-
Chương 159: Ôn Dịch
Phượng Ly Ngô mấy ngày nay bận triệu tập các thần tử ở ngự thư phòng nghị sự. Nghe nói quân vụ trọng thần đều liên tiếp hai đêm chưa trở về phủ, cho nên Khương Tú Nhuận che lại cửa nhỏ phía đông, Phượng Ly Ngô cũng không hay biết.
Nhưng tới chạng vạng tối, Đậu Tư Võ lại hứng thú bừng bừng đến gõ cửa đòi vào bên trong.
Hôm trước Bạch Thiển và hắn nói nhau qua lại vài câu, hai người tan rã trong không vui, Đậu Tư Võ giận dỗi chạy về kinh thành trước.
Còn Bạch Thiển cùng chủ tử vào thành, cho nên mấy ngày hai người chưa từng gặp mặt.
Đậu tiểu tướng quân vốn cho rằng Bạch Thiển sẽ xuống nước nhận lỗi với hắn, biểu đạt một chút tâm tình hận không thể gả cho hắn, khi đó hắn thuận nước đẩy thuyền tha thứ cho nàng là được.
Chẳng ngờ rằng tính tình Bạch Thiển còn cố chấp hơn cả hắn, không thèm liếc hắn một cái chứ đừng nói là tìm hắn để biểu đạt nhận lỗi.
Đậu Tư Võ thấm thía cảm giác bánh bao lớn không ăn được mà còn chạy mất, tâm tư liền bất ổn.
Hôm nay, hắn không có việc gì làm, liền bồi mẫu thân tới vườn hoa Dương gia ngoài thành thưởng mai.
Nhìn rừng mai xinh đẹp, Đậu Tư Võ liền động tâm tư, nghĩ cắt một nhành hoa tặng cho Thiển nhi.
Hắn vừa đưa tay tính bẻ một cành, liền dọa những quý nhân ở đó sợ hãi, còn bản thân Đậu Tư Võ bị Đậu phu nhân khiển trách một phen.
Thế nhưng Dương tiểu thư ngược lại phóng khoáng, sau khi hỏi rõ nguyên do, lúc mọi người tàn cuộc trở về, liền phân phó người cắt một nhánh cây đầy hoa nở để hắn đi tặng người thương.
Thế là Đậu Tư Võ hứng thú bừng bừng cầm theo cành hoa, đi thẳng tới hành cung nữ vương, gõ cửa muốn vào trong tặng hoa cho Bạch Thiển.
Hạ nhân đem chuyện này bẩm báo cho Khương Tú Nhuận, chén trà trên tay nàng chợt khựng lại, vội vàng hỏi:
- Đã mở cửa cho hắn chưa?
Gã nô bộc truyền tin đáp:
- Không có ngài ra lệnh, chúng thuộc hạ cũng không dám mở cửa. Cũng truyền lời với Đậu tướng quân, mấy ngày này ngày trai giới người Ba quốc đều phải ăn chay, không được ăn thịt đỏ, cũng không thể cùng người ăn thịt đỏ trò chuyện, miễn cho bản thân bị dính phải khí tức đồ mặn, cho nên phải cách ly mấy ngày. Ngay cả đồ ăn đều không cần mang tới, cho nên mời Đậu tướng quân trở về phủ. Đậu tướng quân liền gửi lại nhánh hoa bên cửa, nói rằng sau khi ngài ấy đi thì nhờ người gác cổng lấy vào tặng cho Bạch tướng quân.
Khương Tú Nhuận trầm mặc một hồi, liền đứng dậy dời bước tới cửa lớn, sai người đặt một chiếc thang bên bờ tường, sau đó kêu Bạch Thiển đỡ nàng leo lên thang.
Đứng ở trong nhìn ra, nhành hoa kiều diễm nằm trên thềm đá, đầu cánh hoa chi chít bông hoa, đúng là xứng danh "Biệt Lâu Quốc Xuân", nghe nói loại hoa này còn có mùi thơm mê người, khiến người ta không thể dừng chân lại tìm kiếm nơi hương hoa tản ra.
Chỉ là bởi vì tường quá cao, nhất thời không ngửi được mùi gì, thế nhưng Khương Tú Nhuận nhìn nhành hoa kia, không nhịn được rùng mình một cái, có ý nghĩ hoang đường chợt lướt qua trong đầu nàng.
