Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Lệ Quân Ngự, có rắm mau thả
Quay về gương mặt tuấn tú đẹp trai này, Nguyễn Manh Manh cảm giác mình ăn cơm cũng ngon hơn nhiều.
Nhưng tiền đề là, không có ánh mắt nhìn chằm chằm chú ý của nhiều người xung quanh như vậy.
"Bọn họ muốn ăn chính là cô, liên quan gì tới tôi?"
Lệ Quân Triệt tay phải chống quai hàm, dùng tay trái múc lên một muỗng bánh flan, đưa vào trong miệng.
Bọn họ ngồi trên ghế dài cạnh cửa sổ, từ phía bên phải nhìn lại, căn bản không nhìn thấy Lệ Quân Triệt vừa ăn vừa thưởng thức đồ ngọt.
Đê tiện!
Cô là bị anh liên lụy, anh lại làm ra một bộ dáng vẻ việc không liên quan tới mình!
"Tốt lắm, vậy sau này cậu liền tự mình ăn điểm tâm ngọt của cậu. Tôi đi đây, đừng tiếp tục ảo tôi cùng ăn cơm với cậu!"
Thiếu niên đẹp trai không đáng yêu chút nào, thiệt thòi cô nể tình anh yêu ngọt như mạng, lòng tốt giúp anh che lấp.
Lại một chút cũng không biết cảm ơn.
"ừm, cô đi đi." Lệ Quân Triệt lành lạnh nhấc mắt lên, "Tôi sẽ nói cho anh cả, cô đi học chăm chú, mỗi ngày đều chăm chỉ khắc khổ chơi, game, điện thoại."
"Cậu. . ."
Thằng nhóc thúi, lại lấy cái này uy hiếp cô!
Nhưng, Nguyễn Manh Manh không phải không thừa nhận, lời uy hiếp này rất có hiệu quả.
Cô cũng không muốn bị Lệ Quân Ngự, tịch thu điện thoại.
Một lần nữa ngồi vào chỗ cũ, cô tức giận nhìn biểu hiện thanh thản, nhàn nhã của thiếu niên đẹp trai.
Đáng ghét!
Nguyễn Manh Manh tức giận, nhưng lại không có cách nào làm gì Lệ Quân Triệt.
Chính vào lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Một chuỗi số xa lạ, sáng lên trên màn ảnh.
Nguyễn Manh Manh đang sinh hờn dỗi, bắt máy liền tức giận nói: "Ai, có chuyện nói mau, có rắm mau thả!"
Đầu bên kia điện thoại, sau hai giây im lặng quỷ dị, một giọng lạnh nhạt trầm ổn mới dần dần vang lên.
"Là anh, Lệ Quân Ngự."
"Anh anh cả, anh cả. . . ?" Nguyễn Manh Manh cảm giác tiếng nói của mình có chút lắp bắp.
Lệ Quân Triệt ngồi đối diện cô, trong nháy mắt màn hình lóe lên dãy số kia, cũng đã sớm biết thân phận người gọi tới.
Anh ta một tay chống quai hàm, dù bận vẫn ung dung thưởng thức thiếu nữ kẹo đường, phản ứng kinh sợ lại khiếp sợ.
Chẳng biết vì sao, đột nhiên cảm thấy biểu hiện Nguyễn Manh Manh ngốc nghếch đáng yêu như vậy, so với bình thường có chút không giống.
Dường như, chỉ có ở trước mặt anh cả, mới sẽ lộ ra phản ứng khả ái như thế.
Nguyễn Manh Manh còn không biết mình bị người quan sát, lập tức đổi giọng, "Ha ha. . . Anh cả, vừa nãy em không phải có ý đó. Em. . . Em cho rằng là điện thoại quấy rầy. Vậy, bây giờ ở bên anh đã là nửa đêm đi. Ha ha. . . Thật khổ cực mà, vào lúc này còn muốn gọi điện thoại tới quan tâm em."
Trời mới biết, bây giờ cô có bao nhiêu chán ghét Lệ Quân Ngự.
Từ khi cái tên này tìm cho cô một đống giáo viên dạy bổ túc, chiếm dụng thời gian của cô, cô liền cực kỳ cực kỳ chán ghét anh.
Biết anh ra ngoài làm việc, cô suýt chút nữa liền muốn bắn pháo chúc mừng.
Đáng tiếc, khi cô thật sự đối mặt Lệ Quân Ngự, lại ngay cả một chút xíu phản cảm cũng không dám biểu hiện ra.
"Tăng ca." Lệ Quân Ngự nhàn nhạt trả lời một câu, "Sau này, thêm một tiết học lễ nghi thục nữ."
