên, đi lẹ lên chút, mấy đứa đằng sau kia nhanh cái chân lên!”
“Một hai một, một hai một.”
……
Ninh Thư: “Không được, muộn quá rồi, sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi, không cao được…” Giọng cô chìm nghỉm trong tiếng hò reo, cơ bản là chẳng có ai lắng nghe lời cô nói cả.
Ninh Thư nghiến răng nghiến lợi ngậm miệng lại, rất muốn mắng anh một trận nhưng lại không muốn nói chuyện với anh.
Các học sinh ăn đêm xong vẫn chưa muốn rời đi, họ xếp thành hàng đi bộ trên đường, hướng về phía con sông bao quanh thành phố.
Ninh Thư không yên tâm, nên chỉ đành đi theo: “Chú ý xe, xe xe xe, đi gọn vào lề đường.”
“Trên đường không được đùa nghịch!”
Tất nhiên là Nghiêm Kiều cũng đi theo, Ninh Thư vừa đi vừa duy trì kỷ luật: “Các bạn nữ đi phía trong, các bạn nam đi phía ngoài. Các bạn nam nhớ để ý các bạn nữ.”
Khi đến bên sông, tất cả học sinh đều nắm chặt lan can, hóng gió, ngắm nước, ngắm bầu trời đêm.
Không biết ai đã ngẩng đầu lên, hét lớn một tiếng như trút xuống mặt sông: “Aaaaa!”
Sau đó, tình hình bắt đầu mất kiểm soát.
Tạ Thành Thành đứng trên một tảng đá và hét lớn: “Trịnh Nam là một tên ngốc!”
Ân Bành Hải lo lắng: “Đừng…Đừng nói vậy …Đừng nói anh Nam như vậy. “
Trịnh Nam cũng hét lên: “Trịnh Nam là một tên đại ngốc!”
Các bạn trong lớp A6 đều rất tốt, chẳng ai thèm nhòm ngó tiền của cậu, từ đầu tới cuối người sai là cậu.
Tạ Thành Thành quay đầu lại đấm Trịnh Nam một cái, sau đó ôm lấy cậu, bị bạn nữ bên cạnh cười trêu chọc, khiến cậu hừng hực tức giận.
Tạ Thành Thành nhanh chóng giải thích: “Đừng nói nhảm, tớ là người của Nghiêm Lễ!”
Giữa những tiếng cười vui vẻ, các học sinh khác cũng bắt đầu hò hét xuống mặt sông.
“Phương Hãn Vũ nợ tôi hai mươi tệ, một tuần rồi vẫn chưa trả!”
“Tôi không muốn học giờ Toán, tôi ghét làm bài tập Toán!”
“Tên tôi không phải là Chu Chiêu Đệ, tên tôi là Chu Tư Dao!”
“Tôi…Tôi muốn…học hành thật tốt!”
“Tôi muốn trúng xổ số!”
“Tôi muốn đi xăm hình!”
“Bà ơi, con nhớ bà, bà trên trời có khỏe không?”
“Cô Ninh, làm ơn trả lại điện thoại cho em đi, trong đó có ảnh em gái em, năm trước con bé lên tám tuổi, năm nay em ấy vẫn tám tuổi!”
“Ba mẹ đừng ly hôn có được không?”
“Chu Tình, tớ thích cậu!”
“Ai nói đấy, mau ra đây, nhanh lên, không phải sợ!”
“Tôi ghét ba tôi, ông suốt ngày uống rượu, còn đánh đập mẹ tôi nữa!”
“Học hành mệt quá, tôi không muốn sống nữa, nhưng lại chết không nổi!”
“Tôi bị ung thư, chỉ sống được bốn tháng nữa, hahaha, đùa thôi!”
“Đừng có đùa như vậy, học sinh lớp A6 đều rất tốt, sẽ cùng đỗ đại học!”
“Tôi muốn đậu vào đại học Phục Đán!”
“Đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh đều được!”
“Tôi mãi mãi yêu lớp A6!”
……
Gió đêm rất lạnh, những cô nhóc cậu nhóc thiếu niên cởi phanh khóa áo khoác, thanh âm xuyên thấu trời đêm, nếu như những phiền muộn của tuổi trưởng thành có thể trôi theo dòng nước thì tuyệt biết bao. Ninh Thư đứng ở phía sau các học sinh của mình, nghe tiếng hét đến khản cả giọng của tụi nhóc, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, cô chưa bao giờ ở gần với trái tim bọn họ như vậy. Trước giờ, cô chỉ trông thấy một lũ tiểu quỷ mà thôi. Không chỉ mình Ninh Thư khóc, mà nhiều bạn nữ khác trong lớp cũng đang rơi nước mắt, các nam sinh đột nhiên hiểu chuyện hơn rất nhiều, đồng loạt cởi áo khoác trên người khoác cho các cô gái.
Nghiêm Kiều đưa cánh tay mình ra, để Ninh Thư lau nước mắt lên áo: “Cô giáo Ninh không có gì muốn hét lên sao?”
Ninh Thư lau nước mắt nước mũi tùm lum lên áo Nghiêm Kiều, quay người đứng giữa các học sinh, nói với bầu trời đêm và mặt nước: “Tôi không có gì để hét lớn ra cả!”
Học sinh bên cạnh bắt đầu bất mãn: “Cô Ninh quá đáng, bọn em đều chia sẻ rất nhiều bí mật như vậy, tại sao cô lại giấu giếm?”
Ninh Thư mỉm cười không nói lời nào, đôi lông mày nhíu lại, chẳng ai biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Cũng đã gần đến nửa đêm, Ninh Thư yêu cầu học sinh xếp thành hàng, sau đó đứng tiễn tới người cuối cùng lên taxi rồi mới quay đầu lại nhìn Nghiêm Kiều vẫn đứng bên sông. Xung quanh vắng lặng, không còn một ai, bóng lưng anh trông thật cô đơn. Ninh Thư bước tới, chuẩn bị gọi anh về nhà. Tháp chuông phía xa vang lên mười hai hồi, báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.
Ninh Thư thấy Nghiêm Kiều đang lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm, anh hét lên với dòng sông và các vì sao: “Lễ Lễ, sinh nhật vui vẻ.”
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”
Ninh Thư chưa bao giờ nghe thấy giọng nói dịu dàng và buồn bã như vậy của anh, trong lòng như bị ai đó cứa một vết cắt thật sâu, đau tới mức không thể thở nổi. Dù dù có tức giận, vẫn muốn an ủi anh, cũng muốn được anh an ủi. Ninh Thư mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng, đã bị người đàn ông bên cạnh hôn lên môi…
“Cô giáo Ninh, chờ đã.”
Phía sau truyền đến giọng của một học sinh nam, Ninh Thư quay đầu liền thấy Trịnh Nam: “Sao em lại đi theo tới đây?”
Trịnh Nam: “Đừng kiểm tra nữa, là em là ạ.”
Ninh Thư cảm thấy không thể tin được, cô có thể nhìn ra thái độ của Trịnh Nam, mặc dù trung tâm của cuộc chiến là cậu, nhưng cậu chẳng mấy quan tâm tới cuộc thi. Đúng vậy, đối với Trịnh Nam mà nói thì lớp nào thắng lớp nào thua đều không thành vấn đề.
Trịnh Nam lặp lại: “Là em làm ạ.”
Ninh Thư nhìn Trịnh Nam, nghiêm túc nói: “Chuyện này liên quan đến tư cách đạo đức của học sinh, không phải trò đùa.”
Ngay cả khi một số học sinh trong trường thường xuyên đánh nhau, nghỉ học, sa sút thành tích học tập, miễn là có phẩm chất tốt, hòa đồng thì vẫn có thể được các bạn trong lớp yêu quý. Ngược lại, khi một người có tư tưởng đạo đức xấu xa thì dù nhà có nhiều tiền đến mấy, điểm cao tới đâu cũng sẽ bị mọi người gạt sang một bên. Không ai muốn kết bạn với một người như vậy và người đó sẽ bị cả lớp, cả trường cô lập.
Tạ Thành Thành đi tới, kéo cánh tay Trịnh Nam: “Trịnh Nam, cậu đang nói cái gì thế?”
“Không phải thời điểm cô Ninh thi ném bóng sắt, cậu cũng có mặt sao?”
Ninh Thư cau mày, nghiêm nghị nhìn Trịnh Nam: “Em nói thật với cô, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trịnh Nam hẩy tay Tạ Thành Thành ra, vì có chút mất kiên nhẫn nên giọng nói càng lớn hơn: “Đã nói là em làm rồi mà, còn phải kiểm tra cái gì nữa.”
Tần Nguyệt Hương vẫn đứng một bên, im lặng không lên tiếng, nếu như bình thường bị người khác ức hiếp thì cô ta chắc chắn đã nhảy dựng lên rồi. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều nhận ra rằng Trịnh Nam đang thay người khác nhận tội. Suy nghĩ của Ninh Thư và Tần Nguyệt Hương đều giống nhau, hai người đang nghĩ xem người mà Trịnh Nam muốn bảo vệ là ai. Mọi ngày cậu thường chơi thân mới tất cả các bạn trong lớp, nhưng thân nhất vẫn là Ân Bành Hải. Ninh Thư cau mày, nghĩ đến cảnh Ân Bành Hải hy sinh giờ ăn trưa để đến sân vận động giúp cả lớp dọn rác, đây là một cậu bé trung thực và tốt bụng, ai cũng có thể làm ra việc đó, nhưng tuyệt đối không bao giờ là Ân Bành Hải.
Ninh Thư kéo Trịnh Nam sang một bên nói nhỏ: “Có phải em hiểu nhầm gì rồi không?” Hiểu lầm là do Ân Bành Hải làm, nên mới nhận tội thay cho cậu ấy.
Trịnh Nam không lên tiếng, cậu trầm mặc một hồi mới nói: “Cô Ninh, là do em làm ạ, em sẵn sàng chấp nhận bất cứ hình phạt nào.”
Cậu biết rất rõ, khi hai lớp đổ xô ra phía hố cát, suốt quãng thời gian đó không thấy Ân Bành Hải đâu cả.
Chủ nhiệm Đào bước tới: “Trịnh Nam, việc này không phải chỉ của riêng mình em, mà còn là việc của cả lớp A6, cũng liên quan tới các lớp khác nữa, nhất định phải công bằng, chính trực.”
Trịnh Nam cau mày đi phía sau nhóm người, khi đến phòng giám sát, cậu bước lên phía trước, ngăn mọi người lại: “Thực ra đối với lớp A1, việc này do làm làm cũng chẳng quan trọng gì, chỉ cần là người của lớp A6 là được, em là học sinh của lớp A6, tại sao không thể là em?”
Ninh Thư chưa bao giờ tin rằng, việc này là do học sinh lớp A6 làm, vì vậy cô kiên quyết phải xem bằng được camera giám sát để chứng minh học sinh của mình trong sạch: “Không nhất định là do người của lớp A6 làm.”
