Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Sáng sớm , Tống Hoài Thừa vừa đến công ty đã bắt đầu bận rộn . Lần này bọn họ cần đến mảnh đất ở phía Nam , thế nhưng có nhiều công ty tư nhân cứ nhìn chòng chọc vào khối thịt béo bở này .
Tống Hoài Thừa nhìn trúng mảnh đất ấy . Trong thời gian 5 năm tới , nơi đây sẽ biến thành khu trung tâm mua sắm mới . Với khả năng dự kiến này thì khi có mảnh đất , hàng trăm công ty có thể phát triển thuận lợi .
" Tổng giám đốc Tống , lần này bên công ty cạnh tranh có nhân tài , bọn họ rõ ràng cố ý đến tranh giành giá cả ."
Tống Hoài Thừa cầm lên xem từng cái tên , quét qua thấy một cái tên vô cùng quen thuộc - Cố Chu Đạo . Ánh mắt anh trở nên vô cùng lạnh lẽo : " Lúc cạnh tranh cứ báo tới viện kiểm soát trước ."
" Được ."
Sau khi định ra kế hoạch , Tống Hoài Thừa để cho mọi người rời đi .
Anh trầm ngâm nhìn về phía cây Tiên Nhân Cầu do Cố Niệm mua , cho tới bây giờ anh cũng không để ý , vậy mà đã sống với nhau được 2 năm .
2 năm .
Tống Hoài Thừa day nhẹ huyệt thái dương .
Cố Niệm mất một ngày một đêm tỉ mỉ tô màu . Phương Hủ Hủ khoát tay lên vai cô : " Muốn liều mạng hả ? Bức tranh này đến ngày 12 mới phải giao hàng mà ."
Cố Niệm ngáp một cái , không biết có phải mấy loại thuốc kích ứng với nhau không mà cô cảm thấy đầu nặng trĩu : " Hủ Hủ , cậu nói xem tại sao một người đàn ông lại không muốn có con ?"
Phương Hủ Hủ đang vẽ tranh , hiển nhiên không hể hiểu được ý của Cố Niệm : " Đàn ông chính là một loại sinh vật , ban đầu thì khó mà chín chắn được , tự bản thân còn không chăm sóc chính mình cẩn thận , sao mà chăm sóc được đứa trẻ ?"
" Không phải đã là người có vợ sao ?" Cố Niệm thì thào tự nhủ .
Phương Hủ Hủ đã vẽ xong một con bướm đang phá kén chui ra ngoài : " Nếu không phải lí do đó thì là người vợ không thích hợp sinh ra đứa con của anh ta . Bây giờ có rất nhiều kẻ có tiền trăm phương nghìn kế muốn kiếm được một người vợ xinh đẹp để sinh con sao ? Dù sao cũng là bộ mặt của họ ."
Cố Niệm suy nghĩ về bản thân mình , cũng có thể coi là xinh đẹp , sẽ không làm bề ngoài của con mình và Tống Hoài Thừa trở nên kém hơn .
Phương Hủ Hủ phải đổi bút , thoáng dừng lại : " Còn có một lý do nữa , chính là vì người đàn ông không yêu người phụ nữ đó , chỉ có ý nghĩa chơi đùa thôi ? Nếu có con , người đó sẽ lại phải chăm sóc đứa trẻ , đến lúc chia tay sẽ dây dưa lằng nhằng ."
Cây bút trong tay Cố Niệm bỗng rơi tõm vào thùng nước , nước bẩn tràn ra bắn tung toé lên cả 2 người .
" Cố Niệm !" Phương Hủ Hủ quát to một tiếng , ngón tay run rẩy chỉ vào bức tranh trước mặt : " Cậu nhìn xem .." giọng nói của cô nghe y hệt như tiếng khóc .
Bức tranh coi như bị huỷ rồi .
Cố Niệm không biết nói gì : " Mình rất xin lỗi .."
" Cậu bị cái gì kích động thế ?" Phương Hủ Hủ cuối cùng cũng phản ứng .
Cố Niệm nuốt nước miếng , có chút oan ức nói : " Tống Hoài Thừa không muốn sinh con ."
" Hả ?" Vẻ mặt Phương Hủ Hủ đầy kinh ngạc : " Hai người đã kết hôn 2 năm rồi , bây giờ mới nói không muốn sinh con , có phải anh ta có chuyện gì không ?"
Cố Niệm không muốn nhắc đến chuyện anh ta cho cô uống thuốc tránh thai , chỉ nói : " Tống Hoài Thừa không có vấn đề gì ."
" Hay là cậu có vấn đề gì ?" Phương Hủ Hủ đùa giỡn nói : " Theo mình , vợ chồng kết hôn 2 năm rồi mà vẫn chưa có con , hẳn thân thể cậu có vấn đề ."
Cố Niệm khom lưng thu dọn bút : " Không phải mình có vấn đề , mà là tâm trí của mình ."
Phương Hủ Hủ không để tâm nói : " Chẳng lẽ là 7 năm rồi ngán ." (*)
(*) NGƯỜI TRUNG QUỐC CÓ KHÁI NIỆM NẾU YÊU NHAU 7 NĂM MÀ CHƯA CƯỚI TỨC LÀ ĐÃ CHÁN NHAU . TƯƠNG TỰ Ở ĐÂY CƯỚI NHAU LÂU MÀ CHƯA CÓ CON .
Cố Niệm liếc mắt nhìn bạn : " Mình với anh ý mới kết hôn nhiều nhất là 2 năm , có được hay không ?"
" Tính cả thời gian hai người quen nhau thì đủ 7 năm mà ."
Cố Niệm và Tống Hoài Thừa không quen nhau rõ lắm , lúc tốt nghiệp , năm 18 tuổi liền kết hôn , tính đến nay nhiều nhất được 6 năm .
Phương Hủ Hủ thấy vẻ mặt cô hơi mất tự nhiên , liền vội chuyển chủ đề : " Được rồi , cậu có biết mình vẫn còn độc thân hay không ? Cậu có bạn bè , anh trai làm bác sĩ gì gì đó , hay ai có điều kiện tốt thì giới thiệu cho mình đi ."
Cố Niệm chớp chớp mắt nói : " Có , nhưng hình như cậu bảo không cần mà ."
Phương Hủ Hủ tức giận đến nghiến răng : " Cố Niệm !"
Cố Niệm cười hì hì , vội vã lui về sau mấy bước : " Đừng giận , mình sẽ giúp cậu hỏi một chút ."
Phương Hủ Hủ lầm bầm nói : " Người đàn ông tên Lục Diệp Thành , 28 tuổi , là bác sĩ bệnh viện A ."
" Làm ở khoa nào ?" Cố Niệm tuỳ ý hỏi .
" Hình như là khoa nhi ." Phương Hủ Hủ trả lời .
Cố Niệm gật đầu : " Không tệ , không tệ ." Cô hơi lùi về sau một tý : " Thực mình hoàn toàn nghĩ cậu có khả năng , nước phù sa không chảy ruộng ngoài , khoa nhi thật là một mục tiêu tốt ."
Phương Hủ Hủ ném chiếc cọ đang nằm trên tay , Cố Niệm vội vàng chạy đi .
Mặc dù đã hơi hiểu rõ sự việc , nhưng Cố Niệm vẫn giả vờ như không hề biết chút gì , vẫn như trước kia cười nói vui vẻ với Tống Hoài Thừa . Cô cho rằng chẳng qua hiện giờ Tống Hoài Thừa chưa muốn có con , anh bề bộn nhiều việc , vừa tốt nghiệp đã tự thành lập công ty , bây giờ công ty đang ngày càng phát triển và mở rộng , hiện giờ anh mới 26 tuổi , đàn ông tuổi này thường chưa muốn làm bố .
Cố Niệm nghĩ như vậy để tự thuyết phục bản thân .
Dù sao bây giờ cô và Tống Hoài Thừa vẫn hạnh phúc là được rồi . Đứa con vẫn còn phải chờ thêm một thời gian nữa . Không được , cô phải tự mình nghĩ biện pháp , dù Tống Hoài Thừa có làm gì đi nữa thì vẫn không thể xoá sạch suy nghĩ của cô về việc có con .
Tối thứ năm là sinh nhật của Từ Hành .
Cố Niệm đi sớm hơn dự định để lấy bánh gato , khi cô tới phòng ăn thì mọi người đã đến đông đúc . Mắt cô đảo quanh một vòng , nhanh chóng tìm thấy Tống Hoài Thừa .
Tống Hoài Thừa mặc chiếc áo gió màu nâu ngồi ở góc , đang cầm điện thoại chơi trò chơi .