Giọng điệu người đàn ông lạnh nhạt, không phải đang thương lượng, mà là trần thuật.
Nguyễn Manh Manh bị bắt bí tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám nổi nóng, chỉ có thể ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng.
"Mặt khác, trong nước truyền tới tin tức, bà già dùng bình hoa đập em ở Ngự Đường đã bị tạm giam. Tội danh là cố ý tổn thương và cố ý phá hoại tài sản của người khác. Nhắc nhở em một câu, nếu như bọn họ tìm em hòa giải, không cần để ý tới."
Dù cho bà Tần cuối cùng có thể lấy ra 20 triệu bồi thường, cũng sẽ bởi vì tội danh có ý định tổn thương Nguyễn Manh Manh, mà bị giam một trận.
Bất kể nói thế nào, dám ra tay với người của anh ở địa bàn của anh, ít nhất cũng phải nhốt vào trong trại tạm giam, chịu khổ.
"Cái gì, bà ta đã bị tạm giam?" Nguyễn Manh Manh nghe được tin tức, mắt hạnh trong nháy mắt lóe qua ánh sáng.
"Anh yên tâm đi, em cũng không ngốc. . . Bọn họ tìm em biện hộ cũng không được, em khẳng định sẽ không đồng ý hòa giải."
Mẹ Tần có thể cầm bình hoa đập cô, vậy thì là có lòng muốn gϊếŧ chết cô.
Cô cũng không phải Thánh Mẫu, sao có thể tha thứ loại bà già độc ác này!
"ừm, ở trường học nghe lời, để tâm bài thi, chờ tuần sau anh trở về sẽ kiểm tra tiến độ của em."
Nói xong, cũng không chờ Nguyễn Manh Manh đáp lại, liền cúp điện thoại.
Nguyễn Manh Manh cầm điện thoại di động ngẩn người, do dự một lát, vẫn là lưu lại số điện thoại của Lệ Quân Ngự.
Mới vừa để điện thoại di động xuống, một tiếng nói mềm mại nhát gan, bỗng nhiên truyền tới.
"Chị gái. . . Chị có rảnh không? Có mấy lời, em muốn nói chuyện riêng với chị."
Chẳng biết lúc nào, Nguyễn Kiều Kiều xuất hiện ở bên cạnh bàn bọn họ.
Đang dùng một loại ánh mắt điềm đạm đáng yêu, muốn nói lại thôi, khẩn cầu nhìn cô.
Nhưng tiền đề là, không có ánh mắt nhìn chằm chằm chú ý của nhiều người xung quanh như vậy.
"Bọn họ muốn ăn chính là cô, liên quan gì tới tôi?"
Lệ Quân Triệt tay phải chống quai hàm, dùng tay trái múc lên một muỗng bánh flan, đưa vào trong miệng.
Bọn họ ngồi trên ghế dài cạnh cửa sổ, từ phía bên phải nhìn lại, căn bản không nhìn thấy Lệ Quân Triệt vừa ăn vừa thưởng thức đồ ngọt.
Đê tiện!
Cô là bị anh liên lụy, anh lại làm ra một bộ dáng vẻ việc không liên quan tới mình!
"Tốt lắm, vậy sau này cậu liền tự mình ăn điểm tâm ngọt của cậu. Tôi đi đây, đừng tiếp tục ảo tôi cùng ăn cơm với cậu!"
Thiếu niên đẹp trai không đáng yêu chút nào, thiệt thòi cô nể tình anh yêu ngọt như mạng, lòng tốt giúp anh che lấp.
Lại một chút cũng không biết cảm ơn.
"ừm, cô đi đi." Lệ Quân Triệt lành lạnh nhấc mắt lên, "Tôi sẽ nói cho anh cả, cô đi học chăm chú, mỗi ngày đều chăm chỉ khắc khổ chơi, game, điện thoại."
"Cậu. . ."
Thằng nhóc thúi, lại lấy cái này uy hiếp cô!
Nhưng, Nguyễn Manh Manh không phải không thừa nhận, lời uy hiếp này rất có hiệu quả.
Cô cũng không muốn bị Lệ Quân Ngự, tịch thu điện thoại.
Một lần nữa ngồi vào chỗ cũ, cô tức giận nhìn biểu hiện thanh thản, nhàn nhã của thiếu niên đẹp trai.
Đáng ghét!
Nguyễn Manh Manh tức giận, nhưng lại không có cách nào làm gì Lệ Quân Triệt.
Chính vào lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Một chuỗi số xa lạ, sáng lên trên màn ảnh.
Nguyễn Manh Manh đang sinh hờn dỗi, bắt máy liền tức giận nói: "Ai, có chuyện nói mau, có rắm mau thả!"
Đầu bên kia điện thoại, sau hai giây im lặng quỷ dị, một giọng lạnh nhạt trầm ổn mới dần dần vang lên.
"Là anh, Lệ Quân Ngự."
"Anh anh cả, anh cả. . . ?" Nguyễn Manh Manh cảm giác tiếng nói của mình có chút lắp bắp.
Lệ Quân Triệt ngồi đối diện cô, trong nháy mắt màn hình lóe lên dãy số kia, cũng đã sớm biết thân phận người gọi tới.
Anh ta một tay chống quai hàm, dù bận vẫn ung dung thưởng thức thiếu nữ kẹo đường, phản ứng kinh sợ lại khiếp sợ.
Chẳng biết vì sao, đột nhiên cảm thấy biểu hiện Nguyễn Manh Manh ngốc nghếch đáng yêu như vậy, so với bình thường có chút không giống.
Dường như, chỉ có ở trước mặt anh cả, mới sẽ lộ ra phản ứng khả ái như thế.
Nguyễn Manh Manh còn không biết mình bị người quan sát, lập tức đổi giọng, "Ha ha. . . Anh cả, vừa nãy em không phải có ý đó. Em. . . Em cho rằng là điện thoại quấy rầy. Vậy, bây giờ ở bên anh đã là nửa đêm đi. Ha ha. . . Thật khổ cực mà, vào lúc này còn muốn gọi điện thoại tới quan tâm em."
Trời mới biết, bây giờ cô có bao nhiêu chán ghét Lệ Quân Ngự.
Từ khi cái tên này tìm cho cô một đống giáo viên dạy bổ túc, chiếm dụng thời gian của cô, cô liền cực kỳ cực kỳ chán ghét anh.
Biết anh ra ngoài làm việc, cô suýt chút nữa liền muốn bắn pháo chúc mừng.
Đáng tiếc, khi cô thật sự đối mặt Lệ Quân Ngự, lại ngay cả một chút xíu phản cảm cũng không dám biểu hiện ra.
"Tăng ca." Lệ Quân Ngự nhàn nhạt trả lời một câu, "Sau này, thêm một tiết học lễ nghi thục nữ."
Giọng điệu người đàn ông lạnh nhạt, không phải đang thương lượng, mà là trần thuật.
Nguyễn Manh Manh bị bắt bí tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám nổi nóng, chỉ có thể ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng.
"Mặt khác, trong nước truyền tới tin tức, bà già dùng bình hoa đập em ở Ngự Đường đã bị tạm giam. Tội danh là cố ý tổn thương và cố ý phá hoại tài sản của người khác. Nhắc nhở em một câu, nếu như bọn họ tìm em hòa giải, không cần để ý tới."
Dù cho bà Tần cuối cùng có thể lấy ra 20 triệu bồi thường, cũng sẽ bởi vì tội danh có ý định tổn thương Nguyễn Manh Manh, mà bị giam một trận.
Bất kể nói thế nào, dám ra tay với người của anh ở địa bàn của anh, ít nhất cũng phải nhốt vào trong trại tạm giam, chịu khổ.
"Cái gì, bà ta đã bị tạm giam?" Nguyễn Manh Manh nghe được tin tức, mắt hạnh trong nháy mắt lóe qua ánh sáng.
"Anh yên tâm đi, em cũng không ngốc. . . Bọn họ tìm em biện hộ cũng không được, em khẳng định sẽ không đồng ý hòa giải."
Mẹ Tần có thể cầm bình hoa đập cô, vậy thì là có lòng muốn gϊếŧ chết cô.
Cô cũng không phải Thánh Mẫu, sao có thể tha thứ loại bà già độc ác này!
"ừm, ở trường học nghe lời, để tâm bài thi, chờ tuần sau anh trở về sẽ kiểm tra tiến độ của em."
Nói xong, cũng không chờ Nguyễn Manh Manh đáp lại, liền cúp điện thoại.
Nguyễn Manh Manh cầm điện thoại di động ngẩn người, do dự một lát, vẫn là lưu lại số điện thoại của Lệ Quân Ngự.
Mới vừa để điện thoại di động xuống, một tiếng nói mềm mại nhát gan, bỗng nhiên truyền tới.
"Chị gái. . . Chị có rảnh không? Có mấy lời, em muốn nói chuyện riêng với chị."
Chẳng biết lúc nào, Nguyễn Kiều Kiều xuất hiện ở bên cạnh bàn bọn họ.
Đang dùng một loại ánh mắt điềm đạm đáng yêu, muốn nói lại thôi, khẩn cầu nhìn cô.
Bình luận facebook