-
Chương 120: Chính Phi
Khương Tú Nhuận quay người nhìn lại, không biết Thái tử đã đứng sau lưng bọn họ từ bao giờ.
Khi lên triều, Thái từ và nhị hoàng tử đều đứng ở hàng ngũ những người trên cùng, còn Khương Tú Nhuận loại chủ tư nha môn bị vắng vẻ này, đều đứng cuối ngay sát cửa đại điện.
Nàng tự nhận mình đi không hề chậm, tại sao hai người này đều trước sau theo kịp, thực phiền.
Phượng Ly Ngô vẻ mặt băng sương, Phượng Vũ ngược lại ấm áp cười nói:
- Bất quá chỉ là nói chuyện phiếm, Điện hạ có muốn ta cùng Khương chủ tư mỗi câu lặp lại một lần cho ngài nghe không?
Phượng Vũ cùng Thái tử và Khương Tú Nhuận cứ như vậy tản ra.
Thái giám lanh lẹ, dọn một chiếc bàn riêng cho Thái tử, trên mặt bàn bày cháo và trứng mặn.
Khương Tú Nhuận ngồi xuống cùng Thái tử, uống từng ngụm cháo nhỏ, hai người không ai nói gì.
Kỳ thật Phượng Ly Ngô đang chờ Khương Tú Nhuận giải thích, ai ngờ nàng lại không mở miệng.
Thế nên dùng điểm tâm nhưng trong lòng lại phiền muộn vô cùng.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Khương Tú Nhuận liền cáo từ Thái tử, nói phủ nha còn có việc ban sai cần giải quyết.
Mặc dù đã gần tới mùa đông, thế nhưng đất đã bắt đầu cứng rồi, kênh mương nếu như không tu bổ tốt, tất sẽ ảnh hưởng tới chuyện gieo hạt vào mùa sau.
Khi nông tư đề xuất thuế con tằm, đã ức chế được việc nông dận tự ý vứt bỏ ruộng đất đi nuôi tằm, có thể đối phó được tình hình bỏ hoang đồng ruộng, thế nhưng lại mở ra một nỗi lo khác. Nếu kênh mương không được nạo vét dẫn nước vào ruộng, thì mùa xuân sau khi gieo trồng sẽ thiếu nước, không thể tăng gia sản xuất, bổ khuyết lương thực thiếu hụt được.
Cho nên hiện tại công việc trong tay Khương Tú Nhuận kỳ thật còn rất nhiều, nhất là lần này nạo vét tu bổ kênh mương. Triều đình cũng không cấp nhiều bạc, đại bộ phận công việc đều cần dùng tới tiền, cho nên nông tư đều phải tự mình giải quyết.
Kỳ thật nói tỉ mỉ ra thì việc nạo vét kênh mương cần một khoản tiền rất lớn. Đoạn sông gần Giang Hà, chỉ là mở vài dặm kênh dẫn nước là được. Thế nhưng những vùng chân chính thiếu nước, nếu khởi công xây dựng kênh mương, đả thông kênh ngòi dẫn nước vào đồng ruộng đều cần nhân lực và vật lực rất lớn.
Nạo vét khơi thông kênh ngòi, là công trình hao vàng tốn bạc. Từ khi Thái tử có được bản vẽ của Trịnh Công Thời bên trong có chú thích chi tiết của bốn dòng sông lớn của Đại Tề, Thái tử muốn nước từ bốn dòng sông có thể tuần hoàn qua lại, nếu làm được như vậy thì không cần sầu lo chuyện hạn hán lũ lụt hàng năm nữa.
Thế nhưng bản vẽ họa nhẹ nhàng linh hoạt, bắt tay vào thực tế liền cần phải cân đối và phán đoán cực kỳ chi tiết.
Khương Tú Nhuận nhất định phải tập trung tinh thần, phân phó thuộc hạ xử lý những chuyện rườm rà này, đầu óc căng thẳng suy nghĩ cho nên nàng cũng không có thời gian mà phiền não vì những chuyện gió trăng.
Buổi trưa ở phủ nha, các quan lại tụ tập ở một chỗ dùng cơm trưa, mấy người từ Hình tư bên cạnh cũng la cà tới, đàm luận chút chuyện gần đây trong thành Lạc An, có người quay ra hỏi Khương Tú Nhuận, có phải Thái tử sắp nạp đích nữ Dương gia làm thê?
