Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
3 giờ chiều , Cố Niệm đi đến nhà trẻ đón con . Cô đi bên ngoài phòng học nhìn thấy Phán Phán ngồi dựa ở trên ghế , trước mặt có một đứa bé chơi đùa . Cố Niệm nhìn một lúc , Phán Phán không bao giờ chơi đùa cũng đứa trẻ khác . Cô chào hỏi giáo viên , giáo viên nói cho cô biểu hiện hôm nay của Phán Phán .
" Cô đi rồi , con bé khóc liên tục , khóc khoảng một giờ , giữa trưa cũng không ăn cơm , nhưng lại ngủ trưa một lúc . Rất nghe lời đó ."
Cố Niệm cảm kích nói một tiếng : " Cám ơn cô ."
Đi đến bên cạnh Phán Phán , cô nhẹ nhàng nói : " Phán Phán , chúng ta về nhà nào ."
Phán Phán cúi đầu không nhìn cô .
Cố Niệm đưa ra một que kẹo : " Ở nhà mua rất nhiều đó ."
Phán Phán giương mắt : " Mẹ , có phải mẹ không cần con nữa không ?"
" Sao lại như thế được ?" Cố Niệm nhanh chóng giải thích : " Con xem lớp cuta con có rất nhiều bạn nhỏ đi đến nhà trẻ đấy ."
Phán Phán chớp mắt : " Nhưng con không muốn đến nhà trẻ , con không thích ở đây , con muốn về nhà bà ngoại ."
" Được . Nghỉ hè chúng ta sẽ về nhà bà ngoại ." Cố Niệm đồng ý .
Phán Phán lại nhìn thoáng qua que kẹo , Cố Niệm vội vàng xé vỏ ra , Phán Phán cầm lấy .
Cuối cùng cũng dỗ được .
Phán Phán ăn vài miếng , lại đưa tay ra dấu , cuối cùng cũng có chút vui vẻ . Trái tim Cố Niệm được thả lỏng .
Những ngày tiếp theo , Cố Phán rất ngoan ngoãn phối hợp , ở nhà trẻ cũng không khóc . Cố Niệm biết rõ , Lục Diệp Thanh đã trò chuyện cùng giáo viên ở đây rồi . Nhìn thấy được giáo viên đặc biệt chiếu cố Phán Phán .
Chiều thứ 6 nhiệt độ đột nhiên hạ thấp , mưa bắt đầu rơi tí tách . Buổi tối sau khi Phán Phán trở về nhà thì bắt đầu phát sốt . Cố Niệm không ngừng cho con bé uống nước , còn liên tục xem độ có giảm không .
Đến khi con bé sốt càng cao , Cố Niệm đành phải một mình mang con đến bệnh viện .
Đến bệnh viện , vừa đăng kí , vừa xếp hàng , đi qua đi lại , đến lúc truyền dịch cũng đã hơn 11 giờ .
Cố Phán đáng thương ngủ ở trước ngực Cố Niệm , buồn bã ỉu xìu .
Xung quanh cũng có cha mẹ dẫn con đi khám , gần như toàn bộ gia đình , ông bà và cha mẹ xoay quanh đứa bé . Nhưng hiện tại thực sự cần thiết nếu bị bệnh như vậy , đứa bé cũng ít khổ hơn . So với mẹ con Cố Niệm , thật sự đáng thương .
Cố Niệm dịu dàng sờ trán Phán Phán , Phán Phán ngủ không được khe khẽ rên rỉ .
Lúc này có một người mẹ hơn 30 tuổi đến nói chuyện với cô : " Sao không gọi người nhà đến giúp , một mình đưa con đến khám thật không dễ dàng , đứa trẻ còn nhỏ , thật sự rất vất vả ."
Cố Niệm cười , con của chị này đã hơn 10 tuổi : " Cô bé bị làm sao vậy ?" Có người trò chuyện cũng sẽ không còn cảm thấy cô đơn .
" Chị không ở nhà , con bé đã vụng trộm uống năm chai nước giải khát ướp lạnh nên nửa đêm bị đau bụng ." Chị gái vẻ mặt bất đắc dĩ .
" Chồng chị đi công tác , không đến được nên chị dẫn con đến một mình . Em thì sao ? Vì sao cũng đến một mình ?"
Ánh mắt Cố Niệm sâu thẳm : " Em ly hôn rồi ."
Phụ nữ ly hôn tự thân mình nuôi con , tuy là rất bình thường , nhưng đôi khi lại khiến người ta không khỏi thương cảm .
Đáy mắt chị gái hiện lên vài phần thương cảm .
Cố Niệm cười nhàn nhạt .
Truyền dịch đuóc một nửa , Phương Hủ Hủ và Lục Diệp Thanh cũng đến .
" Xảy ra chuyện gì ?" Phương Hủ Hủ khẩn trương hỏi .
Lục Diệp Thanh lo lắng nhìn : " Không sao , bị cảm lạnh dẫn đến sốt . Để tôi bế cho , em nghỉ ngơi một chút đi ."
Cố Niệm bế lâu như vậy , cánh tay tê cứng .
Lục Diệp Thanh đi qua ôm Phán Phán , Phán Phán mở mắt tỉnh dậy , vừa thấy anh thì cười ngọt ngào , vừa muốn động đậy đã bị Lục Diệp Thanh ngăn lại : " Không thể lộn xộn , kim tiêm ở trên tay đây này ."
Anh nhìn cái chai : " Hủ Hủ , em tới bế Phán Phán một chút ."
" Đêm nay cũng đừng trở về , ở lại một đêm , buổi sáng ngày mai hẵng đi ." Lục Diệp Thanh biết Cố Niệm muốn cự tuyệt : " Nghe lời đi ."
Anh đi gọi điện thoại , chỉ một lát đã sắp xếp xong xuôi , và yêu cầu phòng đôi dành cho người bệnh .
Cố Phán ngủ ở trên giường , một lúc sau liền ngủ say .
Cố Niệm ngồi một bên lại rơi vào trầm tư , cô không phải người ngốc , nhiều năm như vậy Lục Diệp Thanh làm những gì , cô làm sao mà không biết . Nhớ ngày đó cô còn giới thiệu bạn gái cho anh , việc đời thật sự dễ thay đổi .
" Cố Niệm , em lên giường ngủ một chút đi ." Giọng Lục Diệp Thanh vô cùng ấm áp .
Căn phòng chỉ còn lại mỗi bóng đèn , ánh đèn nhàn nhạt bao phủ cả căn phòng : " Bác sĩ Lục , anh nghĩ gì về tình yêu ?"
Động tác trên tay Lục Diệp Thanh khẽ dừng : " Cố Niệm , tôi hơn em 5 tuổi , những năm nay tôi làm việc tại bệnh viện , mỗi ngày đêu tận mắt nhìn thấy sinh ly tử biệt , từ lâu tôi đã cảm thấy mình qua cái tuổi yêu đương rồi . Tình yêu , cũng chỉ là thời điểm em lạnh , người đó có thể đưa cho em ly nước ấm thôi ." Nói đến đây , Lục Diệp Thanh nghiêng đầu nhìn qua cô , thanh âm trầm thấp vang lên lần nữa : " Cố Niệm , em xem , tôi một mình , em cũng một mình , chi bằng cùng tôi làm lại từ đầu , chúng ta bắt đầu cuộc sống mới ."
Tính tình Lục Diệp Thanh luôn ôn hoà , làm bác sĩ phụ sản nhiều năm như vậy , sự kiên nhẫn của anh bị mài mòn đến khó có thể chịu được rồi .
Mấy năm nay , không phải anh không tiếp xúc với cô gái khác . Nhưng không có ai là người thích hợp với anh . Có lẽ thực chất bên trong đàn ông đều thương hoa tiếc ngọc , khi anh gặp Cố Niệm , anh đã muốn bảo vệ cô .
Anh vẫn nhớ mấy năm trước , lúc cô tìm anh : " Bác sĩ Lục , tôi không thể có đứa bé này , tôi không có khả năng , không có khả năng ." Vào lúc cô cầm tay anh , đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay anh : " Anh giúp tôi được không ?"
Cố Niệm nhìn con gái đang ngủ say : " Anh hãy cho tôi thời gian suy nghĩ ."
Lục Diệp Thanh nghe được câu trả lời của cô , khoé miệng cười : " Được , em cứ suy nghĩ , hi vọng lần này không phải chờ quá lâu ."
" Bác sĩ Lục , có thể tôi sẽ không trở thành người vợ tốt ."
" Không sao , tôi là người chồng tốt là được rồi ." Anh cầm tay cô : " Muốn trở thành người vợ tốt , trước tiên , em phải sửa lại xưng hô ."
Vẻ mặt Cố Niệm hiền lạnh chất phác .
" Đừng gọi tôi là bác sĩ Lục , không thì lại thành ra tôi và bệnh nhân nói chuyện tình cảm , em không phải bệnh nhân của tôi ."
Cố Niệm phì cười : " Tôi luôn muốn hỏi , tại sao anh lại tên là Lục Diệp Thanh , có phải cha mẹ hi vọng tương lai anh là bác sĩ không ?"
Diệp Thanh , bác sĩ , thật sự quá giống .
" Là mẹ của anh đặt cho , lúc sinh ra liền nghe thấy tiếng gió thổi qua là trúc ."
Cố Niệm chăm chú nhìn anh , đôi mắt Lục Diệp Thanh rất đẹp , giống như viên đá màu đen bóng hấp dẫn người khác : " Lục Diệp Thanh , anh là người tốt ."
Lục Diệp Thanh nhíu mày : " Cố Niệm , đừng tuỳ tiện nói vậy , con người quan trọng ở tâm lòng , dù sao em và tôi rất ít tiếp xúc ."
Cố Niệm khẽ thở dài , ý định của cô thay đổi , nhưng cuối cùng vẫn không biết anh là người tốt hay người xấu .
Ánh nắng từng chút một chiếu sáng phòng bệnh , khi Phán Phán tỉnh dậy , tinh thần không được tốt lắm , con bé cẩn thận nhìn lỗ kim trên tay : " Mẹ , con bị bệnh , nên không cần đi học nha ."
Bây giờ mới bao nhiêu tuổi , đã bắt đầu mặc cả rồi .
" Không được . Mẹ đã đóng rất nhiều tiền , con không đi học sẽ lãng phí tiền mẹ đóng ."
Phán Phán chống tay , trề cái miệng nhỏ nhắn . Con bé biết tiền là cái gì . Mỗi ngày mẹ và dì Hủ Hủ làm việc chính là kiếm tiền .
Chỉ lát sau , Lục Diệp Thanh đi tới , Phán Phán lập tức thay đổi nét mặt : " Chú Lục .." Con bé cho anh ôm một cái thật lâu .
Lục Diệp Thanh vuốt trán con bé : " Đi , chúng ta đi ra ngoài ăn điểm tâm ."
Lục Diệp Thanh ôm lấy con bé , Cố Niệm đi theo sau bọn họ .
Hai người cùng ra khỏi bệnh viện .
Không biết Lục Diệp Thanh và Cố Phán nói gì đó mà Cố Phán cười khanh khách . Cố Niệm nhìn bóng lưng của bọn họ , đột nhiên nhẹ nhõm , dây cung căng cứng trong lòng đã được buông lỏng .
" Cố Niệm , em đứng đây chờ tôi , tôi đi lấy xe ."
Cố Phán đi đến bên cạnh cô , con bé vừa mới chơi đùa thật vui , bím tóc trên đầu dần tuột : " Đứa bé ngốc .." Cố Niệm nói .
Cố Phán quay sang : " Con thích chú Lục , chú Lục rất tốt với con , mua đồ chơi cho con , mua thức ăn cho con , như ba vậy ."
Con bé mới 4 tuổi đầu đã biết yêu thích rồi . Trong lòng Phán Phán cũng giống như cô , luôn khao khát một thứ gọi là gia đình .
Cách đó không xa , một chiếc xe màu đen đang chuyển động bỗng dừng lại . Tống Hoài Thừa ngồi trong xe , đêm qua Từ Hành xảy ra tai nạn , sáng nay anh nhận được tin nhắn nên đến đây xem , không nghĩ sẽ thấy một màn như vậy .
Tống Hoài Thừa híp mắt , động tác trên tay đã tiết lộ tâm trạng anh lúc này .
Đứa trẻ không thể nói chuyện kia ..
Trong lòng anh chạy qua đủ loại hình ảnh , một ý nghĩ tự nhiên nảy ra . Hôm đó cô kích động như vậy , lại còn ngày nọ ở tiểu khu , đứa bé thiếu chút nữa bị đụng , vì sao cha mẹ của nó đều không xuất hiện .
Ánh mắt Tống Hoài Thừa tràn ngập sự hung ác nham hiểm .
Đứa bé không khoẻ mạnh ..
Anh cắn chặt răng , cuối cùng cũng trở lại thực tại . Xuống xe , từng bước một đi qua .
Cố Niệm đưa lưng về phía anh , anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô , hận không thể dùng ánh mắt thiêu một lỗ trên người cô .
Phán Phán liên tục ra dấu : " Mẹ , nếu như chú Lục là ba con thì tốt rồi ."
Cố Niệm bị ý nghĩ con bé làm cho kinh ngạc : " Vì sao con muốn chú Lục Diệp Thanh làm ba vậy ?" May mắn lúc này Lục Diệp Thanh không có ở đây , không thù anh biết sẽ rất ngượng ngùng .
Thế nhưng cô không biết những lời này Tống Hoài Thừa nghe không sót chữ nào .
Phán Phán nhìn thấy Tống Hoài Thừa , thân thể co lại , duỗi tay ra chỉ , ý bảo Cố Niệm nhìn ra đằng sau , chú ấy thực đáng sợ .
Cố Niệm chậm rãi quay đầu , thời gian giống như ngừng lại .
Cách một mét , anh tràn ngập phẫn nộ giống như muốn bộc phát đến nơi .
Ngược ánh sáng , Cố Niệm ngẩn ngơ nhìn anh , trên mặt cô thậm chí còn mang theo ý cười . Gặp nhau như vậy hoàn toàn không nằm trong dự liệu của cô .
Ngồi xổm quá lâu , hai chân dường như có ngàn vạn con kiếm gặm cắn .
" Cố Niệm , con bé là ai ?" Tống Hoài Thừa ngừng lại một chút , nhìn chằm chằm vào cô .
Con bé là ai ?
Khoé miệng Cố Niệm run rẩy , cô chậm rãi đứng lên , kéo tay Cố Phán , hai mẹ con đứng ở đó , nhìn thẳng vào ann .
" Con của tôi ." Cô bình tĩnh nói : " Không có quan hệ gì với anh ."
" Cô đi rồi , con bé khóc liên tục , khóc khoảng một giờ , giữa trưa cũng không ăn cơm , nhưng lại ngủ trưa một lúc . Rất nghe lời đó ."
Cố Niệm cảm kích nói một tiếng : " Cám ơn cô ."
Đi đến bên cạnh Phán Phán , cô nhẹ nhàng nói : " Phán Phán , chúng ta về nhà nào ."
Phán Phán cúi đầu không nhìn cô .
Cố Niệm đưa ra một que kẹo : " Ở nhà mua rất nhiều đó ."
Phán Phán giương mắt : " Mẹ , có phải mẹ không cần con nữa không ?"
" Sao lại như thế được ?" Cố Niệm nhanh chóng giải thích : " Con xem lớp cuta con có rất nhiều bạn nhỏ đi đến nhà trẻ đấy ."
Phán Phán chớp mắt : " Nhưng con không muốn đến nhà trẻ , con không thích ở đây , con muốn về nhà bà ngoại ."
" Được . Nghỉ hè chúng ta sẽ về nhà bà ngoại ." Cố Niệm đồng ý .
Phán Phán lại nhìn thoáng qua que kẹo , Cố Niệm vội vàng xé vỏ ra , Phán Phán cầm lấy .
Cuối cùng cũng dỗ được .
Phán Phán ăn vài miếng , lại đưa tay ra dấu , cuối cùng cũng có chút vui vẻ . Trái tim Cố Niệm được thả lỏng .
Những ngày tiếp theo , Cố Phán rất ngoan ngoãn phối hợp , ở nhà trẻ cũng không khóc . Cố Niệm biết rõ , Lục Diệp Thanh đã trò chuyện cùng giáo viên ở đây rồi . Nhìn thấy được giáo viên đặc biệt chiếu cố Phán Phán .
Chiều thứ 6 nhiệt độ đột nhiên hạ thấp , mưa bắt đầu rơi tí tách . Buổi tối sau khi Phán Phán trở về nhà thì bắt đầu phát sốt . Cố Niệm không ngừng cho con bé uống nước , còn liên tục xem độ có giảm không .
Đến khi con bé sốt càng cao , Cố Niệm đành phải một mình mang con đến bệnh viện .
Đến bệnh viện , vừa đăng kí , vừa xếp hàng , đi qua đi lại , đến lúc truyền dịch cũng đã hơn 11 giờ .
Cố Phán đáng thương ngủ ở trước ngực Cố Niệm , buồn bã ỉu xìu .
Xung quanh cũng có cha mẹ dẫn con đi khám , gần như toàn bộ gia đình , ông bà và cha mẹ xoay quanh đứa bé . Nhưng hiện tại thực sự cần thiết nếu bị bệnh như vậy , đứa bé cũng ít khổ hơn . So với mẹ con Cố Niệm , thật sự đáng thương .
Cố Niệm dịu dàng sờ trán Phán Phán , Phán Phán ngủ không được khe khẽ rên rỉ .
Lúc này có một người mẹ hơn 30 tuổi đến nói chuyện với cô : " Sao không gọi người nhà đến giúp , một mình đưa con đến khám thật không dễ dàng , đứa trẻ còn nhỏ , thật sự rất vất vả ."
Cố Niệm cười , con của chị này đã hơn 10 tuổi : " Cô bé bị làm sao vậy ?" Có người trò chuyện cũng sẽ không còn cảm thấy cô đơn .
" Chị không ở nhà , con bé đã vụng trộm uống năm chai nước giải khát ướp lạnh nên nửa đêm bị đau bụng ." Chị gái vẻ mặt bất đắc dĩ .
" Chồng chị đi công tác , không đến được nên chị dẫn con đến một mình . Em thì sao ? Vì sao cũng đến một mình ?"
Ánh mắt Cố Niệm sâu thẳm : " Em ly hôn rồi ."
Phụ nữ ly hôn tự thân mình nuôi con , tuy là rất bình thường , nhưng đôi khi lại khiến người ta không khỏi thương cảm .
Đáy mắt chị gái hiện lên vài phần thương cảm .
Cố Niệm cười nhàn nhạt .
Truyền dịch đuóc một nửa , Phương Hủ Hủ và Lục Diệp Thanh cũng đến .
" Xảy ra chuyện gì ?" Phương Hủ Hủ khẩn trương hỏi .
Lục Diệp Thanh lo lắng nhìn : " Không sao , bị cảm lạnh dẫn đến sốt . Để tôi bế cho , em nghỉ ngơi một chút đi ."
Cố Niệm bế lâu như vậy , cánh tay tê cứng .
Lục Diệp Thanh đi qua ôm Phán Phán , Phán Phán mở mắt tỉnh dậy , vừa thấy anh thì cười ngọt ngào , vừa muốn động đậy đã bị Lục Diệp Thanh ngăn lại : " Không thể lộn xộn , kim tiêm ở trên tay đây này ."
Anh nhìn cái chai : " Hủ Hủ , em tới bế Phán Phán một chút ."
" Đêm nay cũng đừng trở về , ở lại một đêm , buổi sáng ngày mai hẵng đi ." Lục Diệp Thanh biết Cố Niệm muốn cự tuyệt : " Nghe lời đi ."
Anh đi gọi điện thoại , chỉ một lát đã sắp xếp xong xuôi , và yêu cầu phòng đôi dành cho người bệnh .
Cố Phán ngủ ở trên giường , một lúc sau liền ngủ say .
Cố Niệm ngồi một bên lại rơi vào trầm tư , cô không phải người ngốc , nhiều năm như vậy Lục Diệp Thanh làm những gì , cô làm sao mà không biết . Nhớ ngày đó cô còn giới thiệu bạn gái cho anh , việc đời thật sự dễ thay đổi .
" Cố Niệm , em lên giường ngủ một chút đi ." Giọng Lục Diệp Thanh vô cùng ấm áp .
Căn phòng chỉ còn lại mỗi bóng đèn , ánh đèn nhàn nhạt bao phủ cả căn phòng : " Bác sĩ Lục , anh nghĩ gì về tình yêu ?"
Động tác trên tay Lục Diệp Thanh khẽ dừng : " Cố Niệm , tôi hơn em 5 tuổi , những năm nay tôi làm việc tại bệnh viện , mỗi ngày đêu tận mắt nhìn thấy sinh ly tử biệt , từ lâu tôi đã cảm thấy mình qua cái tuổi yêu đương rồi . Tình yêu , cũng chỉ là thời điểm em lạnh , người đó có thể đưa cho em ly nước ấm thôi ." Nói đến đây , Lục Diệp Thanh nghiêng đầu nhìn qua cô , thanh âm trầm thấp vang lên lần nữa : " Cố Niệm , em xem , tôi một mình , em cũng một mình , chi bằng cùng tôi làm lại từ đầu , chúng ta bắt đầu cuộc sống mới ."
Tính tình Lục Diệp Thanh luôn ôn hoà , làm bác sĩ phụ sản nhiều năm như vậy , sự kiên nhẫn của anh bị mài mòn đến khó có thể chịu được rồi .
Mấy năm nay , không phải anh không tiếp xúc với cô gái khác . Nhưng không có ai là người thích hợp với anh . Có lẽ thực chất bên trong đàn ông đều thương hoa tiếc ngọc , khi anh gặp Cố Niệm , anh đã muốn bảo vệ cô .
Anh vẫn nhớ mấy năm trước , lúc cô tìm anh : " Bác sĩ Lục , tôi không thể có đứa bé này , tôi không có khả năng , không có khả năng ." Vào lúc cô cầm tay anh , đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay anh : " Anh giúp tôi được không ?"
Cố Niệm nhìn con gái đang ngủ say : " Anh hãy cho tôi thời gian suy nghĩ ."
Lục Diệp Thanh nghe được câu trả lời của cô , khoé miệng cười : " Được , em cứ suy nghĩ , hi vọng lần này không phải chờ quá lâu ."
" Bác sĩ Lục , có thể tôi sẽ không trở thành người vợ tốt ."
" Không sao , tôi là người chồng tốt là được rồi ." Anh cầm tay cô : " Muốn trở thành người vợ tốt , trước tiên , em phải sửa lại xưng hô ."
Vẻ mặt Cố Niệm hiền lạnh chất phác .
" Đừng gọi tôi là bác sĩ Lục , không thì lại thành ra tôi và bệnh nhân nói chuyện tình cảm , em không phải bệnh nhân của tôi ."
Cố Niệm phì cười : " Tôi luôn muốn hỏi , tại sao anh lại tên là Lục Diệp Thanh , có phải cha mẹ hi vọng tương lai anh là bác sĩ không ?"
Diệp Thanh , bác sĩ , thật sự quá giống .
" Là mẹ của anh đặt cho , lúc sinh ra liền nghe thấy tiếng gió thổi qua là trúc ."
Cố Niệm chăm chú nhìn anh , đôi mắt Lục Diệp Thanh rất đẹp , giống như viên đá màu đen bóng hấp dẫn người khác : " Lục Diệp Thanh , anh là người tốt ."
Lục Diệp Thanh nhíu mày : " Cố Niệm , đừng tuỳ tiện nói vậy , con người quan trọng ở tâm lòng , dù sao em và tôi rất ít tiếp xúc ."
Cố Niệm khẽ thở dài , ý định của cô thay đổi , nhưng cuối cùng vẫn không biết anh là người tốt hay người xấu .
Ánh nắng từng chút một chiếu sáng phòng bệnh , khi Phán Phán tỉnh dậy , tinh thần không được tốt lắm , con bé cẩn thận nhìn lỗ kim trên tay : " Mẹ , con bị bệnh , nên không cần đi học nha ."
Bây giờ mới bao nhiêu tuổi , đã bắt đầu mặc cả rồi .
" Không được . Mẹ đã đóng rất nhiều tiền , con không đi học sẽ lãng phí tiền mẹ đóng ."
Phán Phán chống tay , trề cái miệng nhỏ nhắn . Con bé biết tiền là cái gì . Mỗi ngày mẹ và dì Hủ Hủ làm việc chính là kiếm tiền .
Chỉ lát sau , Lục Diệp Thanh đi tới , Phán Phán lập tức thay đổi nét mặt : " Chú Lục .." Con bé cho anh ôm một cái thật lâu .
Lục Diệp Thanh vuốt trán con bé : " Đi , chúng ta đi ra ngoài ăn điểm tâm ."
Lục Diệp Thanh ôm lấy con bé , Cố Niệm đi theo sau bọn họ .
Hai người cùng ra khỏi bệnh viện .
Không biết Lục Diệp Thanh và Cố Phán nói gì đó mà Cố Phán cười khanh khách . Cố Niệm nhìn bóng lưng của bọn họ , đột nhiên nhẹ nhõm , dây cung căng cứng trong lòng đã được buông lỏng .
" Cố Niệm , em đứng đây chờ tôi , tôi đi lấy xe ."
Cố Phán đi đến bên cạnh cô , con bé vừa mới chơi đùa thật vui , bím tóc trên đầu dần tuột : " Đứa bé ngốc .." Cố Niệm nói .
Cố Phán quay sang : " Con thích chú Lục , chú Lục rất tốt với con , mua đồ chơi cho con , mua thức ăn cho con , như ba vậy ."
Con bé mới 4 tuổi đầu đã biết yêu thích rồi . Trong lòng Phán Phán cũng giống như cô , luôn khao khát một thứ gọi là gia đình .
Cách đó không xa , một chiếc xe màu đen đang chuyển động bỗng dừng lại . Tống Hoài Thừa ngồi trong xe , đêm qua Từ Hành xảy ra tai nạn , sáng nay anh nhận được tin nhắn nên đến đây xem , không nghĩ sẽ thấy một màn như vậy .
Tống Hoài Thừa híp mắt , động tác trên tay đã tiết lộ tâm trạng anh lúc này .
Đứa trẻ không thể nói chuyện kia ..
Trong lòng anh chạy qua đủ loại hình ảnh , một ý nghĩ tự nhiên nảy ra . Hôm đó cô kích động như vậy , lại còn ngày nọ ở tiểu khu , đứa bé thiếu chút nữa bị đụng , vì sao cha mẹ của nó đều không xuất hiện .
Ánh mắt Tống Hoài Thừa tràn ngập sự hung ác nham hiểm .
Đứa bé không khoẻ mạnh ..
Anh cắn chặt răng , cuối cùng cũng trở lại thực tại . Xuống xe , từng bước một đi qua .
Cố Niệm đưa lưng về phía anh , anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô , hận không thể dùng ánh mắt thiêu một lỗ trên người cô .
Phán Phán liên tục ra dấu : " Mẹ , nếu như chú Lục là ba con thì tốt rồi ."
Cố Niệm bị ý nghĩ con bé làm cho kinh ngạc : " Vì sao con muốn chú Lục Diệp Thanh làm ba vậy ?" May mắn lúc này Lục Diệp Thanh không có ở đây , không thù anh biết sẽ rất ngượng ngùng .
Thế nhưng cô không biết những lời này Tống Hoài Thừa nghe không sót chữ nào .
Phán Phán nhìn thấy Tống Hoài Thừa , thân thể co lại , duỗi tay ra chỉ , ý bảo Cố Niệm nhìn ra đằng sau , chú ấy thực đáng sợ .
Cố Niệm chậm rãi quay đầu , thời gian giống như ngừng lại .
Cách một mét , anh tràn ngập phẫn nộ giống như muốn bộc phát đến nơi .
Ngược ánh sáng , Cố Niệm ngẩn ngơ nhìn anh , trên mặt cô thậm chí còn mang theo ý cười . Gặp nhau như vậy hoàn toàn không nằm trong dự liệu của cô .
Ngồi xổm quá lâu , hai chân dường như có ngàn vạn con kiếm gặm cắn .
" Cố Niệm , con bé là ai ?" Tống Hoài Thừa ngừng lại một chút , nhìn chằm chằm vào cô .
Con bé là ai ?
Khoé miệng Cố Niệm run rẩy , cô chậm rãi đứng lên , kéo tay Cố Phán , hai mẹ con đứng ở đó , nhìn thẳng vào ann .
" Con của tôi ." Cô bình tĩnh nói : " Không có quan hệ gì với anh ."
Bình luận facebook