Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Mặc kệ cô hay là dỗ dành cô
Nguyễn Manh Manh liền dựa trong lồng ngực Lệ Quân Ngự, biểu hiện vẫn có chút chất phác, dáng vẻ lại như bị làm cho khiếp sợ không bình tĩnh nổi.
Lệ Quân Ngự cúi đầu xuống, nhìn thấy chính là khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ đang sững sờ.
Lông mày đen phút chốc nhíu lại, trên khuôn mặt lạnh lùng tuyệt đẹp phủ sương lạnh người sống chớ gần.
Anh ôm Nguyễn Manh Manh bước nhanh đi ra ngoài nhà hàng, toàn thân đều lộ ra hơi thở ác liệt.
Dọc theo đường đi nhân viên phục vụ tránh không kịp, đều bị khí chất mạnh mẽ toả ra trên người Lệ Quân Ngự làm cho sợ đến lạnh cả sống lưng.
May là còn có một quản đốc nhạy bén, nhìn thấy Lệ Quân Ngự đi ra, lập tức thông báo tài xế ngoài cửa.
Chờ lúc Lệ Quân Ngự đi tới cửa, chiếc Maybach xa hoa màu đen đã vững vàng đứng dưới bậc thang.
Lệ Quân Ngự cất bước lên xe, ôm thiếu nữ trong ngực đặt vào ghế ngồi bằng da thật ở bên trong.
đóng cửa xe lại, không khí bên trong xe nháy mắt ngột ngạt đến điểm âm.
"Nguyễn Manh Manh, đầu óc em có vấn đề sao? Cái bình hoa lớn như vậy nện xuống, em không biết trốn?" Lệ Quân Ngự coi như là tức giận, cũng ít khi lộ tâm trạng ra ngoài như vậy.
Anh quen thuộc sắc mặt vui giận vô hình, cho dù núi Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc.
Nhưng vừa nãy hiếu kỳ Nguyễn Manh Manh đi quá lâu, lo lắng cho vật nhỏ này nên tự mình đi tìm cô, lại nhìn thấy một màn nguy hiểm kia, lại làm cho trong lòng anh bỗng dưng thắt lại.
Một tia hoảng loạn không hiểu sao vọt lên kia, làm tâm trạng Lệ Quân Ngự khó chịu.
Anh chán ghét loại cảm giác không cách nào khống chế này.
Lệ Quân Ngự đè lại một tiếng trách cứ, giữa hai lông mày thậm chí cất giấu một tia lệ khí.
Tài xế hầu như chưa từng thấy Đại thiếu gia nổi nóng , từ lâu sợ đến run lẩy bẩy, núp ở chỗ tài xế ngồi, cực lực giảm thiểu cảm giác về sự tồn tại của chính mình.
Mà bị Lệ Quân Ngự răn dạy Nguyễn Manh Manh, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô giống như con búp bê đẹp đẽ nhưng không có linh hồn, ngồi ở đàng kia, ánh mắt ngơ ngác nhìn một góc, giống như không nghe thấy anh nói chuyện.
Quen thuộc dáng vẻ Nguyễn Manh Manh nghịch ngợm gây sự, đối nghịch với mình, nhìn thấy cô lộ ra biểu hiện trống rỗng như vậy, tròng mắt đen như mực của Lệ Quân Ngự từ từ trầm lạnh.
"Bình hoa vừa rồi, nhiều nhất trị giá hai triệu. Em ngoan ngoãn nghe lời, bảo đảm sau này không tái phạm chuyện ngu xuẩn như thế, anh sẽ cho người nói với cảnh sát bình hoa kia là đồ cổ, trị giá ít nhất 20 triệu."
Nguyễn Manh Manh...
"Anh đếm ba tiếng, em lại không mở miệng, anh sẽ bảo người buông tha hai người kia."
Vốn chỉ muốn uy hiếp, ai biết cũng không cần anh đếm.
Vừa dứt lời, Lệ Quân Ngự liền nhìn thấy cánh mi đẹp đẽ của Nguyễn Manh Manh chớp chớp.
Một giọt nước mắt óng ánh long lanh, không hề có điềm báo trước từ viền mắt thiếu nữ nhỏ xuống.
Lông mày Lệ Quân Ngự căng thẳng, lạnh lùng nói: "Khóc cái gì mà khóc, thu nước mắt lại."
