Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215: Con Không Trở Về Với Ba
"Cậu.
.
." Nguyễn Triệu Thiên trở về, đầy mặt oán giận, "Cậu dám cản chúng tôi? !"
Thằng nhóc thúi này, làm việc không nhẹ không nặng, hại nhà họ Nguyễn mất mặt lớn trước mặt ở thân thích bạn tốt, không những không xin lỗi bù đắp, lại còn dám đến ngang ngược.
"Không, ba có thể đi." Giọng điệu Lệ Quân Ngự lạnh nhạt, ánh mắt tối om om trừng trừng rơi vào trên mặt Nguyễn Manh Manh.
"Nhưng cô ấy, nhất định phải ở lại."
Nguyễn Triệu Thiên đi đâu, anh không thèm để ý.
Có điều mèo con vừa mới tự mình đồng ý, trở về với anh, liền không thể nuốt lời.
"Cậu ——" Nguyễn Triệu Thiên tức giận đến ngực khó chịu, ánh mắt của thằng nhóc thúi này nhìn ông lại không hề che giấu ghét bỏ.
Nhưng lúc nhìn Manh Manh, lại vô cùng thâm trầm dịu dàng.
ở ngay trước mặt ông, lại dám trừng trừng phóng điện về phía con gái của ông.
Cũng quá không để ông vào trong mắt!
"Tôi nói rồi, không đồng ý các người ở cùng nhau, cậu và Manh Manh bắt đầu từ bây giờ coi như chia tay.
.
.
Những chuyện vừa nãy cậu quá làm bừa, tôi nể tình vì trút giận cho Manh Manh, lần này liền không so đo với cậu.
Tôi cũng không báo cảnh sát, cậu đi đi!"
Nguyễn Triệu Thiên phất tay với Lệ Quân Ngự một cái, cảm giác mình đã hết lòng.
Ai biết, ông vừa mới nói xong, liền nhìn thấy người trẻ tuổi đứng trước người ông, môi mỏng khẽ giương lên, càng nổi lên một nụ cười lạnh bạc.
"Thì ra ba cũng biết, con làm như vậy là đang vì trút giận cho Nguyễn Manh Manh." Giọng điệu Lệ Quân Ngự lạnh lẽo, cho dù khóe môi giương lên, nhưng ý cười lại không đạt đáy mắt.
"Nếu ba biết, tại sao lại tổ chức tiệc mừng thọ cho người bắt nạt con gái ba? Tại sao phải chọn phòng yến hội Ngự Đường chỉ mở ra đối với chính khách? Tại sao một nhà năm người hạnh phúc mỹ mãn đứng ở trên đài, lại để Nguyễn Manh Manh ở một mình, lẻ loi vứt dưới đài?"
Đại thiếu gia Lệ gia rất bận, cũng rất thiếu kiên nhẫn ứng phó phiền phức.
Vì vậy rất ít khi đối với người không liên quan, nói nhiều lời như vậy.
Nhưng lần này, anh không những quản chuyện vô bổ, còn một hơi, liền hỏi ba câu tại sao.
Việc này không chỉ làm cho Nguyễn Triệu Thiên sựng lại, cũng làm cho quản lí và bọn cận vệ ở một bên nghe được sửng sốt.
Đại thiếu gia nhà bọn họ, lúc nào trở nên nhiệt tình như vậy?
"Tôi.
.
.
Tôi cũng là bị bất đắc dĩ." Nguyễn Triệu Thiên bị Lệ Quân Ngự nói, mặt lúc xanh lúc trắng một trận.
ông biết mình cũng có việc làm không tốt.
ông tái giá một lần nữa, chẳng khác nào có hai gia đình, việc cân bằng hai gia đình, làm thế nào cũng sẽ có chỗ sơ sẩy.
Thế nhưng, ông cảm giác mình đã cho Manh Manh đủ nhiều tình yêu.
"Bị bất đắc dĩ sao?" ý lạnh nơi khóe môi Lệ Quân Ngự không có tản đi, ẩn trào phúng.
"Bị bất đắc dĩ, làm tiệc chúc thọ cho bà già cầm bình hoa đập đầu con gái ba?"
"Bị bất đắc dĩ, lúc con gái ba bị đuổi ra khỏi nhà gần một tháng, mới tìm đến cửa?"
"Bị bất đắc dĩ đến mức, ngay cả con gái ba chuyển trường, chỉ sợ cũng không phải ngay lập tức biết được, đúng không?"
