Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 138
Fidelio và Charlie đã nhất trí với nhau là không được nói, dù chỉ thì thầm, bất cứ điều gì về Mười Hai Tiếng Chuông Của Tolly trong phòng ngủ chung. Billy cứ nhìn theo Charlie một cách lộ liễu, và ngay trước khi đèn tắt, nó đến đứng cuối giường của Charlie.
“Cuối tuần này em đến nhà anh vẫn được chứ?” Billy hỏi.
“Tất nhiên,” Charlie bảo. “Mẹ anh nói được mà.”
“Và… và anh sẽ làm gì đó với Emilia Moon phải không?” Giọng Billy nghe có vẻ hơi run run.
Charlie đáp “Anh chưa biết.” Nó thấy có gì đó không ổn ở Billy.
Billy lần vội về giường khi tiếng “Tắt đèn” gầm lên. Một bàn tay hộ pháp vòng qua cánh cửa và nhấn công tắc đèn. Charlie tưởng tượng bà cô Lucretia đang rình rập dọc theo các hành lang, nghe ngóng ngoài các cánh cửa. Cuối cùng, trước khi chìm vô giấc ngủ, nó bỗng nhớ đến lời nói của ngoại Maisie, “Đêm qua Benjamin có gọi đến đấy. Bà nghĩ đó là Benjamin vì bà nghe có tiếng chó sủa.”
Tại sao Benjamin lại gọi vào giờ trễ như vậy, và tại sao nó không nói gì hết? Va tại sao con Hạt Đậu lại sủa? Charlie ngủ thiếp đi trước khi có thể suy đoán ra mọi chuyện.
Benjamin chẳng hề ngủ được. Nó sẽ có một ngày cực kỳ không thoải mái đây. Trời lạnh và gió lồng lộng, và trong khi đi bộ từ trường về nhà, nó hình dung ra tất cả những món khoái khẩu, nóng sốt mà nó có thể nấu cho nó và Hạt Đậu: xúc xích, khoai tây chiên, phô mai hơ nóng, thịt gà viên, và chuối nướng vỉ. “Tuyệt! Tuyệt!” Benjamin tự nói với mình. Nó tạm quên bà Eustacia Yewbeam đi.
Nhưng bà ta kia kìa, đang đập xoong chảo rầm rầm trong nhà bếp của Benjamin, như thể đang chuẩn bị một bữa đại tiệc chứ không phải là một chén súp không ra gì. Khi Benjamin đòi ăn xúc xích, bà ta liếc nó một cái thật sắc và nói “Để làm gì nào? Bây giờ không phải là Giáng sinh.”
Hạt Đậu phóng ra khỏi ổ, sủa mừng rỡ và liếm khắp người Benjamin: mặt, hai bàn tay, tai và cổ.
“Cả ngày nay con chó đó không cục cựa gì cả,” bà Eustacia càu nhàu. “Muốn cất cây chổi vô cái tủ tường cũng không được.”
“Nó là một con chó tuyệt vời mà.” Benjamin kiêu hãnh nói. Sau đó, nó phải cay đắng mà hối tiếc về những lời này.
Tối đó, nó nghe thấy tiếng chân bà Yewbeam đi rảo khắp các phòng. Bà ta đang làm gì nhỉ? Bà ta có nguyên một ngày để lục lọi rồi kia mà. Nó có cảm giác mơ hồ là có một người nữa đang ở trong nhà. Cuối cùng, Benjamin nhắm mắt lại và chìm trong giấc ngủ khó nhọc.
Một hỗn hợp âm thanh kinh khủng, với những tiếng tru, tiếng rú, và rên rỉ dựng Benjamin dậy. Nó nhảy ra khỏi giường và chạy tới đầu cầu thang.
“Hạt Đậu?” nó gọi. “Phải mày không?”
Một tiếng gừ khẽ, rồi một hồi tru, sau đó là tiếng sủa inh tai đáp lời nó. Có cái gì đó đang tấn công con Hạt Đậu. Benjamin lao xuống lầu.
“Hạt Đậu! Hạt Đậu! Tao tới liền đây,” nó thét lên.
Có tiếng rú lên kinh hoàng, và cánh cửa mở toang một cái đánh “sầm”.
Benjamin chạy qua ngoài hành lang về phía cửa mở. Nó suýt đổ ập lên thân hình bất động của Hạt Đậu.
“Hạt Đậu!” Benjamin thét lên., quỳ xuống cạnh cái đầu bờm xờm của con chó.
Hạt Đậu rên lên một tiếng yếu ớt, buồn thảm, và Benjamin vuốt lên bộ lông thô ráp, nhận ra bộ lông phủ đầy một thứ gi đó nhơm nhớp.
Đèn ngoài hành lang bật sáng và bà phăm phăm đi xuống cầu thang. “Có chuyện gì đó?” bà ta hỏi.
“Con chó của cháu bị tấn công,” Benjamin la lên. “Người nó dính toàn máu.”
“Ta… ta… ghê quá!” Bà Yewbeam tuyên bố. “Chúng ta sẽ gọi bác sĩ thú y vào sáng mai.”
“Cháu không thể để nó như thế này được,” Benjamin cãi lại.
Nó chạy vô bếp và xông ra lại với một chén nước và một ít mảnh vải cũ. Bà Eustacia đứng nhìn trong khi Benjamin rửa sạch vết máu và bôi thuốc sát trùng cho Hạt Đậu. Vết thương của con chó giống như nững vết cắn to. Nhưng loài vật nào có thể đột nhập vô nhà? Và tại sao nó lại đột nhập vô đây?
Bà Eustacia giục Benjamin đi ngủ. Nhưng nó không chịu.
