Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 251: Lệ Đại Thiếu Anh Là Người Có Tiền Án
Người đàn ông bị Nguyễn Manh Manh lên án không chỉ không lùi, trái lại ép tới càng gần hơn.
Hai tay Lệ Quân Ngự chống ở trên ghế sô pha, bao phủ cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô dưới bóng tối nặng nề.
"Em kêu một tiếng anh cắn một cái, em kêu hai tiếng, anh cắn hai cái." Giọng điệu người đàn ông lạnh nhạt, mang theo một chút uy hiếp.
Chỉ là cặp mắt kia từ trước đến giờ lạnh trầm, lại sáng đến đáng sợ.
"Anh..." Nguyễn Manh Manh lui về phía sau, bưng miệng nhỏ, không nghĩ tới đường đường là bạo quân, cũng có lúc vô lại như vậy.
Mắt hạnh đầy nước của cô, lóe lên ánh sáng không chút nào yếu thế: "Nếu không phải là anh không hiểu sao trói em đến nơi này, sao em có thể la to chứ? Anh tránh ra, em phải về nhà."
Trước đây sợ anh, đó là cô cần anh hỗ trợ, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Nhưng bây giờ...
Hiện tại bọn họ đã chiến tranh lạnh, anh đã mặc kệ cô, cô mới không muốn yếu thế với anh.
Nguyễn Manh Manh đưa tay đẩy lồng ngực cứng rắn của Lệ Quân Ngự, dùng sức...
Đáng tiếc, người đàn ông sắc mặt âm trầm, lại vẫn không nhúc nhích.
Thiếu nữ nhíu mày, "Anh chặn đường em, xin anh tránh ra, em phải về nhà!"
Lệ Quân Ngự im lặng, nhưng cơ thể to lớn, vẫn không chút nào nhúc nhích.
Trong nháy mắt đó, anh thật muốn nhấn mèo con nuôi mà không thân này vào trên sô pha, sau đó mạnh mẽ ngăn chặn, miệng nhỏ luôn có thể dễ dàng làm anh tức giận.
Nhưng anh cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Có thể về nhà...!Nhưng trước tiên kí thỏa thuận đã." Âm điệu của Lệ Quân Ngự lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói không chút gợn sóng lại cất giấu một tia căng thẳng không dễ phát hiện.
Nguyễn Manh Manh nhấc mắt, đầu đầy mơ hồ: "Thỏa thuận...!Thỏa thuận gì?"
"Thỏa thuận tài trợ." Anh nói bổ sung.
Ánh mắt lạnh lùng, so với trước kia càng thêm sâu thẳm cũng càng thêm ám trầm.
"Tranh cử Hội Học Sinh cần tài trợ, bây giờ ký hiệp nghị với anh.
Lần này, không phải Ngự Diệu, mà là Lệ Thịnh...!Tập đoàn Lệ Thịnh tự mình tài trợ em."
Tập đoàn Tệ Thịnh đại biểu tiền tài quyền thế cao nhất nước S, muốn đích thân tài trợ một học sinh trung học phổ thông tranh cử Hội Học Sinh.
Tài lớn dùng nhỏ như vậy, so với tập đoàn Kim Sư trực tiếp tài trợ càng thêm làm người tặc lưỡi khó tin.
Nếu như là trước khi hai người nháo lên, nghe được lời như vậy, Nguyễn Manh Manh nhất định sẽ không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
Nhưng bây giờ...
"Không cần...!Anh Cảnh đã đồng ý tài trợ cho em, không làm phiền Lệ đại thiếu có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp thay em lao tâm."
Nguyễn Manh Manh lắc mặt sang một bên, không muốn nhìn thằng vào hai mắt Lệ Quân Ngự.
Ánh mắt của anh quá sâu sắc quá nặng nề.
Ánh mắt như vậy, sẽ làm cô cảm thấy đầu quả tim bị bóp, có một loại cảm giác tê tê dại dại chua xót trải rộng khắp tim.
Rất dễ dàng, sẽ làm cho chính mình mềm lòng, không đối nghịch với anh nữa.
