• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHẤP NIỆM - BĂNG TÂM TUYẾT LIÊN (1 Viewer)

  • Chương 37

Sau khi Cố Niệm đến vườn hoa Hi ở, càng ngày càng trầm tĩnh ít nói. Ba ngày liên tiếp, cô và Tống Hoài Thừa không hề nói với nhau một chữ. Cùng sống dưới một mái hiên, không ai cảm thấy sống như vậy có gì không tự nhiên.

Còn tốt hơn hơn tình huống Tống Hoài Thừa dự đoán nhiều. Ngay từ đầu thậm chí anh còn lo lắng, Cố Niệm sẽ có những hành vi cực đoan.

Anh nghĩ sai rồi.

Trải qua bốn năm, hiện giờ dù sóng gió to tới đâu, Cố Niệm cũng có thể vượt qua.

Nhưng thật ra Cố Niệm rất kỳ quái, hồi trước rất cuồng công việc, bây giờ lại luôn ở trong nhà.

Tống Hoài Thừa cũng không tới công ty, nhưng lại khiến Lê Hạ bận đến chết rồi.

Tống Hoài Thừa thuê một bác gái đến, mỗi ngày phụ trách làm ba bữa cơm. Lần đầu tiên dì Triệu nhìn thấy Cố Niệm đã gọi một tiếng “Tống phu nhân”, lúc ấy Tống Hoài Thừa cũng ở đó.

Anh nhìn thấy Cố Niệm vẫn kìm nén sự tức giận không phát tác.

“Dì Triệu, được rồi, dì đi nghỉ ngơi đi.” Tống Hoài Thừa nói.

Dì Triệu vừa đi, Cố Niệm nhất thời phát tác, “Tống Hoài Thừa, anh muốn nói cho toàn bộ thế giới, anh ở trong cái nhà này nuôi tiểu tam sao?” Cố Niệm thở hổn hển, đập vỡ chồng bát trước mắt.

Tiếng bát vỡ vang lên, trên mặt đất đầy những mảnh vỡ nhỏ. Sự tức giận của cô vẫn không giảm.

Mắt thấy cô sẽ giẫm phải mảnh bát vỡ, Tống Hoài Thừa lanh tay lẹ mắt kéo cô ra, “Nếu em không muốn có người khác trong nhà, anh sẽ bảo dì Triệu đi. Được rồi, đừng giận. Hồi trước không phải anh đã nói, phụ nữ mà tức giận sẽ nhanh già sao?”

Cố Niệm hít một hơi thật sâu, đẩy anh ra.

Tống Hoài Thừa lui về sau hai bước, vừa lúc giẫm phải mảnh vỡ. Anh nhíu mày, lại không để ý tới, “Anh có việc muốn nói với em.” Anh nói có chút nhanh, “Anh giúp Phán Phán chuyển sang nhà trẻ khác, cách chỗ này mười phút đi đường, em thấy thế nào?”

Cố Niệm nghiêm mặt, “Tùy anh.” Nói xong cô xoay người vào phòng.

Cô vừa đi, Tống Hoài Thừa nâng chân phải lên, một chân bị mảnh vỡ đâm vào, đã đầy máu, anh nhìn lướt qua.

Lúc này dì Triệu đi tới, “Tống tiên sinh, anh bị thương sao?”

Tống Hoài Thừa nhíu mày, “Không sao, không cần nói với cô ấy.”

Dì Triệu vội đi lấy hộp y tế, Tống Hoài Thừa tự mình xử lý một chút.

Dì Triệu lo lắng, “Anh vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, miệng vết thương dài hơn 3cm cơ mà.”

Tống Hoài Thừa không nói gì, lòng bàn chân lại đau nhói.

Buổi chiều, Lê Hạ gọi điện cho anh, “Hoài Thừa, cậu đang ở đâu?”

Tống Hoài Thừa nghe giọng Lê Hạ có chút kì lạ, “Có chuyện gì?”

“Từ Hàng chuẩn bị rời công ty.”

“Bây giờ Từ Hàng đang ở đâu?”

“Đi ra ngoài rồi.”

“Tôi chuẩn bị đến công ty, cậu gọi cậu ta đến.”

“Được.”

Tống Hoài Thừa cầm chìa khóa xe.

Dì Triệu thì thầm, “Tống tiên sinh, anh phải đi ra ngoài sao? Chân của anh đang bị thương mà.”

“Có việc gấp. Dì nói với cô ấy hộ tôi.”

Phán Phán ôm búp bê đi tới, khuôn mặt sưng đỏ đã đỡ nhiều. Cô bé nhìn Tống Hoài Thừa.