“Cháu sẽ ngủ ở dưới này với con Hạt Đậu,” nó nói. Nó lấy ra một cái mền và một cái gối rồi nằm suốt đêm bên cạnh con chó bị thương.
“Cuối tuần này em đến nhà anh vẫn được chứ?” Billy hỏi.
“Tất nhiên,” Charlie bảo. “Mẹ anh nói được mà.”
“Và… và anh sẽ làm gì đó với Emilia Moon phải không?” Giọng Billy nghe có vẻ hơi run run.
Charlie đáp “Anh chưa biết.” Nó thấy có gì đó không ổn ở Billy.
Billy lần vội về giường khi tiếng “Tắt đèn” gầm lên. Một bàn tay hộ pháp vòng qua cánh cửa và nhấn công tắc đèn. Charlie tưởng tượng bà cô Lucretia đang rình rập dọc theo các hành lang, nghe ngóng ngoài các cánh cửa. Cuối cùng, trước khi chìm vô giấc ngủ, nó bỗng nhớ đến lời nói của ngoại Maisie, “Đêm qua Benjamin có gọi đến đấy. Bà nghĩ đó là Benjamin vì bà nghe có tiếng chó sủa.”
Tại sao Benjamin lại gọi vào giờ trễ như vậy, và tại sao nó không nói gì hết? Va tại sao con Hạt Đậu lại sủa? Charlie ngủ thiếp đi trước khi có thể suy đoán ra mọi chuyện.
Benjamin chẳng hề ngủ được. Nó sẽ có một ngày cực kỳ không thoải mái đây. Trời lạnh và gió lồng lộng, và trong khi đi bộ từ trường về nhà, nó hình dung ra tất cả những món khoái khẩu, nóng sốt mà nó có thể nấu cho nó và Hạt Đậu: xúc xích, khoai tây chiên, phô mai hơ nóng, thịt gà viên, và chuối nướng vỉ. “Tuyệt! Tuyệt!” Benjamin tự nói với mình. Nó tạm quên bà Eustacia Yewbeam đi.
Nhưng bà ta kia kìa, đang đập xoong chảo rầm rầm trong nhà bếp của Benjamin, như thể đang chuẩn bị một bữa đại tiệc chứ không phải là một chén súp không ra gì. Khi Benjamin đòi ăn xúc xích, bà ta liếc nó một cái thật sắc và nói “Để làm gì nào? Bây giờ không phải là Giáng sinh.”
Hạt Đậu phóng ra khỏi ổ, sủa mừng rỡ và liếm khắp người Benjamin: mặt, hai bàn tay, tai và cổ.
“Cả ngày nay con chó đó không cục cựa gì cả,” bà Eustacia càu nhàu. “Muốn cất cây chổi vô cái tủ tường cũng không được.”
“Nó là một con chó tuyệt vời mà.” Benjamin kiêu hãnh nói. Sau đó, nó phải cay đắng mà hối tiếc về những lời này.
Tối đó, nó nghe thấy tiếng chân bà Yewbeam đi rảo khắp các phòng. Bà ta đang làm gì nhỉ? Bà ta có nguyên một ngày để lục lọi rồi kia mà. Nó có cảm giác mơ hồ là có một người nữa đang ở trong nhà. Cuối cùng, Benjamin nhắm mắt lại và chìm trong giấc ngủ khó nhọc.
Một hỗn hợp âm thanh kinh khủng, với những tiếng tru, tiếng rú, và rên rỉ dựng Benjamin dậy. Nó nhảy ra khỏi giường và chạy tới đầu cầu thang.
“Hạt Đậu?” nó gọi. “Phải mày không?”
Một tiếng gừ khẽ, rồi một hồi tru, sau đó là tiếng sủa inh tai đáp lời nó. Có cái gì đó đang tấn công con Hạt Đậu. Benjamin lao xuống lầu.
“Hạt Đậu! Hạt Đậu! Tao tới liền đây,” nó thét lên.
Có tiếng rú lên kinh hoàng, và cánh cửa mở toang một cái đánh “sầm”.
Benjamin chạy qua ngoài hành lang về phía cửa mở. Nó suýt đổ ập lên thân hình bất động của Hạt Đậu.
“Hạt Đậu!” Benjamin thét lên., quỳ xuống cạnh cái đầu bờm xờm của con chó.
Hạt Đậu rên lên một tiếng yếu ớt, buồn thảm, và Benjamin vuốt lên bộ lông thô ráp, nhận ra bộ lông phủ đầy một thứ gi đó nhơm nhớp.
Đèn ngoài hành lang bật sáng và bà phăm phăm đi xuống cầu thang. “Có chuyện gì đó?” bà ta hỏi.
“Con chó của cháu bị tấn công,” Benjamin la lên. “Người nó dính toàn máu.”
“Ta… ta… ghê quá!” Bà Yewbeam tuyên bố. “Chúng ta sẽ gọi bác sĩ thú y vào sáng mai.”
“Cháu không thể để nó như thế này được,” Benjamin cãi lại.
Nó chạy vô bếp và xông ra lại với một chén nước và một ít mảnh vải cũ. Bà Eustacia đứng nhìn trong khi Benjamin rửa sạch vết máu và bôi thuốc sát trùng cho Hạt Đậu. Vết thương của con chó giống như nững vết cắn to. Nhưng loài vật nào có thể đột nhập vô nhà? Và tại sao nó lại đột nhập vô đây?
Bà Eustacia giục Benjamin đi ngủ. Nhưng nó không chịu.
“Cháu sẽ ngủ ở dưới này với con Hạt Đậu,” nó nói. Nó lấy ra một cái mền và một cái gối rồi nằm suốt đêm bên cạnh con chó bị thương.
Bình luận facebook