Tần Nguyệt Hương có chút tức giận: “Ninh Thư, cô có ý gì đây? Cô muốn ám chỉ việc này là do học sinh lớp tôi làm hay sao? Cô muốn hãm hại lớp tôi vậy à?”
Ninh Thư: “Tôi không có nói vậy.”
Tần Nguyệt Hương xắn xắn ống tay áo: “Cô nói không phải là lớp A6 làm, chẳng phải muốn ám chỉ là do lớp A1 chúng tôi làm hay sao?”
Ninh Thư thấp hơn Tần Nguyệt Hương mười phân, đương nhiên khí thế kém hơn vài phần, chỉ đành nâng cằm, cao giọng nói: “Thường ngày lớp A1 các cô không vừa mắt cái này, không thuận mắt cái kia, đắc tội bao nhiêu người? Không chừng là lớp nào đó từng bị xúc phạm nên ra tay thay trời hành đạo thì sao?”
Tần Nguyệt Hương: “Bà già Ninh!”
Ninh Thư: “Tần khổng tước!”
Cả hai đều nằng nặc bảo vệ người của mình, tranh cãi tới mức sắp lao vào đánh nhau. Thấy tình hình không ổn, hai ủy viên thể thao một người kéo Ninh Thư, một người ôm Tần Nguyệt Hương.
Chủ nhiệm Đào phê bình hai người họ: “Nhìn xem, nhìn xem, trước mặt học sinh mà còn vậy, có còn đủ tư cách làm giáo viên nữa không?”
Ninh Thư bị Tạ Thành Thành giữ chặt, hai má đỏ bừng bừng vì tức giận, cô hét lớn: “Giỏi thì lại đây!”
Tần Nguyệt Hương cũng đang bị ủy viên thể thao giữ, lập tức gào lên với Ninh Thư: “Có ngon thì đến đây!”
Khiến cả hành lang sát khí mù mịt.
Hai người đã khó chịu nhau từ lâu, cộng thêm trong lòng đang vô cùng bực tức, nên hoàn toàn không để lời nói của chủ nhiệm Đào lọt vào tai, hôm nay không đánh nhau một trận thì đúng là không thể xong.
Trịnh Nam lập tức hét lên: “Đủ rồi!”
“Ai thắng ai thua có quan trọng đến vậy không?”
Tạ Thành Thành nhìn Trịnh Nam: “Tất nhiên là quan trọng rồi, nếu vậy Đàm Duyệt Nhiên mới chịu xin lỗi cậu.” Trước khi đại hội thể thao diễn ra, trong suốt quá trình luyện tập bọn họ đều đồng lòng lao đến mục tiêu này để phần đấu.
Trịnh Nam liếc xéo Tạ Thành Thành, hai mắt phủ một tầng sương mù, lộ ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt: “Đừng có nói dễ nghe như vậy, mấy cậu tự nguyện chơi với tôi không phải vì tôi thường xuyên mời các cậu đi ăn đi uống sao?”
“Cậu đó, Tạ Thành Thành, lần đó cả đám bu vào bảo tôi mời đi ăn, chẳng phải cậu là người hăng hái nhất sao?”
Ánh sáng trong mắt Tạ Thành Thành chợt vụt tắt, từ từ tối sầm lại, cậu không ngờ Trịnh Nam lại luôn nghĩ về bọn cậu như vậy, vậy mà trước giờ cậu vẫn không hề hay biết.
Chàng thiếu niên có đôi mắt quật cường, cho dù bị tổn thương nhưng lại không muốn tin, cậu vẫn ôm một tia hy vọng, nhưng giọng điệu đã trở nên cứng rắn hơn: “Vậy thì Ân Bành Hải thì sao? Cậu ấy chạy theo cậu cả ngày, lẽ nào cũng chỉ vì ham hố mấy đồng tiền hôi thối đó của cậu?”
Giọng nói của Trịnh Nam cũng trở nên lạnh lùng: “Với cái bộ dạng của cậu ta, ngoài tôi ra còn có ai muốn chơi với cậu ta nữa không?”
“Con mẹ nó.” Tạ Thành Thành xông tới chỗ Trịnh Nam, đấm mạnh vào vai cậu: “Lãng phí lòng tốt của người khác!”
Trịnh Nam bị đánh đến phát run, suýt chút nữa đụng phải bức tường phía sau, đến khi đứng vững lại, cậu cũng không có ý định đánh trả. Ninh Thư dùng hết sức lực cố gắng giữ Tạ Thành Thành lại nhưng không được, ủy viên thể thao của lớp A1 cũng chạy tới phụ giúp, ôm chặt eo Tạ Thành Thành không cho cậu đánh người. Ninh Thư nhíu mày nhìn Trịnh Nam, hai lớp còn chưa chiến đấu với nhau vậy mà cuộc nội chiến đã xảy ra, lại còn cần đối thủ chạy đến can ngăn.
Đúng lúc này, có một người đi ngang qua cửa hành lang, Ninh Thư quay đầy liền nhìn thấy một bóng người mập mạp chạy qua. Là Ân Bành Hải, tại sao em ấy lại tới đây và đã ở đây bao lâu rồi? Liệu đã nghe thấy tất cả chưa?
Ninh Thư chạy đuổi theo xuống lầu: “Ân Bành Hải.”
Ân Bành Hải hơi khựng lại, sau đó tiếp tục chạy về phía trước, nhưng cậu ấy có chút mập mạp nên không thể chạy nhanh, thoáng cái đã bị Ninh Thư ngăn lại: “Ân Bành Hải, đứng lại.”
Ân Bành Hải chỉ đành dừng lại, cúi thấp đầu không để người khác nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình: “Cô…Cô Ninh.”
Ninh Thư điều chỉnh lại hô hấp, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại ở cạnh phòng giám sát? Vừa rồi đã nghe thấy những gì?”
Ân Bành Hải vén tay áo đồng phục len lau nước mắt: “Không…Không nghe thấy gì ạ.”
Nhìn dáng vẻ cậu ấy, Ninh Thư đại khái cũng có thể đoán ra, chắc hẳn cậu ấy đã nghe thấy những lời cuối cùng mà Trịnh Nam nói.
Ninh Thư vỗ vỗ lên vai Ân Bành Hải, không biết phải an ủi cậu nhóc thế nào: “Thực ra Trịnh Nam không nghĩ vậy đâu, bạn ấy là miệng xà tâm phật, thật đó.”
Ân Bành Hải dường như không thể khống chế được nữa, cậu ấy ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt: “Em…Em biết bản thân mình thế nào, từ…Từ nhỏ đã không có ai muốn…Muốn chơi với em.”
“Em…Trông không …không đẹp đẽ gì, nhà lại…Lại nghèo, lại là một người nói…Nói lắp, nên không ai muốn…Chơi với em, ngoại trừ…Trịnh Nam.” Ân Bành Hải lau lau nước mắt: “Cậu ấy là người bạn duy nhất của em.”
Ân Bành Hải bị bệnh nói lắp, rất hiếm khi nói hết một câu mà không phải lặp lại. Chỉ trừ câu ‘Cậu ấy là người bạn duy nhất của em’.
Con trai ở tuổi này rất ít khi khóc trước mặt người khác, Ninh Thư cảm thấy lòng mình quặn thắt, cô cũng đã từng trải qua cảm giác cô độc không có bạn bè bên cạnh.
Ninh Thư vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Ân Bành Hải: “Đừng khóc.”
Ân Bành Hải lại càng khóc dữ dội hơn.
Sau khi Ân Bành Hải khóc xong, Ninh Thư nắm lấy tay cậu ấy: “Đi, cô đưa em tới tìm Trịnh Nam, bảo bạn ấy xin lỗi em.”
Ân Bành Hải thu lại cánh tay, nói nhỏ: “Không…không cần đâu ạ. “
Nói xong liền quay lưng bỏ đi.
Chủ nhiệm Đào đứng trên lầu gọi to Ninh Thư: “Cô giáo Ninh, lên đây xem camera giám sát.”
Ninh Thư chạy lên, nhìn thấy Trịnh Nam đang đứng ngoài cửa, cô rất thất vọng về cậu, nhưng lại không nỡ mắng mỏ, nghiến răng nghiến lợi cũng không biết nên mắng cậu cái gì.
Trịnh Nam thấp giọng gọi Ninh Thư: “Cô Ninh, Ân Bành Hải, cậu ấy…”
Ninh Thư đang bực sẵn trong người, thấy cậu gọi liền quát to: “Không cần em phải lo.”
Ninh Thư cùng những người khác tiến vào phòng giám sát, Trịnh Nam đứng bên ngoài, dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cửa phòng giám sát đột nhiên bị đẩy ra, Ninh Thư cả giận nói: “Đứng cũng không nên hồn, đứng ngay ngắn lên cho cô, úp mặt vào tường!” Cánh cửa lại được đóng lại kèm theo một tiếng “Rầm”.
Chủ nhiệm Đào đã yêu cầu nhân viên an ninh mở đến đoạn trước và sau khi môn thi ném bóng sắt của đội giáo viên diễn ra. Nhân viên an ninh điều chỉnh camera từ mọi góc độ trên sân vận động, màn hình máy tính được bao phủ bởi rất nhiều các ô vuông nhỏ, mỗi ô là một góc quay khác nhau. Vì là đại hội thể thao nên không tránh khỏi những người xuất hiện trong màn hình đều đang chạy ngược chạy xuôi, khiến người nhìn không khỏi hoa mắt. Chỉ có duy nhất một khung hình là tĩnh lặng từ đầu tới cuối, khiến nó trở nên vô cùng bắt mắt trước vô vàn những hình ảnh chuyển động. Bảo an còn tưởng đó là do camera bị lỗi, nên di di con chuột, bấm vào màn hình vài lần sau đó nhìn vào bộ đếm thời gian bên trên, mới biết rằng chẳng hề có lỗi nào cả, nhưng người trong màn hình vẫn không di chuyển.
Bảo an sờ sờ cằm: “Người này có chút thú vị, nửa ngày cũng chẳng cử động, đang nhìn cái gì mà mê mẩn thế không biết?”
Bảo an nhìn về phía nơi tầm mắt của người đàn ông hướng tới: “Đang nhìn mọi người thi ném bóng sắt, sao có thể nhìn đến ngây người ra như vậy?”
Chủ nhiệm Đào rõ ràng là đã nhớ ra việc Nghiêm Kiều cướp mất giải thưởng bông hoa hồng của hiệu trưởng, nên trợn mắt nói: “Cái gì mà nhảy xa với ném bóng, cậu ấy đang nhìn cô giáo Ninh.”
Bảo an: “Từ xa vậy cũng có thể nhìn rõ à? sao không tới gần một chút?”
Ninh Thư: “Anh ấy không dám.”
Bảo an: “Tại sao?”
Ninh Thư: “Bởi vì như vậy tôi sẽ ném thẳng trái bóng sắt kia vào đầu anh ấy, cho dù có phải ngồi tù, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
Tần Nguyệt Hương chỉ vào màn hình giám sát: “Phóng to khu vực vị trí ngồi của lớp A1 lên xem rốt cuộc người nào của lớp A6 đã ném rác sang lớp chúng tôi.”
