• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHẤT NỮ (1 Viewer)

  • Chương 79: Thái Tử Ảo Tưởng

Nhất thời Thái tử Điện hạ liền đứng yên tại chỗ, đợi nàng đi về phía mình.

Khương Tú Nhuận nghiêng khóe mắt nhìn thấy Thái tử, trong lòng nhất thời than khổ một tiếng. Bình thường do thường xuyên ngồi xe ngựa nên không biết đường đi, đúng là tìm chết mới tới đây mà.

Nhưng hiện tại làm như không nhìn thấy Điện hạ cứ xoay người rời đi, chẳng phải để cho Điện hạ bắt được nhược điểm sao? Thế là, trên mặt nàng nở nụ cười, đi tới gần Thái tử thi lễ:

- Điện hạ, mấy ngày chưa hồi phủ, ăn uống có ổn không?

Phượng Ly Ngô "Ừ" một tiếng, nhìn thị vệ đứng phía sau nàng đang xách một bình nhỏ hỏi:

- Mang theo gì vậy?

Thị vệ nâng tay lên, chính là tương gan heo do tẩu tẩu của Khương Tú Nhuận tẩu tẩu làm.

Khương Tú Nhuận sợ đặt trên xe không người trong coi, bình bị đổ xuống, nên kêu người xách theo cho yên tâm.

Hiện tại thấy Thái tử hỏi, Khương Tú Nhuận vốn nịnh nọt đã quen, vung tay lên nói dối, mắt cũng không chớp, chỉ ung dung đáp:

- Đây là tương gan heo, là tại hạ cố ý nhờ tẩu tẩu làm một bình cho Thái tử, mấy ngày nay Thái tử quá mức vất vả, mắt thấy cũng gầy đi không ít, trong phủ mọi người đều nhớ thương Điện hạ, lo ngài ăn không ngon, ngủ chẳng yên giấc.

Lời của nàng đúng là an ủi được tâm trạng hiện tại của Phượng Ly Ngô, chàng cảm thấy mặc dù chậm hơn so với mấy trắc phi khác, thế nhưng cũng là hết tâm ý vì mình.

Chàng hiện tại cũng vừa vặn muốn hồi phủ nghỉ ngơi, liền cùng Khương Tú Nhuận trở về.

Sau khi lên xe ngựa, Phượng Ly Ngô đột nhiên phát giác cái mũi của mình nhạy bén hơn thường ngày rất nhiều, trong xe ngựa rộng rãi tràn đầy mùi hương nhàn nhạt trên người của Khương Tú Nhuận.

Nếu nàng đổ mồ hôi, thì mùi hương này càng thêm mê người, quanh quẩn trên làn da tuyết cơ, càng ngửi càng làm say lòng người... Phượng Ly Ngô nhất thời nghĩ liên miên, ngọn lửa ẩn sâu ba ngày nay lập tức muốn bùng cháy.

Chàng khẽ nhíu mày, cảm thấy định lực của mình còn kém, vậy mà dễ dàng bị nàng trêu chọc loạn hết tâm tình.

Khi hồi phủ, cũng đúng lúc dùng cơm tối, đáng tiếc Khương Tú Nhuận buổi trưa ăn quá no, cho nên không đói lắm, liền ân cần phục thị Thái tử dùng cơm.

Bát cơm nóng được rưới một lớp tương gan heo, hơi nóng bốc lên, mùi thơm dậy ra bốn phía.

Thái tử mấy ngày nay tại phủ nha ăn uống đơn giản, sau khi hồi phủ được ăn một bát cơm thơm như vậy, trộn với canh cua, một bên còn có mỹ nữ như ngọc "tiểu công tử" gắp thức ăn cho mình, chỉ nhìn thôi cũng đã no bụng rồi.

Chỉ một bữa cơm đơn giản, vậy mà khiến Phượng Ly Ngô có cảm giác ba ngày vừa qua như tra tấn. Tại phủ nha không biết ngày đêm kia, nào có ấm áp như mỹ nhân dưới ánh nến này?

Về sau cũng không cần tận lực lấy cớ không hồi phủ nữa, lãng phí nỗi khổ tương tư của người ngọc.

Chỉ là thái tử về phủ, cũng kinh động tới tĩnh mịch mấy ngày nay trong phủ Thái tử. Mỗi một viện tử đều phấn chấn tinh thần, đợi Thái tử tới lâm hạnh.

Còn thông qua đủ loại hình thức thám thính ý tứ của Thái tử.

Cho nên sau bữa cơm tối, Thái tử một người tại thư phòng đọc sách, quản sự liền đem tới một phong thư.

