Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 287: Việt Quân Ngự Là Bạn Trai Cô À
Tranh cử còn chưa chấm dứt, nhưng ngay khi Nguyễn Manh Manh nói ra " thành tích vĩ đại" của mình, nhóm lãnh đạo ngồi dưới khán đài cứ một người rồi lại một người đứng dậy, đi bỏ phiếu.
Vì lý do gì, bầu chọn cho ai, dường như là chuyện vừa nhìn đã biết.
Nguyễn Manh Manh ở trên sân khấu, thân hình mảnh khảnh đứng thẳng người, rất duyên dáng và yêu kiều nở rộ.
Mắt hạnh long lanh như khảm lên gương mặt dịu dàng xinh đẹp kia, cô gái trong quá khứ luôn được chị bảo vệ sau lưng, nay đã đủ mạnh mẽ.
Cô không hề thấp kém, đứng trên sân khấu, giống như là bảo vật từ thiên nhiên, dễ dàng hấp dẫn ánh nhìn từ mọi người xung quanh.
Nguyễn Kiều Kiều giấu tay trong áo, hung hăng nắm thật chặt...!Móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, đau đớn nhắc nhở áp lực và sự ghen tị của cô ta cần phải phá hủy tất cả.
Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng gượng cười.
Cho dù Nguyễn Manh Manh chiếm ưu thế, cho dù thấy được dưới khán đài các thầy cô đã nghiêng về phía Nguyễn Manh Manh, Nguyễn Kiều Kiều vẫn cười như cũ.
Mỉm cười là vũ khí của cô ta, gải vờ thiện lương là chiêu bài, cho dù nội tâm đang vô cùng ghen tị, nhưng vẻ mặt cô ta vẫn đang cười như trước.
Nguyễn Kiều Kiều "vô tội" vì không đạt được mục đích, liền huých cánh tay Diêm Sâm.
Theo sau, cô ta mỉm cười khéo léo, châm rãi lui xuống.
Nguyễn Manh Manh, cười đi...!đắc ý đi...!Rất nhanh, cô sẽ cười không nổi nữa.
Mà trên sân khấu, người nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều huých cánh tay Diêm Sâm, khóe môi khẽ nhếch lên, cười lộ ra một ý tứ không rõ.
Anh nhìn người quan trọng đang ngồi dưới khán đài, Lệ Quân Ngự vô cùng tuấn mỹ và biểu tình lạnh nhạt.
Lại nhìn, trên sân khấu có một người đứng một bên trong cả đám người...!Cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở người Nguyễn Manh Manh.
Anh biết giờ đây là thời điểm chính xác truyền tin tức độc nhất kia ra.
"Nguyễn Manh Manh..." Diêm Sâm cầm lấy microphone, ngữ điệu âm u mang theo một tia trào phúng.
"Có thể, cô xuất sắc ở lĩnh vực thể thao này, chúng tôi nhìn vào khẳng định không theo kịp.
Nhưng mà, dù chúng tôi cần cô đi nữa, cũng sẽ không cho một người phẩm chất bại hoại, sinh hoạt cá nhân không biết kiềm chế, làm loạn quan hệ nam sinh nữ sinh tới làm hội trưởng hội học sinh!"
Lời nói của Diêm Sâm như một quả bom nổ dưới nước, ném vào hội trường.
Lệ Quân Ngự đang ngồi dưới đài phút chốc sa sầm mặt.
Vốn ngũ quan của anh lạnh lùng lại mang theo khoảng cách liền bị bao trùm bởi sương mù, cả người tỏa ra khí lạnh.
Mà Cảnh Dịch Tranh vốn đang ngồi ở một chỗ khác, khuôn mắt yêu nghiệt đến cực điểm cũng lộ ra âm trầm.
Trên sân khấu, Nguyễn Manh Manh nhìn chằm chằm vào Diêm Sâm.
"Bạn học Diêm...!Tuy rằng hiện tại chúng ta là quan hệ cạnh tranh, nhưng công kích đối thủ cũng nên có những chú ý cơ bản.
Tật xấu mở miệng nói bậy này cậu không sửa được sao? Nếu cậu cứ nói lung tung như vậy, cẩn thận ra đường bị người trùm bao tải đánh."
"A, Nguyễn Manh Manh cô cứ giả vờ đi...!Cô cứ nghĩ mình làm mọi việc không để lại dấu vết sẽ không bị người khác nắm được nhược điểm ư? Ha ha ha..." Diêm Sâm cười gian, nhìn về phía Lệ Quân Ngự phía dưới khán đài.
Đột nhiên anh chỉ vào người đàn ông lạnh lùng không mang một tia ấm áp nào dưới kia.
"Việt Quân Ngự là bạn trai của cô phải không? Nghe nói, hai người còn đính hôn, anh ta giờ là hôn phu của cô.
Nguyễn Manh Manh, tôi nói như vậy, cô dám thừa nhận không?"
Hội trường đột nhiên vang lên ba chữ " Việt Quân Ngự ", Diêm Sâm kêu đích danh như vậy, mang theo ngữ khí kiêu ngạo.
Chủ tịch đang chuẩn bị bỏ phiếu, nghe như vậy liền sợ tới mức suýt chút nữa phiếu cầm trên tay rơi xuống đất.
Là tên nhóc con nào không muốn sống nữa?
đường đường là tên húy của Lệ thiếu, cho dù dùng họ giả, thì người bên ngoài cũng không có tư cách gọi như vậy!
Chủ tịch tức đến mức râu run lẩy bẩy, nghĩ muốn ngăn cản, nhưng hiển nhiên đã không kịp.