Cố Niệm đặt bánh gato xuống , đi đến nơi đó . Tống Hoài Thừa đang chơi trò Angry bird , cô liếc mắt xem , đó là trò trước kia cô đã tải bằng máy anh , không ngờ cho đến bây giờ anh vẫn chưa xoá .
Cố Niệm tính toán chờ Tống Hoài Thừa chơi nốt một ván nữa cô sẽ lấy điện thoại của anh .
" Ván này em chơi bao nhiêu lần cũng không qua được , anh chơi như nào thế ?" Cố Niệm nói một cách ngưỡng mộ .
" Chơi trò này cần phải có đầu óc ." Tống Hoài Thừa giơ tay xoa nhẹ bên khoé mắt .
Cố Niệm ngẩn người , phản ứng dữ dội : " Anh nói gì cơ , ý anh là em không thông minh à ?" Cố Niệm vịn lấy vách tường bên cạnh anh đứng dậy : " Nói em không thông minh , chính anh mới càng không thông minh hơn . Em là vợ của anh đấy , Tống Hoài Thừa !"
" Khụ khụ ... này hai người , ngày hôm nay tôi là nhân vật chính mà , hai người không thể tranh giành đất diễn với tôi được ." Từ Hành bước đến trước mặt bọn họ .
Cố Niệm xấu hổ lè lưỡi , hít một hơi , cười nói : " Từ Hành , sinh nhật vui vẻ ."
Đúng lúc này lại có người đi tới . Cố Niệm vội vàng đứng dậy , vẻ mặt hốt hoảng : " Hảo Hảo , cậu đã về rồi ."
Chu Hảo Hảo từng bước một đi tới , dáng người cô cao gầy , mặc một chiếc váy màu vàng nhạt , tóc dài hơi bù xù nhưng không hề lộn xộn : " Đã lâu không gặp , Niệm Niệm !" Cặp mắt kia di chuyển lên người Tống Hoài Thừa .
Cố Niệm vô cùng vui sướng : " Không ngờ cậu vẫn cho Từ Hành một chút mặt mũi ."
Cô nháy mắt với Từ Hành : " Lúc mình và Tống Hoài Thừa kết hôn , cậu còn không thèm về ." Cô lặng lẽ thờ dài .
Chu Hảo Hảo nhếch mép : " Yên tâm , mình đã mang theo quà cưới , tuy muộn 2 năm nhưng cũng là tấm lòng của mình ."
Cố Niệm vui vẻ : " Cảm ơn cậu !"
Bữa tiệc bắt đầu , mọi người đều ngồi xuống .
Chu Hảo Hảo ngồi bên cạnh Từ Hành , đối diện với Tống Hoài Thừa . Cố Niệm quan sát Chu Hảo Hảo , thấp giọng lẩm bẩm nói : " Em có cảm giác so với trước đây , Hảo Hảo ngày càng đẹp hơn , anh có thấy thế không ?"
Tống Hoài Thừa nhấp một ngụm rượu , không nói gì .
Cố Niệm tặc lưỡi : " Nhất định là môi trường sống ở nước ngoài tốt hơn trong nước , hằng ngày chúng ta phải sống dưới tầng khói bụi , thể xác và tinh thần đều bị ô nhiễm , haizzz .." Cô sâu sắc thở dài một hơi , đột nhiên nghĩ đến một việc .
" Tống Hoài Thừa , có phải Hảo Hảo đã có một đứa con trai rồi không ?" Cố kích động vỗ vỗ bắp đùi Tống Hoài Thừa .
Tống Hoài Thừa liếc mắt nhìn cô : " Anh không rõ lắm , hình như đứa trẻ không có bố ."
Cố Niệm cười khanh khách : " Hủ Hủ có quen một người đàn ông rất tuyệt vời , lát nữa em hỏi Hảo Hảo một chút , anh ta là bác sĩ ."
Tống Hoài Thừa lắc lắc ly rượu đế cao : " Cố Niệm , chuyện của Hảo Hảo em không cần thiết phải quan tâm ."
Cố Niệm cũng uống một ngụm rượu : " Nếu có thể thúc đẩy một mối nhân duyên tốt đẹp , nhất định sẽ được hạnh phúc , hy vọng con chúng ta sau này nhận được ơn huệ mà người khác trả cho chúng ta . Tống Hoài Thừa , anh yên tâm đi ."
