Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171: Bạo Quân Lên Sàn
Nguyễn Manh Manh không nhịn được nhổ nước bọt ở trong lòng.
Cô cũng không phải ngốc, không tránh ra, lẽ nào đứng yên ở đó cho bà ta đánh?
Trước đây là cô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mới sẽ mang ảo tưởng trong lòng đối với bà nội cô, làm cho cô bà nội ỷ vào thân phận bắt nạt cô.
Nhưng bây giờ thì sao...
"Bà nội, nếu như bà nói chuyện cẩn thận, có lẽ con có thể ngồi xuống ôn hòa nhã nhặn giảng đạo lý với bà.
Nhưng...!Nếu như bà ra tay nữa, không những con sẽ trốn, nói không chừng còn có thể phản kích.
Bà biết đó, sức lực con lớn, có thể sẽ không nhẹ không nặng."
Nguyễn Manh Manh một bên dựa vào cửa, một bên nhìn chằm chằm bà Nguyễn.
Nếu như bà thật muốn đánh cô, cô liền từ văn phòng đi ra ngoài, làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, bà nội cô là người bất công thế nào.
"Mày...! Mày nói cái gì? Lẽ nào, mày còn muốn ra tay với bộ xương già này sao! Tốt, vậy mày đến đi, tao không tin ngày hôm nay còn không trị được mày!"
Bà Nguyễn tức giận, không nghĩ tới Nguyễn Manh Manh lại thật sự dám ngỗ nghịch mình.
"Tuyết Cầm, đi, bắt lấy nó cho mẹ...!Mẹ ngược lại muốn xem xem, con bé chết tiệt này có dám đánh trả hay không!"
Nguyễn Tuyết Cầm nghe được lời của mẹ, lập tức nhào tới Nguyễn Manh Manh.
Thân là dì, Nguyễn Tuyết Cầm đoán là Nguyễn Manh Manh không dám đánh trả.
Mở hai tay ra xông tới, muốn bắt được Nguyễn Manh Manh, không cho cô trốn.
Nguyễn Manh Manh đương nhiên sẽ không ngốc đứng bất động.
Cô theo bản năng lùi về phía sau.
Mới vừa lùi tới cửa, phía sau lưng lại đột nhiên va trên một cái vật cưng cứng.
Cô ngẩn người, đó là một lồng ngực rắn chắc thuộc về nam tính, tinh tráng.
Một giây sau, cánh tay cứng cỏi mạnh mẽ của người đàn ông luồn qua từ dưới hai tay cô, nâng đỡ cô.
Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Nguyễn Manh Manh, nhất thời rơi vào một bộ lồng ngực quen thuộc mà rộng rãi.
Hô hấp hơi ngừng lại.
Hơi thở đặc trưng thuộc về người đàn ông nào đó, nương theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, hít vào trong mũi.
Hầu như không cần quay lại, Nguyễn Manh Manh cũng biết, người phía sau tiếp được cô là ai.
Cơ thể cô hơi cứng ngắc, lại theo bản năng cưỡng chế kích động muốn chuyển mắt nhìn anh.
Cứ như thế giằng co hai giây, người đàn ông phía sau lại đột nhiên chuyển động.
Chỉ cảm thấy người đàn ông ôm lấy cô cúi người, cúi đầu, tay lớn đi xuống đến eo nhỏ của cô.
Sau đó ngay lập tức, anh liền đỡ eo cô, xoay chuyển cô lại đây.
Ấn cơ thể nho nhỏ vào trong lòng, dưới cằm đặt lên tóc đen mềm mại của cô.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, còn không cho anh biết, em là muốn cho anh lo lắng sao?" Giọng trầm thấp từ tính, mang theo hơi thở lạnh lùng độc nhất của Lệ Quân Ngự, tiến vào lỗ tai cô.
Âm điệu vẫn lạnh lùng thanh đạm, nhưng giọng điệu lại trầm thấp, không lạnh lùng nghiêm nghị giống như bình thường.
Nguyễn Manh Manh hơi run run.
Tuy rằng không nghĩ tới tìm anh, nhưng cũng thử nghĩ tới, nếu như Lệ Quân Ngự đến rồi, khi anh biết mình gây họa, sẽ tức giận thế nào.
Giống như thái độ trầm thấp ôn hòa bây giờ, là cô chưa bao giờ nghĩ tới.
