Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Lần Đầu Tiên Gặp Lệ Thiếu
Một thân ảnh xinh đẹp động lòng người hiện lên trong gương, thiếu nữ tựa như búp bê xinh đẹp.
Cô có làn da trắng nõn, đôi môi anh đào, một đôi mắt long lanh như sương mai, đẹp đến không biết phải dùng từ gì để hình dung.
Kết hợp với bộ váy công chúa càng làm nổi lên vẻ xinh đẹp thuần khiết của cô.
Nếu như không có miếng vải băng vết thương trên đầu, cùng với vài chỗ bị sưng trên mặt cô, vậy thì sẽ càng thêm hoàn mỹ.
"Cô Nguyễn, cậu chủ đang đợi cô, mời đi theo tôi!" Người đàn ông đeo kính vàng thờ ơ nhìn Nguyễn Manh Manh, sau đó ánh mắt lập tức lóe lên.
Bị thương mà vẫn có thể đẹp như vậy?
Vẻ mặt thờ ơ của anh ta lập tức biến mất, nghĩ tới thân phận của cô gái trước mặt này.
"À, cái này, có thể nói cho tôi biết...!cậu chủ của anh là ai được không? Anh ta muốn gặp tôi làm gì vậy?" Nguyễn Manh Manh nhìn bộ váy trên người mình thì có chút ngượng ngùng.
Thực sự không rõ, đối phương cứu mình, rồi lại cho cô mặc váy xinh đẹp như vậy để làm gì?
"Tôi là Lăng Bắc, trợ lý của cậu chủ!"
"Hả?" Nguyễn Manh Manh có chút mơ màng, cô không hỏi anh ta, mà chính là đang hỏi cậu chủ của anh ta kìa.
Người đàn ông mặt không đổi sắc nói: "Cô Nguyễn có thể gọi thẳng tên của tôi.
Thế nhưng, cậu chủ họ Lệ, đây là nhà họ Lệ...!Còn việc anh ấy muốn nói gì với cô, chờ sau khi gặp rồi khác rõ."
Lời Lăng Bắc vừa nói xong, đại não của Nguyễn Manh Manh như lập tức nổ tung.
Lệ...!họ Lệ? Cậu chủ của bọn họ vậy mà lại là họ Lệ?
Trong đầu Nguyễn Manh Manh, lập tức hiện lên hình ảnh đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, lẽ lào tên họ Lệ đó sau khi tỉnh lại, chẳng những chưa quên chuyện tối hôm qua, mà còn nhớ rõ mặt cô thì sao?
Loại thuốc đó chẳng nhẽ mất tác dụng rồi?
Nguyễn Manh Manh lúc này gần như sắp khóc.
Oan ức vừa mới chịu ở bệnh viện lập tức bị cô ném ra phía sau.
Dưới sự thúc giục của Lăng Bắc, cô mang theo vẻ mặt không tình nguyện mà đi ra ngoài.
Trong lúc, Nguyễn Manh Manh lặng lẽ quan sát bốn phía, phát hiện nhà họ Lệ này quả thực là quá lớn, nhất là phòng chính rộng lớn như một cung điện nguy nga.
Dù cho cô có thể gặp tất cả bảo vệ nhà họ Lệ, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ bị lạc trong tòa cung điện rộng lớn này.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đi theo Lăng Bắc.
Đi qua vào cánh cửa vòm theo kiểu châu Âu, bọn họ rốt cuộc cũng đi tới trước một cánh cửa lớn.
"Cốc cốc..."
Lăng Bắc lễ phép gõ cửa: "Cậu chủ, người đã tới!"
Bên trong không có ai trả lời, nhưng cửa lớn thì đã mở ra.
"Vào đi!" Lăng Bắc đè thấp giọng nhắc nhở cô một cái, sau đó đẩy cô đi vào phòng.
"Rầm!"
Bỉ đẩy vào, cô còn chưa kịp quay đầu thì cửa đã bị đóng lại.
Trong nháy mắt, cả căn phòng rơi vào yên lặng.
Nguyễn Manh Manh cúi đầu đứng ở cửa, trong lòng đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Nhìn thấy cậu hai nhà họ Lệ, cô nên nói gì đây?
Liều chết không nhận, hay là ôm đùi cầu xin tha thứ?
Nguyễn Manh Manh cúi đầu, miên man suy nghĩ.
Suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hề nghe thấy động tĩnh gì.
Cô muốn trộm nhìn, nhưng Lệ Quân Đình không nói chuyện với cô, cô liền không dám ngẩng đầu.
Dù sao tối qua là cô "cường bạo" anh ta, để tỏ lòng thành ý của mình, cô tốt nhất vẫn nên im lặng chờ Lệ Quân Đình hỏi tội thì hơn.
Nhưng...!làm sao anh ta vẫn chưa nói gì?
Nguyễn Manh Manh không nhịn được, hít một hơi thật sâu, sau đó dứt khoát ngẩng đầu.
Cho rằng sẽ nhìn thấy khuôn mặt đầy tức giận của Lệ Quân Đình.