Ninh Thư liếc nhìn Tần Nguyệt Hương: “Đừng cố chấp cho rằng là học sinh của lớp A6 làm, lát nữa cô sẽ thấy chỗ rác đó là do chính học sinh lớp A1 ném đó, đợi mà tự vả mặt mình đi.”
Ủy viên thể thao của lớp A1 vẫn hướng Phật như cũ, cậu ấy đứng bên ngoài và không hề nhìn vào màn hình giám sát.
Còn một bên, Tạ Thành Thành căng thẳng cuộn chặt nắm đấm, chỉ còn thiếu mỗi nước dán thẳng đầu vào màn hình máy tính mà nhìn, liền bị chủ nhiệm Đào tóm gáy lôi ra: “Chắn tầm nhìn rồi.”
Trong màn hình giám sát, cuộc thi ném bóng sắt đã bắt đầu, học sinh hai lớp đều chạy đến địa điểm thi đấu, trên khán đài hầu như chẳng còn một bóng người.
Ninh Thư lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần áo, quay đầu nói với Tạ Thành Thành: “Đừng căng thẳng, nhất định không phải là học sinh của lớp mình làm.”
Giọng cô còn chưa ngừng hẳn thì màn hình giám sát xuất hiện một bóng người mập mạp. Ân Bành Hải một tay cầm hót rác, một tay cầm chổi đang quét dọn ở vị trí ngồi của lớp A6. Cậu ấy dọn dẹp xong xuôi, liền đứng thẳng người nhìn về địa điểm thi đấu, do góc quay nên không thể nhìn rõ biểu hiện lúc đó của cậu ấy. Một lúc sau, cậu ấy cầm theo dụng cụ dọn dẹp, đi về phía thùng rác, sau đó đi tới khán đài của lớp A1. Thùng rác bị hẩy hẩy vài lần, toàn bộ rác bên trong bị đổ ra ngoài. Cậu ấy quay đầu nhìn ngó xung quanh, sau đó cầm chổi và chiếc thùng rác rỗng, cúi đầu nhanh chóng bước đi.
Từ phòng giám sát đi ra, Ninh Thư nhìn Trịnh Nam đang đứng úp mặt vào tường bên ngoài cửa: “Em đã sớm biết là Ân Bành Hải phải không?”
Trịnh Nam còn chưa lên tiếng, Tạ Thành Thành đã nói thay cậu: “Lúc đó, lớp A1 đang dẫn trước lớp A6 một điểm, cậu ấy sợ lớp mình thua, chắc chắn là vì Trịnh Nam, không muốn nhìn thấy Trịnh Nam cúi đầu hạ giọng xin lỗi Đàm Duyệt Nhiên.”
Chân tướng sự việc đã trở nên rõ ràng, chủ nhiệm Đào hỏi Tần Nguyệt Hương: “Cô giáo Tần, cô định xử lý thế nào?”
Ninh Thư nghĩ rằng Tần Nguyệt Hương nhất định không từ bỏ, sẽ công khai những gì Ân Bành Hải đã làm, buộc nhà trường phải hủy kết quả của lớp A6 và bắt lớp phải xin lỗi.
Tần Nguyệt Hương trước nay vẫn luôn hung hăng, hiếu thắng, rất hiếm khi thấy cô ta trầm mặc như vậy, một lát sau mới nói: “Bỏ đi.”
Ninh Thư không dám tin vào tai mình. Nhưng chủ nhiệm Đào lại có thể hiểu, lớp A1 và A6 ở cùng một tầng với nhau, mỗi sáng Ân Bành Hải đều đến rất sớm, cậu ấy không chỉ quét dọn hành lang của lớp A6 mà còn giúp các lớp khác dọn dẹp khi thấy cửa lớp đó có rác. Ông ấy đã vài lần chứng kiến, Ân Bành Hải dọn sạch sẽ rác ở cửa lớp A1, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của lớp A1, Tần Nguyệt Hương không thể không biết việc này.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Trịnh Nam: “Cái miệng thối của em!”
Rõ ràng biết Ân Bành Hải là người đã gây ra tội, vậy mà còn khiến người ta tức đến bỏ chạy.
Ninh Thư quay lại nhìn chủ nhiệm Đào, khẩn cầu: “Việc này có thể không thông báo được không? Lát nữa tôi sẽ nói chuyện cẩn thận với Ân Bành Hải.”
Nếu như thông báo ra ngoài, sau này Ân Bành Hải sẽ càng gặp khó khăn hơn ở trường học, điều này chắc chắn cũng đã được Trịnh Nam cân nhắc tới.
Chủ nhiệm Đào nhìn Tần Nguyệt Hương: “Cô giáo Tần, cô nói đi.”
Tần Nguyệt Hương thở dài một tiếng: “Sao cũng được.” Chỉ cần không phải là Ân Bành Hải cô ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp.
“Đổi lại, tôi sẽ không xin lỗi Lớp A6.”
Chủ nhiệm Đào: “Hai ủy viên thể thao có đồng ý không?”
Ủy viên thể thao lớp A1 vui vẻ gật đầu, đổi với cậu thiếu niên Phật tử này mà nói, thì đây chính là kết quả tốt nhất.
Tạ Thành Thành chỉ có thể gật đầu: “Cô Ninh, em xuống dưới trước đây ạ, các bạn còn đang chờ em.”
Khi đi qua Trịnh Nam, Tạ Thành Thành quay đầu sang nhìn cậu một cái, nhưng không nói lời nào.
Chủ nhiệm Đào nhìn vết bầm vẫn chưa biến mất trên mặt Trịnh Nam do lần trước bị người ta chùm bao tải đánh: “Nếu có thời gian thì lập Sanda (Tán thủ) đi, không phải là để đánh người, mà trước tiên hãy bảo vệ bản thân mình cái đã.”
Sau khi chủ nhiệm Đào và Tần Nguyệt Hương rời đi, Ninh Thư đưa Trịnh Nam xuống lầu: “Tạ Thành Thành không phải là người mồm mép, em ấy sẽ không loan tin chuyện vừa rồi ra ngoài đâu. Tuy nhiên, nếu em không giải thích hoặc xin lỗi, thì rất có thể bạn ấy sẽ không chơi với em nữa.”
Không nói đến sức trẻ hay nhiệt huyết, ngay cả Ninh thư, một người trưởng thành và bảo thủ, cũng cảm thấy lời nói của Trịnh Nam là quá máu lạnh, khiến người khác đau lòng.
Trịnh Nam mím chặt môi, cúi đầu đi theo Ninh Thư: “Em không xin lỗi, em đâu có nói sai.”
Ninh Thư: “Có phải em muốn làm cô tức chết luôn không?”
Trịnh Nam nhặt một chiếc lá bạch quả trên mặt đất đưa cho Ninh Thư: “Cô Ninh, cô từng giận.”
Ninh Thư không trả lời: “Mau quay lại lớp đi, đừng có lượn lờ trước mắt cô nữa.” Nhìn là lại muốn bực.
Trên sân vận động, đại hội thể thao đã kết thúc, rất nhiều học sinh đang chuyển ghế ngồi trở lại lớp. Ninh Thư thấy Tạ Thành Thành đang dẫn các bạn về lớp A6. Không biết cậu đã nói gì với những học sinh khác mà dường như cả lớp đã chấp nhận kết quả đó.
Ninh Thư đi theo họ về lớp, hầu hết tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, chỉ thiếu mỗi Ân Bành Hải. Cô đứng trên bục giảng khích lệ cả lớp: “Đại hội thể thao thì có là gì chứ, nếu thành tích có thể vượt qua lớp A1 mới đáng để nói, các em thấy có đúng không?”
Câu nói dõng dạc hùng hồn, chỉ tiếc là chẳng nhận lại được phải hồi, thậm chí học sinh cả lớp lại càng chán nản hơn.
“Một lớp luôn xếp đầu về điểm số bình quân năm, một lớp thì đứng đầu từ dưới lên, bắt kịp thế nào được chứ?”
“Đúng vậy, rõ ràng là không thể.”
Một vào học sinh nằm bò trên mặt bàn, cảm thấy mất hết sức lực: “Cứ tưởng lần này có thể dạy cho lớp A1 một bài học, vậy mà cuối cùng kết quả lại bằng nhau.”
Ninh Thư vỗ vỗ tay: “Hôm nay không có tiết tự học buổi tối, ngày mai là chủ nhật, có thể tan học rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Nạp năng lượng, sang tuần tiếp tục chiến đấu.”
Một vài nam sinh ở hàng ghế sau cùng Trịnh Nam đi ra ngoài, có người quay lại gọi Tạ Thành Thành: “Anh Nam nói sẽ đãi tụi mình bữa tối, đi không?”
Tạ Thanh Thành thu dọn cặp sách mà không ngẩng đầu lên, giọng điệu ảm đạm: “Không đi.”
Mấy nam sinh liền chạy đến bên cạnh Tạ Thành Thành: “Sao thế anh Thành, bình thường chẳng phải cậu luôn là người hăng hái nhất sao? Thất tình à?”
Tạ Thành Thành hất tay cậu bạn đang đặt trên vai mình xuống: “Nói không đi là không đi, sau này những lần tụ tập kiểu vậy đừng có gọi tôi nữa.”
Các nam sinh thấy tâm trạng Tạ Thành Thành không tốt, nên không rủ cậu nữa mà rời đi cùng với Trịnh Nam.
Tạ Thành Thành quay đầu nhìn Nghiêm Lễ.
Nghiêm Lễ: “Thần kinh à? Nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Tạ Thành Thành: “Cậu có tiền không?”
Cậu không muốn làm bạn với những người giàu có nữa, đỡ phiền người ta nghĩ cậu nhòm ngó tiền của họ.
“Tôi là tiểu thiếu gia của nhà chúng tôi, cái không thiếu nhất chính là tiền.” Nghiêm Lễ thấy tâm trạng Tạ Thành Thành không ổn, không biết cậu ấy đã nhận phải đả kích gì, nên muốn an ủi một chút: “Mời cậu đi ăn buffet thịt nướng, đi không?”
Tạ Thành Thành suy sụp: “Không đi!”
Nghiêm Lễ: “Không đi thì thôi, ai oán cái gì?”
Cậu thu dọn cặp sách rồi đi tới bục giảng: “Cô Ninh, cùng về nhà đi.”
Ninh Thư nhìn xuống sổ địa chỉ, muốn đi tìm Ân Bành Hải nói chuyện: “Em về trước đi, cô còn có chút việc.”
Thấy Nghiêm Lễ vẫn đứng tại chỗ không chịu rời đi, Ninh Thư mỉm cười: “Yên tâm, ngày mai là sinh nhật em, cô sẽ không quên đâu.”
Cô đã đặc biệt chuẩn bị một cuốn sách tập viết chữ làm quà sinh nhật cho cậu.
