-
Chương 53: Ổn Nương
Doãn tư phu nhân cuộc đời cũng đã làm mai vô số lần, nhưng không lần nào mà thân mang trách nhiệm lớn như lần này, hiện tại bà đang thay bốn nhà tới đây làm mai.
Trước kia bà cũng không tinh tế dò xét vị thiếu phó Thái tử này, hiện tại xem ra quả là mỹ thiếu niên.
Bà càng nhìn càng cảm thấy yêu,chỉ hận nữ nhi của mình xuất giá quá sớm, nếu không hiện tại sao có thể tiện nghi người khác chứ?
Khương Tú Nhuận ban đầu cũng không biết Doãn tư phu nhân đến tìm mình làm gì. Sau khi nghe câu vừa rồi, mới giật mình hóa ra là tới mai mối cho mình.
Lúc đó nàng chỉ có thể cười trừ khước từ, nói rằng đại ca còn chưa cưới vợ, hắn há có điên đảo trưởng ấu, thành hôn trước đại ca được?
Doãn tư phu nhân nghe xong ngược lại là cảm thấy không khó, chỉ là trên danh nghĩa đề cập tới nhóm quý nữ một lượt, sau đó nói chỉ cần ca ca thiếu phó cưới vợ, sau đó mình sẽ tìm cho đệ đệ một cọc nhân duyên tốt.
Khương Tú Nhuận ngược lại rất chân thành nghe một lần, lại cẩn thận hỏi sinh thần của mấy vị cô nương, sau đó xem xét họ có xứng đôi với ca ca mình không.
Huynh trưởng của nàng tính tình thuần lương, lại rất bảo thủ mục nát, kiếp trước hắn không biết gì chỉ biết tự tuẫn táng cùng quốc gia. Nếu như kiếp này hắn lấy vợ sinh con, có lo lắng ràng buộc, hẳn làm việc gì cũng sẽ suy tính một hai, không lỗ mãng như...
Chỉ là hai người nghiên cứu thảo luận hăng say, dưới chân chạy của mấy tên nô bộc, toàn bộ đều truyền tới tai của Phượng Ly Ngô, thế nhưng ý nghĩa lại hoàn toán khác hẳn.
Lúc đó, Thái tử điện hạ đang phê duyệt tấu chương, nghe gã sai vặt đến báo, nói tiểu Khương công tử tìm bà mối muốn chọn phu nhân cho hai huynh đệ bọn họ, tay đang cầm bút của Thái tử không kịp khống chế lực đạo, lưu lại một vệt mực đen trên giấy.
Phượng Ly Ngô chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt bốc lên ánh sáng khiếp người, nhìn gã sai vặt nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Gã sai vặt nghĩ rằng Thái tử không nghe rõ, liền lặp lại còn thêm dầu thêm mỡ nói:
- Khương thiếu phó sốt ruột muốn lấy vợ, mời Doãn tư phu nhân trước tiên chọn lương thê cho đại ca hắn, sau đó mới làm mai cho hắn. Chỉ là Doãn tư phu nhân nói, nữ tử muốn gả cho Khương thiếu phó quá nhiều, ai cũng muốn bà ấy làm mai, khước từ ai cũng đắc tội, cho nên bà ấy muốn Khương thiếu phó nể mặt, muốn hắn nhìn qua một lượt nữ tử của các nhà, sau đó mới định đoạt...
-
Hắn vẫn chưa nói xong, liền nghe thấy âm thanh rắc một tiếng truyền tới.
Gã sai vặt dọa bèn khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc bút trong tay Thái tử vậy mà gãy làm hai nửa, đôi mắt thì như muốn phun lửa.
Hắn phất tay cho tên sai vặt lui xuống, nội tâm hỏa khí đằng đằng vượng lên cao.
Càng ngày càng không có phép tắc. Thực sự quên mình là nữ tử sao? Lại còn định giống như nam tử bình thương cưới vợ nữa? Cưới rồi dùng được không? Nàng có cái kia để chòng ghẹo nữ nhân à?
Phượng Ly Ngô càng nghĩ càng giận, núi nhỏ văn kiện cũng không phê duyệt nổi nữa, dứt khoát gọi tên đầu sỏ lại đây, hỏi xem nàng nhìn trúng khuê nữ nhà ai.
Khương Tú Nhuận bên kia vừa tiễn Doãn tư phu nhân vừa líu lo không ngừng, sau đó muốn tới hậu hoa viên, đi dạo một lúc cho đầu óc thanh tỉnh.
Không ngờ tới Điện hạ cho người tới gọi, nghĩ chắc Thái tử có việc phân phó, nàng liền nhanh chóng đi tới.
