Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Không biết bao lâu sau Cố Niệm mới tỉnh táo trước bầu không khí áp lực này .
Cả ngày hôm đó cô không hề đi đâu , chỉ ngồi lặng im trong phòng khách .
Đèn phòng sách cả đêm không tắt , Tống Hoài Thừa cũng thức cả đêm trong phòng sách .
Mặt trời một lần nữa lại chiếu những tia nắng mai xuống căn phòng , Cố Niệm cuối cùng cũng cử động một chút . Cô đến phòng ngủ thu dọn qua quýt , đại khái cô cũng không có nhiều đồ mang đi .
Mất đi anh , tất cả đối với cô chẳng còn nghĩa lí gì . Sau một đêm thức trắng , sắc mặt cô cực kì kém , hai chân như đang dẫm trên mặt bông lúc nào cũng có thể ngã .
Lúc cô ra phòng ngủ cũng vừa lúc Tống Hoài Thừa rời khỏi phòng sách . Hai người không thể tránh khỏi không khí căng thẳng .
" Chìa khoá tôi để trên bàn ." Cố Niệm yếu ớt nói : " Mấy ngày nay cô không có nhiều thời gian , đồ của tôi vài ngày tôi sẽ thu dọn nốt ." Cô cau mày .
Trong chốc lát Tống Hoài Thừa cảm thấy giật mình , không ngờ cô có thể bình tĩnh như vậy .
Cố Niệm suy nghĩ một lát , đoán rằng anh không muốn giữ lại đồ của cô , mắt không thấy tâm không phiền : " Nếu anh không đồng ý thì vứt hết đi ." Cô dừng lại một chút : " Còn phòng vẽ cứ để đó mai tôi sẽ qua dọn ."
" Được ." Lời nói vừa thốt ra , Tống Hoài Thừa không thể ngờ giọng nói của mình là gượng gạo như vậy .
Cố Niệm không nói gì .
Cố Chu Đạo đã bị cảnh sát thành phố D bắt giữ với tội danh là kẻ tình nghi lừa đảo . Cố Niệm vội vã tới cục cảnh sát thì đúng lúc nhìn thấy ba mình bị khoá tay bằng còng số tám . Cổ họng cô đầy đau xót : " Ba ..."
Cố Chu Đạo nắm tay con gái : " Niệm Niệm ..."
" Con nhất định tìm cách cứu ba ra ." Cố Niệm kiên trì . Hai cha con nương tựa vào nhau mà sống đã nhiều năm như vậy , cô không thể để ba mình sống nửa đời còn lại trong cái nơi dơ bẩn này .
" Đứa con gái ngốc này ." Cố Chu Đạo nhìn bốn phía : " Phía sau bàn trang điểm của có một chiếc rương nhỏ , trở về lấy nó ra đừng cho dì con biết ."
Cố Chu Đạo cũng đoán được việc Tống Hoài Thừa nhúng tay vào chuyện này : " Con và Hoài Thừa sao rồi ?"
Vẻ mặt Cố Niệm chùng xuống , cô thật sự không giỏi trong việc nói dối .
Cố Chu Đạo thở dài : " Thôi bỏ đi , con còn trẻ , chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn . Đừng buồn nữa , đợi ba ra khỏi đây thì nhà ta được đoàn tụ rồi ."
" Vâng ." Cố Niệm kìm chế không để mình khóc .
Cố Niệm quản lí toàn bộ bất động sản của gia đình , dì cũng khóc lên khóc xuống : " Dì và ba con đã sống chung nhiều năm như vậy , nửa đời sau ta biết làm sao đây ?"
Mẹ Cố Niệm mất khi cô chỉ được vài tháng , lúc đó Cố Chu Đạo vẫn còn bôn ba bên ngoài , căn bản không biết được tin tức . Sau này Cố Chu Đạo đặt bên cho con gái là Cố Niệm cũng là vì nhớ thương người vợ trước .