Khương Tú Nhuận lại cười nói, việc tư của Thái tử sao có thể bàn luận với nàng được, nếu là chuyện vui, tất nhiên Thái tử sẽ đưa thiếp, lúc đó mọi người chuẩn bị hồng bao cũng chưa muộn.
Biểu hiện của nàng bình tĩnh, ngược lại khiến cho mọi người quên mất rằng nàng là đại cữu của Thái tử. Nhất thời đám người thổn thức, nói rằng đích nữ Dương gia tài mạo xuất chúng, Mạnh gia với Dương gia đều là đại thế gia, trong thành Lạc An nàng ta có thể xưng là nhất đẳng tài nữ, không phải là người mà đám chất nữ phiên bang đưa tới có thể so sánh được. Nàng trở thành Thái tử phi mới có thể khiến người trong thiên hạ tin phục.
Khương Tú Nhuận cũng theo đám người gật đầu tán thành.
Đích nữ Dương gia Dương Như Nhứ nàng đã nghe danh từ lâu, ngoài việc thông minh tài giỏi ra nàng ta còn là một người có giáo dưỡng.
Chỉ là ở kiếp trước, vị nữ tử tài mạo song toàn này không gả cho Thái tử, mà là trở thành phi tử của Hoàng đế. Vào cung không lâu sau đã mang long chủng, tăng thêm cho hậu cung một đôi long phượng thai, vinh quang vô hạn, được sắc phong làm Hoàng quý phi.
Trước khi Khương Tú Nhuận bị đẩy xuống sông, trong cung đã chuẩn bị đại điển sắc phong tân hậu, Hoàng quý phi lập tức sắp trở thành chính cung Hoàng hậu nương nương.
Nhưng kiếp này, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, vậy mà ảnh hưởng khiến cho Thái tử điện hạ muốn nạp Dương Như Nhứ vào phủ, đây không phải là biến kế mẫu thành nương tử sao?
Nhưng nghĩ lại, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái. Kiếp trước vào thời điểm này Thái tử bệnh tật quấn thân. Hoàng quyền bỏ trống, mặc dù cùng Hoàng đế đọ sức không ngừng, thế nhưng rõ ràng rơi vào thế hạ phong. Cho nên đồ tốt của Dương gia tất nhiên muốn đưa vào trong cung dâng lên bệ hạ ngự dụng.
Còn kiếp này, Thái tử vững vàng, khắp nơi chèn ép Hoàng đế. Dương Như Nhứ là nữ tử thận trọng từng bước, tất nhiên sẽ chọn Thái tử anh tuấn trẻ tuổi chứ không phải lão già trong cung rồi.
Nếu như vài ngày trước bỗng nhiên nghe được tin tức như vậy, trong lòng Khương Tú Nhuận chắc có vài phần không thoải mái.
Thế nhưng sau khi bị "gõ" một gậy, nàng liền tỉnh táo lại, tự nhắc nhở bản thân mình không được dao động.
Dù sao nàng cũng chỉ là chất nữ, mà chất nữ thì không được coi trọng.
Giờ Thái tử cùng hoàng đế hai đảng tranh chấp kịch liệt, nếu so sánh với những phiên bang chư quốc xa xôi, thì lôi kéo đại thế gia bản triều mới là thượng sách.
Nếu như nàng là Thái tử, cũng sẽ không chút do dự nạp đích nữ Dương gia vào phủ, đưa nàng vị trí chính phi, củng cố vây cánh của mình.
Buổi tối ngày hôm đó, khi Khương Tú Nhuận ôm một đống bản vẽ trở về phủ thái tử. Trời đã muộn lắm rồi, nàng vốn cho rằng Thái tử đã sớm an giấc. Thế nhưng nghe Thiển nhi nói, Thái tử căn bản chưa trở về phủ, nghe nói hình như tới Dương gia dự yến. Yến hội Dương gia cử hành thông đêm, có lẽ Thái tử đêm nay sẽ không hồi phủ.
Khương Tú Nhuận sau khi nghe xong, liền phân phó Thiển nhi chuẩn bị cho muối trúc và nước ấm ngâm chân. Dùng bàn chà xoa nhẹ bàn chân, huyết mạch lưu thông, cực kỳ thoải mái.
Nếu như Thái tử không trở về, thì nàng cũng không cần phải giả bộ bận rộn nghiên cứu bản vẽ mà không bồi Thái tử nghỉ ngơi, liền lệnh Thiển nhi mang bản du ký tới say sưa đọc.