Ninh Thư gọi cho Ân Bành Hải, nhưng không có ai trả lời. Nhà của Ân Bành Hải cách trường học không xa, Ninh Thư dự định đến thẳng đó để tìm cậu ấy nói chuyện. Trước khi tới đó, còn mua một túi lớn trái cây mang theo. Gia đình Ân Bành Hải sống trong một khu tập thể cũ, khu này khá phức tạp, chẳng khá hơn các làng trong thành phố là mấy. Vì giá thuê khá rẻ nên nhiều người có trình độ dân trí thấp tụ tập lại đây.
Tại ngã tư lúc này, có hai, ba thanh niên vô công rỗi nghề đang tụ tập, trên tay cầm điếu thuốc, ăn nói tục tĩu, “xin” tiền các em học sinh cấp một, lại còn huýt sáo với những người phụ nữ qua đường. Ninh Thư một tay xách túi trái cây, một tay xỏ vào túi quần, cúi thấp đầu đi qua đám người đó. Trong túi cô có giấu một con dao gấp sắc bén. Từ nhỏ tới giờ, cô sợ nhất chính là đám côn đồ kiểu này, hễ trông thấy chúng là vết sẹo trên đầu gối lại bắt đầu đau nhức. Vốn tưởng rằng bản thân mình đã trốn thoát, cô liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên lại nghe thấy một tiếng huýt sáo ngả ngớn phía sau: “Người đẹp.”
Ninh Thư sợ tới mức toàn thân run rẩy, không dám quay đầu lại nhìn, cô chuyển từ bước nhanh sang chạy. Túi trái cây bị đứt, mấy quả táo lăn trên mặt đất, cô cũng chẳng buồn dừng lại nhặt, chỉ ôm chặt những trái nho, chuối, lê còn lại trên tay tiếp tục chạy.
“Em gái xinh đẹp, chạy cái gì chứ? Đi chơi cùng bọn anh nhé.”
Ninh Thư nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng lúc càng nhanh, cô nắm chặt con dao, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Nhưng tiếng bước chân lại đột nhiên biến mất, dường như những người đó đã dừng lại, Ninh Thư vẫn không dám ngoái đầu lại nhìn, chỉ muốn tận dụng thời gian chạy thật nhanh. Cuối cùng cũng tới tòa nhà của Ân Bành Hải, Ninh Thư dừng lại một chút, nhìn trước ngó sau, một bóng người cũng không thấy. Cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, điều chỉnh lại nhịp thở rồi đẩy cửa dưới lầu đi vào. Trong lối hành lang quanh năm không có ánh sáng, xung quanh cầu thang rêu mọc từng đám, không biết ai đã hắt nước xuống đất, khiến khi đi lại phải rất cẩn thận kẻo bị trượt chân. Chỉ có mình ba Ân Hành Hải ở nhà, ông ấy đang nằm liệt trên giường và không thể mở cửa, nên chỉ đành nói chuyện bằng một chiếc loa nhỏ đặt cạnh cửa.
Ninh Thư biết được sau khi tan học Ân Bành Hải có về qua nhà, cậu ấy uống một ngụm nước sau đó lại đi giúp mẹ làm việc. Ninh Thư để trái cây ở cửa, chỉ đành lần sau quay lại. Con đường duy nhất về nhà là đi qua lối vào ban nãy, Ninh Thư rất muốn gọi điện cho ai đó tới đón mình. Cô đặt ngón tay ở số liên lạc của Nghiêm Kiều, nhưng lại khựng lại một chút rồi lướt qua. Cô đội mũ của áo thể thao lên, nắm chặt con dao trong túi, đi tới chỗ khi nãy đám côn đồ trêu ghẹo cô, nhưng lại không thấy chúng ở đó nữa.
Lúc này trên mặt đất vương vãi đầy mảnh vỡ của chai bia, kèm theo vết máu loang lổ. Bên cạnh tường có một chiếc bật lửa đen đã hỏng, Ninh Thư nhận ra đó là của một trong những kẻ vừa rồi trêu chọc cô. Vết máu trên mặt đất vẫn chưa khô, chắc hẳn vài phút trước đó ở đây đã xảy ra ẩu đả, có lẽ mấy tên côn đồ đó bị đánh rất nặng. Ninh Thư không hề thông cảm chút nào với bọn chúng, cô chắp tay cảm ơn người nào đó đã ra tay thay trời hành đạo. Những anh hùng đường phố.
Sau đó, cô chạy một mạch an toàn về đến cổng trường. Chúc cho vị anh hùng đường phố kia sẽ được ông trời phù hộ, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.
Ninh Thư đi về phía khu Vĩnh Ninh Lý, từ xa đã thấy Triệu Vũ Kiệt và La Minh đang ngồi xổm trước cửa tiệm, một người đang “Tuyển thiếp” cho mình như mọi ngày, còn một người vẫn mặc trên người bộ âu phục cười ngây ngô bên cạnh.
Triệu Vũ Kiệt nhướng mày: “Cô gái kia không tệ, chân dài gớm.”
La Minh hít một hơi thuốc: “Đừng chỉ có chăm chăm nhìn xuống chân, cậu ngẩng lên mà nhìn mặt người ta đi kìa.”
Triệu Vũ Kiệt ngước mắt lên sau đó quay sang cảnh cáo La Minh: “Nếu cậu dám nói với anh Kiều những gì tôi vừa nói, thì tình bạn của đôi ta chấm dứt tại đây.”
Nói xong, anh ta từ dưới đất đứng lên, chào hỏi Ninh Thư: “Cô giáo Ninh.”
Ninh Thư gật đầu: “Chào ông chủ Triệu, chào thầy La.”
Triệu Vũ Kiệt mỉm cười: “Mời vào trong ngồi, để tôi bảo tiểu Chu pha trà nhé, hay là ép nước trái cây?”
Ninh Thư: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Cô nói xong liền rời đi.
Triệu Vũ Kiệt huých huých cánh tay La Minh: “Cô giáo Ninh sao thế nhỉ? Tại sao lại lạnh lùng như vậy? Đã mấy ngày không tới Thanh Nịnh rồi.”
La Minh: “Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?”
Triệu Vũ Kiệt: “Được, chắc chắn là anh Kiều lại chọc giận người ta rồi.”
La Minh: “Nếu là tôi, tôi sẽ chiến thẳng luôn.”
Triệu Vũ Kiệt: “Cậu nói chiến là chiến this hay chiến that?”
La Minh: “Chính là cái ‘chiến’ cậu đang nghĩ đó.”
Triệu Vũ Kiệt: “Suy nghĩ của cậu thật bẩn thỉu, tránh xa tôi ra, đừng làm ô uế sự trong sáng của tôi.” =)))
“Mà này, anh Kiều đâu, hôm nay thứ bảy không có tiết tự học buổi tối, cũng không nghe anh ấy nói có việc gì, người đâu rồi?”
Đột nhiên La Minh vươn tay kéo Triệu Vũ Kiệt lại, động tác rất nhanh nhẹn: “Đừng nhúc nhích, có người đang theo dõi cô giáo Ninh.”
Trước đây, khi bọn họ còn lăn lộn bên ngoài, La Minh là người đầu tiên phản ứng mỗi khi gặp nguy hiểm, anh ta mồ côi từ nhỏ, trước khi gặp Triệu Vũ Kiệt và Nghiêm Kiều, Nghiêm Lễ, cuộc sống của anh ta chẳng khác gì con chó hoang, nên đã sớm tập thành phản xạ.
Triệu Vũ Kiệt nhìn La Minh cau mày, biết rằng tình hình thực sự nghiêm trọng. Mấy ngày nay, báo chí thường xuyên đưa tin có những thiếu nữ bị biến thái rình tập, tìm cách giở trò. Triệu Vũ Kiệt không nhìn rõ mặt người đàn ông đó, chỉ thấy một bóng trắng xẹt qua, trong lòng thầm nghĩ người này cũng thật can đảm, theo dõi người khác lại còn mặc đồ trắng lộ liễu như vậy.
La Minh kéo Triệu Vũ Kiệt ra sau cây cột bên cạnh, nhặt một cây gậy gỗ, nắm chặt trong tay, cơ thể áp sát vào thành cột, cảm nhận được người đó đi tới liền lập tức lao ra đánh. Cũng may là Nghiêm Kiều phản ứng nhanh, anh một tay tóm lấy cây gậy, dùng lực kéo nó lại.
La Minh thấy rõ người đối diện: “Anh…Anh Kiều. “
Vẻ mặt Triệu Vũ Kiệt vô cùng kinh ngạc: “Tổ cha, sao lại là cậu.”
“Mặt mũi làm sao thế kia, bị ai đánh hay là đi đánh nhau với ai rồi?”
La Minh vô cùng khó chịu: “Đánh nhau sao lại không gọi tôi.”
Nghiêm Kiều trầm mặc không lên tiếng, anh ném cây gậy sang một bên, quay đầu nhìn Ninh Thư đang đi tới đầu phố Thiên Đường, sau đó rẽ vào khu Vĩnh Ninh Lý.
Trong nháy mắt Triệu Vũ Kiệt đã hiểu ra: “Gần đây hai người nhập vai trong vở kịch cái gì mà thâm tình ngược luyến à?”
La Minh: “Sao tôi lại thấy là sủng ngọt nhỉ? Kiểu âm thầm bảo vệ em vậy đó.”
Ba người cùng lên phòng bao trên lầu hai, Triệu Vũ Kiệt đưa Nghiêm Kiều một lon bia: “Lần này cậu lại chọc giận cô giáo Ninh thế nào vậy?”
Nghiêm Kiều dựa lưng vào ghế, nhìn lên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, giọng điệu chua xót: “Cô ấy từng viết thư tình cho người khác.”
Triệu Vũ Kiệt ngồi xổm lên ghế, ngửa đầu uống mấy ngụm bia, sau đó lau miệng: “Cô giáo Ninh năm nay cũng hơn hai mươi tuổi rồi, có chút lịch sử tình trường là việc hết sức bình thường, anh bá đạo quá đó thầy Nghiêm, có mỗi việc ghen tuông cũng chẳng biết đường mà ghen.”
La Minh châm điếu thuốc: “Không phải chỉ là một bức thư tình thôi sao? Có gì ghê gớm chứ?”
Triệu Vũ Kiệt nhìn chằm chằm Nghiêm Kiều: “Không đúng, sao cậu lại biết cô giáo Ninh viết thư tình cho ai đó, cô ấy tự nói à hay là tên tình địch của cậu nói?”
Thấy Nghiêm Kiều không nói lời nào, Triệu Vũ Kiệt liền có linh cảm không tốt: “Cậu tự điều tra, sau đó còn tìm cô giáo Ninh để đối chất?”
“Cậu điều tra có được sự đồng ý của người ta không? Lần này tôi đứng về phía cô giáo Ninh, lập tức mua bó hoa rồi tìm người ta xin lỗi đi.”
Nghiêm Kiều: “Không viết cho tôi.”
Triệu Vũ Kiệt lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho tiệm hoa, đặt một bó hồng: “Bảo cậu đi xin lỗi, cậu lại nói cái mẹ gì thế?”
Giọng điệu Nghiêm Kiều càng trở nên chua chát hơn: “Cô ấy chưa từng viết thư tình cho tôi.”