Sau khi ăn xong , mọi người di chuyển đến phòng bên cạnh , đánh bài , hát hò thật vô cùng dễ sợ .
Cố Niệm nói với Tống Hoài Thừa : " Em đi chơi với Hảo Hảo đây , anh muốn làm gì thì làm đi ."
Tống Hoài Thừa hơi chau mày , chưa kịp nói gì Cố Niệm đã đi ra bên ngoài .
Chu Hảo Hảo và hai cô gái khác đang đứng chọn bài hát , Cố Niệm ngồi xuống bên cạnh cô ấy : " Hảo Hảo .."
Chu Hảo Hảo liếc nhìn Cố Niệm : " Cậu muốn hát bài gì ?"
Cố Niệm khẽ cười : " Hảo Hảo , cậu đã có bạn trai chưa ?"
Chu Hảo Hảo nhẹ nhàng chớp mắt : " Sao thế ? Cậu định giới thiệu ai cho mình à ?"
Cố Niệm vội vàng gật đầu : " Người đó là bác sĩ , tướng mạo cũng rất được ." Cô suy nghĩ một chút , muốn tìm người so sánh : " Người đó còn xuất sắc hơn cả Tống Hoài Thừa ." Cô bình tĩnh nói .
Chu Hảo Hảo gắt gao nhìn cô , đôi mắt đẹp chứa ý cười : " Được . Vậy mình phải chờ cậu sắp xếp rồi ."
Tuy rằng không quá nhiệt tình nhưng cô ấy đã đồng ý rồi .
Cố Niệm có cảm giác vô cùng thành công .
Chu Hảo Hảo nhíu mày , giọng điệu nhàn nhạt nói : " Mình không biết cậu khi nào thì .." Cô ấy cũng không nói hết câu , chỉ lập tức cười : " Nhưng mà cậu luôn luôn như vậy ."
Lúc này đến lượt đổi bài hát , Chu Hảo Hảo cầm lấy micro : " Hát đi ."
Cố Niệm hát với họ vài bài , lời cô hát ít đến nỗi chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa giọng hát luôn cứng ngắc khiến mọi người cười đau cả bụng . Cô liền kiếm cớ chuồn đi .
Cô đi dạo một vòng không thấy bóng dáng Tống Hoài Thừa . Chu Hảo Hảo đem rượu đến hỏi : " Cậu tìm Hoài Thừa sao ?"
" Ừ ." Cố Niệm gật đầu .
" Anh ấy cùng Từ Hành đang ở ngoài hành lang hút thuốc ." Chu Hảo Hảo nhìn cô , anh mắt sâu thẳm .
" Hảo Hảo , cậu uống ít thôi , say rượu sẽ đau đầu đó . Mình ra ngoài tìm bọn họ ." Cố Niệm vội vàng chạy đi .
Cuối hành lang lộ ra một khoảng sân nhỏ , Cố Niệm nhìn thấy phía trước có ánh sáng lập loè của tàn thuốc . Cô bước sang đó . Mười giờ đêm , có chút lạnh , gió mọi ngóc ngách thổi đến , mang theo sự lạnh lẽo .
Trên nền đất có trải thảm rất dày , đi trên đó cũng không phát ra bất kì tiếng động nào . Cố Niệm đi qua bên đó , cân nhắc xem hù doạ hai người trong kia như thế nào . Tay vừa chạm đến cửa , bên trong liền truyền ra tiếng nói .
" Cậu không sợ Cố Niệm phát hiện ra chuyện đó à ?" Là tiếng của Từ Hành : " Chỉ có điều cô ấy vẫn luôn luôn đơn giản ."
" À , đúng rồi , thuốc cậu cần lần trước đã không còn hàng nữa ."
Cố Niệm thu tay về , lòng thoáng chút trở nên gấp gáp , thân thể sít sao dán lên tường , dường như máu trên cơ thể ngừng chảy .
" Còn có một loại khác , có chút tác dụng phụ nhưng không ảnh hưởng lắm ." Giọng nói của Từ Hành không có chút độ ấm .
Cố Niệm bám vào tường , cô nghe giọng Tống Hoài Thừa , quen thuộc như vậy , nhưng giờ phút này lại lạnh nhạt không mang chút tình cảm nào : " Vậy lấy cho mình loại đấy đi ."
Cố Niệm cắn môi , thậm chí không thể nào thở được . Vẻ mặt cô mờ mịt , sắc mặt đã sớm trắng bệch như tờ giấy , hồn bay phách lạc .
Tống Hoài Thừa nhìn trúng mảnh đất ấy . Trong thời gian 5 năm tới , nơi đây sẽ biến thành khu trung tâm mua sắm mới . Với khả năng dự kiến này thì khi có mảnh đất , hàng trăm công ty có thể phát triển thuận lợi .
" Tổng giám đốc Tống , lần này bên công ty cạnh tranh có nhân tài , bọn họ rõ ràng cố ý đến tranh giành giá cả ."
Tống Hoài Thừa cầm lên xem từng cái tên , quét qua thấy một cái tên vô cùng quen thuộc - Cố Chu Đạo . Ánh mắt anh trở nên vô cùng lạnh lẽo : " Lúc cạnh tranh cứ báo tới viện kiểm soát trước ."
" Được ."
Sau khi định ra kế hoạch , Tống Hoài Thừa để cho mọi người rời đi .
Anh trầm ngâm nhìn về phía cây Tiên Nhân Cầu do Cố Niệm mua , cho tới bây giờ anh cũng không để ý , vậy mà đã sống với nhau được 2 năm .
2 năm .
Tống Hoài Thừa day nhẹ huyệt thái dương .
Cố Niệm mất một ngày một đêm tỉ mỉ tô màu . Phương Hủ Hủ khoát tay lên vai cô : " Muốn liều mạng hả ? Bức tranh này đến ngày 12 mới phải giao hàng mà ."
Cố Niệm ngáp một cái , không biết có phải mấy loại thuốc kích ứng với nhau không mà cô cảm thấy đầu nặng trĩu : " Hủ Hủ , cậu nói xem tại sao một người đàn ông lại không muốn có con ?"
Phương Hủ Hủ đang vẽ tranh , hiển nhiên không hể hiểu được ý của Cố Niệm : " Đàn ông chính là một loại sinh vật , ban đầu thì khó mà chín chắn được , tự bản thân còn không chăm sóc chính mình cẩn thận , sao mà chăm sóc được đứa trẻ ?"
" Không phải đã là người có vợ sao ?" Cố Niệm thì thào tự nhủ .
Phương Hủ Hủ đã vẽ xong một con bướm đang phá kén chui ra ngoài : " Nếu không phải lí do đó thì là người vợ không thích hợp sinh ra đứa con của anh ta . Bây giờ có rất nhiều kẻ có tiền trăm phương nghìn kế muốn kiếm được một người vợ xinh đẹp để sinh con sao ? Dù sao cũng là bộ mặt của họ ."
Cố Niệm suy nghĩ về bản thân mình , cũng có thể coi là xinh đẹp , sẽ không làm bề ngoài của con mình và Tống Hoài Thừa trở nên kém hơn .
Phương Hủ Hủ phải đổi bút , thoáng dừng lại : " Còn có một lý do nữa , chính là vì người đàn ông không yêu người phụ nữ đó , chỉ có ý nghĩa chơi đùa thôi ? Nếu có con , người đó sẽ lại phải chăm sóc đứa trẻ , đến lúc chia tay sẽ dây dưa lằng nhằng ."
Cây bút trong tay Cố Niệm bỗng rơi tõm vào thùng nước , nước bẩn tràn ra bắn tung toé lên cả 2 người .
" Cố Niệm !" Phương Hủ Hủ quát to một tiếng , ngón tay run rẩy chỉ vào bức tranh trước mặt : " Cậu nhìn xem .." giọng nói của cô nghe y hệt như tiếng khóc .
Bức tranh coi như bị huỷ rồi .
Cố Niệm không biết nói gì : " Mình rất xin lỗi .."
" Cậu bị cái gì kích động thế ?" Phương Hủ Hủ cuối cùng cũng phản ứng .
Cố Niệm nuốt nước miếng , có chút oan ức nói : " Tống Hoài Thừa không muốn sinh con ."
" Hả ?" Vẻ mặt Phương Hủ Hủ đầy kinh ngạc : " Hai người đã kết hôn 2 năm rồi , bây giờ mới nói không muốn sinh con , có phải anh ta có chuyện gì không ?"
Cố Niệm không muốn nhắc đến chuyện anh ta cho cô uống thuốc tránh thai , chỉ nói : " Tống Hoài Thừa không có vấn đề gì ."
