Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 267: Cứu Lệ Quân Triệt
Vì muốn con gái quay về, Nguyễn Triệu Thiên đồng ý với cách làm của Tần Phương.
Sau đó ông nói công ty có việc bận nên phải đi ngay.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Tần Phương và Nguyễn Kiều Kiều, không còn lời gì để giấu diếm.
Nguyễn Kiều Kiều thấy Nguyễn Triệu Thiên rời đi không chờ được liền hỏi: "Mẹ...!Ban nãy sao lại muốn con nói như vậy, mẹ thật sự muốn Nguyễn Manh Manh quay về thật sao?"
"Tại sao? A..." Tần Phương nở nụ cười lạnh.
"Con xem xem, ba con có mấy buổi tối về nhà ngủ? Mỗi ngày đều lấy lý do công ty nhiều việc..."
"Mẹ...!ý của mẹ là?" Nguyễn Kiều Kiều hai mắt mở to, lộ ra biểu cảm khó tin.
"Đúng vậy, mẹ nghi ba con có tình nhân."
Tần Phương cũng không ngại chuyện này, trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng nói với con gái.
"Từ khi mẹ sinh Minh Vũ, ba con không muốn ngủ cùng với mẹ nữa.
Chuyện này cũng khá bình thường, lúc mới đầu mẹ nghĩ là do chu kỳ kinh nguyệt, nhưng khi hết chu kỳ, ông ấy cũng không chạm vào mẹ.
Không chạm vào mẹ cũng thôi đi, thời gian ông ấy ở nhà càng ngày càng ngắn."
"Không phải ngươi không biết ba con là một người tâm địa gian xảo...!Người ông ta thích là Nguyễn Thi Thi thì đã chết, chỉ còn lại đứa con gái cưng Nguyễn Manh Manh thì lại không ở nhà, tất nhiên là có tâm tư muốn đi!" Tần Phương nói tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Nguyễn Kiều Kiều lập tức hiểu, "Cho nên mẹ mới để cho Nguyễn Manh Manh về nhà...!Chỉ khi Nguyễn Manh Manh ở nhà, ba mới về nhà?"
Giống như trước kia,Trần Tình Chi ở đó , cho dù Nguyễn Triệu Thiên có ở chỗ Tần Phương muộn như thế nào cũng rất hiếm khi ngủ lại.
Bởi vì ông nói ông phải về nhà chăm sóc con gái bảo bối của ông.
Năm đó Tần Phương ước gì Nguyễn Triệu Thiên cả ngày ở bên ngoài không về nhà ngủ.
Nhưng bây giờ bà là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, ngược lại dùng danh nghĩa người vợ và con gái để giữ chồng!
"Đúng vậy, ai bảo ba con cưng chiều Nguyễn Manh Manh, ngay cả Minh Vũ cũng không sánh bằng Nguyễn Manh Manh.
Có điều chúng ta cũng không bị thiệt thòi.
Nguyễn Manh Manh mà trở về, cô ta sẽ giúp chúng ta giữu lại ba con.
Hơn nữa mẹ cũng muốn xem xem cô ta rốt cuộc là bị "bệnh" gì."
"Còn một việc nữa." Nói đến đay, ánh mắt Tần Phương thay đổi từ tàn nhẫn biến thành đắc ý.
Nguyễn Kiều Kiều không nhịn được hỏi: "Còn việc gì nữa?"
Tần Phương cười: "Còn có...!Tất nhiên là vì con, Kiều Kiều con gái bảo bối của mẹ.
Cố Huyễn mặc dù tốt, nhưng lại không phải là tốt nhất.
Không phải con nói với mẹ con bé Nguyễn Manh Manh kia có quen biết với Cảnh thiếu và người nhà họ Lệ sao? Trước mắt con cứ duy trì quan hệ với Cố Huyễn...!
Sau đó, chúng ta tìm cơ hội để tiếp cận người nhà họ Cảnh và nhà họ Lệ."