Trên khán đài, Nguyễn Manh Manh bị Diêm Sâm chất vấn như thế, mắt hạnh khẽ run lên.
Lệ Quân Ngự, anh....!Quan hệ của anh và cô....
Vì lý do gì, bầu chọn cho ai, dường như là chuyện vừa nhìn đã biết.
Nguyễn Manh Manh ở trên sân khấu, thân hình mảnh khảnh đứng thẳng người, rất duyên dáng và yêu kiều nở rộ.
Mắt hạnh long lanh như khảm lên gương mặt dịu dàng xinh đẹp kia, cô gái trong quá khứ luôn được chị bảo vệ sau lưng, nay đã đủ mạnh mẽ.
Cô không hề thấp kém, đứng trên sân khấu, giống như là bảo vật từ thiên nhiên, dễ dàng hấp dẫn ánh nhìn từ mọi người xung quanh.
Nguyễn Kiều Kiều giấu tay trong áo, hung hăng nắm thật chặt...!Móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, đau đớn nhắc nhở áp lực và sự ghen tị của cô ta cần phải phá hủy tất cả.
Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng gượng cười.
Cho dù Nguyễn Manh Manh chiếm ưu thế, cho dù thấy được dưới khán đài các thầy cô đã nghiêng về phía Nguyễn Manh Manh, Nguyễn Kiều Kiều vẫn cười như cũ.
Mỉm cười là vũ khí của cô ta, gải vờ thiện lương là chiêu bài, cho dù nội tâm đang vô cùng ghen tị, nhưng vẻ mặt cô ta vẫn đang cười như trước.
Nguyễn Kiều Kiều "vô tội" vì không đạt được mục đích, liền huých cánh tay Diêm Sâm.
Theo sau, cô ta mỉm cười khéo léo, châm rãi lui xuống.
Nguyễn Manh Manh, cười đi...!đắc ý đi...!Rất nhanh, cô sẽ cười không nổi nữa.
Mà trên sân khấu, người nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều huých cánh tay Diêm Sâm, khóe môi khẽ nhếch lên, cười lộ ra một ý tứ không rõ.
Anh nhìn người quan trọng đang ngồi dưới khán đài, Lệ Quân Ngự vô cùng tuấn mỹ và biểu tình lạnh nhạt.
Lại nhìn, trên sân khấu có một người đứng một bên trong cả đám người...!Cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở người Nguyễn Manh Manh.
Anh biết giờ đây là thời điểm chính xác truyền tin tức độc nhất kia ra.
"Nguyễn Manh Manh..." Diêm Sâm cầm lấy microphone, ngữ điệu âm u mang theo một tia trào phúng.
"Có thể, cô xuất sắc ở lĩnh vực thể thao này, chúng tôi nhìn vào khẳng định không theo kịp.
Nhưng mà, dù chúng tôi cần cô đi nữa, cũng sẽ không cho một người phẩm chất bại hoại, sinh hoạt cá nhân không biết kiềm chế, làm loạn quan hệ nam sinh nữ sinh tới làm hội trưởng hội học sinh!"
Lời nói của Diêm Sâm như một quả bom nổ dưới nước, ném vào hội trường.
Lệ Quân Ngự đang ngồi dưới đài phút chốc sa sầm mặt.
Vốn ngũ quan của anh lạnh lùng lại mang theo khoảng cách liền bị bao trùm bởi sương mù, cả người tỏa ra khí lạnh.
Mà Cảnh Dịch Tranh vốn đang ngồi ở một chỗ khác, khuôn mắt yêu nghiệt đến cực điểm cũng lộ ra âm trầm.
Trên sân khấu, Nguyễn Manh Manh nhìn chằm chằm vào Diêm Sâm.
"Bạn học Diêm...!Tuy rằng hiện tại chúng ta là quan hệ cạnh tranh, nhưng công kích đối thủ cũng nên có những chú ý cơ bản.
Tật xấu mở miệng nói bậy này cậu không sửa được sao? Nếu cậu cứ nói lung tung như vậy, cẩn thận ra đường bị người trùm bao tải đánh."
"A, Nguyễn Manh Manh cô cứ giả vờ đi...!Cô cứ nghĩ mình làm mọi việc không để lại dấu vết sẽ không bị người khác nắm được nhược điểm ư? Ha ha ha..." Diêm Sâm cười gian, nhìn về phía Lệ Quân Ngự phía dưới khán đài.
Đột nhiên anh chỉ vào người đàn ông lạnh lùng không mang một tia ấm áp nào dưới kia.
"Việt Quân Ngự là bạn trai của cô phải không? Nghe nói, hai người còn đính hôn, anh ta giờ là hôn phu của cô.
Nguyễn Manh Manh, tôi nói như vậy, cô dám thừa nhận không?"
Hội trường đột nhiên vang lên ba chữ " Việt Quân Ngự ", Diêm Sâm kêu đích danh như vậy, mang theo ngữ khí kiêu ngạo.
Chủ tịch đang chuẩn bị bỏ phiếu, nghe như vậy liền sợ tới mức suýt chút nữa phiếu cầm trên tay rơi xuống đất.
Là tên nhóc con nào không muốn sống nữa?
đường đường là tên húy của Lệ thiếu, cho dù dùng họ giả, thì người bên ngoài cũng không có tư cách gọi như vậy!
Chủ tịch tức đến mức râu run lẩy bẩy, nghĩ muốn ngăn cản, nhưng hiển nhiên đã không kịp.
Trên khán đài, Nguyễn Manh Manh bị Diêm Sâm chất vấn như thế, mắt hạnh khẽ run lên.
Lệ Quân Ngự, anh....!Quan hệ của anh và cô....
Bình luận facebook