" Hay là cậu có vấn đề gì ?" Phương Hủ Hủ đùa giỡn nói : " Theo mình , vợ chồng kết hôn 2 năm rồi mà vẫn chưa có con , hẳn thân thể cậu có vấn đề ."
Cố Niệm khom lưng thu dọn bút : " Không phải mình có vấn đề , mà là tâm trí của mình ."
Phương Hủ Hủ không để tâm nói : " Chẳng lẽ là 7 năm rồi ngán ." (*)
(*) NGƯỜI TRUNG QUỐC CÓ KHÁI NIỆM NẾU YÊU NHAU 7 NĂM MÀ CHƯA CƯỚI TỨC LÀ ĐÃ CHÁN NHAU . TƯƠNG TỰ Ở ĐÂY CƯỚI NHAU LÂU MÀ CHƯA CÓ CON .
Cố Niệm liếc mắt nhìn bạn : " Mình với anh ý mới kết hôn nhiều nhất là 2 năm , có được hay không ?"
" Tính cả thời gian hai người quen nhau thì đủ 7 năm mà ."
Cố Niệm và Tống Hoài Thừa không quen nhau rõ lắm , lúc tốt nghiệp , năm 18 tuổi liền kết hôn , tính đến nay nhiều nhất được 6 năm .
Phương Hủ Hủ thấy vẻ mặt cô hơi mất tự nhiên , liền vội chuyển chủ đề : " Được rồi , cậu có biết mình vẫn còn độc thân hay không ? Cậu có bạn bè , anh trai làm bác sĩ gì gì đó , hay ai có điều kiện tốt thì giới thiệu cho mình đi ."
Cố Niệm chớp chớp mắt nói : " Có , nhưng hình như cậu bảo không cần mà ."
Phương Hủ Hủ tức giận đến nghiến răng : " Cố Niệm !"
Cố Niệm cười hì hì , vội vã lui về sau mấy bước : " Đừng giận , mình sẽ giúp cậu hỏi một chút ."
Phương Hủ Hủ lầm bầm nói : " Người đàn ông tên Lục Diệp Thành , 28 tuổi , là bác sĩ bệnh viện A ."
" Làm ở khoa nào ?" Cố Niệm tuỳ ý hỏi .
" Hình như là khoa nhi ." Phương Hủ Hủ trả lời .
Cố Niệm gật đầu : " Không tệ , không tệ ." Cô hơi lùi về sau một tý : " Thực mình hoàn toàn nghĩ cậu có khả năng , nước phù sa không chảy ruộng ngoài , khoa nhi thật là một mục tiêu tốt ."
Phương Hủ Hủ ném chiếc cọ đang nằm trên tay , Cố Niệm vội vàng chạy đi .
Mặc dù đã hơi hiểu rõ sự việc , nhưng Cố Niệm vẫn giả vờ như không hề biết chút gì , vẫn như trước kia cười nói vui vẻ với Tống Hoài Thừa . Cô cho rằng chẳng qua hiện giờ Tống Hoài Thừa chưa muốn có con , anh bề bộn nhiều việc , vừa tốt nghiệp đã tự thành lập công ty , bây giờ công ty đang ngày càng phát triển và mở rộng , hiện giờ anh mới 26 tuổi , đàn ông tuổi này thường chưa muốn làm bố .
Cố Niệm nghĩ như vậy để tự thuyết phục bản thân .
Dù sao bây giờ cô và Tống Hoài Thừa vẫn hạnh phúc là được rồi . Đứa con vẫn còn phải chờ thêm một thời gian nữa . Không được , cô phải tự mình nghĩ biện pháp , dù Tống Hoài Thừa có làm gì đi nữa thì vẫn không thể xoá sạch suy nghĩ của cô về việc có con .
Tối thứ năm là sinh nhật của Từ Hành .
Cố Niệm đi sớm hơn dự định để lấy bánh gato , khi cô tới phòng ăn thì mọi người đã đến đông đúc . Mắt cô đảo quanh một vòng , nhanh chóng tìm thấy Tống Hoài Thừa .
Tống Hoài Thừa mặc chiếc áo gió màu nâu ngồi ở góc , đang cầm điện thoại chơi trò chơi .
Cố Niệm đặt bánh gato xuống , đi đến nơi đó . Tống Hoài Thừa đang chơi trò Angry bird , cô liếc mắt xem , đó là trò trước kia cô đã tải bằng máy anh , không ngờ cho đến bây giờ anh vẫn chưa xoá .
