Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233: Sự Thật Bạo Quân Tức Giận
Nói trúng chỗ cấm kị của anh trai nhà mình, trên mặt thiếu niên đẹp trai tỏ ra vẻ buồn rầu nhàn nhạt.
"Chú Triệu nói đúng, anh trai tôi nhìn qua có vẻ không bài xích vị hôn thê.
Nhưng trên thực tế, chỉ là người ngoài nhìn vào sẽ thấy thế.
Kì thật, anh trai tôi cực kì không thích ông nội và bà nội can thiệp vào chuyện hôn sự của mình."
"Cho dù anh ấy không thích...!Tôi cũng chỉ vô ý hỏi câu hỏi đó.
Anh ấy nổi giận như vậy, còn không nói một lời liền đuổi tôi xuống xe, cũng là không đúng."
Nguyễn Manh Manh đã sớm đoán ra nguyên nhân này.
Chẳng qua lúc đó chú Triệu nói không phải, cô liền không nghĩ nhiều nữa.
Lệ Quân Triệt lắc đầu, "Không, đây không phải trọng điểm.
Nếu cô nhắc đến hai chữ ra mắt, có lẽ anh trai sẽ tức giận, nhưng cũng sẽ không giận lớn như vậy..."
Nói đến đây, Lệ Quân Triệt nhìn tài xế đang lái xe.
Tài xế cũng không quay đầu lại, lập tức nhạy bén bật tấm ngăn lên.
Phía sau xe giờ chỉ còn Nguyễn Manh Manh và Lệ Quân Triệt.
Thiếu niên đẹp trai không còn bộ dáng nhàn hạ, đôi mắt trong suốt trở nên ảm đạm.
"Kẹo bông gòn...!Ở Lệ gia chúng tôi, có một người không thể nhắc đến." Anh quyết định nói cho Nguyễn Manh Manh cấm kị của Lệ gia.
Bởi vì Lệ Quân Triệt ngày càng có một loại dự cảm.
Cô gái trước mặt này, có một ngày, có lẽ sẽ trở thành chị dâu anh.
"Không thể nhắc đến, ai vậy?" Nguyễn Manh Manh không biết vì sao Lệ Quân triệt đột nhiên biến thành như vậy.
Nhưng mà nhìn đôi mắt ảm đạm của anh, cô có thể cảm nhận được sự đau buồn vô cùng lớn.
Mà loại đau buồn này lại khiến cho người khác muốn đến trấn an nhưng lại bất lực.
Thiếu niên đẹp trai nâng cặp mắt trong như nước lên, môi cong lên, nở nụ cười.
Nụ cười mang ý ảm đạm, "Mẹ của tôi, chính mẹ của ba anh em tôi, đại tiểu thư của Việt gia, Việt Tuyết Tâm."
Nguyễn Manh Manh: "...."
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện này lại có thể liên quan đến mẹ của Lệ Quân Ngự.
Hơn nữa, mẹ của họ ở Lệ gia, là một điều cấm kị.
Tiếng nói của anh có chút khàn, sau một lúc lâu không tìm thấy âm thanh, qua hồi lâu, cô mới nghe thấy chính mình nói: "Chính là...!Tôi không có nói đến mẹ của các người.
Ngày đó tôi chỉ hỏi..."
"Cô chính là hỏi, vì sao cậu và ông ngoại sắp xếp ra mắt cho anh cả, mà không phải ba tôi, đúng không?"
Cũng không nghe Nguyễn Manh Manh nói hết, Lệ Quân Triệt đã đoán được.
"Thật lâu trước kia, có một cậu nhóc thân thích nhà tôi đã từng hỏi qua.
Khi đó chính là ở bữa tiệc của Lệ gia, cậu nhóc hỏi trước mặt ông nội, bà nội, còn có tất cả mọi người.
Cô nghĩ là nó quan tâm anh trai đúng không? Không, không phải...nó chính là cố ý khiêu khích."
"Tất cả mọi người đều biết, bởi vì mẹ tôi, Việt gia liền tuyệt giao với Lệ gia, thậm chí là hoàn toàn trở mặt.
Tên nhóc kia hỏi như vậy, chỉ là vì nhắc nở chúng tôi, quan hệ của hai nhà trở nên như vậy, tất cả là do mẹ chúng tôi..."