Triệu Vũ Kiệt và La Minh đã không thèm để ý tới Nghiêm Kiều nữa, hai người quay sang ngồi nói chuyện riêng với nhau, cậu một câu tôi một câu.
Triệu Vũ Kiệt: “Anh Kiều của tôi, thường ngày trưởng thành, nghiêm túc là thế.”
La Minh: “Tại sao vừa mới yêu đương vào cái lại biến thành tên ngốc rồi thế kia?”
Triệu Vũ Kiệt: “Ôi tình yêu!”
La Minh: “Ôi tình yêu!”
Triệu Vũ Kiệt: “Sao cậu lại lặp lại lời của tôi?”
La Minh: “Tôi không tìm ra từ nào hay, cậu nghĩ một câu đi.”
Triệu Vũ Kiệt: “Ôi tình yêu…” Anh ta cũng chẳng nghĩ ra.
Nghiêm Kiều đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, dán băng cứu thương lên bàn tay bị mảnh thủy tinh làm xước trong khi đánh nhau với đám côn đồ.
Tiệm hoa rất nhanh đã gửi tới một bó hồng được gói rất đẹp mắt, Triệu Vũ Kiệt nhận lấy rồi nhét vào tay Nghiêm Kiều.
“Ngày mai, sinh nhật Lễ Lễ, party sẽ được tổ chức tại khu Vĩnh Ninh Lý, tốt nhất là cậu nên mau chóng dỗ dành cô giáo Ninh đi, nếu không đến mai người ta không cho vào nhà, lúc đó tôi xem cậu sẽ làm thế nào.”
“Mẹ, mẹ đi …Đi nghỉ một chút đi ạ, con đem nước…Nước ấm tới cho mẹ này, mẹ…Uống một chút đi.” Ân Bành Hải nắm lấy cây chổi trong tay mẹ mình: “Còn…Còn phải quét một chút nữa…Nữa thôi, để con.”
Mẹ Ân ngồi bên bồn hoa nhỏ ven đường, cầm cốc nước nóng do con trai mang tới, uống vài hớp: “Cẩn thận đó, coi chừng xe. Ba con cũng là do trong lúc quét rác không để ý nên mới bị tô tô đâm.”
Mẹ Ân năm nay ngoài bốn mươi, nhưng trông còn già hơn nhiều người ở độ tuổi ngoài năm mươi, tóc đã bạc trắng. Lão đạo nói mái tóc bạc trắng của bà làm ảnh hưởng xấu đến hình ảnh đường phố và bảo bà phải nhuộm đen. Dù vậy, nhưng trông vẫn già hơn so với tuổi thật rất nhiều.
Ân Bành Hải quét xong khoảng đất cuối cùng, liền thu dọn dụng cụ vệ sinh và cho và xe rác.
Mẹ Ân lấy từ trong túi vải mà bà mang theo ra một đôi giày thể thao, đưa cho Ân Bành Hải, như thể đang nâng niu bảo vật: “Hôm nay mẹ nhặt được, vừa hay đúng với cỡ giày của con, bên trên có dấu móc, là hàng hiệu đó, con thử xem có đẹp không?”
Nói chung, trẻ ở tuổi vị thành niên có quan niệm về hư vinh rất rõ rệt, đừng nói là giày nhặt, thông thường nếu không phải là những nhãn hiệu nổi tiếng sẽ không đi. Ân Bành Hải vô cùng vui mừng nhận lấy, cứ thế ngồi ở bên đường xỏ thử: “Cảm…Cảm ơn mẹ. “
Mẹ Ân thấy con trai vui vẻ, bà cũng vui theo, nhưng quay đầu đi lại không kìm được đau lòng.
Ân Bành Hải mỉm cười: “Về…Về nhà chỉ cần giặt sạch rồi phơi khô là…Là có thể đi được rồi.”
Mẹ Ân: “Sao hôm nay con về sớm vậy? Trước giờ không phải sau khi tan học con hay ra ngoài chơi với Trịnh Nam một lúc rồi mới về nhà sao?”
Ân Bành Hải cúi đầu không lên tiếng.
Mẹ Ân lại bắt đầu lo lắng: “Sao thế, con xảy ra mâu thuẫn gì với bạn học à?”
“Tìm được một người bạn tốt không dễ, hôm sau mau chóng đến xin lỗi người ta đi, nghe không?”
Ân Bành Hải nén nỗi buồn và thất vọng trong lòng, mỉm cười nói: “Không…Không có bạn bè cùng rất…Rất tốt, có thể…Về sớm …Sớm một chút, giúp mẹ…Giúp mẹ làm…Làm việc. “
Trời đã tối hẳn, đèn đường bật sáng, đêm thu lạnh lẽo vô cùng, thi thoảng có cơn gió thổi qua lạnh đến thấu xương.
Ở góc phố cách họ không xa, ba cô gái xinh đẹp, sành điệu nhìn họ rồi gật đầu: “Chính là nó, tên nói lắp ở lớp A6 đã đổ rác sang lớp chúng ta.”
Một nữ sinh tóc ngắn đến tay nói: “Đàm Duyệt Nhiên, cậu có chắc không? Chẳng phải ủy viên thể thao đã nói rằng chỗ rác đó là do bị gió thổi bay tới sao?”
Đàm Duyệt Nhiên xem ảnh và video trên điện thoại vừa quay lại Ân Bành Hải cùng mẹ quét rác, sau đó trả lời: “Trước khi tan học tớ đã đến gặp cô giáo Tần, là cô Tần nói do Ân Bành Hải ném vào lớp mình nên không thể sai được.”
“Lát nữa đem những bức ảnh này đăng tải lên diễn đàn của trường, để mọi người có cái nhìn rõ hơn về việc con cháu của lao công lại đi vứt rác sang lớp người khác là thế nào.”
Một nữ sinh khác luôn theo đuôi Đàm Duyệt Nhiên cũng lập tức đồng tình: “Đúng vậy, là con của một lao công, lại không kế thừa biết kế thừa và phát huy tinh thần bảo vệ môi trường của mẹ mình, nhân phẩm đồi bại.”
“Còn nhặt lại giày của người khác để đi, không sợ bị bệnh truyền nhiễm hay sao, sau này đến trường tớ không dám đặt chân sang cửa lớp A6 nữa, ngộ nhỡ bị lây bệnh thì làm thế nào?”
Đàm Duyệt Nhiên nhìn bóng lưng của Ân Bành Hải, ác ý trong lòng có chút phóng đại, như muốn nuốt chửng cả người cô gái: “Đi, dạy cho cậu ta một bài học.”
Trong đại hội thể thao hôm nay, lớp A1 đã thua, bản thân cô ta đã bị người của lớp A6 đè đầu cưỡi cổ, khiến cô ta vô cùng xấu hổ trước đám đông, cơn tức trong lòng chưa tìm được chỗ phát tác. Đàm Duyệt Nhiên đến cửa hàng tiện lợi gần đó, mua một túi lớn hạt hướng dương và bỏng ngô, cả ba người chia nhau một người một ít.
Nữ sinh tóc ngắn vẫn có chút do dự: “Chúng ta làm vậy có phải không tốt không, nếu như bị thầy cô phát hiện, sẽ bị phê bình đó.”
Đàm Duyệt Nhiên mỉm cười: “Yên tâm, cô Tần sẽ không chỉ trích chúng ta đâu, cô ấy vốn dĩ rất yêu quý học sinh của lớp mình.”
Cô gái nịnh nọt: “Đúng vậy, nếu không cô Tần sẽ không nói với Đàm Duyệt Nhiên rằng người ném rác sang lớp chúng ta là Ân Bành Hải.”
Đàm Duyệt Nhiên mở một gói bỏng ngô ra ném xuống đất, trên mặt nở nụ cười ranh mãnh: “Có nhiều chuyện cô Tần không tiện làm, nên chúng ta hãy giúp cô ấy xả giận.”
Ba cô gái vừa đi vừa ném đồ, con đường vốn dĩ đã được quét dọn sạch sẽ gọn gàng, lúc này lại trở nên ngập rác. Trong mắt cha mẹ, thầy cô và bạn bè, chúng đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, hoặc có chút khuyết điểm về nhân cách nhưng sẽ không bao giờ làm những việc xả rác bừa bãi và bắt nạt công nhân vệ sinh như lúc này. Một khi tà ác trong lòng bị kích thích, chúng sẽ giống như bước vào một thế giới chưa từng được đặt chân tới, nhưng một khi đã bước vào đó, thì sẽ không ngừng rơi xuống sâu thẳm và cảm thấy mê đắm, mới lạ, kích thích.
Mẹ Ân nhìn thấy một ít bỏng ngô rơi trên đất, liền vội vàng ngồi xổm xuống nhắt, nhưng càng nhặt càng thấy nhiều hơn, bà bắt đầu cầm chổi lên quét. Hôm nay gió lớn, mùa thu lá rơi rất nhiều, quét sạch được mặt đất chẳng dễ dàng gì. Bỏng ngô nhẹ bay lập lờ, vừa gặp phải cơn gió lập tức vương vãi khắp nơi. Nếu bị lãnh đạo bắt gặp việc dọn dẹp không tốt sẽ bị trừ lương.
Mẹ Ân nói với Ân Bành Hải: “Con về nhà trước làm bài tập đi, đừng đợi mẹ, chỗ này phải quét thêm một lúc lâu nữa mới xong.”
Ân Bành Hải thấy Đàm Duyệt Nhiên và những người khác đi qua, vừa đi vừa liên tục ném rác xuống đất, nên tức giận đi tới: “Các cậu…Tại sao các cậu lại vứt…Vứt rác bừa bãi?”
Đàm Duyệt Nhiên hất nửa túi bỏng ngô còn lại trên tay lên trời: “Tôi…Tôi thích ném…Ném rác bừa bãi đó, thì làm…Làm sao?”
Hai cô gái còn lại tỏ ra rất thích thú trước giọng điệu của Đàm Duyệt Nhiên: “Đừng có nói lắp theo người khác, nếu không…Sẽ sửa không…Không lại được…Được đâu.”
Ân Bành Hải tức giận tới mức mặt mũi đỏ gay, cứ hễ gấp gáp là nói không ra câu: “Cậu…Các cậu…”
Đàm Duyệt Nhiên dẫm nát đống bỏng ngô dưới chân: “Bọn tôi ném rác bừa bãi chẳng phải là học từ cậu cả sao?”
Ân Bành Hải nghĩ tới việc bản thân ném rác sang lớp A1, cảm thấy mình đã sai, nên quay đầu không thèm để ý tới bọn họ nữa, mà qua giúp mẹ quét dọn.
Mẹ Ân đem chỗ rác đã quét gọn đến bên xe rác, đang định đổ vào thì lại bị Đàm Duyệt Nhiên hất đổ, nên phải quét lại lần nữa.
Ân Bành Hải thấy vậy, tức giận xông tới: “Cậu…Rốt cuộc mấy người…Muốn làm…”
Câu ấy tức giận tới mức không nói được một câu hoàn chỉnh, mấy người này bắt nạt cậu ấy thì không thành vấn đề, vì dù sao cậu ấy cũng bị ức hiếp quen rồi, nhưng nếu động tới mẹ cậu ấy thì không được.