Nhưng, cô không có quên anh nói không quản lý mình rồi cắt đứt quan hệ lạnh tình.
Nguyễn Manh Manh liều mạng tự nhắc nhở chính mình, không được mềm lòng, không được mềm lòng.
"Nguyễn Manh Manh...!Dù cho anh không phải anh của em, cũng không tới lượt Cảnh Dịch Tranh." Sắc mặt Lệ Quân Ngự vốn lạnh lùng, lại càng thêm âm trầm.
Đặc biệt lúc gọi tên cô, cắn ba chữ "Nguyễn Manh Manh" này, đến rất nặng.
Tựa như muốn nuốt cô vào trong bụng.
"Ngoan ngoãn nghe lời..." Anh nhìn ánh mắt cô quật cường lại tràn ngập phòng bị, đột nhiên lại một tia không đành lòng.
Mới vừa nói xong lời rất nặng, âm điệu lại mềm xuống, thấp giọng dỗ nói: "Kí xong...!Anh liền dẫn em về nhà."
Vừa nói, ngón tay thon dài , vừa cầm lấy cằm nhỏ của thiếu nữ, xoay khuôn mặt nhỏ nghiêng qua một bên của cô lại đây.
Lệ Quân Ngự nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng xoa thịt mềm dưới cằm cô.
Lại như là vuốt mèo, động tác mềm nhẹ lại tràn ngập ý vị cưng chiều.
Đáng tiếc, Nguyễn Manh Manh cũng không cảm kích.
Cô nâng lên mắt hạnh óng ánh, nhìn thẳng vào hai con mắt đen trầm u tối của Lệ Quân Ngự: "Không thể, em và anh Cảnh đã nói cẩn thận, không thể nói không giữ lời."
"Huống chi, sáng sớm hôm nay người nói không quan tâm em nữa, là anh.
Người chủ động hủy bỏ tài trợ, cũng là anh...! Em làm sao mà biết, bây giờ đồng ý, Lệ đại thiếu anh có thể chuyện tới trước mắt lại hủy bỏ nữa hay không? Dù sao, anh cũng là người có tiền án.".
Hai tay Lệ Quân Ngự chống ở trên ghế sô pha, bao phủ cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô dưới bóng tối nặng nề.
"Em kêu một tiếng anh cắn một cái, em kêu hai tiếng, anh cắn hai cái." Giọng điệu người đàn ông lạnh nhạt, mang theo một chút uy hiếp.
Chỉ là cặp mắt kia từ trước đến giờ lạnh trầm, lại sáng đến đáng sợ.
"Anh..." Nguyễn Manh Manh lui về phía sau, bưng miệng nhỏ, không nghĩ tới đường đường là bạo quân, cũng có lúc vô lại như vậy.
Mắt hạnh đầy nước của cô, lóe lên ánh sáng không chút nào yếu thế: "Nếu không phải là anh không hiểu sao trói em đến nơi này, sao em có thể la to chứ? Anh tránh ra, em phải về nhà."
Trước đây sợ anh, đó là cô cần anh hỗ trợ, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Nhưng bây giờ...
Hiện tại bọn họ đã chiến tranh lạnh, anh đã mặc kệ cô, cô mới không muốn yếu thế với anh.
Nguyễn Manh Manh đưa tay đẩy lồng ngực cứng rắn của Lệ Quân Ngự, dùng sức...
Đáng tiếc, người đàn ông sắc mặt âm trầm, lại vẫn không nhúc nhích.
Thiếu nữ nhíu mày, "Anh chặn đường em, xin anh tránh ra, em phải về nhà!"
Lệ Quân Ngự im lặng, nhưng cơ thể to lớn, vẫn không chút nào nhúc nhích.
Trong nháy mắt đó, anh thật muốn nhấn mèo con nuôi mà không thân này vào trên sô pha, sau đó mạnh mẽ ngăn chặn, miệng nhỏ luôn có thể dễ dàng làm anh tức giận.