Phượng Ly Ngô xé mở bức thư, hóa ra là của tộc trưởng Úy gia. Là thư của ngoại tổ phụ chàng gửi tới, hàm súc nhắc nhở chàng, Yến quốc địa thế hiểm trở, chính là cắt ngang cuống họng Đại Tề, nếu bình định được Yến quốc, có thể bảo vệ Đại Tề thiên thu.

Câu cuối cùng còn hàm súc đề nghị chàng đừng nên hành động theo cảm tính, lạnh nhạt Tào cơ.

Phượng Ly Ngô đọc tới dòng cuối cùng, đuôi lông mày như điểm vụn băng.

Ngoại tổ phụ có thể đưa tay quản đến cả hậu viện của chàng, cái này không giống như phong cách của ông, ngược lại giống như mẫu hậu chàng mệnh lệnh ngoại tổ phụ nói như vậy.

Mẫu hậu từ nhỏ được ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu nuông chiều lớn lên, vì vậy tính tình mới trở nên như bây giờ.

Cho dù bước lên được ngôi vị trung cung, thế nhưng tân hôn chưa quá ba ngày đã truyền ra tin tức hai người bất hòa.

Bây giờ ngoại tổ phụ cũng là lành sẹo quên đau, luôn luôn cảm thấy Thái tử chàng là dựa vào Úy gia và các lão thần, mới đứng vững được, cho nên quản đông quản tây, quản cả chuyện của chàng sủng ái ai, nghiễm nhiên là ngữ khí của trưởng bối.

Chàng có thể tức giận với mẫu thân, nhưng ngoại tổ phụ thì vẫn luôn cho ông thể diện.

Trầm ngâm một hồi, Phượng Ly Ngô đứng dậy đi tới sân viện của Tào Khê.

Tào Khê không ngờ Thái tử sau bữa cơm lại tới chỗ của nàng, khiến nàng vui mừng quá đỗi. Vội vàng mệnh thị nữ trang điểm thay đổi xiêm y, sau đó đón Thái tử vào trong nội thất.

Tào Khê một mực thầm mếm biểu ca tuấn mỹ, chỉ là Phượng Ly Ngô vẫn luôn lạnh như băng, khiến người ta không biết phải làm thế nào.

Nàng trước đó nghĩ đến biểu ca cùng với Điền cơ Dao cơ thân mật, lòng như đao cắt, bây giờ cuối cùng cũng ngóng trông biểu ca tới viện tử của mình, nhưng lại thấp thỏm không biết làm sao.

Sau khi dâng trà cho Phượng Ly Ngô, trong phòng liền trở nên yên lặng. Phượng Ly Ngô không mở miệng, Tào Khê cũng không biết nên nói cái gì để không khí bớt căng thẳng.

Nàng tự thấy bản thân không yêu dã như Dao cơ, cũng chẳng ngọt ngào bằng Điền cơ, liền muốn lập ý đi riêng một con đường khác là hiền thê, lấy chuyện quản lý kênh đào của Thái tử làm chủ đề nói chuyện.

Hiện tại chính là lúc nàng biểu hiện ra sự hiền hậu của mình, sau khi trầm mặc uống một chén trà, nàng liền hợp thời mở miệng:

- Điện hạ những ngày này một mực vì chuyện kênh đào mà vất vả, nghe nói quốc khố eo hẹp, thiếp có ý vì quân phân ưu, liền nhờ hoàng hậu giúp đỡ, cho thiếp viết thư cho phụ vương. Phụ vương hứa hẹn, nếu như công trình bên này của Thái tử gặp khó khăn về chuyện xoay bạc, phụ vương nguyện ý cho Thái tử mượn dùng để giải quyết tình hình khẩn cấp.

Phượng Ly Ngô lúc này mới ngộ ra, chẳng trách mấy ngày nay ngoại tổ phụ vội vã nhét người vào thủy vận tư, cho dù chàng không nói ra, nhưng cũng không phải không để ý tới.

Đây cũng là bước cuối cùng, không còn cách nào khác chàng mới phải đáp ứng.

Một cỗ tức giận dâng lên, hóa ra tất cả mọi chuyện dều là do Tào Khê này đưa tới.

Mấy ngày nay, Yến vương quả thực có phải sứ giả tới, nhắc tới việc này, cũng đồng ý chuyện cho chàng mượn bạc, nhưng lại có điều kiện, chính là yêu cầu Đại Tề đến lúc xuất binh, cùng ông ta tiến công giao tranh với Yến quốc, Vệ quốc.