Nhưng vừa tiến vào cửa thư phòng, đã thấy hàn khí trong phòng ập vào mặt.
Khương Tú Nhuận không biết mình lại động vào cái gân nào của Phượng Ly Ngô, đành cẩn thận quỳ xuống, chờ Thái tử dạy bảo.
Phượng Ly Ngô đang bình thản dùng khăn ẩm lau sạch vết mực dính trên ngón tay, nhưng ngực phập phồng lên xuống chứng tỏ nội tâm hắn không yên, càng lau tâm càng phiền, liền dứt khoát ném khăn tay sang một bên.
Khương Tú Nhuận từ trước đến nay là người có ánh mắt, thấy tay Thái tử vẫn chưa sạch vết mức, liền vội càng bưng chậu đồng gã sai vặt đưa tới, rửa tay cho Thái tử.
Phượng Ly Ngô trầm mặt đưa tay cho nàng rửa, Khương Tú Nhuận liền tinh tế thoa xà phòng lên sau đó nhẹ nhàng rửa vết mực trên tay Thái tử.
Tay Thái tử được bàn tay mềm nhũn nhỏ nhắn của thiếu phó cầm lấy, hỏa khí trong lòng Phượng Ly Ngô ngược lại dần dần tiêu tán chút, thế nhưng trên mặt vẫn âm trầm nói:
- Nghe người ta nói, Doãn tư phu nhân tìm ngươi, là có chuyện gì?
Khương Tú Nhuận lập tức liền sáng tỏ, biết sau khi mình bỏ trốn, nên Thái tử đã sai người giám thị mình, sau đó báo lại hành tung của mình cho Thái tử nghe. Thế nên nàng cũng thành thật nói ra ý tứ của Doãn tư phu nhân.
Sau khi tay đã được rửa sạch, Thái tử buông mi ní:
- Khương thiếu phó là vội vã lấy vợ?
Khương Tú Nhuận cảm thấy lời này không biết trả lời sao, nói không đúng liền sợ Thái tử nghĩ mình bị đoạn tụ không thích gần gũi nữ sắc, giống như mấy tên đồng bóng thích nam phong.
Còn nếu mình trả lời là muốn lấy vợ, chỉ sợ Thái tử một kẻ có lòng yêu người tài, cũng sẽ giống như Doãn tư phu nhân kia, lập tức cho người thu xếp hôn sự của nàng...
Thế là nàng lập lờ nước đôi nói:
- Gấp, cũng không vội...
Phượng Ly Ngô cảm thấy mình gần đây bị tức giận bật cười càng lúc càng nhiều, chỉ mâm mê khóe miệng, cười lạnh:
- Thiếu phó đây là ý gì?
Khương Tú Nhuận từ một bên lấy bình ngọc mạ vàng, đổ chút cao ngỗng xoa lên tay Thái tử, vừa xoa bóp vừa nói:
- Thân là nam tử, đương nhiên đều nghĩ đến có một ngày thành gia lập nghiệp, có hiền thê hài tử... Thế nhưng tại hạ bây giờ ngực có chí khí, lại chưa thể hoàn thành nghiệp lớn của Điện hạ, làm sao có tâm tình lấy vợ sinh con? Chỉ khi nào ngài bình định tứ phương, thống nhất thiên hạ, khi đó ta mới tính tới chuyện nam nữ thường tình.
Nói thật ra, coi như biết rõ trước mắt nàng đang vuốt mông ngựa, là một nữ tử chỉ biết nịnh nọt, thế nhưng Phượng Ly Ngô cũng không nhịn được bị "tấm lòng son sắt" của nàng làm cho cảm động.
Khước từ thành hôn đều có thể dẫn dắt tới việc vỗ mông ngựa của hắn, cmn chứ, miệng lưỡi đúng là trơn tru quá.
Chỉ là nghĩ như vậy, hắn liền nhịn không được hồi tưởng lại cái miệng nhi hương vị mềm mại trơn trượt...
Bất quá Khương Tú Nhuận cũng không biết thái tử suy nghĩ phiêu đãng đến nơi đó, không muốn mất cơ hội, mặc dù nàng không vội vã thành hôn, thế nhưng huynh trưởng tuổi tác không nhỏ, cũng nên thành gia lập nghiệp.
Chỉ là ban đầu trong phủ trạch từng có người chết, sợ là Doãn tư phu nhân nói ra khiến người ta ghét bỏ.