Cố Niệm tính toán chờ Tống Hoài Thừa chơi nốt một ván nữa cô sẽ lấy điện thoại của anh .
" Ván này em chơi bao nhiêu lần cũng không qua được , anh chơi như nào thế ?" Cố Niệm nói một cách ngưỡng mộ .
" Chơi trò này cần phải có đầu óc ." Tống Hoài Thừa giơ tay xoa nhẹ bên khoé mắt .
Cố Niệm ngẩn người , phản ứng dữ dội : " Anh nói gì cơ , ý anh là em không thông minh à ?" Cố Niệm vịn lấy vách tường bên cạnh anh đứng dậy : " Nói em không thông minh , chính anh mới càng không thông minh hơn . Em là vợ của anh đấy , Tống Hoài Thừa !"
" Khụ khụ ... này hai người , ngày hôm nay tôi là nhân vật chính mà , hai người không thể tranh giành đất diễn với tôi được ." Từ Hành bước đến trước mặt bọn họ .
Cố Niệm xấu hổ lè lưỡi , hít một hơi , cười nói : " Từ Hành , sinh nhật vui vẻ ."
Đúng lúc này lại có người đi tới . Cố Niệm vội vàng đứng dậy , vẻ mặt hốt hoảng : " Hảo Hảo , cậu đã về rồi ."
Chu Hảo Hảo từng bước một đi tới , dáng người cô cao gầy , mặc một chiếc váy màu vàng nhạt , tóc dài hơi bù xù nhưng không hề lộn xộn : " Đã lâu không gặp , Niệm Niệm !" Cặp mắt kia di chuyển lên người Tống Hoài Thừa .
Cố Niệm vô cùng vui sướng : " Không ngờ cậu vẫn cho Từ Hành một chút mặt mũi ."
Cô nháy mắt với Từ Hành : " Lúc mình và Tống Hoài Thừa kết hôn , cậu còn không thèm về ." Cô lặng lẽ thờ dài .
Chu Hảo Hảo nhếch mép : " Yên tâm , mình đã mang theo quà cưới , tuy muộn 2 năm nhưng cũng là tấm lòng của mình ."
Cố Niệm vui vẻ : " Cảm ơn cậu !"
Bữa tiệc bắt đầu , mọi người đều ngồi xuống .
Chu Hảo Hảo ngồi bên cạnh Từ Hành , đối diện với Tống Hoài Thừa . Cố Niệm quan sát Chu Hảo Hảo , thấp giọng lẩm bẩm nói : " Em có cảm giác so với trước đây , Hảo Hảo ngày càng đẹp hơn , anh có thấy thế không ?"
Tống Hoài Thừa nhấp một ngụm rượu , không nói gì .
Cố Niệm tặc lưỡi : " Nhất định là môi trường sống ở nước ngoài tốt hơn trong nước , hằng ngày chúng ta phải sống dưới tầng khói bụi , thể xác và tinh thần đều bị ô nhiễm , haizzz .." Cô sâu sắc thở dài một hơi , đột nhiên nghĩ đến một việc .
" Tống Hoài Thừa , có phải Hảo Hảo đã có một đứa con trai rồi không ?" Cố kích động vỗ vỗ bắp đùi Tống Hoài Thừa .
Tống Hoài Thừa liếc mắt nhìn cô : " Anh không rõ lắm , hình như đứa trẻ không có bố ."
Cố Niệm cười khanh khách : " Hủ Hủ có quen một người đàn ông rất tuyệt vời , lát nữa em hỏi Hảo Hảo một chút , anh ta là bác sĩ ."
Tống Hoài Thừa lắc lắc ly rượu đế cao : " Cố Niệm , chuyện của Hảo Hảo em không cần thiết phải quan tâm ."
Cố Niệm cũng uống một ngụm rượu : " Nếu có thể thúc đẩy một mối nhân duyên tốt đẹp , nhất định sẽ được hạnh phúc , hy vọng con chúng ta sau này nhận được ơn huệ mà người khác trả cho chúng ta . Tống Hoài Thừa , anh yên tâm đi ."
Sau khi ăn xong , mọi người di chuyển đến phòng bên cạnh , đánh bài , hát hò thật vô cùng dễ sợ .
