Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cháu Gái Của Siêu Sao - Chương 41: Show Truyền Hình
Bởi vì sự xuất hiện của Lục Hoài Nhu, nên Lục Chúc Chúc thuận lợi lấy được giải ngôi sao của đêm hội quốc tế thiếu nhi 1/6.
Đây là giải thưởng đầu tiên trong cuộc đời Lục Chúc Chúc, vì vậy cực kỳ có ý nghĩa và có tính kỷ niệm. Lục Hoài Nhu cố ý mời một nhà chế tác nổi tiếng thiết kế một chiếc tủ vô cùng đẹp để cháu gái có thể đặt chiếc cúp này vào trong trưng bày.
Cái cúp này nhìn qua khá giống chiếc cúp ảnh đế của lễ trao giải Tinh Quang đại thưởng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bất kể là giá trị khác biết đến thế nào, chít ít trong lòng Lục Hoài Nhu giải thưởng lần này của cô cháu gái cũng khiến anh cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.
Anh gọi Chúc Chúc đến trước mặt, chỉ vào chiếc tủ lớn nơi đặt chiếc cúp đầu tiên trong cuộc đời cháu gái, đầy tự hào nói: “Nhiệm vụ tiếp theo của con, chính là lấp đầy chiếc tủ này bằng các bằng khen, giấy khen, phần thưởng, huy chương. Nào trả lời ông nội, lớn tiếng vào, con làm được không?”
Lục Chúc Chúc ngắm nhìn chiếc tủ cầu kỳ, đẹp đẽ trước mặt nói lớn: “Được ạ!”
Lục Hoài Nhu thỏa mãn gật đầu.
Mặc dù tiểu quỷ này bình thường chả có lúc nào chịu đứng đắn, nghiêm túc được quá 3s, nhưng vẫn là một đứa bé vô cùng kiên định và có chí hướng.
Ai ngờ, vui mừng chưa quá vài giây, nhóc cháu đã “Đăng đăng đăng” nhảy chân sáo ra ngoài, không đầy 2s sau lại chạy lại, mang tất cả khoai tây chiên, snack tôm, socola, Oreo nhét toàn bộ vào trong tủ.
Lục Hoài Nhu: …
“Xin hỏi, con đang làm gì vậy?”
“Cất đồ ăn vặt ạ.”
“Cái tủ này ông làm cho con để đặt cúp và các giải thưởng, không phải nơi để đồ ăn vặt.”
Lục Chúc Chúc trả lời vô cùng thẳng thắn, mạnh mẽ: “Không phải ông nói lấp đầy nó bằng các phần thưởng sao? Đây đều là các phần thưởng mà bà họ tặng cho con đó, bà nói thưởng cho Chúc Chúc vì Chúc Chúc ngoan ngoãn, nghe lời, lại hiểu chuyện.”
Lục Hoài Nhu nóng nảy bước xuống lầu hét lớn: “Lục Tuyết Lăng! Chị ra đây! Ai cho chị mua nhiều đồ ăn vặt cho cháu gái em như thế!”
Dưới lầu, Lục Tuyết Lăng đang ở trước cửa lớn tiếp đạo diễn và nhà sản xuất của chương trình bà sắp quay.
“Mời hai vị ngồi. Nào đến đây Nhu Nhu, chị giới thiệu một chút, vị này là Bối đạo diễn, còn vị này là nhà sản xuất Trương.” Lục Tuyết Lăng mời họ vào phòng khách tầng 1, rồi quay sang nói lịch sự nói: “Em trai tôi chắc không cần giới thiệu nhiều, hai vị hẳn đã biết.”
“Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.”
“Chào Lục gia.”
Hai vị khách vào phòng, ngồi xuống ghế sofa.
Lục Chúc Chúc cũng đi theo ra ngoài, ngồi trên bậc thang, chống cằm tò mò dò xét hai người vừa đến.
Lục Hoài Nhu kéo Lục Tuyết Lăng một mạch vào phòng bếp, bất mãn hỏi: "Bàn chuyện ký kết hợp đồng sao không đến công ty, hôm qua em đã nói rồi, không tiếp khách trong nhà em.”
Lục Tuyết Lăng vội vàng giải thích: “Không phải ký hợp đồng với chị, bọn họ là tổ biên kịch của một chương trình truyền hình về gia đình, muốn mời cậu và Chúc Chúc làm khách mời, cho nên chị mới mời họ đến nhà bàn chuyện, vừa hay Chúc Chúc cũng ở nhà.”
“Cái gì show truyền hình???? Ai nói Lục Chúc Chúc muốn tham gia ghi hình show truyền hình?”
Bối đạo diễn gấp gáp lên tiếng: “Lục lão sư, xét thấy độ nổi tiếng và hâm mộ của Chúc Chúc tăng vọt, chúng tôi hy vọng cô bé và Lục lão sư một người dày dặn kinh nghiệm và cũng là cặp ông cháu đang thu hút sự chú ý nhất Cbiz hiện nay có thể thể tham gia, nhân đây anh cũng có thể chính thức giới thiệu cô bé đến đông đảo khán giả…”
Lục Hoài Nhu không đợi anh ta trình bày hết, lạnh lùng cự tuyệt: “Không được.”