Trong lúc đó thị nữ Đào Hoa phục thị Dao cơ mấy lần phái người tới truyền tin, nói là Tào cơ cùng Điền cơ đều đưa lời mời cho Dao cơ, nói là ngày mai muốn cùng nhau dùng trà tại hoa viên, mời Dao cơ tới góp vui.
Khương Tú Nhuận phất phất tay, để Đào Hoa đuổi những người kia đi, nói thân thể Dao cơ yếu ớt, mới nhiễm lạnh nên bị bệnh không thể ra gió, không đi uống trà được.
Kỳ thật Khương Tú Nhuận hiểu rõ, dùng trà là giả, cùng nhau uống dấm mới là thật. Có lẽ nghe được tin tức đích nữ Dương gia sắp nhập phủ, khiến hai vị vương nữ cảm thấy uy hiếp, trong lòng hốt hoảng, muốn tụ tập lại một chỗ tìm cách đối phó đây mà.
Khương Tú Nhuận không muốn tham gia vào chuyện này, chỉ làm bộ bản thân ngã bệnh.
Sau khi ngâm chân, lau sạch bằng khăn mềm, Thiển nhi giúp nàng bôi lên mặt kem trân châu dưỡng da, Khương Tú Nhuận liền ngả xuống giường ngủ yên.
Nói thật ra, quen được người ôm ngủ, đột nhiên giờ lại ngủ một mình, quả thực không dễ chịu.
Thế nhưng đêm qua nàng không ngủ ngon, hôm nay đại triều phải dậy sớm, đã mệt mỏi cực kỳ. Vừa rồi ngâm chân khí huyết lưu thông, mệt mỏi ập tới, cho nên ngủ mười phần thơm ngọt.
Trong lòng không suy nghĩ lung tung, một đêm không mộng mị, nàng ngủ thẳng một giấc tới hừng đông.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiển nhi đã thay nàng chuẩn bị hành trang xuất phát tới Hán Dương- nơi có đập chứa nước lớn nhất Đại Tề. Ở đó có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cho nên chủ tư nông tư đành phải tự mình xuất mã. Mặc dù Lạc An tới đó không xa, thế nhưng cũng phải đi mất vài ngày.
Khương Tú Nhuận cùng các quan nông tư đã bàn giao xong, nàng ở Hán Dương khoảng chừng một tháng, sau khi công trình gần như hoàn thành mới quay lại thành Lạc An.
Một tháng, chắc cũng gần đủ. Nếu có thể tới Hán Dương giám sát lao dịch nạo vét hồ chứa nước, đào kênh dẫn nước, cũng đủ để Thái tử nạp quý nữ Dương gia vào cửa.
Nàng dù sao cũng mang danh sủng phi của Thái tử, nếu cứ ở trong phủ không phải khiến cho ngài ấy khó xử sao? Dù sao thời gian vừa qua ân sủng có thừa, người mới vào cửa, nếu Thái tử lạnh nhạt với nàng, có khi khiến Thái tử bị dính hiềm nghi bạc tình bất nghĩa.
Nhưng nếu nàng cáo ốm tránh không gặp người, còn bản thân rời khỏi thành Lạc An, như vậy liền có thể giải được e ngại của Thái tử. Để Phượng Ly Ngô yên tâm thoải mái, tự nhiên không cố kỵ sủng nạp người mới.
Khéo hiểu lòng người như vậy, Khương Tú Nhuận tự nhận bản thân hành xử chu toàn giọt nước không lọt.
Dù sao chất tử ra khỏi thành cần phải báo cáo chuẩn bị, cho nên ngày hôm qua nàng đã nộp báo cáo cho Lễ ty.
Đến ngày hôm sau liền dẫn theo thị nữ tới nông tư cùng các quan tụ hợp, rồi đoàn người liền cùng nhau ra khỏi thành.
Đến tận lúc này thị vệ do Thái tử phái tới bảo vệ nàng mới biết Khương Tú Nhuận định ra khỏi thành. Trong lòng nghi ngờ, liền hỏi Khương Tú Nhuận đột nhiên ra khỏi thành, Thái tử có biết không?