Cố Niệm nói với Tống Hoài Thừa : " Em đi chơi với Hảo Hảo đây , anh muốn làm gì thì làm đi ."
Tống Hoài Thừa hơi chau mày , chưa kịp nói gì Cố Niệm đã đi ra bên ngoài .
Chu Hảo Hảo và hai cô gái khác đang đứng chọn bài hát , Cố Niệm ngồi xuống bên cạnh cô ấy : " Hảo Hảo .."
Chu Hảo Hảo liếc nhìn Cố Niệm : " Cậu muốn hát bài gì ?"
Cố Niệm khẽ cười : " Hảo Hảo , cậu đã có bạn trai chưa ?"
Chu Hảo Hảo nhẹ nhàng chớp mắt : " Sao thế ? Cậu định giới thiệu ai cho mình à ?"
Cố Niệm vội vàng gật đầu : " Người đó là bác sĩ , tướng mạo cũng rất được ." Cô suy nghĩ một chút , muốn tìm người so sánh : " Người đó còn xuất sắc hơn cả Tống Hoài Thừa ." Cô bình tĩnh nói .
Chu Hảo Hảo gắt gao nhìn cô , đôi mắt đẹp chứa ý cười : " Được . Vậy mình phải chờ cậu sắp xếp rồi ."
Tuy rằng không quá nhiệt tình nhưng cô ấy đã đồng ý rồi .
Cố Niệm có cảm giác vô cùng thành công .
Chu Hảo Hảo nhíu mày , giọng điệu nhàn nhạt nói : " Mình không biết cậu khi nào thì .." Cô ấy cũng không nói hết câu , chỉ lập tức cười : " Nhưng mà cậu luôn luôn như vậy ."
Lúc này đến lượt đổi bài hát , Chu Hảo Hảo cầm lấy micro : " Hát đi ."
Cố Niệm hát với họ vài bài , lời cô hát ít đến nỗi chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa giọng hát luôn cứng ngắc khiến mọi người cười đau cả bụng . Cô liền kiếm cớ chuồn đi .
Cô đi dạo một vòng không thấy bóng dáng Tống Hoài Thừa . Chu Hảo Hảo đem rượu đến hỏi : " Cậu tìm Hoài Thừa sao ?"
" Ừ ." Cố Niệm gật đầu .
" Anh ấy cùng Từ Hành đang ở ngoài hành lang hút thuốc ." Chu Hảo Hảo nhìn cô , anh mắt sâu thẳm .
" Hảo Hảo , cậu uống ít thôi , say rượu sẽ đau đầu đó . Mình ra ngoài tìm bọn họ ." Cố Niệm vội vàng chạy đi .
Cuối hành lang lộ ra một khoảng sân nhỏ , Cố Niệm nhìn thấy phía trước có ánh sáng lập loè của tàn thuốc . Cô bước sang đó . Mười giờ đêm , có chút lạnh , gió mọi ngóc ngách thổi đến , mang theo sự lạnh lẽo .
Trên nền đất có trải thảm rất dày , đi trên đó cũng không phát ra bất kì tiếng động nào . Cố Niệm đi qua bên đó , cân nhắc xem hù doạ hai người trong kia như thế nào . Tay vừa chạm đến cửa , bên trong liền truyền ra tiếng nói .
" Cậu không sợ Cố Niệm phát hiện ra chuyện đó à ?" Là tiếng của Từ Hành : " Chỉ có điều cô ấy vẫn luôn luôn đơn giản ."
" À , đúng rồi , thuốc cậu cần lần trước đã không còn hàng nữa ."
Cố Niệm thu tay về , lòng thoáng chút trở nên gấp gáp , thân thể sít sao dán lên tường , dường như máu trên cơ thể ngừng chảy .
" Còn có một loại khác , có chút tác dụng phụ nhưng không ảnh hưởng lắm ." Giọng nói của Từ Hành không có chút độ ấm .
Cố Niệm bám vào tường , cô nghe giọng Tống Hoài Thừa , quen thuộc như vậy , nhưng giờ phút này lại lạnh nhạt không mang chút tình cảm nào : " Vậy lấy cho mình loại đấy đi ."
Cố Niệm cắn môi , thậm chí không thể nào thở được . Vẻ mặt cô mờ mịt , sắc mặt đã sớm trắng bệch như tờ giấy , hồn bay phách lạc .
Bình luận facebook