Thế nhưng thân làm con tin, ngoại trừ sống yên phận ở phủ chất tử ra, thì không thể có tài sản tư trạch khác ở Đại Tề, không biết Điện hạ có thể ra mặt, đổi cho huynh trưởng một cái phủ trạch khác phong thủy tốt, để huynh trưởng có thể yên tâm thành gia lập thất,khai chi tán diệp ở thành Lạc An.
Bởi vì Khương Tú Nhuận hùng hồn nói muốn lập chí thủ thân, đi theo hắn nhất thống thiên hạ, nên tâm tình Phượng Ly Ngô không hiểu sao lại chuyển biến tốt. Nên mấy việc nhỏ nhặt này hắn đều đáp ứng, chỉ nói nàng đi dạo một vòng ở thành Lạc An, thích trạch viện nào thì nói với chủ tư của Hộ tư đại nhân, tất sẽ có người sắp xếp cho nàng.
Nhưng dù soa nữ tử này mặc nam trang đã quen, không biết hối cải, Phượng Ly Ngô cảm thấy mình nên chỉ điểm nàng, liền nói thêm:
- Chỉ cần thành tâm đối đãi với Cô, Cô đều ghi ở trong lòng, nhưng nếu có ý định lừa bịp Cô, thì Cô sẽ không dễ dàng tha thứ...
Khương Tú Nhuận lại chỉ coi Thái tử nghĩ tới chuyện trước kia nàng chạy trốn, nên lại càng ân cần hơn, lập chí muốn cống hiến sức lực cho Thái tử, báo đáp Thái tử chi ân.
Giữa trưa lúc dâng cơm, nàng ân cần gắp cho Thái tử một miếng thận nướng gói trong lá tía tô, đưa tới miệng Thái tử.
Phượng Ly Ngô sau một thời gian được thiếu phó chăm sóc, nên khẩu vị cũng yêu cầu cao hơn. Chỉ cắn một miếng, nói hương vị vẫn chưa đủ, Khương Tú Nhuận lập tức sai người đưa gia vị và ớt lên, quả nhiên gói một miếng khác, hương vị càng đậm đà hơn.
Trong khi ăn cơm, Khương Tú Nhuận thấy thần sắc thái tử còn tốt, liền cẩn thận từng li từng tí hỏi tới chuyện của muội muội Khương Tú Dao, kết quả thái tử vừa uống canh vừa nói:
- Lễ bộ không phải đã công bố danh sách sao? Đến lúc đó cùng Điền cơ, Tào cơ nhập phủ là được.
Khương Tú Nhuận thật không ngờ tới Thái tử dự định như vậy, thật đúng là chuẩn bị để muội muội mình nhập phủ.
Trước kia hắn bắt gặp gian tình của mình cùng Điền cơ, nàng đã cảm thấy Thái tử mặc dù mặt lạnh, nhưng bao dung như biển lớn. Bây giờ xem ra, ngay cả muội muội có tư sinh tử cũng có thể vào phủ, quả nhiên Thái tử là đại dương mênh mông bao dung vạn vật.
Khương Tú Nhuận lần này xuất phát từ nội tâm cảm thấy Phượng Ly Ngô là người có thể thành đại sự.
Nên lòng mang kính trọng, nàng liền tiếp tục múc một bát canh nhân sâm hầm gà bồi bổ cho Thái tử.
Phượng Ly Ngô không chút do dự tiếp nhận chén canh đại bổ kia, uống một hơi cạn sạch, sau đó thân thiết nói với thiếu phó:
- Nhìn quân thể cốt cũng hơi có vẻ đơn bạc, nên uống nhiều canh bổ dưỡng một chút, miễn cho thân thể sau này không có sức lực...
Khương Tú Nhuận tất nhiên là cảm tạ thái tử yêu mến, cũng uống một chén canh lớn.
Bởi vì Lễ bộ vừa mới công bố danh sách bình phi của Thái tử, nên thời gian hôn lễ cũng đã định xuống là cuối mùa xuân đầu mùa hè sẽ thành hôn.
Thời gian để phủ Thái tử chuẩn bị coi như thong dong, bằng không một lần nghênh nạp ba vị bình phi nhập môn, quả thực là muốn mạng già của mấy người ban sai trong phủ.
Dù là vậy nhưng đồ vật cần chọn lựa đặt mua cũng rất nhiều.
Quản gia phủ Thái tử ỷ vào Khương thiếu phó đã quen, không thiếu được có một số việc, muốn cùng nàng thương lượng.
Khương Tú Nhuận vừa mới chọn một phủ trạch nằm trong khu hào trạch phồn hoa nhất ở thành Lạc An, chủ tư Hộ bộ đại nhân lập tức nói sang năm mới có thể vào ở.
Trạch viện mới không thiếu được việc chọn mua đồ đạc mới, cũng đúng lúc nàng đặt mua cùng với đồ đạc của phủ Thái tử.
Bởi vì trước kia bị thái tử nhắc nhở, cho nên Khương Tú Nhuận lần này cũng không dám tham ô, thế nhưng với thân phận phủ Thái tử đặt mua đồ đạc, cũng tiết kiệm được không ít tiền.
Nàng xem trọng trạch viện mới, cho nên tu sửa cũng rất nhanh.
Đồ đạc chất tử Ba quốc chất lên xe ngựa, thực là bầu không khí cũng khiến người ta vui mừng.
Mượn cơ hội này, Khương Tú Nhuận cũng muốn giúp huynh trưởng chọn một mối hôn nhân tốt.
Bất quá nữ nhi nàng nhìn trúng cũng không phải một quý nữ trong thành Lạc An, mà chỉ là một nữ nhi của thương nhân giàu có.
Gia đình này họ Liễu, lão gia dùng tiền mua một trạch viện nho nhỏ ở thành tây, xem như thoát khỏi họ tịch thương nhân.
Mà Khương Tú Nhuận chọn trúng, chính là tam cô nương con vợ cả của Liễu gia.
Cô nương này nhũ danh Ổn nương, người cũng như tên, chính là trầm tính ổn trọng.
Kiếp trước, nàng cũng không quen Ổn nương, mà bởi vì phụ thân nàng một lòng muốn leo lên nhà quyền quý, cho nên gả nàng tục huyền cho một nhà quyền quý. Vừa vào cửa, đã phải lo lót hôn nhân cho kế nữ của phu quân đã thành niên, quay đầu lại còn phải thay phu quân thu xếp tiền bạc thanh toán các khoản nợ phấn hoa.
Mà Khương Tú Nhuận sở dĩ nhận ra nàng, cũng bởi vì cô nương này không có danh tiếng gì, cuối cùng vậy mà có thể dứt khoát hòa ly với phu quân, sau đó trở lại nhà mẹ đẻ, kế tục tổ nghiệp của tổ tiên, tiếp tục làm thương nhân. Sau này đem Liễu gia phát dương quang đại, trở thành phú khả địch quốc, còn nàng trở thành nương tử truyền kỳ.
Cô nương này tương lai bản lãnh lớn! Khương Tú Nhuận cũng cân nhắc định đoạt nửa ngày, cuối cùng mới quyết định.
Ngày trước, nàng cũng đã gặp Ổn nương mấy lần, sau khi trở thành thương nhân hàng đầu, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra nàng là một nữ tử cương nghị.
Khương Tú Nhuận tin tưởng huynh trưởng là người ái thê, chỉ cần thành tâm đối đãi, cưới được một nữ tử như Ổn nương, chính là nam nhân có đại phúc khí.
Nàng cũng chỉ có thể giúp ca ca đến đây, loạn nối dây tơ thay Nguyệt lão, hai người có thể cầm sắt hòa minh hay không, liền xem tạo hóa của họ rồi.
Vì muốn tỏ thành ý, Khương Tú Nhuận còn cố ý mang theo ca ca tới Liễu gia đổi canh thiếp bát tự.
Trước khi đi, Khương Tú Nhuận có chút không yên lòng hỏi ca ca:
- Ta tự tác chủ trương, thay huynh trưởng định ra mối hôn nhân này, không biết huynh trưởng có ghét bỏ cô nương Liễu gia xuất thân thương nhân không?
Nếu huynh trưởng trong lòng còn có oán niệm, tương lai không thể thành tâm đối đãi với Ổn nương Liễu gia, khi đó thì mối hôn sự này vẫn thôi đi thì hơn, cho dù họ thành phu thê cũng sợ sẽ bất hòa.
Khương Chi trước kia khi ra mắt, đã nhìn thấy Liễu gia tam cô nương từ xa, nàng ấy mi thanh mục tú, bộ dáng dịu dàng đáng yêu.
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, Khương Chi lần đầu nhìn thấy Ổn nương, liền cảm giác trong lòng thích tiểu cô nương này. Hắn bất quá cũng mới thành niên, vừa mới biết yêu, cho nên mấy ngày nay cũng luôn ngóng chờ trước đại hôn được nhìn thấy Ổn nương thêm lần nữa.
Hiện tại nghe muội muội hỏi vậy, hắn sợ có biến, liền vội nói:
- Ta ở Lạc An làm con tin, hộ tịch cũng không thể có, chính là lục bình trôi nổi không có rễ, Liễu gia tam cô nương không chê ta là may mắn rồi, ta sao có thể ghét bỏ nàng chứ?
Trước kia bà cũng không tinh tế dò xét vị thiếu phó Thái tử này, hiện tại xem ra quả là mỹ thiếu niên.
Bà càng nhìn càng cảm thấy yêu,chỉ hận nữ nhi của mình xuất giá quá sớm, nếu không hiện tại sao có thể tiện nghi người khác chứ?
Khương Tú Nhuận ban đầu cũng không biết Doãn tư phu nhân đến tìm mình làm gì. Sau khi nghe câu vừa rồi, mới giật mình hóa ra là tới mai mối cho mình.
Lúc đó nàng chỉ có thể cười trừ khước từ, nói rằng đại ca còn chưa cưới vợ, hắn há có điên đảo trưởng ấu, thành hôn trước đại ca được?
Doãn tư phu nhân nghe xong ngược lại là cảm thấy không khó, chỉ là trên danh nghĩa đề cập tới nhóm quý nữ một lượt, sau đó nói chỉ cần ca ca thiếu phó cưới vợ, sau đó mình sẽ tìm cho đệ đệ một cọc nhân duyên tốt.
Khương Tú Nhuận ngược lại rất chân thành nghe một lần, lại cẩn thận hỏi sinh thần của mấy vị cô nương, sau đó xem xét họ có xứng đôi với ca ca mình không.
Huynh trưởng của nàng tính tình thuần lương, lại rất bảo thủ mục nát, kiếp trước hắn không biết gì chỉ biết tự tuẫn táng cùng quốc gia. Nếu như kiếp này hắn lấy vợ sinh con, có lo lắng ràng buộc, hẳn làm việc gì cũng sẽ suy tính một hai, không lỗ mãng như...
Chỉ là hai người nghiên cứu thảo luận hăng say, dưới chân chạy của mấy tên nô bộc, toàn bộ đều truyền tới tai của Phượng Ly Ngô, thế nhưng ý nghĩa lại hoàn toán khác hẳn.
Lúc đó, Thái tử điện hạ đang phê duyệt tấu chương, nghe gã sai vặt đến báo, nói tiểu Khương công tử tìm bà mối muốn chọn phu nhân cho hai huynh đệ bọn họ, tay đang cầm bút của Thái tử không kịp khống chế lực đạo, lưu lại một vệt mực đen trên giấy.
Phượng Ly Ngô chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt bốc lên ánh sáng khiếp người, nhìn gã sai vặt nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Gã sai vặt nghĩ rằng Thái tử không nghe rõ, liền lặp lại còn thêm dầu thêm mỡ nói:
- Khương thiếu phó sốt ruột muốn lấy vợ, mời Doãn tư phu nhân trước tiên chọn lương thê cho đại ca hắn, sau đó mới làm mai cho hắn. Chỉ là Doãn tư phu nhân nói, nữ tử muốn gả cho Khương thiếu phó quá nhiều, ai cũng muốn bà ấy làm mai, khước từ ai cũng đắc tội, cho nên bà ấy muốn Khương thiếu phó nể mặt, muốn hắn nhìn qua một lượt nữ tử của các nhà, sau đó mới định đoạt...
-
Hắn vẫn chưa nói xong, liền nghe thấy âm thanh rắc một tiếng truyền tới.
Gã sai vặt dọa bèn khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc bút trong tay Thái tử vậy mà gãy làm hai nửa, đôi mắt thì như muốn phun lửa.
Hắn phất tay cho tên sai vặt lui xuống, nội tâm hỏa khí đằng đằng vượng lên cao.
Càng ngày càng không có phép tắc. Thực sự quên mình là nữ tử sao? Lại còn định giống như nam tử bình thương cưới vợ nữa? Cưới rồi dùng được không? Nàng có cái kia để chòng ghẹo nữ nhân à?
Phượng Ly Ngô càng nghĩ càng giận, núi nhỏ văn kiện cũng không phê duyệt nổi nữa, dứt khoát gọi tên đầu sỏ lại đây, hỏi xem nàng nhìn trúng khuê nữ nhà ai.
Khương Tú Nhuận bên kia vừa tiễn Doãn tư phu nhân vừa líu lo không ngừng, sau đó muốn tới hậu hoa viên, đi dạo một lúc cho đầu óc thanh tỉnh.
Không ngờ tới Điện hạ cho người tới gọi, nghĩ chắc Thái tử có việc phân phó, nàng liền nhanh chóng đi tới.
Nhưng vừa tiến vào cửa thư phòng, đã thấy hàn khí trong phòng ập vào mặt.
Khương Tú Nhuận không biết mình lại động vào cái gân nào của Phượng Ly Ngô, đành cẩn thận quỳ xuống, chờ Thái tử dạy bảo.
Phượng Ly Ngô đang bình thản dùng khăn ẩm lau sạch vết mực dính trên ngón tay, nhưng ngực phập phồng lên xuống chứng tỏ nội tâm hắn không yên, càng lau tâm càng phiền, liền dứt khoát ném khăn tay sang một bên.
Khương Tú Nhuận từ trước đến nay là người có ánh mắt, thấy tay Thái tử vẫn chưa sạch vết mức, liền vội càng bưng chậu đồng gã sai vặt đưa tới, rửa tay cho Thái tử.
Phượng Ly Ngô trầm mặt đưa tay cho nàng rửa, Khương Tú Nhuận liền tinh tế thoa xà phòng lên sau đó nhẹ nhàng rửa vết mực trên tay Thái tử.
Tay Thái tử được bàn tay mềm nhũn nhỏ nhắn của thiếu phó cầm lấy, hỏa khí trong lòng Phượng Ly Ngô ngược lại dần dần tiêu tán chút, thế nhưng trên mặt vẫn âm trầm nói:
- Nghe người ta nói, Doãn tư phu nhân tìm ngươi, là có chuyện gì?
Khương Tú Nhuận lập tức liền sáng tỏ, biết sau khi mình bỏ trốn, nên Thái tử đã sai người giám thị mình, sau đó báo lại hành tung của mình cho Thái tử nghe. Thế nên nàng cũng thành thật nói ra ý tứ của Doãn tư phu nhân.
Sau khi tay đã được rửa sạch, Thái tử buông mi ní:
- Khương thiếu phó là vội vã lấy vợ?
Khương Tú Nhuận cảm thấy lời này không biết trả lời sao, nói không đúng liền sợ Thái tử nghĩ mình bị đoạn tụ không thích gần gũi nữ sắc, giống như mấy tên đồng bóng thích nam phong.
Còn nếu mình trả lời là muốn lấy vợ, chỉ sợ Thái tử một kẻ có lòng yêu người tài, cũng sẽ giống như Doãn tư phu nhân kia, lập tức cho người thu xếp hôn sự của nàng...
Thế là nàng lập lờ nước đôi nói:
- Gấp, cũng không vội...
Phượng Ly Ngô cảm thấy mình gần đây bị tức giận bật cười càng lúc càng nhiều, chỉ mâm mê khóe miệng, cười lạnh:
- Thiếu phó đây là ý gì?
Khương Tú Nhuận từ một bên lấy bình ngọc mạ vàng, đổ chút cao ngỗng xoa lên tay Thái tử, vừa xoa bóp vừa nói:
- Thân là nam tử, đương nhiên đều nghĩ đến có một ngày thành gia lập nghiệp, có hiền thê hài tử... Thế nhưng tại hạ bây giờ ngực có chí khí, lại chưa thể hoàn thành nghiệp lớn của Điện hạ, làm sao có tâm tình lấy vợ sinh con? Chỉ khi nào ngài bình định tứ phương, thống nhất thiên hạ, khi đó ta mới tính tới chuyện nam nữ thường tình.
Nói thật ra, coi như biết rõ trước mắt nàng đang vuốt mông ngựa, là một nữ tử chỉ biết nịnh nọt, thế nhưng Phượng Ly Ngô cũng không nhịn được bị "tấm lòng son sắt" của nàng làm cho cảm động.
Khước từ thành hôn đều có thể dẫn dắt tới việc vỗ mông ngựa của hắn, cmn chứ, miệng lưỡi đúng là trơn tru quá.
Chỉ là nghĩ như vậy, hắn liền nhịn không được hồi tưởng lại cái miệng nhi hương vị mềm mại trơn trượt...
Bất quá Khương Tú Nhuận cũng không biết thái tử suy nghĩ phiêu đãng đến nơi đó, không muốn mất cơ hội, mặc dù nàng không vội vã thành hôn, thế nhưng huynh trưởng tuổi tác không nhỏ, cũng nên thành gia lập nghiệp.
Chỉ là ban đầu trong phủ trạch từng có người chết, sợ là Doãn tư phu nhân nói ra khiến người ta ghét bỏ.
Thế nhưng thân làm con tin, ngoại trừ sống yên phận ở phủ chất tử ra, thì không thể có tài sản tư trạch khác ở Đại Tề, không biết Điện hạ có thể ra mặt, đổi cho huynh trưởng một cái phủ trạch khác phong thủy tốt, để huynh trưởng có thể yên tâm thành gia lập thất,khai chi tán diệp ở thành Lạc An.
Bởi vì Khương Tú Nhuận hùng hồn nói muốn lập chí thủ thân, đi theo hắn nhất thống thiên hạ, nên tâm tình Phượng Ly Ngô không hiểu sao lại chuyển biến tốt. Nên mấy việc nhỏ nhặt này hắn đều đáp ứng, chỉ nói nàng đi dạo một vòng ở thành Lạc An, thích trạch viện nào thì nói với chủ tư của Hộ tư đại nhân, tất sẽ có người sắp xếp cho nàng.
Nhưng dù soa nữ tử này mặc nam trang đã quen, không biết hối cải, Phượng Ly Ngô cảm thấy mình nên chỉ điểm nàng, liền nói thêm:
- Chỉ cần thành tâm đối đãi với Cô, Cô đều ghi ở trong lòng, nhưng nếu có ý định lừa bịp Cô, thì Cô sẽ không dễ dàng tha thứ...
Khương Tú Nhuận lại chỉ coi Thái tử nghĩ tới chuyện trước kia nàng chạy trốn, nên lại càng ân cần hơn, lập chí muốn cống hiến sức lực cho Thái tử, báo đáp Thái tử chi ân.
Giữa trưa lúc dâng cơm, nàng ân cần gắp cho Thái tử một miếng thận nướng gói trong lá tía tô, đưa tới miệng Thái tử.
Phượng Ly Ngô sau một thời gian được thiếu phó chăm sóc, nên khẩu vị cũng yêu cầu cao hơn. Chỉ cắn một miếng, nói hương vị vẫn chưa đủ, Khương Tú Nhuận lập tức sai người đưa gia vị và ớt lên, quả nhiên gói một miếng khác, hương vị càng đậm đà hơn.
Trong khi ăn cơm, Khương Tú Nhuận thấy thần sắc thái tử còn tốt, liền cẩn thận từng li từng tí hỏi tới chuyện của muội muội Khương Tú Dao, kết quả thái tử vừa uống canh vừa nói:
- Lễ bộ không phải đã công bố danh sách sao? Đến lúc đó cùng Điền cơ, Tào cơ nhập phủ là được.
Khương Tú Nhuận thật không ngờ tới Thái tử dự định như vậy, thật đúng là chuẩn bị để muội muội mình nhập phủ.
Trước kia hắn bắt gặp gian tình của mình cùng Điền cơ, nàng đã cảm thấy Thái tử mặc dù mặt lạnh, nhưng bao dung như biển lớn. Bây giờ xem ra, ngay cả muội muội có tư sinh tử cũng có thể vào phủ, quả nhiên Thái tử là đại dương mênh mông bao dung vạn vật.
Khương Tú Nhuận lần này xuất phát từ nội tâm cảm thấy Phượng Ly Ngô là người có thể thành đại sự.
Nên lòng mang kính trọng, nàng liền tiếp tục múc một bát canh nhân sâm hầm gà bồi bổ cho Thái tử.
Phượng Ly Ngô không chút do dự tiếp nhận chén canh đại bổ kia, uống một hơi cạn sạch, sau đó thân thiết nói với thiếu phó:
- Nhìn quân thể cốt cũng hơi có vẻ đơn bạc, nên uống nhiều canh bổ dưỡng một chút, miễn cho thân thể sau này không có sức lực...
Khương Tú Nhuận tất nhiên là cảm tạ thái tử yêu mến, cũng uống một chén canh lớn.
Bởi vì Lễ bộ vừa mới công bố danh sách bình phi của Thái tử, nên thời gian hôn lễ cũng đã định xuống là cuối mùa xuân đầu mùa hè sẽ thành hôn.
Thời gian để phủ Thái tử chuẩn bị coi như thong dong, bằng không một lần nghênh nạp ba vị bình phi nhập môn, quả thực là muốn mạng già của mấy người ban sai trong phủ.
Dù là vậy nhưng đồ vật cần chọn lựa đặt mua cũng rất nhiều.
Quản gia phủ Thái tử ỷ vào Khương thiếu phó đã quen, không thiếu được có một số việc, muốn cùng nàng thương lượng.
Khương Tú Nhuận vừa mới chọn một phủ trạch nằm trong khu hào trạch phồn hoa nhất ở thành Lạc An, chủ tư Hộ bộ đại nhân lập tức nói sang năm mới có thể vào ở.
Trạch viện mới không thiếu được việc chọn mua đồ đạc mới, cũng đúng lúc nàng đặt mua cùng với đồ đạc của phủ Thái tử.
Bởi vì trước kia bị thái tử nhắc nhở, cho nên Khương Tú Nhuận lần này cũng không dám tham ô, thế nhưng với thân phận phủ Thái tử đặt mua đồ đạc, cũng tiết kiệm được không ít tiền.
Nàng xem trọng trạch viện mới, cho nên tu sửa cũng rất nhanh.
Đồ đạc chất tử Ba quốc chất lên xe ngựa, thực là bầu không khí cũng khiến người ta vui mừng.
Mượn cơ hội này, Khương Tú Nhuận cũng muốn giúp huynh trưởng chọn một mối hôn nhân tốt.
Bất quá nữ nhi nàng nhìn trúng cũng không phải một quý nữ trong thành Lạc An, mà chỉ là một nữ nhi của thương nhân giàu có.
Gia đình này họ Liễu, lão gia dùng tiền mua một trạch viện nho nhỏ ở thành tây, xem như thoát khỏi họ tịch thương nhân.
Mà Khương Tú Nhuận chọn trúng, chính là tam cô nương con vợ cả của Liễu gia.
Cô nương này nhũ danh Ổn nương, người cũng như tên, chính là trầm tính ổn trọng.
Kiếp trước, nàng cũng không quen Ổn nương, mà bởi vì phụ thân nàng một lòng muốn leo lên nhà quyền quý, cho nên gả nàng tục huyền cho một nhà quyền quý. Vừa vào cửa, đã phải lo lót hôn nhân cho kế nữ của phu quân đã thành niên, quay đầu lại còn phải thay phu quân thu xếp tiền bạc thanh toán các khoản nợ phấn hoa.
Mà Khương Tú Nhuận sở dĩ nhận ra nàng, cũng bởi vì cô nương này không có danh tiếng gì, cuối cùng vậy mà có thể dứt khoát hòa ly với phu quân, sau đó trở lại nhà mẹ đẻ, kế tục tổ nghiệp của tổ tiên, tiếp tục làm thương nhân. Sau này đem Liễu gia phát dương quang đại, trở thành phú khả địch quốc, còn nàng trở thành nương tử truyền kỳ.
Cô nương này tương lai bản lãnh lớn! Khương Tú Nhuận cũng cân nhắc định đoạt nửa ngày, cuối cùng mới quyết định.
Ngày trước, nàng cũng đã gặp Ổn nương mấy lần, sau khi trở thành thương nhân hàng đầu, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra nàng là một nữ tử cương nghị.
Khương Tú Nhuận tin tưởng huynh trưởng là người ái thê, chỉ cần thành tâm đối đãi, cưới được một nữ tử như Ổn nương, chính là nam nhân có đại phúc khí.
Nàng cũng chỉ có thể giúp ca ca đến đây, loạn nối dây tơ thay Nguyệt lão, hai người có thể cầm sắt hòa minh hay không, liền xem tạo hóa của họ rồi.
Vì muốn tỏ thành ý, Khương Tú Nhuận còn cố ý mang theo ca ca tới Liễu gia đổi canh thiếp bát tự.
Trước khi đi, Khương Tú Nhuận có chút không yên lòng hỏi ca ca:
- Ta tự tác chủ trương, thay huynh trưởng định ra mối hôn nhân này, không biết huynh trưởng có ghét bỏ cô nương Liễu gia xuất thân thương nhân không?
Nếu huynh trưởng trong lòng còn có oán niệm, tương lai không thể thành tâm đối đãi với Ổn nương Liễu gia, khi đó thì mối hôn sự này vẫn thôi đi thì hơn, cho dù họ thành phu thê cũng sợ sẽ bất hòa.
Khương Chi trước kia khi ra mắt, đã nhìn thấy Liễu gia tam cô nương từ xa, nàng ấy mi thanh mục tú, bộ dáng dịu dàng đáng yêu.
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, Khương Chi lần đầu nhìn thấy Ổn nương, liền cảm giác trong lòng thích tiểu cô nương này. Hắn bất quá cũng mới thành niên, vừa mới biết yêu, cho nên mấy ngày nay cũng luôn ngóng chờ trước đại hôn được nhìn thấy Ổn nương thêm lần nữa.
Hiện tại nghe muội muội hỏi vậy, hắn sợ có biến, liền vội nói:
- Ta ở Lạc An làm con tin, hộ tịch cũng không thể có, chính là lục bình trôi nổi không có rễ, Liễu gia tam cô nương không chê ta là may mắn rồi, ta sao có thể ghét bỏ nàng chứ?
Bình luận facebook