"Tại sao không nói chuyện, hả?" Thấy cô không nhúc nhích, chỉ là chôn đầu nhỏ ở lồng ngực anh, anh liền tiếp tục hỏi.
Tiếng nói trầm thấp nặng nề, mang theo một luồng ma lực làm người an tâm.
Cái ôm của anh tuy tốt, ấm áp an toàn, nhưng Nguyễn Manh Manh lại không muốn nói chuyện.
Trong lòng cô không hiểu sao có chút khó nói.
Mấy ngày nay, thật vất vả mới thu lại tâm trạng sắp mãnh liệt trào ra kia.
Cô tự nói với mình, cho dù không có Lệ Quân Ngự, Nguyễn Manh Manh cô cũng có thể sống thật vui vẻ.
Cô thật vất vả mới quen thuộc, không muốn ỷ lại anh.
Vì vậy, lúc hiệu trưởng hỏi cô, cô không nhờ vả anh.
Bây giờ, đương nhiên cũng không nhờ.
Người đàn ông chờ cô, đợi một lát, lại chậm chạp không chờ được một câu trả lời của thiếu nữ trong lòng.
Ngược lại là một số người không có mắt, ở một bên hùng hùng hổ hổ, rất chướng mắt.
"Người trẻ tuổi này đến rất đúng lúc, tôi vừa vặn có việc thông báo cậu!"
Từ khi bà Nguyễn nghe Nguyễn Kiều Kiều nói, Nguyễn Manh Manh quen bạn trai là người có tiền, bà liền quyết định chủ ý muốn phá hoại bọn họ.
Nguyễn Manh Manh dựa vào cái gì gả đến nhà tốt?
Nguyễn Manh Manh dựa vào cái gì mà sống hạnh phúc!
Không được, tuyệt đối không được, trong tay nó còn có cổ phần ông già cho nó, nếu như gả cho người có điều kiện tốt, những cổ phần kia liền không lấy lại được!
"Tôi cho cậu biết đây cậu nhóc, từ khi cậu đón con bé chết tiệt Nguyễn Manh Manh này đi rồi, nó liền không học được, hay tranh luận ngỗ nghịch trưởng bối.
Tôi mặc kệ cậu là kim chủ của nó, hay là bạn trai, dù sao...!Thân là bà nội của nó, tôi kiên quyết phản đối với các người đến với nhau!".
Cô cũng không phải ngốc, không tránh ra, lẽ nào đứng yên ở đó cho bà ta đánh?
Trước đây là cô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mới sẽ mang ảo tưởng trong lòng đối với bà nội cô, làm cho cô bà nội ỷ vào thân phận bắt nạt cô.
Nhưng bây giờ thì sao...
"Bà nội, nếu như bà nói chuyện cẩn thận, có lẽ con có thể ngồi xuống ôn hòa nhã nhặn giảng đạo lý với bà.
Nhưng...!Nếu như bà ra tay nữa, không những con sẽ trốn, nói không chừng còn có thể phản kích.
Bà biết đó, sức lực con lớn, có thể sẽ không nhẹ không nặng."
Nguyễn Manh Manh một bên dựa vào cửa, một bên nhìn chằm chằm bà Nguyễn.
Nếu như bà thật muốn đánh cô, cô liền từ văn phòng đi ra ngoài, làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, bà nội cô là người bất công thế nào.
"Mày...! Mày nói cái gì? Lẽ nào, mày còn muốn ra tay với bộ xương già này sao! Tốt, vậy mày đến đi, tao không tin ngày hôm nay còn không trị được mày!"
Bà Nguyễn tức giận, không nghĩ tới Nguyễn Manh Manh lại thật sự dám ngỗ nghịch mình.
"Tuyết Cầm, đi, bắt lấy nó cho mẹ...!Mẹ ngược lại muốn xem xem, con bé chết tiệt này có dám đánh trả hay không!"
Nguyễn Tuyết Cầm nghe được lời của mẹ, lập tức nhào tới Nguyễn Manh Manh.
Thân là dì, Nguyễn Tuyết Cầm đoán là Nguyễn Manh Manh không dám đánh trả.
Mở hai tay ra xông tới, muốn bắt được Nguyễn Manh Manh, không cho cô trốn.
Nguyễn Manh Manh đương nhiên sẽ không ngốc đứng bất động.
Cô theo bản năng lùi về phía sau.
Mới vừa lùi tới cửa, phía sau lưng lại đột nhiên va trên một cái vật cưng cứng.
