Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Phụ huynh học sinh cũng thích cô giáo Ninh
Kết quả và thứ hạng của ba trường thi cùng nhau trong đợt thi khảo sát đầu năm nhanh chóng được công bố, lớp A6 lại là lớp xếp cuối bảng. Nếu chỉ có vậy còn tạm được, nhưng còn xếp cuối bảng của cả ba trường.
Ninh Thư đứng trên bục giảng, trên tay cầm tập bài thi khảo sát đầu năm: “Gọi đến tên ai thì người đó lên nhận bài.”
Ninh thư lần lượt gọi tên những học sinh có điểm số trên 100, còn những học sinh dưới 100 điểm chỉ gọi tên chứ không thông báo điểm, coi như là giữ chút thể diện cho tụi nhóc.
Sau khi Ninh Thư phát hết, nhìn thấy một học sinh nữ đang cúi đầu nghịch điện thoại.
“Chu Tư Dao, mang điện thoại lên bục giảng, sau đó ra cửa lớp đứng.”
Cô gái bị gọi tên chậm rãi đứng dậy phân bua: “Cô ơi, em không nghịch điện thoại, em đang liên hệ với một lớp dạy thêm bên ngoài để cải thiện thành tích môn Ngữ văn ạ.”
Ninh Thư đi tới, liếc nhìn tờ bài thi của cô bé, 88 điểm.
Nhà trường đã có quy định, học sinh không được phép mang điện thoại đến lớp chứ đừng nói đến việc chơi điện thoại trong giờ học, giọng điệu Ninh Thư không tốt: “Bất luận là thế nào, thì cũng không được gọi điện trong giờ học.”
Chu Tư Dao cắn môi không chịu giao điện thoại.
Ninh Thư vươn tay ra giật lấy, nhưng đối phương lại không chịu thả tay, cô phải vất vả lắm mới thu được, sắc mặt hơi trầm xuống: “Đi ra ngoài cửa đứng.”
“Còn nữa, hôm qua phạt em chép bài văn em đã chép xong chưa?”
Chu Tư Dao không dám ầm ỹ vì Ninh Thư là giáo viên, có thể nghe rõ sự không phục trong giọng điệu: “Các bạn khác cũng sai đầy ra, tại sao chỉ mình em bị chép phạt năm lần, còn các bạn chỉ cần chép ba lần?”
Ninh Thư liếc cô học sinh một cái: “Em phạm lỗi nhiều hơn các bạn khác.”
Chu Tư Dao bước ra khỏi lớp, dựa vào tường ngoài cửa, vì tức giận nên tờ giấy trong tay đã bị cô vò nát, cô cho rằng Ninh Thư đang cố tình nhằm vào mình.
Buổi chiều tan học, lớp trưởng đứng dậy vỗ vỗ tay: “Ngày mai là ngày Nhà giáo cuối cùng trong sự nghiệp cấp ba của chúng ta, mọi người nghĩ xem nên tặng gì cho các thầy cô?”
Cả lớp bắt đầu thảo luận: “Tặng hoa đi, mỗi thầy cô một bó, rồi tìm bạn nào chữ đẹp một chút viết thêm thiệp chúc mừng nữa, xong việc.”
“Mua mấy cái cốc cũng được đó.”
“Có thể tặng quà khác nhau cho các thầy cô khác nhau, tặng thước kẻ cho Lão Triệu, tặng son cho cô Linda, lão Quách thích đan áo thì tặng len cuộn…”
Khi nói đến Ninh thư, học sinh đó dừng lại một chút: “Tặng gì cho cô Ninh bây giờ?”
Các giáo viên khác đều có đặc điểm riêng, tính cách khác biệt. Chỉ có Ninh Thư, cô ấy dường như không có gì đặc biệt và cũng không thực sự thích gì cả.
Chu Tư Dao tiếp lời: “Ninh bà già chỉ là giáo viên chủ nhiệm tạm thời, không cần tặng đâu.”
Mỗi giáo viên đều có một biệt danh, Ninh Thư cũng không ngoại lệ, bà già Ninh chính là biệt danh của cô, bởi vì cách ăn mặc của cô quá cổ hủ, tư tưởng bảo thủ, lại hay cằn nhằn. Cô thường xuyên không thể hiểu được suy nghĩ của bọn trẻ, như một người chưa hề có tuổi thanh xuân.
Tạ Thành Thành liếc nhìn Chu Tư dao, giọng điệu không vui: “Cho dù cô Ninh không phải là chủ nhiệm, nhưng cũng là giáo viên Ngữ năm của lớp mình. Các giáo viên bộ môn phụ khác đều có quà, chẳng có lý gì giáo viên bộ môn chính lại không có.”
Nếu vậy sẽ khiến cô Ninh xấu hổ.
“Nghiêm Lễ, cậu thấy thế nào?” Tạ Thành Thành muốn lôi kéo binh lính, nhưng quay đầu lại thì thấy chỗ ngồi của Nghiêm Lễ đã bỏ trống, lúc này mới nhớ ra cậu đã được gọi đi tham gia khóa huấn luyện Olympiad kể từ tiết tự học lần trước.
Chu Tư Dao chẳng mấy ý tốt kêu gọi: “Chi bằng cả lớp bỏ phiếu, xem có nên tặng hay không?”
Có người hô to: “Đồng ý bỏ phiếu.”
“Bà già Ninh tịch thu cả hai cái điện thoại của tớ, đến giờ vẫn chưa trả.”