Khương Tú Nhuận dịu dàng nói:
- Lần này ra khỏi thành chính là giải quyết việc công, cũng không phải là dạo chơi ngoại thành, cho nên nhất định phải đi. Thái tử hôm qua tới giờ vẫn chưa trở về phủ, liền không kịp nói. Nhưng ta đã đưa báo cáo cho Lễ ty chuẩn bị, chuẩn mực hợp lý, nếu như ngươi không yên lòng, có thể trở về phủ Thái tử, chờ Thái tử trở về, nói một tiếng với Điện hạ là được.
Thị vệ kia mặc dù phụng mệnh giám thị Khương Tú Nhuận, thế nhưng đúng như lời Khương Tú Nhuận nói, nàng đây là đi làm công sự, đích thật không tiện ngăn cản. Thế nên đành phải mệnh người khác đi theo Khương Tú Nhuận xuất phát trước, còn hắn trở về báo cáo Thái tử rồi đuổi theo sau.
Thế nhưng khi hắn quay về phủ Thái tử, Thái tử vẫn chưa hồi phủ.
Thị vệ lại quay đầu, trực tiếp tới Dương phủ tìm Thái tử.
Phượng Ly Ngô đêm qua kỳ thực là cố ý không về.
Khương Tú Nhuận hai ngày nay khó chịu, chàng sao không nhận ra cơ chứ? Thế nhưng nàng khó chịu cũng chẳng có nguyên do, tiểu nữ tử này quả nhiên là bị chàng chiều hư rồi.
Phượng Ly Ngô cũng bị nàng khơi lên hỏa khí, cảm thấy muốn lạnh lẽo nàng vài ngày.
Thứ gì tới dễ dàng tự nhiên, sẽ không cảm thấy trân quý. Nàng cho là bản thân mình nuông chiều nàng, cho nên mới có thể vô duyên vô cớ giận dỗi.
Đúng lúc Dương gia đề nghị thông gia, gả đích nữ Dương Như Nhứ cho chàng.
Phượng Ly Ngô suy nghĩ kĩ càng, cảm thấy đề nghị không tồi. Phủ Thái tử đích thật là cần một vị chính phi.
Trong phủ tuy có ba trắc phi, thế nhưng Phượng Ly Ngô vẫn cảm thấy không ai xứng đáng làm Thái tử phi cả. Tào Khê vụng về, Điền cơ lỗ mãng đều khiến chàng không thể nhẫn nhịn.
Khương Tú Nhuận mặc dù hiểu được tâm ý của chàng, nhưng dù sao cũng chỉ là chất nữ một nước nhỏ, không thể dựa vào. Hơn nữa nàng tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư linh hoạt, làm việc không theo lẽ thường, gần đây lại ỷ sủng sinh kiêu, nếu Phượng Ly Ngô đặt nàng vào vị trí chính phi không phải là sủng nàng mà là làm hại nàng.
Cho nên nếu có thể tìm được một nữ tử vừa có phong phạm chủ mẫu chân chính tọa trấn phủ Thái tử, vừa bao dung được với ái thiếp của chàng, thì mới yên lòng được.
Dương Như Nhứ là một nữ tử khí độ không tầm thường. Phủ trạch Dương gia cũng được mọi người ca ngợi, thê thiếp hòa thuận, đích thứ có lớn có nhỏ. Nếu Dương Như Nhứ có được một nửa hiền đức của mẫu thân nàng, vậy là được rồi.
Ôm tâm lý muốn lạnh nhạt với Khương Tú Nhuận, Phượng Ly Ngô mới có thể phá lệ suốt đêm không trở về phủ.
Một đêm qua đi, cũng đủ để nàng tỉnh táo lại, xem bản thân thời gian gần đây có gì không ổn.
Phượng Ly Ngô tuy nghĩ như vậy, nhưng sau khi ra khỏi Dương gia lại không tự chủ được phân phó hầu cận nhìn xem trên phố có bán bánh ngọt không, nếu là có, mua lấy một phần, bảo chủ quán cho thêm nhiều vừng và lạc một chút.
Hắn nhớ kỹ Khương Tú Nhuận gần đây thích ăn món này, nếu tính canh giờ, có lẽ nàng cũng sắp hồi phủ, mua về vừa vặn để nàng dùng...
Ngay tại khi chàng chuẩn bị về tới phủ, còn nửa đường liền đụng phải thị vệ bên cạnh Khương Tú Nhuận.
Nghe thị vệ bẩm báo Khương chủ tư đã rời khỏi Lạc An, Phượng Ly Ngô sắc mặt âm trầm, vung tay hất đổ túi bánh ngọt vừa mua xuống đất, mấy khối bánh lăn ra, dính đầy bụi đất.