Nàng vội vàng xuống khỏi thang, bình tĩnh lại sau đó kêu thị vệ dời cành hoa đi, tạm thời đặt vào trong một chiếc hộp gỗ kín, bậc thềm bên ngoài cũng phải dội nước rửa sạch sẽ.
Đến ngày thứ hai, Phượng Ly Ngô xử lý xong quân vụ, theo lệ cũ từ cửa Đông tiến vào hành cung, thế nhưng đẩy thế nào cánh cửa cũng không mở được.
Đậu Tư Võ đi cùng Thánh võ đế ngược lại am hiểu nội tình, liền giảng giải nguyên do với Bệ hạ, cái gì mà ngày trai giới, rồi cái gì mà phong tục Ba quốc, nghe nói chỉ ăn trái cây rau quả, không thể gặp mặt người ăn thịt, cũng không thể nói chuyện chứ đừng nói tới việc ôm ấp hôn hít.
Phượng Ly Ngô hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy mặc dù đây là truyền thống Ba quốc, nhưng Tú Nhuận cũng quá nhẫn tâm, nếu nói sớm cho chàng biết thì chàng nhịn không ăn thịt là dược, còn hơn là giờ không được gặp nhau!
Thiên tử Tề triều bị cự tuyệt ngoài cửa, tính tình vốn không tốt,Phượng Ly Ngô nhịn xuống tức giận phất tay áo rời đi.
Khi người giữ cửa báo lại tình hình cho Khương Tú Nhuận, nàng không nói gì, trong lòng lại buồn bực chàng không hiểu chuyện.
Ở kiếp trước bệnh dịch cũng không lan vào trong cung, cho nên Khương Tú Nhuận cũng không lo lắng Phượng Ly Ngô bị làm sao.
Thế nhưng bây giờ, nàng lại hậu tri hậu giác nghĩ đến chuyện kiếp trước Đoan Khánh đế không có xuất cung ra ngoài, trong lòng liền lập tức lo lắng.
Thế nhưng trong lòng nàng lại âm thầm cầu nguyện, có thể lần này ôn dịch không xảy ra thì sao?
Đáng tiếc mong ước của nàng chỉ sau ba ngày đã tuyên cáo tan biến. Mấy vị phu nhân tiểu thư hộ trạch phú quý trong phòng đột nhiên phát sốt, trên mặt nổi những nốt đỏ như bệnh sởi.
Rất nhanh đám hạ nhân phục thị họ cũng bị bệnh y hệt như vậy, sốt cao nổi ban đỏ, lang trung tới khám kết luận đây có thể là bệnh dịch, khiến cho người dân ở Lạc An hoang mang lo lắng.
Phượng Ly Ngô cũng không đến hành cung, chỉ sai người chuyển lời cho Khương Tú Nhuận, bảo nàng dù đã qua ngày ăn chay, cũng không được xuất hành, nếu không bệnh dịch lan rộng ra, lây cho mẫu tử hai người.
Khương Tú Nhuận không thể xuất phủ, nhưng vẫn sai người chú ý tới nhất cử nhất động về tình hình bệnh dịch bên ngoài.
Mà nàng tại hành cung bên trong chỉnh sửa lại danh sách những người mắc bệnh trong thành. Kết quả là nàng phát hiện ra tất cả những người phát bệnh đều là nữ quyến đã tới biệt viện Dương gia ngắm hoa.
Chỉ là sau đó, bởi vì những người này đi tới nhiều nơi khác, khiến cho tình hình bệnh dịch càng trở nên rắc rối khó kiểm soát.
Thế nhưng điều không thể ngờ được là, mấy người thị vệ giữ cổng ở ngoài hành cung vậy mà cũng có hai người bị nhiễm bệnh.
Phải biết là hai người đó không hề tham gia vào chuyện ngắm hoa ngoài biệt viện kia?
Nhưng Khương Tú Nhuận suy nghĩ sâu một chút, liền liên tưởng tới nhành hoa được lưu lại ngoài thềm.
Trước kia bởi vì loài hoa này quý giá, hơn nữa còn là đồ Đậu Tư Võ tặng cho Bạch Thiển, vì thế nàng lệnh hai thị vệ cất lại trong hộp, xuất phát từ tính đa nghi nên không lập tức chuyển vào trong phủ.