Mẹ Ân thấy con trai mình đang nắm tay thành quyền, vội vàng kéo cậu sang một bên, nói nhỏ: “Quần áo bọn họ mặc trên người đều là đồ tốt, gia đình rất có điều kiện, không chọc vào được đâu.”
Cả đời bà rong ruổi trên khắp các con phố, đã gặp nhiều người còn quá đàng hơn bọn họ, không phải vì bà không có tự trọng, mà là vì nghèo nên đành khuất phục. Thấy Đàm Duyệt Nhiên định cầm túi hạt dưa đổ ra, Ân Bành Hải vội vàng chộp lấy, không cho cô ta ném lung tung. Cậu ấy cứ lo lắng, là không làm chủ được sức lực, nên vô tình đẩy ngã Đàm Duyệt Nhiên xuống đất.
Đàm Duyệt Nhiên được hai bạn đi cùng nâng dậy, thấy lòng bàn tay hơi xước, liền kêu lên: “Tay của tôi để chơi đàn đó, cậu đền cho tôi đi!”
Hai cô bạn chỉ vào Ân Bành Hải: “Sao cậu lại ra tay đánh người cơ chứ?”
Đàm Duyệt Nhiên lấy điện thoại ra gọi cho một cậu bạn cùng lớp có tình cảm với mình, nói rằng bản thân bị một người lớp A6 đánh và người đó chính là người ném rác sang lớp A1.
Ngay sau đó, cậu nam sinh đã lao ngay tới cùng với vài người bạn khác, Đàm Duyệt Nhiên biến trắng thành đen, thêm dầu vào lửa, khiến nam sinh kia không hề nghe Ân Bành Hải giải thích mà định xông lên đánh người.
Trịnh Nam cùng mấy người trong lớp đã ăn xong bữa tối ngon lành, đang đi dạo gần đó, từ xa nhìn thấy một nhóm người lớp A1 đang vây quanh người nào đó.
“Mẹ kiếp.”
Cậu nhìn rõ đó là Ân Bành Hải, nên dẫn theo mấy bạn lớp A6 chạy tới “Cả đám túm tụm lại bắt nạt một người, có đẹp mặt không?”
Lớp A1 quay đầu lại nhìn phát hiện người của lớp A6 tới, được, nợ cũ nợ mới tính sổ luôn thể.
Họ không ngu tới mức đánh nhau ngoài đường, nếu bị cảnh sát hoặc giáo viên bắt được thì chẳng hay ho chút nào, nên đã đổi địa điểm chiến đấu thành ngõ 3, đường Hữu Nghị ở cổng sau trường học. Cũng ăn ý thống nhất rằng không báo cảnh sát, không được nói với giáo viên, không được mang theo vũ khí, hãy dùng nắm đấm để phân định thắng thua. Tuổi trẻ chính là như vậy, những thiếu niên cấp ba rất dễ bị máu dồn lên não, cho dù trời có sập xuống cũng không thể đánh mất lòng tự trọng. Học sinh của hai lớp chia thành hai nhóm, người bên nào đứng ở bên đó, động tác rất chỉnh tề, nghiêm túc, sau đó lấy điện thoại ra, lớp nào gọi người lớp ấy. Tuy rằng đại hội thể thao đã kết thúc, nhưng mâu thuẫn giữa hai bên vẫn chưa thể giải quyết. Bất luận là Đàm Duyệt Nhiên có bị đẩy ngã hay không, hay Ân Bành Hải bị ai bắt nạt, thì trận này nhất định vẫn phải đánh. Đây là sự kiện đương nhiên phải xuất hiện trong lịch sử.
“Ông đây đã sớm không vừa mắt bọn lớp A1 chúng mày rồi.” Phương Hãn Vũ lôi điện thoại ra gọi: “Bạch Việt, đến đây mau lên, mười phút nữa có mặt ở cổng sau trường học, gọi hội lão Trương tới luôn nhé.”
Trịnh Nam theo phản xạ gọi luôn cho “Phần tử hoạt động” tích cực nhất lớp là Tạ Thành Thành, vừa kịp phản ứng trở lại liền dập máy mà không đợi đối phương nhận cuộc gọi, sau đó tiếp tục gọi cho người khác.
Trịnh Nam gọi điện xong, liền nhìn Ân Bành Hải một cái: “Cậu đừng có tới, đưa dì về nhà trước đi.”
Ân Bành Hải không biết phải nói chuyện với Trịnh Nam thế nào, cậu vốn dĩ tưởng rằng mình đã đánh mất người bạn duy nhất này.
Trịnh Nam chỉ huy nhóm người của lớp A6: “Trước tiên hãy quét dọn cho sạch chỗ rác này đã.”
Học sinh lớp A6 không thể không nghe, họ vừa đưa mẹ Ân đến bên vệ đường ngồi nghỉ ngơi, vừa cầm dụng cụ quét dọn lên bắt tay vào việc. Cả đám thi nhau quét dọn, không có dụng cụ thì dùng tay nhặt, mà không hề chê bẩn chút nào, dù sao thì lát nữa cũng đánh nhau, đem đống đất bụi này trên tay vả thẳng vào mặt đám người bên lớp A1 là được.
Ân Bành Hải đi đến bên cạnh Phương Hãn Vũ, đặt tay lên cán chổi: “Để…Để tôi làm cho.”
Phương Hãn Vũ vươn cánh tay dài, dùng sức quét dọn mặt đất: “Việc vệ sinh trong lớp đều có mình cậu lo, bây giờ chúng tôi giúp dì một chút cũng là việc nên làm, không cần phải cảm động quá đâu.”
Ân Bành Hải hơi khựng lại một chút: “Không…Không phải, cậu…Cậu quét…Quét hết rác đã gom thành đống ra…Ra ngoài rồi.”
Phương Hãn Vũ. “…”
“Quét lại chẳng phải là xong rồi sao, chuyện nhỏ, cậu đừng có cản đường.”
Các cậu thanh niên ở nhà đều được sống như tiểu thiếu gia, cơ bản là không phải làm việc nhà, nhưng cũng rất nhanh tìm được bí quyết, càng làm càng quen tay. Ân Bành Hải không thể xen vào, đành quay lại bên vệ đường cùng mẹ.
“Mẹ, mẹ …Sao mẹ lại…Khóc? “
Mẹ Ân lau lau nước mắt: “Là mẹ vui quá, con trai mẹ ở lớp được nhiều bạn bè quý mến như vậy.”
Các ban sinh lớp A1 sau một hồi bốc hỏa lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, có người hỏi Đàm Duyệt Nhiên: “Rác là do cậu vứt à?”
Đàm Duyệt Nhiên chột dạ và bắt đầu kiếm cớ đổ lỗi cho Ân Bành Hải: “Là cậu ta hãm hại lớp mình trước, chính cậu ta là người ném rác sang lớp mình.”
“Cậu ta còn đánh tớ, đến ba mẹ tớ cũng chưa bao giờ đánh tớ, cậu ta dựa vào cái gì cơ chứ?”
Nam sinh lớp A1 thích Đàm Duyệt Nhiên: “Tùy thôi, dù sao thì trận này nhất định phải đánh.”
Nói xong liền chỉ đạo bạn cùng lớp: “Lớp A1, nhặt rác, mau lên.”
Học sinh lớp A6 vừa nhặt rác vừa chế giễu: “Ngụy quân tử, chính lớp mình ném rác ra đường, rồi lại giả vờ lau chùi quét dọn.”
Học sinh lớp A1: “Lảm nhảm cái gì thế? Lát nữa đánh cho tụi mày phải kêu ra tiếng Mán.”
Học sinh lớp A6: “Dừng, còn chưa biết là ai khóc ra tiếng Mán đâu!”
Một nhóm thiếu niên, vừa nhặt rác vừa đấu võ mồm.
Tạ Thành Thành ở nhà, sau khi ăn cơm không có việc gì làm nên muốn gọi bạn học ra ngoài chơi. Vốn dĩ muốn tìm Phương Hãn Vũ, nhưng Phương Hãn Vũ và Trịnh Nam lại đang đi cùng nhau. Mà cậu lại không muốn nhìn thấy Trịnh Nam vào lúc này. Sau đó, cậu lại muốn tìm Nghiêm Lễ. Nhưng Nghiêm Lễ đang ở Vĩnh Ninh Lý cũng cô giáo Ninh, nếu cậu đến đó chắc chắn cô Ninh sẽ bắt cậu làm bài tập Ngữ văn, như vậy chẳng khác nào đi học thêm.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Tạ Thành Thành cúi đầu nhìn, là Trịnh Nam gọi tới, cậu đang do dự không biết có nên nhấc máy hay không. Cậu không thù dai, nhưng hôm nay thực sự đã bị tổn thương bởi những lời nói của Trịnh Nam. Nếu Trịnh Nam gọi thêm hai lần nữa, đồng thời xin lỗi cậu, cầu xin cậu tha thứ sau đó mời cậu đi ăn Pizza Hut hoặc KFC thì cậu sẽ cân nhắc thêm.
Nhưng chuông reo được hai ba giây, bên kia đã dập máy, Tạ Thành Thành bực mình ném điện thoại lên giường, muốn đến đâu thì đến, dù sao thì sau này cậu cũng coi như không quen biết cái tên Trịnh Nam này nữa. Tạ Thành Thành muốn gọi cho bạn khác, rủ ai đó đi chơi game, nhưng đầu dây bên kia lại đang bận. Cậu lại gọi cho một bạn khác, kết quả vẫn là máy bận. Mấy số liên tiếp đều đang bận. Tạ Thành Thành suy ngẫm một chút, liền phát hiện có gì không đúng, có phải bọn họ giấu cậu đi chơi cái gì đó hay ho với nhau rồi không? Đúng là chẳng nghĩ khí chút nào.
Cuối cùng cậu cũng gọi được cho bạn cùng bàn, giọng nói của cậu bạn cùng bàn có chút gấp gáp: “Anh Thành Thành, nhanh lên, cổng sau trường học, lớp A1 bắt nạt người lớp mình.”
Tạ Thành Thành vừa nghe dứt câu, lại dám ức hiếp người lớp A6, điều này có nghĩa là bọn họ chẳng coi ủy viên thể thao là cậu ra gì rồi, vậy thì không được, Tạ Thành Thành lập tức khoác áo sau đó chuồn ra khỏi nhà. Cậu bắt taxi tới tận cổng sau trường học, đường thông ngõ thuộc tìm đến địa điểm chiến đấu, hẻm số ba, đường Hữu Nghị. Vừa mới bước vào, đã thấy ai đó bị đánh bay ra ngoài, cậu liền giữ chặt lấy đối phương, là Phương Hãn Vũ, khuôn mặt cậu ấy bị đánh đến thâm tím, quần áo rách tả tơi. Trên mặt đất có hai hàng cặp sách được đặt rất ngay ngắn ở cạnh nhau, một hàng là của lớp A1, còn một hàng là của lớp A6. Đánh giá qua tình hình, lớp A1 hiện đang chiếm ưu thế.