Thế nhưng ai biết, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đàn ông đang lạnh lùng ngồi trước bàn làm việc, chăm chú duyệt văn kiện..
Cô có làn da trắng nõn, đôi môi anh đào, một đôi mắt long lanh như sương mai, đẹp đến không biết phải dùng từ gì để hình dung.
Kết hợp với bộ váy công chúa càng làm nổi lên vẻ xinh đẹp thuần khiết của cô.
Nếu như không có miếng vải băng vết thương trên đầu, cùng với vài chỗ bị sưng trên mặt cô, vậy thì sẽ càng thêm hoàn mỹ.
"Cô Nguyễn, cậu chủ đang đợi cô, mời đi theo tôi!" Người đàn ông đeo kính vàng thờ ơ nhìn Nguyễn Manh Manh, sau đó ánh mắt lập tức lóe lên.
Bị thương mà vẫn có thể đẹp như vậy?
Vẻ mặt thờ ơ của anh ta lập tức biến mất, nghĩ tới thân phận của cô gái trước mặt này.
"À, cái này, có thể nói cho tôi biết...!cậu chủ của anh là ai được không? Anh ta muốn gặp tôi làm gì vậy?" Nguyễn Manh Manh nhìn bộ váy trên người mình thì có chút ngượng ngùng.
Thực sự không rõ, đối phương cứu mình, rồi lại cho cô mặc váy xinh đẹp như vậy để làm gì?
"Tôi là Lăng Bắc, trợ lý của cậu chủ!"
"Hả?" Nguyễn Manh Manh có chút mơ màng, cô không hỏi anh ta, mà chính là đang hỏi cậu chủ của anh ta kìa.
Người đàn ông mặt không đổi sắc nói: "Cô Nguyễn có thể gọi thẳng tên của tôi.
Thế nhưng, cậu chủ họ Lệ, đây là nhà họ Lệ...!Còn việc anh ấy muốn nói gì với cô, chờ sau khi gặp rồi khác rõ."
Lời Lăng Bắc vừa nói xong, đại não của Nguyễn Manh Manh như lập tức nổ tung.
Lệ...!họ Lệ? Cậu chủ của bọn họ vậy mà lại là họ Lệ?
Trong đầu Nguyễn Manh Manh, lập tức hiện lên hình ảnh đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, lẽ lào tên họ Lệ đó sau khi tỉnh lại, chẳng những chưa quên chuyện tối hôm qua, mà còn nhớ rõ mặt cô thì sao?
Loại thuốc đó chẳng nhẽ mất tác dụng rồi?
Nguyễn Manh Manh lúc này gần như sắp khóc.
Oan ức vừa mới chịu ở bệnh viện lập tức bị cô ném ra phía sau.
Dưới sự thúc giục của Lăng Bắc, cô mang theo vẻ mặt không tình nguyện mà đi ra ngoài.
Trong lúc, Nguyễn Manh Manh lặng lẽ quan sát bốn phía, phát hiện nhà họ Lệ này quả thực là quá lớn, nhất là phòng chính rộng lớn như một cung điện nguy nga.
Dù cho cô có thể gặp tất cả bảo vệ nhà họ Lệ, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ bị lạc trong tòa cung điện rộng lớn này.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đi theo Lăng Bắc.
Đi qua vào cánh cửa vòm theo kiểu châu Âu, bọn họ rốt cuộc cũng đi tới trước một cánh cửa lớn.
"Cốc cốc..."
Lăng Bắc lễ phép gõ cửa: "Cậu chủ, người đã tới!"
Bên trong không có ai trả lời, nhưng cửa lớn thì đã mở ra.
"Vào đi!" Lăng Bắc đè thấp giọng nhắc nhở cô một cái, sau đó đẩy cô đi vào phòng.
"Rầm!"
Bỉ đẩy vào, cô còn chưa kịp quay đầu thì cửa đã bị đóng lại.
Trong nháy mắt, cả căn phòng rơi vào yên lặng.
Nguyễn Manh Manh cúi đầu đứng ở cửa, trong lòng đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Nhìn thấy cậu hai nhà họ Lệ, cô nên nói gì đây?
Liều chết không nhận, hay là ôm đùi cầu xin tha thứ?
Nguyễn Manh Manh cúi đầu, miên man suy nghĩ.
Suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hề nghe thấy động tĩnh gì.
Cô muốn trộm nhìn, nhưng Lệ Quân Đình không nói chuyện với cô, cô liền không dám ngẩng đầu.
Dù sao tối qua là cô "cường bạo" anh ta, để tỏ lòng thành ý của mình, cô tốt nhất vẫn nên im lặng chờ Lệ Quân Đình hỏi tội thì hơn.
Nhưng...!làm sao anh ta vẫn chưa nói gì?
Nguyễn Manh Manh không nhịn được, hít một hơi thật sâu, sau đó dứt khoát ngẩng đầu.
Cho rằng sẽ nhìn thấy khuôn mặt đầy tức giận của Lệ Quân Đình.
Thế nhưng ai biết, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đàn ông đang lạnh lùng ngồi trước bàn làm việc, chăm chú duyệt văn kiện..
Bình luận facebook