Bây giờ xem ra, cái ý nghĩ hoang đường khi đó của nàng vậy mà lại chính xác. Bệnh dịch thực sự có quan hệ tới loài hoa kia.
Nghĩ đến chuyện này, Khương Tú Nhuận đứng vụt dậy, gấp gáp tới mức đụng đổ cả chiếc ghế. Nếu ý nghĩ của nàng là đúng, vậy những người tiếp xúc với loài hoa đó chẳng phải có cả Đậu Tư Võ hay sao? Hắn cũng mắc bệnh?
Mà hắn làm thủ vệ bên cạnh Phượng Ly ngô, nếu vậy thì chàng cũng bị nhiễm bệnh dịch?
Mấy ngày nay Phượng Ly Ngô không tới đây, ngay cả thư cũng không viết một bức nào, thực sự rất quỷ dị.
Đường đường quốc quân một nước, nếu như mắc phải ôn dịch, với tính cách của Phượng Ly Ngô, chàng nhất định tử thủ, quyết không tiết lộ ra bên ngoài. Nói không chừng, chàng hiện tại đang nằm trên giường bệnh...
Nghĩ đến điểm này, Khương Tú Nhuận hối hận tới xanh ruột. Vì chuyện nàng trùng sinh quá hoang đường không thể nói cho người khác biết. Nhưng nếu khi đó nàng biết trước kinh thành có khả năng nhiễm ôn dịch, vậy mà nàng không chịu nói cho Phượng Ly Ngô biết trước để chàng chuẩn bị. Nàng quá võ đoán, cứ chắc chắn rằng kiếp trước bệnh dịch không lan được tới trong cung, nên cũng không lo ngại, thực sự quá khinh suất.
Kiếp trước nàng được biết, người mắc phải bệnh dịch sẽ bị sốt cao bốn năm ngày, bênh như núi đổ, nếu người có tiền uống các loại thuốc tiêu nhiệt giảm sốt còn có thể miễn cưỡng giữ được mạng sống. Nhưng sau này bệnh dịch tiếp tục lan vào dân thường, những người khổ hàn chỉ có thể ngồi nhà hoặc bị đưa tới bãi tha ma chờ chết.
Nếu như nàng đoán không sai, Phượng Ly Ngô nhất định đã nhiễm bệnh, lại lén giấu đi không chịu nói cho nàng biết.
Nghĩ như vậy, Khương Tú Nhuận cắn răng, tới tận nửa đêm nàng không nhịn được nữa gọi Bạch Thiển tới, trịnh trọng bàn giao hết mọi chuyện, liền thay y phục định tiến cung.
Bạch Thiển bị hù dọa, vội vàng ngăn cản:
- Nữ vương của ta, tổ tông của ta, thời điểm này ngài ra ngoài làm cái gì? Hiện tại trên đường ở Lạc An đều vắng tanh, ai cũng không dám ra ngoài sợ bị lây bệnh dịch, ngài đang yên ổn trong phủ lại ra ngoài làm cái gì?
Khương Tú Nhuận im lặng, khoác ác choàng, sau sai người chuẩn bị khăn hun hùng hoàng xếp lại thành một hình tam giác che mặt nói:
- Ta cần phải ra ngoài, trên phố không có người vậy thì càng tốt. Chỉ là sau khi ta rời khỏi đây, tuyệt đối không thể quay lại hành cung, phòng trừ bản thân ta bị dính thứ gì không sạch sẽ. Bảo Lý còn nhỏ, chuyện ở đây không thể thiếu được ngươi trông coi.
Bạch Thiển cũng biết nguyên do chủ tử muốn vội vã ra ngoài, kỳ thực mấy ngày hôm nay nàng cũng muốn xuất phủ đi nhìn xem Đậu Tư Võ có nhiễm bệnh hay không, nhưng vì bản thân còn có chức trách phải làm, cho nên không thể ra ngoài.
Bạch Thiển thấy ương Tú Nhuận đã quyết định phải đi, khóe mắt lập tức đỏ lên, nghẹn ngào nói nhỏ:
- Nữ vương ngài nên cẩn thận một chút, hơn nữa... nếu Đậu Tư Võ mắc bệnh, chỉ sợ ta cũng muốn xuất phủ tới thăm hắn. Đến lúc đó, sự vụ ở đây trước tiên xin nữ vương hãy chọn người có thể tin tưởng được tới gánh vác...