Khi lên triều, Thái từ và nhị hoàng tử đều đứng ở hàng ngũ những người trên cùng, còn Khương Tú Nhuận loại chủ tư nha môn bị vắng vẻ này, đều đứng cuối ngay sát cửa đại điện.
Nàng tự nhận mình đi không hề chậm, tại sao hai người này đều trước sau theo kịp, thực phiền.
Phượng Ly Ngô vẻ mặt băng sương, Phượng Vũ ngược lại ấm áp cười nói:
- Bất quá chỉ là nói chuyện phiếm, Điện hạ có muốn ta cùng Khương chủ tư mỗi câu lặp lại một lần cho ngài nghe không?
Phượng Vũ cùng Thái tử và Khương Tú Nhuận cứ như vậy tản ra.
Thái giám lanh lẹ, dọn một chiếc bàn riêng cho Thái tử, trên mặt bàn bày cháo và trứng mặn.
Khương Tú Nhuận ngồi xuống cùng Thái tử, uống từng ngụm cháo nhỏ, hai người không ai nói gì.
Kỳ thật Phượng Ly Ngô đang chờ Khương Tú Nhuận giải thích, ai ngờ nàng lại không mở miệng.
Thế nên dùng điểm tâm nhưng trong lòng lại phiền muộn vô cùng.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Khương Tú Nhuận liền cáo từ Thái tử, nói phủ nha còn có việc ban sai cần giải quyết.
Mặc dù đã gần tới mùa đông, thế nhưng đất đã bắt đầu cứng rồi, kênh mương nếu như không tu bổ tốt, tất sẽ ảnh hưởng tới chuyện gieo hạt vào mùa sau.
Khi nông tư đề xuất thuế con tằm, đã ức chế được việc nông dận tự ý vứt bỏ ruộng đất đi nuôi tằm, có thể đối phó được tình hình bỏ hoang đồng ruộng, thế nhưng lại mở ra một nỗi lo khác. Nếu kênh mương không được nạo vét dẫn nước vào ruộng, thì mùa xuân sau khi gieo trồng sẽ thiếu nước, không thể tăng gia sản xuất, bổ khuyết lương thực thiếu hụt được.
Cho nên hiện tại công việc trong tay Khương Tú Nhuận kỳ thật còn rất nhiều, nhất là lần này nạo vét tu bổ kênh mương. Triều đình cũng không cấp nhiều bạc, đại bộ phận công việc đều cần dùng tới tiền, cho nên nông tư đều phải tự mình giải quyết.
Kỳ thật nói tỉ mỉ ra thì việc nạo vét kênh mương cần một khoản tiền rất lớn. Đoạn sông gần Giang Hà, chỉ là mở vài dặm kênh dẫn nước là được. Thế nhưng những vùng chân chính thiếu nước, nếu khởi công xây dựng kênh mương, đả thông kênh ngòi dẫn nước vào đồng ruộng đều cần nhân lực và vật lực rất lớn.
Nạo vét khơi thông kênh ngòi, là công trình hao vàng tốn bạc. Từ khi Thái tử có được bản vẽ của Trịnh Công Thời bên trong có chú thích chi tiết của bốn dòng sông lớn của Đại Tề, Thái tử muốn nước từ bốn dòng sông có thể tuần hoàn qua lại, nếu làm được như vậy thì không cần sầu lo chuyện hạn hán lũ lụt hàng năm nữa.
Thế nhưng bản vẽ họa nhẹ nhàng linh hoạt, bắt tay vào thực tế liền cần phải cân đối và phán đoán cực kỳ chi tiết.
Khương Tú Nhuận nhất định phải tập trung tinh thần, phân phó thuộc hạ xử lý những chuyện rườm rà này, đầu óc căng thẳng suy nghĩ cho nên nàng cũng không có thời gian mà phiền não vì những chuyện gió trăng.
Buổi trưa ở phủ nha, các quan lại tụ tập ở một chỗ dùng cơm trưa, mấy người từ Hình tư bên cạnh cũng la cà tới, đàm luận chút chuyện gần đây trong thành Lạc An, có người quay ra hỏi Khương Tú Nhuận, có phải Thái tử sắp nạp đích nữ Dương gia làm thê?