“Cô ấy cũng đi mách lẻo với mẹ tớ, nói trong lớp tớ hay làm việc riêng, có cái việc bé tẹo như con muỗi vậy cũng phải mách cho được.”
……
Mỗi năm vào ngày Nhà giáo, ngoài bận việc thi cử ra thì cũng là thời điểm bận rộn nhất của Ninh Thư, phụ huynh học sinh đến tặng quà quá nhiều, cô lại còn phải đem trả lại từng chiếc phong bì, từng tấm thẻ mua sắm một.
Ninh Thư đã dành cả tiết tự học buổi tối để trả lời tin nhắn của phụ huynh học sinh và cũng nói thành tích gần đây của từng em cùng tình hình ở trường và những điều cần chú ý khác cho gia đình các em. Phụ huynh học sinh rất tin tưởng cô, họ cũng rất quý cô, nhận thấy rằng cô là một giáo viên tốt, có trách nhiệm, hy vọng cô có thể tiếp tục làm chủ nhiệm của lớp.
Ninh Thư nhìn điểm số và thứ hạng của học sinh, trong lòng thầm thở dài, nếu cứ tiếp tục thế này thì không thể được. Cô lấy ra một cuốn sổ rồi viết tên Chu Tư Dao lên đó, xem xét tình hình bài kiểm thi Ngữ văn lần này của em ấy, cân đo đong đếm điểm nào mạnh điểm nào yếu, sau đó bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để điều chỉnh lại kế hoạch học tập môn Ngữ văn sắp tới cho cô bé.
Bài kiểm tra môn Sinh học của Chu Tư Dao không tốt, Ninh Thư dự định ngày mai sẽ nói chuyện với cô Quách xem có cách nào để giúp em ấy cải thiện điểm số hay không.
Tiếp theo là Tạ Thành Thành, cậu nhóc rất thông minh, chỉ có điều hay mải chơi, kiến thức cơ bản chưa vững chắc, khía cạnh này cần được củng cố. Ninh Thư đưa ra nhận xét và vạch rõ kế hoạch học tập giúp từng học sinh trong lớp, cuối cùng là mở bảng điểm của Nghiêm Lễ ra xem.
Toán học đạt điểm tối đa, Vật lý và Hóa học cũng gần được điểm tối đa, Ngữ văn được 142 điểm, Anh văn được 148 điểm.
Chỉ cần tiếp tục duy trì phong độ này thì chắc chắn đậu vào Đại học Thanh Hoa hoặc Đại học Bắc Kinh, còn chuyên ngành thì có thể tùy chọn theo sở thích.
Ninh Thư vươn vai, dụi dụi đôi mắt mỏi nhừ, ngẩng đầu lên liền thấy một người đang đứng cạnh cửa văn phòng, người đó dừng lại bước chân: “Cô giáo Ninh?”
Nghiêm Kiều trở lại văn phòng thu dọn đồ đạc: “Muộn vậy rồi còn chưa tan làm sao?”
Ninh Thư cầm túi xách lên: “Bây giờ về đây.”
Khi xuống lầu, Ninh Thư lấy từ trong túi xách ra mấy tấm thẻ mua sắm, đưa cho Nghiêm Kiều: “Cái này tôi không thể nhận.”
Nghiêm Kiều không cầm, mà nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào, điều này khiến cô nhìn ra mấy phần đe dọa, như thể nếu cô không nhận anh sẽ bẻ gãy cổ cô ngay lập tức vậy.
Ninh Thư: “Thực sự không thể nhận.”
Nghiêm Kiều: “Vậy cô có nhận phong bì của những phụ huynh học sinh khác không?”
Ninh Thư: “Không có, tôi không nhận quà của phụ huynh nào cả.”
Nghiêm Kiều: “Vậy lần sau mời cô ăn cơm.”
Anh lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa, nhưng Ninh Thư lại nhìn thấy sự uy hiếp từ đôi mắt đào hoa đang khẽ cong đó.
Cô chỉ đành tạm thời nhận lời.
Ninh Thư đưa thẻ mua sắm cho Nghiêm Kiều, vô tình chạm vào đầu ngón tay anh, thời điểm nhiệt độ cơ thể của đôi bên va chạm, đột nhiên cô nghĩ đến việc tối qua anh đã ôm túi quà đến khu Vĩnh Ninh Lý để tỏ tình với mình.
Nên vội vàng rụt tay về: “Hai hộp trà tôi để ở bàn làm việc của tôi, hôm nay bận quá, ngày mai sẽ trả lại anh.”
Nghiêm Kiều liếc nhìn cuốn sổ trên tay Ninh Thư: “Sao hôm nay lại về muộn vậy?”
Ninh Thư không để ý đến cách hỏi chuyện của Nghiêm Kiều, nếu không cô sẽ nên hỏi lại một câu, tại sao anh lại biết trước đây cô không về muộn.
Đương nhiên Nghiêm Kiều sẽ không nói mấy ngày đầu anh với Nghiêm Lễ thường xuyên giở trò ma quái để dọa cô, cho nên anh biết rõ lịch trình hàng ngày của cô.
Ninh Thư trả lời: “Lần thi khảo sát này lớp tôi làm bài không tốt, vì vậy tôi giúp mấy em ấy xây dựng kế hoạch học tập.”
Cứ hễ nói đến học sinh trong lớp là Ninh Thư lại không dừng được.
“Nghiêm Lễ anh không cần lo lắng, duy nhất có một điều, buổi trưa vì muốn tranh thủ thời gian học nên em ấy thích ăn bánh mì luôn tại lớp.”