Khương Tú Nhuận sao lại không hiểu tính cách vị nữ tướng quân này của mình, chỉ là việc đã tới nước này, bệnh dịch thiên tai ở trước mắt, tính mệnh con người chỉ như chiếc lá phiêu diêu trên dòng nước xoáy, nàng cũng không biết kết cục sẽ thế nào.
Cuối cùng, nàng vỗ bả vai Bạch Thiển, sau đó liền lập tức dẫn theo thị vệ và cung nữ thiếp thân vội vã lên xe ngựa rời đi.
Trước khi nàng quay lại thành Lạc An, Phượng Ly Ngô liền đưa cho Khương Tú Nhuận một cung lệnh bài đặc biệt.
Hiện tại mặc dù đã quá nửa đêm, nếu không có ý chỉ của hoàng đế, bất luận kẻ nào cũng không thể vào cung. Nhưng nàng có lệnh bài trong tay, Khương Tú Nhuận không cần thông bẩm vẫn thuận lợi trực tiếp vào cung, được cung nhân lặng lẽ đưa tới tẩm cung Hoàng đế.
Phượng Ly Ngô đang ngủ, liền bị giọng nói nhỏ của thái giám gọi dậy, nói nữ vương Ba quốc vào cung cầu kiến.
Chàng ngồi dậy, giày cũng không mang, để chân trần bước nhanh ra ngoài phòng liền trông thấy Khương Tú Nhuận đang ở bên ngoài sảnh, vừa bước đi vừa cởi bỏ nút thắt trên áo choàng.
Phượng Ly Ngô vừa mừng vừa sợ, đi qua kéo cánh tay lạnh buốt của nàng nói:
- Nàng phát điên gì vậy? Sao nửa đêm còn chạy tới đây? Bên ngoài tình hình đang căng thẳng thế nào nàng không biết sao? Không phải ta cho người truyền lời không cho phép nàng ra ngoài hay sao?
Khương Tú Nhuận nhìn bộ dáng chàng tức giận khí lực mười phần, cẩn thận nhìn mặt của chàng, đích thực không có dấu hiệu mắc bệnh dịch, trong lòng buông lỏng, thở phào một hơi.
Nàng mặc dù không nói gì, nhưng Phượng Ly Ngô chỉ cần nhìn dáng vẻ nàng vội vàng đánh giá mình, trong lòng liền đoán được "Cô nàng ngốc nghếch này thấy mình không tới gặp nàng, liền lo lắng mình bị bệnh lén gạt nàng, cho nên nửa đêm cũng vội vàng chạy vào cung thăm bệnh".
Phượng Ly Ngô nhịn không được giữ chặt mặt nàng lắc lắc, trong lòng ngọt ngào, không cầm được trái tim trở nên nóng rực.
Khương Tú Nhuận thở một hơi dài, đột nhiên nghĩ tới điều gì không ổn, có chút thấp thỏm nói:
- Là ta lỗ mãng, trong cung bây giờ cũng bị canh gác, ta cứ như vậy tiến vào, không cẩn thận mang theo bệnh dịch thì phải làm sao?
Phượng Ly Ngô ôm chặt nàng xị mặt nói:
- Nàng nghi ngờ ta mắc bệnh dịch, liền không quan tâm chạy tới hầu bệnh. Đổi lại nếu như nàng bị bệnh, chẳng phải ta cũng sẽ như vậy chiếu cố chăm sóc nàng? Giờ cần mới lo lắng cũng muộn rồi!
Khương Tú Nhuận lại thở dài một hơi, đột nhiên nhớ tới lời Bạch Thiển nhắc nhở, liền lập tức hỏi:
- Đâu Tư Võ đâu? Bạch Thiển lo lắng cho hắn, hắn có bị nhiễm bệnh không?
Phượng Ly Ngô ôm nàng đi vào trong nội thất, chẳng thèm để tâm đáp:
- Hắn ấy hả? Mỗi ngày phải ăn ba bát cơm lớn, mấy ngày hôm nay không thể xuất cung, bao cát cũng bị hắn đánh bục mấy cái, trông hắn không giống như bị bệnh, còn khỏe lắm!
Nghe được tin này, Khương Tú Nhuận thay Bạch Thiển thở phào. Thế nhưng nếu như vậy chẳng phải chứng minh những hoài nghi ban đầu của nàng là sai sao?
Nhưng tới chạng vạng tối, Đậu Tư Võ lại hứng thú bừng bừng đến gõ cửa đòi vào bên trong.
Hôm trước Bạch Thiển và hắn nói nhau qua lại vài câu, hai người tan rã trong không vui, Đậu Tư Võ giận dỗi chạy về kinh thành trước.
Còn Bạch Thiển cùng chủ tử vào thành, cho nên mấy ngày hai người chưa từng gặp mặt.
Đậu tiểu tướng quân vốn cho rằng Bạch Thiển sẽ xuống nước nhận lỗi với hắn, biểu đạt một chút tâm tình hận không thể gả cho hắn, khi đó hắn thuận nước đẩy thuyền tha thứ cho nàng là được.
Chẳng ngờ rằng tính tình Bạch Thiển còn cố chấp hơn cả hắn, không thèm liếc hắn một cái chứ đừng nói là tìm hắn để biểu đạt nhận lỗi.
Đậu Tư Võ thấm thía cảm giác bánh bao lớn không ăn được mà còn chạy mất, tâm tư liền bất ổn.
Hôm nay, hắn không có việc gì làm, liền bồi mẫu thân tới vườn hoa Dương gia ngoài thành thưởng mai.
Nhìn rừng mai xinh đẹp, Đậu Tư Võ liền động tâm tư, nghĩ cắt một nhành hoa tặng cho Thiển nhi.
Hắn vừa đưa tay tính bẻ một cành, liền dọa những quý nhân ở đó sợ hãi, còn bản thân Đậu Tư Võ bị Đậu phu nhân khiển trách một phen.
Thế nhưng Dương tiểu thư ngược lại phóng khoáng, sau khi hỏi rõ nguyên do, lúc mọi người tàn cuộc trở về, liền phân phó người cắt một nhánh cây đầy hoa nở để hắn đi tặng người thương.
Thế là Đậu Tư Võ hứng thú bừng bừng cầm theo cành hoa, đi thẳng tới hành cung nữ vương, gõ cửa muốn vào trong tặng hoa cho Bạch Thiển.
Hạ nhân đem chuyện này bẩm báo cho Khương Tú Nhuận, chén trà trên tay nàng chợt khựng lại, vội vàng hỏi:
- Đã mở cửa cho hắn chưa?
Gã nô bộc truyền tin đáp:
- Không có ngài ra lệnh, chúng thuộc hạ cũng không dám mở cửa. Cũng truyền lời với Đậu tướng quân, mấy ngày này ngày trai giới người Ba quốc đều phải ăn chay, không được ăn thịt đỏ, cũng không thể cùng người ăn thịt đỏ trò chuyện, miễn cho bản thân bị dính phải khí tức đồ mặn, cho nên phải cách ly mấy ngày. Ngay cả đồ ăn đều không cần mang tới, cho nên mời Đậu tướng quân trở về phủ. Đậu tướng quân liền gửi lại nhánh hoa bên cửa, nói rằng sau khi ngài ấy đi thì nhờ người gác cổng lấy vào tặng cho Bạch tướng quân.
Khương Tú Nhuận trầm mặc một hồi, liền đứng dậy dời bước tới cửa lớn, sai người đặt một chiếc thang bên bờ tường, sau đó kêu Bạch Thiển đỡ nàng leo lên thang.
Đứng ở trong nhìn ra, nhành hoa kiều diễm nằm trên thềm đá, đầu cánh hoa chi chít bông hoa, đúng là xứng danh "Biệt Lâu Quốc Xuân", nghe nói loại hoa này còn có mùi thơm mê người, khiến người ta không thể dừng chân lại tìm kiếm nơi hương hoa tản ra.
Chỉ là bởi vì tường quá cao, nhất thời không ngửi được mùi gì, thế nhưng Khương Tú Nhuận nhìn nhành hoa kia, không nhịn được rùng mình một cái, có ý nghĩ hoang đường chợt lướt qua trong đầu nàng.
Nàng vội vàng xuống khỏi thang, bình tĩnh lại sau đó kêu thị vệ dời cành hoa đi, tạm thời đặt vào trong một chiếc hộp gỗ kín, bậc thềm bên ngoài cũng phải dội nước rửa sạch sẽ.
Đến ngày thứ hai, Phượng Ly Ngô xử lý xong quân vụ, theo lệ cũ từ cửa Đông tiến vào hành cung, thế nhưng đẩy thế nào cánh cửa cũng không mở được.
Đậu Tư Võ đi cùng Thánh võ đế ngược lại am hiểu nội tình, liền giảng giải nguyên do với Bệ hạ, cái gì mà ngày trai giới, rồi cái gì mà phong tục Ba quốc, nghe nói chỉ ăn trái cây rau quả, không thể gặp mặt người ăn thịt, cũng không thể nói chuyện chứ đừng nói tới việc ôm ấp hôn hít.
Phượng Ly Ngô hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy mặc dù đây là truyền thống Ba quốc, nhưng Tú Nhuận cũng quá nhẫn tâm, nếu nói sớm cho chàng biết thì chàng nhịn không ăn thịt là dược, còn hơn là giờ không được gặp nhau!
Thiên tử Tề triều bị cự tuyệt ngoài cửa, tính tình vốn không tốt,Phượng Ly Ngô nhịn xuống tức giận phất tay áo rời đi.
Khi người giữ cửa báo lại tình hình cho Khương Tú Nhuận, nàng không nói gì, trong lòng lại buồn bực chàng không hiểu chuyện.
Ở kiếp trước bệnh dịch cũng không lan vào trong cung, cho nên Khương Tú Nhuận cũng không lo lắng Phượng Ly Ngô bị làm sao.
Thế nhưng bây giờ, nàng lại hậu tri hậu giác nghĩ đến chuyện kiếp trước Đoan Khánh đế không có xuất cung ra ngoài, trong lòng liền lập tức lo lắng.
Thế nhưng trong lòng nàng lại âm thầm cầu nguyện, có thể lần này ôn dịch không xảy ra thì sao?
Đáng tiếc mong ước của nàng chỉ sau ba ngày đã tuyên cáo tan biến. Mấy vị phu nhân tiểu thư hộ trạch phú quý trong phòng đột nhiên phát sốt, trên mặt nổi những nốt đỏ như bệnh sởi.
Rất nhanh đám hạ nhân phục thị họ cũng bị bệnh y hệt như vậy, sốt cao nổi ban đỏ, lang trung tới khám kết luận đây có thể là bệnh dịch, khiến cho người dân ở Lạc An hoang mang lo lắng.
Phượng Ly Ngô cũng không đến hành cung, chỉ sai người chuyển lời cho Khương Tú Nhuận, bảo nàng dù đã qua ngày ăn chay, cũng không được xuất hành, nếu không bệnh dịch lan rộng ra, lây cho mẫu tử hai người.
Khương Tú Nhuận không thể xuất phủ, nhưng vẫn sai người chú ý tới nhất cử nhất động về tình hình bệnh dịch bên ngoài.
Mà nàng tại hành cung bên trong chỉnh sửa lại danh sách những người mắc bệnh trong thành. Kết quả là nàng phát hiện ra tất cả những người phát bệnh đều là nữ quyến đã tới biệt viện Dương gia ngắm hoa.
Chỉ là sau đó, bởi vì những người này đi tới nhiều nơi khác, khiến cho tình hình bệnh dịch càng trở nên rắc rối khó kiểm soát.
Thế nhưng điều không thể ngờ được là, mấy người thị vệ giữ cổng ở ngoài hành cung vậy mà cũng có hai người bị nhiễm bệnh.
Phải biết là hai người đó không hề tham gia vào chuyện ngắm hoa ngoài biệt viện kia?
Nhưng Khương Tú Nhuận suy nghĩ sâu một chút, liền liên tưởng tới nhành hoa được lưu lại ngoài thềm.
Trước kia bởi vì loài hoa này quý giá, hơn nữa còn là đồ Đậu Tư Võ tặng cho Bạch Thiển, vì thế nàng lệnh hai thị vệ cất lại trong hộp, xuất phát từ tính đa nghi nên không lập tức chuyển vào trong phủ.
Bây giờ xem ra, cái ý nghĩ hoang đường khi đó của nàng vậy mà lại chính xác. Bệnh dịch thực sự có quan hệ tới loài hoa kia.
Nghĩ đến chuyện này, Khương Tú Nhuận đứng vụt dậy, gấp gáp tới mức đụng đổ cả chiếc ghế. Nếu ý nghĩ của nàng là đúng, vậy những người tiếp xúc với loài hoa đó chẳng phải có cả Đậu Tư Võ hay sao? Hắn cũng mắc bệnh?
Mà hắn làm thủ vệ bên cạnh Phượng Ly ngô, nếu vậy thì chàng cũng bị nhiễm bệnh dịch?
Mấy ngày nay Phượng Ly Ngô không tới đây, ngay cả thư cũng không viết một bức nào, thực sự rất quỷ dị.
Đường đường quốc quân một nước, nếu như mắc phải ôn dịch, với tính cách của Phượng Ly Ngô, chàng nhất định tử thủ, quyết không tiết lộ ra bên ngoài. Nói không chừng, chàng hiện tại đang nằm trên giường bệnh...
Nghĩ đến điểm này, Khương Tú Nhuận hối hận tới xanh ruột. Vì chuyện nàng trùng sinh quá hoang đường không thể nói cho người khác biết. Nhưng nếu khi đó nàng biết trước kinh thành có khả năng nhiễm ôn dịch, vậy mà nàng không chịu nói cho Phượng Ly Ngô biết trước để chàng chuẩn bị. Nàng quá võ đoán, cứ chắc chắn rằng kiếp trước bệnh dịch không lan được tới trong cung, nên cũng không lo ngại, thực sự quá khinh suất.
Kiếp trước nàng được biết, người mắc phải bệnh dịch sẽ bị sốt cao bốn năm ngày, bênh như núi đổ, nếu người có tiền uống các loại thuốc tiêu nhiệt giảm sốt còn có thể miễn cưỡng giữ được mạng sống. Nhưng sau này bệnh dịch tiếp tục lan vào dân thường, những người khổ hàn chỉ có thể ngồi nhà hoặc bị đưa tới bãi tha ma chờ chết.
Nếu như nàng đoán không sai, Phượng Ly Ngô nhất định đã nhiễm bệnh, lại lén giấu đi không chịu nói cho nàng biết.
Nghĩ như vậy, Khương Tú Nhuận cắn răng, tới tận nửa đêm nàng không nhịn được nữa gọi Bạch Thiển tới, trịnh trọng bàn giao hết mọi chuyện, liền thay y phục định tiến cung.
Bạch Thiển bị hù dọa, vội vàng ngăn cản:
- Nữ vương của ta, tổ tông của ta, thời điểm này ngài ra ngoài làm cái gì? Hiện tại trên đường ở Lạc An đều vắng tanh, ai cũng không dám ra ngoài sợ bị lây bệnh dịch, ngài đang yên ổn trong phủ lại ra ngoài làm cái gì?
Khương Tú Nhuận im lặng, khoác ác choàng, sau sai người chuẩn bị khăn hun hùng hoàng xếp lại thành một hình tam giác che mặt nói:
- Ta cần phải ra ngoài, trên phố không có người vậy thì càng tốt. Chỉ là sau khi ta rời khỏi đây, tuyệt đối không thể quay lại hành cung, phòng trừ bản thân ta bị dính thứ gì không sạch sẽ. Bảo Lý còn nhỏ, chuyện ở đây không thể thiếu được ngươi trông coi.
Bạch Thiển cũng biết nguyên do chủ tử muốn vội vã ra ngoài, kỳ thực mấy ngày hôm nay nàng cũng muốn xuất phủ đi nhìn xem Đậu Tư Võ có nhiễm bệnh hay không, nhưng vì bản thân còn có chức trách phải làm, cho nên không thể ra ngoài.
Bạch Thiển thấy ương Tú Nhuận đã quyết định phải đi, khóe mắt lập tức đỏ lên, nghẹn ngào nói nhỏ:
- Nữ vương ngài nên cẩn thận một chút, hơn nữa... nếu Đậu Tư Võ mắc bệnh, chỉ sợ ta cũng muốn xuất phủ tới thăm hắn. Đến lúc đó, sự vụ ở đây trước tiên xin nữ vương hãy chọn người có thể tin tưởng được tới gánh vác...