"Tôi, tôi chỉ là muốn cho con bé Manh Manh này một chút giáo huấn.
Một tháng trước con bé gây họa lớn, tôi cảm thấy cưng chiều con bé đến quá mức rồi, cho nên muốn lạnh nhạt con bé một chút.
Đó chỉ là hù dọa con bé.
.
."
"Chờ một chút —— "
Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên không dám tin tưởng ngẩng đầu, nghiêng mặt sang bên, ngược lại nắm lấy tay ba cô.
"Gây họa lớn.
.
.
Ba ba, có phải là đến bây giờ, ba còn tin rằng là con đẩy Tần Phương xuống lầu?"
Cô cho rằng, ba cô tìm đến cô, là bởi vì đã nghĩ rõ ràng, tin tưởng cô.
Cô xưa nay không nghĩ tới, lại đến bây giờ, ba cô còn cho rằng là cô đẩy Tần Phương xuống.
"Manh Manh, không phải.
.
." Nguyễn Triệu Thiên theo bản năng phủ định.
"Vậy ba nói, họa lớn mà ba nói là cái gì?"
"Ba.
.
." Nguyễn Triệu Thiên yên lặng.
Lần này, ông thật sự không biết trả lời như thế nào.
Nguyễn Manh Manh buông tay trái ra, tay phải bị Nguyễn Triệu Thiên nắm lấy, vô lực rủ xuống.
Cô hít sâu một hơi, lại lần nữa giơ tay trái lên, đẩy mạnh bàn tay lớn đang nắm trên tay phải của cô ra.
"Ba.
.
.
Ba đi đi, con không trở về với ba.
.
.
Những cổ phần kia ba muốn để lại cho người nào thì cho người đó.
Người dơ bẩn ác độc như con, căn bản không xứng kế thừa đồ vật của ba."
Nói xong, không chờ Nguyễn Triệu Thiên giữ lại, Nguyễn Manh Manh xoay người, trực tiếp nhào vào ôm ấp lành lạnh lại không hiểu sao lộ ra cảm giác an toàn của Lệ Quân Ngự.
Cô mệt mỏi, thật sự mệt mỏi quá mệt mỏi quá.
.
..
.
." Nguyễn Triệu Thiên trở về, đầy mặt oán giận, "Cậu dám cản chúng tôi? !"
Thằng nhóc thúi này, làm việc không nhẹ không nặng, hại nhà họ Nguyễn mất mặt lớn trước mặt ở thân thích bạn tốt, không những không xin lỗi bù đắp, lại còn dám đến ngang ngược.
"Không, ba có thể đi." Giọng điệu Lệ Quân Ngự lạnh nhạt, ánh mắt tối om om trừng trừng rơi vào trên mặt Nguyễn Manh Manh.
"Nhưng cô ấy, nhất định phải ở lại."
Nguyễn Triệu Thiên đi đâu, anh không thèm để ý.
Có điều mèo con vừa mới tự mình đồng ý, trở về với anh, liền không thể nuốt lời.
"Cậu ——" Nguyễn Triệu Thiên tức giận đến ngực khó chịu, ánh mắt của thằng nhóc thúi này nhìn ông lại không hề che giấu ghét bỏ.
Nhưng lúc nhìn Manh Manh, lại vô cùng thâm trầm dịu dàng.
ở ngay trước mặt ông, lại dám trừng trừng phóng điện về phía con gái của ông.
Cũng quá không để ông vào trong mắt!
"Tôi nói rồi, không đồng ý các người ở cùng nhau, cậu và Manh Manh bắt đầu từ bây giờ coi như chia tay.
.
.
Những chuyện vừa nãy cậu quá làm bừa, tôi nể tình vì trút giận cho Manh Manh, lần này liền không so đo với cậu.
Tôi cũng không báo cảnh sát, cậu đi đi!"
Nguyễn Triệu Thiên phất tay với Lệ Quân Ngự một cái, cảm giác mình đã hết lòng.
Ai biết, ông vừa mới nói xong, liền nhìn thấy người trẻ tuổi đứng trước người ông, môi mỏng khẽ giương lên, càng nổi lên một nụ cười lạnh bạc.
"Thì ra ba cũng biết, con làm như vậy là đang vì trút giận cho Nguyễn Manh Manh." Giọng điệu Lệ Quân Ngự lạnh lẽo, cho dù khóe môi giương lên, nhưng ý cười lại không đạt đáy mắt.