Anh dạy dỗ mấy em trai, xưa nay đã như vậy.
Khóc là hành động của kẻ yếu, chỉ có kẻ mềm yếu mới sẽ dùng nước mắt giải quyết vấn đề.
Cho rằng răn dạy như vậy, có thể làm cho Nguyễn Manh Manh thu hồi nước mắt.
Ai biết, chờ anh nói xong, nước mắt của thiếu nữ không những không dừng lại, trái lại càng chảy càng nhiều.
Một giọt một giọt, óng ánh long lanh, giống như phát sáng lăn khỏi viền mắt.
Lệ Quân Ngự từ trước đến giờ chán ghét người yếu, ánh mắt lạnh lùng lóe qua một tia phiền chán.
Anh ngược lại muốn xem xem, cô có thể khóc bao lâu!
Lệ Quân Ngự quyết định xử lý lạnh Nguyễn Manh Manh, loại hành động khóc sướt mướt của nữ sinh nhỏ này, không thể nuông chiều.
Nhưng anh nhìn nhìn, nhìn thấy thiếu nữ khóc đỏ cả vành mắt, khóc đến đỏ cả chóp mũi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn treo đầy nước mắt óng ánh long lanh, trong lồng ngực càng nổi lên một loại tâm trạng kỳ quái.
Năm ngón tay thon dài của người đàn ông kéo kéo cà vạt, ánh mắt khẽ biến, trong lòng có loại phiền muộn khó có thể dùng lời diễn tả được.
Anh chếch mắt nhìn về phía trước chỗ điều khiển, vừa vặn từ trong kính chiếu hậu bắt gặp ánh mắt dò xét của tài xế.
"Cậu, xuống xe." Giọng nam trầm lạnh, ngột ngạt giận tái đi.
Tài xế lập tức cởi đai an toàn, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Không có mệnh lệnh của thiếu gia, đánh chết anh, anh cũng không dám lên xe!
Chờ tài xế xuống, không có người thứ ba ở đây, Lệ Quân Ngự cứng mặt nhìn Nguyễn Manh Manh khóc.
Tiếp đó, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, nhấc mèo con ngồi chếch bên trong lên, ôm vào trên chân của mình.
"Được rồi, ngoan, không khóc..."
Lệ Quân Ngự cúi đầu xuống, nhìn thấy chính là khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ đang sững sờ.
Lông mày đen phút chốc nhíu lại, trên khuôn mặt lạnh lùng tuyệt đẹp phủ sương lạnh người sống chớ gần.
Anh ôm Nguyễn Manh Manh bước nhanh đi ra ngoài nhà hàng, toàn thân đều lộ ra hơi thở ác liệt.
Dọc theo đường đi nhân viên phục vụ tránh không kịp, đều bị khí chất mạnh mẽ toả ra trên người Lệ Quân Ngự làm cho sợ đến lạnh cả sống lưng.
May là còn có một quản đốc nhạy bén, nhìn thấy Lệ Quân Ngự đi ra, lập tức thông báo tài xế ngoài cửa.
Chờ lúc Lệ Quân Ngự đi tới cửa, chiếc Maybach xa hoa màu đen đã vững vàng đứng dưới bậc thang.
Lệ Quân Ngự cất bước lên xe, ôm thiếu nữ trong ngực đặt vào ghế ngồi bằng da thật ở bên trong.
đóng cửa xe lại, không khí bên trong xe nháy mắt ngột ngạt đến điểm âm.
"Nguyễn Manh Manh, đầu óc em có vấn đề sao? Cái bình hoa lớn như vậy nện xuống, em không biết trốn?" Lệ Quân Ngự coi như là tức giận, cũng ít khi lộ tâm trạng ra ngoài như vậy.
Anh quen thuộc sắc mặt vui giận vô hình, cho dù núi Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc.
Nhưng vừa nãy hiếu kỳ Nguyễn Manh Manh đi quá lâu, lo lắng cho vật nhỏ này nên tự mình đi tìm cô, lại nhìn thấy một màn nguy hiểm kia, lại làm cho trong lòng anh bỗng dưng thắt lại.
Một tia hoảng loạn không hiểu sao vọt lên kia, làm tâm trạng Lệ Quân Ngự khó chịu.