“Bảo em ấy chú ý đến sức khỏe, nhất định phải ăn uống cẩn thận.”
“Còn nữa, đồng phục của em ấy nên đổi sang size to hơn, quần sắp ngắn đến bắp chân mất rồi, trời chuẩn bị chuyển lạnh, mặc vậy sẽ bị lạnh bàn chân.”
Khuôn viên trường về đêm rất yên tĩnh, Ninh Thư nhận ra mình đang hơi lảm nhảm, giống bà mẹ già lắm điều, nên lập tức im lặng.
Nghiêm Kiều ngẩng đầu nhìn lên những vì sao trên bầu trời, một lúc sau mới quay lại nhìn cô: “Hai hũ trà đó đừng đưa lại cho tôi, nếu cô thích uống sau này tôi sẽ tặng thêm.”
——
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư đã bị chủ nhiệm Đào gọi đến mắng cho một trận, vì thành tích của lần thi khảo sát này của lớp A6 đã kéo tụt thành tích chung của toàn trường.
Ninh Thư: “Thật ra, điểm bình quân của lớp tôi lần này so với những lần trước đã tiến bộ hai bậc, hơn nữa kỷ cương trong lớp cũng được cải thiện rất nhiều.”
Nỗ lực của Ninh Thư, chủ nhiệm Đào hoàn toàn có thể nhìn ra, cô mới chỉ tiếp nhận lớp A6 hơn một tháng, không nhất định phải đâu vào đó, có chút tiến bộ cũng là điều rất tốt rồi.
Ninh Thư nhân cơ hội nhắc nhở chủ nhiệm Đào: “Chủ nhiệm mới của lớp 12A6 đã chọn được chưa?”
Chủ nhiệm Đào: “Cô thử nghĩ mà xem, nếu như dưới sự dẫn dắt của cô, có thể đưa lớp A6 từ vị trí cuối bảng lên vị trí đầu tiên, như vậy có phải lợi hại không?”
Ninh Thư vừa nghe đã đoán ra không có ứng cử viên nào cho vị trí đó cả: “Được, tôi biết rồi.”
Chủ nhiệm Đào biết cô lo lắng cho sức khỏe của mẹ cô, nên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cuối tuần này tôi bảo một thầy cô nào đó cùng tôi đến nhà thăm bác gái.”
Ninh Thư: “Không cần đâu, cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm ạ.”
Hai người đang nói chuyện thì cửa văn phòng chủ nhiệm vang lên tiếng gõ, bên ngoài có hai học sinh đang khệ nệ xách một hộp đồ bước vào.
“Chủ nhiệm Đào, đây là món quà ngày Nhà giáo do tất cả học sinh cuối cấp bọn em góp lại muốn tặng thầy. Cảm ơn những lời dạy bảo ân cần của thầy, chúng em hy vọng thầy sẽ thích nó.”
Chiếc hộp xem ra rất nặng, bên ngoài có dán một lớp giấy gói màu xanh, nhìn không rõ bên trong là đồ vật gì.
Chủ nhiệm Đào tươi cười nói: “Quà gì thế? Lại còn cần góp nữa.”
Học sinh: “Thầy mở ra là biết ngay thôi ạ, tạm biệt chủ nhiệm Đào.”
Cả hai lập tức bỏ chạy sau khi nói xong.
Rất ít học sinh thích một người chủ nhiệm khoa cứ suốt ngày lang thang ngoài cửa lớp lúc nào cũng chỉ chăm chăm rình để bắt lỗi chúng.
Chủ nhiệm Đào rất cẩn thận, ông ta quay đầu lại hỏi Ninh Thư: “Tôi có cần báo cảnh sát trước không? Nhỡ đâu bên trong là một quả bom thì sao?”
Tuy rằng nói vậy nhưng gương mặt chủ nhiệm Đào vẫn nở nụ cười tươi rói như cũ.
Ninh thư: “Hay để tôi bóc giúp nhé?”
Chủ nhiệm Đào: “Không cần đâu, tấm lòng của học sinh tôi phải tự tay mình bóc.”
Ông ta không khỏi cảm thán: “Mấy cậu học sinh đó, thường ngày nhìn thấy tôi như nhìn thấy cọp, liền lập tức quay đầu bỏ chạy, không ngờ lại còn chuẩn bị quà tặng tôi trong ngày Nhà giáo.”
Chủ nhiệm Đào vừa nói vừa xé lớp giấy gói: “Cô giáo Ninh luôn quan tâm hết mực đến học sinh, chắc chắn nhận được thiệp cảm ơn của học sinh rồi chứ?”
Ninh Thư không lên tiếng.
Chủ nhiệm Đào mở hộp giấy ra, bên trong có mười tám hũ dầu ớt thương hiệu Lao Ganma, được xếp ngay ngắn, bên trên còn có một tờ giấy A4.
Thượng thư: Nữ thần, ngày lễ vui vẻ.
Ninh Thư: “…”
Nụ cười trên gương mặt chủ nhiệm Đào đột nhiên đông cứng, ông ta gầm lên: “Tôi thấy đám nhóc kia chắc là muốn chọn cái chết!”
Chủ nhiệm Đào tên là Đào Bích Hoa, gần giống với tên của nữ thần quốc dân Đào Hoa Bích, lại suốt ngày cầm chiếc hũ thủy tinh đựng dầu ớt Lao Ganma để pha trà, nên đám học sinh đã đặt cho ông biệt danh là: Nữ thần.