"Nếu ba biết, tại sao lại tổ chức tiệc mừng thọ cho người bắt nạt con gái ba? Tại sao phải chọn phòng yến hội Ngự Đường chỉ mở ra đối với chính khách? Tại sao một nhà năm người hạnh phúc mỹ mãn đứng ở trên đài, lại để Nguyễn Manh Manh ở một mình, lẻ loi vứt dưới đài?"
Đại thiếu gia Lệ gia rất bận, cũng rất thiếu kiên nhẫn ứng phó phiền phức.
Vì vậy rất ít khi đối với người không liên quan, nói nhiều lời như vậy.
Nhưng lần này, anh không những quản chuyện vô bổ, còn một hơi, liền hỏi ba câu tại sao.
Việc này không chỉ làm cho Nguyễn Triệu Thiên sựng lại, cũng làm cho quản lí và bọn cận vệ ở một bên nghe được sửng sốt.
Đại thiếu gia nhà bọn họ, lúc nào trở nên nhiệt tình như vậy?
"Tôi.
.
.
Tôi cũng là bị bất đắc dĩ." Nguyễn Triệu Thiên bị Lệ Quân Ngự nói, mặt lúc xanh lúc trắng một trận.
ông biết mình cũng có việc làm không tốt.
ông tái giá một lần nữa, chẳng khác nào có hai gia đình, việc cân bằng hai gia đình, làm thế nào cũng sẽ có chỗ sơ sẩy.
Thế nhưng, ông cảm giác mình đã cho Manh Manh đủ nhiều tình yêu.
"Bị bất đắc dĩ sao?" ý lạnh nơi khóe môi Lệ Quân Ngự không có tản đi, ẩn trào phúng.
"Bị bất đắc dĩ, làm tiệc chúc thọ cho bà già cầm bình hoa đập đầu con gái ba?"
"Bị bất đắc dĩ, lúc con gái ba bị đuổi ra khỏi nhà gần một tháng, mới tìm đến cửa?"
"Bị bất đắc dĩ đến mức, ngay cả con gái ba chuyển trường, chỉ sợ cũng không phải ngay lập tức biết được, đúng không?"
"Tôi, tôi chỉ là muốn cho con bé Manh Manh này một chút giáo huấn.
Một tháng trước con bé gây họa lớn, tôi cảm thấy cưng chiều con bé đến quá mức rồi, cho nên muốn lạnh nhạt con bé một chút.
Đó chỉ là hù dọa con bé.
.
."
"Chờ một chút —— "
Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên không dám tin tưởng ngẩng đầu, nghiêng mặt sang bên, ngược lại nắm lấy tay ba cô.
"Gây họa lớn.
.
.
Ba ba, có phải là đến bây giờ, ba còn tin rằng là con đẩy Tần Phương xuống lầu?"
Cô cho rằng, ba cô tìm đến cô, là bởi vì đã nghĩ rõ ràng, tin tưởng cô.
Cô xưa nay không nghĩ tới, lại đến bây giờ, ba cô còn cho rằng là cô đẩy Tần Phương xuống.
"Manh Manh, không phải.
.
." Nguyễn Triệu Thiên theo bản năng phủ định.
"Vậy ba nói, họa lớn mà ba nói là cái gì?"
"Ba.
.
." Nguyễn Triệu Thiên yên lặng.
Lần này, ông thật sự không biết trả lời như thế nào.
Nguyễn Manh Manh buông tay trái ra, tay phải bị Nguyễn Triệu Thiên nắm lấy, vô lực rủ xuống.
Cô hít sâu một hơi, lại lần nữa giơ tay trái lên, đẩy mạnh bàn tay lớn đang nắm trên tay phải của cô ra.
"Ba.
.
.
Ba đi đi, con không trở về với ba.
.
.
Những cổ phần kia ba muốn để lại cho người nào thì cho người đó.
Người dơ bẩn ác độc như con, căn bản không xứng kế thừa đồ vật của ba."
Nói xong, không chờ Nguyễn Triệu Thiên giữ lại, Nguyễn Manh Manh xoay người, trực tiếp nhào vào ôm ấp lành lạnh lại không hiểu sao lộ ra cảm giác an toàn của Lệ Quân Ngự.
Cô mệt mỏi, thật sự mệt mỏi quá mệt mỏi quá.
.
..
Bình luận facebook