Giống như lúc trước, phá vỡ mối quan hệ của Nguyễn Manh Manh và Cố Huyễn.
*
Bên kia, Nguyễn Manh Manh đứng trước cửa phòng của Lệ Quân Triệt, gõ cửa.
"Cốc cốc cốc -- cốc cốc cốc cốc--" gõ một lúc lâu mà trong phòng không có ai trả lời.
Không thể nào là ngủ được...!cậu ta biết rõ rạng sáng là có danh sách, làm sao có thể ngủ được?
Nguyễn Manh Manh nghi ngờ, thử vặn cửa, cửa phòng lại mở được.
Cửa không khóa!
Đẩy cửa vào, trong phòng vẫn bật đèn.
Trước bàn học lại không có ai, trên ghế salon không có ai, trên giường...!cũng không có ai! Toàn bộ đèn trong phòng đều bật nhưng lại không có ai!
Lệ Quân Triệt đâu?
Nguyễn Manh Manh cảm thấy kỳ lạ, nhìn căn phòng một lượt, không thấy ai, lúc này mới quay lại nhìn về phía phòng tắm.
Khe cửa phòng tắm lộ ra một tia sáng yếu ớt.
Lẽ nào là đang tắm?
Nguyễn Manh Manh ghé sát tai vào cửa cố gắng nghe thử, có tiếng nước chảy.
Nhưng cô gõ cửa nhiều lần lại không có ai đáp lại.
Lệ Quân Triệt, anh sẽ không làm việc gì ngu ngốc trong phòng tắm chứ?
Cũng không biết tại sao trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh một thiếu niên đẹp trai bởi vì không có kẹo ăn liền cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm.
Nguyễn Manh Manh không dám suy nghĩ nữa, trực tiếp đá cửa xông vào.
Cả căn phòng đều là hơi nước, không thể nhìn thấy gì, chỉ thấy Lệ Quân Triệt mặc áo trắng nửa người nằm trong bồn tắm.
" Lệ Quân Triệt--" thằng nhóc này lại thật sự cắt cổ tay thật à!.
Sau đó ông nói công ty có việc bận nên phải đi ngay.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Tần Phương và Nguyễn Kiều Kiều, không còn lời gì để giấu diếm.
Nguyễn Kiều Kiều thấy Nguyễn Triệu Thiên rời đi không chờ được liền hỏi: "Mẹ...!Ban nãy sao lại muốn con nói như vậy, mẹ thật sự muốn Nguyễn Manh Manh quay về thật sao?"
"Tại sao? A..." Tần Phương nở nụ cười lạnh.
"Con xem xem, ba con có mấy buổi tối về nhà ngủ? Mỗi ngày đều lấy lý do công ty nhiều việc..."
"Mẹ...!ý của mẹ là?" Nguyễn Kiều Kiều hai mắt mở to, lộ ra biểu cảm khó tin.
"Đúng vậy, mẹ nghi ba con có tình nhân."
Tần Phương cũng không ngại chuyện này, trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng nói với con gái.
"Từ khi mẹ sinh Minh Vũ, ba con không muốn ngủ cùng với mẹ nữa.
Chuyện này cũng khá bình thường, lúc mới đầu mẹ nghĩ là do chu kỳ kinh nguyệt, nhưng khi hết chu kỳ, ông ấy cũng không chạm vào mẹ.
Không chạm vào mẹ cũng thôi đi, thời gian ông ấy ở nhà càng ngày càng ngắn."
"Không phải ngươi không biết ba con là một người tâm địa gian xảo...!Người ông ta thích là Nguyễn Thi Thi thì đã chết, chỉ còn lại đứa con gái cưng Nguyễn Manh Manh thì lại không ở nhà, tất nhiên là có tâm tư muốn đi!" Tần Phương nói tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Nguyễn Kiều Kiều lập tức hiểu, "Cho nên mẹ mới để cho Nguyễn Manh Manh về nhà...!Chỉ khi Nguyễn Manh Manh ở nhà, ba mới về nhà?"