Anh chán ghét loại cảm giác không cách nào khống chế này.
Lệ Quân Ngự đè lại một tiếng trách cứ, giữa hai lông mày thậm chí cất giấu một tia lệ khí.
Tài xế hầu như chưa từng thấy Đại thiếu gia nổi nóng , từ lâu sợ đến run lẩy bẩy, núp ở chỗ tài xế ngồi, cực lực giảm thiểu cảm giác về sự tồn tại của chính mình.
Mà bị Lệ Quân Ngự răn dạy Nguyễn Manh Manh, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô giống như con búp bê đẹp đẽ nhưng không có linh hồn, ngồi ở đàng kia, ánh mắt ngơ ngác nhìn một góc, giống như không nghe thấy anh nói chuyện.
Quen thuộc dáng vẻ Nguyễn Manh Manh nghịch ngợm gây sự, đối nghịch với mình, nhìn thấy cô lộ ra biểu hiện trống rỗng như vậy, tròng mắt đen như mực của Lệ Quân Ngự từ từ trầm lạnh.
"Bình hoa vừa rồi, nhiều nhất trị giá hai triệu. Em ngoan ngoãn nghe lời, bảo đảm sau này không tái phạm chuyện ngu xuẩn như thế, anh sẽ cho người nói với cảnh sát bình hoa kia là đồ cổ, trị giá ít nhất 20 triệu."
Nguyễn Manh Manh...
"Anh đếm ba tiếng, em lại không mở miệng, anh sẽ bảo người buông tha hai người kia."
Vốn chỉ muốn uy hiếp, ai biết cũng không cần anh đếm.
Vừa dứt lời, Lệ Quân Ngự liền nhìn thấy cánh mi đẹp đẽ của Nguyễn Manh Manh chớp chớp.
Một giọt nước mắt óng ánh long lanh, không hề có điềm báo trước từ viền mắt thiếu nữ nhỏ xuống.
Lông mày Lệ Quân Ngự căng thẳng, lạnh lùng nói: "Khóc cái gì mà khóc, thu nước mắt lại."
Anh dạy dỗ mấy em trai, xưa nay đã như vậy.
Khóc là hành động của kẻ yếu, chỉ có kẻ mềm yếu mới sẽ dùng nước mắt giải quyết vấn đề.
Cho rằng răn dạy như vậy, có thể làm cho Nguyễn Manh Manh thu hồi nước mắt.
Ai biết, chờ anh nói xong, nước mắt của thiếu nữ không những không dừng lại, trái lại càng chảy càng nhiều.
Một giọt một giọt, óng ánh long lanh, giống như phát sáng lăn khỏi viền mắt.
Lệ Quân Ngự từ trước đến giờ chán ghét người yếu, ánh mắt lạnh lùng lóe qua một tia phiền chán.
Anh ngược lại muốn xem xem, cô có thể khóc bao lâu!
Lệ Quân Ngự quyết định xử lý lạnh Nguyễn Manh Manh, loại hành động khóc sướt mướt của nữ sinh nhỏ này, không thể nuông chiều.
Nhưng anh nhìn nhìn, nhìn thấy thiếu nữ khóc đỏ cả vành mắt, khóc đến đỏ cả chóp mũi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn treo đầy nước mắt óng ánh long lanh, trong lồng ngực càng nổi lên một loại tâm trạng kỳ quái.
Năm ngón tay thon dài của người đàn ông kéo kéo cà vạt, ánh mắt khẽ biến, trong lòng có loại phiền muộn khó có thể dùng lời diễn tả được.
Anh chếch mắt nhìn về phía trước chỗ điều khiển, vừa vặn từ trong kính chiếu hậu bắt gặp ánh mắt dò xét của tài xế.
"Cậu, xuống xe." Giọng nam trầm lạnh, ngột ngạt giận tái đi.
Tài xế lập tức cởi đai an toàn, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Không có mệnh lệnh của thiếu gia, đánh chết anh, anh cũng không dám lên xe!
Chờ tài xế xuống, không có người thứ ba ở đây, Lệ Quân Ngự cứng mặt nhìn Nguyễn Manh Manh khóc.
Tiếp đó, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, nhấc mèo con ngồi chếch bên trong lên, ôm vào trên chân của mình.
"Được rồi, ngoan, không khóc..."
Bình luận facebook