Bước ra khỏi văn phòng chủ nhiệm khoa, Ninh Thư tình cờ gặp chủ nhiệm lớp A1 Tần Nguyệt Hương đang đi lên.
Tần Nguyệt Hương đang cầm trên tay một bó hoa loa kèn rất lớn, cô ta cúi đầu ngửi thử: “Mấy đứa nhóc lớp tôi thật là, đã nói không được lãng phí tiền rồi, nhưng không chịu nghe, cứ nhất quyết phải tặng bằng được.”
“Lũ trẻ nói, Cô Tần, tuy rằng cô không có bạn trai, nhưng chúng em chính là người tình của cô.” Tần Nguyệt Hương sờ sờ bó hoa: “Bây giờ bọn trẻ đứa nào cũng tinh ranh vậy đó, ôi trái tim thiếu nữ của tôi.”
Ninh Thư mở cửa đi vào văn phòng.
Chỉ mới có nửa ngày, cả văn phòng đều biến thành biển hoa, thầy cô nào cũng có hoa hoặc gói quà trên bàn làm việc. Duy chỉ có bàn Ninh Thư là trống trơn, bên trên mặt bàn cuốn sổ tay với dòng chữ “Kế hoạch học tập năm cuối của lớp 12A6” nằm cô đơn tại đó.
Tần Nguyệt Hương đi vào ngay sau Ninh Thư, cố ý hỏi: “Cô giáo Ninh, cô chưa nhận được quà à?”
Ninh Thư và Tần Nguyệt Hương vào trường cùng một năm, cả hai đều dạy môn Ngữ văn, nên thường bị đem ra so sánh. Tần Nguyệt Hương tính tình thích cạnh tranh và thích làm mọi thứ mà cô ta muốn để trấn áp Ninh Thư.
Lần này Nghiêm Lễ nhất quyết muốn chuyển từ lớp A1 sang lớp A6, hơn nữa lại sống chết từ chối đưa ra lý do, Tần Nguyệt Hương đã luôn nghi ngờ rằng Ninh Thư chính là nguyên nhân, nên càng thích gây sự với cô.
Cô giáo Quách nhìn thấy Ninh Thư, liền cầm bó hoa Cẩm chướng trên bàn mình đưa qua: “Vừa rồi có tiết Sinh học, học sinh trong lớp nhờ chị gửi cái này cho em.”
Ánh mắt Ninh Thư dần dần sáng lên. Nhưng ngay khi cô nhìn thấy tấm thiệp bên trên chưa kịp gỡ xuống, đôi mắt mới sáng chẳng được bao lâu của cô lập tức mờ đi.
Tần Nguyệt Hương đứng ở phía sau Ninh Thư, dùng câu nghi vấn nhưng lại nói với giọng điệu như thể đang đưa ra lời tuyên bố: “Trên thiệp sao lại ghi tên cô giáo Quách thế kia?”
Sự tốt bụng của cô giáo Quách đã bị câu nói của Tần Nguyệt Hương đánh vỡ vụn, đặt Ninh Thư vào tình huống càng xấu hổ hơn.
Các giáo viên khác đều im lặng, bọn họ càng giả vờ như không nghe thấy gì lại càng khiến người duy nhất chưa nhận được món quà nào thêm thảm hại và đáng thương hơn.
Ninh Thư yên lặng nhặt túi quà đặt dưới bàn lên, cười nói: “Đây là trà mà học sinh tôi tặng, cũng khá đắt, là trà Long Tỉnh.”
Cô giáo Quách thở phào nhẹ nhõm, liền cười đùa: “Học sinh lớp A6 thật là thiên vị, tặng tôi có mấy bông hoa vậy là lại tặng cô giáo Ninh trà ngon như vậy.”
Ninh Thư: “Học sinh lớp tôi thực sự rất tốt, sợ tôi giảng bài khô họng nên tặng trà cho tôi.”
Giọng cô dần trầm xuống, như thể đang tự nói tự an ủi chính mình: “Học sinh lớp tôi đều rất thích tôi.”
Nghiêm Kiều đứng ở cửa văn phòng, nhìn chiếc túi màu hồng in đầy chữ “Love” bên trên, đang đặt trên bàn Ninh Thư.
Anh nhớ tới bộ dạng tối qua cô đã ngồi trong văn phòng để giúp học sinh lên kế hoạch học tập, anh không lên tiếng, cũng không bước vào, vừa định quay người rời đi thì bị người khác gọi lại: “Thầy Nghiêm.”
Ninh Thư nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt Nghiêm Kiều đang rơi trên bàn cô mà chưa kịp thu về, cô biết anh đã nhận ra. Như bị lột trần rồi ném giữa sân khấu, có phải tất cả mọi người đều biết sự xấu xí của cô rồi không?
Cô là một kẻ nói dối.
Ninh Thư tháo kính xuống, nhanh chóng dùng mu bàn tay lau mắt, như thể cô vừa gặp một luồng gió thổi tung cát lên mắt vậy. Cô cúi thấp đầu, không biết nên nhìn đi đâu, lại càng không dám đối diện với Nghiêm Kiều.
Cô đã tố cáo việc trên tay anh có hình xăm, hình xăm đó xem ra rất quan trọng với anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Vừa nghĩ tới lời nói dối của mình sẽ bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Khi tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng hơn một chút, thì những gì đập vào mắt lại chính là một bông hoa Cẩm chướng đỏ cùng đôi mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy của người đàn ông.