“Lục lão sư, anh còn chưa nghe nội dung mà.”
Thái độ từ chối của Lục Hoài Nhu cực kỳ rõ ràng, thẳng thắn nói: “Mặc kệ nội dung chương trình bên anh là gì, không là không. Tiễn khách.”
Anh quay đầu trách cứ Lục Tuyết Lăng: “Về sau còn xảy ra chuyện như thế này …”
“Sao? Cậu muốn thế nào?” Lục Tuyết Lăng là người duy nhất không sợ Lục Hoài Nhu, ngắt lời anh: “Muốn đánh gãy chân chị cậu à?”
Oh shhhhh, thế thì anh không dám, dù sao chị gái vẫn là chị gái anh.
Lục Hoài Nhu ngượng ngùng đáp: “Em sẽ đuổi thẳng chị ra khỏi nhà, không cho phép chị đến nhà em nữa.”
Lục Chúc Chúc nghe thấy ông nội muốn đuổi bà họ đi, vội vã chạy xuống cầu thang, giang tay chặn trước người Lục Tuyết Lăng: “Ông không được bắt nạt bà họ.”
Lục Hoài Nhu vỗ vỗ cái trán ương bướng của tiểu quỷ nhà mình, tỏ vẻ hung dữ: “Về phòng làm tiếp đề toán của con đi.”
Đạo diễn Bối và nhà sản xuất Trương ăn ý trao đổi bằng mắt, nhanh chóng bước lên khuyên nhủ Lục ảnh đế nổi tiếng ngang ngạnh: “Lục lão sư, hay là anh có thể suy nghĩ một chút rồi hãy đưa ra quyết định. Đây là nội dung chương trình của chúng tôi, anh xem qua được không?”
“À bé Chúc Chúc…” Đạo diễn Bối cẩn thận từng li từng tí nói: “Chúng tôi vẫn muốn mời bé là khách mời danh dự của chương trình.”
“Cháu tôi chỉ mới 6 tuổi, còn nhỏ, nhiều điều chưa hiểu hết, hơn nữa tương lai con bé cũng không định tiến vào giới giải trí.”
Chính vì anh thân ở đầu sóng, ngọn gió, hiểu quá rõ ràng bản chất của giới showbiz hào nhoáng, đầy vinh quang đến tột cùng chứa đựng những điều gì, phải hy sinh những gì, đánh đổi những gì… Dù bản thân anh đã quen với cách vận hành đầy khắc nghiệt ấy, nhưng anh lại không tình nguyện để đứa bé như Chúc Chúc phải tiếp nhận những thứ đó.
Nếu ai mắng con bé, ức hiếp con bé, có lẽ anh sẽ phát điên mất.
Lục Chúc Chúc nhìn chú hổ trắng muốt lúc nào cũng uể oải, lười nhác, trên vai ông nội đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu, khí thế oai hùng đầy vẻ bảo hộ.
Lục Tuyết Lăng nói: “Con đường tương lai con bé sẽ đi ra sao, cậu định không cho con bé tự lựa chọn sao?”
Lục Hoài Nhu cười lạnh, quay đầu nhìn Chúc Chúc: “Tiểu tiểu Lục* con nói cho ông biết con có muốn tham gia vào ngành giải trí không?”
*Tiểu Tiểu Lục ở chương trước đó đã giải thích là biệt danh Lục Hoài Nhu gọi riêng cháu gái, không phải Tiểu Lục mà là Tiểu Tiểu Lục, ý chỉ cô bé cách anh 2 thế hệ.
Lục Chúc Chúc nhìn ông nội, không quá hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông.
“Vậy ông cho con hai lựa chọn, vào ngành giải trí và bánh donut socola, con muốn cái gì?”
Lục Chúc Chúc hưng phấn đáp: “Bánh Donut ạ!!!”
“Vậy được.”
“Đúng là rất có mắt nhìn đấy.”
Lục Hoài Nhu nắm tay cháu gái đi thẳng ra ngoài mua donut socola.
Lục Tuyết Lăng đỡ trán, cạn lời với đông ông cháu nhà này.
Nửa tiếng sau, cặp ông cháu khó đỡ nhà họ Lục kéo nhau về, tay cầm túi lớn túi nhỏ donut, trên miệng Lục Chúc Chúc vẫn còn dính đầy kem socola.
Lục Hoài Nhu nhìn thấy nhà sản xuất Trương và đạo diễn Bối vẫn kiên trì đứng trước cổng nhà mình, thì thoáng nổi nóng: “Tôi đã nói rồi, Lục Chúc Chúc sẽ không tham gia show truyền hình này. Các anh còn muốn thế nào nữa?”
Đạo diễn Bối vẫn không từ bỏ: “Lục lão sư, show truyền hình này tính chất đơn giản, có rất nhiều trò chơi thú vị, các bạn nhỏ tham gia sẽ không cảm thấy buồn chán, mệt mỏi. Cho dù cô bé không định dấn thân vào ngành giải trí vậy thì cứ coi đây là một công việc để tích lũy kinh nghiệm sống và trải nghiệm, thêm nữa hai ông cháu cùng tham gia sẽ có nhiều thời gian dành cho nhau, gia tăng tình cảm, một mũi tên trúng hai con chim, xét trên mọi mặt không có gì là không tốt.”
Nhà sản xuất Trương cũng hết lòng khuyên nhủ: “Nếu anh lo lắng chương trình ra mắt bộ phận cộng đồng mạng sẽ để lại những bình luận tiêu cực ảnh hưởng xấu đến cô bé, thì không cần quá để trong lòng. Hiện tại trên mạng độ yêu thích của khán giả đối với Chúc Chúc lên đến 99,9%. Mọi người đều đặc biệt yêu thích con bé, dù là lứa tuổi nào. Thậm chí anti fans của anh chỉ vì biết Chúc Chúc là cháu nội của anh mà cũng có xu hướng chuyển dần sang fans.”
Lục Hoài Nhu: …
Anh quay đầu xác nhận lại với Lục Tuyết Lăng: “Có chuyện này à?”
“Cậu đúng là quá yêu thương cháu gái mà mờ mắt, chẳng biết gì cả.” Lục Tuyết Lăng mặt không đổi sắc nói: “Cậu có biết Weibo của con bé lên đến bao nhiêu fan rồi không? 360 vạn.”
Lục Hoài Nhu kinh ngạc đến ngây người: “Con bé còn có cả Weibo?”
“Có ạ.” Lục Chúc Chúc chép chép miệng, nhai nốt miếng donut giòn xốp trên tay, điềm nhiên đáp: “Các bạn lớp con đều có Weibo, nếu con không có chẳng phải là quá đi sau thời đại rồi hay sao? Ông nội thật tình….”
Lục Hoài Nhu rút điện thoại di động ra, hỏi: “Weibo của con là gì?”
Lục Chúc Chúc đáp: “Tiểu tiên nữ ác ma. Là tên ông nội đặt cho con đó.”
Lục Hoài Nhu: …
Chỉ với cái tên vớ vẩn, sửu nhi này mà có thể giúp nhóc con nhà mình hút được đến tận 360 vạn fan hâm mộ sao?
Lục Hoài Nhu tìm kiếm cái tên [Tiểu tiên nữ ác ma], account của Chúc Chúc hiện lên ngay trang đầu, không ngoài dự liệu, tất cả bài đăng đều là những việc vụn vặt ngày thường của con bé, có bài đăng khoe sản phẩm thủ công, có bài đăng thể hiện tình cảm yêu quý đối với cô giáo, tất cả đều là những câu chuyện nhỏ dễ thương và đầy nội dung tích cực, cùng lời lẽ trong sáng, chân thật.
Chỉ có điều mỗi lần liếc qua bài đăng về chủ đề [ÔNG NỘI] phông nền thiên sứ phía sau lập tức bị quét sạch sành sanh.
[Nói nhỏ cho mọi người biết, ông nội mình làm cơm thực sự vô cùng khó nuốt, phô mai thì nhai dai như một miếng nhựa dẻo, cơm…]
[Vẫn là ông nội mình, và 1000 câu chuyện khiến người khác đau đầu. Tại sao ông nội sáng nào cũng phải dậy sớm tắm, và cứ tắm là phải hát rống lên như cá heo kêu vậy? Mới sáng sớm thôi đã bị tiếng cá heo kêu réo tỉnh rồi. Khổ tâm.]
[Mình muốn đổi ông nội với Trương Hổ quá, ông nội nhà khác sẽ không dùng liên khúc cá heo kêu mỗi sáng sớm.]
Lục Hoài Nhu: …
Khó trách gần đây anh thấy có rất nhiều bình luận, hoặc biệt danh fans đặt mà anh không hiểu nổi, ví dụ như: “Thiên Vương cá heo hống, Sát thủ nấu cơm, thì ra tất cả nguồn gốc đều đến từ mấy bài đăng trên weibo của tiểu quỷ này.
Mỗi bài đăng của Chúc Chúc lướt qua cũng phải hơn 1 vạn bình luận, nhân khí (1) có thể so sánh với minh tinh tuyến đầu.
Lục Hoài Nhu quét mắt nhìn xuống phần bình luận, trên cơ bản comment đều vô cùng yêu quý, cưng chiều.
Lúc này anh mới thoáng yên tâm.
Đạo diễn Bối thấy sắc mặt Lục Hoài Nhu đã hòa hoãn hơn, lập tức tận dụng cơ hội trời cho, nói thêm: “Lục lão sư, anh có muốn trưng cầu ý kiến của cô bé một chút không? Nếu như bé Chúc Chúc không đồng ý tham gia tiết mục, chúng tôi sẽ không cưỡng cầu nữa.”
Nhà sản xuất Trương cùng với đạo diễn Bối kẻ xướng người họa: “Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta hiện tại là thời đại dân chủ, vì vậy cần tôn trọng ý kiến của Tiểu Chúc Chúc.”
Lục Hoài Nhu ngồi xổm xuống, trịnh trọng nói: “Bọn họ nói muốn ông tôn trọng quyền dân chủ của con, vì vậy ngay bây giờ ông hỏi con, con có muốn lên tivi không?”
Lục Chúc Chúc liếm liếm ngón tay còn dính socola: “Sau khi lên tivi, ngày nào cũng có thể ăn donut không ạ?”
Lục Hoài Nhu nhếch miệng cười: “Donut? Đương nhiên là không rồi. Vì sau khi lên tivi xong con sẽ vô cùng nổi tiếng. Nếu muốn đi mua donut chỉ sợ còn chưa đến được cửa hàng đã có một đống người vây quanh con xin chữ ký, đòi chụp ảnh, vây chặt con ở giữa, muốn di chuyển vài bước cũng khó khăn. Sau này đi đến đâu cũng phải đeo khẩu trang, kính đen, mũ lưỡi trai, một chút không khí tự do, mới mẻ cũng là điều xa xỉ, một khoảng không gian riêng cũng không có.
Lục Chúc Chúc khẽ run lẩy bẩy.
Đạo diễn Bối: …
Có kiểu hù dọa trẻ con thế này à?
Mắt thấy Lục Hoài Nhu chỉ toàn nói mấy tình huống tiêu cực, nhà sản xuất Trương gấp đến toát mồ hôi, tranh thủ chen vào mấy câu: “Bé Chúc Chúc à, mấy tình huống ông nội con nói chỉ là phần cực đoan mà thôi, không phải tuyệt đại đa số. Hầu hết các chị gái, cô, dì hâm mộ con đều là người lý trí, trưởng thành, sẽ không đến mức nháo nhào vây kín con không cho con mua donut ăn đâu. Các chị, các cô, dì rất yêu quý Chúc Chúc, có khi còn tranh nhau mua donut cho con ăn ý chứ.”
“Thật ạ?”
“Đúng thế, con đang cực kỳ nổi tiếng, thậm chí còn vượt xa cả ông nội nữa cơ.”
Lục Chúc Chúc bắt đầu cúi đầu suy tư.
Lục Hoài Nhu thấy bộ dạng chuyên tâm suy nghĩ này còn tưởng tiểu quỷ nhà mình cuối cùng cũng đã trưởng thành, biết cân nhắc lợi hại, ai ngờ sau một hồi trầm tư suy ngẫm, Lục Chúc Chúc mạnh dạn đặt câu hỏi: “Thế nếu con nổi tiếng hơn ông nội, có thể lệnh cho ông nội mua khoai tây chiên cho con không?”
Lục Hoài Nhu: …
Đạo diễn Bối: …
Lục Hoài Nhu gõ một cái không nhân nhượng lên đầu nhỏ của tiểu quỷ nhà mình, quát: “Đừng có được voi đòi tiên.”
Đồng ý tham gia show truyền hình với mục đích cưỡi lên đầu ông nội, đứa nhóc này nghĩ cũng khỏi cần nghĩ.
Đạo diễn Bối bất đắc dĩ cười nói: “Sau khi nổi tiếng, có càng nhiều người hâm mộ, những chị gái, cô, dì này có thể hỗ trợ giám sát ông nội, không để ông nội ức hiếp Chúc Chúc nữa.”
Lục Chúc Chúc: “Nếu như chú cảm thấy ông nội con vì có người giám sát mà thu liễm bản tính, vậy thì chú cũng quá ngây thơ rồi!”
Đạo diễn Bối và nhà sản xuất Trương đã dùng hết vốn liếng ngôn ngữ từ khi cha sinh mẹ đẻ để thuyết phục đôi ông cháu - một thích nói lý lẽ - một ngang ngược, hống hách này, mà vẫn chẳng có chút tiến triển nào.
Cuối cùng đạo diễn Bối quyết định chơi lớn, tung đòn sát thủ cuối cùng: “Chúc Chúc, không phải người con thích nhất là Dương Duệ sao? Nếu con tham gia chương trình của các chú, chú có thể mời cậu ấy làm khách mời!! Chắc chắn cậu ấy sẽ đồng ý.”
Lục Chúc Chúc lập tức như được tiêm máu gà, hét lên: “A a a! Thật sự có thể mời được Dương Duệ Oppa ạ! Cháu có thể chơi cùng anh Dương Duệ sao!”
Đạo diễn Bối toát mồ hôi lưng, vụng trộm liếc nhìn sắc mặt Lục Hoài Nhu.
Không ngoài dự đoán, ánh mắt Lục ảnh đế lập tức lạnh đi như kết băng, tràn đầy vẻ uy hiếp.
Đạo diễn Bối nhìn ánh mắt mong chờ của cô nhóc, không đành lòng để đứa bé đáng yêu như thế này thất vọng, chắc như đinh đóng cột nói: “Nhất định sẽ mời!! Chú nói được làm được! Chỉ cần con đồng ý tham gia show truyền hình này, chú chắc chắn sẽ mời Dương Duệ đến.”
________________________Nhân khí 人气: nổi tiếng, độ phổ biến, độ nổi tiếng đều là cái này.
Đây là giải thưởng đầu tiên trong cuộc đời Lục Chúc Chúc, vì vậy cực kỳ có ý nghĩa và có tính kỷ niệm. Lục Hoài Nhu cố ý mời một nhà chế tác nổi tiếng thiết kế một chiếc tủ vô cùng đẹp để cháu gái có thể đặt chiếc cúp này vào trong trưng bày.
Cái cúp này nhìn qua khá giống chiếc cúp ảnh đế của lễ trao giải Tinh Quang đại thưởng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bất kể là giá trị khác biết đến thế nào, chít ít trong lòng Lục Hoài Nhu giải thưởng lần này của cô cháu gái cũng khiến anh cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.
Anh gọi Chúc Chúc đến trước mặt, chỉ vào chiếc tủ lớn nơi đặt chiếc cúp đầu tiên trong cuộc đời cháu gái, đầy tự hào nói: “Nhiệm vụ tiếp theo của con, chính là lấp đầy chiếc tủ này bằng các bằng khen, giấy khen, phần thưởng, huy chương. Nào trả lời ông nội, lớn tiếng vào, con làm được không?”
Lục Chúc Chúc ngắm nhìn chiếc tủ cầu kỳ, đẹp đẽ trước mặt nói lớn: “Được ạ!”
Lục Hoài Nhu thỏa mãn gật đầu.
Mặc dù tiểu quỷ này bình thường chả có lúc nào chịu đứng đắn, nghiêm túc được quá 3s, nhưng vẫn là một đứa bé vô cùng kiên định và có chí hướng.
Ai ngờ, vui mừng chưa quá vài giây, nhóc cháu đã “Đăng đăng đăng” nhảy chân sáo ra ngoài, không đầy 2s sau lại chạy lại, mang tất cả khoai tây chiên, snack tôm, socola, Oreo nhét toàn bộ vào trong tủ.
Lục Hoài Nhu: …
“Xin hỏi, con đang làm gì vậy?”
“Cất đồ ăn vặt ạ.”
“Cái tủ này ông làm cho con để đặt cúp và các giải thưởng, không phải nơi để đồ ăn vặt.”
Lục Chúc Chúc trả lời vô cùng thẳng thắn, mạnh mẽ: “Không phải ông nói lấp đầy nó bằng các phần thưởng sao? Đây đều là các phần thưởng mà bà họ tặng cho con đó, bà nói thưởng cho Chúc Chúc vì Chúc Chúc ngoan ngoãn, nghe lời, lại hiểu chuyện.”
Lục Hoài Nhu nóng nảy bước xuống lầu hét lớn: “Lục Tuyết Lăng! Chị ra đây! Ai cho chị mua nhiều đồ ăn vặt cho cháu gái em như thế!”
Dưới lầu, Lục Tuyết Lăng đang ở trước cửa lớn tiếp đạo diễn và nhà sản xuất của chương trình bà sắp quay.
“Mời hai vị ngồi. Nào đến đây Nhu Nhu, chị giới thiệu một chút, vị này là Bối đạo diễn, còn vị này là nhà sản xuất Trương.” Lục Tuyết Lăng mời họ vào phòng khách tầng 1, rồi quay sang nói lịch sự nói: “Em trai tôi chắc không cần giới thiệu nhiều, hai vị hẳn đã biết.”
“Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.”
“Chào Lục gia.”
Hai vị khách vào phòng, ngồi xuống ghế sofa.
Lục Chúc Chúc cũng đi theo ra ngoài, ngồi trên bậc thang, chống cằm tò mò dò xét hai người vừa đến.
Lục Hoài Nhu kéo Lục Tuyết Lăng một mạch vào phòng bếp, bất mãn hỏi: "Bàn chuyện ký kết hợp đồng sao không đến công ty, hôm qua em đã nói rồi, không tiếp khách trong nhà em.”
Lục Tuyết Lăng vội vàng giải thích: “Không phải ký hợp đồng với chị, bọn họ là tổ biên kịch của một chương trình truyền hình về gia đình, muốn mời cậu và Chúc Chúc làm khách mời, cho nên chị mới mời họ đến nhà bàn chuyện, vừa hay Chúc Chúc cũng ở nhà.”
“Cái gì show truyền hình???? Ai nói Lục Chúc Chúc muốn tham gia ghi hình show truyền hình?”
Bối đạo diễn gấp gáp lên tiếng: “Lục lão sư, xét thấy độ nổi tiếng và hâm mộ của Chúc Chúc tăng vọt, chúng tôi hy vọng cô bé và Lục lão sư một người dày dặn kinh nghiệm và cũng là cặp ông cháu đang thu hút sự chú ý nhất Cbiz hiện nay có thể thể tham gia, nhân đây anh cũng có thể chính thức giới thiệu cô bé đến đông đảo khán giả…”
Lục Hoài Nhu không đợi anh ta trình bày hết, lạnh lùng cự tuyệt: “Không được.”
“Lục lão sư, anh còn chưa nghe nội dung mà.”
Thái độ từ chối của Lục Hoài Nhu cực kỳ rõ ràng, thẳng thắn nói: “Mặc kệ nội dung chương trình bên anh là gì, không là không. Tiễn khách.”
Anh quay đầu trách cứ Lục Tuyết Lăng: “Về sau còn xảy ra chuyện như thế này …”
“Sao? Cậu muốn thế nào?” Lục Tuyết Lăng là người duy nhất không sợ Lục Hoài Nhu, ngắt lời anh: “Muốn đánh gãy chân chị cậu à?”
Oh shhhhh, thế thì anh không dám, dù sao chị gái vẫn là chị gái anh.
Lục Hoài Nhu ngượng ngùng đáp: “Em sẽ đuổi thẳng chị ra khỏi nhà, không cho phép chị đến nhà em nữa.”
Lục Chúc Chúc nghe thấy ông nội muốn đuổi bà họ đi, vội vã chạy xuống cầu thang, giang tay chặn trước người Lục Tuyết Lăng: “Ông không được bắt nạt bà họ.”
Lục Hoài Nhu vỗ vỗ cái trán ương bướng của tiểu quỷ nhà mình, tỏ vẻ hung dữ: “Về phòng làm tiếp đề toán của con đi.”
Đạo diễn Bối và nhà sản xuất Trương ăn ý trao đổi bằng mắt, nhanh chóng bước lên khuyên nhủ Lục ảnh đế nổi tiếng ngang ngạnh: “Lục lão sư, hay là anh có thể suy nghĩ một chút rồi hãy đưa ra quyết định. Đây là nội dung chương trình của chúng tôi, anh xem qua được không?”
“À bé Chúc Chúc…” Đạo diễn Bối cẩn thận từng li từng tí nói: “Chúng tôi vẫn muốn mời bé là khách mời danh dự của chương trình.”
“Cháu tôi chỉ mới 6 tuổi, còn nhỏ, nhiều điều chưa hiểu hết, hơn nữa tương lai con bé cũng không định tiến vào giới giải trí.”
Chính vì anh thân ở đầu sóng, ngọn gió, hiểu quá rõ ràng bản chất của giới showbiz hào nhoáng, đầy vinh quang đến tột cùng chứa đựng những điều gì, phải hy sinh những gì, đánh đổi những gì… Dù bản thân anh đã quen với cách vận hành đầy khắc nghiệt ấy, nhưng anh lại không tình nguyện để đứa bé như Chúc Chúc phải tiếp nhận những thứ đó.
Nếu ai mắng con bé, ức hiếp con bé, có lẽ anh sẽ phát điên mất.
Lục Chúc Chúc nhìn chú hổ trắng muốt lúc nào cũng uể oải, lười nhác, trên vai ông nội đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu, khí thế oai hùng đầy vẻ bảo hộ.
Lục Tuyết Lăng nói: “Con đường tương lai con bé sẽ đi ra sao, cậu định không cho con bé tự lựa chọn sao?”
Lục Hoài Nhu cười lạnh, quay đầu nhìn Chúc Chúc: “Tiểu tiểu Lục* con nói cho ông biết con có muốn tham gia vào ngành giải trí không?”
*Tiểu Tiểu Lục ở chương trước đó đã giải thích là biệt danh Lục Hoài Nhu gọi riêng cháu gái, không phải Tiểu Lục mà là Tiểu Tiểu Lục, ý chỉ cô bé cách anh 2 thế hệ.
Lục Chúc Chúc nhìn ông nội, không quá hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông.
“Vậy ông cho con hai lựa chọn, vào ngành giải trí và bánh donut socola, con muốn cái gì?”
Lục Chúc Chúc hưng phấn đáp: “Bánh Donut ạ!!!”
“Vậy được.”
“Đúng là rất có mắt nhìn đấy.”
Lục Hoài Nhu nắm tay cháu gái đi thẳng ra ngoài mua donut socola.
Lục Tuyết Lăng đỡ trán, cạn lời với đông ông cháu nhà này.
Nửa tiếng sau, cặp ông cháu khó đỡ nhà họ Lục kéo nhau về, tay cầm túi lớn túi nhỏ donut, trên miệng Lục Chúc Chúc vẫn còn dính đầy kem socola.
Lục Hoài Nhu nhìn thấy nhà sản xuất Trương và đạo diễn Bối vẫn kiên trì đứng trước cổng nhà mình, thì thoáng nổi nóng: “Tôi đã nói rồi, Lục Chúc Chúc sẽ không tham gia show truyền hình này. Các anh còn muốn thế nào nữa?”
Đạo diễn Bối vẫn không từ bỏ: “Lục lão sư, show truyền hình này tính chất đơn giản, có rất nhiều trò chơi thú vị, các bạn nhỏ tham gia sẽ không cảm thấy buồn chán, mệt mỏi. Cho dù cô bé không định dấn thân vào ngành giải trí vậy thì cứ coi đây là một công việc để tích lũy kinh nghiệm sống và trải nghiệm, thêm nữa hai ông cháu cùng tham gia sẽ có nhiều thời gian dành cho nhau, gia tăng tình cảm, một mũi tên trúng hai con chim, xét trên mọi mặt không có gì là không tốt.”
Nhà sản xuất Trương cũng hết lòng khuyên nhủ: “Nếu anh lo lắng chương trình ra mắt bộ phận cộng đồng mạng sẽ để lại những bình luận tiêu cực ảnh hưởng xấu đến cô bé, thì không cần quá để trong lòng. Hiện tại trên mạng độ yêu thích của khán giả đối với Chúc Chúc lên đến 99,9%. Mọi người đều đặc biệt yêu thích con bé, dù là lứa tuổi nào. Thậm chí anti fans của anh chỉ vì biết Chúc Chúc là cháu nội của anh mà cũng có xu hướng chuyển dần sang fans.”
Lục Hoài Nhu: …
Anh quay đầu xác nhận lại với Lục Tuyết Lăng: “Có chuyện này à?”
“Cậu đúng là quá yêu thương cháu gái mà mờ mắt, chẳng biết gì cả.” Lục Tuyết Lăng mặt không đổi sắc nói: “Cậu có biết Weibo của con bé lên đến bao nhiêu fan rồi không? 360 vạn.”
Lục Hoài Nhu kinh ngạc đến ngây người: “Con bé còn có cả Weibo?”
“Có ạ.” Lục Chúc Chúc chép chép miệng, nhai nốt miếng donut giòn xốp trên tay, điềm nhiên đáp: “Các bạn lớp con đều có Weibo, nếu con không có chẳng phải là quá đi sau thời đại rồi hay sao? Ông nội thật tình….”
Lục Hoài Nhu rút điện thoại di động ra, hỏi: “Weibo của con là gì?”
Lục Chúc Chúc đáp: “Tiểu tiên nữ ác ma. Là tên ông nội đặt cho con đó.”
Lục Hoài Nhu: …
Chỉ với cái tên vớ vẩn, sửu nhi này mà có thể giúp nhóc con nhà mình hút được đến tận 360 vạn fan hâm mộ sao?
Lục Hoài Nhu tìm kiếm cái tên [Tiểu tiên nữ ác ma], account của Chúc Chúc hiện lên ngay trang đầu, không ngoài dự liệu, tất cả bài đăng đều là những việc vụn vặt ngày thường của con bé, có bài đăng khoe sản phẩm thủ công, có bài đăng thể hiện tình cảm yêu quý đối với cô giáo, tất cả đều là những câu chuyện nhỏ dễ thương và đầy nội dung tích cực, cùng lời lẽ trong sáng, chân thật.
Chỉ có điều mỗi lần liếc qua bài đăng về chủ đề [ÔNG NỘI] phông nền thiên sứ phía sau lập tức bị quét sạch sành sanh.
[Nói nhỏ cho mọi người biết, ông nội mình làm cơm thực sự vô cùng khó nuốt, phô mai thì nhai dai như một miếng nhựa dẻo, cơm…]
[Vẫn là ông nội mình, và 1000 câu chuyện khiến người khác đau đầu. Tại sao ông nội sáng nào cũng phải dậy sớm tắm, và cứ tắm là phải hát rống lên như cá heo kêu vậy? Mới sáng sớm thôi đã bị tiếng cá heo kêu réo tỉnh rồi. Khổ tâm.]
[Mình muốn đổi ông nội với Trương Hổ quá, ông nội nhà khác sẽ không dùng liên khúc cá heo kêu mỗi sáng sớm.]
Lục Hoài Nhu: …
Khó trách gần đây anh thấy có rất nhiều bình luận, hoặc biệt danh fans đặt mà anh không hiểu nổi, ví dụ như: “Thiên Vương cá heo hống, Sát thủ nấu cơm, thì ra tất cả nguồn gốc đều đến từ mấy bài đăng trên weibo của tiểu quỷ này.
Mỗi bài đăng của Chúc Chúc lướt qua cũng phải hơn 1 vạn bình luận, nhân khí (1) có thể so sánh với minh tinh tuyến đầu.
Lục Hoài Nhu quét mắt nhìn xuống phần bình luận, trên cơ bản comment đều vô cùng yêu quý, cưng chiều.
Lúc này anh mới thoáng yên tâm.
Đạo diễn Bối thấy sắc mặt Lục Hoài Nhu đã hòa hoãn hơn, lập tức tận dụng cơ hội trời cho, nói thêm: “Lục lão sư, anh có muốn trưng cầu ý kiến của cô bé một chút không? Nếu như bé Chúc Chúc không đồng ý tham gia tiết mục, chúng tôi sẽ không cưỡng cầu nữa.”
Nhà sản xuất Trương cùng với đạo diễn Bối kẻ xướng người họa: “Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta hiện tại là thời đại dân chủ, vì vậy cần tôn trọng ý kiến của Tiểu Chúc Chúc.”
Lục Hoài Nhu ngồi xổm xuống, trịnh trọng nói: “Bọn họ nói muốn ông tôn trọng quyền dân chủ của con, vì vậy ngay bây giờ ông hỏi con, con có muốn lên tivi không?”
Lục Chúc Chúc liếm liếm ngón tay còn dính socola: “Sau khi lên tivi, ngày nào cũng có thể ăn donut không ạ?”
Lục Hoài Nhu nhếch miệng cười: “Donut? Đương nhiên là không rồi. Vì sau khi lên tivi xong con sẽ vô cùng nổi tiếng. Nếu muốn đi mua donut chỉ sợ còn chưa đến được cửa hàng đã có một đống người vây quanh con xin chữ ký, đòi chụp ảnh, vây chặt con ở giữa, muốn di chuyển vài bước cũng khó khăn. Sau này đi đến đâu cũng phải đeo khẩu trang, kính đen, mũ lưỡi trai, một chút không khí tự do, mới mẻ cũng là điều xa xỉ, một khoảng không gian riêng cũng không có.
Lục Chúc Chúc khẽ run lẩy bẩy.
Đạo diễn Bối: …
Có kiểu hù dọa trẻ con thế này à?
Mắt thấy Lục Hoài Nhu chỉ toàn nói mấy tình huống tiêu cực, nhà sản xuất Trương gấp đến toát mồ hôi, tranh thủ chen vào mấy câu: “Bé Chúc Chúc à, mấy tình huống ông nội con nói chỉ là phần cực đoan mà thôi, không phải tuyệt đại đa số. Hầu hết các chị gái, cô, dì hâm mộ con đều là người lý trí, trưởng thành, sẽ không đến mức nháo nhào vây kín con không cho con mua donut ăn đâu. Các chị, các cô, dì rất yêu quý Chúc Chúc, có khi còn tranh nhau mua donut cho con ăn ý chứ.”
“Thật ạ?”
“Đúng thế, con đang cực kỳ nổi tiếng, thậm chí còn vượt xa cả ông nội nữa cơ.”
Lục Chúc Chúc bắt đầu cúi đầu suy tư.
Lục Hoài Nhu thấy bộ dạng chuyên tâm suy nghĩ này còn tưởng tiểu quỷ nhà mình cuối cùng cũng đã trưởng thành, biết cân nhắc lợi hại, ai ngờ sau một hồi trầm tư suy ngẫm, Lục Chúc Chúc mạnh dạn đặt câu hỏi: “Thế nếu con nổi tiếng hơn ông nội, có thể lệnh cho ông nội mua khoai tây chiên cho con không?”
Lục Hoài Nhu: …
Đạo diễn Bối: …
Lục Hoài Nhu gõ một cái không nhân nhượng lên đầu nhỏ của tiểu quỷ nhà mình, quát: “Đừng có được voi đòi tiên.”
Đồng ý tham gia show truyền hình với mục đích cưỡi lên đầu ông nội, đứa nhóc này nghĩ cũng khỏi cần nghĩ.
Đạo diễn Bối bất đắc dĩ cười nói: “Sau khi nổi tiếng, có càng nhiều người hâm mộ, những chị gái, cô, dì này có thể hỗ trợ giám sát ông nội, không để ông nội ức hiếp Chúc Chúc nữa.”
Lục Chúc Chúc: “Nếu như chú cảm thấy ông nội con vì có người giám sát mà thu liễm bản tính, vậy thì chú cũng quá ngây thơ rồi!”
Đạo diễn Bối và nhà sản xuất Trương đã dùng hết vốn liếng ngôn ngữ từ khi cha sinh mẹ đẻ để thuyết phục đôi ông cháu - một thích nói lý lẽ - một ngang ngược, hống hách này, mà vẫn chẳng có chút tiến triển nào.
Cuối cùng đạo diễn Bối quyết định chơi lớn, tung đòn sát thủ cuối cùng: “Chúc Chúc, không phải người con thích nhất là Dương Duệ sao? Nếu con tham gia chương trình của các chú, chú có thể mời cậu ấy làm khách mời!! Chắc chắn cậu ấy sẽ đồng ý.”
Lục Chúc Chúc lập tức như được tiêm máu gà, hét lên: “A a a! Thật sự có thể mời được Dương Duệ Oppa ạ! Cháu có thể chơi cùng anh Dương Duệ sao!”
Đạo diễn Bối toát mồ hôi lưng, vụng trộm liếc nhìn sắc mặt Lục Hoài Nhu.
Không ngoài dự đoán, ánh mắt Lục ảnh đế lập tức lạnh đi như kết băng, tràn đầy vẻ uy hiếp.
Đạo diễn Bối nhìn ánh mắt mong chờ của cô nhóc, không đành lòng để đứa bé đáng yêu như thế này thất vọng, chắc như đinh đóng cột nói: “Nhất định sẽ mời!! Chú nói được làm được! Chỉ cần con đồng ý tham gia show truyền hình này, chú chắc chắn sẽ mời Dương Duệ đến.”
________________________Nhân khí 人气: nổi tiếng, độ phổ biến, độ nổi tiếng đều là cái này.
Bình luận facebook