Khương Tú Nhuận sao lại không hiểu tính cách vị nữ tướng quân này của mình, chỉ là việc đã tới nước này, bệnh dịch thiên tai ở trước mắt, tính mệnh con người chỉ như chiếc lá phiêu diêu trên dòng nước xoáy, nàng cũng không biết kết cục sẽ thế nào.
Cuối cùng, nàng vỗ bả vai Bạch Thiển, sau đó liền lập tức dẫn theo thị vệ và cung nữ thiếp thân vội vã lên xe ngựa rời đi.
Trước khi nàng quay lại thành Lạc An, Phượng Ly Ngô liền đưa cho Khương Tú Nhuận một cung lệnh bài đặc biệt.
Hiện tại mặc dù đã quá nửa đêm, nếu không có ý chỉ của hoàng đế, bất luận kẻ nào cũng không thể vào cung. Nhưng nàng có lệnh bài trong tay, Khương Tú Nhuận không cần thông bẩm vẫn thuận lợi trực tiếp vào cung, được cung nhân lặng lẽ đưa tới tẩm cung Hoàng đế.
Phượng Ly Ngô đang ngủ, liền bị giọng nói nhỏ của thái giám gọi dậy, nói nữ vương Ba quốc vào cung cầu kiến.
Chàng ngồi dậy, giày cũng không mang, để chân trần bước nhanh ra ngoài phòng liền trông thấy Khương Tú Nhuận đang ở bên ngoài sảnh, vừa bước đi vừa cởi bỏ nút thắt trên áo choàng.
Phượng Ly Ngô vừa mừng vừa sợ, đi qua kéo cánh tay lạnh buốt của nàng nói:
- Nàng phát điên gì vậy? Sao nửa đêm còn chạy tới đây? Bên ngoài tình hình đang căng thẳng thế nào nàng không biết sao? Không phải ta cho người truyền lời không cho phép nàng ra ngoài hay sao?
Khương Tú Nhuận nhìn bộ dáng chàng tức giận khí lực mười phần, cẩn thận nhìn mặt của chàng, đích thực không có dấu hiệu mắc bệnh dịch, trong lòng buông lỏng, thở phào một hơi.
Nàng mặc dù không nói gì, nhưng Phượng Ly Ngô chỉ cần nhìn dáng vẻ nàng vội vàng đánh giá mình, trong lòng liền đoán được "Cô nàng ngốc nghếch này thấy mình không tới gặp nàng, liền lo lắng mình bị bệnh lén gạt nàng, cho nên nửa đêm cũng vội vàng chạy vào cung thăm bệnh".
Phượng Ly Ngô nhịn không được giữ chặt mặt nàng lắc lắc, trong lòng ngọt ngào, không cầm được trái tim trở nên nóng rực.
Khương Tú Nhuận thở một hơi dài, đột nhiên nghĩ tới điều gì không ổn, có chút thấp thỏm nói:
- Là ta lỗ mãng, trong cung bây giờ cũng bị canh gác, ta cứ như vậy tiến vào, không cẩn thận mang theo bệnh dịch thì phải làm sao?
Phượng Ly Ngô ôm chặt nàng xị mặt nói:
- Nàng nghi ngờ ta mắc bệnh dịch, liền không quan tâm chạy tới hầu bệnh. Đổi lại nếu như nàng bị bệnh, chẳng phải ta cũng sẽ như vậy chiếu cố chăm sóc nàng? Giờ cần mới lo lắng cũng muộn rồi!
Khương Tú Nhuận lại thở dài một hơi, đột nhiên nhớ tới lời Bạch Thiển nhắc nhở, liền lập tức hỏi:
- Đâu Tư Võ đâu? Bạch Thiển lo lắng cho hắn, hắn có bị nhiễm bệnh không?
Phượng Ly Ngô ôm nàng đi vào trong nội thất, chẳng thèm để tâm đáp:
- Hắn ấy hả? Mỗi ngày phải ăn ba bát cơm lớn, mấy ngày hôm nay không thể xuất cung, bao cát cũng bị hắn đánh bục mấy cái, trông hắn không giống như bị bệnh, còn khỏe lắm!
Nghe được tin này, Khương Tú Nhuận thay Bạch Thiển thở phào. Thế nhưng nếu như vậy chẳng phải chứng minh những hoài nghi ban đầu của nàng là sai sao?
Bình luận facebook