Lời nói của Lệ Quân Triệt đã giải thích hết thảy.
Từ lúc mẹ bọn họ qua đời, gia tộc Redington liền cắt đứt quan hệ với Lệ gia, đợi Lệ Quân Ngự vừa trưởng thành, hai bên đều ra tay can thiệp hôn sự của anh.
Mặc kệ là Lệ gia hay là nhà Redington, đều hi vọng cháu nội lớn (cháu ngoại lớn) có thể lấy người phụ nữ mình vừa ý làm vợ.
Đây là một loại tranh đấu, cũng là một loại không tín nhiệm đối phương.
Bởi vì, mẹ của Lệ Quân Ngự, Việt Tuyết Tâm, từng hạ độc ông, bà, cuối cùng bị giam lỏng ở biệt viện đến tự sát.
Lệ gia cho rằng, người phụ nữ họ Việt này đáng bị trừng phạt.
Việt gia lại cho rằng, đại tiểu thư nhà họ bị oan.
Cái chết của mẹ, tất cả đều tính trên đầu Lệ gia!
*
Bên kia, Lệ Quân Ngự ngồi trong xe, nhìn thấy cảnh vật ngoài đường dần lùi xa, mắt càng phát ra tia âm lãnh.
Vừa rồi bên ngoài biệt thự, bóng dáng người con gái nhỏ bé ấy vẫn cứ đứng nơi đó.
Trong chốc lát, anh suýt chút nữa muốn dừng xe, bắt con sói mắt trắng nuôi không quen lại làm người ta tức giận kia trở về.
Chính là...!Kiêu ngạo và cố chấp làm cho anh không thể nhượng bộ.
Cô, nhắc đến cấm kị của anh.
Nhưng, không ai biết, nếu chỉ vẻn vẹn là như vậy, anh cũng sẽ không cam lòng, nổi nóng với mèo con kia.
Nguyên nhân thực sự làm anh nổi giận, đâu chỉ có như thế.
Cái anh ghét nhất, là cô dùng khuôn mặt nhỏ hời hợt, lại ẩn ý cười, nói hai chữ "ra mắt" với anh.
Chẳng lẽ, cô muốn anh thật nhanh ra mắt với người phụ nữ khác sao?.
"Chú Triệu nói đúng, anh trai tôi nhìn qua có vẻ không bài xích vị hôn thê.
Nhưng trên thực tế, chỉ là người ngoài nhìn vào sẽ thấy thế.
Kì thật, anh trai tôi cực kì không thích ông nội và bà nội can thiệp vào chuyện hôn sự của mình."
"Cho dù anh ấy không thích...!Tôi cũng chỉ vô ý hỏi câu hỏi đó.
Anh ấy nổi giận như vậy, còn không nói một lời liền đuổi tôi xuống xe, cũng là không đúng."
Nguyễn Manh Manh đã sớm đoán ra nguyên nhân này.
Chẳng qua lúc đó chú Triệu nói không phải, cô liền không nghĩ nhiều nữa.
Lệ Quân Triệt lắc đầu, "Không, đây không phải trọng điểm.
Nếu cô nhắc đến hai chữ ra mắt, có lẽ anh trai sẽ tức giận, nhưng cũng sẽ không giận lớn như vậy..."
Nói đến đây, Lệ Quân Triệt nhìn tài xế đang lái xe.
Tài xế cũng không quay đầu lại, lập tức nhạy bén bật tấm ngăn lên.
Phía sau xe giờ chỉ còn Nguyễn Manh Manh và Lệ Quân Triệt.
Thiếu niên đẹp trai không còn bộ dáng nhàn hạ, đôi mắt trong suốt trở nên ảm đạm.
"Kẹo bông gòn...!Ở Lệ gia chúng tôi, có một người không thể nhắc đến." Anh quyết định nói cho Nguyễn Manh Manh cấm kị của Lệ gia.
Bởi vì Lệ Quân Triệt ngày càng có một loại dự cảm.
Cô gái trước mặt này, có một ngày, có lẽ sẽ trở thành chị dâu anh.
"Không thể nhắc đến, ai vậy?" Nguyễn Manh Manh không biết vì sao Lệ Quân triệt đột nhiên biến thành như vậy.
Nhưng mà nhìn đôi mắt ảm đạm của anh, cô có thể cảm nhận được sự đau buồn vô cùng lớn.
Mà loại đau buồn này lại khiến cho người khác muốn đến trấn an nhưng lại bất lực.
Thiếu niên đẹp trai nâng cặp mắt trong như nước lên, môi cong lên, nở nụ cười.
Nụ cười mang ý ảm đạm, "Mẹ của tôi, chính mẹ của ba anh em tôi, đại tiểu thư của Việt gia, Việt Tuyết Tâm."
Nguyễn Manh Manh: "...."
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện này lại có thể liên quan đến mẹ của Lệ Quân Ngự.
Hơn nữa, mẹ của họ ở Lệ gia, là một điều cấm kị.
Tiếng nói của anh có chút khàn, sau một lúc lâu không tìm thấy âm thanh, qua hồi lâu, cô mới nghe thấy chính mình nói: "Chính là...!Tôi không có nói đến mẹ của các người.
Ngày đó tôi chỉ hỏi..."
"Cô chính là hỏi, vì sao cậu và ông ngoại sắp xếp ra mắt cho anh cả, mà không phải ba tôi, đúng không?"
Cũng không nghe Nguyễn Manh Manh nói hết, Lệ Quân Triệt đã đoán được.
"Thật lâu trước kia, có một cậu nhóc thân thích nhà tôi đã từng hỏi qua.
Khi đó chính là ở bữa tiệc của Lệ gia, cậu nhóc hỏi trước mặt ông nội, bà nội, còn có tất cả mọi người.
Cô nghĩ là nó quan tâm anh trai đúng không? Không, không phải...nó chính là cố ý khiêu khích."
"Tất cả mọi người đều biết, bởi vì mẹ tôi, Việt gia liền tuyệt giao với Lệ gia, thậm chí là hoàn toàn trở mặt.
Tên nhóc kia hỏi như vậy, chỉ là vì nhắc nở chúng tôi, quan hệ của hai nhà trở nên như vậy, tất cả là do mẹ chúng tôi..."
Lời nói của Lệ Quân Triệt đã giải thích hết thảy.
Từ lúc mẹ bọn họ qua đời, gia tộc Redington liền cắt đứt quan hệ với Lệ gia, đợi Lệ Quân Ngự vừa trưởng thành, hai bên đều ra tay can thiệp hôn sự của anh.
Mặc kệ là Lệ gia hay là nhà Redington, đều hi vọng cháu nội lớn (cháu ngoại lớn) có thể lấy người phụ nữ mình vừa ý làm vợ.
Đây là một loại tranh đấu, cũng là một loại không tín nhiệm đối phương.
Bởi vì, mẹ của Lệ Quân Ngự, Việt Tuyết Tâm, từng hạ độc ông, bà, cuối cùng bị giam lỏng ở biệt viện đến tự sát.
Lệ gia cho rằng, người phụ nữ họ Việt này đáng bị trừng phạt.
Việt gia lại cho rằng, đại tiểu thư nhà họ bị oan.
Cái chết của mẹ, tất cả đều tính trên đầu Lệ gia!
*
Bên kia, Lệ Quân Ngự ngồi trong xe, nhìn thấy cảnh vật ngoài đường dần lùi xa, mắt càng phát ra tia âm lãnh.
Vừa rồi bên ngoài biệt thự, bóng dáng người con gái nhỏ bé ấy vẫn cứ đứng nơi đó.
Trong chốc lát, anh suýt chút nữa muốn dừng xe, bắt con sói mắt trắng nuôi không quen lại làm người ta tức giận kia trở về.
Chính là...!Kiêu ngạo và cố chấp làm cho anh không thể nhượng bộ.
Cô, nhắc đến cấm kị của anh.
Nhưng, không ai biết, nếu chỉ vẻn vẹn là như vậy, anh cũng sẽ không cam lòng, nổi nóng với mèo con kia.
Nguyên nhân thực sự làm anh nổi giận, đâu chỉ có như thế.
Cái anh ghét nhất, là cô dùng khuôn mặt nhỏ hời hợt, lại ẩn ý cười, nói hai chữ "ra mắt" với anh.
Chẳng lẽ, cô muốn anh thật nhanh ra mắt với người phụ nữ khác sao?.
Bình luận facebook