Nhưng anh cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Có thể về nhà...!Nhưng trước tiên kí thỏa thuận đã." Âm điệu của Lệ Quân Ngự lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói không chút gợn sóng lại cất giấu một tia căng thẳng không dễ phát hiện.
Nguyễn Manh Manh nhấc mắt, đầu đầy mơ hồ: "Thỏa thuận...!Thỏa thuận gì?"
"Thỏa thuận tài trợ." Anh nói bổ sung.
Ánh mắt lạnh lùng, so với trước kia càng thêm sâu thẳm cũng càng thêm ám trầm.
"Tranh cử Hội Học Sinh cần tài trợ, bây giờ ký hiệp nghị với anh.
Lần này, không phải Ngự Diệu, mà là Lệ Thịnh...!Tập đoàn Lệ Thịnh tự mình tài trợ em."
Tập đoàn Tệ Thịnh đại biểu tiền tài quyền thế cao nhất nước S, muốn đích thân tài trợ một học sinh trung học phổ thông tranh cử Hội Học Sinh.
Tài lớn dùng nhỏ như vậy, so với tập đoàn Kim Sư trực tiếp tài trợ càng thêm làm người tặc lưỡi khó tin.
Nếu như là trước khi hai người nháo lên, nghe được lời như vậy, Nguyễn Manh Manh nhất định sẽ không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
Nhưng bây giờ...
"Không cần...!Anh Cảnh đã đồng ý tài trợ cho em, không làm phiền Lệ đại thiếu có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp thay em lao tâm."
Nguyễn Manh Manh lắc mặt sang một bên, không muốn nhìn thằng vào hai mắt Lệ Quân Ngự.
Ánh mắt của anh quá sâu sắc quá nặng nề.
Ánh mắt như vậy, sẽ làm cô cảm thấy đầu quả tim bị bóp, có một loại cảm giác tê tê dại dại chua xót trải rộng khắp tim.
Rất dễ dàng, sẽ làm cho chính mình mềm lòng, không đối nghịch với anh nữa.
Nhưng, cô không có quên anh nói không quản lý mình rồi cắt đứt quan hệ lạnh tình.
Nguyễn Manh Manh liều mạng tự nhắc nhở chính mình, không được mềm lòng, không được mềm lòng.
"Nguyễn Manh Manh...!Dù cho anh không phải anh của em, cũng không tới lượt Cảnh Dịch Tranh." Sắc mặt Lệ Quân Ngự vốn lạnh lùng, lại càng thêm âm trầm.
Đặc biệt lúc gọi tên cô, cắn ba chữ "Nguyễn Manh Manh" này, đến rất nặng.
Tựa như muốn nuốt cô vào trong bụng.
"Ngoan ngoãn nghe lời..." Anh nhìn ánh mắt cô quật cường lại tràn ngập phòng bị, đột nhiên lại một tia không đành lòng.
Mới vừa nói xong lời rất nặng, âm điệu lại mềm xuống, thấp giọng dỗ nói: "Kí xong...!Anh liền dẫn em về nhà."
Vừa nói, ngón tay thon dài , vừa cầm lấy cằm nhỏ của thiếu nữ, xoay khuôn mặt nhỏ nghiêng qua một bên của cô lại đây.
Lệ Quân Ngự nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng xoa thịt mềm dưới cằm cô.
Lại như là vuốt mèo, động tác mềm nhẹ lại tràn ngập ý vị cưng chiều.
Đáng tiếc, Nguyễn Manh Manh cũng không cảm kích.
Cô nâng lên mắt hạnh óng ánh, nhìn thẳng vào hai con mắt đen trầm u tối của Lệ Quân Ngự: "Không thể, em và anh Cảnh đã nói cẩn thận, không thể nói không giữ lời."
"Huống chi, sáng sớm hôm nay người nói không quan tâm em nữa, là anh.
Người chủ động hủy bỏ tài trợ, cũng là anh...! Em làm sao mà biết, bây giờ đồng ý, Lệ đại thiếu anh có thể chuyện tới trước mắt lại hủy bỏ nữa hay không? Dù sao, anh cũng là người có tiền án.".
Bình luận facebook