Tống Hoài Thừa cười với bé, “Phán Phán, cha phải đi làm. Con ngoan ngoãn ở nhà nghe lời mẹ nhé.”

Phán Phán lạnh lùng nhìn anh, “Không cần lúc nào cũng xưng hô “cha” như thế.” Cô bé nhấn mạnh.

Tống Hoài Thừa lại cảm thấy đó là tiếng trời, “Đây là sự thật không thay đổi được.”

Phán Phán hừ lạnh.

Tống Hoài Thừa nhìn thời gian, “Cha đi nhé.”

Phán Phán trở về phòng, Cố Niệm đang xem di động, không biết đang bận gì.

“Mẹ…” Cố Phán gọi, “Tống Hoài Thừa đi ra ngoài rồi, chúng ta về nhà đi.” Bé cũng học Cố Niệm gọi tên của Tống Hoài Thừa.

Cố Niệm buông di động, nhướn mày, “Chúng ta cũng đi ra ngoài.”

Phán Phán nháy mắt vui vẻ cười tươi.

Trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con.

Cố Niệm không có nhiều đồ, sắp xếp qua loa một chút, đeo khẩu trang và mũ cho Phán Phán.

Dì Triệu vừa thấy liền hỏi, “Phu nhân chuẩn bị đi ra ngoài sao?”

“Đúng vậy.” Phán Phán gật đầu.

Cố Niệm không muốn giải thích gì, trong lòng cô khẳng định dì Triệu là người của Tống Hoài Thừa. Hai vệ sĩ kia đi rồi đi rồi, anh lại mời một người khác đến giám sát bọn họ có phải không?

Hôm nay là thứ ba, buổi tối vẫn có học sinh học. Lúc Cố Niệm tới, Phương Hủ Hủ đang ngủ gật trên bàn.

Phán Phán gọi một tiếng, “Dì…”

“Suỵt, để dì Hủ Hủ ngủ thêm một chút.”

Cố Niệm đi vào phòng học, cùng Phán Phán sửa sang lại phòng vẽ tranh cho sạch sẽ.

Phương Hủ Hủ ngủ hơn hai mươi phút, đi toilet mới phát hiện hai người, cô tựa vào cửa, “Sao cậu lại tới đây?”

Phán Phán chạy đến ôm lấy chân cô.

Cố Niệm và cô ấy ngồi đối diện nhau, cảm khái vô cùng, “Mình vẫn là người có tự do.” Cô tự giễu nói.

“Thế nào?” Giọng nói của Phương Hủ Hủ có chút khô khốc.

Cố Niệm lắc đầu, “Cứ như vậy thôi. Không trở thành uyên ương thì làm một đôi vợ chồng bất hòa, cũng là duyên phận của mình và anh ta.”

Phương Hủ Hủ trầm mặc.

Cố Niệm mở miệng nói, “Đây là sổ hộ khẩu của mình, hộ chiếu ở chỗ dì.”

Phương Hủ Hủ nhận lấy, “Dì rất lo lắng cho cậu.”

“Mình biết, mọi người yên tâm. Chờ Phán Phán tốt lên, vài ngày nữa mình sẽ đi làm lại. Thật ra cũng không thay đổi gì nhiều.”

“Anh ta sẽ đồng ý à?” Phương Hủ Hủ hỏi.

Ánh mắt Cố Niệm có chút hoảng hốt, “Sẽ.” Di động của Cố Niệm vang lên, cô vừa thấy, “Là luật sư của Tống Hoài Thừa.”

“Sao bây giờ lại tìm cậu? Chẳng lẽ Tống Hoài Thừa định lập di chúc?” Phương Hủ Hủ lạnh lùng nói.

Cố Niệm nhận điện thoại, “Alo…”

Luật sư Phương mở miệng, “Cô Cố, xin chào. Thật có lỗi lại quấy rầy cô.”

Cố Niệm nhíu mày, “Luật sư Phương, có chuyện gì vậy?”

“Là như thế này. Mấy ngày hôm trước, Tống tiên sinh đã nói với tôi, ngài ấy từ bỏ quyền nuôi dưỡng Cố Phán.”

“Chuyện khi nào vậy?”

“Bốn ngày trước.” Luật sư Phương trả lời.

Cố Niệm nắm chặt tay, đó chính là ngày cô và Lục Diệp Thanh đến cục dân chính.

“Cố tiểu thư, Tống tiên sinh còn mở một quỹ cho con gái, cô có thể tùy ý sử dụng.”

Cố Niệm trầm mặc.

“Cố tiểu thư, cô có đang nghe không?”

Cố Niệm như nghẹn lại, “Anh nói đi.”

“Tống tiên sinh cũng tặng cô 5% cổ phần của công ty, hàng năm cô được hưởng hoa hồng. Đồng thời, vườn hoa Hi cũng là của cô. Vì vậy, khi nào cô có thời gian, chúng ta cùng bàn bạc.”

Cố Niệm híp mắt, “Luật sư Phương, để tôi suy nghĩ sau đó sẽ trả lời anh.”

Phương Hủ Hủ cũng trầm mặc, “Lấy! Vì sao lại không lấy! Anh ta không thể làm cha mà không chịu trách nhiệm gì cả.”

“Mình chỉ sợ cuối cùng lại dây dưa không ngừng. Để mình nghĩ đã.”

*****

Khi Tống Hoài Thừa tới công ty, Lê Hạ và Từ Hàng đều đã ngồi ở văn phòng, anh bước vào, đi thẳng vào vấn đề, “Từ Hàng, cậu định đi?”

Vẻ mặt Từ Hàng bình thản, “Đúng vậy, tôi quyết định rời khỏi công ty. Đơn từ chức đã giao cho bộ phận nhân sự.”

Tống Hoài Thừa nhíu mày, “Tôi biết hiện tại chúng tôi có nói gì cũng không thay đổi được quyết định của cậu. Lúc trước gây dựng công ty, tôi và cậu đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Đạt được thành công như hôm nay, cậu lại muốn rời đi…”

Từ Hàng thở dài, “Hoài Thừa, không có tôi cậu vẫn có thể làm rất tốt. cổ phần công ty trong tay tôi, cậu định xử lý như thế nào?” Hắn muốn hoàn toàn rời khỏi đây.

Tống Hoài Thừa có 45% cổ phần của công ty, Từ Hàng có 35%. Lê Hạ lúc trước cho Tống Hoài Thừa mượn, Lê Hạ cũng có 10%, còn 10% bên ngoài.

Tống Hoài Thừa nghĩ, “Cậu giữ lại 10%, còn tôi và Lê Hạ sẽ mua lại giá cao hơn thị trường 3%.”

Từ Hàng dường như cũng đoán được anh sẽ làm như vậy, “Cậu tự quyết định đi.”

Lê Hạ nhìn hắn, “Tổ hợp ba kẻ liều mạng rốt cuộc cũng tan rã rồi.”

Từ Hàng cười, “Sau này gặp lại.”

“Buổi tối đi uống một chén.” Đây là đề nghị của Tống Hoài Thừa.

Từ Hàng thoáng ngừng một chút, mới đồng ý.

Lúc uống rượu, di động của Tống Hoài Thừa vẫn đặt ở một bên, cứ một lát anh lại liếc mắt một cái, tựa như đang chờ đợi cái gì.

Ba người uống chút rượu xong, đều đã có chút say.

Từ Hàng từ từ nhắm hai mắt tựa vào ghế, tay phải vuốt ve ly rượu, “Hoài Thừa, sao cậu có thể đối xử với Hảo Hảo như vậy?” Chất vấn, bất mãn.

Lê Hạ đang rót rượu, tay trượt một chút, “Từ Hàng, cậu say rồi đừng uống nữa.”

“Ha ha, nếu tôi có thể say thì đã tốt. Hoài Thừa, cậu có biết tôi thích Hảo Hảo đã bao nhiêu năm không?” Từ Hàng đặt mạnh ly rượu xuống, “Lần đầu tiên gặp ở trường, tôi đã thích cô ấy. Nhưng trong lòng cô ấy chỉ có cậu. Không sao, tôi sẽ là người bảo vệ, cô ấy vui vẻ là được rồi. Nhưng sao cậu lại liên tục làm tổn thương cô ấy?”

Lê Hạ yên lặng ngồi xuống.

Tống Hoài Thừa trầm mặc, “Tôi thật có lỗi với Hảo Hảo.”

Anh biết câu xin lỗi là vô ích, đời này anh thiếu nợ với ba người con gái. Cố Niệm và Phán Phán anh sẽ dùng cả đời để trả, nhưng đối với Chu Hảo Hảo, anh chỉ có thể xin lỗi.

Từ Hàng nở nụ cười, tiếng cười tràn đầy bất đắc dĩ, “Tôi đã từng hy vọng, tôi và cậu có thể tráo đổi thân phận.”

Trở thành anh thì tốt sao?

Tống Hoài Thừa chua xót nhếch miệng, “Tôi có gì mà tốt? Ít nhất cậu có cha mẹ bên cạnh.” Anh cầm ly rượu, uống hết trong một ngụm.

Tống Hoài Thừa say khướt đứng ở cửa nhà mình, lại vô cùng tỉnh táo. Rõ ràng cầm chìa khóa, nhưng anh không muốn mở cửa.