Phương Hãn Vũ nắm lấy tay Tạ Thành Thành: “Bên kia có mấy thằng túm lại đánh Trịnh Nam, cậu đến đó xem thế nào đi.”
Tạ Thành Thành tay nắm chặt thành quyền: “Con mẹ thằng nào nhân lúc ông không có mặt lại ức hiếp người lớp ông thế?”
Ba thiếu niên to cao vốn dĩ vẫn đang vây lại đánh Trịnh Nam lúc này tất cả đều quay đầu lại nhìn.
Tạ Thành Thành: “Đm!”
Bây giờ chuồn có còn kịp nữa không?!
……
Ninh Thư suýt chút nữa ngất lịm khi nhận được cuộc gọi của chủ nhiệm Đào, đến mức cô phải thở hắt một hơi như thể sắp lìa đời, rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
Chủ nhiệm Đào nói qua điện thoại: “Cô ở gần chỗ với thầy Nghiêm đúng không? Trên đường đến thì gọi luôn cả cậu ấy, có giáo viên Thể dục sẽ ổn hơn nhiều.”
Ninh Thư vội vàng chạy đến cổng sau trường học, lúc đi ngang qua Thanh Ninh, có hơi do dự, nhưng không dám lãng phí thời gian nên vội vàng gọi to: “Ông chủ Triệu!”
Triệu Vũ Kiệt thò đầu ra khỏi phòng bao trên lầu hai: “Cô giáo Ninh, sao vậy?”
Ninh Thư: “Học sinh đang đánh nhau ở cổng sau trường học, anh mau đến đó đi.” Nói xong liền chạy đi.
Triệu Vũ Kiệt quay đầu lại nói với Nghiêm Kiều: “Nghe thấy chưa, cô giáo Ninh gọi cậu đó.”
La Minh: “Sao tôi lại nghe thấy là gọi cậu nhỉ?”
Triệu Vũ Kiệt: “Sao lại là gọi tôi? Tôi đâu phải là giáo viên trong trường, quản trời quản đất thì được chứ sao dám quản đám học sinh đánh nhau?”
Rõ ràng là đang giận dỗi với Nghiêm Kiều, lại không muốn chủ động bắt chuyện với anh, nên lấy anh ta làm micro, phụ nữ đúng là một loài sinh vật thông minh và hóm hỉnh.
Nghiêm Kiều mặc áo khoác vào, dứt khoát nhảy từ trên cửa sổ tầng hai sau đó bám lấy một cành cây bên ngoài tiếp đất.
Triệu Vũ Kiệt: “Thần tốc.”
Ninh Thư vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, rất nhanh đã thấy Nghiêm Kiều ở ngay phía sau cô, tự nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, không còn lo lắng sợ hãi như vừa rồi nữa.
Nghiêm Kiều có đôi chân dài, sải bước lớn, anh đi phía sau Ninh Thư nhưng luôn giữ khoảng cách nửa mét với cô, giống như cái bóng dưới mặt đất của cô vậy. Ninh Thư không lên tiếng, Nghiêm Kiều cũng chẳng nói chuyện.
Phía trước có đèn giao thông, Ninh Thư nhìn đèn xanh còn hai giây đếm ngược, cô muốn lao thẳng sang đường, nhưng lại bị Nghiêm Kiều túm gáy lại: “Muốn chết à?”
Đèn xanh lập tức chuyển sang đỏ, Ninh Thư đành phải đứng tại chỗ chờ đợi, bởi vì lo lắng, nên cả người không ngừng chuyển động, giống như kiến bò trên chảo nóng, hoàn toàn không thể dừng lại. Chủ nhiệm Đào nói qua điện thoại rằng, gần như nửa số nam sinh của lớp A6 và A1 đều có mặt tại hiện trường, đang đánh đấm túi bụi, một vài học sinh nữ cũng tới, nghe nói là đứng ngoài cổ vũ. Đám nhóc này đúng là điên thật rồi, cô giao bài tập về nhà cho chúng quá ít hay sao?
Nghiêm Kiều đè lên vai Ninh Thư, để cố định cô lại: “Không sao đâu, đều còn là con nít, lại chẳng phải đánh nhau với người ngoài trường, mấy đứa nó sẽ tự biết chừng mực.”
Hai người nhanh chóng chạy ra cổng sau trường học, từ xa đã nghe thấy tiếng quát của chủ nhiệm Đào: “Dừng lại ngay!”
Ninh Thư chạy tới, thấy cảnh tượng hoàn toàn không thể kiểm soát, liền xắn tay áo chuẩn bị lao vào tách chúng ra.
Nghiêm Kiều thấy vậy liền gạt cô qua một bên: “Đứng yên đó đi, để tôi.”
Nói xong liền bước vào giữa đám học sinh, mỗi tay túm một tên, lớp A1 hẩy qua một bên, lớp A6 hẩy qua một bên, tạo thành một lối đi ở giữa. Cuối cùng anh kéo Tạ Thành Thành đang nằm dưới đất không thể đứng dậy nổi, rồi ném tới trước mặt Ninh Thư.
Ninh Thư lấy khăn giấy ra: “Lau nước mũi trên mặt đi.”
“Nói, tại sao lại đánh nhau?”
Tạ Thành Thành cúi đầu: “Em không biết, chỉ biết các bạn lớp A1 bắt nạt mấy bạn lớp mình.”
Có học sinh của lớp A6 đứng lên giải thích một lượt nguyên nhân và hậu quả của vụ việc.
Ninh Thư quay đầu đi tới phía sau nhóm nam sinh lớp A1, nắm lấy Đàm Duyệt Nhiên dẫn tới phía trước: “Là em cầm đầu việc ném rác ra đường và bắt nạt Ân Bành Hải cùng mẹ bạn ấy sao?”
Đàm Duyệt Nhiên cắn môi, không muốn thừa nhận sai lầm của mình: “Lao công làm việc quét dọn là chuyện đương nhiên, sao có thể là em bắt nạt họ được?”
“Hơn nữa, em là học sinh lớp A1, vì vậy không đến lượt cô quản đúng không ạ, cô Ninh?”
Chủ nhiệm Đào lấy cuốn sổ nhỏ mang theo ra ghi tên tất cả các học sinh có mặt, sau đó đi tới chỗ Đàm Duyệt Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Cô giáo Tần không dạy các em sao? Tôn sự trọng đạo, bất luận đây có phải là giáo viên lớp em hay không thì em vẫn phải tôn trọng.”
Tần Nguyệt Hương ra khỏi taxi, thấy Ninh Thư và chủ nhiệm Đào đang nhìn chằm chằm vào học sinh của lớp mình để giáo huấn, lập tức cảm thấy không thoải mái, gà mái mẹ bắt đầu bảo vệ đàn con, cô ta kéo Đàm Duyệt Nhiên ra phía sau mình.
“Hai lớp đánh nhau, lỗi là từ hai phía, tại sao lại chỉ mắng học sinh lớp tôi, chủ nhiệm Đào, tôi biết ông có phần nể nang cô giáo Ninh, nhưng không nên quá thiên vị như vậy chứ?”
Ninh Thư bước tới, tức giận nói: “Cô tự đi mà hỏi, xem cô gái xinh đẹp kiêu ngạo này đã làm những gì.”
Đàm Duyệt Nhiên lại bắt đầu khóc lóc, cắn môi lắc đầu: “Mấy người bắt nạt em, tất cả đều bắt nạt em.”
Lúc này, từ tận đáy lòng cô nhóc đã cảm thấy sợ hãi, cô đang chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật, nếu xảy ra chuyện lớn, để lại dấu vết trong hồ sơ thì chắc chắn sẽ ảnh thưởng tới kỳ thi.
Chủ nhiệm Đào nghe cãi vã đến to cả đầu, nên tìm một người bạn làm ở bộ giao thông đến lấy đoạn video giám sát ở camera gần đó. Học sinh đứng thành hai hàng trước cửa văn phòng, còn giáo viên thì ở bên trong xem video giám sát. Tần Nguyệt Hương nhìn vào ba cô gái vừa rắc bỏng ngô và hạt dưa vừa cười nói chế nhạo Ân Bành Hải trên màn hình, rất lâu cũng không lên tiếng.
Ninh Thư cũng không nói gì, việc bọn họ làm là quá tệ hại.
Chủ nhiệm Đào nhìn Tần Nguyệt Hương: “Những học sinh đánh nhau có thể kỷ luật nhẹ, nhưng ba người này, dẫn đầu là Đàm Duyệt Nhiên nhất định phải phạt thật nặng.”
“Còn nữa, ai là người tiết lộ việc Ân Bành Hải ném rác sang lớp A1?”
Tần Nguyệt Hương nhìn chằm chằm vào video giám sát, nhíu mày thật chặt. Cô ta còn nhớ khi bản thân mới tiếp nhận lớp A1, lúc đó bạn cùng bàn của Đàm Duyệt Nhiên là một cô gái có hoàn cảnh gia đình nghèo khó, mỗi lần đến nhà ăn, Đàm Duyệt Nhiên đều gọi thêm một phần thịt, nói mình ăn không hết nên nhờ bạn cùng bàn ăn đỡ, nếu không bỏ đi sẽ rất lãng phí.
Nhưng chỉ trong vòng hơn một năm, đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy đã biến thành “Ác bá” chuyên bắt nạt làm chế giễu những người yếu đuối như trong video giám sát kia. Tần Nguyệt Hương luôn nghĩ một người kiêu căng, tự đại một chút cũng chẳng sao. Nhưng tác động thị giác và chấn động tâm lý từ màn hình giám sát đem lại là quá lớn, nó phô bày ra những ác ý trần trụi của đứa trẻ. Khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải lạnh sống lưng. Cô ta vô tình nói ra việc Ân Bành Hải là người ném rác sang lớp A1, nhưng Đàm Duyệt Nhiên lại ngầm hiểu rằng đây là ẩn ý sâu xa nào đó. Đàm Duyệt Nhiên có thể làm như vậy là do nhận ảnh hưởng từ phía cô ta. Với tư cách là một giáo viên, không dốc lòng truyền tải những giá trị quan đúng đắn cho học sinh là sơ suất của cô ta.
Tần Nguyệt Hương nhíu mày: “Là tôi, tôi cố ý tiết lộ cho Đàm Duyệt Nhiên, em ấy nhận chỉ thị từ tôi mới làm như vậy, tôi sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt của nhà trường.”
Ninh Thư biết con người Tần Nguyệt Hương thường ngày kiêu ngạo, nhiều lúc cũng rất đáng ghét, nhưng cô ta không phải là người xấu, nếu không ngay từ đầu đã không buông tha cho Ân Bành Hải.
Chủ nhiệm Đào nói: “Cô giáo Tần, suy nghĩ cho kỹ càng, đây là vấn đề đạo đức, trường cấp ba số 1 đã thành lập được năm mươi năm nay và điều quan trọng nhất được đặt ra chính là đạo đức nhà giáo.”
“Cô làm như vậy, chắc chắn sẽ bị nhà trường kỷ luật, nếu phụ huynh học sinh truy cứu thì việc có còn tiếp tục được làm giáo viên trong trường hay không đều không thể nói trước.”