Cô ngẩn người, đó là một lồng ngực rắn chắc thuộc về nam tính, tinh tráng.
Một giây sau, cánh tay cứng cỏi mạnh mẽ của người đàn ông luồn qua từ dưới hai tay cô, nâng đỡ cô.
Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Nguyễn Manh Manh, nhất thời rơi vào một bộ lồng ngực quen thuộc mà rộng rãi.
Hô hấp hơi ngừng lại.
Hơi thở đặc trưng thuộc về người đàn ông nào đó, nương theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, hít vào trong mũi.
Hầu như không cần quay lại, Nguyễn Manh Manh cũng biết, người phía sau tiếp được cô là ai.
Cơ thể cô hơi cứng ngắc, lại theo bản năng cưỡng chế kích động muốn chuyển mắt nhìn anh.
Cứ như thế giằng co hai giây, người đàn ông phía sau lại đột nhiên chuyển động.
Chỉ cảm thấy người đàn ông ôm lấy cô cúi người, cúi đầu, tay lớn đi xuống đến eo nhỏ của cô.
Sau đó ngay lập tức, anh liền đỡ eo cô, xoay chuyển cô lại đây.
Ấn cơ thể nho nhỏ vào trong lòng, dưới cằm đặt lên tóc đen mềm mại của cô.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, còn không cho anh biết, em là muốn cho anh lo lắng sao?" Giọng trầm thấp từ tính, mang theo hơi thở lạnh lùng độc nhất của Lệ Quân Ngự, tiến vào lỗ tai cô.
Âm điệu vẫn lạnh lùng thanh đạm, nhưng giọng điệu lại trầm thấp, không lạnh lùng nghiêm nghị giống như bình thường.
Nguyễn Manh Manh hơi run run.
Tuy rằng không nghĩ tới tìm anh, nhưng cũng thử nghĩ tới, nếu như Lệ Quân Ngự đến rồi, khi anh biết mình gây họa, sẽ tức giận thế nào.
Giống như thái độ trầm thấp ôn hòa bây giờ, là cô chưa bao giờ nghĩ tới.
"Tại sao không nói chuyện, hả?" Thấy cô không nhúc nhích, chỉ là chôn đầu nhỏ ở lồng ngực anh, anh liền tiếp tục hỏi.
Tiếng nói trầm thấp nặng nề, mang theo một luồng ma lực làm người an tâm.
Cái ôm của anh tuy tốt, ấm áp an toàn, nhưng Nguyễn Manh Manh lại không muốn nói chuyện.
Trong lòng cô không hiểu sao có chút khó nói.
Mấy ngày nay, thật vất vả mới thu lại tâm trạng sắp mãnh liệt trào ra kia.
Cô tự nói với mình, cho dù không có Lệ Quân Ngự, Nguyễn Manh Manh cô cũng có thể sống thật vui vẻ.
Cô thật vất vả mới quen thuộc, không muốn ỷ lại anh.
Vì vậy, lúc hiệu trưởng hỏi cô, cô không nhờ vả anh.
Bây giờ, đương nhiên cũng không nhờ.
Người đàn ông chờ cô, đợi một lát, lại chậm chạp không chờ được một câu trả lời của thiếu nữ trong lòng.
Ngược lại là một số người không có mắt, ở một bên hùng hùng hổ hổ, rất chướng mắt.
"Người trẻ tuổi này đến rất đúng lúc, tôi vừa vặn có việc thông báo cậu!"
Từ khi bà Nguyễn nghe Nguyễn Kiều Kiều nói, Nguyễn Manh Manh quen bạn trai là người có tiền, bà liền quyết định chủ ý muốn phá hoại bọn họ.
Nguyễn Manh Manh dựa vào cái gì gả đến nhà tốt?
Nguyễn Manh Manh dựa vào cái gì mà sống hạnh phúc!
Không được, tuyệt đối không được, trong tay nó còn có cổ phần ông già cho nó, nếu như gả cho người có điều kiện tốt, những cổ phần kia liền không lấy lại được!
"Tôi cho cậu biết đây cậu nhóc, từ khi cậu đón con bé chết tiệt Nguyễn Manh Manh này đi rồi, nó liền không học được, hay tranh luận ngỗ nghịch trưởng bối.
Tôi mặc kệ cậu là kim chủ của nó, hay là bạn trai, dù sao...!Thân là bà nội của nó, tôi kiên quyết phản đối với các người đến với nhau!".
Bình luận facebook