Giống như trước kia,Trần Tình Chi ở đó , cho dù Nguyễn Triệu Thiên có ở chỗ Tần Phương muộn như thế nào cũng rất hiếm khi ngủ lại.
Bởi vì ông nói ông phải về nhà chăm sóc con gái bảo bối của ông.
Năm đó Tần Phương ước gì Nguyễn Triệu Thiên cả ngày ở bên ngoài không về nhà ngủ.
Nhưng bây giờ bà là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, ngược lại dùng danh nghĩa người vợ và con gái để giữ chồng!
"Đúng vậy, ai bảo ba con cưng chiều Nguyễn Manh Manh, ngay cả Minh Vũ cũng không sánh bằng Nguyễn Manh Manh.
Có điều chúng ta cũng không bị thiệt thòi.
Nguyễn Manh Manh mà trở về, cô ta sẽ giúp chúng ta giữu lại ba con.
Hơn nữa mẹ cũng muốn xem xem cô ta rốt cuộc là bị "bệnh" gì."
"Còn một việc nữa." Nói đến đay, ánh mắt Tần Phương thay đổi từ tàn nhẫn biến thành đắc ý.
Nguyễn Kiều Kiều không nhịn được hỏi: "Còn việc gì nữa?"
Tần Phương cười: "Còn có...!Tất nhiên là vì con, Kiều Kiều con gái bảo bối của mẹ.
Cố Huyễn mặc dù tốt, nhưng lại không phải là tốt nhất.
Không phải con nói với mẹ con bé Nguyễn Manh Manh kia có quen biết với Cảnh thiếu và người nhà họ Lệ sao? Trước mắt con cứ duy trì quan hệ với Cố Huyễn...!
Sau đó, chúng ta tìm cơ hội để tiếp cận người nhà họ Cảnh và nhà họ Lệ."
Giống như lúc trước, phá vỡ mối quan hệ của Nguyễn Manh Manh và Cố Huyễn.
*
Bên kia, Nguyễn Manh Manh đứng trước cửa phòng của Lệ Quân Triệt, gõ cửa.
"Cốc cốc cốc -- cốc cốc cốc cốc--" gõ một lúc lâu mà trong phòng không có ai trả lời.
Không thể nào là ngủ được...!cậu ta biết rõ rạng sáng là có danh sách, làm sao có thể ngủ được?
Nguyễn Manh Manh nghi ngờ, thử vặn cửa, cửa phòng lại mở được.
Cửa không khóa!
Đẩy cửa vào, trong phòng vẫn bật đèn.
Trước bàn học lại không có ai, trên ghế salon không có ai, trên giường...!cũng không có ai! Toàn bộ đèn trong phòng đều bật nhưng lại không có ai!
Lệ Quân Triệt đâu?
Nguyễn Manh Manh cảm thấy kỳ lạ, nhìn căn phòng một lượt, không thấy ai, lúc này mới quay lại nhìn về phía phòng tắm.
Khe cửa phòng tắm lộ ra một tia sáng yếu ớt.
Lẽ nào là đang tắm?
Nguyễn Manh Manh ghé sát tai vào cửa cố gắng nghe thử, có tiếng nước chảy.
Nhưng cô gõ cửa nhiều lần lại không có ai đáp lại.
Lệ Quân Triệt, anh sẽ không làm việc gì ngu ngốc trong phòng tắm chứ?
Cũng không biết tại sao trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh một thiếu niên đẹp trai bởi vì không có kẹo ăn liền cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm.
Nguyễn Manh Manh không dám suy nghĩ nữa, trực tiếp đá cửa xông vào.
Cả căn phòng đều là hơi nước, không thể nhìn thấy gì, chỉ thấy Lệ Quân Triệt mặc áo trắng nửa người nằm trong bồn tắm.
" Lệ Quân Triệt--" thằng nhóc này lại thật sự cắt cổ tay thật à!.
Bình luận facebook