Khương Tú Nhuận lại cười nói, việc tư của Thái tử sao có thể bàn luận với nàng được, nếu là chuyện vui, tất nhiên Thái tử sẽ đưa thiếp, lúc đó mọi người chuẩn bị hồng bao cũng chưa muộn.
Biểu hiện của nàng bình tĩnh, ngược lại khiến cho mọi người quên mất rằng nàng là đại cữu của Thái tử. Nhất thời đám người thổn thức, nói rằng đích nữ Dương gia tài mạo xuất chúng, Mạnh gia với Dương gia đều là đại thế gia, trong thành Lạc An nàng ta có thể xưng là nhất đẳng tài nữ, không phải là người mà đám chất nữ phiên bang đưa tới có thể so sánh được. Nàng trở thành Thái tử phi mới có thể khiến người trong thiên hạ tin phục.
Khương Tú Nhuận cũng theo đám người gật đầu tán thành.
Đích nữ Dương gia Dương Như Nhứ nàng đã nghe danh từ lâu, ngoài việc thông minh tài giỏi ra nàng ta còn là một người có giáo dưỡng.
Chỉ là ở kiếp trước, vị nữ tử tài mạo song toàn này không gả cho Thái tử, mà là trở thành phi tử của Hoàng đế. Vào cung không lâu sau đã mang long chủng, tăng thêm cho hậu cung một đôi long phượng thai, vinh quang vô hạn, được sắc phong làm Hoàng quý phi.
Trước khi Khương Tú Nhuận bị đẩy xuống sông, trong cung đã chuẩn bị đại điển sắc phong tân hậu, Hoàng quý phi lập tức sắp trở thành chính cung Hoàng hậu nương nương.
Nhưng kiếp này, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, vậy mà ảnh hưởng khiến cho Thái tử điện hạ muốn nạp Dương Như Nhứ vào phủ, đây không phải là biến kế mẫu thành nương tử sao?
Nhưng nghĩ lại, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái. Kiếp trước vào thời điểm này Thái tử bệnh tật quấn thân. Hoàng quyền bỏ trống, mặc dù cùng Hoàng đế đọ sức không ngừng, thế nhưng rõ ràng rơi vào thế hạ phong. Cho nên đồ tốt của Dương gia tất nhiên muốn đưa vào trong cung dâng lên bệ hạ ngự dụng.
Còn kiếp này, Thái tử vững vàng, khắp nơi chèn ép Hoàng đế. Dương Như Nhứ là nữ tử thận trọng từng bước, tất nhiên sẽ chọn Thái tử anh tuấn trẻ tuổi chứ không phải lão già trong cung rồi.
Nếu như vài ngày trước bỗng nhiên nghe được tin tức như vậy, trong lòng Khương Tú Nhuận chắc có vài phần không thoải mái.
Thế nhưng sau khi bị "gõ" một gậy, nàng liền tỉnh táo lại, tự nhắc nhở bản thân mình không được dao động.
Dù sao nàng cũng chỉ là chất nữ, mà chất nữ thì không được coi trọng.
Giờ Thái tử cùng hoàng đế hai đảng tranh chấp kịch liệt, nếu so sánh với những phiên bang chư quốc xa xôi, thì lôi kéo đại thế gia bản triều mới là thượng sách.
Nếu như nàng là Thái tử, cũng sẽ không chút do dự nạp đích nữ Dương gia vào phủ, đưa nàng vị trí chính phi, củng cố vây cánh của mình.
Buổi tối ngày hôm đó, khi Khương Tú Nhuận ôm một đống bản vẽ trở về phủ thái tử. Trời đã muộn lắm rồi, nàng vốn cho rằng Thái tử đã sớm an giấc. Thế nhưng nghe Thiển nhi nói, Thái tử căn bản chưa trở về phủ, nghe nói hình như tới Dương gia dự yến. Yến hội Dương gia cử hành thông đêm, có lẽ Thái tử đêm nay sẽ không hồi phủ.
Khương Tú Nhuận sau khi nghe xong, liền phân phó Thiển nhi chuẩn bị cho muối trúc và nước ấm ngâm chân. Dùng bàn chà xoa nhẹ bàn chân, huyết mạch lưu thông, cực kỳ thoải mái.
Nếu như Thái tử không trở về, thì nàng cũng không cần phải giả bộ bận rộn nghiên cứu bản vẽ mà không bồi Thái tử nghỉ ngơi, liền lệnh Thiển nhi mang bản du ký tới say sưa đọc.
Trong lúc đó thị nữ Đào Hoa phục thị Dao cơ mấy lần phái người tới truyền tin, nói là Tào cơ cùng Điền cơ đều đưa lời mời cho Dao cơ, nói là ngày mai muốn cùng nhau dùng trà tại hoa viên, mời Dao cơ tới góp vui.
Khương Tú Nhuận phất phất tay, để Đào Hoa đuổi những người kia đi, nói thân thể Dao cơ yếu ớt, mới nhiễm lạnh nên bị bệnh không thể ra gió, không đi uống trà được.
Kỳ thật Khương Tú Nhuận hiểu rõ, dùng trà là giả, cùng nhau uống dấm mới là thật. Có lẽ nghe được tin tức đích nữ Dương gia sắp nhập phủ, khiến hai vị vương nữ cảm thấy uy hiếp, trong lòng hốt hoảng, muốn tụ tập lại một chỗ tìm cách đối phó đây mà.
Khương Tú Nhuận không muốn tham gia vào chuyện này, chỉ làm bộ bản thân ngã bệnh.
Sau khi ngâm chân, lau sạch bằng khăn mềm, Thiển nhi giúp nàng bôi lên mặt kem trân châu dưỡng da, Khương Tú Nhuận liền ngả xuống giường ngủ yên.
Nói thật ra, quen được người ôm ngủ, đột nhiên giờ lại ngủ một mình, quả thực không dễ chịu.
Thế nhưng đêm qua nàng không ngủ ngon, hôm nay đại triều phải dậy sớm, đã mệt mỏi cực kỳ. Vừa rồi ngâm chân khí huyết lưu thông, mệt mỏi ập tới, cho nên ngủ mười phần thơm ngọt.
Trong lòng không suy nghĩ lung tung, một đêm không mộng mị, nàng ngủ thẳng một giấc tới hừng đông.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiển nhi đã thay nàng chuẩn bị hành trang xuất phát tới Hán Dương- nơi có đập chứa nước lớn nhất Đại Tề. Ở đó có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cho nên chủ tư nông tư đành phải tự mình xuất mã. Mặc dù Lạc An tới đó không xa, thế nhưng cũng phải đi mất vài ngày.
Khương Tú Nhuận cùng các quan nông tư đã bàn giao xong, nàng ở Hán Dương khoảng chừng một tháng, sau khi công trình gần như hoàn thành mới quay lại thành Lạc An.
Một tháng, chắc cũng gần đủ. Nếu có thể tới Hán Dương giám sát lao dịch nạo vét hồ chứa nước, đào kênh dẫn nước, cũng đủ để Thái tử nạp quý nữ Dương gia vào cửa.
Nàng dù sao cũng mang danh sủng phi của Thái tử, nếu cứ ở trong phủ không phải khiến cho ngài ấy khó xử sao? Dù sao thời gian vừa qua ân sủng có thừa, người mới vào cửa, nếu Thái tử lạnh nhạt với nàng, có khi khiến Thái tử bị dính hiềm nghi bạc tình bất nghĩa.
Nhưng nếu nàng cáo ốm tránh không gặp người, còn bản thân rời khỏi thành Lạc An, như vậy liền có thể giải được e ngại của Thái tử. Để Phượng Ly Ngô yên tâm thoải mái, tự nhiên không cố kỵ sủng nạp người mới.
Khéo hiểu lòng người như vậy, Khương Tú Nhuận tự nhận bản thân hành xử chu toàn giọt nước không lọt.
Dù sao chất tử ra khỏi thành cần phải báo cáo chuẩn bị, cho nên ngày hôm qua nàng đã nộp báo cáo cho Lễ ty.
Đến ngày hôm sau liền dẫn theo thị nữ tới nông tư cùng các quan tụ hợp, rồi đoàn người liền cùng nhau ra khỏi thành.
Đến tận lúc này thị vệ do Thái tử phái tới bảo vệ nàng mới biết Khương Tú Nhuận định ra khỏi thành. Trong lòng nghi ngờ, liền hỏi Khương Tú Nhuận đột nhiên ra khỏi thành, Thái tử có biết không?
Khương Tú Nhuận dịu dàng nói:
- Lần này ra khỏi thành chính là giải quyết việc công, cũng không phải là dạo chơi ngoại thành, cho nên nhất định phải đi. Thái tử hôm qua tới giờ vẫn chưa trở về phủ, liền không kịp nói. Nhưng ta đã đưa báo cáo cho Lễ ty chuẩn bị, chuẩn mực hợp lý, nếu như ngươi không yên lòng, có thể trở về phủ Thái tử, chờ Thái tử trở về, nói một tiếng với Điện hạ là được.
Thị vệ kia mặc dù phụng mệnh giám thị Khương Tú Nhuận, thế nhưng đúng như lời Khương Tú Nhuận nói, nàng đây là đi làm công sự, đích thật không tiện ngăn cản. Thế nên đành phải mệnh người khác đi theo Khương Tú Nhuận xuất phát trước, còn hắn trở về báo cáo Thái tử rồi đuổi theo sau.
Thế nhưng khi hắn quay về phủ Thái tử, Thái tử vẫn chưa hồi phủ.
Thị vệ lại quay đầu, trực tiếp tới Dương phủ tìm Thái tử.
Phượng Ly Ngô đêm qua kỳ thực là cố ý không về.
Khương Tú Nhuận hai ngày nay khó chịu, chàng sao không nhận ra cơ chứ? Thế nhưng nàng khó chịu cũng chẳng có nguyên do, tiểu nữ tử này quả nhiên là bị chàng chiều hư rồi.
Phượng Ly Ngô cũng bị nàng khơi lên hỏa khí, cảm thấy muốn lạnh lẽo nàng vài ngày.
Thứ gì tới dễ dàng tự nhiên, sẽ không cảm thấy trân quý. Nàng cho là bản thân mình nuông chiều nàng, cho nên mới có thể vô duyên vô cớ giận dỗi.
Đúng lúc Dương gia đề nghị thông gia, gả đích nữ Dương Như Nhứ cho chàng.
Phượng Ly Ngô suy nghĩ kĩ càng, cảm thấy đề nghị không tồi. Phủ Thái tử đích thật là cần một vị chính phi.
Trong phủ tuy có ba trắc phi, thế nhưng Phượng Ly Ngô vẫn cảm thấy không ai xứng đáng làm Thái tử phi cả. Tào Khê vụng về, Điền cơ lỗ mãng đều khiến chàng không thể nhẫn nhịn.
Khương Tú Nhuận mặc dù hiểu được tâm ý của chàng, nhưng dù sao cũng chỉ là chất nữ một nước nhỏ, không thể dựa vào. Hơn nữa nàng tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư linh hoạt, làm việc không theo lẽ thường, gần đây lại ỷ sủng sinh kiêu, nếu Phượng Ly Ngô đặt nàng vào vị trí chính phi không phải là sủng nàng mà là làm hại nàng.
Cho nên nếu có thể tìm được một nữ tử vừa có phong phạm chủ mẫu chân chính tọa trấn phủ Thái tử, vừa bao dung được với ái thiếp của chàng, thì mới yên lòng được.
Dương Như Nhứ là một nữ tử khí độ không tầm thường. Phủ trạch Dương gia cũng được mọi người ca ngợi, thê thiếp hòa thuận, đích thứ có lớn có nhỏ. Nếu Dương Như Nhứ có được một nửa hiền đức của mẫu thân nàng, vậy là được rồi.
Ôm tâm lý muốn lạnh nhạt với Khương Tú Nhuận, Phượng Ly Ngô mới có thể phá lệ suốt đêm không trở về phủ.
Một đêm qua đi, cũng đủ để nàng tỉnh táo lại, xem bản thân thời gian gần đây có gì không ổn.
Phượng Ly Ngô tuy nghĩ như vậy, nhưng sau khi ra khỏi Dương gia lại không tự chủ được phân phó hầu cận nhìn xem trên phố có bán bánh ngọt không, nếu là có, mua lấy một phần, bảo chủ quán cho thêm nhiều vừng và lạc một chút.
Hắn nhớ kỹ Khương Tú Nhuận gần đây thích ăn món này, nếu tính canh giờ, có lẽ nàng cũng sắp hồi phủ, mua về vừa vặn để nàng dùng...
Ngay tại khi chàng chuẩn bị về tới phủ, còn nửa đường liền đụng phải thị vệ bên cạnh Khương Tú Nhuận.
Nghe thị vệ bẩm báo Khương chủ tư đã rời khỏi Lạc An, Phượng Ly Ngô sắc mặt âm trầm, vung tay hất đổ túi bánh ngọt vừa mua xuống đất, mấy khối bánh lăn ra, dính đầy bụi đất.
Bình luận facebook