Năm Cố Niệm 10 tuổi , Cố Chu Đạo kiếm được khoản tiền lớn , từ đó nhà họ Cố giàu lên sau một đêm . Năm Cố Niệm 15 tuổi , ba cô cưới vợ thứ . Việc này là đề nghị của Cố Niệm , cô muốn có một gia đình hoàn chỉnh . Cố Chu Đạo hết sức cưng chiều con gái , sau này được người ta giới thiệu cho quen biết Tần Phượng .
Tần Phượng đối với Cố Niệm không tệ , bà không có con , tình thương đối với cô là tận đáy lòng .
Cố Niệm nhíu mày : " Dì ." Cô đưa chi phiếu ra : " Còn chút tiền này ở trong rương , dì cầm đi ."
Tần Phượng từ chối : " Niệm Niệm , nghe ba con nói ông ấy thiếu nợ người ta , con không cần lo cho dì ." Đã sống với nhau mười mấy năm , bà không thể không quan tâm cô .
Cố Niệm thở dài : " Con vừa ở đó về , những người ở đó tính sao bây giờ ?" Anh đã gài bẫy hụt một lần , lần này chắc chắn sẽ không tha cho cha cô .
" Thật không ngờ ." Tần Phượng không nói nhiều . Hiện tại khác xa quá khứ , bà không còn là phu nhân cao quý , bà còn là gì đây ?
Hôm nay Tống Hoài Thừa ở nhà , không đến công ty . Từ Hành mang đơn li hôn đã được công chứng đến chỗ anh : " Chúc mừng cậu , lại được sống lại lần nữa rồi ."
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa không chút thay đổi : Bên nhà họ Cố thế nào ?"
" Cậu muốn hỏi về Cố Niệm hay Cố Chu Đạo ?" Từ Hành nháy mắt .
Tống Hoài Thừa liếc Từ Hành một cái .
" Cố Niệm bán hết tài sản vẫn còn thiếu hơn một nửa , cô ta cũng không dễ dàng gì , đang nói đang tìm rất nhiều người vay tiền ." Từ Hành không hiểu sao mình lại nhắc chuyện này , nói xong liền cảm thấy hối hận .
Người đáng thương nhất định có chỗ đáng trách . Chỉ tại Cố Chu Đạo lòng dạ ác độc khó trách khỏi quả báo .
" Hoài Thừa , ngày kia thành phố B có hoạt động , cậu đi đi , mình còn có chút việc ." Từ Hành rõ ràng là từ chối không đi , anh muốn bạn mình có thời gian thả lỏng một chút .
Tống Hoài Thừa chưa kịp trả lời , lúc này cửa truyền đến tiếng gõ cửa .
Từ Hành mở cửa , thấy người bên ngoài là Cố Niệm , anh không giấu nổi vẻ kinh ngạc .
Cố Niệm thoáng gật đầu chào : " Tôi đến lấy đồ ." Cô liếc nhìn Tống Hoài Thừa rồi đi thẳng đến phòng tranh .
Phòng tranh vẫn giống như ngày trước , cô thở dài , lấy ra hộp giấy lớn , đem tranh của mình bỏ vào đó . Lúc cô cầm lấy tập tranh kia , đầu ngón tay trở nên đau nhức .
Tập tranh có tên ' My Husband' , bên trong tất cả đều là tranh của anh ở mọi thời điểm .
Cố Niệm tuỳ ý lấy một bức . Tống Hoài Thừa đang ngồi xem văn kiện , nét mặt nghiêm nghị , mỗi một chi tiết đều thu hút người nhìn . Cô thích nhất là lúc anh chuyên tâm làm việc , đó là lí do khiến cô dùng tranh lưu lại khoảnh khắc đó . Cô nghĩ sau này cho con của cô và anh xem tranh , có thể kiêu ngạo nói cho chúng ba của chúng khi còn trẻ chăm chỉ như thế nào , làm tấm gương cho chúng học tập .
Nhưng kể bây giờ , anh không còn là chồng của cô nửa rồi .
Chồng , một người để cô nương tựa cả đời , như vậy mới xứng đáng là chồng .
Mà khoảng cách hiện tại giữa cô và anh quá xa rồi phải không ?
Gấp bức tranh lại , Cố Niệm khẽ chớp mắt , cuộc đời này cô sẽ không bao giờ vẽ anh nữa .
Năng nhọc ôm thùng giấy đến phòng khách , thờ ơ nhìn hai người kia : " Tôi dọn dẹp xong rồi , những thứ khác anh có thể vứt ."
Nói xong , cô đi .
" Cố Niệm ..." Tống Hoài Thừa lên tiếng .
" Sao ?" Cố Niệm dừng lại .
Tống Hoài Thừa đến trước mặt cô , vươn tay : " Đơn li hôn ."
Cố Niệm nhất thời mất phương hướng : " Các giấy tờ bỏ vào bên trong túi đó ?"
Tống Hoài Thừa mở hộp giấy ra , ánh mắt tối lại khu nhìn thấy tập tranh kia , ánh mắt Cố Niệm cũng tối đi vài phần .
Cố Niệm thấy anh bỏ giấy vào thùng liền xoay người đi .
Bóng dáng cô dần biến mất .
Từ Hành nhíu mày : " Cứ vậy mà đi sao ?"
Tống Hoài Thừa trở lại sofa : " Tôi sẽ đi hoạt động thành phố B ."
Từ Hành cười : " Cậu vừa nhìn gì đó ? Cố Niệm mang thứ gì đi ?"
" Đồ của cô ấy ." Tống Hoài Thừa không chút để ý đáp .
Từ Hành đi rồi , Tống Hoài Thừa lại vào phòng vẽ . Phòng vẽ vẫn giống trước đây , nhìn không ra thiếu thứ gì . Trên giá vẽ vẫn còn một tác phẩm chưa hoàn thành .
Tống Hoài Thừa xoa nhẹ , màu vẽ đã khô từ lâu . Bên cạnh bày rất nhiều bản phác hoạ trên sách . Anh tiện tay cầm một quyển , một bức tranh hiện ra trước mắt .
Là anh .
Tống Hoài Thừa nheo mắt , cô không hề biết bức tranh này anh đã đặt xuống dưới từ trước .
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng chuông tin nhắn .
Là tin nhắn của Từ Hành .
" Hoài Thừa , Cố Niệm đang đốt lửa dưới nhà cậu . Cẩn thận , mình đứng một bên trông chừng ."
Tống Hoài Thừa đi nhanh xuống nhà .
Cố Niệm xé từng tập tranh , không để ý có người đến .
Tống Hoài Thừa chạy đến , chặn ngang cô : " Cô đang làm cái quái gì vậy ?"
Anh dúng sức mạnh lại chạm đung vào vết thương của cô khiến cô đau đến nhăn mày : " Bỏ tay ra ."
Tống Hoài Thừa thấy nét mặt cô có phần khác thường : " Tay làm sao vậy ?"
Cố Niệm không để ý anh , dù sao thứ cần đốt cũng đã đốt , cô lén dùng sức lực rút tay về . Bây giờ còn muốn nhận sự quan tâm từ anh ? Cô mất trí rồi ư ? Tren mặt đất lưu lại đống tro tàn . Cô quơ tay khom lưng ôm lấy thùng giấy bỏ đi .
Tống Hoài Thừa đứng ở ven đường , chăm chú nhìn bóng dáng của Cố Niệm .
Thùng giấy rất nặng , Cố Niệm đi một đoạn đường lại dừng lại nghỉ ngơi .
Cố Niệm lê từng bước đi về phía trước , gió lạnh quật thẳng vào mặt , hai hàng nước mắt chảy thẳng xuống , chảy vào khoé miệng , cảm giác chua xót chảy kháp ruột gan .
Cô bừng tỉnh , nắm chặt tay lại , nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn , cuộc hôn nhân này cuối cùng cũng kết thúc rồi .
Ngoảnh mặt lại nhìn , anh vẫn đứng đó nhưng cô không có dũng khí đi về phía ấy .
Sau đó Cố Niệm ngập đầu trong công việc trả nợ . Ba tháng sau vụ án của Cố Chu Đạo đi vào giai đoạn cuối cùng , cuối cùng bị phán 8 năm tù .
Từ Hành và Chu Hảo Hảo ngồi ở bàn dự tính .
" Thật là quá béo bở cho ông ta ." Từ Hành lạnh lùng nói : " Dùng 8 năm tù để trả giá cho mạng bác Tống , thật không đáng ."
Chu Hảo Hảo nhìn xung quanh .
" Đang nhìn gì vậy ?"
" Cố Niệm chưa tới ."
" Chắc là cô ta biết trước kết quả nên không đành lòng tới ."
Chu Hảo Hảo nghiêng mặt nhìn Cố Chu Đạo : " Chúng ta đi thôi ."
Cố Niệm đứng ở cửa , lá liễu nhè nhẹ bay trên bầu trời . Thời gian trôi nhanh thật , nháy mắt đã qua mùa xuân . Cô đưa tay đón gió ngoài cửa , lòng bàn tay cảm nhận sức gió đập vào tay nhưng không giữ được . Tất cả mọi chuyện đã chấm dứt rồi .
Phương Hủ Hủ đi vào vừa lúc thấy cô , giọng nói căng thẳng : " Cậu làm sao vậy ? Mau nằm xuống đi ."
" Không có việc gì ." Cố Niệm bình tĩnh nói .
Phương Hủ Hủ đặt cơm xuống , đi đến bên giường cô : " Món cháo ngô cậu thích nhất đây ."
Ánh mắt Cố Niệm im ắng , không một tia cảm xúc . Phương Hủ Hủ liền xúc cho cô ăn một cách máy móc .
" Chờ cậu khoẻ lại chúng ta cùng đi Vân Nam đi , không phải cậu vẫn luôn muốn đến đó sao ?" Giọng Phương Hủ Hủ không được lưu loát .
Khuôn mặt Cố Niệm giật giật , ánh mắt hướng ra cửa sổ : " Ừ , mình cũng định đến đó ."
Xuân về hoa nở , vạn vật sống lại nhưng lòng cô đã chết từ lâu , có lẽ cả đời này không thể sống lại . Tay cô không tự giác mà sờ bụng , trong mắt tràn đầy ưu thương .
Rời khỏi nơi đây chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cô .
Cả ngày hôm đó cô không hề đi đâu , chỉ ngồi lặng im trong phòng khách .
Đèn phòng sách cả đêm không tắt , Tống Hoài Thừa cũng thức cả đêm trong phòng sách .
Mặt trời một lần nữa lại chiếu những tia nắng mai xuống căn phòng , Cố Niệm cuối cùng cũng cử động một chút . Cô đến phòng ngủ thu dọn qua quýt , đại khái cô cũng không có nhiều đồ mang đi .
Mất đi anh , tất cả đối với cô chẳng còn nghĩa lí gì . Sau một đêm thức trắng , sắc mặt cô cực kì kém , hai chân như đang dẫm trên mặt bông lúc nào cũng có thể ngã .
Lúc cô ra phòng ngủ cũng vừa lúc Tống Hoài Thừa rời khỏi phòng sách . Hai người không thể tránh khỏi không khí căng thẳng .
" Chìa khoá tôi để trên bàn ." Cố Niệm yếu ớt nói : " Mấy ngày nay cô không có nhiều thời gian , đồ của tôi vài ngày tôi sẽ thu dọn nốt ." Cô cau mày .
Trong chốc lát Tống Hoài Thừa cảm thấy giật mình , không ngờ cô có thể bình tĩnh như vậy .
Cố Niệm suy nghĩ một lát , đoán rằng anh không muốn giữ lại đồ của cô , mắt không thấy tâm không phiền : " Nếu anh không đồng ý thì vứt hết đi ." Cô dừng lại một chút : " Còn phòng vẽ cứ để đó mai tôi sẽ qua dọn ."
" Được ." Lời nói vừa thốt ra , Tống Hoài Thừa không thể ngờ giọng nói của mình là gượng gạo như vậy .
Cố Niệm không nói gì .
Cố Chu Đạo đã bị cảnh sát thành phố D bắt giữ với tội danh là kẻ tình nghi lừa đảo . Cố Niệm vội vã tới cục cảnh sát thì đúng lúc nhìn thấy ba mình bị khoá tay bằng còng số tám . Cổ họng cô đầy đau xót : " Ba ..."
Cố Chu Đạo nắm tay con gái : " Niệm Niệm ..."
" Con nhất định tìm cách cứu ba ra ." Cố Niệm kiên trì . Hai cha con nương tựa vào nhau mà sống đã nhiều năm như vậy , cô không thể để ba mình sống nửa đời còn lại trong cái nơi dơ bẩn này .
" Đứa con gái ngốc này ." Cố Chu Đạo nhìn bốn phía : " Phía sau bàn trang điểm của có một chiếc rương nhỏ , trở về lấy nó ra đừng cho dì con biết ."
Cố Chu Đạo cũng đoán được việc Tống Hoài Thừa nhúng tay vào chuyện này : " Con và Hoài Thừa sao rồi ?"
Vẻ mặt Cố Niệm chùng xuống , cô thật sự không giỏi trong việc nói dối .
Cố Chu Đạo thở dài : " Thôi bỏ đi , con còn trẻ , chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn . Đừng buồn nữa , đợi ba ra khỏi đây thì nhà ta được đoàn tụ rồi ."
" Vâng ." Cố Niệm kìm chế không để mình khóc .
Cố Niệm quản lí toàn bộ bất động sản của gia đình , dì cũng khóc lên khóc xuống : " Dì và ba con đã sống chung nhiều năm như vậy , nửa đời sau ta biết làm sao đây ?"
Mẹ Cố Niệm mất khi cô chỉ được vài tháng , lúc đó Cố Chu Đạo vẫn còn bôn ba bên ngoài , căn bản không biết được tin tức . Sau này Cố Chu Đạo đặt bên cho con gái là Cố Niệm cũng là vì nhớ thương người vợ trước .
Năm Cố Niệm 10 tuổi , Cố Chu Đạo kiếm được khoản tiền lớn , từ đó nhà họ Cố giàu lên sau một đêm . Năm Cố Niệm 15 tuổi , ba cô cưới vợ thứ . Việc này là đề nghị của Cố Niệm , cô muốn có một gia đình hoàn chỉnh . Cố Chu Đạo hết sức cưng chiều con gái , sau này được người ta giới thiệu cho quen biết Tần Phượng .
Tần Phượng đối với Cố Niệm không tệ , bà không có con , tình thương đối với cô là tận đáy lòng .
Cố Niệm nhíu mày : " Dì ." Cô đưa chi phiếu ra : " Còn chút tiền này ở trong rương , dì cầm đi ."
Tần Phượng từ chối : " Niệm Niệm , nghe ba con nói ông ấy thiếu nợ người ta , con không cần lo cho dì ." Đã sống với nhau mười mấy năm , bà không thể không quan tâm cô .
Cố Niệm thở dài : " Con vừa ở đó về , những người ở đó tính sao bây giờ ?" Anh đã gài bẫy hụt một lần , lần này chắc chắn sẽ không tha cho cha cô .
" Thật không ngờ ." Tần Phượng không nói nhiều . Hiện tại khác xa quá khứ , bà không còn là phu nhân cao quý , bà còn là gì đây ?
Hôm nay Tống Hoài Thừa ở nhà , không đến công ty . Từ Hành mang đơn li hôn đã được công chứng đến chỗ anh : " Chúc mừng cậu , lại được sống lại lần nữa rồi ."
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa không chút thay đổi : Bên nhà họ Cố thế nào ?"
" Cậu muốn hỏi về Cố Niệm hay Cố Chu Đạo ?" Từ Hành nháy mắt .
Tống Hoài Thừa liếc Từ Hành một cái .
" Cố Niệm bán hết tài sản vẫn còn thiếu hơn một nửa , cô ta cũng không dễ dàng gì , đang nói đang tìm rất nhiều người vay tiền ." Từ Hành không hiểu sao mình lại nhắc chuyện này , nói xong liền cảm thấy hối hận .
Người đáng thương nhất định có chỗ đáng trách . Chỉ tại Cố Chu Đạo lòng dạ ác độc khó trách khỏi quả báo .
" Hoài Thừa , ngày kia thành phố B có hoạt động , cậu đi đi , mình còn có chút việc ." Từ Hành rõ ràng là từ chối không đi , anh muốn bạn mình có thời gian thả lỏng một chút .
Tống Hoài Thừa chưa kịp trả lời , lúc này cửa truyền đến tiếng gõ cửa .
Từ Hành mở cửa , thấy người bên ngoài là Cố Niệm , anh không giấu nổi vẻ kinh ngạc .
Cố Niệm thoáng gật đầu chào : " Tôi đến lấy đồ ." Cô liếc nhìn Tống Hoài Thừa rồi đi thẳng đến phòng tranh .
Phòng tranh vẫn giống như ngày trước , cô thở dài , lấy ra hộp giấy lớn , đem tranh của mình bỏ vào đó . Lúc cô cầm lấy tập tranh kia , đầu ngón tay trở nên đau nhức .
Tập tranh có tên ' My Husband' , bên trong tất cả đều là tranh của anh ở mọi thời điểm .
Cố Niệm tuỳ ý lấy một bức . Tống Hoài Thừa đang ngồi xem văn kiện , nét mặt nghiêm nghị , mỗi một chi tiết đều thu hút người nhìn . Cô thích nhất là lúc anh chuyên tâm làm việc , đó là lí do khiến cô dùng tranh lưu lại khoảnh khắc đó . Cô nghĩ sau này cho con của cô và anh xem tranh , có thể kiêu ngạo nói cho chúng ba của chúng khi còn trẻ chăm chỉ như thế nào , làm tấm gương cho chúng học tập .
Nhưng kể bây giờ , anh không còn là chồng của cô nửa rồi .
Chồng , một người để cô nương tựa cả đời , như vậy mới xứng đáng là chồng .
Mà khoảng cách hiện tại giữa cô và anh quá xa rồi phải không ?
Gấp bức tranh lại , Cố Niệm khẽ chớp mắt , cuộc đời này cô sẽ không bao giờ vẽ anh nữa .
Năng nhọc ôm thùng giấy đến phòng khách , thờ ơ nhìn hai người kia : " Tôi dọn dẹp xong rồi , những thứ khác anh có thể vứt ."
Nói xong , cô đi .
" Cố Niệm ..." Tống Hoài Thừa lên tiếng .
" Sao ?" Cố Niệm dừng lại .
Tống Hoài Thừa đến trước mặt cô , vươn tay : " Đơn li hôn ."
Cố Niệm nhất thời mất phương hướng : " Các giấy tờ bỏ vào bên trong túi đó ?"
Tống Hoài Thừa mở hộp giấy ra , ánh mắt tối lại khu nhìn thấy tập tranh kia , ánh mắt Cố Niệm cũng tối đi vài phần .
Cố Niệm thấy anh bỏ giấy vào thùng liền xoay người đi .
Bóng dáng cô dần biến mất .
Từ Hành nhíu mày : " Cứ vậy mà đi sao ?"
Tống Hoài Thừa trở lại sofa : " Tôi sẽ đi hoạt động thành phố B ."
Từ Hành cười : " Cậu vừa nhìn gì đó ? Cố Niệm mang thứ gì đi ?"
" Đồ của cô ấy ." Tống Hoài Thừa không chút để ý đáp .
Từ Hành đi rồi , Tống Hoài Thừa lại vào phòng vẽ . Phòng vẽ vẫn giống trước đây , nhìn không ra thiếu thứ gì . Trên giá vẽ vẫn còn một tác phẩm chưa hoàn thành .
Tống Hoài Thừa xoa nhẹ , màu vẽ đã khô từ lâu . Bên cạnh bày rất nhiều bản phác hoạ trên sách . Anh tiện tay cầm một quyển , một bức tranh hiện ra trước mắt .
Là anh .
Tống Hoài Thừa nheo mắt , cô không hề biết bức tranh này anh đã đặt xuống dưới từ trước .
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng chuông tin nhắn .
Là tin nhắn của Từ Hành .
" Hoài Thừa , Cố Niệm đang đốt lửa dưới nhà cậu . Cẩn thận , mình đứng một bên trông chừng ."
Tống Hoài Thừa đi nhanh xuống nhà .
Cố Niệm xé từng tập tranh , không để ý có người đến .
Tống Hoài Thừa chạy đến , chặn ngang cô : " Cô đang làm cái quái gì vậy ?"
Anh dúng sức mạnh lại chạm đung vào vết thương của cô khiến cô đau đến nhăn mày : " Bỏ tay ra ."
Tống Hoài Thừa thấy nét mặt cô có phần khác thường : " Tay làm sao vậy ?"
Cố Niệm không để ý anh , dù sao thứ cần đốt cũng đã đốt , cô lén dùng sức lực rút tay về . Bây giờ còn muốn nhận sự quan tâm từ anh ? Cô mất trí rồi ư ? Tren mặt đất lưu lại đống tro tàn . Cô quơ tay khom lưng ôm lấy thùng giấy bỏ đi .
Tống Hoài Thừa đứng ở ven đường , chăm chú nhìn bóng dáng của Cố Niệm .
Thùng giấy rất nặng , Cố Niệm đi một đoạn đường lại dừng lại nghỉ ngơi .
Cố Niệm lê từng bước đi về phía trước , gió lạnh quật thẳng vào mặt , hai hàng nước mắt chảy thẳng xuống , chảy vào khoé miệng , cảm giác chua xót chảy kháp ruột gan .
Cô bừng tỉnh , nắm chặt tay lại , nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn , cuộc hôn nhân này cuối cùng cũng kết thúc rồi .
Ngoảnh mặt lại nhìn , anh vẫn đứng đó nhưng cô không có dũng khí đi về phía ấy .
Sau đó Cố Niệm ngập đầu trong công việc trả nợ . Ba tháng sau vụ án của Cố Chu Đạo đi vào giai đoạn cuối cùng , cuối cùng bị phán 8 năm tù .
Từ Hành và Chu Hảo Hảo ngồi ở bàn dự tính .
" Thật là quá béo bở cho ông ta ." Từ Hành lạnh lùng nói : " Dùng 8 năm tù để trả giá cho mạng bác Tống , thật không đáng ."
Chu Hảo Hảo nhìn xung quanh .
" Đang nhìn gì vậy ?"
" Cố Niệm chưa tới ."
" Chắc là cô ta biết trước kết quả nên không đành lòng tới ."
Chu Hảo Hảo nghiêng mặt nhìn Cố Chu Đạo : " Chúng ta đi thôi ."
Cố Niệm đứng ở cửa , lá liễu nhè nhẹ bay trên bầu trời . Thời gian trôi nhanh thật , nháy mắt đã qua mùa xuân . Cô đưa tay đón gió ngoài cửa , lòng bàn tay cảm nhận sức gió đập vào tay nhưng không giữ được . Tất cả mọi chuyện đã chấm dứt rồi .
Phương Hủ Hủ đi vào vừa lúc thấy cô , giọng nói căng thẳng : " Cậu làm sao vậy ? Mau nằm xuống đi ."
" Không có việc gì ." Cố Niệm bình tĩnh nói .
Phương Hủ Hủ đặt cơm xuống , đi đến bên giường cô : " Món cháo ngô cậu thích nhất đây ."
Ánh mắt Cố Niệm im ắng , không một tia cảm xúc . Phương Hủ Hủ liền xúc cho cô ăn một cách máy móc .
" Chờ cậu khoẻ lại chúng ta cùng đi Vân Nam đi , không phải cậu vẫn luôn muốn đến đó sao ?" Giọng Phương Hủ Hủ không được lưu loát .
Khuôn mặt Cố Niệm giật giật , ánh mắt hướng ra cửa sổ : " Ừ , mình cũng định đến đó ."
Xuân về hoa nở , vạn vật sống lại nhưng lòng cô đã chết từ lâu , có lẽ cả đời này không thể sống lại . Tay cô không tự giác mà sờ bụng , trong mắt tràn đầy ưu thương .
Rời khỏi nơi đây chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cô .
Bình luận facebook