Anh liên tục gõ cửa.

Hàng xóm ở nhà đối diện bị đánh thức, còn buồn ngủ, “Không mang chìa khóa sao? Có cần tôi gọi bảo vệ mở cửa giúp không?”

Tống Hoài Thừa lắc đầu, “Xin lỗi đã làm ồn. Vợ tôi ở nhà, cô ấy không mở cửa cho tôi.”

Hàng xóm hiểu rõ, “Hay là vào uống cốc nước?”

Tống Hoài Thừa lắc đầu, nâng tay tiếp tục gõ cửa.

Cố Niệm sớm đã nghe thấy động tĩnh, Tống Hoài Thừa vẫn không ngừng gõ cửa. Cô lại nghe thấy tiếng nói khác “Ai vậy? Tối vậy còn làm phiền người khác như vậy?”

Cố Niệm không thể nhịn được nữa, đành mở cửa ra, “Tống Hoài Thừa, anh phát điên à?”

Hét xong, cửa nhà hàng xóm đối diện cũng mở ra, một người con trai tuấn tú đứng ở cửa. Lửa giận của cô nhất thời yếu đi. Sao cô lại trùng hợp gặp được diễn viên Dịch Lập thế này.

Tống Hoài Thừa đi về phía trước một bước, cả người dường như dựa hết vào cô, “Vợ tôi, Cố Niệm.”

“Xin chào, Tống phu nhân.” Dịch Lập chào hỏi, “Vậy hai người nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Cuối cùng Tống Hoài Thừa cũng về đến nhà, nhưng vừa đóng cửa, Cố Niệm liền đẩy anh ra, anh lắc lắc đầu tựa vào tường.

Cố Niệm nhìn anh, ánh mắt anh trầm đục.

Tống Hoài Thừa cong cong khóe miệng, “Từ Hàng sẽ rời khỏi công ty.” Anh nói.

Cố Niệm không nói.

“Anh rất khó chịu.” Từ Hàng là anh em nhiều như vậy năm, “Chỗ này của tôi rất khó chịu.”

“Thiếu một một người cùng anh cấu kết với nhau làm việc xấu, anh đương nhiên khó chịu là phải rồi.” Cố Niệm trào phúng.

Tống Hoài Thừa nhìn cô, sâu sắc nói, “Cố Niệm, mấy năm nay anh không vui vẻ chút nào. Từ lúc anh biết cha em hại chết ba anh, anh đã không hạnh phúc nổi.” Trên mặt anh phủ đầy bi thương, “Lúc còn đi học, anh đều hy vọng cha mình có thể đi họp phụ huynh, nhưng không có. Vĩnh viễn đều là ông nội.”

Cố Niệm nghĩ tới người ông từ á kia. Ông cũng đã từng rất yêu thương cô, “Niệm Niệm, Hoài Thừa là một đứa nhỏ khổ cực, về sau, con hãy giúp ông nội chăm sóc nó.”

Khi đó cô nói, “Con sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh ấy.”

Hiện giờ tất cả đều là châm chọc. Tống Hoài Thừa và cô đều nuốt lời. Bọn họ đều là kẻ lừa đảo.

“Tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô nói.

Tống Hoài Thừa rất nhanh nắm lấy cô, “Em đã từng nói, nếu tương lai anh phạm sai lầm, em sẽ cho anh một cơ hội.”

Cố Niệm nhắm mắt lại, “Số sai lầm anh phạm phải còn ít sao? Tống Hoài Thừa, nơi này…” Cô chỉ vào ngực mình, “Lòng tôi đã sớm chất đầy vết thương, không thể hồi phục về như cũ.”

Tống Hoài Thừa lẩm bẩm nói, “Phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Không biết có phải do say rượu, anh từ từ ngồi xuống đất.

Cố Niệm đứng ở một chỗ, vẻ mặt ngơ ngẩn, bát nước đổ đi không thể cô lấy lại, cô và anh làm sao có thể?

Hiện giờ là do có đứa con ràng buộc thôi.

Bằng không cô và anh sớm đã là người lạ, không hơn.

Cố Niệm hít một hơi thật sâu, “Tống Hoài Thừa, bây giờ anh đối xử với tôi như vậy, anh có nghĩ tới Chu Hảo Hảo không?”

Tống Hoài Thừa nghe tên Chu Hảo Hảo, có vẻ có chút phiền muộn, anh tháo cà vạt.

“Có một hôm, Chu Hảo Hảo đến bệnh viện tìm tôi bị người khác xô vào người, đứa con trong bụng có khỏe không?”

Tống Hoài Thừa đang say rượu trong nháy mắt tỉnh táo.

*** 37 ***
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom