Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 135
“Bỏ điện thoại xuống,” bà Eustacia ra lệnh.
“Cháu chỉ muốn gọi cho bạn cháu thôi mà,” Benjamin giải thích. Đúng lúc này con Hạt Đậu bắt đầu sủa vang.
“Gần nửa đêm rồi,” bà Eustacia quát. “Về giường mau!”
“Dạ,” Benjamin đau khổ trả lời. Nó đặt điện thoại vào chỗ cũ rồi lê bước lên giường.
Vào sáng thứ hai, Charlie phải rời nhà thật sớm. Chiếc xe buýt màu xanh của học viện dừng ở đầu đường Filbert, chính xác vào lúc 7 giờ 45 phút, sau đó nó phải mất thêm một tiếng nữa để đón các học sinh khoa nhạc từ khắp nơi trong thành phố.
Vậy nên Charlie không gặp được Benjamin trước khi rời khỏi nhà, và chỉ nghe láng máng lời ngoại Maisie nói với theo, “Đêm qua Benjamin có gọi đến đấy. Bà nghĩ là Benjamin, vì bà nghe có tiếng chó sủa.”
Phải đến khi ngối trên xe buýt rồi thì Charlie mới nhớ lời ngoại Maisie, và nó tự hỏi không biết Benjamin muốn nói gì với nó đêm qua.
Nó tình cờ gặp Fidelio khi cả bọn đang chen chúc đi vô cổng học viện. Chúng hẹn gặp nhau vào giờ ra chơi và sẽ nói chuyện với Olivia Vertigo.
Giờ thì Charlie không còn ngỡ ngàng như một nam sinh mới toe nữa. Hôm nay nó biết chính xác phải đi đâu và làm cách nào tìm ra các vật dụng. Buổi học nhạc với thầy Paltry- Kèn Sáo không được suôn sẻ cho lắm, nhưng nó cố gắng tránh bị phạt cấm túc, và thực ra thì nó đã gắng cư xử cho đúng đắn trong tiết tiếng Anh.
Đến giờ giải lao, trong khu vườn mênh mông đầy sương mù, Charlie và Fidelio bí mật quan sát Olivia đang tán gẫu với một nhóm con gái, trông đứa nào cũng thật kinh dị. Chúng bôi mặt trắng toát, mang ủng cao lênh khênh trông hết sức nguy hiểm, và cả bọn đều để tóc hoặc được tẩy trắng, hoặc được nhuộm màu. Hôm nay tóc Olivia có màu chàm.
Charlie ngoắc tay ra hiệu cho Olivia, cô nàng liền băng băng bước qua bãi cỏ trong đôi ủng khổng lồ, đế dày cui và mũi bọc kim loại.
“Mình cá là Manfred sẽ bắt bồ cởi đôi giày đó ra,” Charlie lưu ý Olivia.
“Tớ sẽ cố tránh đường hắn,” Olivia bảo. “Thế, có gì mới không?”
“Đi dạo đi,” Fidelio đề nghị. “Để người ngoài khỏi nghĩ là tụi mình đang bày mưu tính kế.”
“Cháu chỉ muốn gọi cho bạn cháu thôi mà,” Benjamin giải thích. Đúng lúc này con Hạt Đậu bắt đầu sủa vang.
“Gần nửa đêm rồi,” bà Eustacia quát. “Về giường mau!”
“Dạ,” Benjamin đau khổ trả lời. Nó đặt điện thoại vào chỗ cũ rồi lê bước lên giường.
Vào sáng thứ hai, Charlie phải rời nhà thật sớm. Chiếc xe buýt màu xanh của học viện dừng ở đầu đường Filbert, chính xác vào lúc 7 giờ 45 phút, sau đó nó phải mất thêm một tiếng nữa để đón các học sinh khoa nhạc từ khắp nơi trong thành phố.
Vậy nên Charlie không gặp được Benjamin trước khi rời khỏi nhà, và chỉ nghe láng máng lời ngoại Maisie nói với theo, “Đêm qua Benjamin có gọi đến đấy. Bà nghĩ là Benjamin, vì bà nghe có tiếng chó sủa.”
Phải đến khi ngối trên xe buýt rồi thì Charlie mới nhớ lời ngoại Maisie, và nó tự hỏi không biết Benjamin muốn nói gì với nó đêm qua.
Nó tình cờ gặp Fidelio khi cả bọn đang chen chúc đi vô cổng học viện. Chúng hẹn gặp nhau vào giờ ra chơi và sẽ nói chuyện với Olivia Vertigo.
Giờ thì Charlie không còn ngỡ ngàng như một nam sinh mới toe nữa. Hôm nay nó biết chính xác phải đi đâu và làm cách nào tìm ra các vật dụng. Buổi học nhạc với thầy Paltry- Kèn Sáo không được suôn sẻ cho lắm, nhưng nó cố gắng tránh bị phạt cấm túc, và thực ra thì nó đã gắng cư xử cho đúng đắn trong tiết tiếng Anh.
Đến giờ giải lao, trong khu vườn mênh mông đầy sương mù, Charlie và Fidelio bí mật quan sát Olivia đang tán gẫu với một nhóm con gái, trông đứa nào cũng thật kinh dị. Chúng bôi mặt trắng toát, mang ủng cao lênh khênh trông hết sức nguy hiểm, và cả bọn đều để tóc hoặc được tẩy trắng, hoặc được nhuộm màu. Hôm nay tóc Olivia có màu chàm.
Charlie ngoắc tay ra hiệu cho Olivia, cô nàng liền băng băng bước qua bãi cỏ trong đôi ủng khổng lồ, đế dày cui và mũi bọc kim loại.
“Mình cá là Manfred sẽ bắt bồ cởi đôi giày đó ra,” Charlie lưu ý Olivia.
“Tớ sẽ cố tránh đường hắn,” Olivia bảo. “Thế, có gì mới không?”
“Đi dạo đi,” Fidelio đề nghị. “Để người ngoài khỏi nghĩ là tụi mình đang bày mưu tính kế.”
Bình luận facebook