Cô nghe thấy giọng nói của anh, như thể từ trên trời truyền đến: “Phụ huynh học sinh cũng rất thích cô giáo Ninh.”
“Chúc mừng ngày Nhà giáo.”
Ninh Thư đứng trên bục giảng, trên tay cầm tập bài thi khảo sát đầu năm: “Gọi đến tên ai thì người đó lên nhận bài.”
Ninh thư lần lượt gọi tên những học sinh có điểm số trên 100, còn những học sinh dưới 100 điểm chỉ gọi tên chứ không thông báo điểm, coi như là giữ chút thể diện cho tụi nhóc.
Sau khi Ninh Thư phát hết, nhìn thấy một học sinh nữ đang cúi đầu nghịch điện thoại.
“Chu Tư Dao, mang điện thoại lên bục giảng, sau đó ra cửa lớp đứng.”
Cô gái bị gọi tên chậm rãi đứng dậy phân bua: “Cô ơi, em không nghịch điện thoại, em đang liên hệ với một lớp dạy thêm bên ngoài để cải thiện thành tích môn Ngữ văn ạ.”
Ninh Thư đi tới, liếc nhìn tờ bài thi của cô bé, 88 điểm.
Nhà trường đã có quy định, học sinh không được phép mang điện thoại đến lớp chứ đừng nói đến việc chơi điện thoại trong giờ học, giọng điệu Ninh Thư không tốt: “Bất luận là thế nào, thì cũng không được gọi điện trong giờ học.”
Chu Tư Dao cắn môi không chịu giao điện thoại.
Ninh Thư vươn tay ra giật lấy, nhưng đối phương lại không chịu thả tay, cô phải vất vả lắm mới thu được, sắc mặt hơi trầm xuống: “Đi ra ngoài cửa đứng.”
“Còn nữa, hôm qua phạt em chép bài văn em đã chép xong chưa?”
Chu Tư Dao không dám ầm ỹ vì Ninh Thư là giáo viên, có thể nghe rõ sự không phục trong giọng điệu: “Các bạn khác cũng sai đầy ra, tại sao chỉ mình em bị chép phạt năm lần, còn các bạn chỉ cần chép ba lần?”
Ninh Thư liếc cô học sinh một cái: “Em phạm lỗi nhiều hơn các bạn khác.”
Chu Tư Dao bước ra khỏi lớp, dựa vào tường ngoài cửa, vì tức giận nên tờ giấy trong tay đã bị cô vò nát, cô cho rằng Ninh Thư đang cố tình nhằm vào mình.
Buổi chiều tan học, lớp trưởng đứng dậy vỗ vỗ tay: “Ngày mai là ngày Nhà giáo cuối cùng trong sự nghiệp cấp ba của chúng ta, mọi người nghĩ xem nên tặng gì cho các thầy cô?”
Cả lớp bắt đầu thảo luận: “Tặng hoa đi, mỗi thầy cô một bó, rồi tìm bạn nào chữ đẹp một chút viết thêm thiệp chúc mừng nữa, xong việc.”
“Mua mấy cái cốc cũng được đó.”
“Có thể tặng quà khác nhau cho các thầy cô khác nhau, tặng thước kẻ cho Lão Triệu, tặng son cho cô Linda, lão Quách thích đan áo thì tặng len cuộn…”
Khi nói đến Ninh thư, học sinh đó dừng lại một chút: “Tặng gì cho cô Ninh bây giờ?”
Các giáo viên khác đều có đặc điểm riêng, tính cách khác biệt. Chỉ có Ninh Thư, cô ấy dường như không có gì đặc biệt và cũng không thực sự thích gì cả.
Chu Tư Dao tiếp lời: “Ninh bà già chỉ là giáo viên chủ nhiệm tạm thời, không cần tặng đâu.”
Mỗi giáo viên đều có một biệt danh, Ninh Thư cũng không ngoại lệ, bà già Ninh chính là biệt danh của cô, bởi vì cách ăn mặc của cô quá cổ hủ, tư tưởng bảo thủ, lại hay cằn nhằn. Cô thường xuyên không thể hiểu được suy nghĩ của bọn trẻ, như một người chưa hề có tuổi thanh xuân.
Tạ Thành Thành liếc nhìn Chu Tư dao, giọng điệu không vui: “Cho dù cô Ninh không phải là chủ nhiệm, nhưng cũng là giáo viên Ngữ năm của lớp mình. Các giáo viên bộ môn phụ khác đều có quà, chẳng có lý gì giáo viên bộ môn chính lại không có.”
Nếu vậy sẽ khiến cô Ninh xấu hổ.
“Nghiêm Lễ, cậu thấy thế nào?” Tạ Thành Thành muốn lôi kéo binh lính, nhưng quay đầu lại thì thấy chỗ ngồi của Nghiêm Lễ đã bỏ trống, lúc này mới nhớ ra cậu đã được gọi đi tham gia khóa huấn luyện Olympiad kể từ tiết tự học lần trước.
Chu Tư Dao chẳng mấy ý tốt kêu gọi: “Chi bằng cả lớp bỏ phiếu, xem có nên tặng hay không?”
Có người hô to: “Đồng ý bỏ phiếu.”
“Bà già Ninh tịch thu cả hai cái điện thoại của tớ, đến giờ vẫn chưa trả.”
“Cô ấy cũng đi mách lẻo với mẹ tớ, nói trong lớp tớ hay làm việc riêng, có cái việc bé tẹo như con muỗi vậy cũng phải mách cho được.”
……
Mỗi năm vào ngày Nhà giáo, ngoài bận việc thi cử ra thì cũng là thời điểm bận rộn nhất của Ninh Thư, phụ huynh học sinh đến tặng quà quá nhiều, cô lại còn phải đem trả lại từng chiếc phong bì, từng tấm thẻ mua sắm một.
Ninh Thư đã dành cả tiết tự học buổi tối để trả lời tin nhắn của phụ huynh học sinh và cũng nói thành tích gần đây của từng em cùng tình hình ở trường và những điều cần chú ý khác cho gia đình các em. Phụ huynh học sinh rất tin tưởng cô, họ cũng rất quý cô, nhận thấy rằng cô là một giáo viên tốt, có trách nhiệm, hy vọng cô có thể tiếp tục làm chủ nhiệm của lớp.
Ninh Thư nhìn điểm số và thứ hạng của học sinh, trong lòng thầm thở dài, nếu cứ tiếp tục thế này thì không thể được. Cô lấy ra một cuốn sổ rồi viết tên Chu Tư Dao lên đó, xem xét tình hình bài kiểm thi Ngữ văn lần này của em ấy, cân đo đong đếm điểm nào mạnh điểm nào yếu, sau đó bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để điều chỉnh lại kế hoạch học tập môn Ngữ văn sắp tới cho cô bé.
Bài kiểm tra môn Sinh học của Chu Tư Dao không tốt, Ninh Thư dự định ngày mai sẽ nói chuyện với cô Quách xem có cách nào để giúp em ấy cải thiện điểm số hay không.
Tiếp theo là Tạ Thành Thành, cậu nhóc rất thông minh, chỉ có điều hay mải chơi, kiến thức cơ bản chưa vững chắc, khía cạnh này cần được củng cố. Ninh Thư đưa ra nhận xét và vạch rõ kế hoạch học tập giúp từng học sinh trong lớp, cuối cùng là mở bảng điểm của Nghiêm Lễ ra xem.
Toán học đạt điểm tối đa, Vật lý và Hóa học cũng gần được điểm tối đa, Ngữ văn được 142 điểm, Anh văn được 148 điểm.
Chỉ cần tiếp tục duy trì phong độ này thì chắc chắn đậu vào Đại học Thanh Hoa hoặc Đại học Bắc Kinh, còn chuyên ngành thì có thể tùy chọn theo sở thích.
Ninh Thư vươn vai, dụi dụi đôi mắt mỏi nhừ, ngẩng đầu lên liền thấy một người đang đứng cạnh cửa văn phòng, người đó dừng lại bước chân: “Cô giáo Ninh?”
Nghiêm Kiều trở lại văn phòng thu dọn đồ đạc: “Muộn vậy rồi còn chưa tan làm sao?”
Ninh Thư cầm túi xách lên: “Bây giờ về đây.”
Khi xuống lầu, Ninh Thư lấy từ trong túi xách ra mấy tấm thẻ mua sắm, đưa cho Nghiêm Kiều: “Cái này tôi không thể nhận.”
Nghiêm Kiều không cầm, mà nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào, điều này khiến cô nhìn ra mấy phần đe dọa, như thể nếu cô không nhận anh sẽ bẻ gãy cổ cô ngay lập tức vậy.
Ninh Thư: “Thực sự không thể nhận.”
Nghiêm Kiều: “Vậy cô có nhận phong bì của những phụ huynh học sinh khác không?”
Ninh Thư: “Không có, tôi không nhận quà của phụ huynh nào cả.”
Nghiêm Kiều: “Vậy lần sau mời cô ăn cơm.”
Anh lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa, nhưng Ninh Thư lại nhìn thấy sự uy hiếp từ đôi mắt đào hoa đang khẽ cong đó.
Cô chỉ đành tạm thời nhận lời.
Ninh Thư đưa thẻ mua sắm cho Nghiêm Kiều, vô tình chạm vào đầu ngón tay anh, thời điểm nhiệt độ cơ thể của đôi bên va chạm, đột nhiên cô nghĩ đến việc tối qua anh đã ôm túi quà đến khu Vĩnh Ninh Lý để tỏ tình với mình.
Nên vội vàng rụt tay về: “Hai hộp trà tôi để ở bàn làm việc của tôi, hôm nay bận quá, ngày mai sẽ trả lại anh.”
Nghiêm Kiều liếc nhìn cuốn sổ trên tay Ninh Thư: “Sao hôm nay lại về muộn vậy?”
Ninh Thư không để ý đến cách hỏi chuyện của Nghiêm Kiều, nếu không cô sẽ nên hỏi lại một câu, tại sao anh lại biết trước đây cô không về muộn.
Đương nhiên Nghiêm Kiều sẽ không nói mấy ngày đầu anh với Nghiêm Lễ thường xuyên giở trò ma quái để dọa cô, cho nên anh biết rõ lịch trình hàng ngày của cô.
Ninh Thư trả lời: “Lần thi khảo sát này lớp tôi làm bài không tốt, vì vậy tôi giúp mấy em ấy xây dựng kế hoạch học tập.”
Cứ hễ nói đến học sinh trong lớp là Ninh Thư lại không dừng được.
“Nghiêm Lễ anh không cần lo lắng, duy nhất có một điều, buổi trưa vì muốn tranh thủ thời gian học nên em ấy thích ăn bánh mì luôn tại lớp.”
“Bảo em ấy chú ý đến sức khỏe, nhất định phải ăn uống cẩn thận.”
“Còn nữa, đồng phục của em ấy nên đổi sang size to hơn, quần sắp ngắn đến bắp chân mất rồi, trời chuẩn bị chuyển lạnh, mặc vậy sẽ bị lạnh bàn chân.”
Khuôn viên trường về đêm rất yên tĩnh, Ninh Thư nhận ra mình đang hơi lảm nhảm, giống bà mẹ già lắm điều, nên lập tức im lặng.
Nghiêm Kiều ngẩng đầu nhìn lên những vì sao trên bầu trời, một lúc sau mới quay lại nhìn cô: “Hai hũ trà đó đừng đưa lại cho tôi, nếu cô thích uống sau này tôi sẽ tặng thêm.”
——
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư đã bị chủ nhiệm Đào gọi đến mắng cho một trận, vì thành tích của lần thi khảo sát này của lớp A6 đã kéo tụt thành tích chung của toàn trường.
Ninh Thư: “Thật ra, điểm bình quân của lớp tôi lần này so với những lần trước đã tiến bộ hai bậc, hơn nữa kỷ cương trong lớp cũng được cải thiện rất nhiều.”
Nỗ lực của Ninh Thư, chủ nhiệm Đào hoàn toàn có thể nhìn ra, cô mới chỉ tiếp nhận lớp A6 hơn một tháng, không nhất định phải đâu vào đó, có chút tiến bộ cũng là điều rất tốt rồi.
Ninh Thư nhân cơ hội nhắc nhở chủ nhiệm Đào: “Chủ nhiệm mới của lớp 12A6 đã chọn được chưa?”
Chủ nhiệm Đào: “Cô thử nghĩ mà xem, nếu như dưới sự dẫn dắt của cô, có thể đưa lớp A6 từ vị trí cuối bảng lên vị trí đầu tiên, như vậy có phải lợi hại không?”
Ninh Thư vừa nghe đã đoán ra không có ứng cử viên nào cho vị trí đó cả: “Được, tôi biết rồi.”
Chủ nhiệm Đào biết cô lo lắng cho sức khỏe của mẹ cô, nên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cuối tuần này tôi bảo một thầy cô nào đó cùng tôi đến nhà thăm bác gái.”
Ninh Thư: “Không cần đâu, cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm ạ.”
Hai người đang nói chuyện thì cửa văn phòng chủ nhiệm vang lên tiếng gõ, bên ngoài có hai học sinh đang khệ nệ xách một hộp đồ bước vào.
“Chủ nhiệm Đào, đây là món quà ngày Nhà giáo do tất cả học sinh cuối cấp bọn em góp lại muốn tặng thầy. Cảm ơn những lời dạy bảo ân cần của thầy, chúng em hy vọng thầy sẽ thích nó.”
Chiếc hộp xem ra rất nặng, bên ngoài có dán một lớp giấy gói màu xanh, nhìn không rõ bên trong là đồ vật gì.
Chủ nhiệm Đào tươi cười nói: “Quà gì thế? Lại còn cần góp nữa.”
Học sinh: “Thầy mở ra là biết ngay thôi ạ, tạm biệt chủ nhiệm Đào.”
Cả hai lập tức bỏ chạy sau khi nói xong.
Rất ít học sinh thích một người chủ nhiệm khoa cứ suốt ngày lang thang ngoài cửa lớp lúc nào cũng chỉ chăm chăm rình để bắt lỗi chúng.
Chủ nhiệm Đào rất cẩn thận, ông ta quay đầu lại hỏi Ninh Thư: “Tôi có cần báo cảnh sát trước không? Nhỡ đâu bên trong là một quả bom thì sao?”
Tuy rằng nói vậy nhưng gương mặt chủ nhiệm Đào vẫn nở nụ cười tươi rói như cũ.
Ninh thư: “Hay để tôi bóc giúp nhé?”
Chủ nhiệm Đào: “Không cần đâu, tấm lòng của học sinh tôi phải tự tay mình bóc.”
Ông ta không khỏi cảm thán: “Mấy cậu học sinh đó, thường ngày nhìn thấy tôi như nhìn thấy cọp, liền lập tức quay đầu bỏ chạy, không ngờ lại còn chuẩn bị quà tặng tôi trong ngày Nhà giáo.”
Chủ nhiệm Đào vừa nói vừa xé lớp giấy gói: “Cô giáo Ninh luôn quan tâm hết mực đến học sinh, chắc chắn nhận được thiệp cảm ơn của học sinh rồi chứ?”
Ninh Thư không lên tiếng.
Chủ nhiệm Đào mở hộp giấy ra, bên trong có mười tám hũ dầu ớt thương hiệu Lao Ganma, được xếp ngay ngắn, bên trên còn có một tờ giấy A4.
Thượng thư: Nữ thần, ngày lễ vui vẻ.
Ninh Thư: “…”
Nụ cười trên gương mặt chủ nhiệm Đào đột nhiên đông cứng, ông ta gầm lên: “Tôi thấy đám nhóc kia chắc là muốn chọn cái chết!”
Chủ nhiệm Đào tên là Đào Bích Hoa, gần giống với tên của nữ thần quốc dân Đào Hoa Bích, lại suốt ngày cầm chiếc hũ thủy tinh đựng dầu ớt Lao Ganma để pha trà, nên đám học sinh đã đặt cho ông biệt danh là: Nữ thần.
Bước ra khỏi văn phòng chủ nhiệm khoa, Ninh Thư tình cờ gặp chủ nhiệm lớp A1 Tần Nguyệt Hương đang đi lên.
Tần Nguyệt Hương đang cầm trên tay một bó hoa loa kèn rất lớn, cô ta cúi đầu ngửi thử: “Mấy đứa nhóc lớp tôi thật là, đã nói không được lãng phí tiền rồi, nhưng không chịu nghe, cứ nhất quyết phải tặng bằng được.”
“Lũ trẻ nói, Cô Tần, tuy rằng cô không có bạn trai, nhưng chúng em chính là người tình của cô.” Tần Nguyệt Hương sờ sờ bó hoa: “Bây giờ bọn trẻ đứa nào cũng tinh ranh vậy đó, ôi trái tim thiếu nữ của tôi.”
Ninh Thư mở cửa đi vào văn phòng.
Chỉ mới có nửa ngày, cả văn phòng đều biến thành biển hoa, thầy cô nào cũng có hoa hoặc gói quà trên bàn làm việc. Duy chỉ có bàn Ninh Thư là trống trơn, bên trên mặt bàn cuốn sổ tay với dòng chữ “Kế hoạch học tập năm cuối của lớp 12A6” nằm cô đơn tại đó.
Tần Nguyệt Hương đi vào ngay sau Ninh Thư, cố ý hỏi: “Cô giáo Ninh, cô chưa nhận được quà à?”
Ninh Thư và Tần Nguyệt Hương vào trường cùng một năm, cả hai đều dạy môn Ngữ văn, nên thường bị đem ra so sánh. Tần Nguyệt Hương tính tình thích cạnh tranh và thích làm mọi thứ mà cô ta muốn để trấn áp Ninh Thư.
Lần này Nghiêm Lễ nhất quyết muốn chuyển từ lớp A1 sang lớp A6, hơn nữa lại sống chết từ chối đưa ra lý do, Tần Nguyệt Hương đã luôn nghi ngờ rằng Ninh Thư chính là nguyên nhân, nên càng thích gây sự với cô.
Cô giáo Quách nhìn thấy Ninh Thư, liền cầm bó hoa Cẩm chướng trên bàn mình đưa qua: “Vừa rồi có tiết Sinh học, học sinh trong lớp nhờ chị gửi cái này cho em.”
Ánh mắt Ninh Thư dần dần sáng lên. Nhưng ngay khi cô nhìn thấy tấm thiệp bên trên chưa kịp gỡ xuống, đôi mắt mới sáng chẳng được bao lâu của cô lập tức mờ đi.
Tần Nguyệt Hương đứng ở phía sau Ninh Thư, dùng câu nghi vấn nhưng lại nói với giọng điệu như thể đang đưa ra lời tuyên bố: “Trên thiệp sao lại ghi tên cô giáo Quách thế kia?”
Sự tốt bụng của cô giáo Quách đã bị câu nói của Tần Nguyệt Hương đánh vỡ vụn, đặt Ninh Thư vào tình huống càng xấu hổ hơn.
Các giáo viên khác đều im lặng, bọn họ càng giả vờ như không nghe thấy gì lại càng khiến người duy nhất chưa nhận được món quà nào thêm thảm hại và đáng thương hơn.
Ninh Thư yên lặng nhặt túi quà đặt dưới bàn lên, cười nói: “Đây là trà mà học sinh tôi tặng, cũng khá đắt, là trà Long Tỉnh.”
Cô giáo Quách thở phào nhẹ nhõm, liền cười đùa: “Học sinh lớp A6 thật là thiên vị, tặng tôi có mấy bông hoa vậy là lại tặng cô giáo Ninh trà ngon như vậy.”
Ninh Thư: “Học sinh lớp tôi thực sự rất tốt, sợ tôi giảng bài khô họng nên tặng trà cho tôi.”
Giọng cô dần trầm xuống, như thể đang tự nói tự an ủi chính mình: “Học sinh lớp tôi đều rất thích tôi.”
Nghiêm Kiều đứng ở cửa văn phòng, nhìn chiếc túi màu hồng in đầy chữ “Love” bên trên, đang đặt trên bàn Ninh Thư.
Anh nhớ tới bộ dạng tối qua cô đã ngồi trong văn phòng để giúp học sinh lên kế hoạch học tập, anh không lên tiếng, cũng không bước vào, vừa định quay người rời đi thì bị người khác gọi lại: “Thầy Nghiêm.”
Ninh Thư nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt Nghiêm Kiều đang rơi trên bàn cô mà chưa kịp thu về, cô biết anh đã nhận ra. Như bị lột trần rồi ném giữa sân khấu, có phải tất cả mọi người đều biết sự xấu xí của cô rồi không?
Cô là một kẻ nói dối.
Ninh Thư tháo kính xuống, nhanh chóng dùng mu bàn tay lau mắt, như thể cô vừa gặp một luồng gió thổi tung cát lên mắt vậy. Cô cúi thấp đầu, không biết nên nhìn đi đâu, lại càng không dám đối diện với Nghiêm Kiều.
Cô đã tố cáo việc trên tay anh có hình xăm, hình xăm đó xem ra rất quan trọng với anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Vừa nghĩ tới lời nói dối của mình sẽ bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Khi tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng hơn một chút, thì những gì đập vào mắt lại chính là một bông hoa Cẩm chướng đỏ cùng đôi mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy của người đàn ông.
Cô nghe thấy giọng nói của anh, như thể từ trên trời truyền đến: “Phụ huynh học sinh cũng rất thích cô giáo Ninh.”
“Chúc mừng ngày Nhà giáo.”
Bình luận facebook