Ninh Thư cau mày, cô và Tần Nguyệt Hương vào làm cùng đợt với nhau, lần đầu tiên trong buổi họp giáo viên, hiệu trưởng bảo hai người họ giới thiệu qua về bản thân, Tần Nguyệt Hương nói lý tưởng lớn nhất của bản thân mình là được làm giáo viên, muốn gắn bó với nghề này suốt đời.
Một lát sau, chủ nhiệm Đào đẩy cửa văn phòng ra: “Việc xử lý cô giáo Tần sẽ được thông báo sau khi nhà trường mở cuộc họp và bàn bạc kỹ lưỡng.”
“Còn mấy đứa đánh nhau này, thứ hai đến văn phòng thầy, tên đã ghi lại đầy đủ rồi, đừng có hy vọng trốn thoát.”
Đàm Duyệt Nhiên chất vấn: “Chủ nhiệm Đào, dựa vào cái gì mà trừng phạt cô Tần?”
Tần Nguyệt Hương bước tới, lau nước mắt trên mặt Đàm Duyệt Nhiên: “Sau này đừng nói chuyện với thầy cô giáo bằng giọng điệu này nữa.”
Cô ta vỗ vỗ vai cô nhóc: “Chuẩn bị kỳ thi nghệ thuật cho tốt vào.”
Tần Nguyệt Hương bước tới trước mặt Ân Bành Hải: “Xin lỗi em.”
Ân Bành Hải có chút bối rối: “Không…Không phải lỗi…Lỗi của cô ạ. “
Tần Nguyệt Hương một lần nữa xin lỗi Ân Bành Hải trước mặt học sinh lớp A1: “Là cô ám chỉ và xúi giục Đàm Duyệt Nhiên, vì vậy thực sự xin lỗi em.”
Đàm Duyệt Nhiên đứng yên tại chỗ, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, muốn nói ra nhưng không được, một lúc sau mới khóc òa lên: “Không phải, không phải do cô Tần, mà là tôi.”
Cuối cùng, Ninh Thư dẫn theo học sinh lớp A6, còn Tần Nguyệt Hương dẫn theo học sinh lớp A1 cùng nhau bước ra cổng trường.
Tần Nguyệt Hương dừng lại nói với học sinh lớp mình: “Cô mời các em ăn tối, địa điểm tùy ý chọn, ăn xong thì đi hát, gọi những bạn khác không có mặt cùng tới luôn nhé.”
Không khí trong lớp A1 bắt đầu sôi nổi trở lại: “Cô Tần, ngày mai chúng em sẽ viết thư cho hiệu trưởng, chắc chắn không có vấn đề gì đâu ạ.”
“Cô Tần, sau này chúng em không đánh nhau nữa, cô vẫn chủ nhiệm lớp mình có được không ạ?”
……
Một nữ sinh đi sau cùng trong nhóm học sinh lớp A1, nãy giờ không ngừng quay đầu nhìn về phía lớp A6, cuối cùng chạy tới chỗ Ninh Thư, vừa khóc vừa xin lỗi: “Cô Ninh, em xin lỗi.”
Rồi lại nói với Ân Bành Hải: “Xin lỗi cậu.”
Có người của lớp A1 gọi to: “Mau đi cùng Đàm Duyệt Nhiên đi, ngày nào cũng gây rắc rối, lát nữa phạt cậu hát.”
Lớp A1 đang thảo luận về việc ăn gì, lẩu, đồ nướng… ánh mắt không ngừng trôi dạt về phía lớp A6.
Học sinh lớp A6 đồng loạt nhìn Ninh Thư, trong mắt ánh lên sự mong đợi.
Bị hơn hai mươi cặp mắt cùng lúc nhìn chằm chằm, Ninh Thư: “Đã gần mười giờ rồi, mà còn dám ở bên ngoài ăn chơi, về nhà sớm đi, về làm bài tập Ngữ văn cho đầu óc thêm phong phú, rồi ngủ một giấc thật ngon, giúp cơ thể phát triển…”
“Đi, đến Thanh Nịnh, ăn buffet thịt nướng, thầy Nghiêm đãi.”
Ninh Thư còn đang thao thao bất tuyệt, lại bị Nghiêm Kiều cắt ngang. Người đàn ông nãy giờ luôn đứng sau lưng cô và không nói lời nào, nhưng vừa lên tiếng đã cướp luôn sân khấu của cô.
Học sinh: “Yeah yeah!”
“Vừa rồi đánh nhau bây giờ đói chết đi được, nhanh lên, đi lẹ lên chút, mấy đứa đằng sau kia nhanh cái chân lên!”
“Một hai một, một hai một.”
……
Ninh Thư: “Không được, muộn quá rồi, sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi, không cao được…” Giọng cô chìm nghỉm trong tiếng hò reo, cơ bản là chẳng có ai lắng nghe lời cô nói cả.
Ninh Thư nghiến răng nghiến lợi ngậm miệng lại, rất muốn mắng anh một trận nhưng lại không muốn nói chuyện với anh.
Các học sinh ăn đêm xong vẫn chưa muốn rời đi, họ xếp thành hàng đi bộ trên đường, hướng về phía con sông bao quanh thành phố.
Ninh Thư không yên tâm, nên chỉ đành đi theo: “Chú ý xe, xe xe xe, đi gọn vào lề đường.”
“Trên đường không được đùa nghịch!”
Tất nhiên là Nghiêm Kiều cũng đi theo, Ninh Thư vừa đi vừa duy trì kỷ luật: “Các bạn nữ đi phía trong, các bạn nam đi phía ngoài. Các bạn nam nhớ để ý các bạn nữ.”
Khi đến bên sông, tất cả học sinh đều nắm chặt lan can, hóng gió, ngắm nước, ngắm bầu trời đêm.
Không biết ai đã ngẩng đầu lên, hét lớn một tiếng như trút xuống mặt sông: “Aaaaa!”
Sau đó, tình hình bắt đầu mất kiểm soát.
Tạ Thành Thành đứng trên một tảng đá và hét lớn: “Trịnh Nam là một tên ngốc!”
Ân Bành Hải lo lắng: “Đừng…Đừng nói vậy …Đừng nói anh Nam như vậy. “
Trịnh Nam cũng hét lên: “Trịnh Nam là một tên đại ngốc!”
Các bạn trong lớp A6 đều rất tốt, chẳng ai thèm nhòm ngó tiền của cậu, từ đầu tới cuối người sai là cậu.
Tạ Thành Thành quay đầu lại đấm Trịnh Nam một cái, sau đó ôm lấy cậu, bị bạn nữ bên cạnh cười trêu chọc, khiến cậu hừng hực tức giận.
Tạ Thành Thành nhanh chóng giải thích: “Đừng nói nhảm, tớ là người của Nghiêm Lễ!”
Giữa những tiếng cười vui vẻ, các học sinh khác cũng bắt đầu hò hét xuống mặt sông.
“Phương Hãn Vũ nợ tôi hai mươi tệ, một tuần rồi vẫn chưa trả!”
“Tôi không muốn học giờ Toán, tôi ghét làm bài tập Toán!”
“Tên tôi không phải là Chu Chiêu Đệ, tên tôi là Chu Tư Dao!”
“Tôi…Tôi muốn…học hành thật tốt!”
“Tôi muốn trúng xổ số!”
“Tôi muốn đi xăm hình!”
“Bà ơi, con nhớ bà, bà trên trời có khỏe không?”
“Cô Ninh, làm ơn trả lại điện thoại cho em đi, trong đó có ảnh em gái em, năm trước con bé lên tám tuổi, năm nay em ấy vẫn tám tuổi!”
“Ba mẹ đừng ly hôn có được không?”
“Chu Tình, tớ thích cậu!”
“Ai nói đấy, mau ra đây, nhanh lên, không phải sợ!”
“Tôi ghét ba tôi, ông suốt ngày uống rượu, còn đánh đập mẹ tôi nữa!”
“Học hành mệt quá, tôi không muốn sống nữa, nhưng lại chết không nổi!”
“Tôi bị ung thư, chỉ sống được bốn tháng nữa, hahaha, đùa thôi!”
“Đừng có đùa như vậy, học sinh lớp A6 đều rất tốt, sẽ cùng đỗ đại học!”
“Tôi muốn đậu vào đại học Phục Đán!”
“Đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh đều được!”
“Tôi mãi mãi yêu lớp A6!”
……
Gió đêm rất lạnh, những cô nhóc cậu nhóc thiếu niên cởi phanh khóa áo khoác, thanh âm xuyên thấu trời đêm, nếu như những phiền muộn của tuổi trưởng thành có thể trôi theo dòng nước thì tuyệt biết bao. Ninh Thư đứng ở phía sau các học sinh của mình, nghe tiếng hét đến khản cả giọng của tụi nhóc, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, cô chưa bao giờ ở gần với trái tim bọn họ như vậy. Trước giờ, cô chỉ trông thấy một lũ tiểu quỷ mà thôi. Không chỉ mình Ninh Thư khóc, mà nhiều bạn nữ khác trong lớp cũng đang rơi nước mắt, các nam sinh đột nhiên hiểu chuyện hơn rất nhiều, đồng loạt cởi áo khoác trên người khoác cho các cô gái.
Nghiêm Kiều đưa cánh tay mình ra, để Ninh Thư lau nước mắt lên áo: “Cô giáo Ninh không có gì muốn hét lên sao?”
Ninh Thư lau nước mắt nước mũi tùm lum lên áo Nghiêm Kiều, quay người đứng giữa các học sinh, nói với bầu trời đêm và mặt nước: “Tôi không có gì để hét lớn ra cả!”
Học sinh bên cạnh bắt đầu bất mãn: “Cô Ninh quá đáng, bọn em đều chia sẻ rất nhiều bí mật như vậy, tại sao cô lại giấu giếm?”
Ninh Thư mỉm cười không nói lời nào, đôi lông mày nhíu lại, chẳng ai biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Cũng đã gần đến nửa đêm, Ninh Thư yêu cầu học sinh xếp thành hàng, sau đó đứng tiễn tới người cuối cùng lên taxi rồi mới quay đầu lại nhìn Nghiêm Kiều vẫn đứng bên sông. Xung quanh vắng lặng, không còn một ai, bóng lưng anh trông thật cô đơn. Ninh Thư bước tới, chuẩn bị gọi anh về nhà. Tháp chuông phía xa vang lên mười hai hồi, báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.
Ninh Thư thấy Nghiêm Kiều đang lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm, anh hét lên với dòng sông và các vì sao: “Lễ Lễ, sinh nhật vui vẻ.”
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”
Ninh Thư chưa bao giờ nghe thấy giọng nói dịu dàng và buồn bã như vậy của anh, trong lòng như bị ai đó cứa một vết cắt thật sâu, đau tới mức không thể thở nổi. Dù dù có tức giận, vẫn muốn an ủi anh, cũng muốn được anh an ủi. Ninh Thư mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng, đã bị người đàn ông bên cạnh hôn lên môi…
Bình luận facebook