Đến lúc đó, Đại Tề xuất binh, ông ta lại chiếm được mảng lớn cương vực. Đại Tề cùng Vệ quốc không giáp giới, cho dù là thịt mỡ ngậm trong miệng cũng phải ngoan ngoãn phun ra.

Mà chàng nhận ân tình Yến quốc, còn phải nhận sự giúp đỡ của ngoại tổ phụ cùng mẫu hậu, chẳng những lập một thủy vận tư giá áo túi cơm, sau này làm gì cũng bị Úy gia bó buộc.

Hiện tại chàng hồi phủ, mới biết được chuyện này hóa ra còn có ân tình khác, muốn mình cởi áo nới dây lưng, chung phó đêm xuân với nàng ta để đền đáp...

Phượng Ly Ngô hỏa khí đằng đằng vọt thẳng lên đỉnh đầu.

Tào Khê cũng không biết vài lời của mình, chính là chạm vào vảy ngược của Thái tử, vẫn còn tiếp tục lải nhải:

- Nếu Điện hạ cảm thấy còn chưa đủ, vậy cứ nói với thiếp thân, thiếp thân luôn muốn cùng Điện hạ đồng tâm hiệp lực...

Nàng vẫn chưa nói xong, chén trà trong tay Phượng Ly Ngô đã quẳng vào vách tường, chàng mặt mày lạnh lẽo trừng mắt nhìn Tào Khê nói:

- Ngươi thân là trắc phi của Cô, làm sao dám can thiệp chuyện triều chính? Cô khi nào kêu ngươi xin Yến quốc giúp đỡ? Là ai cho ngươi lá gan tự chủ trương vậy?

Tào Khê vạn lần không nghĩ tới Phượng Ly Ngô sẽ phản ứng như vậy, lập tức có chút chân tay luống cuống, vội vàng quỳ xuống đất, khiếp sợ nói:

- Là thiếp thân bồi hoàng hậu nói chuyện phiếm, nghe nói...

Phượng Ly Ngô hiện tại không chịu nổi nhất là người ta nhắc tới mẫu hậu.

Mẫu hậu trong tẩm cung bây giờ thịt nát mọc lên giòi, lại bị gấm vóc hoa mỹ bao trùm, che lấp thối rữa không ngửi được.

Phượng Ly Ngô chỉ cần nghĩ đến Tào Khê, luôn ra vào tẩm cung mẫu hậu, cùng tên Mao tổng quản đứng chung một phòng... liền cảm giác bẩn tới mức buồn nôn.

Đêm nay vốn là muốn ngủ tại đây một đêm, nhưng tới đây rồi tâm tư kia cũng bị cơn buồn nôn đánh cho tan thành mây khói.

Sắc mặt Tào Khê trắng bệch, còn đang cố giải thích, Phượng Ly Ngô đã là sải bước vung tay áo mà đi.

Tào Khê vội vã đứng dậy đuổi theo, chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Phượng Ly Ngô biến mất tại góc cua hành lang...

Nàng ủy khuất chảy nước mắt, nhưng thủy chung không rõ chính mình làm sai chỗ nào.

Còn Phượng Ly Ngô buồn nôn không chịu được, nhu cầu cấp bách có người giúp chàng loại bỏ cảm giác khó chịu này, kết quả sau khi rời khỏi viện của Tào cơ, liền trực tiếp hướng về phía ngoại viện....

Khương Tú Nhuận hôm nay vốn muốn nghỉ lại tại viện của Thiếu phó, thế nhưng tới buổi tối, Thiển nhi vô tình gặp quản sự, đang phân phó hạ nhân đưa nước nóng tới viện Tào cơ.

Nghe bọn hạ nhân nói nàng mới biết, Phượng Ly Ngô tối nay nghỉ tại viện của Tào cơ, nên dưới bếp cần chuẩn bị sẵn nước nóng.

Thiển nhi từ trong phòng bếp lấy được canh đậu ngọt trở về, liền nói cho tiểu chủ nhân nghe.

Khương Tú Nhuận nghe thấy vậy, trong lòng liền buông lỏng, vội vàng bảo Thiển nhi cho canh đậu ngọt vào hộp thức ăn, nàng đêm nay muốn về viện Dao cơ qua đêm.

Viện Dao cơ mặc dù xa xôi, nhưng lại có hồ nước tắm, nước được dẫn từ dòng suối sau hậu hoa viên. Khương Tú Nhuận đã từng tắm vài lần, làn da sau đó vô cùng mềm mại, rất thoải mái.

Nếu Thái tử đêm nay không tới, nàng không cần cố kỵ, liền có thể đóng vai Dao cơ thỏa thích hưởng thụ.

Thế là chủ tớ hai người mang theo canh đậu ngọt đi về phía hoa viên. Tới nơi nàng kêu Thiển nhi trở về, rồi phân phó Đào Hoa chuẩn bị khay gỗ đặt nổi trên mặt hồ, ngoại trừ bát canh đậu ngọt, còn có một miếng dưa hấu, cắt nhỏ đựng trong cốc có nước dương mai và vụn băng rải bên trên.

Hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng, nhiệt độ nước trong hồ tắm cũng vừa phải. Cuốn mái tóc dài lên, dùng khăn vải bao lấy cơ thể, nàng liền tiến vào trong hồ ngâm mình.

Mấy ngày nay, không được tắm rửa, trên thân dinh dính cực kì khó chịu. Hiện tại nguyệt tín vừa hết, cơ thể được ngâm trong hồ tắm thư giãn. Hơi nước bốc lên, đưa tay với lấy chiếc cốc trên miếng gỗ nổi ở mặt hồ, nhấp một ngụm nước dương mai, ăn một miếng dưa nhỏ, quả là thoải mái như thần tiên trên trời.

Vừa rồi trong phủ có phụ tá xướng nghị tiếp thu ý kiến quần chúng, thay Thái tử giải trừ ưu phiền, ngược lại có mấy người tích cực hiến kế, viết thành sổ, kí tên dâng lên cho Thái tử nhìn.

Còn nàng thì vào một tai ra một tai, từ đầu tới cuối, đều im lặng không nói một lời.

Lúc trước nàng vừa mới vào phủ, cũng cảm thấy Thái tử cần mấy phụ tá hiến kế, vì không muốn bản thân trở thành kẻ ăn chùa, ngược lại cũng cố gắng phơi bày tài cán một phen.

Nhưng là bây giờ, càng hiểu rõ Phượng Ly Ngô, liền càng phát hiện ra: Rất nhiều chuyện đại sự, vị quốc trữ này đều có chủ ý riêng! Căn bản không cần kẻ nào tới giải đáp nghi vấn cả.

Nhưng hết lần này tới lần khác chàng ta lại không thích nói thẳng ra. Chính là muốn mọi người đoán ra tâm ý của mình, mượn miệng người khác nói ra, sau đó tiếp thu, để cho người ta cảm thấy vị Thái tử này là người biết tiếp thu ý kiến của người khác.

Khương Tú Nhuận sau đó suy nghĩ, nhận được ích lợi không nhỏ, đáng tiếc nàng đời này không phải là một nam tử chân chính, nếu không một khi thân ở thượng vị, thì nàng nhất định cũng bắt chước điểm này của Phượng Ly Ngô.

Làm như vậy tốt biết bao nhiêu! Chủ ý là phụ tá khách khanh đưa ra, nếu tốt, chính là Thái tử giỏi nạp gián ái tài. Nếu không tốt, chính là khách khanh rắp tâm hại người, liên lụy anh danh Điện hạ.

Đã nghĩ thấu điểm này, Khương Tú Nhuận liền cảm giác mình có thể tầm thường thì cứ tầm thường đến cùng.

Dù sao mình còn phải lấy sắc hầu người! Bên này lại còn hiền đức vô song, bày mưu tính kế — vất vả vậy thì tiền tiêu hàng tháng Thái tử đưa cho cũng không đủ đâu!

Cho nên Khương Tú Nhuận lười nhác tham gia mấy chuyện này, chỉ một ý muốn thảnh thơi.

Thế nhưng không nghĩ tới, thời gian tươi đẹp này chỉ kéo dài trong ngắn ngủi.

Khi đang ngâm mình đến sướng ý, cạnh cửa lại truyền tới giọng nói:

- Vậy mà chạy tới đây, khiến Cô tìm thực vất vả!

Khương Tú Nhuận không có chú ý, nước dương mai nghẹn trong cổ họng, bỗng nhiên ho khan một tiếng, cứ như vậy vành mắt cũng đỏ lên, nước mắt rưng rưng, tựa hồ như chịu ủy khuất lớn vậy.

Khi Phượng Ly Ngô nhìn thấy nàng, lòng liền nghi ngờ nàng ở đây vụng trộm khóc một mình... Nữ tử này đang ghen tị, ngoài miệng nói không ngại chàng ngủ tại viện của nữ tử khác, nhưng trong lòng lại âm thầm khó chịu tới vậy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom